Chương 82: Thế thân 3
Thứ Năm Tống Vũ Tiều đã thông báo cho Kiều Vũ Tụng, Chủ Nhật này sẽ gặp gỡ các đồng nghiệp và lãnh đạo của đơn vị, Kiều Vũ Tụng đã bắt đầu khẩn trương từ thứ Sáu.
Tuy nhiên, nghỉ lễ Quốc khánh đang đến gần, sinh hoạt ở nhiều địa phương đã tiến vào nhịp điệu của kỳ nghỉ lễ từ sớm, số lượng chuyến bay đến - đi ở các sân bay tăng cao, nguồn cung sân đậu máy bay thiếu hụt khiến nhiều chuyến bay bị hoãn.
Kiều Vũ Tụng bay chặng thứ 4 vào thứ Sáu. Nếu đúng giờ theo dự kiến, anh về nhà trước sáng sớm. Thật đáng tiếc là xuất cảnh thì dễ - nhập cảnh thì khó. Sau những lần bị trì hoãn liên tiếp, Kiều Vũ Tụng và những người khác đã không thể rời Thiên Hà* cho đến một giờ sáng, trên chuyến bay cuối cùng. Và bay vòng vòng trên không trung của sân bay Tích Tân rất lâu, khi hạ cánh, đã là 3 giờ sáng. (Sân bay quốc tế Thiên Hà Vũ Hán, thủ phủ tỉnh Hồ Bắc, TQ)
Hành khách trên máy bay không còn sức để phàn nàn, lần lượt bơ phờ rời khỏi khoang hành khách, cảm ơn rằng cuối cùng họ cũng đã hạ cánh.
Kiều Vũ Tụng và Số 3 lần lượt chào tạm biệt các hành khách, kiên cường chống đỡ luôn giữ nụ cười thương mại.
Cũng may cơ trưởng thông tình đạt lý, phần họp bình luận không chiếm quá nhiều thời gian của mọi người, nhanh chóng kết thúc.
Kiều Vũ Tụng mở điện thoại di động lên, nhận được tin nhắn của Tống Vũ Tiều, nói cậu đang đợi ở ngoài cổng, đột nhiên anh nhớ ra Chủ Nhật hẹn cùng nhau đi xem phim.
"Làm việc vất vả rồi." Bên ngoài cổng đến, Tống Vũ Tiều ôm lấy Kiều Vũ Tụng kiệt sức, vỗ vỗ đầu anh.
Anh đặt cằm lên vai Tống Vũ Tiều, chỉ cần anh nhắm mắt lại là sẽ ngủ ngay. Anh thở dài và nói, "Em mới vất vả, chờ lâu như vậy mà."
"Ừ thì..." Tống Vũ Tiều ngập ngừng.
Kiều Vũ Tụng nhìn thấy thời gian cậu gửi tin nhắn là 5 giờ trước, anh rất ngạc nhiên: "Không phải sao?"
Cậu cười nói: "Là đúng giờ đến đây, mà trước đó em ngủ ở trên xe".
Kiều Vũ Tụng yên lặng không nói, nửa ngày bật cười "Được rồi, đã muộn như vậy rồi." Nói xong, lại thấy Tống Vũ Tiều do dự, "Làm sao vậy?"
Cậu xin lỗi cười cười: "Trước tiên đưa anh về nhà, sau quay lại đơn vị tăng ca."
"Cái gì?" Kiều Vũ Tụng sững sờ, "Đã gần 4 giờ sáng."
Tống Vũ Tiều gật đầu khẳng định nói: "Vậy nên mau về nhà."
Điều này hoàn toàn không giống như thời khắc giao thừa của một buổi hẹn hò, có thể, là vì hẹn hò mà trở nên bận rộn vào đêm trước.
Kiều Vũ Tụng không chắc nữa. Dù sao, có quản hay không thì cái hẹn xem phim, cái hẹn hẹn hò, bận rộn đều được định sẵn rồi.
Ngồi trong xe, Kiều Vũ Tụng rất buồn ngủ, cơ bắp đau nhức và mệt mỏi, nhưng anh không thể ngủ được. Anh nghĩ mình mất ngủ vì ly cà phê uống trên máy bay, xoa xoa khuôn mặt tê dại rồi bất ngờ nói: "Đúng rồi, ấm đun nước nóng trên máy bay, đã dùng thời gian dài. Tuy rằng có quy định phải rửa sạch, mà thời gian cấp bách, cũng không nhất định phải tuân thủ. Vì vậy, khi em đi máy bay trong tương lai, hãy cố gắng chọn đồ uống từ chai lớn và rót ra, đừng chọn đồ uống đã pha sẵn."
"Tại sao đột nhiên anh lại phổ cập kiến thức khoa học cho em?" Tống Vũ Tiều hỏi.
"Bởi vì anh nghĩ đến Tuần lễ vàng ngày Quốc khánh, bọn anh đều không có thời gian dọn dẹp cái ấm đun nước nóng kia." Kiều Vũ Tụng ảo não mà thở ra một hơi, "Từ thứ Hai đến thứ Năm, mỗi ngày đều là bay bốn chặng. Kinh nghiệm lâu năm, anh khẳng định toàn bộ sân bay chật ních, không có cái gọi là'hạ cánh trước hừng đông' ."
Tống Vũ Tiều liếc mắt nhìn anh, mà ban đêm ánh sáng không đủ, nên không nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh.
"Cực khổ rồi." Tống Vũ Tiều xoa tóc anh.
Kiều Vũ Tụng vô lực thở dài, trong giây lát nhớ tới một chuyện "Hả? Không phải nói em không cần tới đón anh sao? Làm sao hai ngày nay lại tới nữa rồi?"
Tống Vũ Tiều không nhịn được cười, nghĩ thầm anh đã qua 2 ngày mới phản ứng kịp.
"Không có cách nào." Tống Vũ Tiều thở dài, "Em không nhịn được!"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng khóc cũng không phải, cười cũng không được, cúi người hôn lên mặt cậu một cái "Tiểu Tiều cực khổ rồi!"
"Vì anh Tiểu Tụng mà phục vụ" Tống Vũ Tiều nói, nháy đèn bên trái, đậu xe ở khu vực chờ rẽ trái.
Giọng nói còn rất có không khí Lễ Quốc Khánh, Kiều Vũ Tụng cười lắc đầu.
Càng vào trung tâm Thành Phố, không khí ngày Quốc Khánh càng là rõ rệt. Bạn có thể nhìn thấy những lá cờ đỏ sao năm cánh tung bay trong gió và những ngọn đèn đường sáng rực ở khắp mọi nơi.
Những tấm băng rôn treo trên cao cũng đầy ắp những lời chúc mừng Tổ quốc.
Kể từ khi Kiều Vũ Tụng bắt đầu công việc này, tất cả những ngày Lễ và 'Tuần lễ vàng' đều là cơn ác mộng đối với anh. Chuyến bay càng bận rộn, hành trình về nhà càng cô đơn và hoang vắng, như thể những người khác đang tất bật chạy gấp rút vì vui sướng , vì hạnh phúc, mà anh cũng tất bật chạy gấp rút, lại không tìm được nơi đặt chân.
Nhìn đường phố được trang hoàng rực rỡ ngoài cửa sổ, Kiều Vũ Tụng đột nhiên nói: "Bay nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh có thể về nhà vào ngày Quốc Khánh."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều kinh ngạc. Cậu vội vàng nhìn về phía Kiều Vũ Tụng, thấy người sau trong hốc mắt lấp lánh ánh pha lê, đau lòng khẽ mỉm cười, nói: "Em yêu anh."
Kiều Vũ Tụng chớp mắt "Ừ, anh cũng yêu em."
Nếu trong Tuần lễ Vàng của Ngày Quốc khánh, Kiều Vũ Tụng bận rộn đến mức anh thậm chí không có thời gian để dọn dẹp ấm đun nước trên máy bay, liệu anh có thời gian để nghỉ ngơi hay không, cậu có thể tưởng tượng được.
Tất nhiên, Tống Vũ Tiều luôn biết rằng những người trong ngành dịch vụ phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân để phục vụ sự thư giãn và giải trí của người khác, nhưng phải đến khi ở bên Kiều Vũ Tụng, cậu mới thực sự cảm nhận được họ đã làm việc chăm chỉ vất vả như thế nào.
Quốc khánh như thế này, Lễ Tết cũng không khá hơn là bao. Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, hỏi "Lễ hội mùa xuân lịch trình của anh có thay đổi gì không?"
"Không có, vẫn là bay bốn - nghỉ hai. Sấm sét cũng không thể thay đổi được." Kiều Vũ Tụng nói "cho nên 2 ngày nghỉ kia, anh sẽ về thăm nhà một chút. Nếu như nghỉ ngơi ít hơn 2 ngày, khả năng sẽ không trở về."
Sau khi hẹn hò, họ hiếm khi đề cập đến gia đình của mình. Cho đến bây giờ, Tống Vũ Tiều vẫn còn nhớ rất rõ về Từ Ngạo Quân. Anh cảm thấy Từ Ngạo Quân rất giống Chu Mỹ Kỳ, cũng không hoàn toàn đúng, vì cậu không thể tưởng tượng được nếu như mình là Kiều Vũ Tụng, ứng phó ra sao với một người mẹ như vậy.
Lần trước cãi nhau với Kiều Vũ Tụng, nghe anh nói qua, thái độ của gia đình anh đã thay đổi. Tống Vũ Tiều hỏi: "Nếu được, Anh nghĩ Tết chúng ta có cần quay lại thăm nhà không?"
Dường như cậu đã nghĩ đến chuyện này rất lâu, sở dĩ nhắc tới Lễ hội mùa xuân là muốn nói ra chủ đề này. Kiều Vũ Tụng nghe xong kinh ngạc một chút, sốt sắng hỏi, "Ý em là, ra mắt họ? Bố mẹ anh? Hay là bố mẹ em?"
"Lần trước nói chuyện yêu đương, em đã comeout với ba mẹ. Họ không quản được em." Tống Vũ Tiều thờ ơ nói xong, dừng một chút "Còn anh? Anh nghĩ có cần thiết cho bố mẹ anh biết chúng ta đang hẹn hò không? "
Không quản được cậu. Từng có lúc, Kiều Vũ Tụng nghe cậu nói một cậu tương tự...Đúng, đó là ngày họ hẹn nhau đi xem phim lúc nửa đêm, là ngày Tống Nhạn thả bồ câu họ. Lúc đó Kiều Vũ Tụng hỏi cậu, trước khi ra cửa có nói cho người nhà không, Tống Vũ Tiều nói, Chu Mỹ Kỳ không quản được cậu. Sau khi chia tay về nhà, nhớ đến thái độ của Từ Ngạo Quân, Kiều Vũ Tụng cười khổ trong lòng.
Hóa ra thời gian không phải là liều thuốc vạn năng chữa bách bệnh. Có một ít thương tổn không thể chữa lành dù qua bao nhiêu năm tháng, cứ nghĩ chúng sẽ đóng vảy theo thời gian, việc chữa lành vết thương là vấn đề thời gian. Nhưng chỉ cần khơi vết sẹo, máu vẫn chảy ra, vết thương vẫn mới như ngày nào.
"Em hi vọng bọn họ biết không?" Kiều Vũ Tụng nghĩ, Tống Vũ Tiều sở dĩ hỏi như vậy, nhất định có nguyên nhân.
Tống Vũ Tiều bĩu môi nói:"Em không quan tâm,quan trọng là xem anh nghĩ như thế nào."
Kiều Vũ Tụng trầm ngâm chốc lát, không hiểu hỏi: "Nếu em không quan tâm người khác nghĩ gì, tại sao vẫn muốn giới thiệu anh với đồng nghiệp của mình?"
Tống Vũ Tiều nhớ tới buổi hẹn hò ngày Chủ Nhật, liếc anh một cái rồi cười nói: "Chuyện này khác."
"Có gì khác nhau?" Kiều Vũ Tụng không hiểu.
"Em đã nói ý kiến của mình, không có nghĩa là nó chắc chắn đúng." Tống Vũ Tiều bắt đầu giải thích, "Em giới thiệu anh với họ bởi vì chỉ cần chúng ta tiếp tục yêu đương, anh và họ chắc chắn sẽ có ít nhiều giao điểm, dù sao cái vòng kết nối kia hiện tại trọng tâm là sinh hoạt của em.
Nhưng cá nhân em không quan tâm nếu bố mẹ anh biết chúng ta đang hẹn hò, ngay cả khi họ không biết, em cũng không quan tâm. Bởi vì trừ khi bất đắc dĩ, khả năng cả đời em cũng không gặp lại họ. Tại sao phải quan tâm đến việc họ có nhận ra em, có nhớ em không và họ nghĩ gì về em?
Đó là lý do tại sao em đã nói, quan trọng là xem anh nghĩ như thế nào. Cuối cùng, suy nghĩ của anh thường khác với em, và nếu như anh muốn chúng ta ra mắt họ, hãy cho em một chút thời gian để chuẩn bị."
Kiều Vũ Tụng nghe được sửng sốt, nửa đùa nửa thật: "Quả nhiên là một nhà lãnh đạo, ăn nói có tổ chức như vậy."
Tống Vũ Tiều cười, "Cái quỷ gì vậy!"
Rời nhà nhiều năm như vậy, tuy rằng hàng năm đều sẽ trở lại, Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ đề cập đến cuộc sống tình cảm của mình với ba mẹ. Đừng nói đời sống tình cảm, ngay cả công việc, anh cũng ít nói đến. Anh không có tiếng nói chung với ba mẹ mình, điểm này Từ Ngạo Quân chắc chắn từ khi anh còn học cấp 3.
Quan điểm của Kiều Vũ Tụng đã thay đổi từ vô lý thành ngầm thừa nhận hiện tại. Vì vậy anh dần dần không thể chắc chắn mối quan hệ của anh với họ phát triển đến thời điểm hiện tại - chính anh có trách nhiệm trong đó hay không.
Nếu anh muốn đi cùng Tống Vũ Tiều hết quãng đời còn lại? Như vậy, anh nên có một lời giải thích cho Từ Ngạo Quân và những người khác, phải không?
Kiều Vũ Tụng thở dài bất lực mỗi khi nghĩ về mối quan hệ gia đình mà anh không muốn nghĩ đến và không thể tìm ra lối thoát.
Anh nói lời xin lỗi, "Anh vẫn chưa nghĩ ra. Không phải còn lâu mới đến Tết sao? Để anh suy nghĩ một chút."
"Đừng căng thẳng, em không ép buộc anh. Mới vừa nói đó, em không quan tâm." Tống Vũ Tiều nhìn anh mặt mày ủ rũ, trong lòng không khỏi hối hận khi đưa ra chủ đề này.
"Không phải cần phải Tết sang năm liền trở về, không muốn vềthì sẽ không về, 2 năm sau, 3 năm sau, dù 10 năm sau anh muốn trở về, cũng có thể. Em sẽ đồng hành với anh."
Kiều Vũ Tụng xúc động, "Cảm ơn em."
"Không cần cám ơn." Tống Vũ Tiều nói xong, nhìn thấy anh cười, cũng cười theo, "Ngày mai em ở đơn vị công tác, nên không đi cùng với anh. Thời gian này anh nghỉ ngơi thật tốt? Em sẽ về nhà trước trưa Chủ Nhật. Buổi chiều chúng ta cùng nhau đi xem phim. "
"Ừm." Kiều Vũ Tụng ghi nhớ sự sắp xếp của cậu, suy nghĩ một chút, nói "Buổi trưa Chủ nhật, anh làm cơm, em có muốn ăn hay không?"
Cậu ngạc nhiên nói: "Anh bắt đầu biết nấu ăn từ khi nào?"
Kiều Vũ Tụng bĩu môi "Anh không thể, cho nên mới hỏi em có ăn hay không."
Tống Vũ Tiều nghe vậy bối rối, vội vàng nói: "Cơm sẽ phiền phức, anh nấu mì đi. Thêm một quả trứng với xúc xích giăm bông."
Kiều Vũ Tụng phẫn nộ lườm cậu một cái, còn nói đùa "Yêu cầu thật là thấp."
"Vâng, một bát mì anh vẫn có thể làm được." Tống Vũ Tiều cười thừa nhận.
Tuy nhiên, nghỉ lễ Quốc khánh đang đến gần, sinh hoạt ở nhiều địa phương đã tiến vào nhịp điệu của kỳ nghỉ lễ từ sớm, số lượng chuyến bay đến - đi ở các sân bay tăng cao, nguồn cung sân đậu máy bay thiếu hụt khiến nhiều chuyến bay bị hoãn.
Kiều Vũ Tụng bay chặng thứ 4 vào thứ Sáu. Nếu đúng giờ theo dự kiến, anh về nhà trước sáng sớm. Thật đáng tiếc là xuất cảnh thì dễ - nhập cảnh thì khó. Sau những lần bị trì hoãn liên tiếp, Kiều Vũ Tụng và những người khác đã không thể rời Thiên Hà* cho đến một giờ sáng, trên chuyến bay cuối cùng. Và bay vòng vòng trên không trung của sân bay Tích Tân rất lâu, khi hạ cánh, đã là 3 giờ sáng. (Sân bay quốc tế Thiên Hà Vũ Hán, thủ phủ tỉnh Hồ Bắc, TQ)
Hành khách trên máy bay không còn sức để phàn nàn, lần lượt bơ phờ rời khỏi khoang hành khách, cảm ơn rằng cuối cùng họ cũng đã hạ cánh.
Kiều Vũ Tụng và Số 3 lần lượt chào tạm biệt các hành khách, kiên cường chống đỡ luôn giữ nụ cười thương mại.
Cũng may cơ trưởng thông tình đạt lý, phần họp bình luận không chiếm quá nhiều thời gian của mọi người, nhanh chóng kết thúc.
Kiều Vũ Tụng mở điện thoại di động lên, nhận được tin nhắn của Tống Vũ Tiều, nói cậu đang đợi ở ngoài cổng, đột nhiên anh nhớ ra Chủ Nhật hẹn cùng nhau đi xem phim.
"Làm việc vất vả rồi." Bên ngoài cổng đến, Tống Vũ Tiều ôm lấy Kiều Vũ Tụng kiệt sức, vỗ vỗ đầu anh.
Anh đặt cằm lên vai Tống Vũ Tiều, chỉ cần anh nhắm mắt lại là sẽ ngủ ngay. Anh thở dài và nói, "Em mới vất vả, chờ lâu như vậy mà."
"Ừ thì..." Tống Vũ Tiều ngập ngừng.
Kiều Vũ Tụng nhìn thấy thời gian cậu gửi tin nhắn là 5 giờ trước, anh rất ngạc nhiên: "Không phải sao?"
Cậu cười nói: "Là đúng giờ đến đây, mà trước đó em ngủ ở trên xe".
Kiều Vũ Tụng yên lặng không nói, nửa ngày bật cười "Được rồi, đã muộn như vậy rồi." Nói xong, lại thấy Tống Vũ Tiều do dự, "Làm sao vậy?"
Cậu xin lỗi cười cười: "Trước tiên đưa anh về nhà, sau quay lại đơn vị tăng ca."
"Cái gì?" Kiều Vũ Tụng sững sờ, "Đã gần 4 giờ sáng."
Tống Vũ Tiều gật đầu khẳng định nói: "Vậy nên mau về nhà."
Điều này hoàn toàn không giống như thời khắc giao thừa của một buổi hẹn hò, có thể, là vì hẹn hò mà trở nên bận rộn vào đêm trước.
Kiều Vũ Tụng không chắc nữa. Dù sao, có quản hay không thì cái hẹn xem phim, cái hẹn hẹn hò, bận rộn đều được định sẵn rồi.
Ngồi trong xe, Kiều Vũ Tụng rất buồn ngủ, cơ bắp đau nhức và mệt mỏi, nhưng anh không thể ngủ được. Anh nghĩ mình mất ngủ vì ly cà phê uống trên máy bay, xoa xoa khuôn mặt tê dại rồi bất ngờ nói: "Đúng rồi, ấm đun nước nóng trên máy bay, đã dùng thời gian dài. Tuy rằng có quy định phải rửa sạch, mà thời gian cấp bách, cũng không nhất định phải tuân thủ. Vì vậy, khi em đi máy bay trong tương lai, hãy cố gắng chọn đồ uống từ chai lớn và rót ra, đừng chọn đồ uống đã pha sẵn."
"Tại sao đột nhiên anh lại phổ cập kiến thức khoa học cho em?" Tống Vũ Tiều hỏi.
"Bởi vì anh nghĩ đến Tuần lễ vàng ngày Quốc khánh, bọn anh đều không có thời gian dọn dẹp cái ấm đun nước nóng kia." Kiều Vũ Tụng ảo não mà thở ra một hơi, "Từ thứ Hai đến thứ Năm, mỗi ngày đều là bay bốn chặng. Kinh nghiệm lâu năm, anh khẳng định toàn bộ sân bay chật ních, không có cái gọi là'hạ cánh trước hừng đông' ."
Tống Vũ Tiều liếc mắt nhìn anh, mà ban đêm ánh sáng không đủ, nên không nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh.
"Cực khổ rồi." Tống Vũ Tiều xoa tóc anh.
Kiều Vũ Tụng vô lực thở dài, trong giây lát nhớ tới một chuyện "Hả? Không phải nói em không cần tới đón anh sao? Làm sao hai ngày nay lại tới nữa rồi?"
Tống Vũ Tiều không nhịn được cười, nghĩ thầm anh đã qua 2 ngày mới phản ứng kịp.
"Không có cách nào." Tống Vũ Tiều thở dài, "Em không nhịn được!"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng khóc cũng không phải, cười cũng không được, cúi người hôn lên mặt cậu một cái "Tiểu Tiều cực khổ rồi!"
"Vì anh Tiểu Tụng mà phục vụ" Tống Vũ Tiều nói, nháy đèn bên trái, đậu xe ở khu vực chờ rẽ trái.
Giọng nói còn rất có không khí Lễ Quốc Khánh, Kiều Vũ Tụng cười lắc đầu.
Càng vào trung tâm Thành Phố, không khí ngày Quốc Khánh càng là rõ rệt. Bạn có thể nhìn thấy những lá cờ đỏ sao năm cánh tung bay trong gió và những ngọn đèn đường sáng rực ở khắp mọi nơi.
Những tấm băng rôn treo trên cao cũng đầy ắp những lời chúc mừng Tổ quốc.
Kể từ khi Kiều Vũ Tụng bắt đầu công việc này, tất cả những ngày Lễ và 'Tuần lễ vàng' đều là cơn ác mộng đối với anh. Chuyến bay càng bận rộn, hành trình về nhà càng cô đơn và hoang vắng, như thể những người khác đang tất bật chạy gấp rút vì vui sướng , vì hạnh phúc, mà anh cũng tất bật chạy gấp rút, lại không tìm được nơi đặt chân.
Nhìn đường phố được trang hoàng rực rỡ ngoài cửa sổ, Kiều Vũ Tụng đột nhiên nói: "Bay nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh có thể về nhà vào ngày Quốc Khánh."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều kinh ngạc. Cậu vội vàng nhìn về phía Kiều Vũ Tụng, thấy người sau trong hốc mắt lấp lánh ánh pha lê, đau lòng khẽ mỉm cười, nói: "Em yêu anh."
Kiều Vũ Tụng chớp mắt "Ừ, anh cũng yêu em."
Nếu trong Tuần lễ Vàng của Ngày Quốc khánh, Kiều Vũ Tụng bận rộn đến mức anh thậm chí không có thời gian để dọn dẹp ấm đun nước trên máy bay, liệu anh có thời gian để nghỉ ngơi hay không, cậu có thể tưởng tượng được.
Tất nhiên, Tống Vũ Tiều luôn biết rằng những người trong ngành dịch vụ phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân để phục vụ sự thư giãn và giải trí của người khác, nhưng phải đến khi ở bên Kiều Vũ Tụng, cậu mới thực sự cảm nhận được họ đã làm việc chăm chỉ vất vả như thế nào.
Quốc khánh như thế này, Lễ Tết cũng không khá hơn là bao. Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, hỏi "Lễ hội mùa xuân lịch trình của anh có thay đổi gì không?"
"Không có, vẫn là bay bốn - nghỉ hai. Sấm sét cũng không thể thay đổi được." Kiều Vũ Tụng nói "cho nên 2 ngày nghỉ kia, anh sẽ về thăm nhà một chút. Nếu như nghỉ ngơi ít hơn 2 ngày, khả năng sẽ không trở về."
Sau khi hẹn hò, họ hiếm khi đề cập đến gia đình của mình. Cho đến bây giờ, Tống Vũ Tiều vẫn còn nhớ rất rõ về Từ Ngạo Quân. Anh cảm thấy Từ Ngạo Quân rất giống Chu Mỹ Kỳ, cũng không hoàn toàn đúng, vì cậu không thể tưởng tượng được nếu như mình là Kiều Vũ Tụng, ứng phó ra sao với một người mẹ như vậy.
Lần trước cãi nhau với Kiều Vũ Tụng, nghe anh nói qua, thái độ của gia đình anh đã thay đổi. Tống Vũ Tiều hỏi: "Nếu được, Anh nghĩ Tết chúng ta có cần quay lại thăm nhà không?"
Dường như cậu đã nghĩ đến chuyện này rất lâu, sở dĩ nhắc tới Lễ hội mùa xuân là muốn nói ra chủ đề này. Kiều Vũ Tụng nghe xong kinh ngạc một chút, sốt sắng hỏi, "Ý em là, ra mắt họ? Bố mẹ anh? Hay là bố mẹ em?"
"Lần trước nói chuyện yêu đương, em đã comeout với ba mẹ. Họ không quản được em." Tống Vũ Tiều thờ ơ nói xong, dừng một chút "Còn anh? Anh nghĩ có cần thiết cho bố mẹ anh biết chúng ta đang hẹn hò không? "
Không quản được cậu. Từng có lúc, Kiều Vũ Tụng nghe cậu nói một cậu tương tự...Đúng, đó là ngày họ hẹn nhau đi xem phim lúc nửa đêm, là ngày Tống Nhạn thả bồ câu họ. Lúc đó Kiều Vũ Tụng hỏi cậu, trước khi ra cửa có nói cho người nhà không, Tống Vũ Tiều nói, Chu Mỹ Kỳ không quản được cậu. Sau khi chia tay về nhà, nhớ đến thái độ của Từ Ngạo Quân, Kiều Vũ Tụng cười khổ trong lòng.
Hóa ra thời gian không phải là liều thuốc vạn năng chữa bách bệnh. Có một ít thương tổn không thể chữa lành dù qua bao nhiêu năm tháng, cứ nghĩ chúng sẽ đóng vảy theo thời gian, việc chữa lành vết thương là vấn đề thời gian. Nhưng chỉ cần khơi vết sẹo, máu vẫn chảy ra, vết thương vẫn mới như ngày nào.
"Em hi vọng bọn họ biết không?" Kiều Vũ Tụng nghĩ, Tống Vũ Tiều sở dĩ hỏi như vậy, nhất định có nguyên nhân.
Tống Vũ Tiều bĩu môi nói:"Em không quan tâm,quan trọng là xem anh nghĩ như thế nào."
Kiều Vũ Tụng trầm ngâm chốc lát, không hiểu hỏi: "Nếu em không quan tâm người khác nghĩ gì, tại sao vẫn muốn giới thiệu anh với đồng nghiệp của mình?"
Tống Vũ Tiều nhớ tới buổi hẹn hò ngày Chủ Nhật, liếc anh một cái rồi cười nói: "Chuyện này khác."
"Có gì khác nhau?" Kiều Vũ Tụng không hiểu.
"Em đã nói ý kiến của mình, không có nghĩa là nó chắc chắn đúng." Tống Vũ Tiều bắt đầu giải thích, "Em giới thiệu anh với họ bởi vì chỉ cần chúng ta tiếp tục yêu đương, anh và họ chắc chắn sẽ có ít nhiều giao điểm, dù sao cái vòng kết nối kia hiện tại trọng tâm là sinh hoạt của em.
Nhưng cá nhân em không quan tâm nếu bố mẹ anh biết chúng ta đang hẹn hò, ngay cả khi họ không biết, em cũng không quan tâm. Bởi vì trừ khi bất đắc dĩ, khả năng cả đời em cũng không gặp lại họ. Tại sao phải quan tâm đến việc họ có nhận ra em, có nhớ em không và họ nghĩ gì về em?
Đó là lý do tại sao em đã nói, quan trọng là xem anh nghĩ như thế nào. Cuối cùng, suy nghĩ của anh thường khác với em, và nếu như anh muốn chúng ta ra mắt họ, hãy cho em một chút thời gian để chuẩn bị."
Kiều Vũ Tụng nghe được sửng sốt, nửa đùa nửa thật: "Quả nhiên là một nhà lãnh đạo, ăn nói có tổ chức như vậy."
Tống Vũ Tiều cười, "Cái quỷ gì vậy!"
Rời nhà nhiều năm như vậy, tuy rằng hàng năm đều sẽ trở lại, Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ đề cập đến cuộc sống tình cảm của mình với ba mẹ. Đừng nói đời sống tình cảm, ngay cả công việc, anh cũng ít nói đến. Anh không có tiếng nói chung với ba mẹ mình, điểm này Từ Ngạo Quân chắc chắn từ khi anh còn học cấp 3.
Quan điểm của Kiều Vũ Tụng đã thay đổi từ vô lý thành ngầm thừa nhận hiện tại. Vì vậy anh dần dần không thể chắc chắn mối quan hệ của anh với họ phát triển đến thời điểm hiện tại - chính anh có trách nhiệm trong đó hay không.
Nếu anh muốn đi cùng Tống Vũ Tiều hết quãng đời còn lại? Như vậy, anh nên có một lời giải thích cho Từ Ngạo Quân và những người khác, phải không?
Kiều Vũ Tụng thở dài bất lực mỗi khi nghĩ về mối quan hệ gia đình mà anh không muốn nghĩ đến và không thể tìm ra lối thoát.
Anh nói lời xin lỗi, "Anh vẫn chưa nghĩ ra. Không phải còn lâu mới đến Tết sao? Để anh suy nghĩ một chút."
"Đừng căng thẳng, em không ép buộc anh. Mới vừa nói đó, em không quan tâm." Tống Vũ Tiều nhìn anh mặt mày ủ rũ, trong lòng không khỏi hối hận khi đưa ra chủ đề này.
"Không phải cần phải Tết sang năm liền trở về, không muốn vềthì sẽ không về, 2 năm sau, 3 năm sau, dù 10 năm sau anh muốn trở về, cũng có thể. Em sẽ đồng hành với anh."
Kiều Vũ Tụng xúc động, "Cảm ơn em."
"Không cần cám ơn." Tống Vũ Tiều nói xong, nhìn thấy anh cười, cũng cười theo, "Ngày mai em ở đơn vị công tác, nên không đi cùng với anh. Thời gian này anh nghỉ ngơi thật tốt? Em sẽ về nhà trước trưa Chủ Nhật. Buổi chiều chúng ta cùng nhau đi xem phim. "
"Ừm." Kiều Vũ Tụng ghi nhớ sự sắp xếp của cậu, suy nghĩ một chút, nói "Buổi trưa Chủ nhật, anh làm cơm, em có muốn ăn hay không?"
Cậu ngạc nhiên nói: "Anh bắt đầu biết nấu ăn từ khi nào?"
Kiều Vũ Tụng bĩu môi "Anh không thể, cho nên mới hỏi em có ăn hay không."
Tống Vũ Tiều nghe vậy bối rối, vội vàng nói: "Cơm sẽ phiền phức, anh nấu mì đi. Thêm một quả trứng với xúc xích giăm bông."
Kiều Vũ Tụng phẫn nộ lườm cậu một cái, còn nói đùa "Yêu cầu thật là thấp."
"Vâng, một bát mì anh vẫn có thể làm được." Tống Vũ Tiều cười thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất