[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 114
Đại khái bởi vì đã từng phụ linh thức lên Đàn mộc châu, linh lực của y cùng với linh lực bắt nguồn từ Kim đan của Ngụy Vô Tiện vô cùng hòa hợp, như nước sữa giao hòa, khó mà phân biệt. Điều này khiến cho trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy mềm mại vô cùng, luôn cảm thấy khi luồng linh lực kia nũng nịu quấn lấy ngón tay của y cực kỳ giống lúc Ngụy Vô Tiện ngủ đến mơ mơ màng màng vô thức cuộn tròn trong ngực y. Y càng nghĩ càng thấy lòng mình nhũn ra, cánh tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện siết chặt một chút, êm ái vuốt ve tấm lưng của người nằm trong lòng, cúi đầu đặt từng nụ hôn nhỏ lên thái dương và chóp mũi Ngụy Vô Tiện. Mỗi động tác đều thong thả ôn nhu đến tận cùng, giống như chỉ vô tình chạm qua. Bàn tay đang đặt trên lưng Ngụy Vô Tiện thuận theo sống lưng gầy gò trượt xuống, dừng lại ở vòng eo nhỏ khẽ vuốt ve.
Lam Vong Cơ nhìn đôi môi phấn nộn hồng hào của đạo lữ nhà mình, trong mắt lóe lên một tia đè nén. Một lúc sau, y không thể kiềm chế được nữa, cúi đầu xuống, muốn thừa lúc người kia chưa tỉnh dậy mà hôn một cái. Không ngờ rằng, một cảm giác đau nhói từ cánh môi truyền đến, Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện vừa tỉnh lại vẫn còn mơ hồ nhìn chằm chằm, hàm răng khẽ cắn nhẹ môi y. Ở khoảng cách gần như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đều như có một ngọn lửa được đốt lên.
"Hàm Quang Quân, ngươi muốn hôn thì cứ hôn đi, làm gì mà sờ soạng cả nửa ngày vậy." Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, vòng eo khẽ động, đỉnh đỉnh hạ thân vào bụng y, thanh âm có chút khàn khàn: "Ta bị ngươi sờ đến cứng cả lên rồi... Ngươi không biết nam nhân vào sáng sớm rất dễ sinh phản ứng sao?"
"..." Lam Vong Cơ cùng hắn đấu mắt, đến nháy cũng không buồn nháy, im lặng thu tay về, hơi mím môi, nói: "Tỉnh khi nào...?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Từ một canh giờ trước rồi."
Hắn là vì lười mở mắt, nằm trong lồng ngực vững chãi kia cũng cực kỳ thoải mái, vậy nên cũng mặc kệ, để Lam Vong Cơ lẳng lặng ngắm nhìn hắn, thỉnh thoảng còn sờ mặt một chút, nhéo tay một cái. Sau đó lại tiếp tục nhéo tay một cái, vuốt ve cổ, sờ sờ mặt. Sờ đến mức làm cho từ thân đến tâm Ngụy Vô Tiện đều trở nên ngứa ngáy, trong lòng nghĩ người này còn không mau hôn thì hôn đi. Chờ mãi mới đến khi người kia có vẻ muốn hôn, lại thấy y đưa tay xuống sờ bụng mình, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ không hài lòng. Hắn biết y chỉ là đang muốn thăm dò linh lực của hắn, nhưng mấy đầu ngón tay có chút thô ráp kia sờ soạng ở điểm mẫn cảm trên eo mình cả nửa ngày, khiến hắn suýt nữa không khống chế được mà xoay người lại đè y ra cưỡi một trận. Hắn nheo nheo mắt, nhìn hai vành tai của Lam Vong Cơ đều đã đỏ ửng cả lên, hàng mi run rẩy, chính là bộ dáng làm lén làm chuyện xấu bị bắt gặp, ham muốn làm ác liền bùng lên trong lòng.
Nói chung là, trong mơ bị người này nắm mũi dắt đi đã quen, hiện giờ có thể xoay người trở lại làm đăng đồ tử, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ngụy Vô Tiện sờ sờ tai Lam Vong Cơ, giả vờ ngạc nhiên hỏi:
"Ôi chao, Hàm Quang Quân, tai ngươi nóng thật đấy, đã làm chuyện gì đáng xấu hổ sao?"
Lam Vong Cơ tránh đi ánh mắt của hắn, thanh âm có chút miễn cưỡng:
"Ngươi biết rồi còn hỏi lại làm gì."
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ như khi nãy mình ngủ đến mức hồ đồ rồi, giả lả nói:
"Ta có biết gì đâu, nửa tỉnh nửa mê. Chi bằng Hàm Quang Quân nói cho ta biết, khi nãy ngươi vừa sờ những chỗ nào đi?" Hắn dài giọng ra, nói: "Sờ mặt ta? Sờ ngực ta? Hay sờ hạ thân ta?"
Lời còn chưa nói xong, hai bên đùi của hắn đã quấn lên người Lam Vong Cơ rồi. Lam Vong Cơ ẩn nhẫn hít vào một hơi, nói:
"Không phải..."
Lúc này Ngụy Vô Tiện lại càng không kiêng nể gì, nắm lấy tay y dắt đến sờ loạn trên người mình:
"Ngươi muốn sờ thì cứ sờ, quan trọng gì đâu. Chúng ta còn cái gì mà chưa làm nữa."
Hắn dắt tay Lam Vong Cơ hướng xuống hạ thân mình, nói:
"Đến đến đến, đừng câu nệ chuyện này như thế."
Đối với mấy chuyện hạ lưu này, Ngụy Vô Tiện đúng là có một loại vô sự tự thông. Lam Vong Cơ bị cái miệng càn rỡ không thể ngăn được của hắn trêu đến mức hơi thở cũng loạn nhịp. Một bàn tay hư hỏng lại còn luồn vào bên trong quần dài của y sờ mó, khiến đáy mắt nhạt màu ngay lập tức nổi lên một tầng tơ máu. Y cố nén tiếng thở dốc, yên lặng nhìn Ngụy Vô Tiện một lúc lâu, quyết định ở bên eo hắn khẽ nhéo một cái. Ngụy Vô Tiện vì cái nhéo này của y mà ngay lập tức "thu liễm" lại một chút, mặt hơi hồng lên, vô cùng dễ chịu mà nâng eo dán chặt vào lòng bàn tay y hơn chút nữa, khen ngợi:
"Kỹ thuật của Hàm Quang Quân thật sự là vô cùng cao siêu, khiến cho tại hạ muốn ngừng cũng không ngừng được."
Lam Vong Cơ im lặng, nghe Ngụy Vô Tiện ghé vào bên tai mình vừa thở vừa cười hì hì ngọt ngào đến động lòng người, dục hỏa trong lòng càng ngày càng bùng lên, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó không báo trước một tiếng, bất chợt cúi đầu xuống, ngậm lấy hạ thân hắn. Một màn kích thích trong mộng ngay lập tức được tái hiện, đánh thẳng vào tâm trí Ngụy Vô Tiện, khiến đầu óc hắn 'oành' một tiếng, hoàn toàn bốc cháy. Ngụy Vô Tiện khàn giọng kêu lớn:
"Khoan, khoan, khoan! Hàm Quang Quân! Trước đừng... Hừ!"
Hắn nặng nề thở ra một hơi, gian nan túm lấy y phục của Lam Vong Cơ, nghe tiếng mút mát không ngừng vang lên, cánh môi không nhịn được mà khẽ run rẩy, eo lưng mềm nhũn ra như bị người ta rút mất xương sống, cảm giác sảng khoái khiến toàn thân hắn phiếm hồng, tê dại như là có một dòng điện chạy qua. Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, cong người giãy giụa thì liền bị người ta đè nghiến xuống, chế ngự lại hai chân đang đạp loạn. Tiếp đến, cái eo nhỏ cũng bị người ta túm lấy, ưỡn người thẳng một đường đâm vào, triệt để làm một trận, khiến hắn khóc ướt cả gối.
Quả nhiên, Lam Vong Cơ cái người này ở trong mộng dạo một vòng, trên người Ngụy Vô Tiện chỗ nào nên chỗ nào không nên xuống tay... đều bị y nắm rõ trong lòng bàn tay... lần này thực sự là trốn không thoát mà!
Lam Vong Cơ nhìn đôi môi phấn nộn hồng hào của đạo lữ nhà mình, trong mắt lóe lên một tia đè nén. Một lúc sau, y không thể kiềm chế được nữa, cúi đầu xuống, muốn thừa lúc người kia chưa tỉnh dậy mà hôn một cái. Không ngờ rằng, một cảm giác đau nhói từ cánh môi truyền đến, Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện vừa tỉnh lại vẫn còn mơ hồ nhìn chằm chằm, hàm răng khẽ cắn nhẹ môi y. Ở khoảng cách gần như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đều như có một ngọn lửa được đốt lên.
"Hàm Quang Quân, ngươi muốn hôn thì cứ hôn đi, làm gì mà sờ soạng cả nửa ngày vậy." Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, vòng eo khẽ động, đỉnh đỉnh hạ thân vào bụng y, thanh âm có chút khàn khàn: "Ta bị ngươi sờ đến cứng cả lên rồi... Ngươi không biết nam nhân vào sáng sớm rất dễ sinh phản ứng sao?"
"..." Lam Vong Cơ cùng hắn đấu mắt, đến nháy cũng không buồn nháy, im lặng thu tay về, hơi mím môi, nói: "Tỉnh khi nào...?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Từ một canh giờ trước rồi."
Hắn là vì lười mở mắt, nằm trong lồng ngực vững chãi kia cũng cực kỳ thoải mái, vậy nên cũng mặc kệ, để Lam Vong Cơ lẳng lặng ngắm nhìn hắn, thỉnh thoảng còn sờ mặt một chút, nhéo tay một cái. Sau đó lại tiếp tục nhéo tay một cái, vuốt ve cổ, sờ sờ mặt. Sờ đến mức làm cho từ thân đến tâm Ngụy Vô Tiện đều trở nên ngứa ngáy, trong lòng nghĩ người này còn không mau hôn thì hôn đi. Chờ mãi mới đến khi người kia có vẻ muốn hôn, lại thấy y đưa tay xuống sờ bụng mình, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ không hài lòng. Hắn biết y chỉ là đang muốn thăm dò linh lực của hắn, nhưng mấy đầu ngón tay có chút thô ráp kia sờ soạng ở điểm mẫn cảm trên eo mình cả nửa ngày, khiến hắn suýt nữa không khống chế được mà xoay người lại đè y ra cưỡi một trận. Hắn nheo nheo mắt, nhìn hai vành tai của Lam Vong Cơ đều đã đỏ ửng cả lên, hàng mi run rẩy, chính là bộ dáng làm lén làm chuyện xấu bị bắt gặp, ham muốn làm ác liền bùng lên trong lòng.
Nói chung là, trong mơ bị người này nắm mũi dắt đi đã quen, hiện giờ có thể xoay người trở lại làm đăng đồ tử, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ngụy Vô Tiện sờ sờ tai Lam Vong Cơ, giả vờ ngạc nhiên hỏi:
"Ôi chao, Hàm Quang Quân, tai ngươi nóng thật đấy, đã làm chuyện gì đáng xấu hổ sao?"
Lam Vong Cơ tránh đi ánh mắt của hắn, thanh âm có chút miễn cưỡng:
"Ngươi biết rồi còn hỏi lại làm gì."
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ như khi nãy mình ngủ đến mức hồ đồ rồi, giả lả nói:
"Ta có biết gì đâu, nửa tỉnh nửa mê. Chi bằng Hàm Quang Quân nói cho ta biết, khi nãy ngươi vừa sờ những chỗ nào đi?" Hắn dài giọng ra, nói: "Sờ mặt ta? Sờ ngực ta? Hay sờ hạ thân ta?"
Lời còn chưa nói xong, hai bên đùi của hắn đã quấn lên người Lam Vong Cơ rồi. Lam Vong Cơ ẩn nhẫn hít vào một hơi, nói:
"Không phải..."
Lúc này Ngụy Vô Tiện lại càng không kiêng nể gì, nắm lấy tay y dắt đến sờ loạn trên người mình:
"Ngươi muốn sờ thì cứ sờ, quan trọng gì đâu. Chúng ta còn cái gì mà chưa làm nữa."
Hắn dắt tay Lam Vong Cơ hướng xuống hạ thân mình, nói:
"Đến đến đến, đừng câu nệ chuyện này như thế."
Đối với mấy chuyện hạ lưu này, Ngụy Vô Tiện đúng là có một loại vô sự tự thông. Lam Vong Cơ bị cái miệng càn rỡ không thể ngăn được của hắn trêu đến mức hơi thở cũng loạn nhịp. Một bàn tay hư hỏng lại còn luồn vào bên trong quần dài của y sờ mó, khiến đáy mắt nhạt màu ngay lập tức nổi lên một tầng tơ máu. Y cố nén tiếng thở dốc, yên lặng nhìn Ngụy Vô Tiện một lúc lâu, quyết định ở bên eo hắn khẽ nhéo một cái. Ngụy Vô Tiện vì cái nhéo này của y mà ngay lập tức "thu liễm" lại một chút, mặt hơi hồng lên, vô cùng dễ chịu mà nâng eo dán chặt vào lòng bàn tay y hơn chút nữa, khen ngợi:
"Kỹ thuật của Hàm Quang Quân thật sự là vô cùng cao siêu, khiến cho tại hạ muốn ngừng cũng không ngừng được."
Lam Vong Cơ im lặng, nghe Ngụy Vô Tiện ghé vào bên tai mình vừa thở vừa cười hì hì ngọt ngào đến động lòng người, dục hỏa trong lòng càng ngày càng bùng lên, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó không báo trước một tiếng, bất chợt cúi đầu xuống, ngậm lấy hạ thân hắn. Một màn kích thích trong mộng ngay lập tức được tái hiện, đánh thẳng vào tâm trí Ngụy Vô Tiện, khiến đầu óc hắn 'oành' một tiếng, hoàn toàn bốc cháy. Ngụy Vô Tiện khàn giọng kêu lớn:
"Khoan, khoan, khoan! Hàm Quang Quân! Trước đừng... Hừ!"
Hắn nặng nề thở ra một hơi, gian nan túm lấy y phục của Lam Vong Cơ, nghe tiếng mút mát không ngừng vang lên, cánh môi không nhịn được mà khẽ run rẩy, eo lưng mềm nhũn ra như bị người ta rút mất xương sống, cảm giác sảng khoái khiến toàn thân hắn phiếm hồng, tê dại như là có một dòng điện chạy qua. Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, cong người giãy giụa thì liền bị người ta đè nghiến xuống, chế ngự lại hai chân đang đạp loạn. Tiếp đến, cái eo nhỏ cũng bị người ta túm lấy, ưỡn người thẳng một đường đâm vào, triệt để làm một trận, khiến hắn khóc ướt cả gối.
Quả nhiên, Lam Vong Cơ cái người này ở trong mộng dạo một vòng, trên người Ngụy Vô Tiện chỗ nào nên chỗ nào không nên xuống tay... đều bị y nắm rõ trong lòng bàn tay... lần này thực sự là trốn không thoát mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất