[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 34
"Trong cơ thể ta hiện giờ không có Kim Đan."
Ngụy Vô Tiện đem cằm chôn ở trong chăn đệm mềm mại, khẽ than nhẹ một tiếng. Đôi tay của người phía sau đang giúp hắn lau tóc khựng lại một chút, Ngụy Vô Tiện tinh ý phát hiện ra tình cảnh có chút khó xử, vừa muốn tìm chuyện khác để tránh phải nói tới chủ đề nặng nề này thì lại cảm thấy tay Lam Vong Cơ vẫn bình thản cầm khăn mềm tiếp tục lau tóc cho hắn. Sau đó, cứ như không có chuyện gì xảy ra, Lam Vong Cơ đem cả ổ chăn đang bọc hắn ôm vào ngực:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện tựa vào trong ngực y, tim đang đập nhanh cũng dần dần bình tĩnh lại. Khung cửa sổ đóng chặt bị gió thổi khẽ vang lên hai tiếng 'kẽo kẹt', bỗng nhiên hắn có cảm giác như mình đã trải qua rất nhiều chuyện.
Lâu nay tại Xạ Nhật chi chinh, Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với cảnh bị những người có ý đồ giết hắn giận dữ, thống hận hoặc bi thương. Cũng có khi là những tu sĩ trên cùng một chiến tuyến với hắn, trước mặt thì e ngại nhưng sau lưng lại vì hắn không mang theo kiếm khi ra ngoài mà mắng hắn "vô lễ" hay "không có giáo huấn" rồi thì "tuổi trẻ ngông cuồng". Hắn cũng lười quản, không muốn để ý quá nhiều, nhưng khi tâm lý bị đè nén đến cực điểm vẫn muốn tìm một người để có thể dốc bầu tâm sự. Lam Vong Cơ là một thính giả rất tốt. Từ khi được y cứu trong mưa, được đưa đến một khách điếm gần đó thuê tạm một gian phòng trú chân, Ngụy Vô Tiện như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy tay áo y, khàn giọng đem tất cả những chuyện kia nói cho y biết. Hắn cũng không chắc Lam Vong Cơ sau khi nghe xong sẽ phản ứng như thế nào, nhưng dù chỉ một giây thôi hắn cũng không đợi được, muốn đem toàn bộ mọi chuyện trút hết ra, mặc kệ đối phương có chấp nhận dáng vẻ này của mình hay không. Ít nhất Ngụy Vô Tiện cũng không sợ hãi trốn tránh nữa mà sẽ trực tiếp đón nhận tâm ý của đối phương, đồng thời nói cho Lam Vong Cơ biết mình thích y đến nhường nào, muốn đối xử tốt với y như cách y đối xử với mình.
Áo ngoài ngấm nước mưa cùng áo trong đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện đều đang phơi trên kệ gỗ, để lại một thân xích lõa dán chặt lấy người Lam Vong Cơ, được y cẩn thận bao bọc trong chăn mềm, như sợ hắn bị nhiễm lạnh. Cổ tay trầy xước đã được bôi cao trị thương thượng hạng của Lam gia, mặt mũi chân tay dính đầy bùn đất và nước mưa cũng được Lam Vong Cơ lau sạch sẽ. Thân thể sau khi tắm rửa liền cảm thấy vô cùng thoải mái, mềm mại tinh tế nằm gọn trong ngực đối phương, hệt như một con nhím thu hết gai nhọn của mình, đến động đậy cũng lười, phó mặc cho Lam Vong Có một tay lau khô tóc, một tay nhẹ nhàng xoa bóp mấy vết máu ứ đọng ở cổ tay.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình là đang chiếm tiện nghi của Lam Vong Cơ một cách quá mức, nhưng lại không muốn rời xa mùi đàn hương thanh lãnh kia. Hắn dựa trong khuỷu tay Lam Vong Cơ, đỉnh đầu đen nhánh cọ vào cằm đối phương, giống như con mèo con cẩn thận quan sát từng biến đổi nhỏ của Lam Vong Cơ. Có điều sau khi nghe xong, Lam Vong Cơ cũng không có phản ứng gì thêm, vẫn chăm chú hạ thấp mi mắt làm tiếp việc của mình.
Ngụy Vô Tiện khẽ mở miệng, cổ họng khô khốc khiến hắn phải nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết theo đó mà khẽ động. Hắn khẩn trương nắm chặt góc chăn, lén nhìn y, thấp giọng:
"Đây là những chuyện mà ta muốn nói, cho nên ngươi..."
Ngươi sau khi nghe xong có điều gì muốn hỏi không?
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Lam Vong Cơ chuyển đến trên mặt hắn, thu hết toàn bộ dáng vẻ khẩn trương và bất an của hắn vào trong đáy mắt rồi cúi người xuống. Ngụy Vô Tiện khẩn trương đến mức lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, mắt thấy khuôn mặt Lam Vong Cơ đang hạ xuống càng lúc càng gần mình, ngón tay đang nắm chặt góc chăn cũng dùng sức đến trắng bệch. Nhưng ngoài dự liệu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đáp trên môi hắn.
Ngụy Vô Tiện ngây ngốc đưa tay sờ sờ cánh môi, cảm thấy ngọt ngào muốn chết, mùi vị giống hệt chén canh ngọt mà mỗi khi đến hè sư tỷ đều nấu cho hắn ăn, chỉ khác ở điểm là có thêm một cỗ hương vị trấn an mơ hồ khó nói thành lời. Hắn quẫn bách lên tiếng:
"Ngươi..."
"Rất đau sao?" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hỏi.
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Bàn tay mảnh khảnh của y thuận theo eo Ngụy Vô Tiện phủ lên bụng hắn, làm cho xương cốt Ngụy Vô Tiện vô thức mềm nhũn ra, bụng dưới bị người ta nhẹ nhàng vuốt ve khiến hắn không kiềm chế được run nhẹ lên một cái. Sau đó từng ngón tay thon dài đặt lên nơi đó, không nhúc nhích nữa. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hiểu rõ ý của y, buồn buồn bật cười:
"Mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Mổ đan." Lam Vong Cơ lại bướng bỉnh cực kỳ, thấp giọng nói: "Có phải là rất đau không?"
Ngụy Vô Tiện thở dài, vỗ vỗ lên mu bàn tay Lam Vong Cơ đặt trên bụng hắn:
"Ta đã sớm quên hết rồi."
Hắn cười nhẹ một tiếng, lại nói:
"Một ngày hai đêm kia, ta vẫn luôn tỉnh táo. Ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng lại có lúc cảm giác thời gian trôi qua thật chậm." Đốt ngón tay trắng nhợt đang duỗi ra của hắn có chút nắm nhẹ thành quyền, thở ra một hơi nặng nề, chậm rãi tiếp tục nói: "Kim Đan nối liền với linh mạch từ trong cơ thể từng chút từng chút một bị tách ra ngoài, giống như toàn bộ linh lực đều bị rút mất, dần dần không còn xao động nữa, dần dần trở nên bình thản, cảm giác rất là..."
Hắn cân nhắc một chút, khẽ nói:
"Rất quái lạ!"
"Giống như ngươi biết suốt kiếp này ngươi sẽ không thể có lại thứ ngươi từng có nữa. Hơn nữa lại do chính ngươi lựa chọn từ bỏ nó, không thể trách được người khác."
Lam Vong Cơ lặng người, nói:
"Có hối hận không?"
"Hối hận?"
Ngụy Vô Tiện cười cười, xoay xoay cổ tay cứng ngắc của mình, ngửa đầu nhìn y, nói:
"Rất nhiều chuyện đã qua thì chính là đã qua. Ta cũng không rõ nếu lại xảy ra ta có làm như vậy một lần nữa hay không. Ta không có Kim Đan, không thể tu hành như tu sĩ bình thường, nhưng vẫn có thể tu quỷ đạo. Cũng coi như là ông trời không tuyệt đường người."
Lam Vong Cơ cũng chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"Nhưng mà không có linh lực cũng bất tiện không ít, ngay cả ngự kiếm giúp sư tỷ đi mua thức ăn cũng không làm được. Thị trấn Lang Tà này đúng là quá xa!"
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, giơ ngón tay lên đếm đếm:
"Còn có kiềm chế sát khí sau trận chiến, còn có..."
Ngón tay của hắn bị Lam Vong Cơ nắm lại, bàn tay của Lam Vong Cơ so với bình thường còn ấm áp hơi rất nhiều, nhẹ nhàng đem mấy ngón tay lạnh giá của hắn bao bọc lại. Y nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay, con ngươi màu lưu ly cực thiển thâm tình nhìn hắn, nói:
"Ta cho ngươi."
"Cho ta linh lực sao?" Ngụy Vô Tiện cho rằng hắn chỉ là đang an ủi mình: "Nhưng ngươi lại không thể mọi lúc mọi nơi ở bên cạnh ta."
Lam Vong Cơ: "Ta sẽ."
Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, giống như nhìn thấu cảm xúc bất an đang xao động dưới biểu tình khoa trương ngoài mặt của hắn. Hơi thở y trầm ổn lại kiên định, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ động, nói rõ ràng từng chữ:
"Mọi lúc mọi nơi ở cạnh ngươi."
Ngụy Vô Tiện lập tức câm lặng. Một lúc sau, hơi thở của Ngụy Vô Tiện liền trở nên gấp gáp. Hắn đột nhiên xoay người, vòng tay giữ chặt lấy Lam Vong Cơ đang còn ôm hắn, nửa quỳ nửa ngồi ở giữa hai chân y. Tấm chăn phủ trên người hắn từ trên vai trượt xuống, lộ ra nửa thân trần trắng nõn cùng cần cổ thon dài, vết sẹo cũ do bị sắt nóng ủi lên trước ngực như muốn nói cho người ta biết thân thể này đã phải nếm trải bao nhiêu khó khăn trắc trở.
Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, dường như không thể tin được, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ trấn định trên mặt, hai tay bấu lấy vai áo Lam Vong Cơ, hơi thở gấp gáp lại nóng bỏng, run run nói:
"Lam Trạm, ngươi có biết là ngươi vừa nói cái gì không?"
Ngụy Vô Tiện im lặng siết lấy vai y, vừa khẩn trương vừa lo lắng bất an nhìn chằm chằm hai mắt đối phương, cứ như là muốn từ trong đôi mắt nhìn thấu toàn bộ cảm xúc và suy nghĩ của y. Đối diện với ánh mắt của hắn, Lam Vong Cơ chậm rãi kiên định khẽ gật đầu:
"Ta đã nói từ trước, tâm ta duyệt ngươi."
Ngụy Vô Tiện nặng nề thở ra một tiếng khô khốc, như vừa đem một ngụm khói nồng đậm hít vào trong phổi, toàn thân vô lực đến cực điểm. Từng sợi dây thần kinh luôn căng thẳng từ đầu đến giờ bỗng chốc như được nới lỏng, cảm giác hạnh phúc đến điên cuồng lan khắp chân tay hắn, nửa ngày mới lắp bắp được mấy chữ:
"Đây thật sự... thật sự là..."
Thật sự là quá tốt.
Sư tỷ nói đúng, nếu tâm người kia thật sự duyệt hắn thì sẽ không để ý quá nhiều chuyện như vậy.
Mà may mắn thay, người thích hắn, cũng là người hắn thích.
__________///_________
Tiếp theo là hai chương thịt thà ngập mặt
Ta cần gấp thật nhiều động lực T_T
Cuối cùng cũng đã đi được 1/3 chặng đường rồi, khả năng của mình có hạn nên cũng không phải là dễ dàng gì. Có thể mọi người không biết mình tâm huyết với bộ này như thế nào, nhưng mình dám nói, mình thực sự dành rất nhiều thời gian và công sức cho nó. Bộ này chính xác là thoả mãn toàn bộ chấp niệm của mình về Vong Tiện, vậy nên mình mới liều mạng edit nó, mặc dù nó vừa dài vừa khó. Nhiều khi thực sự mình cảm thấy rất nản, nhưng hi vọng mình có thể kiên trì đến bước cuối cùng. Mong rằng các bạn tiếp tục ủng hộ.
Ngụy Vô Tiện đem cằm chôn ở trong chăn đệm mềm mại, khẽ than nhẹ một tiếng. Đôi tay của người phía sau đang giúp hắn lau tóc khựng lại một chút, Ngụy Vô Tiện tinh ý phát hiện ra tình cảnh có chút khó xử, vừa muốn tìm chuyện khác để tránh phải nói tới chủ đề nặng nề này thì lại cảm thấy tay Lam Vong Cơ vẫn bình thản cầm khăn mềm tiếp tục lau tóc cho hắn. Sau đó, cứ như không có chuyện gì xảy ra, Lam Vong Cơ đem cả ổ chăn đang bọc hắn ôm vào ngực:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện tựa vào trong ngực y, tim đang đập nhanh cũng dần dần bình tĩnh lại. Khung cửa sổ đóng chặt bị gió thổi khẽ vang lên hai tiếng 'kẽo kẹt', bỗng nhiên hắn có cảm giác như mình đã trải qua rất nhiều chuyện.
Lâu nay tại Xạ Nhật chi chinh, Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với cảnh bị những người có ý đồ giết hắn giận dữ, thống hận hoặc bi thương. Cũng có khi là những tu sĩ trên cùng một chiến tuyến với hắn, trước mặt thì e ngại nhưng sau lưng lại vì hắn không mang theo kiếm khi ra ngoài mà mắng hắn "vô lễ" hay "không có giáo huấn" rồi thì "tuổi trẻ ngông cuồng". Hắn cũng lười quản, không muốn để ý quá nhiều, nhưng khi tâm lý bị đè nén đến cực điểm vẫn muốn tìm một người để có thể dốc bầu tâm sự. Lam Vong Cơ là một thính giả rất tốt. Từ khi được y cứu trong mưa, được đưa đến một khách điếm gần đó thuê tạm một gian phòng trú chân, Ngụy Vô Tiện như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy tay áo y, khàn giọng đem tất cả những chuyện kia nói cho y biết. Hắn cũng không chắc Lam Vong Cơ sau khi nghe xong sẽ phản ứng như thế nào, nhưng dù chỉ một giây thôi hắn cũng không đợi được, muốn đem toàn bộ mọi chuyện trút hết ra, mặc kệ đối phương có chấp nhận dáng vẻ này của mình hay không. Ít nhất Ngụy Vô Tiện cũng không sợ hãi trốn tránh nữa mà sẽ trực tiếp đón nhận tâm ý của đối phương, đồng thời nói cho Lam Vong Cơ biết mình thích y đến nhường nào, muốn đối xử tốt với y như cách y đối xử với mình.
Áo ngoài ngấm nước mưa cùng áo trong đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện đều đang phơi trên kệ gỗ, để lại một thân xích lõa dán chặt lấy người Lam Vong Cơ, được y cẩn thận bao bọc trong chăn mềm, như sợ hắn bị nhiễm lạnh. Cổ tay trầy xước đã được bôi cao trị thương thượng hạng của Lam gia, mặt mũi chân tay dính đầy bùn đất và nước mưa cũng được Lam Vong Cơ lau sạch sẽ. Thân thể sau khi tắm rửa liền cảm thấy vô cùng thoải mái, mềm mại tinh tế nằm gọn trong ngực đối phương, hệt như một con nhím thu hết gai nhọn của mình, đến động đậy cũng lười, phó mặc cho Lam Vong Có một tay lau khô tóc, một tay nhẹ nhàng xoa bóp mấy vết máu ứ đọng ở cổ tay.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình là đang chiếm tiện nghi của Lam Vong Cơ một cách quá mức, nhưng lại không muốn rời xa mùi đàn hương thanh lãnh kia. Hắn dựa trong khuỷu tay Lam Vong Cơ, đỉnh đầu đen nhánh cọ vào cằm đối phương, giống như con mèo con cẩn thận quan sát từng biến đổi nhỏ của Lam Vong Cơ. Có điều sau khi nghe xong, Lam Vong Cơ cũng không có phản ứng gì thêm, vẫn chăm chú hạ thấp mi mắt làm tiếp việc của mình.
Ngụy Vô Tiện khẽ mở miệng, cổ họng khô khốc khiến hắn phải nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết theo đó mà khẽ động. Hắn khẩn trương nắm chặt góc chăn, lén nhìn y, thấp giọng:
"Đây là những chuyện mà ta muốn nói, cho nên ngươi..."
Ngươi sau khi nghe xong có điều gì muốn hỏi không?
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Lam Vong Cơ chuyển đến trên mặt hắn, thu hết toàn bộ dáng vẻ khẩn trương và bất an của hắn vào trong đáy mắt rồi cúi người xuống. Ngụy Vô Tiện khẩn trương đến mức lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, mắt thấy khuôn mặt Lam Vong Cơ đang hạ xuống càng lúc càng gần mình, ngón tay đang nắm chặt góc chăn cũng dùng sức đến trắng bệch. Nhưng ngoài dự liệu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đáp trên môi hắn.
Ngụy Vô Tiện ngây ngốc đưa tay sờ sờ cánh môi, cảm thấy ngọt ngào muốn chết, mùi vị giống hệt chén canh ngọt mà mỗi khi đến hè sư tỷ đều nấu cho hắn ăn, chỉ khác ở điểm là có thêm một cỗ hương vị trấn an mơ hồ khó nói thành lời. Hắn quẫn bách lên tiếng:
"Ngươi..."
"Rất đau sao?" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hỏi.
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Bàn tay mảnh khảnh của y thuận theo eo Ngụy Vô Tiện phủ lên bụng hắn, làm cho xương cốt Ngụy Vô Tiện vô thức mềm nhũn ra, bụng dưới bị người ta nhẹ nhàng vuốt ve khiến hắn không kiềm chế được run nhẹ lên một cái. Sau đó từng ngón tay thon dài đặt lên nơi đó, không nhúc nhích nữa. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hiểu rõ ý của y, buồn buồn bật cười:
"Mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Mổ đan." Lam Vong Cơ lại bướng bỉnh cực kỳ, thấp giọng nói: "Có phải là rất đau không?"
Ngụy Vô Tiện thở dài, vỗ vỗ lên mu bàn tay Lam Vong Cơ đặt trên bụng hắn:
"Ta đã sớm quên hết rồi."
Hắn cười nhẹ một tiếng, lại nói:
"Một ngày hai đêm kia, ta vẫn luôn tỉnh táo. Ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng lại có lúc cảm giác thời gian trôi qua thật chậm." Đốt ngón tay trắng nhợt đang duỗi ra của hắn có chút nắm nhẹ thành quyền, thở ra một hơi nặng nề, chậm rãi tiếp tục nói: "Kim Đan nối liền với linh mạch từ trong cơ thể từng chút từng chút một bị tách ra ngoài, giống như toàn bộ linh lực đều bị rút mất, dần dần không còn xao động nữa, dần dần trở nên bình thản, cảm giác rất là..."
Hắn cân nhắc một chút, khẽ nói:
"Rất quái lạ!"
"Giống như ngươi biết suốt kiếp này ngươi sẽ không thể có lại thứ ngươi từng có nữa. Hơn nữa lại do chính ngươi lựa chọn từ bỏ nó, không thể trách được người khác."
Lam Vong Cơ lặng người, nói:
"Có hối hận không?"
"Hối hận?"
Ngụy Vô Tiện cười cười, xoay xoay cổ tay cứng ngắc của mình, ngửa đầu nhìn y, nói:
"Rất nhiều chuyện đã qua thì chính là đã qua. Ta cũng không rõ nếu lại xảy ra ta có làm như vậy một lần nữa hay không. Ta không có Kim Đan, không thể tu hành như tu sĩ bình thường, nhưng vẫn có thể tu quỷ đạo. Cũng coi như là ông trời không tuyệt đường người."
Lam Vong Cơ cũng chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"Nhưng mà không có linh lực cũng bất tiện không ít, ngay cả ngự kiếm giúp sư tỷ đi mua thức ăn cũng không làm được. Thị trấn Lang Tà này đúng là quá xa!"
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, giơ ngón tay lên đếm đếm:
"Còn có kiềm chế sát khí sau trận chiến, còn có..."
Ngón tay của hắn bị Lam Vong Cơ nắm lại, bàn tay của Lam Vong Cơ so với bình thường còn ấm áp hơi rất nhiều, nhẹ nhàng đem mấy ngón tay lạnh giá của hắn bao bọc lại. Y nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay, con ngươi màu lưu ly cực thiển thâm tình nhìn hắn, nói:
"Ta cho ngươi."
"Cho ta linh lực sao?" Ngụy Vô Tiện cho rằng hắn chỉ là đang an ủi mình: "Nhưng ngươi lại không thể mọi lúc mọi nơi ở bên cạnh ta."
Lam Vong Cơ: "Ta sẽ."
Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, giống như nhìn thấu cảm xúc bất an đang xao động dưới biểu tình khoa trương ngoài mặt của hắn. Hơi thở y trầm ổn lại kiên định, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ động, nói rõ ràng từng chữ:
"Mọi lúc mọi nơi ở cạnh ngươi."
Ngụy Vô Tiện lập tức câm lặng. Một lúc sau, hơi thở của Ngụy Vô Tiện liền trở nên gấp gáp. Hắn đột nhiên xoay người, vòng tay giữ chặt lấy Lam Vong Cơ đang còn ôm hắn, nửa quỳ nửa ngồi ở giữa hai chân y. Tấm chăn phủ trên người hắn từ trên vai trượt xuống, lộ ra nửa thân trần trắng nõn cùng cần cổ thon dài, vết sẹo cũ do bị sắt nóng ủi lên trước ngực như muốn nói cho người ta biết thân thể này đã phải nếm trải bao nhiêu khó khăn trắc trở.
Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, dường như không thể tin được, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ trấn định trên mặt, hai tay bấu lấy vai áo Lam Vong Cơ, hơi thở gấp gáp lại nóng bỏng, run run nói:
"Lam Trạm, ngươi có biết là ngươi vừa nói cái gì không?"
Ngụy Vô Tiện im lặng siết lấy vai y, vừa khẩn trương vừa lo lắng bất an nhìn chằm chằm hai mắt đối phương, cứ như là muốn từ trong đôi mắt nhìn thấu toàn bộ cảm xúc và suy nghĩ của y. Đối diện với ánh mắt của hắn, Lam Vong Cơ chậm rãi kiên định khẽ gật đầu:
"Ta đã nói từ trước, tâm ta duyệt ngươi."
Ngụy Vô Tiện nặng nề thở ra một tiếng khô khốc, như vừa đem một ngụm khói nồng đậm hít vào trong phổi, toàn thân vô lực đến cực điểm. Từng sợi dây thần kinh luôn căng thẳng từ đầu đến giờ bỗng chốc như được nới lỏng, cảm giác hạnh phúc đến điên cuồng lan khắp chân tay hắn, nửa ngày mới lắp bắp được mấy chữ:
"Đây thật sự... thật sự là..."
Thật sự là quá tốt.
Sư tỷ nói đúng, nếu tâm người kia thật sự duyệt hắn thì sẽ không để ý quá nhiều chuyện như vậy.
Mà may mắn thay, người thích hắn, cũng là người hắn thích.
__________///_________
Tiếp theo là hai chương thịt thà ngập mặt
Ta cần gấp thật nhiều động lực T_T
Cuối cùng cũng đã đi được 1/3 chặng đường rồi, khả năng của mình có hạn nên cũng không phải là dễ dàng gì. Có thể mọi người không biết mình tâm huyết với bộ này như thế nào, nhưng mình dám nói, mình thực sự dành rất nhiều thời gian và công sức cho nó. Bộ này chính xác là thoả mãn toàn bộ chấp niệm của mình về Vong Tiện, vậy nên mình mới liều mạng edit nó, mặc dù nó vừa dài vừa khó. Nhiều khi thực sự mình cảm thấy rất nản, nhưng hi vọng mình có thể kiên trì đến bước cuối cùng. Mong rằng các bạn tiếp tục ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất