Chương 18
Chu Tư Kỳ ánh mắt run lên, nhưng lập tức khôi phục nụ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Các hạ bỏ ra nhiều tâm tư như vậy trà trộn vào Võ Lâm Minh, cũng chỉ vì muốn hại Diệp đại hiệp sao? Phí nhiều tâm tư như vậy lại không làm bị thương tính mạng người khác, thực sự làm người ta khó hiểu.”
“Ta tuy rằng đụng chân đụng tay nhiều như vậy, nhưng mục tiêu thật sự chỉ có Chu thần y.”
“Ha?”
“Vương gia nhà ta ngưỡng mộ phong thái Chu thần y, nói ta vô luận làm cách gì, đều phải mời được Chu thần y đến.”
Đang khi nói chuyện, từng bước áp sát Chu Tư Kỳ.
Chu Tư Kỳ cũng không tin nàng nói chuyện ma quỷ, mắt vừa nhìn thấy ống tay áo xanh biếc kia có thể tập kích bất kì lúc nào, vội vã nghiêng người tránh sang một bên. Võ công của y vẫn còn, một chiêu này đương nhiên có thể dễ dàng né tránh, nhưng lúc này nội lực hoàn toàn không có, dưới chân vô lực, thật sự là ngàn cân treo sợi tóc.
Thật vất vả mới tránh được một chiêu, cô gái kia lại tiến công một lần nữa.
Chu Tư Kỳ liên tiếp lui về phía sau, ngay cả công phu rút kiếm cũng không có, chỉ một lát sau, trên mặt càng ngày càng nhiều vết máu. Mà ngực y khí huyết sôi trào, trong kinh mạch lưu chuyển từng trận lạnh lẽo, nơi cổ họng tất cả đều là mùi máu tanh nồng.
Sau khi y miễn cưỡng ngăn một chưởng, rốt cuộc vẫn bị ống tay áo xanh biếc kia phật một cái, lập tức lảo đảo ngã xuống đất, khóe miệng không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Cô gái kia ngẩn ra, cúi người xuống nhìn y, hỏi: “Chu thần y, ngươi vẫn ổn chứ?”
Chu Tư Kỳ thử mấy lần, vẫn không cách nào có thể nhấc tay lên được, đành phải tiếp tục nằm yên tại chỗ, cất cao giọng nói: “Nếu tại hạ đã rơi vào tay địch, muốn giết muốn lăng trì, làm gì cũng được.”
“Chu thần y tuấn tú như vậy, làm gì có ai cam lòng thương tổn ngươi?” Cô gái kia cười, đôi mắt sáng ngượng ngùng ẩn tình, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chịu đi theo ta, tất nhiên ta sẽ không làm khó ngươi.”
Nói đoạn, đưa tay điểm huyệt đạo trên vai Chu Tư Kỳ.
Nhưng ngón tay nàng vừa mới chạm vào xiêm y Chu Tư Kỳ, ngực liền cảm thấy tê dại, sống lưng xuất hiện cảm giác đau đớn kịch liệt, cả người đều cứng ngắc. Khuôn mặt nàng nhất thời vặn vẹo, bật thốt lên: “Có độc!”
Chu Tư Kỳ cười ha ha.
“Ngươi cho rằng ta phí lời cả nửa ngày, chỉ vì muốn cùng ngươi ôn chuyện sao? Vừa mới bắt đầu độc đã hạ rồi, chỉ còn chờ đến lúc phát tác mà thôi.”
Y vừa nói vừa cố gắng đứng dậy, tuy rằng khuôn mặt trắng bệch, hệt như đã suy yếu tới cực điểm, nhưng biểu hiện lại vô cùng tự nhiên, chẳng khác so với bình thường là bao.
Cô gái kia không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là cười khan nói: “Chu thần y quả nhiên lợi hại, chẳng trách có thể khiến Vương gia nhà ta để ở trong lòng.”
Chu Tư Kỳ cười cười, vất vả rút kiếm, nói: “Ta giết ngươi rồi sẽ lập tức đi Tu La Cốc báo tin, hi vọng vẫn sẽ tới kịp.”
Dứt lời, trường kiếm không chút lưu tình hạ xuống phía đối diện.
Thế như trong khoảnh khắc tính mệnh đang bị uy hiếp, trên mặt cô gái kia lại không có vẻ gì là sợ hãi, trái lại sóng mắt trong suốt, hai gò má ửng đỏ, hệt như nhìn thấy người trong lòng sau thời gian dài xa cách, nhẹ nhàng kêu: “Vương gia.”
Lúc này Chu Tư Kỳ mới biết sau lưng mình có người, muốn quay đầu lại nhưng đã không còn kịp, chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn, lần thứ hãi ngã xuống mặt đất. Y bị thương quá nặng, mới lúc nãy còn phải vận lộn với tính mệnh, vào lúc này càng không còn khí lực ngồi dậy, mơ hồ từ trong tầm mắt, dần hiện ra một đôi ủng thêu kim tuyến.
Sau đó nghe thấy một tiếng “keng” vang giòn, tựa hồ có người muốn giết y, nhưng giữa đường lại bị cản lại.
“Vương gia!”
“Bản vương không phải đã dặn rồi sao? Phải bắt sống.”
“Tên họ Chu này quỷ kế đa đoan, nếu lưu lại tính mạng của y, e rằng hậu họa khôn lường.”
“Không sao.” Tiếng nói xa lạ trầm thấp cười lên, âm sắc vô cùng rung động, “Cắt đứt tay chân của y là được.”
x
Diệp Tĩnh Hồng mí mắt giật lên, đột nhiên từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại.
Ngực đập thình thịch, ngờ ngợ còn lưu lại cảm giác khiếp đảm từ giấc mộng kia, nhưng vừa rồi rốt cuộc là mơ thấy thứ gì, hắn lại hoàn toàn không thể nhớ ra được, mà thứ còn sót lại là một cảm giác âm ỉ khó chịu, càng không có cách nào có thể ngủ tiếp.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước.
Cực kì giống như đêm hôm ấy, Chu Tư Kỳ nằm ở trên người hắn, nước mắt lạnh lẽo thấm ướt gò má.
Lành lạnh, mang một loại cay đắng kì lạ.
Diệp Tĩnh Hồng siết chặt nắm đấm, ép buộc chính mình quên đi những hồi ức kia, mặc quần áo đứng dậy, đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Tuy bên ngoài là trời tối, thế nhưng trong vườn lại có một bóng người, ngồi ở chỗ ấy mà thở dài, mãi đến tận khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Hồng, mới phục hồi tinh thần mà cất tiếng: “Diệp đại hiệp.”
“Sao lại chưa ngủ?” Diệp Tĩnh Hồng nhanh chân đi đến bên người Bạch Húc, hỏi, “Lại đang lo lắng cho Bạch cô nương?”
“Cũng đã qua mất mấy ngày, vậy mà muội tử của ta vẫn không có tin tức.”
Diệp Tĩnh Hồng không khỏi nhíu mày, than thở: “Tất cả đều là lỗi của ta, ta khi đó không nên để Chu Tư Kỳ rời đi.”
Kỳ thực ngày đó Chu Tư Kỳ vừa ra ngoài, hắn liền vội vã đuổi theo, chỉ là nửa đường gặp phải hai kẻ địch, không hiểu tại sao lại buộc phải đánh một trận, đến lúc tiếp tục đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của người kia.
Mà Bạch cô nương...... cũng không thấy xuất hiện.
“Đáng tiếc hiện tại chính là bước ngoặt quan trọng trong việc cứu người, nếu không thì có thể phái nhiều người đi tìm Bạch cô nương.”
“Muội muội ta cát nhân thiên tướng, chắc sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm.” Bạch Húc lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói, “Huống hồ nếu chuyện nàng mất tích thật sự có quan hệ với Chu thần y, trái lại ta cũng không có gì để lo lắng, ta nghĩ với cách làm người của Chu thần y...... Y sẽ không làm hại nàng.”
Tim Diệp Tĩnh Hồng đập loạn một nhịp, cười khổ nói: “Từ trước ta cũng không tin tưởng, người kia sẽ là người xấu.”
“Diệp đại hiệp, ngươi và Chu thần y rốt cuộc là có thâm thù đại hận như thế nào?”
Diệp Tĩnh Hồng khoát tay áo một cái, nhắm mắt không nói.
Có thể là thù hận gì?
Cùng lắm chỉ là đêm trước khi thành thân, huynh đệ tốt của hắn bắt cóc vị hôn thê của hắn mà thôi. Nếu như hai người kia thật lòng yêu nhau, hắn cũng không ngại tác thành cho bọn họ, nhưng trên thực tế, Chu Tư Kỳ căn bản chỉ là đang đùa bỡn lòng người mà thôi. Thậm chí, ngay cả thân phận của y cũng là giả. Y cũng chẳng phải là thư sinh yếu đuối gì đó, mà là cao thủ của Tu La Cốc!
Y lừa hắn một lần lại một lần, bảo hắn làm sao có thể tiếp tục tin tưởng y?
Diệp Tĩnh Hồng nhớ tới người kia, trong lòng loạn thành một đống, an ủi qua loa vài câu với Bạch Húc, sau đó trở lại gian phòng của mình.
Chỉ là vẫn không thể ngủ được.
Hắn cũng không còn cách nào khác ngoài ngồi một mình ở bên cạnh bàn mà uống trà, hồi tưởng lại ngày đó, nếu như không phát hiện chuyện bản thân trúng độc, thì hắn vẫn có thể cùng Chu Tư Kỳ uống trà.
Hắn từng nghĩ tới sẽ lên rừng quy ẩn.
Hắn từng lặng lẽ quan sát người kia.
Hắn chỉ thiếu một chút nữa là chìm sâu xuống.
Cho dù biết rõ người kia không thể tin được, nhưng cũng rõ ràng biết, tình ý của y lại không hề giả dối.
Nghĩ đến đây, Diệp Tĩnh Hồng không khỏi hoang mang, không biết chính mình vì sao lại không cách nào có thể tiếp nhận được Chu Tư Kỳ. Là bởi vì hai người đều là nam tử? Là bởi vì chính tà bất phân? Hay là bởi vì...... Hắn căn bản không yêu y?
Đang lúc xuất thần, chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân.
Bạch Húc vội vội vàng vàng xông vào phòng, kêu lên: “Diệp đại hiệp!”
Diệp Tĩnh Hồng đối với việc y hấp tấp như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Ta mới vừa nhận được bồ câu đưa tin từ nhà ta, sau khi phụ mẫu biết được chuyện muội muội mất tích......”
“Làm sao? Lệnh tôn lệnh đường lo lắng quá độ?”
Bạch Húc lắc đầu một cái, vẻ mặt tương đối kỳ quái, nói: “Bọn họ...... Bọn họ nói muội muội của ta vẫn khỏe mạnh ở nhà, chưa từng bước ra cửa!”
Đùng.
Diệp Tĩnh Hồng trong lòng lập tức trống rỗng, tựa như nghe thấy thanh âm của vật gì đó đang dần vỡ vụn. Chờ đến khi phục hồi tinh thần, mới phát hiện chén trà trong tay đã bị hắn bóp nát, mảnh vỡ cắt qua ngón tay của hắn, đang chậm rãi chảy máu.
Hắn nhìn sắc đỏ trên tay mình mà ngơ ngác.
Hệt như đã từng ở nơi nào, nhìn thấy màu sắc diễm lệ này.
Đúng rồi, chính là trong giấc mộng vừa nãy, màu máu lan ra không ngừng, mà nụ cười của Chu Tư Kỳ...... Cũng hoàn toàn nhiễm đỏ.
“Ta tuy rằng đụng chân đụng tay nhiều như vậy, nhưng mục tiêu thật sự chỉ có Chu thần y.”
“Ha?”
“Vương gia nhà ta ngưỡng mộ phong thái Chu thần y, nói ta vô luận làm cách gì, đều phải mời được Chu thần y đến.”
Đang khi nói chuyện, từng bước áp sát Chu Tư Kỳ.
Chu Tư Kỳ cũng không tin nàng nói chuyện ma quỷ, mắt vừa nhìn thấy ống tay áo xanh biếc kia có thể tập kích bất kì lúc nào, vội vã nghiêng người tránh sang một bên. Võ công của y vẫn còn, một chiêu này đương nhiên có thể dễ dàng né tránh, nhưng lúc này nội lực hoàn toàn không có, dưới chân vô lực, thật sự là ngàn cân treo sợi tóc.
Thật vất vả mới tránh được một chiêu, cô gái kia lại tiến công một lần nữa.
Chu Tư Kỳ liên tiếp lui về phía sau, ngay cả công phu rút kiếm cũng không có, chỉ một lát sau, trên mặt càng ngày càng nhiều vết máu. Mà ngực y khí huyết sôi trào, trong kinh mạch lưu chuyển từng trận lạnh lẽo, nơi cổ họng tất cả đều là mùi máu tanh nồng.
Sau khi y miễn cưỡng ngăn một chưởng, rốt cuộc vẫn bị ống tay áo xanh biếc kia phật một cái, lập tức lảo đảo ngã xuống đất, khóe miệng không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Cô gái kia ngẩn ra, cúi người xuống nhìn y, hỏi: “Chu thần y, ngươi vẫn ổn chứ?”
Chu Tư Kỳ thử mấy lần, vẫn không cách nào có thể nhấc tay lên được, đành phải tiếp tục nằm yên tại chỗ, cất cao giọng nói: “Nếu tại hạ đã rơi vào tay địch, muốn giết muốn lăng trì, làm gì cũng được.”
“Chu thần y tuấn tú như vậy, làm gì có ai cam lòng thương tổn ngươi?” Cô gái kia cười, đôi mắt sáng ngượng ngùng ẩn tình, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chịu đi theo ta, tất nhiên ta sẽ không làm khó ngươi.”
Nói đoạn, đưa tay điểm huyệt đạo trên vai Chu Tư Kỳ.
Nhưng ngón tay nàng vừa mới chạm vào xiêm y Chu Tư Kỳ, ngực liền cảm thấy tê dại, sống lưng xuất hiện cảm giác đau đớn kịch liệt, cả người đều cứng ngắc. Khuôn mặt nàng nhất thời vặn vẹo, bật thốt lên: “Có độc!”
Chu Tư Kỳ cười ha ha.
“Ngươi cho rằng ta phí lời cả nửa ngày, chỉ vì muốn cùng ngươi ôn chuyện sao? Vừa mới bắt đầu độc đã hạ rồi, chỉ còn chờ đến lúc phát tác mà thôi.”
Y vừa nói vừa cố gắng đứng dậy, tuy rằng khuôn mặt trắng bệch, hệt như đã suy yếu tới cực điểm, nhưng biểu hiện lại vô cùng tự nhiên, chẳng khác so với bình thường là bao.
Cô gái kia không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là cười khan nói: “Chu thần y quả nhiên lợi hại, chẳng trách có thể khiến Vương gia nhà ta để ở trong lòng.”
Chu Tư Kỳ cười cười, vất vả rút kiếm, nói: “Ta giết ngươi rồi sẽ lập tức đi Tu La Cốc báo tin, hi vọng vẫn sẽ tới kịp.”
Dứt lời, trường kiếm không chút lưu tình hạ xuống phía đối diện.
Thế như trong khoảnh khắc tính mệnh đang bị uy hiếp, trên mặt cô gái kia lại không có vẻ gì là sợ hãi, trái lại sóng mắt trong suốt, hai gò má ửng đỏ, hệt như nhìn thấy người trong lòng sau thời gian dài xa cách, nhẹ nhàng kêu: “Vương gia.”
Lúc này Chu Tư Kỳ mới biết sau lưng mình có người, muốn quay đầu lại nhưng đã không còn kịp, chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn, lần thứ hãi ngã xuống mặt đất. Y bị thương quá nặng, mới lúc nãy còn phải vận lộn với tính mệnh, vào lúc này càng không còn khí lực ngồi dậy, mơ hồ từ trong tầm mắt, dần hiện ra một đôi ủng thêu kim tuyến.
Sau đó nghe thấy một tiếng “keng” vang giòn, tựa hồ có người muốn giết y, nhưng giữa đường lại bị cản lại.
“Vương gia!”
“Bản vương không phải đã dặn rồi sao? Phải bắt sống.”
“Tên họ Chu này quỷ kế đa đoan, nếu lưu lại tính mạng của y, e rằng hậu họa khôn lường.”
“Không sao.” Tiếng nói xa lạ trầm thấp cười lên, âm sắc vô cùng rung động, “Cắt đứt tay chân của y là được.”
x
Diệp Tĩnh Hồng mí mắt giật lên, đột nhiên từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại.
Ngực đập thình thịch, ngờ ngợ còn lưu lại cảm giác khiếp đảm từ giấc mộng kia, nhưng vừa rồi rốt cuộc là mơ thấy thứ gì, hắn lại hoàn toàn không thể nhớ ra được, mà thứ còn sót lại là một cảm giác âm ỉ khó chịu, càng không có cách nào có thể ngủ tiếp.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước.
Cực kì giống như đêm hôm ấy, Chu Tư Kỳ nằm ở trên người hắn, nước mắt lạnh lẽo thấm ướt gò má.
Lành lạnh, mang một loại cay đắng kì lạ.
Diệp Tĩnh Hồng siết chặt nắm đấm, ép buộc chính mình quên đi những hồi ức kia, mặc quần áo đứng dậy, đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Tuy bên ngoài là trời tối, thế nhưng trong vườn lại có một bóng người, ngồi ở chỗ ấy mà thở dài, mãi đến tận khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Hồng, mới phục hồi tinh thần mà cất tiếng: “Diệp đại hiệp.”
“Sao lại chưa ngủ?” Diệp Tĩnh Hồng nhanh chân đi đến bên người Bạch Húc, hỏi, “Lại đang lo lắng cho Bạch cô nương?”
“Cũng đã qua mất mấy ngày, vậy mà muội tử của ta vẫn không có tin tức.”
Diệp Tĩnh Hồng không khỏi nhíu mày, than thở: “Tất cả đều là lỗi của ta, ta khi đó không nên để Chu Tư Kỳ rời đi.”
Kỳ thực ngày đó Chu Tư Kỳ vừa ra ngoài, hắn liền vội vã đuổi theo, chỉ là nửa đường gặp phải hai kẻ địch, không hiểu tại sao lại buộc phải đánh một trận, đến lúc tiếp tục đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của người kia.
Mà Bạch cô nương...... cũng không thấy xuất hiện.
“Đáng tiếc hiện tại chính là bước ngoặt quan trọng trong việc cứu người, nếu không thì có thể phái nhiều người đi tìm Bạch cô nương.”
“Muội muội ta cát nhân thiên tướng, chắc sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm.” Bạch Húc lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói, “Huống hồ nếu chuyện nàng mất tích thật sự có quan hệ với Chu thần y, trái lại ta cũng không có gì để lo lắng, ta nghĩ với cách làm người của Chu thần y...... Y sẽ không làm hại nàng.”
Tim Diệp Tĩnh Hồng đập loạn một nhịp, cười khổ nói: “Từ trước ta cũng không tin tưởng, người kia sẽ là người xấu.”
“Diệp đại hiệp, ngươi và Chu thần y rốt cuộc là có thâm thù đại hận như thế nào?”
Diệp Tĩnh Hồng khoát tay áo một cái, nhắm mắt không nói.
Có thể là thù hận gì?
Cùng lắm chỉ là đêm trước khi thành thân, huynh đệ tốt của hắn bắt cóc vị hôn thê của hắn mà thôi. Nếu như hai người kia thật lòng yêu nhau, hắn cũng không ngại tác thành cho bọn họ, nhưng trên thực tế, Chu Tư Kỳ căn bản chỉ là đang đùa bỡn lòng người mà thôi. Thậm chí, ngay cả thân phận của y cũng là giả. Y cũng chẳng phải là thư sinh yếu đuối gì đó, mà là cao thủ của Tu La Cốc!
Y lừa hắn một lần lại một lần, bảo hắn làm sao có thể tiếp tục tin tưởng y?
Diệp Tĩnh Hồng nhớ tới người kia, trong lòng loạn thành một đống, an ủi qua loa vài câu với Bạch Húc, sau đó trở lại gian phòng của mình.
Chỉ là vẫn không thể ngủ được.
Hắn cũng không còn cách nào khác ngoài ngồi một mình ở bên cạnh bàn mà uống trà, hồi tưởng lại ngày đó, nếu như không phát hiện chuyện bản thân trúng độc, thì hắn vẫn có thể cùng Chu Tư Kỳ uống trà.
Hắn từng nghĩ tới sẽ lên rừng quy ẩn.
Hắn từng lặng lẽ quan sát người kia.
Hắn chỉ thiếu một chút nữa là chìm sâu xuống.
Cho dù biết rõ người kia không thể tin được, nhưng cũng rõ ràng biết, tình ý của y lại không hề giả dối.
Nghĩ đến đây, Diệp Tĩnh Hồng không khỏi hoang mang, không biết chính mình vì sao lại không cách nào có thể tiếp nhận được Chu Tư Kỳ. Là bởi vì hai người đều là nam tử? Là bởi vì chính tà bất phân? Hay là bởi vì...... Hắn căn bản không yêu y?
Đang lúc xuất thần, chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân.
Bạch Húc vội vội vàng vàng xông vào phòng, kêu lên: “Diệp đại hiệp!”
Diệp Tĩnh Hồng đối với việc y hấp tấp như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Ta mới vừa nhận được bồ câu đưa tin từ nhà ta, sau khi phụ mẫu biết được chuyện muội muội mất tích......”
“Làm sao? Lệnh tôn lệnh đường lo lắng quá độ?”
Bạch Húc lắc đầu một cái, vẻ mặt tương đối kỳ quái, nói: “Bọn họ...... Bọn họ nói muội muội của ta vẫn khỏe mạnh ở nhà, chưa từng bước ra cửa!”
Đùng.
Diệp Tĩnh Hồng trong lòng lập tức trống rỗng, tựa như nghe thấy thanh âm của vật gì đó đang dần vỡ vụn. Chờ đến khi phục hồi tinh thần, mới phát hiện chén trà trong tay đã bị hắn bóp nát, mảnh vỡ cắt qua ngón tay của hắn, đang chậm rãi chảy máu.
Hắn nhìn sắc đỏ trên tay mình mà ngơ ngác.
Hệt như đã từng ở nơi nào, nhìn thấy màu sắc diễm lệ này.
Đúng rồi, chính là trong giấc mộng vừa nãy, màu máu lan ra không ngừng, mà nụ cười của Chu Tư Kỳ...... Cũng hoàn toàn nhiễm đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất