Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ
Chương 39
Trong vòng một tháng đã bị cùng một người đụng phải hai lần.
Lần đầu, Tô Đường biết rõ bản thân cũng có một phần trách nhiệm nên chấp nhận bỏ đi món đồ mà mình tốn rất nhiều công sức mới kiếm đủ tiền mua được. Tuy rằng cậu nói không cần đối phương bồi thường nhưng chung quy cũng có chút canh cánh trong lòng, cũng may sau đó Đồng Thịnh Chử không biết dùng cách gì dán lại tương đối nguyên vẹn nên cậu mới bình thường trở lại, chỉ nghĩ do xui xẻo mà thôi.
Còn lần này, trường học quy định không được chạy nhảy trên cầu thang, cho nên rõ ràng là đối phương sai.
Tô Đường buồn bực, rõ ràng đi đứng đàng hoàng vẫn bị đụng vào.
Đầu gối đau quá!
"Lần trước mình đụng phải cậu nên vẫn luôn muốn tìm cậu để bồi thường nhưng không được." Ánh mắt Hạ Uyển vui vẻ: "Không ngờ chúng ta học chung trường, mình là Hạ Uyển, cậu tên gì? Có thể lưu lại phương thức liên lạc để lần sau mình bồi thường cho cậu được không?"
Tô Đường xoa xoa đầu gối bị đau của mình, chậm rãi đỡ vách tường đứng lên: "Không cần, lần trước là do tôi không nhìn đường."
Nói xong không đợi đối phương trả lời liền bước đi, sắp đến giờ rồi, cậu còn phải tìm được phòng thi nữa.
Nhưng Hạ Uyển vẫn không muốn buông tha Tô Đường, chặn trước mặt cậu: "Như vậy sao được, đồ là do mình làm hư nên phải bồi thường cho cậu. Cậu học lớp nào, chờ có đủ tiền mình sẽ mang qua trả."
Tô Đường phiền lòng, hoàn toàn không hiểu nổi Hạ Uyển này, cậu ghét nhất là loại người phức tạp như vậy.
Gia cảnh nữ chính Hạ Uyển không tốt, nói đúng hơn là nghèo khó, ba nữ chính là một người ham mê cờ bạc, thường xuyên thua tiền rồi đi uống rượu say xỉn, sau đó còn có khuynh hướng bạo lực. Mẹ của cô chịu không nổi một người chồng nghèo khổ bạo lực liền bỏ lại một mình cô rồi rời đi.
Một người cha rượu chè cờ bạc bạo lực, một người mẹ tàn nhẫn bỏ rơi mình, Hạ Uyển khi còn nhỏ không thể tự gánh vác bản thân, chỉ có thể dựa vào thân thích hoặc hàng xóm xung quanh giúp đỡ sống tiếp.
Hạ Uyển một lòng muốn học thật tốt nhưng ba của cô một đồng cũng không cho, cô không còn cách nào khác đành phải tự tìm cách đến trường. Hạ Uyển làm đủ mọi việc từ nhặt rác đến bán hoa, quét tước dọn vệ sinh để kiếm tiền.
Nhưng bản thân Hạ Uyển vẫn còn nhỏ nên hiểu biết không nhiều, có đôi lúc làm việc còn bị người ta quỵt mất tiền hoặc ăn chặn cắt xén nên cũng không thu được bao nhiêu.
Tuổi thơ của cô thật sự không dễ dàng, nhưng nhờ hoàn cảnh này đã rèn luyện nên tính cách tự lập tự cường, đồng thời cũng sợ hãi cái cảnh nghèo khó bất lực. Chính vì vậy sau khi nam chính bị phản diện Đồng Thịnh Chử bức ép vào con đường cùng, nữ chính mới thất vọng chuyển sang ôm ấp người khác.
Tô Đường đối với loại nữ chính này không biết nên nói gì, chỉ có thể quy chụp do nam chính xui xẻo. Dù sao sau này nam chính thảm thương như vậy, nữ chính lại đi tìm một kẻ có tiền khác làm bạn trai, rồi từ đó về sau cô chưa bao giờ nhớ đến người đã từng yêu thương thật tâm đối với mình.
Nhưng cái gì ra cái đó.
Tô Đường đối với Hạ Uyển sau khi trưởng thành ấn tượng không tốt lắm, nhưng cũng không làm khó cô, huống chi bây giờ cô vẫn còn là một đứa nhỏ.
Nếu bắt ép Hạ Uyển bồi thường cho quả táo kia, lấy gia cảnh hiện giờ của cô chỉ sợ mỗi ngày phải ăn màn thầu, ăn suốt vài tháng mới gom đủ tiền trả. Hơn nữa quả táo kia đã được tay nghề của Đồng Thịnh Chử sửa lại rất tốt, không cần đền.
"Thật sự không cần, bạn của tôi đã sửa xong rồi." Tô Đường kiên nhẫn giải thích.
"Làm sao có thể sửa được." Hạ Uyển hoàn toàn không tin: "Hôm đó mình thấy được nó vỡ ra nhiều mảnh, là lỗi của mình nên mình sẽ chịu trách nhiệm. Tuy rằng hiện tại mình không có tiền nhưng mình sẽ cố gắng hết sức kiếm đủ."
Hạ Uyển quật cường nhấn mạnh.
Đầu gối Tô Đường đang đau giờ còn kèm thêm đau đầu nhức tai, bị Hạ Uyển liên tục dây dưa làm cậu rất bực bội.
Trong nháy mắt Tô Đường thiếu chút nữa đã nói ra: Vậy thì đền đi!
Hạ Uyển kiên trì không ngừng dò hỏi tin tức Tô Đường, mắt thấy học sinh trên hành lang càng lúc càng ít dần, đã sắp đến thời gian thi, Tô Đường trực tiếp nhấc chân mặc kệ cơn đau chạy nhanh lên lầu.
"Này cậu đừng chạy." Hạ Uyển một bên kêu, thấy cậu chạy liền đuổi theo, dáng vẻ không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Tô Đường mệt gần chết. Cũng may cậu tìm được phòng thi sau đó chạy vào, dựa vào danh sách vị trí dán trên bảng thuận lợi ngồi xuống chỗ của mình.
Ui da, chân đau!
Tô Đường bực mình sắp xếp hộp bút, các thí sinh gần như đã có mặt đầy đủ.
"Thì ra cậu tên Tô Đường." Thanh âm Hạ Uyển vang bên tai dọa Tô Đường nhảy dựng.
"Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ trả tiền cho cậu." Hạ Uyển tự nói tự trả lời, sau đó qua về chỗ ngồi các cậu không xa.
Bọn họ vậy mà lại thi chung phòng, Tô Đường khóc không ra nước mắt.
Mặc dù trải qua sự việc không vui vẻ gì mấy nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Tô Đường làm bài thi. Môn thi đầu tiên là toán, thành tích của cậu vốn cũng thuộc hàng khá, hơn nữa trước cuộc thi cậu đã được Đồng Thịnh Chử kèm cặp rất nhiều đề toán, bởi vậy bây giờ Tô Đường làm bài không gặp trắc trở gì, nhìn mặt sau có đề hình cực kì quen thuộc khiến cậu lập tức muốn tung hô Đồng Thịnh Chử, rõ rằng hắn có năng lực đoán trước đề nha!
Sau khi làm xong toàn bộ mà vẫn còn dư thời gian, Tô Đường cẩn thận kiểm tra thật kĩ, đặc biệt chú ý ghi đơn vị.
Các cuộc thi ở Nhất Trung sắp xếp rất khẩn trương, vừa làm bài toán xong nghỉ ngơi được mười phút liền tiếp tục thi môn ngữ văn.
"Lần này Trử ca vất cả rồi." Đổng Mạnh như vài ngày không được ăn cơm no, liên tục múc từng thìa nhét vô miệng ăn không ngừng nghỉ, cho tới khi cạn chén mới bỏ xuống nói: "Nếu không nhờ mấy ngày nay Trử ca đưa đề cho chúng ta làm, đoán chừng học kì sau các cậu không được nhìn thấy tôi nữa đâu."
"Tất nhiên, A Chử rất lợi hại." Tô Đường hếch mặt kiêu ngạo y như người được ca tụng là mình chứ không phải Đồng Thịnh Chử.
Còn nhân vật chính được khen thì bình tĩnh ngồi một bên gỡ xương cá đặt vào chén của Tô Đường.
"Năng lực này của Trử ca thật khiến tại hạ bái phục." Dịch Vân Dương cười nói: "Chờ thi xong các cậu qua nhà tôi ăn cá nướng đi. Ngon số một!" Y dựng thẳng ngón tay cái lên: "Chắc đợt này Trử ca rảnh, ngày mai đi ăn một bữa thật no."
Tô Đường hai mắt sáng lên. Nhà của Dịch Vân Dương mở một tiệm cá nướng. Lúc trước y vẫn muốn mời bọn họ ăn một bữa, nhưng việc học quá bận rộn, cả ngày cắm đầu vào bài tập căn bản không có thời gian. Tiệm cá nướng nhà y chỉ mở buổi chiều tối, nhóm Tô Đường cũng chỉ rảnh mỗi tối thứ sáu và thứ bảy, nhưng khoảng thời gian đó Đồng Thịnh Chử lại thường xuyên có việc bận nên vắng mặt. Không có Đồng Thịnh Chử, Tô Đường cũng không chịu ăn, chính vì thế đã qua một học kì mà bọn họ vẫn chưa được ăn cá nướng ở nhà Dịch Vân Dương.
"A Chử, ngày mai thi xong tụi mình cùng nhau đi ăn cá nướng đi." Tô Đường phấn khích cười toe.
"Ha ha ha." Đổng Mạnh đột nhiên cười đáng khinh: "Tô Đường à, sao cậu lại mang dáng vẻ y như vợ nhỏ trong nhà vậy hả?! Đi ăn cá nướng còn phải hỏi quyết định của Trử ca."
Tô Đường với cái thói cà khịa trêu chọc của Đổng Mạnh đã sớm thành thói quen, mặt không đỏ tim vẫn đập bình thường: "Hừ, nếu tớ mà là vợ nhỏ của A Chử, tớ sẽ thổi gió bên tai khiến A Chử không đưa đề cho cậu làm nữa. Sau này để cậu theo chú của mình đi chăn heo luôn."
"Không làm vợ nhỏ cũng có thể." Đồng Thịnh Chử nhẹ nhàng nói.
Tô Đường nghe vậy đắc ý hơn.
Đổng Mạnh nhất thời khổ sở, hai tay làm động tác cúi chào của đại hiệp: "Là lỗi của tại hạ, mong Đường đại nhân rộng lượng bỏ qua."
Y không nên ba hoa chích chòe với Tô Đường, bởi vì bên cạnh còn có một Đồng Thịnh Chử dư sức đánh y tan thành mây khói, mất đi ý nghĩa nhân sinh.
Cái cách bảo vệ này, nếu không phải hai người cùng tuổi cùng giới tính, Đổng Mạnh còn cho rằng bọn họ là một cặp đôi hoặc cha con không chừng.
Đáng sợ, thật đáng sợ!
Có một trúc mã lợi hại bao che khuyết điểm trên mọi phương diện thật đáng sợ!
Y cũng muốn có một người như vậy mà hu hu.
Đổng Mạnh phẫn uất hâm mộ nhìn bọn họ.
"Cho chừa cái tật không giữ mồm giữ miệng." Dịch Vân Dương ngồi bên cạnh tưới nước lạnh vào người Đổng Mạnh.
Nhóm người vui đùa ầm ĩ một phen, sau đó lại bắt đầu tán gẫu về cá nướng ở nhà Vân Dương, khiến Tô Đường thèm nhỏ dãi muốn lập tức bay đến đó ăn thật đã.
Cơm nước xong đã đến giờ về ký túc xá nghỉ trưa. Bốn người bưng khay cơm chuẩn bị dọn dẹp thì Tô Đường đột nhiên bị ngăn cản.
Tô Đường nghe chất giọng quen thuộc ngẩng đầu quả nhiên lại là nữ chính.
Không giống hai lần trước, bây giờ Hạ Uyển còn mang theo một trợ thủ đắc lực đứng sau lưng.
Tô Đường thấy hai nữ sinh thẹn thùng đỏ mặt nhìn về một hướng, cậu quay đầu phát hiện bọn họ đang lén lút nhìn trộm gương mặt lạnh như băng của Đồng Thịnh Chử.
Đôi lời của tác giả:
Tô Đường: Tôi đồng ý để cô trả tiền, vậy trả đi!
Lần đầu, Tô Đường biết rõ bản thân cũng có một phần trách nhiệm nên chấp nhận bỏ đi món đồ mà mình tốn rất nhiều công sức mới kiếm đủ tiền mua được. Tuy rằng cậu nói không cần đối phương bồi thường nhưng chung quy cũng có chút canh cánh trong lòng, cũng may sau đó Đồng Thịnh Chử không biết dùng cách gì dán lại tương đối nguyên vẹn nên cậu mới bình thường trở lại, chỉ nghĩ do xui xẻo mà thôi.
Còn lần này, trường học quy định không được chạy nhảy trên cầu thang, cho nên rõ ràng là đối phương sai.
Tô Đường buồn bực, rõ ràng đi đứng đàng hoàng vẫn bị đụng vào.
Đầu gối đau quá!
"Lần trước mình đụng phải cậu nên vẫn luôn muốn tìm cậu để bồi thường nhưng không được." Ánh mắt Hạ Uyển vui vẻ: "Không ngờ chúng ta học chung trường, mình là Hạ Uyển, cậu tên gì? Có thể lưu lại phương thức liên lạc để lần sau mình bồi thường cho cậu được không?"
Tô Đường xoa xoa đầu gối bị đau của mình, chậm rãi đỡ vách tường đứng lên: "Không cần, lần trước là do tôi không nhìn đường."
Nói xong không đợi đối phương trả lời liền bước đi, sắp đến giờ rồi, cậu còn phải tìm được phòng thi nữa.
Nhưng Hạ Uyển vẫn không muốn buông tha Tô Đường, chặn trước mặt cậu: "Như vậy sao được, đồ là do mình làm hư nên phải bồi thường cho cậu. Cậu học lớp nào, chờ có đủ tiền mình sẽ mang qua trả."
Tô Đường phiền lòng, hoàn toàn không hiểu nổi Hạ Uyển này, cậu ghét nhất là loại người phức tạp như vậy.
Gia cảnh nữ chính Hạ Uyển không tốt, nói đúng hơn là nghèo khó, ba nữ chính là một người ham mê cờ bạc, thường xuyên thua tiền rồi đi uống rượu say xỉn, sau đó còn có khuynh hướng bạo lực. Mẹ của cô chịu không nổi một người chồng nghèo khổ bạo lực liền bỏ lại một mình cô rồi rời đi.
Một người cha rượu chè cờ bạc bạo lực, một người mẹ tàn nhẫn bỏ rơi mình, Hạ Uyển khi còn nhỏ không thể tự gánh vác bản thân, chỉ có thể dựa vào thân thích hoặc hàng xóm xung quanh giúp đỡ sống tiếp.
Hạ Uyển một lòng muốn học thật tốt nhưng ba của cô một đồng cũng không cho, cô không còn cách nào khác đành phải tự tìm cách đến trường. Hạ Uyển làm đủ mọi việc từ nhặt rác đến bán hoa, quét tước dọn vệ sinh để kiếm tiền.
Nhưng bản thân Hạ Uyển vẫn còn nhỏ nên hiểu biết không nhiều, có đôi lúc làm việc còn bị người ta quỵt mất tiền hoặc ăn chặn cắt xén nên cũng không thu được bao nhiêu.
Tuổi thơ của cô thật sự không dễ dàng, nhưng nhờ hoàn cảnh này đã rèn luyện nên tính cách tự lập tự cường, đồng thời cũng sợ hãi cái cảnh nghèo khó bất lực. Chính vì vậy sau khi nam chính bị phản diện Đồng Thịnh Chử bức ép vào con đường cùng, nữ chính mới thất vọng chuyển sang ôm ấp người khác.
Tô Đường đối với loại nữ chính này không biết nên nói gì, chỉ có thể quy chụp do nam chính xui xẻo. Dù sao sau này nam chính thảm thương như vậy, nữ chính lại đi tìm một kẻ có tiền khác làm bạn trai, rồi từ đó về sau cô chưa bao giờ nhớ đến người đã từng yêu thương thật tâm đối với mình.
Nhưng cái gì ra cái đó.
Tô Đường đối với Hạ Uyển sau khi trưởng thành ấn tượng không tốt lắm, nhưng cũng không làm khó cô, huống chi bây giờ cô vẫn còn là một đứa nhỏ.
Nếu bắt ép Hạ Uyển bồi thường cho quả táo kia, lấy gia cảnh hiện giờ của cô chỉ sợ mỗi ngày phải ăn màn thầu, ăn suốt vài tháng mới gom đủ tiền trả. Hơn nữa quả táo kia đã được tay nghề của Đồng Thịnh Chử sửa lại rất tốt, không cần đền.
"Thật sự không cần, bạn của tôi đã sửa xong rồi." Tô Đường kiên nhẫn giải thích.
"Làm sao có thể sửa được." Hạ Uyển hoàn toàn không tin: "Hôm đó mình thấy được nó vỡ ra nhiều mảnh, là lỗi của mình nên mình sẽ chịu trách nhiệm. Tuy rằng hiện tại mình không có tiền nhưng mình sẽ cố gắng hết sức kiếm đủ."
Hạ Uyển quật cường nhấn mạnh.
Đầu gối Tô Đường đang đau giờ còn kèm thêm đau đầu nhức tai, bị Hạ Uyển liên tục dây dưa làm cậu rất bực bội.
Trong nháy mắt Tô Đường thiếu chút nữa đã nói ra: Vậy thì đền đi!
Hạ Uyển kiên trì không ngừng dò hỏi tin tức Tô Đường, mắt thấy học sinh trên hành lang càng lúc càng ít dần, đã sắp đến thời gian thi, Tô Đường trực tiếp nhấc chân mặc kệ cơn đau chạy nhanh lên lầu.
"Này cậu đừng chạy." Hạ Uyển một bên kêu, thấy cậu chạy liền đuổi theo, dáng vẻ không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Tô Đường mệt gần chết. Cũng may cậu tìm được phòng thi sau đó chạy vào, dựa vào danh sách vị trí dán trên bảng thuận lợi ngồi xuống chỗ của mình.
Ui da, chân đau!
Tô Đường bực mình sắp xếp hộp bút, các thí sinh gần như đã có mặt đầy đủ.
"Thì ra cậu tên Tô Đường." Thanh âm Hạ Uyển vang bên tai dọa Tô Đường nhảy dựng.
"Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ trả tiền cho cậu." Hạ Uyển tự nói tự trả lời, sau đó qua về chỗ ngồi các cậu không xa.
Bọn họ vậy mà lại thi chung phòng, Tô Đường khóc không ra nước mắt.
Mặc dù trải qua sự việc không vui vẻ gì mấy nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Tô Đường làm bài thi. Môn thi đầu tiên là toán, thành tích của cậu vốn cũng thuộc hàng khá, hơn nữa trước cuộc thi cậu đã được Đồng Thịnh Chử kèm cặp rất nhiều đề toán, bởi vậy bây giờ Tô Đường làm bài không gặp trắc trở gì, nhìn mặt sau có đề hình cực kì quen thuộc khiến cậu lập tức muốn tung hô Đồng Thịnh Chử, rõ rằng hắn có năng lực đoán trước đề nha!
Sau khi làm xong toàn bộ mà vẫn còn dư thời gian, Tô Đường cẩn thận kiểm tra thật kĩ, đặc biệt chú ý ghi đơn vị.
Các cuộc thi ở Nhất Trung sắp xếp rất khẩn trương, vừa làm bài toán xong nghỉ ngơi được mười phút liền tiếp tục thi môn ngữ văn.
"Lần này Trử ca vất cả rồi." Đổng Mạnh như vài ngày không được ăn cơm no, liên tục múc từng thìa nhét vô miệng ăn không ngừng nghỉ, cho tới khi cạn chén mới bỏ xuống nói: "Nếu không nhờ mấy ngày nay Trử ca đưa đề cho chúng ta làm, đoán chừng học kì sau các cậu không được nhìn thấy tôi nữa đâu."
"Tất nhiên, A Chử rất lợi hại." Tô Đường hếch mặt kiêu ngạo y như người được ca tụng là mình chứ không phải Đồng Thịnh Chử.
Còn nhân vật chính được khen thì bình tĩnh ngồi một bên gỡ xương cá đặt vào chén của Tô Đường.
"Năng lực này của Trử ca thật khiến tại hạ bái phục." Dịch Vân Dương cười nói: "Chờ thi xong các cậu qua nhà tôi ăn cá nướng đi. Ngon số một!" Y dựng thẳng ngón tay cái lên: "Chắc đợt này Trử ca rảnh, ngày mai đi ăn một bữa thật no."
Tô Đường hai mắt sáng lên. Nhà của Dịch Vân Dương mở một tiệm cá nướng. Lúc trước y vẫn muốn mời bọn họ ăn một bữa, nhưng việc học quá bận rộn, cả ngày cắm đầu vào bài tập căn bản không có thời gian. Tiệm cá nướng nhà y chỉ mở buổi chiều tối, nhóm Tô Đường cũng chỉ rảnh mỗi tối thứ sáu và thứ bảy, nhưng khoảng thời gian đó Đồng Thịnh Chử lại thường xuyên có việc bận nên vắng mặt. Không có Đồng Thịnh Chử, Tô Đường cũng không chịu ăn, chính vì thế đã qua một học kì mà bọn họ vẫn chưa được ăn cá nướng ở nhà Dịch Vân Dương.
"A Chử, ngày mai thi xong tụi mình cùng nhau đi ăn cá nướng đi." Tô Đường phấn khích cười toe.
"Ha ha ha." Đổng Mạnh đột nhiên cười đáng khinh: "Tô Đường à, sao cậu lại mang dáng vẻ y như vợ nhỏ trong nhà vậy hả?! Đi ăn cá nướng còn phải hỏi quyết định của Trử ca."
Tô Đường với cái thói cà khịa trêu chọc của Đổng Mạnh đã sớm thành thói quen, mặt không đỏ tim vẫn đập bình thường: "Hừ, nếu tớ mà là vợ nhỏ của A Chử, tớ sẽ thổi gió bên tai khiến A Chử không đưa đề cho cậu làm nữa. Sau này để cậu theo chú của mình đi chăn heo luôn."
"Không làm vợ nhỏ cũng có thể." Đồng Thịnh Chử nhẹ nhàng nói.
Tô Đường nghe vậy đắc ý hơn.
Đổng Mạnh nhất thời khổ sở, hai tay làm động tác cúi chào của đại hiệp: "Là lỗi của tại hạ, mong Đường đại nhân rộng lượng bỏ qua."
Y không nên ba hoa chích chòe với Tô Đường, bởi vì bên cạnh còn có một Đồng Thịnh Chử dư sức đánh y tan thành mây khói, mất đi ý nghĩa nhân sinh.
Cái cách bảo vệ này, nếu không phải hai người cùng tuổi cùng giới tính, Đổng Mạnh còn cho rằng bọn họ là một cặp đôi hoặc cha con không chừng.
Đáng sợ, thật đáng sợ!
Có một trúc mã lợi hại bao che khuyết điểm trên mọi phương diện thật đáng sợ!
Y cũng muốn có một người như vậy mà hu hu.
Đổng Mạnh phẫn uất hâm mộ nhìn bọn họ.
"Cho chừa cái tật không giữ mồm giữ miệng." Dịch Vân Dương ngồi bên cạnh tưới nước lạnh vào người Đổng Mạnh.
Nhóm người vui đùa ầm ĩ một phen, sau đó lại bắt đầu tán gẫu về cá nướng ở nhà Vân Dương, khiến Tô Đường thèm nhỏ dãi muốn lập tức bay đến đó ăn thật đã.
Cơm nước xong đã đến giờ về ký túc xá nghỉ trưa. Bốn người bưng khay cơm chuẩn bị dọn dẹp thì Tô Đường đột nhiên bị ngăn cản.
Tô Đường nghe chất giọng quen thuộc ngẩng đầu quả nhiên lại là nữ chính.
Không giống hai lần trước, bây giờ Hạ Uyển còn mang theo một trợ thủ đắc lực đứng sau lưng.
Tô Đường thấy hai nữ sinh thẹn thùng đỏ mặt nhìn về một hướng, cậu quay đầu phát hiện bọn họ đang lén lút nhìn trộm gương mặt lạnh như băng của Đồng Thịnh Chử.
Đôi lời của tác giả:
Tô Đường: Tôi đồng ý để cô trả tiền, vậy trả đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất