Chương 99: Quá khứ.....
\-Tiểu Dạ, con uống canh nhé.
Mẫu phi từng ôn nhu đút từng thìa thuốc cho y, lúc đó y còn vui sướng hạnh phúc một hồi, thầm nghĩ cuối cùng mẫu phi cũng để ý đến mình, ai biết... chén thuốc kia là độc dược, là mẫu phi muốn được phụ hoàng quan tâm, vì vậy mẫu phi coi y là một công cụ, để giúp người có địa vị cao hơn , được nhiều sủng ái hơn.
Y đã từng nhìn thấy người y nên gọi là phụ hoàng kia, tuy là chỉ nhìn từ xa, nhưng y biết phụ hoàng rất lạnh, xung quanh người giống như bị đóng băng, lạnh đến không có người dám mở miệng nói chuyện.
Y cũng từng đứng trong góc tường nơi hoàng cung vàng son này, nhìn người nam nhân đó, cũng muốn một lần được cảm nhận tình thương của cha, cũng muốn được như bao huynh đệ tỷ muội khác, có thể làm nũng , có thể khóc nháo, có được tình thương.
Đã từng.... mẫu phi rất thương y, người năm đó là đệ nhị mỹ nhân của Kinh Thành chỉ đứng sau hoàng hậu, đã từng, người cũng chỉ như bao nữ nhân khác, mơ ước có một lang quân như ý, yêu thương chiều chuộng nàng, đã từng, nàng muốn có một gia đình đầy đủ hạnh phúc, có phu quân , có hài tử, bọn họ sẽ trải qua những ngày tháng bình đạm mà yên ấm.... nhưng tất cả, cũng chỉ là đã từng....
Người bị hoàng đế nhìn trúng, được phong phi, phải nhập cung, nhưng thánh ý khó đoán, hoàng thượng cũng chỉ là nhất thời ham mê cái lạ, lâu dần người quen, mẫu phi liền bị vứt bỏ.
Nếu không phải mẫu phi có y đúng lúc, có lẽ nàng đã bị tống vào lãnh cung. Sau đó nàng hạ sinh y, hoàng thượng mới nhớ đến mà ghé thăm vài lần . Nhưng thâm cung là nơi ăn thịt không nhả xương, hoàng hậu sợ mẫu phi lại thánh sủng, liên tục cho người gây sức ép.
Rõ ràng mẫu phi không tranh nhưng bọn họ ép mẫu phi phải tranh, bởi vì bọn họ muốn đụng đến gia đình ngoại công \(ông ngoại\) , bọn họ sợ có ngoại công giúp đỡ, mẫu phi sẽ có khả năng thượng vị , vì vậy bọn họ muốn đẩy mẫu phi và gia tộc mẫu phi vào chỗ chết.
Mẫu phi thay đổi là khi nghe tin cô cô của y chết, mẫu phi rất thương yêu cô cô, cho nên người bắt đầu hận, bắt đầu tính kế. Ánh mắt của người bắt đầu thay đổi, lúc đó Dạ Lam Tiêu còn quá nhỏ, không phải ánh mắt đó là ý gì, nhưng khi Dạ Lam Tiêu lớn hơn, y biết ánh mắt đó gọi là toan tính, gọi là giả dối.
Cuối cùng chuyện mẫu phi vu oan giá họa bị lộ, người và cả gia tộc của ngoại công đều bị xử tử, hoàng đế nể tình y mang huyết mạch của hắn và vì còn nhỏ nên không hiểu chuyện, vì vậy tha chết, nhưng cũng bị biếm làm thứ dân.
Đến cuối cùng, y vẫn chưa cảm nhận được chút tình thương của phụ hoàng , cũng quên mất tình thương của mẫu phi , thứ y khát khao tâm niệm, cuối cùng vẫn là bị phá nát.
Ngày mẫu phi bị xử tử, phụ hoàng cũng không đến xem, đầu của mẫu phi và ngoại công rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ một mảnh tuyết trắng.Y không gào thét nổi nữa, bởi vì cổ họng y đã khô đến không thể lên tiếng, y không khóc nổi nữa, bởi vì nước mắt của y đã cạn, đôi mắt cay xè vì khóc quá nhiều, y thậm chí sắp không mở nổi mắt, bởi vì bây giờ nó đã sưng vù lên.
Chân y không bước nổi nữa, bởi vì y quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo trước cung điện của phụ hoàng 7 ngày, để xin phụ hoàng tha cho mẫu thân, nhưng mà từ đầu đến cuối y cũng không nhận được một cái liếc mắt của người mà y nên gọi là phụ hoàng kia.
Trùng hợp là, ngày mẫu phi và cả nhà ngoại công bị xử tử, chính là sinh nhật của y.
Trong ký ức mờ nhạt của chính mình, y từng được mẫu phi tặng quà, từng được mẫu phi tổ chức sinh nhật,mẫu phi sẽ dẫn y đi thăm ngoại công, sẽ ra khỏi lồng son mạ vàng xinh đẹp nhưng giả tạo đó, tuy là không có quá nhiều người, nhưng vẫn rất vui, hiện tại.... tất cả chỉ còn lại trong quá khứ.
Có lẽ bởi vì tâm tâm niệm niệm cả đời, đến khi có được, lại càng trân trọng gấp bội.
Cho nên khi trọng sinh thành Ngọc Minh Ly, y rất thích gia đình của mình, cũng rất yêu tất cả thành viên trong gia đình, quý trọng từng chút ấm áp và hạnh phúc mà những người thân dành cho y. Nhưng mà ba ba ma ma luôn luôn bận rộn, không có quá nhiều thời gian quan tâm y và anh trai.
Nhưng mà y chưa từng oán hận bọn họ, bởi vì y biết bọn họ là bất đắc dĩ, hơn nữa y còn có anh trai chơi cùng mình nữa , tuy là anh trai hơi ít nói và không ham chơi chút nào.
Ngày đó... khi y sắp bị bọn họ ép đến điên, anh trai đã gọi y tỉnh... cũng là anh trai dùng sinh mệnh cuối cùng để kéo dài thời gian, để người cứu viện đến.
Y nhớ rõ ánh mắt cuối cùng của anh trai... là ánh mắt yên tâm và vui vẻ, giống như muốn nói "cuối cùng anh đã bảo vệ được em... "
Vệ sĩ bước vào, ngăn cản những tên bắt cóc đó.... thì ra, gã ta và cha mẹ có thù oán, nhưng gã ta không làm gì được cha mẹ, vì vậy liền nhắm vào y và anh trai.
Hắn thôi miên mà không giết y, đơn giản là muốn cho người thừa kế thứ nhất của Ngọc gia chết, muốn làm người thứ hai bị điên, muốn cha mẹ cũng phát điên, đạp đổ Ngọc gia.
Lúc đó, y ôm thi thể của anh trai , ánh mắt trống rỗng, tất cả còn lại trong mắt y chỉ là nụ cười an tâm của anh trai, máu tươi của anh ấy, nhưng từ ngữ vang vọng nói rằng y giết anh trai, màn đêm đen tối và.... tiếng nước tí tách, tí tách....
Y cảm nhận được cha mẹ muốn tách y khỏi anh trai, bởi vậy y ôm càng chặt, cha mẹ khuyên nhủ y thật nhiều, cũng gọi nhiều người đến khuyên nhủ, còn muốn tiêm thuốc ngủ cho y, nhưng y đều biết hết, y quỳ ở đó, dưới tầng hầm bị nhốt đó, bàn tay siết thi thể anh trai...
Cha mẹ cuối cùng liền tìm người thôi miên y, y dần chìm vào giấc ngủ.... Từ nay Ngọc gia liền chỉ có một thiếu gia .....
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Bởi vì kiếp trước bị chính Phong Vô Nhiên giết chết, bởi vậy khi đầu thai làm Ngọc Minh Ly, y chưa từng tin tưởng bất cứ ai ngoài gia đình mình, vậy nên cho đến khi chết, Ngọc Minh Ly vẫn không có nổi một người bạn chân chính.
Mẫu phi từng ôn nhu đút từng thìa thuốc cho y, lúc đó y còn vui sướng hạnh phúc một hồi, thầm nghĩ cuối cùng mẫu phi cũng để ý đến mình, ai biết... chén thuốc kia là độc dược, là mẫu phi muốn được phụ hoàng quan tâm, vì vậy mẫu phi coi y là một công cụ, để giúp người có địa vị cao hơn , được nhiều sủng ái hơn.
Y đã từng nhìn thấy người y nên gọi là phụ hoàng kia, tuy là chỉ nhìn từ xa, nhưng y biết phụ hoàng rất lạnh, xung quanh người giống như bị đóng băng, lạnh đến không có người dám mở miệng nói chuyện.
Y cũng từng đứng trong góc tường nơi hoàng cung vàng son này, nhìn người nam nhân đó, cũng muốn một lần được cảm nhận tình thương của cha, cũng muốn được như bao huynh đệ tỷ muội khác, có thể làm nũng , có thể khóc nháo, có được tình thương.
Đã từng.... mẫu phi rất thương y, người năm đó là đệ nhị mỹ nhân của Kinh Thành chỉ đứng sau hoàng hậu, đã từng, người cũng chỉ như bao nữ nhân khác, mơ ước có một lang quân như ý, yêu thương chiều chuộng nàng, đã từng, nàng muốn có một gia đình đầy đủ hạnh phúc, có phu quân , có hài tử, bọn họ sẽ trải qua những ngày tháng bình đạm mà yên ấm.... nhưng tất cả, cũng chỉ là đã từng....
Người bị hoàng đế nhìn trúng, được phong phi, phải nhập cung, nhưng thánh ý khó đoán, hoàng thượng cũng chỉ là nhất thời ham mê cái lạ, lâu dần người quen, mẫu phi liền bị vứt bỏ.
Nếu không phải mẫu phi có y đúng lúc, có lẽ nàng đã bị tống vào lãnh cung. Sau đó nàng hạ sinh y, hoàng thượng mới nhớ đến mà ghé thăm vài lần . Nhưng thâm cung là nơi ăn thịt không nhả xương, hoàng hậu sợ mẫu phi lại thánh sủng, liên tục cho người gây sức ép.
Rõ ràng mẫu phi không tranh nhưng bọn họ ép mẫu phi phải tranh, bởi vì bọn họ muốn đụng đến gia đình ngoại công \(ông ngoại\) , bọn họ sợ có ngoại công giúp đỡ, mẫu phi sẽ có khả năng thượng vị , vì vậy bọn họ muốn đẩy mẫu phi và gia tộc mẫu phi vào chỗ chết.
Mẫu phi thay đổi là khi nghe tin cô cô của y chết, mẫu phi rất thương yêu cô cô, cho nên người bắt đầu hận, bắt đầu tính kế. Ánh mắt của người bắt đầu thay đổi, lúc đó Dạ Lam Tiêu còn quá nhỏ, không phải ánh mắt đó là ý gì, nhưng khi Dạ Lam Tiêu lớn hơn, y biết ánh mắt đó gọi là toan tính, gọi là giả dối.
Cuối cùng chuyện mẫu phi vu oan giá họa bị lộ, người và cả gia tộc của ngoại công đều bị xử tử, hoàng đế nể tình y mang huyết mạch của hắn và vì còn nhỏ nên không hiểu chuyện, vì vậy tha chết, nhưng cũng bị biếm làm thứ dân.
Đến cuối cùng, y vẫn chưa cảm nhận được chút tình thương của phụ hoàng , cũng quên mất tình thương của mẫu phi , thứ y khát khao tâm niệm, cuối cùng vẫn là bị phá nát.
Ngày mẫu phi bị xử tử, phụ hoàng cũng không đến xem, đầu của mẫu phi và ngoại công rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ một mảnh tuyết trắng.Y không gào thét nổi nữa, bởi vì cổ họng y đã khô đến không thể lên tiếng, y không khóc nổi nữa, bởi vì nước mắt của y đã cạn, đôi mắt cay xè vì khóc quá nhiều, y thậm chí sắp không mở nổi mắt, bởi vì bây giờ nó đã sưng vù lên.
Chân y không bước nổi nữa, bởi vì y quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo trước cung điện của phụ hoàng 7 ngày, để xin phụ hoàng tha cho mẫu thân, nhưng mà từ đầu đến cuối y cũng không nhận được một cái liếc mắt của người mà y nên gọi là phụ hoàng kia.
Trùng hợp là, ngày mẫu phi và cả nhà ngoại công bị xử tử, chính là sinh nhật của y.
Trong ký ức mờ nhạt của chính mình, y từng được mẫu phi tặng quà, từng được mẫu phi tổ chức sinh nhật,mẫu phi sẽ dẫn y đi thăm ngoại công, sẽ ra khỏi lồng son mạ vàng xinh đẹp nhưng giả tạo đó, tuy là không có quá nhiều người, nhưng vẫn rất vui, hiện tại.... tất cả chỉ còn lại trong quá khứ.
Có lẽ bởi vì tâm tâm niệm niệm cả đời, đến khi có được, lại càng trân trọng gấp bội.
Cho nên khi trọng sinh thành Ngọc Minh Ly, y rất thích gia đình của mình, cũng rất yêu tất cả thành viên trong gia đình, quý trọng từng chút ấm áp và hạnh phúc mà những người thân dành cho y. Nhưng mà ba ba ma ma luôn luôn bận rộn, không có quá nhiều thời gian quan tâm y và anh trai.
Nhưng mà y chưa từng oán hận bọn họ, bởi vì y biết bọn họ là bất đắc dĩ, hơn nữa y còn có anh trai chơi cùng mình nữa , tuy là anh trai hơi ít nói và không ham chơi chút nào.
Ngày đó... khi y sắp bị bọn họ ép đến điên, anh trai đã gọi y tỉnh... cũng là anh trai dùng sinh mệnh cuối cùng để kéo dài thời gian, để người cứu viện đến.
Y nhớ rõ ánh mắt cuối cùng của anh trai... là ánh mắt yên tâm và vui vẻ, giống như muốn nói "cuối cùng anh đã bảo vệ được em... "
Vệ sĩ bước vào, ngăn cản những tên bắt cóc đó.... thì ra, gã ta và cha mẹ có thù oán, nhưng gã ta không làm gì được cha mẹ, vì vậy liền nhắm vào y và anh trai.
Hắn thôi miên mà không giết y, đơn giản là muốn cho người thừa kế thứ nhất của Ngọc gia chết, muốn làm người thứ hai bị điên, muốn cha mẹ cũng phát điên, đạp đổ Ngọc gia.
Lúc đó, y ôm thi thể của anh trai , ánh mắt trống rỗng, tất cả còn lại trong mắt y chỉ là nụ cười an tâm của anh trai, máu tươi của anh ấy, nhưng từ ngữ vang vọng nói rằng y giết anh trai, màn đêm đen tối và.... tiếng nước tí tách, tí tách....
Y cảm nhận được cha mẹ muốn tách y khỏi anh trai, bởi vậy y ôm càng chặt, cha mẹ khuyên nhủ y thật nhiều, cũng gọi nhiều người đến khuyên nhủ, còn muốn tiêm thuốc ngủ cho y, nhưng y đều biết hết, y quỳ ở đó, dưới tầng hầm bị nhốt đó, bàn tay siết thi thể anh trai...
Cha mẹ cuối cùng liền tìm người thôi miên y, y dần chìm vào giấc ngủ.... Từ nay Ngọc gia liền chỉ có một thiếu gia .....
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Bởi vì kiếp trước bị chính Phong Vô Nhiên giết chết, bởi vậy khi đầu thai làm Ngọc Minh Ly, y chưa từng tin tưởng bất cứ ai ngoài gia đình mình, vậy nên cho đến khi chết, Ngọc Minh Ly vẫn không có nổi một người bạn chân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất