Ngày Ngày Đêm Đêm Tìm Kiếm Ma Tôn
Chương 17: Nghi ngờ
Vạn kiếm thực tâm là một hình phạt vô cùng tàn khốc, hàng ngàn con kiến lít nhít bò loạn trên người tuyệt đối không hề dễ chịu. Dây leo càng quấn càng chặt, thậm chí còn có gai mọc ra, vô cùng đau đớn. Tạ Kha nghĩ chắc chốc nữa mình khỏi phải tự đoạn tứ chi, tay chân hắn cũng rơi rụng luôn rồi.
Sâu trong rừng, bóng cây tùng rậm rạp đan xen, ánh sáng mỏng manh, khắp nơi đều là bóng tối âm trầm.
Lúc Tạ Kha cảm nhận được có thứ gì đang tiến lại gần, quả thực cũng bị vận xui của mình làm tức đến bật cười.
Một con sói theo bóng rừng rậm chậm rãi bước ra, lông sói xám bạc, trong đôi mắt xanh lục chứa đầy tơ máu.
Nếu hắn đoán không nhầm, đây chính là người nhà của con sói xám bị hắn giết chết lúc nãy.
Tứ chi Tạ Kha bị trói chặt, sau có bầy kiến đen, trước có sói xám.
Hắn mặt vô biểu tình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm con sói vừa xuất hiện.
Sói xám không dám manh động, nó chậm rãi tiến lại gần Tạ Kha.
Tạ Kha lặng lẽ dùng răng cắn vào đầu lưỡi, để cho máu tươi chảy ra, sau đó cúi liếm cánh tay chính mình. Đôi mắt hắn cụp xuống, dựa theo trí nhớ vẽ thành một cái Tru sát trận bằng máu.
Hắn tính toán phải né tránh con sói công kích, dụ cho nó cắn vào tay mình.
Lúc này đã có con kiến bò đến cổ họng hắn.
Tứ chi cũng đều đã mất đi tri giác.
Tinh thần Tạ Kha căng chặt, lực chú ý đều đặt hết trên người sói xám, chỉ đợi nó nhảy đến tấn công.
Dù sao giữa bọn họ, chỉ một người được phép sống sót.
Loại cảm giác này cũng chẳng hề xa lạ.
Cửu tử nhất sinh.
Càng trong tình cảnh ngặt nghèo, lại càng có thể kích phát sát khí mạnh mẽ bị hắn áp chế nhiều năm, và cả phần máu lạnh trong hắn.
Con sói đi qua lại mấy vòng, rốt cuộc xác định Tạ Kha không thể động đậy.
Nó mở to khoang miệng đầy máu, con mắt xanh hung ác, nhào lên, muốn cắn đứt cổ Tạ Kha.
Tạ Kha giơ tay lên chắn.
Con sói bỗng nhiên quay đầu, nhảy sang bên cạnh.
Tạ Kha sửng sốt. Con sói này mở linh trí rồi sao? Sao lại biết cánh tay hắn có Tru sát trận??
Giây tiếp theo đó, con sói kia liên tục lùi về sau, muốn trốn thoát khỏi nơi này, nhưng cuối cùng vẫn bị giết dưới một đạo kiếm quang.
Kiếm ý mạnh mẽ bao phủ đầy trời.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, trước mắt Tạ Kha chỉ thấy kiếm quang lóa mắt, từng đạo từng đạo rơi xuống, như đông cứng lại hóa thành từng sợi lông vũ.
Lấy hắn làm trung tâm, lông vũ bay giữa không trung. Mà chỗ kiếm quang rơi xuống, trên dây leo xuất hiện vết thương, chất lỏng màu vàng lặng lẽ chảy ra.
Dây leo nhanh chóng cuộn lại càng chặt.
Cố tay Tạ Kha tê dại mà hắn không nhận ra.
Hắn chỉ ngẩng đầu.
Nhìn thấy một nam nhân đang hạ xuống dưới cả trời kiếm quang.
Tuyết y vô trần, trong đôi mắt xanh thẳm chỉ thấy lạnh băng.
Sau cùng y hạ xuống một kiếm, dây leo đang trói Tạ Kha lập tức bị chém thành hai nửa.
Đám dây leo biết không thể đánh lại, một đống dây mẹ dây con lập tức thu về sâu trong rừng.
Tay chân Tạ Kha được tự do, nhưng đã mất cảm giác lâu lắm rồi.
Hắn lập tức rơi xuống, nửa quỳ, bàn tay chống đất.
Thẩm Vân Cố đi đến trước mặt hắn.
Tuyết y quét qua tầng tầng lớp lớp lá rụng đã khô héo từ lâu.
Tạ Kha không hề nghĩ rằng Thẩm Vân Cố sẽ tới.
......... Cho nên không chết dưới miệng sói, cũng phải chết dưới kiếm của Thẩm Vân Cố à?
Thẩm Vân Cố từ trên nhìn xuống Tạ Kha, ánh mắt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng: "Ai cho ngươi can đảm đến tận nơi thâm sâu cùng cốc này, thấy mình sống lâu quá rồi nên muốn thử cảm giác mới lạ à?"
Tạ Kha không để ý đến y.
Hắn đang nghĩ phải đối phó Thẩm Vân Cố như thế nào.
Không ngờ câu tiếp theo y nói lại là: "Sao còn chưa đứng dậy, hay là muốn ta đỡ ngươi dậy à?"
"........" Tạ Kha.
Cổ tay cổ chân vẫn còn chút tê dại, nhưng đây không phải trọng điểm.
Tạ Kha chậm rãi đứng lên, chậm chạp nhưng vô cùng vững vàng.
Trong đầu hắn suy nghĩ thật nhanh, Thẩm Vân Cố hôm nay bị ma nhập à? Sao tự nhiên đổi tính thế?
Hắn còn tưởng vừa thấy mặt hắn là chĩa kiếm đòi giết rồi cơ.
Tạ Kha bây giờ vô cùng chật vật, cố tay thiếu niên vốn trắng nõn giờ xanh tím một mảnh, trên cánh tay đầy những điểm đỏ hồng, là dấu vết kiến cắn. Loại dấu đỏ lấm tấm này còn kéo dài đến tận cổ.
Thẩm Vân Cố cầm Phù Sương kiếm, thản nhiên đảo mắt nhìn qua miện vết thương, cũng chẳng định trị thương cho hắn.
Tự làm tự chịu, ai bảo ngu làm chi.
Thẩm Vân Cố chẳng nói chẳng rằng đi lên trước, Tạ Kha cũng im lặng.
Hắn chẳng có gì để nói với Thẩm Vân Cố cả.
Đối với tên thần kinh này hắn chỉ muốn cách xa ba mét.
Nơi Thẩm Vân Cố dẫn hắn đi không phải lối ra lúc đi vào, mà là lối khác.
Tạ Kha cảm thấy Thẩm Vân Cố hôm nay là lạ.
Ven đường nếu như gặp phải dã thú, phàm là tới gần Tạ Kha một thước đều sẽ bị Thẩm Vân Cố một kiếm chém chết, có ý đồ công kích thì càng sống không quá ba giây.
Mà hắn bây giờ, cả người vừa đau vừa ngứa. Loại đau này như khoét vào da thịt, ngứa tự trong xuong, làm người ta hận không thể đem xương cốt ra cạo luôn cho rồi.
Hẳn là độc của loại kiến ăn thịt người vừa nãy.
Không cho hắn trị thương, làm hắn vừa đau vừa ngứa, sau đó một kiếm chém chết tất cả sinh vật muốn đả thương hắn.
Chả hiểu gì cả.
Nhưng mà Thẩm Vân Cố không giết hắn, hắn cũng đã muốn cảm tạ trời đất rồi.
Không mong gì hơn.
Đi theo Thẩm Vân Cố, băng qua một cái hồ, đi về phía mép hồ, trước mắt hắn xuất hiện một sơn động.
Tay chân Tạ Kha mới khôi phục được một chút, khí lực thì gần như không còn.
Sơn động tối đen như mực, hắn sờ soạng đi về phía trước, đi được vài bước thì không nghe thấy gì nữa. Này cũng không có gì lạ, hắn đi rất chậm, Thẩm Vân Cố đi như nhẹ như gió, không đuổi kịp là tất nhiên.
Tạ Kha dựa vào kinh nghiệm, chậm rãi tìm đường ra.
Hắn đang lần mò được một nửa, bỗng cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Giọng Thẩm Vân Cố lạnh lùng truyền ra từ phía sau lưng hắn: "Ngu ngốc!"
....... Thẩm Vân Cố trở về tìm hắn à???
"Đi lên trước, sau đó rẽ phải."
Thẩm Vân Cố đứng sau hắn, nhẹ giọng sai khiến.
Tạ Kha cũng không hé răng, đi như hắn nói.
Sau một hồi gian khổ cuối cùng hắn cũng ra được khỏi Vân Trạch bí cảnh, thật ra hắn mới vào bí cảnh được một ngày một đêm mà thôi.
Bên ngoài bây giờ đã là đêm tối.
Vừa lúc thoát ra, Tạ Kha phát hiện nơi này có chút quen thuộc.
Cây cối trùng trùng điệp điệp, mỗi chạc cây đều treo một chùm tơ bạc, dưới ánh trăng như muốn phản quang.
Nơi này, chính là nơi hôm đó hắn gặp được Thẩm Vân Cố.
Tạ Kha nhíu mày, hắn ngửi thấy mùi máu.
Đi từng bước về phía trước, mọi thứ dần hiện rõ.
Có mười thi thể treo lơ lửng trên cây, tơ bạc xuyên qua cổ họng, cổ tay, trái tim, cố định bọn họ.
Ánh mắt Tạ Kha lạnh lùng.
Mười người này, chính là mười người hắn gặp trong Vân Trạch bí cảnh.
Thẩm Vân Cố thấy vậy, nhướng mày.
Bỗng nhiên có gió thổi tới, tơ bạc phát ra âm thanh sột soạt không nên có, Tạ Kha và Thẩm Vân Cố đồng thời tập trung cảnh giác.
Hiện tại Tạ Kha hai chân vô lực, dù có phóng lửa thì cũng không gây ra được thương tổn đáng kể.
Chỉ có thể trốn.
Sau tiếng sột soạt, một trận chấn động kịch liệt ập tới.
Tơ bạc lủng lẳng chuyển động.
Tạ Kha muốn tránh, lại đột nhiên phát hiện hắn không cần làm vậy.
Chắc chắn hôm nay Thẩm Vân Cố bị điên cmnr.
Bên cạnh y, kiếm ý chém tan sương mù, chỉ thấy lóe một cái, tơ bạc đứt đoạn.
Y vẽ cho Tạ Kha một khu vực an toàn, bảo vệ hắn trong đó.
Tạ Kha:.........
Sâu trong rừng, bóng cây tùng rậm rạp đan xen, ánh sáng mỏng manh, khắp nơi đều là bóng tối âm trầm.
Lúc Tạ Kha cảm nhận được có thứ gì đang tiến lại gần, quả thực cũng bị vận xui của mình làm tức đến bật cười.
Một con sói theo bóng rừng rậm chậm rãi bước ra, lông sói xám bạc, trong đôi mắt xanh lục chứa đầy tơ máu.
Nếu hắn đoán không nhầm, đây chính là người nhà của con sói xám bị hắn giết chết lúc nãy.
Tứ chi Tạ Kha bị trói chặt, sau có bầy kiến đen, trước có sói xám.
Hắn mặt vô biểu tình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm con sói vừa xuất hiện.
Sói xám không dám manh động, nó chậm rãi tiến lại gần Tạ Kha.
Tạ Kha lặng lẽ dùng răng cắn vào đầu lưỡi, để cho máu tươi chảy ra, sau đó cúi liếm cánh tay chính mình. Đôi mắt hắn cụp xuống, dựa theo trí nhớ vẽ thành một cái Tru sát trận bằng máu.
Hắn tính toán phải né tránh con sói công kích, dụ cho nó cắn vào tay mình.
Lúc này đã có con kiến bò đến cổ họng hắn.
Tứ chi cũng đều đã mất đi tri giác.
Tinh thần Tạ Kha căng chặt, lực chú ý đều đặt hết trên người sói xám, chỉ đợi nó nhảy đến tấn công.
Dù sao giữa bọn họ, chỉ một người được phép sống sót.
Loại cảm giác này cũng chẳng hề xa lạ.
Cửu tử nhất sinh.
Càng trong tình cảnh ngặt nghèo, lại càng có thể kích phát sát khí mạnh mẽ bị hắn áp chế nhiều năm, và cả phần máu lạnh trong hắn.
Con sói đi qua lại mấy vòng, rốt cuộc xác định Tạ Kha không thể động đậy.
Nó mở to khoang miệng đầy máu, con mắt xanh hung ác, nhào lên, muốn cắn đứt cổ Tạ Kha.
Tạ Kha giơ tay lên chắn.
Con sói bỗng nhiên quay đầu, nhảy sang bên cạnh.
Tạ Kha sửng sốt. Con sói này mở linh trí rồi sao? Sao lại biết cánh tay hắn có Tru sát trận??
Giây tiếp theo đó, con sói kia liên tục lùi về sau, muốn trốn thoát khỏi nơi này, nhưng cuối cùng vẫn bị giết dưới một đạo kiếm quang.
Kiếm ý mạnh mẽ bao phủ đầy trời.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, trước mắt Tạ Kha chỉ thấy kiếm quang lóa mắt, từng đạo từng đạo rơi xuống, như đông cứng lại hóa thành từng sợi lông vũ.
Lấy hắn làm trung tâm, lông vũ bay giữa không trung. Mà chỗ kiếm quang rơi xuống, trên dây leo xuất hiện vết thương, chất lỏng màu vàng lặng lẽ chảy ra.
Dây leo nhanh chóng cuộn lại càng chặt.
Cố tay Tạ Kha tê dại mà hắn không nhận ra.
Hắn chỉ ngẩng đầu.
Nhìn thấy một nam nhân đang hạ xuống dưới cả trời kiếm quang.
Tuyết y vô trần, trong đôi mắt xanh thẳm chỉ thấy lạnh băng.
Sau cùng y hạ xuống một kiếm, dây leo đang trói Tạ Kha lập tức bị chém thành hai nửa.
Đám dây leo biết không thể đánh lại, một đống dây mẹ dây con lập tức thu về sâu trong rừng.
Tay chân Tạ Kha được tự do, nhưng đã mất cảm giác lâu lắm rồi.
Hắn lập tức rơi xuống, nửa quỳ, bàn tay chống đất.
Thẩm Vân Cố đi đến trước mặt hắn.
Tuyết y quét qua tầng tầng lớp lớp lá rụng đã khô héo từ lâu.
Tạ Kha không hề nghĩ rằng Thẩm Vân Cố sẽ tới.
......... Cho nên không chết dưới miệng sói, cũng phải chết dưới kiếm của Thẩm Vân Cố à?
Thẩm Vân Cố từ trên nhìn xuống Tạ Kha, ánh mắt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng: "Ai cho ngươi can đảm đến tận nơi thâm sâu cùng cốc này, thấy mình sống lâu quá rồi nên muốn thử cảm giác mới lạ à?"
Tạ Kha không để ý đến y.
Hắn đang nghĩ phải đối phó Thẩm Vân Cố như thế nào.
Không ngờ câu tiếp theo y nói lại là: "Sao còn chưa đứng dậy, hay là muốn ta đỡ ngươi dậy à?"
"........" Tạ Kha.
Cổ tay cổ chân vẫn còn chút tê dại, nhưng đây không phải trọng điểm.
Tạ Kha chậm rãi đứng lên, chậm chạp nhưng vô cùng vững vàng.
Trong đầu hắn suy nghĩ thật nhanh, Thẩm Vân Cố hôm nay bị ma nhập à? Sao tự nhiên đổi tính thế?
Hắn còn tưởng vừa thấy mặt hắn là chĩa kiếm đòi giết rồi cơ.
Tạ Kha bây giờ vô cùng chật vật, cố tay thiếu niên vốn trắng nõn giờ xanh tím một mảnh, trên cánh tay đầy những điểm đỏ hồng, là dấu vết kiến cắn. Loại dấu đỏ lấm tấm này còn kéo dài đến tận cổ.
Thẩm Vân Cố cầm Phù Sương kiếm, thản nhiên đảo mắt nhìn qua miện vết thương, cũng chẳng định trị thương cho hắn.
Tự làm tự chịu, ai bảo ngu làm chi.
Thẩm Vân Cố chẳng nói chẳng rằng đi lên trước, Tạ Kha cũng im lặng.
Hắn chẳng có gì để nói với Thẩm Vân Cố cả.
Đối với tên thần kinh này hắn chỉ muốn cách xa ba mét.
Nơi Thẩm Vân Cố dẫn hắn đi không phải lối ra lúc đi vào, mà là lối khác.
Tạ Kha cảm thấy Thẩm Vân Cố hôm nay là lạ.
Ven đường nếu như gặp phải dã thú, phàm là tới gần Tạ Kha một thước đều sẽ bị Thẩm Vân Cố một kiếm chém chết, có ý đồ công kích thì càng sống không quá ba giây.
Mà hắn bây giờ, cả người vừa đau vừa ngứa. Loại đau này như khoét vào da thịt, ngứa tự trong xuong, làm người ta hận không thể đem xương cốt ra cạo luôn cho rồi.
Hẳn là độc của loại kiến ăn thịt người vừa nãy.
Không cho hắn trị thương, làm hắn vừa đau vừa ngứa, sau đó một kiếm chém chết tất cả sinh vật muốn đả thương hắn.
Chả hiểu gì cả.
Nhưng mà Thẩm Vân Cố không giết hắn, hắn cũng đã muốn cảm tạ trời đất rồi.
Không mong gì hơn.
Đi theo Thẩm Vân Cố, băng qua một cái hồ, đi về phía mép hồ, trước mắt hắn xuất hiện một sơn động.
Tay chân Tạ Kha mới khôi phục được một chút, khí lực thì gần như không còn.
Sơn động tối đen như mực, hắn sờ soạng đi về phía trước, đi được vài bước thì không nghe thấy gì nữa. Này cũng không có gì lạ, hắn đi rất chậm, Thẩm Vân Cố đi như nhẹ như gió, không đuổi kịp là tất nhiên.
Tạ Kha dựa vào kinh nghiệm, chậm rãi tìm đường ra.
Hắn đang lần mò được một nửa, bỗng cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Giọng Thẩm Vân Cố lạnh lùng truyền ra từ phía sau lưng hắn: "Ngu ngốc!"
....... Thẩm Vân Cố trở về tìm hắn à???
"Đi lên trước, sau đó rẽ phải."
Thẩm Vân Cố đứng sau hắn, nhẹ giọng sai khiến.
Tạ Kha cũng không hé răng, đi như hắn nói.
Sau một hồi gian khổ cuối cùng hắn cũng ra được khỏi Vân Trạch bí cảnh, thật ra hắn mới vào bí cảnh được một ngày một đêm mà thôi.
Bên ngoài bây giờ đã là đêm tối.
Vừa lúc thoát ra, Tạ Kha phát hiện nơi này có chút quen thuộc.
Cây cối trùng trùng điệp điệp, mỗi chạc cây đều treo một chùm tơ bạc, dưới ánh trăng như muốn phản quang.
Nơi này, chính là nơi hôm đó hắn gặp được Thẩm Vân Cố.
Tạ Kha nhíu mày, hắn ngửi thấy mùi máu.
Đi từng bước về phía trước, mọi thứ dần hiện rõ.
Có mười thi thể treo lơ lửng trên cây, tơ bạc xuyên qua cổ họng, cổ tay, trái tim, cố định bọn họ.
Ánh mắt Tạ Kha lạnh lùng.
Mười người này, chính là mười người hắn gặp trong Vân Trạch bí cảnh.
Thẩm Vân Cố thấy vậy, nhướng mày.
Bỗng nhiên có gió thổi tới, tơ bạc phát ra âm thanh sột soạt không nên có, Tạ Kha và Thẩm Vân Cố đồng thời tập trung cảnh giác.
Hiện tại Tạ Kha hai chân vô lực, dù có phóng lửa thì cũng không gây ra được thương tổn đáng kể.
Chỉ có thể trốn.
Sau tiếng sột soạt, một trận chấn động kịch liệt ập tới.
Tơ bạc lủng lẳng chuyển động.
Tạ Kha muốn tránh, lại đột nhiên phát hiện hắn không cần làm vậy.
Chắc chắn hôm nay Thẩm Vân Cố bị điên cmnr.
Bên cạnh y, kiếm ý chém tan sương mù, chỉ thấy lóe một cái, tơ bạc đứt đoạn.
Y vẽ cho Tạ Kha một khu vực an toàn, bảo vệ hắn trong đó.
Tạ Kha:.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất