Chương 109: Mộng....
Thời Liễn Diệp Thiên một tay ôm chặt ái nhân trong lòng, một đường ngự kiếm như điên, đàng sau là một đám người truy sát... Nam Cung Nhạc Y trong lòng hắn lúc này đã bị thương, lúc trước ma thú mất Ma Đế nên mất tự chủ, thấy ai cũng lao ra cắn, Nam Cung Nhạc Y chính là lúc này bị ma thú cắn bị thương.
Thời Liễn Diệp Thiên ôm chặt Nam Cung Nhạc Y, trong lòng không tránh khỏi hoảng sợ , máu tươi nhiễm ma khí đã hóa đen, hơi thở của Nhạc Y thì hỗn loạn, dường như tâm ma cũng sắp được khơi ra...
Hắn không biết gì, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn, đồng thời dùng cánh tay còn rảnh kết vài trận pháp ngăn cản những người truy sát sau lưng...
Thời Liễn Diệp Thiên nhìn phía trước, không xa chính là địa phận của Thời Liễn gia tộc, Thời Liễn Diệp Thiên biết Thời Liễn gia tộc dù cưng chiều mình cỡ nào, cũng không cho mình chứa chấp tộc nhân Nam Cung gia tộc, vì vậy hắn rẽ qua phải, ngự kiếm đến một sơn lâm rộng lớn, bay xuống một ngọn núi không chút bắt mắt.
Vừa ngự kiếm bay xuống hắn liền không rảnh rỗi mà bày thêm một trận pháp, đem cả ngọn núi ẩn đi.
Nhưng vừa bày trận pháp xong hắn liền nhíu mày, không chỉ bởi vì thương thế của Nhạc Y càng không xong mà còn bởi vì hắn phát hiện ngọn núi này thế mà có người!
Thời Liễn Diệp Thiên nhíu mày càng chặt, nhưng tình thế của Nhạc Y khiến hắn không dám chần chừ , lập tức đi theo ký ức mà tìm đến một ngôi nhà gõi nhỏ.
Năm xưa gia tộc đến sơn lâm lịch lãm, hắn sống chết đòi đi theo, gia tộc cũng nghĩ có thể bảo vệ hắn chu toàn, vì vậy theo hắn chơi đùa. Nhưng mà không nghĩ bọn họ lại gặp thú triều! Trong thú triều hắn bị lạc, đi lên ngọn núi này, gặp được Nhạc Y đau lòng chôn cất thị nữ.
Nhạc Y rất dịu dàng, lúc đó hắn bị thương, chính là Nhạc Y chăm sóc trị thương cho hắn, đôi mắt thủy lam dịu dàng đó.... khiến hắn cả đời không thể quên.
Nhưng mà 3 ngày sau, Nhạc Y tự nhiên biến mất... trùng hợp là người trong gia tộc cũng đến tìm hắn, vì vậy hắn bị đưa về...
Lớn lên hắn luôn tìm tỷ tỷ có mái tóc và ánh mắt thủy lam ngày đó, lại biết được Nam Cung Nhạc Y \- Nam Cung nhị tiểu thư cũng có, hơn nữa theo điều tra... lần săn thú đó Nam Cung gia tộc cũng mang một vị tiểu thư đi, chỉ là hắn không ngờ, vị tỷ tỷ dịu dàng ngày đó thì ra cũng bằng tuổi mình, lúc đó tuổi hắn còn quá nhỏ, ngoài mái tóc và ánh mắt thủy lam kia... hắn không nhớ rõ dung mạo vị tiểu tiểu kia nữa...sau đó nhiều lần tiếp xúc, sự dịu dàng thiện lương không đổi của Nhạc Y càng khiến hắn xác định đây là người mình muốn tìm bao nhiêu năm nay.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, Thời Liễn Diệp Thiên đã nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ trong ký ức ... nhưng cùng với đó, hắn cũng nhìn thấy bóng dáng bận rộn dọn dẹp của Tuyết Phách Hách Lan...
Nhớ lại lần trước mình hung dữ, Thời Liễn Diệp Thiên có chút lúng túng, nhưng càng nhiều hơn là nghi hoặc, Nhạc Y nói nàng cũng chạy trốn thú thiều năm đó nên lạc vào đây, trước đó trong nhà cũng trống không, mọi thứ cũng phủ bụi giống như một căn nhà hoang, sau đó nàng cùng thị nữ vào ở , dọn dẹp lại mới sạch sẽ và không hiu hắt như ban đầu.
Thị nữ của nàng lại bị thương rất nặng, sau đó liền ra đi... nên nàng đem người đi chôn cất, bởi vì đau lòng quá độ, lúc đó nàng mới ngất đi.
Vậy thì căn nhà gỗ này cũng phải là không có người ở chứ? Tại sao Tuyết Phách Hách Lan lại dọn dẹp nơi này? Hay là hắn.... hắn đã không còn gia tộc để về, cho nên ở lại đây?
Tuyết Phách Hách Lan cảm nhận đằng sau có khí tức người sống liền quay đầu lại... trong chớp mắt, thời gian như ngừng động.
\-Diệp...
Nam Cung Nhạc Y yếu ớt lên tiếng, khiến Thời Liễn Diệp Thiên bừng tỉnh.
\-Tuyết Phách sư huynh.... huynh, có thể cứu Y Y không...
\-... Được.
Tuyết Phách Hách Lan nhìn Nam Cung Nhạc Y trên giường, gương mặt hiếm có khi lại không có biểu cảm.
\-Ngươi thật sự rất muốn cứu nàng?
\-Vâng.
Tuyết Phách Hách Lan không hiểu tại sao lại có chút muốn cười , nhưng trong mắt hình như hơi ẩm ướt. Tình trạng của Nam Cung Nhạc Y bây giờ đã là không thể cứu vãn được nữa... Thời Liễn Diệp Thiên chắc chắn biết rõ điều đó.
"Ha, ta lại chờ mong cái gì đây.... "
Tuyết Phách Hách Lan đưa đôi tay ra, rạch một vết thương nhỏ trên hai bên cổ tay... máu tươi đỏ thẫm và linh lực hệ Quang trắng tinh hòa vào nhau, bao bọc Nam Cung Nhạc Y, tẩy đi ma khí trong vết thương, cũng làm vết thương khép miệng.
Làm xong, mái tóc trắng ngà và đôi ngân đồng \(đôi mắt màu bạch kim\) chuyển thành màu thủy lam.... Đơn linh lực... ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể con người, giống như Mạc Từ và Mạc Vũ... ban đầu con ngươi của cả hai vốn là màu nâu, nhưng do ảnh hưởng từ ám linh căn, lâu dần con ngươi họ chuyển sang màu đen giống linh lực của họ.
Mà Tuyết Phách Hách Lan cũng vậy, mái tóc và màu mắt của hắn ban đầu vốn là màu thủy lam....
Thời Liễn Diệp Thiên ngây người....
Tuyết Phách Hách Lan ngã xuống, hơi thở mỏng manh đứt đoạn, nhịp tim giảm xuống.... sau đó.... liền cứ như vậy chết đi....
Tuyết Phách \(chỉ thủ hạ của Huyền Đế Tôn tiền nhiệm\) lúc trước có một ái thê , hắn yêu thê tử hơn tính mạng, nhưng thê tử của hắn vận khí không tốt bị trúng độc khó giải, hắn đi cầu Huyền Đế Tôn, đổi tuổi thọ của mình cho thê tử, thấy thủ hạ thật lòng... Huyền Đế Tôn đồng ý, đồng thời cũng cho truyền thừa vào huyết mạch, mỗi tộc nhân của Tuyết Phách gia tộc đều có thể đem tuổi thọ của mình đổi cho người khác... mà cái giá phải trả, chính là cái mạng của mình...
...
Một đôi mắt trong đêm đen chợt mở ra, Thời Liễn Diệp Thiên hô hấp dồn dập, ánh mắt hoảng loạn không thôi... nhưng nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, tâm hắn lại bình ổn....
"Thật tốt, ngươi vẫn còn ở bên ta... "
Thời Liễn gia tộc muốn trường sinh bất tử, Huyền Đế Tôn đáp ứng yêu cầu đó, cho bọn họ khả năng quay ngược thời gian... như vậy chỉ cần họ có đủ tu vi, họ sẽ thọ cùng trời đất... bởi vì muốn quay ngược thời gian, cần một nửa tu vi của người quay ngược thời gian...
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Quay ngược thời gian này chỉ ở một địa điểm nhỏ, giống như Thời Liễn Diệp Thiên quay ngược thời gian ở trong căn nhà gỗ nhỏ đó, chỉ có thời gian trong nhà gỗ nhỏ là bị thay đổi, bên ngoài vẫn không xảy ra bất cứ bất thường nào.
Còn Nam Cung Nhạc Y, trước khi Thời Liễn Diệp Thiên quay ngược thời gian, được Tuyết Phách Hách Lan cứu sống nhưng lại không khống chế nổi tâm ma, muốn giết chết Thời Liễn Diệp Thiên, Thời Liễn Diệp Thiên lúc nhìn thấy màu mắt và màu tóc của Tuyết Phách Hách Lan đã nảy sinh nghi ngờ. \(Chỉ số IQ ngủ lâu ngày đột nhiên thức dậy\)
Sau đó dùng một Thực Tâm trận , hỏi rõ được tất cả. Thời Liễn Diệp Thiên liền thả Nam Cung Nhạc Y xuống núi, mặc ả tự sinh tự diệt.
Linh Lan Hoa :.... Cảm giác Thời Liễn Diệp Thiên rất tra! Giống như sự yêu thích của hắn là đến từ người lúc trước cứu hắn, ai cứu thì yêu người đó, không phải thì liền vứt như rác rưởi.....
Thời Liễn Diệp Thiên ôm chặt Nam Cung Nhạc Y, trong lòng không tránh khỏi hoảng sợ , máu tươi nhiễm ma khí đã hóa đen, hơi thở của Nhạc Y thì hỗn loạn, dường như tâm ma cũng sắp được khơi ra...
Hắn không biết gì, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn, đồng thời dùng cánh tay còn rảnh kết vài trận pháp ngăn cản những người truy sát sau lưng...
Thời Liễn Diệp Thiên nhìn phía trước, không xa chính là địa phận của Thời Liễn gia tộc, Thời Liễn Diệp Thiên biết Thời Liễn gia tộc dù cưng chiều mình cỡ nào, cũng không cho mình chứa chấp tộc nhân Nam Cung gia tộc, vì vậy hắn rẽ qua phải, ngự kiếm đến một sơn lâm rộng lớn, bay xuống một ngọn núi không chút bắt mắt.
Vừa ngự kiếm bay xuống hắn liền không rảnh rỗi mà bày thêm một trận pháp, đem cả ngọn núi ẩn đi.
Nhưng vừa bày trận pháp xong hắn liền nhíu mày, không chỉ bởi vì thương thế của Nhạc Y càng không xong mà còn bởi vì hắn phát hiện ngọn núi này thế mà có người!
Thời Liễn Diệp Thiên nhíu mày càng chặt, nhưng tình thế của Nhạc Y khiến hắn không dám chần chừ , lập tức đi theo ký ức mà tìm đến một ngôi nhà gõi nhỏ.
Năm xưa gia tộc đến sơn lâm lịch lãm, hắn sống chết đòi đi theo, gia tộc cũng nghĩ có thể bảo vệ hắn chu toàn, vì vậy theo hắn chơi đùa. Nhưng mà không nghĩ bọn họ lại gặp thú triều! Trong thú triều hắn bị lạc, đi lên ngọn núi này, gặp được Nhạc Y đau lòng chôn cất thị nữ.
Nhạc Y rất dịu dàng, lúc đó hắn bị thương, chính là Nhạc Y chăm sóc trị thương cho hắn, đôi mắt thủy lam dịu dàng đó.... khiến hắn cả đời không thể quên.
Nhưng mà 3 ngày sau, Nhạc Y tự nhiên biến mất... trùng hợp là người trong gia tộc cũng đến tìm hắn, vì vậy hắn bị đưa về...
Lớn lên hắn luôn tìm tỷ tỷ có mái tóc và ánh mắt thủy lam ngày đó, lại biết được Nam Cung Nhạc Y \- Nam Cung nhị tiểu thư cũng có, hơn nữa theo điều tra... lần săn thú đó Nam Cung gia tộc cũng mang một vị tiểu thư đi, chỉ là hắn không ngờ, vị tỷ tỷ dịu dàng ngày đó thì ra cũng bằng tuổi mình, lúc đó tuổi hắn còn quá nhỏ, ngoài mái tóc và ánh mắt thủy lam kia... hắn không nhớ rõ dung mạo vị tiểu tiểu kia nữa...sau đó nhiều lần tiếp xúc, sự dịu dàng thiện lương không đổi của Nhạc Y càng khiến hắn xác định đây là người mình muốn tìm bao nhiêu năm nay.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, Thời Liễn Diệp Thiên đã nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ trong ký ức ... nhưng cùng với đó, hắn cũng nhìn thấy bóng dáng bận rộn dọn dẹp của Tuyết Phách Hách Lan...
Nhớ lại lần trước mình hung dữ, Thời Liễn Diệp Thiên có chút lúng túng, nhưng càng nhiều hơn là nghi hoặc, Nhạc Y nói nàng cũng chạy trốn thú thiều năm đó nên lạc vào đây, trước đó trong nhà cũng trống không, mọi thứ cũng phủ bụi giống như một căn nhà hoang, sau đó nàng cùng thị nữ vào ở , dọn dẹp lại mới sạch sẽ và không hiu hắt như ban đầu.
Thị nữ của nàng lại bị thương rất nặng, sau đó liền ra đi... nên nàng đem người đi chôn cất, bởi vì đau lòng quá độ, lúc đó nàng mới ngất đi.
Vậy thì căn nhà gỗ này cũng phải là không có người ở chứ? Tại sao Tuyết Phách Hách Lan lại dọn dẹp nơi này? Hay là hắn.... hắn đã không còn gia tộc để về, cho nên ở lại đây?
Tuyết Phách Hách Lan cảm nhận đằng sau có khí tức người sống liền quay đầu lại... trong chớp mắt, thời gian như ngừng động.
\-Diệp...
Nam Cung Nhạc Y yếu ớt lên tiếng, khiến Thời Liễn Diệp Thiên bừng tỉnh.
\-Tuyết Phách sư huynh.... huynh, có thể cứu Y Y không...
\-... Được.
Tuyết Phách Hách Lan nhìn Nam Cung Nhạc Y trên giường, gương mặt hiếm có khi lại không có biểu cảm.
\-Ngươi thật sự rất muốn cứu nàng?
\-Vâng.
Tuyết Phách Hách Lan không hiểu tại sao lại có chút muốn cười , nhưng trong mắt hình như hơi ẩm ướt. Tình trạng của Nam Cung Nhạc Y bây giờ đã là không thể cứu vãn được nữa... Thời Liễn Diệp Thiên chắc chắn biết rõ điều đó.
"Ha, ta lại chờ mong cái gì đây.... "
Tuyết Phách Hách Lan đưa đôi tay ra, rạch một vết thương nhỏ trên hai bên cổ tay... máu tươi đỏ thẫm và linh lực hệ Quang trắng tinh hòa vào nhau, bao bọc Nam Cung Nhạc Y, tẩy đi ma khí trong vết thương, cũng làm vết thương khép miệng.
Làm xong, mái tóc trắng ngà và đôi ngân đồng \(đôi mắt màu bạch kim\) chuyển thành màu thủy lam.... Đơn linh lực... ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể con người, giống như Mạc Từ và Mạc Vũ... ban đầu con ngươi của cả hai vốn là màu nâu, nhưng do ảnh hưởng từ ám linh căn, lâu dần con ngươi họ chuyển sang màu đen giống linh lực của họ.
Mà Tuyết Phách Hách Lan cũng vậy, mái tóc và màu mắt của hắn ban đầu vốn là màu thủy lam....
Thời Liễn Diệp Thiên ngây người....
Tuyết Phách Hách Lan ngã xuống, hơi thở mỏng manh đứt đoạn, nhịp tim giảm xuống.... sau đó.... liền cứ như vậy chết đi....
Tuyết Phách \(chỉ thủ hạ của Huyền Đế Tôn tiền nhiệm\) lúc trước có một ái thê , hắn yêu thê tử hơn tính mạng, nhưng thê tử của hắn vận khí không tốt bị trúng độc khó giải, hắn đi cầu Huyền Đế Tôn, đổi tuổi thọ của mình cho thê tử, thấy thủ hạ thật lòng... Huyền Đế Tôn đồng ý, đồng thời cũng cho truyền thừa vào huyết mạch, mỗi tộc nhân của Tuyết Phách gia tộc đều có thể đem tuổi thọ của mình đổi cho người khác... mà cái giá phải trả, chính là cái mạng của mình...
...
Một đôi mắt trong đêm đen chợt mở ra, Thời Liễn Diệp Thiên hô hấp dồn dập, ánh mắt hoảng loạn không thôi... nhưng nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, tâm hắn lại bình ổn....
"Thật tốt, ngươi vẫn còn ở bên ta... "
Thời Liễn gia tộc muốn trường sinh bất tử, Huyền Đế Tôn đáp ứng yêu cầu đó, cho bọn họ khả năng quay ngược thời gian... như vậy chỉ cần họ có đủ tu vi, họ sẽ thọ cùng trời đất... bởi vì muốn quay ngược thời gian, cần một nửa tu vi của người quay ngược thời gian...
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Quay ngược thời gian này chỉ ở một địa điểm nhỏ, giống như Thời Liễn Diệp Thiên quay ngược thời gian ở trong căn nhà gỗ nhỏ đó, chỉ có thời gian trong nhà gỗ nhỏ là bị thay đổi, bên ngoài vẫn không xảy ra bất cứ bất thường nào.
Còn Nam Cung Nhạc Y, trước khi Thời Liễn Diệp Thiên quay ngược thời gian, được Tuyết Phách Hách Lan cứu sống nhưng lại không khống chế nổi tâm ma, muốn giết chết Thời Liễn Diệp Thiên, Thời Liễn Diệp Thiên lúc nhìn thấy màu mắt và màu tóc của Tuyết Phách Hách Lan đã nảy sinh nghi ngờ. \(Chỉ số IQ ngủ lâu ngày đột nhiên thức dậy\)
Sau đó dùng một Thực Tâm trận , hỏi rõ được tất cả. Thời Liễn Diệp Thiên liền thả Nam Cung Nhạc Y xuống núi, mặc ả tự sinh tự diệt.
Linh Lan Hoa :.... Cảm giác Thời Liễn Diệp Thiên rất tra! Giống như sự yêu thích của hắn là đến từ người lúc trước cứu hắn, ai cứu thì yêu người đó, không phải thì liền vứt như rác rưởi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất