Chương 115: Đêm tha hương nơi đất khách 11
Hóa ra gia đình Tống Vũ Tiều đã chuyển nhà đi từ lâu. Nhà cậu không còn cách nhà Kiều Vũ Tụng chỉ một con phố như trước nữa. Mà giờ đây, ngay cả việc đi xe đạp điện cũng phải mất 15 phút.
Kiều Vũ Tụng không biết nhà cũ trước đây của Tống Vũ Tiều trông như thế nào, nhưng anh đến "nhà mới", trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Có lẽ vì Tống Vũ Tiều đã sớm rời nhà đi học Đại Học, nên khi Kiều Vũ Tụng bước vào nhà, anh không cảm giác có hơi thở cuộc sống của Tống Vũ Tiều, anh thấy hơi sợ hãi. Anh vô thức nhìn Chu Mỹ Kỳ đã tiến vào nhà, nhớ lại lời bà đã nói tặng con trai cho Quốc gia rồi.
Phòng của Tống Vũ Tiều được sắp xếp như một phòng khách, đồ dùng đầy đủ, nhưng không có sự riêng tư và cá nhân.
Giống như phòng của Kiều Vũ Tụng, giường ở đây được phủ một lớp khăn trải giường, bàn làm việc cũng được phủ một lớp vải chống bụi.
Vali của Tống Vũ Tiều để bên cạnh bàn làm việc, tem vận chuyển vẫn còn nguyên chưa bị xé, như vừa được lấy ra khỏi băng chuyền hành lý.
Tống Vũ Tiều chỉ trở về trong một đêm, nhưng lại chọn ở bên anh thay vì về nhà, Kiều Vũ Tụng cảm thấy áy náy khi đối mặt với Chu Mỹ Kỳ.
Tống Vũ Tiều cầm hành lý đi ra ngoài, nói với Chu Mỹ Kỳ đang đứng ngoài cửa, "Vậy tụi con đi trước."
Chu Mỹ Kỳ dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, nói: "Ăn chút gì trước khi đi. Đi tàu cao tốc chỉ mất mấy chục phút thôi. Không phải 4 giờ chiều mới đáp máy bay sao?"
Tống Vũ Tiều lắc đầu nói: "Thời gian quá eo hẹp. Từ ga tàu cao tốc đến sân bay cũng mất một khoảng thời gian nữa."
Bà nhíu mày, thỏa hiệp: "Vậy chờ một chút, mẹ đóng gói đồ ăn, 2 người có thể mang lên xe ăn. Đã 12 giờ rồi."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều sửng sốt.
Kiều Vũ Tụng cũng ngạc nhiên không kém, khi thấy Chu Mỹ Kỳ bước nhanh vào bếp và loay hoay trong đó.
Hai người đi theo vào phòng bếp, chỉ thấy Chu Mỹ Kỳ không biết đã chuẩn bị bữa trưa từ lúc nào và đặt lên bàn, nhưng vì bây giờ Tống Vũ Tiều không ăn được nên bà đã đóng gói đồ ăn vào hộp.
Nhìn thấy bà bận rộn, Tống Vũ Tiều không khỏi nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực, đồng thời cũng không biết nên giải quyết hộp cơm như thế nào. Vali đã đầy, cậu không muốn miễn cưỡng mang một hộp cơm lên máy bay.
"Mẹ đã làm cơm trước khi ra ngoài, nó vẫn còn ấm. Các con lên xe, cắm điện vào là có thể ăn, chưa tới nửa đường."
Nghe bà nói "các con ", Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp. Anh nhìn Tống Vũ Tiều đang cau mày nói: "Dì ơi, để con giúp dì."
Chu Mỹ Kỳ liếc mắt nhìn anh, nói: "Thôi, hai người làm ơn nhanh hơn chút đi. Cậu bới cơm đi, hai hộp."
Kiều Vũ Tụng thở dài, tìm muỗng cơm trong tủ, bới đầy cơm vào hộp trống.
Nhìn hai người bọn họ đóng gói đồ ăn, Tống Vũ Tiều thở ra một hơi, hỏi: "Ba đang công tác ở đơn vị?"
"Ừm, tối ông ấy mới về." Chu Mỹ Kỳ lau nước chảy ra từ đồ ăn, lấy cơm từ tay Kiều Vũ Tụng rồi đóng hộp lại.
Tống Vũ Tiều nói: "Mẹ chừa lại một chút để ăn đi."
"Còn thừa nhiều." Chu Mỹ Kỳ bỏ 4 hộp cơm vào túi giữ nhiệt và đưa cho Kiều Vũ Tụng, "Đây."
Kiều Vũ Tụng vội vã cảm ơn.
Tống Vũ Tiều nhìn 2 cái đĩa hầu như chỉ còn nước, nhịn xuống kích động cãi vã, nói: "Vậy tụi con đi trước. Mùa xuân sang năm con sẽ về."
Một tia mất mát thoáng qua trên mặt Chu Mỹ Kỳ, rất nhanh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, công việc quan trọng. Đi đi thôi."
Kiều Vũ Tụng khi đến tay không, khi rời khỏi trong tay có thêm 2 phần cơm trưa nữa.
Ở dưới lầu nói lời tạm biệt, cả Chu Mỹ Kỳ lẫn Tống Vũ Tiều, đều chưa từng có vẻ lưu luyến không rời. Hai mẹ con dường như chia tay rất đơn giản và bình thường, làm Kiều Vũ Tụng hoài nghi Chu Mỹ Kỳ có biết, mùa Xuân cậu trờ về - sau đó sẽ rời đi một khoảng thời gian rất dài.
Kiều Vũ Tụng hoài nghi mãi đến tận xe taxi khởi động sau đó mới thôi.
Xe càng lúc càng xa, anh quay đầu lại, nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ vẫn chỗ cũ, nhìn về hướng xe taxi đang lái đi.
"Em không nói lời tạm biệt với chú sao." Kiều Vũ Tụng thì thầm.
Tống Vũ Tiều đang kiểm tra thông tin công việc của đơn vị, nghe vậy quay đầu nhìn anh nói: "Không sao, tối hôm qua em đã nói hết rồi."
Kiều Vũ Tụng yên lặng, đột nhiên cảm thấy so với ba mẹ Tống Vũ Tiều, thực sự anh quá không thông tình đạt lý.
Nhìn anh yên lặng, Tống Vũ Tiều giải thích: "Mùa xuân hàng năm, em đều trở về mà. Nhìn thế này thôi, thực ra cũng không khác trước là mấy. Bình thường mọi người căn bản không liên lạc với nhau."
Kiều Vũ Tụng lần thứ hai nhớ tới Chu Mỹ Kỳ nói, chán nản buồn bã nói: "Họ đã sớm quen với việc em rời đi rồi." Nhớ đến đây, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mất mát.
"Có lẽ vậy." Tống Vũ Tiều nói, "Em cũng quen việc ly khai gia đình."
Nghe vậy, tim Kiều Vũ Tụng khẽ run lên, chỉ cảm thấy hộp cơm trong tay nặng hơn rất nhiều.
Vì Tống Vũ Tiều nói như vậy, Kiều Vũ Tụng đột nhiên ý thức được, đúng là chuyện như thế đó.
Không kể đến cuộc sống 13 năm qua của Tống Vũ Tiều -mà Kiều Vũ Tụng không có tham gia, chỉ nói mấy tháng nay, anh và Tống Vũ Tiều đã nói chia tay nhiều lần, lần nào không phải bởi vì Tống Vũ Tiều không thể không rời đi?
Thời gian mấy tháng còn như vậy, mười mấy năm trước thì sao?
Thảo nào, cậu rất bình tĩnh và thong dong khi đối mặt với việc chia ly, đây là chuyện tập mãi thành quen rồi.
Nhưng mà nghĩ đến Tống Vũ Tiều đã quen ly biệt, Kiều Vũ Tụng lại thấy tim đau nhói. Cậu chỉ mới 27 tuổi, còn quá trẻ, không nên quen thuộc mới phải.
Trên thế giới có cha mẹ nào không muốn con mình kết hôn? Một số người trong đó có những suy nghĩ ích kỷ cá nhân, nhưng phần lớn là do bọn họ đang dần già đi, mong muốn được đồng hành cùng bạn đời qua năm tháng cuối đời.
Nhưng mà, mẹ Tống Vũ Tiều lại nói, nếu con trai bà không có người đứng ra mai mối kết hôn, vậy thì phải độc thân cả đời. Đây là bao nhiêu đêm trằn trọc trở mình, mới nản lòng thoái chí như thế? Chu Mỹ Kỳ đã đi gần hết cuộc đời, mà nhắc đến cậu con trai chưa tròn 30 tuổi, bà miễn cưỡng trêu đùa rằng nói đứa con trai này chắc phải ở một mình.
một mình (一个人)......
Nghĩ đến ba chữ này (一个人) Kiều Vũ Tụng đang đứng trước bồn rửa tay rửa hộp cơm, không khỏi rùng mình.
Tàu vừa đến ga, họ cũng vừa ăn xong bữa trưa do Chu Mỹ Kỳ chuẩn bị. Hộp cơm bằng nhựa rất khó rửa sạch, vì vậy Kiều Vũ Tụng đã đổ một ít nước nóng, rửa đến 2 tay đỏ bừng.
Đi qua ngã ba, đoàn tàu không tránh khỏi rung lắc, anh nhìn mình lắc lư trong gương, đáy lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
"Còn kịp không?" Kiều Vũ Tụng đặt lại hộp cơm đã rửa sạch vào túi, nói với Tống Vũ Tiều đang xách hành lý, "Anh sẽ mua vé máy bay, cùng bay đến Thành phố Tây với em."
Nghe xong, tay cầm vali của Tống Vũ Tiều gần như mất hết sức lực.
Cậu đặt vali xuống, kéo Kiều Vũ Tụng đang cản lối hành lang về chỗ ngồi của mình, hỏi: "Bay đến thành phố Tây? Nhưng mà đến nơi, em phải đến căn cứ, không có thời gian để đồng hành cùng anh."
Kiều Vũ Tụng lắc đầu, nói: "Em không cần đi cùng. Em bận việc của em. Ngày mai anh sẽ trở lại một mình."
Tống Vũ Tiều nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của anh, rõ ràng không thể nghi ngờ, cậu cảm động nói: "Được rồi, có thời gian em vẫn nên cùng anh đi tìm chỗ ở. Để em đi mua vé máy bay."
Kiều Vũ Tụng gật đầu cười.
Trên đường đến lối ra, Kiều Vũ Tụng cố tình đi sau và giữ một khoảng cách với Tống Vũ Tiều.
Có rất nhiều người rời khỏi nhà ga, Tống Vũ Tiều không nhận ra anh đã không ở đó rất nhanh.
Kiều Vũ Tụng ở phía sau, nhìn bóng lưng của cậu trong dòng người, trong lòng càng ngày càng khó chịu, có chút muốn khóc. Bởi vì, anh không thể tưởng tượng được khi có một người khác ở bên cạnh Tống Vũ Tiều là như thế nào. Tống Vũ Tiều! Tiểu Tiều của anh, đang đi trong đám đông cuồng nhiệt, độc lập như vậy, không hề hay biết chính mình cô độc.
Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng phát hiện ra anh không có ở bên cạnh và quay đầu lại tìm kiếm.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu hoang mang, Kiều Vũ Tụng vội vã bước nhanh theo sau.
Tống Vũ Tiều rất nhanh chóng nhìn thấy anh, ánh mắt tràn ngập nhẹ nhõm, nhanh chóng chuyển thành trách cứ, đợi anh bắt kịp mới nói: "Chân dài như vậy, mà lại đi chậm như vậy."
Kiều Vũ Tụng mỉm cười, nắm lấy tay cậu, tinh nghịch xoa xoa vai cậu.
"Em mua vé xong rồi, cũng nâng cấp khoang cho em luôn. Dẫn anh trải nghiệm một chút khoang phục vụ số 3 của Minh Hàng Airlines." Tống Vũ Tiều nói đùa.
Kiều Vũ Tụng kinh ngạc nói: "Em có được hoàn trả khi nâng cấp khoang không?"
"Anh báo cáo em sao?" Tống Vũ Tiều nhìn chằm chằm, "Không nỡ để anh ngồi khoang phổ thông thôi."
"Ồ." Kiều Vũ Tụng nắm chặt tay cậu, thân mật nói "Anh sẽ báo cáo em."
Không biết tại sao, Tống Vũ Tiều cảm thấy được sự đồng cảm và tình yêu trong đôi mắt của Kiều Vũ Tụng. Cậu không khỏi thắc mắc, nhưng nhìn thấy Kiều Vũ Tụng cười đến vui vẻ, cũng không hỏi nguyên nhân nữa.
Chỉ mất hai tiếng để bay từ Tân Châu đến Thành phố Tây.
Minh Hàng là công ty con của AVIC, tuy mới thành lập gần đây và có ít đường bay nhưng luôn nổi tiếng với sự phục vụ chu đáo trong ngành. Trước đây, Kiều Vũ Tụng đến Minh Hàng để trao đổi, học tập dưới sự tổ chức và sắp xếp của công ty, đồng thời trải nghiệm sự phục vụ tỉ mỉ của họ.
Túi giữ nhiệt mà Kiều Vũ Tụng mang lên máy bay được Số 3 cất trong bếp trước. Nhìn thấy cô và tiếp viên trưởng sắp xếp ngăn nắp khu vực nhỏ giữa 2 khoang, Kiều Vũ Tụng thầm hỏi: Họ có ít đường bay như vậy, lại thường xuyên bay những tuyến đường lặp đi lặp lại, liệu có nhàm chán không?
Bỗng nhiên, Kiều Vũ Tụng nghĩ đến Tống Vũ Tiều chưa bao giờ nhắc đến công việc. Dù anh không hiểu, cũng không biết nhưng anh vẫn thường nghe mọi người nói công việc nghiên cứu khoa học là buồn tẻ và vô vị nhất, có thể nghiên cứu cái rất nhỏ trong thời gian rất dài. Luôn đối mặt với khả năng phải làm lại từ đầu nếu thất bại.
Thế nhưng, Tống Vũ Tiều chưa từng nói cực khổ, có thể không thể nói, có thể cậu cho rằng mình không cần phải nói.
Kiều Vũ Tụng phát hiện, bất kể là Tống Vũ Tiều hay là mẹ Tống Vũ Tiều đều nói anh "khổ cực rồi". Có lẽ vì vậy mà anh rơi vào cạm bẫy bất bình này, càng lún càng sâu, cho tới bây giờ mới nghĩ đến: Nếu như anh khổ cực, Tống Vũ Tiều không khổ cực sao? chẳng qua là anh bắt nạt Tống Vũ Tiều không được phàn nàn, không thể phàn nàn thôi.
"Tiểu Tiều!" Kiều Vũ Tụng gọi cậu.
Tống Vũ Tiều đang ngẩn người nhìn mây ngoài cửa sổ, chợt tỉnh lại, nhìn anh dò hỏi.
Tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch, anh hỏi, "Nếu chúng ta chia tay trong tương lai, liệu em có chấp nhận sự sắp đặt của người khác, xem mắt kết hôn, như lời mẹ em nói không?"
Tống Vũ Tiều hơi giật mình, suy nghĩ một chút nói: "Em đã từng xem mắt một lần."
Kiều Vũ Tụng mở to mắt tò mò.
"Lúc đó, vẫn chưa chia tay với Cố Hối Chi. Vì bà em ốm nặng, bà nghĩ em luôn cô đơn và không thể yêu đương nên bà không yên lòng. Cho nên, ba mẹ đã yêu cầu em đi xem mắt, làm cho bà nhìn thấy vị hôn thê của em. Như vậy bà mới ra đi thanh thản."
Nghĩ đến bà Nội đáng kính, Tống Vũ Tiều khẽ cau mày," Không lâu sau bà em mất, em đã chia tay với Cố Hối Chi. Bây giờ nghĩ lại, mặc dù em đã nói trước với anh ấy, nhưng vẫn là không tôn trọng anh ấy. Mà thời điểm đó, em không có thời gian để thuyết phục bà Nội chấp nhận anh ấy ... hoặc có thể bà em đã không còn nhiều thời gian."
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tống Vũ Tiều, trái tim Kiều Vũ Tụng đau nhói.
Tống Vũ Tiều nhanh chóng thoát khỏi nỗi u sầu, vẻ mặt trở lại lãnh đạm, ung dung nói: "Nếu sau này chúng ta chia tay, có lẽ em không còn thời gian để yêu nữa. Hơn nữa, nếu trong lòng đã có một người trước sau không bỏ xuống được. Tùy tiện cùng người khác giao du, rất xin lỗi người ta.Tình cảm của em từ trước đến nay vẫn luôn rất nhạt nhẽo, cũng không sợ một mình cuối đời. Anh sợ, đúng không?"
Đương nhiên anh sợ, nếu không, từ lúc nhận được thông báo, anh luôn nghĩ sau này sẽ phải làm gì? phải chịu đựng 5 năm đó như thế nào? thậm chí sau đó còn lâu hơn.
Anh vô cùng sợ hãi, anh sợ mình sẽ không thể chịu đựng được sự dày vò nhớ nhung, sợ không chịu được đêm dài trống vắng.
Anh sợ chính mình không cẩn thận thay lòng, hay cũng giống như những người bận rộn với việc lập gia đình và sinh con, cùng với suy nghĩ "nếu không yêu nhau thì sẽ già đi". Anh sợ rằng thời gian của mình sẽ bị lãng phí, nên anh muốn đầu tư hết tình yêu này.
Anh sợ trong vô số ngày đêm chờ đợi sau này, anh sẽ chỉ có một mình. Anh từng cho rằng đây là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình.
"Anh sợ." nói với Tống Vũ Tiều, anh ôm tình cảm trong lòng sâu nhất, không đành lòng được, "nhưng anh lại càng sợ rằng nếu chúng ta tách ra, tương lai em sẽ luôn cô độc một mình."
Tống Vũ Tiều nghe được ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, viền mắt đã đỏ lên.
Cậu bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không thể kìm chế được nhịp tim đập nhanh của mình. Trong cổ họng dường như bị nghẹn lại, có thứ gì đó dồn dập cắm sâu vào hàm trên, vừa chặt vừa đau. Cậu hơi dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, bên trong xen lẫn vị mặn của nước mắt.
Cậu chưa từng có cái cảm giác này, như có thứ gì đó trong tâm hồn mà cậu chưa bao giờ nhận ra, bị Kiều Vũ Tụng phát hiện trước. Kiều Vũ Tụng đào nó ra, và đất rung núi chuyển.
Một lúc sau, Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng bình tĩnh lại được sự kích động bất ngờ này. Cậu hít một hơi thật sâu, quay lại cười nói: "Tiểu Tụng, nếu anh quá tốt bụng, anh sẽ bị liên lụy chính mình."
"Nhưng anh có thể làm gì? Anh rất vui khi bị em liên lụy." Nghe giọng nói hơi run run của anh, Tống Vũ Tiều cúi đầu nắm tay anh. Tay anh lạnh ngắt, giống như có quá nhiều máu đang đổ vào tim. Kiều Vũ Tụng muốn làm ấm đôi tay của mình, nhưng lần đầu tiên thấy mồ hôi lạnh hơn trong lòng bàn tay.
Kiều Vũ Tụng nắm chặt tay cậu, một lúc lâu, anh ngẩng đầu lên, ôn nhu mỉm cười với cậu "Từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ - thời gian quá ít. Anh còn yêu em chưa đủ. Anh không thể chịu đựng được. Không nỡ."
Kiều Vũ Tụng không biết nhà cũ trước đây của Tống Vũ Tiều trông như thế nào, nhưng anh đến "nhà mới", trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Có lẽ vì Tống Vũ Tiều đã sớm rời nhà đi học Đại Học, nên khi Kiều Vũ Tụng bước vào nhà, anh không cảm giác có hơi thở cuộc sống của Tống Vũ Tiều, anh thấy hơi sợ hãi. Anh vô thức nhìn Chu Mỹ Kỳ đã tiến vào nhà, nhớ lại lời bà đã nói tặng con trai cho Quốc gia rồi.
Phòng của Tống Vũ Tiều được sắp xếp như một phòng khách, đồ dùng đầy đủ, nhưng không có sự riêng tư và cá nhân.
Giống như phòng của Kiều Vũ Tụng, giường ở đây được phủ một lớp khăn trải giường, bàn làm việc cũng được phủ một lớp vải chống bụi.
Vali của Tống Vũ Tiều để bên cạnh bàn làm việc, tem vận chuyển vẫn còn nguyên chưa bị xé, như vừa được lấy ra khỏi băng chuyền hành lý.
Tống Vũ Tiều chỉ trở về trong một đêm, nhưng lại chọn ở bên anh thay vì về nhà, Kiều Vũ Tụng cảm thấy áy náy khi đối mặt với Chu Mỹ Kỳ.
Tống Vũ Tiều cầm hành lý đi ra ngoài, nói với Chu Mỹ Kỳ đang đứng ngoài cửa, "Vậy tụi con đi trước."
Chu Mỹ Kỳ dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, nói: "Ăn chút gì trước khi đi. Đi tàu cao tốc chỉ mất mấy chục phút thôi. Không phải 4 giờ chiều mới đáp máy bay sao?"
Tống Vũ Tiều lắc đầu nói: "Thời gian quá eo hẹp. Từ ga tàu cao tốc đến sân bay cũng mất một khoảng thời gian nữa."
Bà nhíu mày, thỏa hiệp: "Vậy chờ một chút, mẹ đóng gói đồ ăn, 2 người có thể mang lên xe ăn. Đã 12 giờ rồi."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều sửng sốt.
Kiều Vũ Tụng cũng ngạc nhiên không kém, khi thấy Chu Mỹ Kỳ bước nhanh vào bếp và loay hoay trong đó.
Hai người đi theo vào phòng bếp, chỉ thấy Chu Mỹ Kỳ không biết đã chuẩn bị bữa trưa từ lúc nào và đặt lên bàn, nhưng vì bây giờ Tống Vũ Tiều không ăn được nên bà đã đóng gói đồ ăn vào hộp.
Nhìn thấy bà bận rộn, Tống Vũ Tiều không khỏi nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực, đồng thời cũng không biết nên giải quyết hộp cơm như thế nào. Vali đã đầy, cậu không muốn miễn cưỡng mang một hộp cơm lên máy bay.
"Mẹ đã làm cơm trước khi ra ngoài, nó vẫn còn ấm. Các con lên xe, cắm điện vào là có thể ăn, chưa tới nửa đường."
Nghe bà nói "các con ", Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp. Anh nhìn Tống Vũ Tiều đang cau mày nói: "Dì ơi, để con giúp dì."
Chu Mỹ Kỳ liếc mắt nhìn anh, nói: "Thôi, hai người làm ơn nhanh hơn chút đi. Cậu bới cơm đi, hai hộp."
Kiều Vũ Tụng thở dài, tìm muỗng cơm trong tủ, bới đầy cơm vào hộp trống.
Nhìn hai người bọn họ đóng gói đồ ăn, Tống Vũ Tiều thở ra một hơi, hỏi: "Ba đang công tác ở đơn vị?"
"Ừm, tối ông ấy mới về." Chu Mỹ Kỳ lau nước chảy ra từ đồ ăn, lấy cơm từ tay Kiều Vũ Tụng rồi đóng hộp lại.
Tống Vũ Tiều nói: "Mẹ chừa lại một chút để ăn đi."
"Còn thừa nhiều." Chu Mỹ Kỳ bỏ 4 hộp cơm vào túi giữ nhiệt và đưa cho Kiều Vũ Tụng, "Đây."
Kiều Vũ Tụng vội vã cảm ơn.
Tống Vũ Tiều nhìn 2 cái đĩa hầu như chỉ còn nước, nhịn xuống kích động cãi vã, nói: "Vậy tụi con đi trước. Mùa xuân sang năm con sẽ về."
Một tia mất mát thoáng qua trên mặt Chu Mỹ Kỳ, rất nhanh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, công việc quan trọng. Đi đi thôi."
Kiều Vũ Tụng khi đến tay không, khi rời khỏi trong tay có thêm 2 phần cơm trưa nữa.
Ở dưới lầu nói lời tạm biệt, cả Chu Mỹ Kỳ lẫn Tống Vũ Tiều, đều chưa từng có vẻ lưu luyến không rời. Hai mẹ con dường như chia tay rất đơn giản và bình thường, làm Kiều Vũ Tụng hoài nghi Chu Mỹ Kỳ có biết, mùa Xuân cậu trờ về - sau đó sẽ rời đi một khoảng thời gian rất dài.
Kiều Vũ Tụng hoài nghi mãi đến tận xe taxi khởi động sau đó mới thôi.
Xe càng lúc càng xa, anh quay đầu lại, nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ vẫn chỗ cũ, nhìn về hướng xe taxi đang lái đi.
"Em không nói lời tạm biệt với chú sao." Kiều Vũ Tụng thì thầm.
Tống Vũ Tiều đang kiểm tra thông tin công việc của đơn vị, nghe vậy quay đầu nhìn anh nói: "Không sao, tối hôm qua em đã nói hết rồi."
Kiều Vũ Tụng yên lặng, đột nhiên cảm thấy so với ba mẹ Tống Vũ Tiều, thực sự anh quá không thông tình đạt lý.
Nhìn anh yên lặng, Tống Vũ Tiều giải thích: "Mùa xuân hàng năm, em đều trở về mà. Nhìn thế này thôi, thực ra cũng không khác trước là mấy. Bình thường mọi người căn bản không liên lạc với nhau."
Kiều Vũ Tụng lần thứ hai nhớ tới Chu Mỹ Kỳ nói, chán nản buồn bã nói: "Họ đã sớm quen với việc em rời đi rồi." Nhớ đến đây, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mất mát.
"Có lẽ vậy." Tống Vũ Tiều nói, "Em cũng quen việc ly khai gia đình."
Nghe vậy, tim Kiều Vũ Tụng khẽ run lên, chỉ cảm thấy hộp cơm trong tay nặng hơn rất nhiều.
Vì Tống Vũ Tiều nói như vậy, Kiều Vũ Tụng đột nhiên ý thức được, đúng là chuyện như thế đó.
Không kể đến cuộc sống 13 năm qua của Tống Vũ Tiều -mà Kiều Vũ Tụng không có tham gia, chỉ nói mấy tháng nay, anh và Tống Vũ Tiều đã nói chia tay nhiều lần, lần nào không phải bởi vì Tống Vũ Tiều không thể không rời đi?
Thời gian mấy tháng còn như vậy, mười mấy năm trước thì sao?
Thảo nào, cậu rất bình tĩnh và thong dong khi đối mặt với việc chia ly, đây là chuyện tập mãi thành quen rồi.
Nhưng mà nghĩ đến Tống Vũ Tiều đã quen ly biệt, Kiều Vũ Tụng lại thấy tim đau nhói. Cậu chỉ mới 27 tuổi, còn quá trẻ, không nên quen thuộc mới phải.
Trên thế giới có cha mẹ nào không muốn con mình kết hôn? Một số người trong đó có những suy nghĩ ích kỷ cá nhân, nhưng phần lớn là do bọn họ đang dần già đi, mong muốn được đồng hành cùng bạn đời qua năm tháng cuối đời.
Nhưng mà, mẹ Tống Vũ Tiều lại nói, nếu con trai bà không có người đứng ra mai mối kết hôn, vậy thì phải độc thân cả đời. Đây là bao nhiêu đêm trằn trọc trở mình, mới nản lòng thoái chí như thế? Chu Mỹ Kỳ đã đi gần hết cuộc đời, mà nhắc đến cậu con trai chưa tròn 30 tuổi, bà miễn cưỡng trêu đùa rằng nói đứa con trai này chắc phải ở một mình.
một mình (一个人)......
Nghĩ đến ba chữ này (一个人) Kiều Vũ Tụng đang đứng trước bồn rửa tay rửa hộp cơm, không khỏi rùng mình.
Tàu vừa đến ga, họ cũng vừa ăn xong bữa trưa do Chu Mỹ Kỳ chuẩn bị. Hộp cơm bằng nhựa rất khó rửa sạch, vì vậy Kiều Vũ Tụng đã đổ một ít nước nóng, rửa đến 2 tay đỏ bừng.
Đi qua ngã ba, đoàn tàu không tránh khỏi rung lắc, anh nhìn mình lắc lư trong gương, đáy lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
"Còn kịp không?" Kiều Vũ Tụng đặt lại hộp cơm đã rửa sạch vào túi, nói với Tống Vũ Tiều đang xách hành lý, "Anh sẽ mua vé máy bay, cùng bay đến Thành phố Tây với em."
Nghe xong, tay cầm vali của Tống Vũ Tiều gần như mất hết sức lực.
Cậu đặt vali xuống, kéo Kiều Vũ Tụng đang cản lối hành lang về chỗ ngồi của mình, hỏi: "Bay đến thành phố Tây? Nhưng mà đến nơi, em phải đến căn cứ, không có thời gian để đồng hành cùng anh."
Kiều Vũ Tụng lắc đầu, nói: "Em không cần đi cùng. Em bận việc của em. Ngày mai anh sẽ trở lại một mình."
Tống Vũ Tiều nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của anh, rõ ràng không thể nghi ngờ, cậu cảm động nói: "Được rồi, có thời gian em vẫn nên cùng anh đi tìm chỗ ở. Để em đi mua vé máy bay."
Kiều Vũ Tụng gật đầu cười.
Trên đường đến lối ra, Kiều Vũ Tụng cố tình đi sau và giữ một khoảng cách với Tống Vũ Tiều.
Có rất nhiều người rời khỏi nhà ga, Tống Vũ Tiều không nhận ra anh đã không ở đó rất nhanh.
Kiều Vũ Tụng ở phía sau, nhìn bóng lưng của cậu trong dòng người, trong lòng càng ngày càng khó chịu, có chút muốn khóc. Bởi vì, anh không thể tưởng tượng được khi có một người khác ở bên cạnh Tống Vũ Tiều là như thế nào. Tống Vũ Tiều! Tiểu Tiều của anh, đang đi trong đám đông cuồng nhiệt, độc lập như vậy, không hề hay biết chính mình cô độc.
Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng phát hiện ra anh không có ở bên cạnh và quay đầu lại tìm kiếm.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu hoang mang, Kiều Vũ Tụng vội vã bước nhanh theo sau.
Tống Vũ Tiều rất nhanh chóng nhìn thấy anh, ánh mắt tràn ngập nhẹ nhõm, nhanh chóng chuyển thành trách cứ, đợi anh bắt kịp mới nói: "Chân dài như vậy, mà lại đi chậm như vậy."
Kiều Vũ Tụng mỉm cười, nắm lấy tay cậu, tinh nghịch xoa xoa vai cậu.
"Em mua vé xong rồi, cũng nâng cấp khoang cho em luôn. Dẫn anh trải nghiệm một chút khoang phục vụ số 3 của Minh Hàng Airlines." Tống Vũ Tiều nói đùa.
Kiều Vũ Tụng kinh ngạc nói: "Em có được hoàn trả khi nâng cấp khoang không?"
"Anh báo cáo em sao?" Tống Vũ Tiều nhìn chằm chằm, "Không nỡ để anh ngồi khoang phổ thông thôi."
"Ồ." Kiều Vũ Tụng nắm chặt tay cậu, thân mật nói "Anh sẽ báo cáo em."
Không biết tại sao, Tống Vũ Tiều cảm thấy được sự đồng cảm và tình yêu trong đôi mắt của Kiều Vũ Tụng. Cậu không khỏi thắc mắc, nhưng nhìn thấy Kiều Vũ Tụng cười đến vui vẻ, cũng không hỏi nguyên nhân nữa.
Chỉ mất hai tiếng để bay từ Tân Châu đến Thành phố Tây.
Minh Hàng là công ty con của AVIC, tuy mới thành lập gần đây và có ít đường bay nhưng luôn nổi tiếng với sự phục vụ chu đáo trong ngành. Trước đây, Kiều Vũ Tụng đến Minh Hàng để trao đổi, học tập dưới sự tổ chức và sắp xếp của công ty, đồng thời trải nghiệm sự phục vụ tỉ mỉ của họ.
Túi giữ nhiệt mà Kiều Vũ Tụng mang lên máy bay được Số 3 cất trong bếp trước. Nhìn thấy cô và tiếp viên trưởng sắp xếp ngăn nắp khu vực nhỏ giữa 2 khoang, Kiều Vũ Tụng thầm hỏi: Họ có ít đường bay như vậy, lại thường xuyên bay những tuyến đường lặp đi lặp lại, liệu có nhàm chán không?
Bỗng nhiên, Kiều Vũ Tụng nghĩ đến Tống Vũ Tiều chưa bao giờ nhắc đến công việc. Dù anh không hiểu, cũng không biết nhưng anh vẫn thường nghe mọi người nói công việc nghiên cứu khoa học là buồn tẻ và vô vị nhất, có thể nghiên cứu cái rất nhỏ trong thời gian rất dài. Luôn đối mặt với khả năng phải làm lại từ đầu nếu thất bại.
Thế nhưng, Tống Vũ Tiều chưa từng nói cực khổ, có thể không thể nói, có thể cậu cho rằng mình không cần phải nói.
Kiều Vũ Tụng phát hiện, bất kể là Tống Vũ Tiều hay là mẹ Tống Vũ Tiều đều nói anh "khổ cực rồi". Có lẽ vì vậy mà anh rơi vào cạm bẫy bất bình này, càng lún càng sâu, cho tới bây giờ mới nghĩ đến: Nếu như anh khổ cực, Tống Vũ Tiều không khổ cực sao? chẳng qua là anh bắt nạt Tống Vũ Tiều không được phàn nàn, không thể phàn nàn thôi.
"Tiểu Tiều!" Kiều Vũ Tụng gọi cậu.
Tống Vũ Tiều đang ngẩn người nhìn mây ngoài cửa sổ, chợt tỉnh lại, nhìn anh dò hỏi.
Tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch, anh hỏi, "Nếu chúng ta chia tay trong tương lai, liệu em có chấp nhận sự sắp đặt của người khác, xem mắt kết hôn, như lời mẹ em nói không?"
Tống Vũ Tiều hơi giật mình, suy nghĩ một chút nói: "Em đã từng xem mắt một lần."
Kiều Vũ Tụng mở to mắt tò mò.
"Lúc đó, vẫn chưa chia tay với Cố Hối Chi. Vì bà em ốm nặng, bà nghĩ em luôn cô đơn và không thể yêu đương nên bà không yên lòng. Cho nên, ba mẹ đã yêu cầu em đi xem mắt, làm cho bà nhìn thấy vị hôn thê của em. Như vậy bà mới ra đi thanh thản."
Nghĩ đến bà Nội đáng kính, Tống Vũ Tiều khẽ cau mày," Không lâu sau bà em mất, em đã chia tay với Cố Hối Chi. Bây giờ nghĩ lại, mặc dù em đã nói trước với anh ấy, nhưng vẫn là không tôn trọng anh ấy. Mà thời điểm đó, em không có thời gian để thuyết phục bà Nội chấp nhận anh ấy ... hoặc có thể bà em đã không còn nhiều thời gian."
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tống Vũ Tiều, trái tim Kiều Vũ Tụng đau nhói.
Tống Vũ Tiều nhanh chóng thoát khỏi nỗi u sầu, vẻ mặt trở lại lãnh đạm, ung dung nói: "Nếu sau này chúng ta chia tay, có lẽ em không còn thời gian để yêu nữa. Hơn nữa, nếu trong lòng đã có một người trước sau không bỏ xuống được. Tùy tiện cùng người khác giao du, rất xin lỗi người ta.Tình cảm của em từ trước đến nay vẫn luôn rất nhạt nhẽo, cũng không sợ một mình cuối đời. Anh sợ, đúng không?"
Đương nhiên anh sợ, nếu không, từ lúc nhận được thông báo, anh luôn nghĩ sau này sẽ phải làm gì? phải chịu đựng 5 năm đó như thế nào? thậm chí sau đó còn lâu hơn.
Anh vô cùng sợ hãi, anh sợ mình sẽ không thể chịu đựng được sự dày vò nhớ nhung, sợ không chịu được đêm dài trống vắng.
Anh sợ chính mình không cẩn thận thay lòng, hay cũng giống như những người bận rộn với việc lập gia đình và sinh con, cùng với suy nghĩ "nếu không yêu nhau thì sẽ già đi". Anh sợ rằng thời gian của mình sẽ bị lãng phí, nên anh muốn đầu tư hết tình yêu này.
Anh sợ trong vô số ngày đêm chờ đợi sau này, anh sẽ chỉ có một mình. Anh từng cho rằng đây là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình.
"Anh sợ." nói với Tống Vũ Tiều, anh ôm tình cảm trong lòng sâu nhất, không đành lòng được, "nhưng anh lại càng sợ rằng nếu chúng ta tách ra, tương lai em sẽ luôn cô độc một mình."
Tống Vũ Tiều nghe được ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, viền mắt đã đỏ lên.
Cậu bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không thể kìm chế được nhịp tim đập nhanh của mình. Trong cổ họng dường như bị nghẹn lại, có thứ gì đó dồn dập cắm sâu vào hàm trên, vừa chặt vừa đau. Cậu hơi dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, bên trong xen lẫn vị mặn của nước mắt.
Cậu chưa từng có cái cảm giác này, như có thứ gì đó trong tâm hồn mà cậu chưa bao giờ nhận ra, bị Kiều Vũ Tụng phát hiện trước. Kiều Vũ Tụng đào nó ra, và đất rung núi chuyển.
Một lúc sau, Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng bình tĩnh lại được sự kích động bất ngờ này. Cậu hít một hơi thật sâu, quay lại cười nói: "Tiểu Tụng, nếu anh quá tốt bụng, anh sẽ bị liên lụy chính mình."
"Nhưng anh có thể làm gì? Anh rất vui khi bị em liên lụy." Nghe giọng nói hơi run run của anh, Tống Vũ Tiều cúi đầu nắm tay anh. Tay anh lạnh ngắt, giống như có quá nhiều máu đang đổ vào tim. Kiều Vũ Tụng muốn làm ấm đôi tay của mình, nhưng lần đầu tiên thấy mồ hôi lạnh hơn trong lòng bàn tay.
Kiều Vũ Tụng nắm chặt tay cậu, một lúc lâu, anh ngẩng đầu lên, ôn nhu mỉm cười với cậu "Từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ - thời gian quá ít. Anh còn yêu em chưa đủ. Anh không thể chịu đựng được. Không nỡ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất