[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 113
Lam Vong Cơ ở trong mộng nhiều năm như vậy, nhưng từ khi y nhập mộng cho đến đêm y ra mộng, ở hiện thế chỉ qua có mười ngày. Ngụy Vô Tiện thì do nhập mộng từ trước, do đó mới ngủ say hơn một tháng. Cho nên đêm qua Ngụy Vô Tiện mới nói với y vài câu đã chóng mặt không chịu nổi, nói "ngủ quá lâu cũng không tốt tí nào". Hắn túm lấy tay Lam Vong Cơ, đặt lên bụng mình, lười biếng nói:
"Có một cái kinh hỉ, người tự mình sờ đi."
Thấy Lam Vong Cơ có chút chần chừ, hắn còn nhướng mày lên cười cười nói thêm:
"Đừng có đoán mò, không phải là mang thai đâu nha."
Lam Vong Cơ: "..."
Nhưng y chỉ vừa nhẹ nhàng chạm đến, trong chớp mắt liền cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình là một luồng linh lực cuồn cuộn, không nén nổi kinh ngạc, nói:
"Đây là..."
Ngụy Vô Tiện hài lòng nhìn biểu cảm kinh ngạc của Lam Vong Cơ, hôn nhẹ lên đầu ngón tay y, tiếp tục trêu chọc:
"Mặc dù không phải mang thai, nhưng vật này đúng là do ngươi cho ta."
Là viên Đàn mộc châu mà khi mới nhập mộng, trong lúc vô tình Lam Vong Cơ đã đem một tia linh thức bám lên, sau đó theo hắn giải trừ kiếp nạn, huyễn hóa thành Kim đan.
Khi Ngụy Vô Tiện tiến sâu vào tầng mộng cảnh tiếp theo cũng đã từng hoảng hốt mà bị mộng cảnh tiến nhập tâm trí, cho rằng mình chính là Ngụy Vô Tiện ở thời điểm đó. Lúc bước lên lầu quả thực là sát ý băng lãnh ngập tràn, lại đúng lúc nghe được một âm thanh kỳ lạ. Tiếng lạch cạch lạch cạch nhỏ vụn nghe quen thuộc đến cực điểm, giống như có ai đó đang níu tâm trí của hắn lại, khiến hắn không nhịn được mà dừng bước.
Thanh âm này... hắn đã từng nghe qua ở đâu đó thì phải. Vô cùng thân thiết, khiến hắn cảm thấy cực kỳ yên tâm. Bất chợt, trong lồng ngực như có cái gì đó thức tỉnh, chậm rãi nảy mầm, một cảm giác kỳ lạ mang theo nhiệt độ nóng hổi quét qua toàn thân hắn. Hai mắt Ngụy Vô Tiện nhắm nghiền lại, mi tâm nhíu chặt, vô thức đưa tay chạm lên một điểm trước ngực đang bị thiêu đốt đến kịch liệt. Bỗng nhiên, đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện khựng lại, dường như khó mà tin được. Hắn nghe thấy... tiếng lạch cạch lạch cạch kia không phải vang lên ở bên ngoài, mà là từ trong lòng hắn truyền tới. Có thứ gì đó không ngừng nóng lên trong lồng ngực, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, tựa như thứ gì đó hắn đã từng đánh mất giờ lại có được lần nữa. Cảm giác thiêu đốt ở ngực càng ngày càng mãnh liệt, thuận theo kinh mạch và máu thịt chảy xuống Đan điền, tận đến khi tụ hội tại nơi đó, hình thành một hạt ngọc châu. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc hắn như hoàn toàn sáng tỏ thanh tỉnh. Rốt cuộc, Ngụy Vô Tiện cũng nhớ lại... nhất định hắn phải tìm được Lam Trạm, sau đó đưa y trở về hiện thực.
Tâm ma đối với sự dò hỏi của Ngụy Vô Tiện lại vô cùng bình tĩnh mà đáp:
"Kiếp nạn của bản thân ngươi chính là nguồn gốc để hình thành Kim đan. Trong giấc mộng của ngươi, Kim đan có thể là một đóa hoa, một nhành cây, cũng có thể chỉ là một tia cảm xúc. Ngươi có thể không nhìn thấy nó, nhưng nó hiện hữu ở khắp mọi nơi quanh ngươi. Ta cũng không đủ năng lực để tự mình dựng lên một cái mộng cảnh hoàn hảo như vậy. Tất cả lực lượng đều bắt nguồn từ ngươi, cũng chính là bắt nguồn từ Kim đan đang quyết tâm khảo nghiệm ngươi."
Hắn dừng lại một chút, cũng đưa mắt nhìn thẳng Ngụy Vô Tiện, nói:
"Viên Kim đan này, nó không hề trốn tránh ngươi, mà chỉ lẳng lặng chờ ngươi đến tìm nó."
Ngụy Vô Tiện giật mình, nói:
"Trách không được... ta vốn chỉ vô tình nhìn thấy viên Đàn mộc châu kia, vậy mà sau đó vẫn luôn ấn tượng với nó, cho nên muốn tìm lại nó. Ta còn tưởng rằng ta chỉ là nhất thời hứng thú cho nên tâm huyết mới dâng trào, không nghĩ đến..."
Không nghĩ đến, hắn và viên Đàn mộc châu kia, chính là hấp dẫn lẫn nhau.
"Tuy ngươi đã nhất thời bỏ lỡ..." Tâm ma cong môi lên thành một nụ cười: "Nhưng y lại giúp ngươi tìm lại được, không phải sao?"
Ngụy Vô Tiện bị tâm ma nói ra những điều trong lòng, đành nở một nụ cười bất đắc dĩ. Trong lòng trăm mối ngổn ngang, bỗng nhiên hắn rất muốn quay đầu lại nhìn bóng dáng người kia.
Viên Kim đan này, chính hắn đã suýt nữa bỏ lỡ. Nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng thông qua Lam Vong Cơ, trở về với hắn. Mà viên Đàn mộc châu nho nhỏ này, được bao bọc bởi tình cảm chân thành cùng yêu thương đong đầy của người kia, đem sự an tâm vô tận ký thác lên trên nó, dẫn lối cho hắn nhiều lần biến nguy thành an. Nó cùng với đạo lữ sẽ bồi bạn với mình cả đời, hợp sức mang mình thoát ra khỏi mộng cảnh vô cùng vô tận.
Đó là thiên kiếp của hắn, nhưng cũng là cơ duyên của nó.
Mà người cùng hắn vào sinh ra tử, trải qua kiếp nạn, tu thành Kim đan, chính là Lam Vong Cơ, cũng chỉ có duy nhất Lam Vong Cơ...
"Có một cái kinh hỉ, người tự mình sờ đi."
Thấy Lam Vong Cơ có chút chần chừ, hắn còn nhướng mày lên cười cười nói thêm:
"Đừng có đoán mò, không phải là mang thai đâu nha."
Lam Vong Cơ: "..."
Nhưng y chỉ vừa nhẹ nhàng chạm đến, trong chớp mắt liền cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình là một luồng linh lực cuồn cuộn, không nén nổi kinh ngạc, nói:
"Đây là..."
Ngụy Vô Tiện hài lòng nhìn biểu cảm kinh ngạc của Lam Vong Cơ, hôn nhẹ lên đầu ngón tay y, tiếp tục trêu chọc:
"Mặc dù không phải mang thai, nhưng vật này đúng là do ngươi cho ta."
Là viên Đàn mộc châu mà khi mới nhập mộng, trong lúc vô tình Lam Vong Cơ đã đem một tia linh thức bám lên, sau đó theo hắn giải trừ kiếp nạn, huyễn hóa thành Kim đan.
Khi Ngụy Vô Tiện tiến sâu vào tầng mộng cảnh tiếp theo cũng đã từng hoảng hốt mà bị mộng cảnh tiến nhập tâm trí, cho rằng mình chính là Ngụy Vô Tiện ở thời điểm đó. Lúc bước lên lầu quả thực là sát ý băng lãnh ngập tràn, lại đúng lúc nghe được một âm thanh kỳ lạ. Tiếng lạch cạch lạch cạch nhỏ vụn nghe quen thuộc đến cực điểm, giống như có ai đó đang níu tâm trí của hắn lại, khiến hắn không nhịn được mà dừng bước.
Thanh âm này... hắn đã từng nghe qua ở đâu đó thì phải. Vô cùng thân thiết, khiến hắn cảm thấy cực kỳ yên tâm. Bất chợt, trong lồng ngực như có cái gì đó thức tỉnh, chậm rãi nảy mầm, một cảm giác kỳ lạ mang theo nhiệt độ nóng hổi quét qua toàn thân hắn. Hai mắt Ngụy Vô Tiện nhắm nghiền lại, mi tâm nhíu chặt, vô thức đưa tay chạm lên một điểm trước ngực đang bị thiêu đốt đến kịch liệt. Bỗng nhiên, đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện khựng lại, dường như khó mà tin được. Hắn nghe thấy... tiếng lạch cạch lạch cạch kia không phải vang lên ở bên ngoài, mà là từ trong lòng hắn truyền tới. Có thứ gì đó không ngừng nóng lên trong lồng ngực, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, tựa như thứ gì đó hắn đã từng đánh mất giờ lại có được lần nữa. Cảm giác thiêu đốt ở ngực càng ngày càng mãnh liệt, thuận theo kinh mạch và máu thịt chảy xuống Đan điền, tận đến khi tụ hội tại nơi đó, hình thành một hạt ngọc châu. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc hắn như hoàn toàn sáng tỏ thanh tỉnh. Rốt cuộc, Ngụy Vô Tiện cũng nhớ lại... nhất định hắn phải tìm được Lam Trạm, sau đó đưa y trở về hiện thực.
Tâm ma đối với sự dò hỏi của Ngụy Vô Tiện lại vô cùng bình tĩnh mà đáp:
"Kiếp nạn của bản thân ngươi chính là nguồn gốc để hình thành Kim đan. Trong giấc mộng của ngươi, Kim đan có thể là một đóa hoa, một nhành cây, cũng có thể chỉ là một tia cảm xúc. Ngươi có thể không nhìn thấy nó, nhưng nó hiện hữu ở khắp mọi nơi quanh ngươi. Ta cũng không đủ năng lực để tự mình dựng lên một cái mộng cảnh hoàn hảo như vậy. Tất cả lực lượng đều bắt nguồn từ ngươi, cũng chính là bắt nguồn từ Kim đan đang quyết tâm khảo nghiệm ngươi."
Hắn dừng lại một chút, cũng đưa mắt nhìn thẳng Ngụy Vô Tiện, nói:
"Viên Kim đan này, nó không hề trốn tránh ngươi, mà chỉ lẳng lặng chờ ngươi đến tìm nó."
Ngụy Vô Tiện giật mình, nói:
"Trách không được... ta vốn chỉ vô tình nhìn thấy viên Đàn mộc châu kia, vậy mà sau đó vẫn luôn ấn tượng với nó, cho nên muốn tìm lại nó. Ta còn tưởng rằng ta chỉ là nhất thời hứng thú cho nên tâm huyết mới dâng trào, không nghĩ đến..."
Không nghĩ đến, hắn và viên Đàn mộc châu kia, chính là hấp dẫn lẫn nhau.
"Tuy ngươi đã nhất thời bỏ lỡ..." Tâm ma cong môi lên thành một nụ cười: "Nhưng y lại giúp ngươi tìm lại được, không phải sao?"
Ngụy Vô Tiện bị tâm ma nói ra những điều trong lòng, đành nở một nụ cười bất đắc dĩ. Trong lòng trăm mối ngổn ngang, bỗng nhiên hắn rất muốn quay đầu lại nhìn bóng dáng người kia.
Viên Kim đan này, chính hắn đã suýt nữa bỏ lỡ. Nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng thông qua Lam Vong Cơ, trở về với hắn. Mà viên Đàn mộc châu nho nhỏ này, được bao bọc bởi tình cảm chân thành cùng yêu thương đong đầy của người kia, đem sự an tâm vô tận ký thác lên trên nó, dẫn lối cho hắn nhiều lần biến nguy thành an. Nó cùng với đạo lữ sẽ bồi bạn với mình cả đời, hợp sức mang mình thoát ra khỏi mộng cảnh vô cùng vô tận.
Đó là thiên kiếp của hắn, nhưng cũng là cơ duyên của nó.
Mà người cùng hắn vào sinh ra tử, trải qua kiếp nạn, tu thành Kim đan, chính là Lam Vong Cơ, cũng chỉ có duy nhất Lam Vong Cơ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất