Ngày Ngày Đêm Đêm Tìm Kiếm Ma Tôn
Chương 29: Hạ Thanh
Tạ Kha ở Hạ phủ chạy tới chạy lui, tự nhiên không biết vị tiểu thiếu gia nhà họ Hạ muốn gặp hắn đến mức sắp điên mất cmnr.
Hắn nghe ngóng khắp nơi, nghe được rất nhiều chuyện thú vị, nhưng hầu hết đều là chuyện nhà người ta, tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.
Giữa nhiều thứ tin tức như vậy, hắn nghĩ tới nghĩ lui, chuyện duy nhất có thể có liên quan đến lửa trong ngũ uẩn, chỉ có chuyện của lão tổ tiên nhà họ Hạ, cũng là người duy nhất trong Hạ gia thành tiên.
Người đó tên là Hạ Thanh, do thiếp thất sinh ra, thân phận hèn mọn. Năm ấy nàng bị Hạ gia an bài, gả cho một lão viên ngoại già khọm làm vợ kế. Nhưng không ngờ một đêm trước khi Hạ Thanh gả đi lại xuất hiện biến cố, nửa đêm xuất hiện một luồng sáng trắng chói mắt, mọi người kinh hoảng đứng dậy tìm nguyên do.
Chỉ thấy trước cửa phòng Hạ Thanh khói tím cuồn cuộn, trời giáng dị tượng.
Sau đó, cửa lớn bị một thứ gì đó màu trắng mở ra.
Mọi người định thần lại, không ngờ lại là một con hồ ly trắng vô cùng to lớn.
Hồ ly trắng chạy về phía mặt trăng trên bầu trời.
Trên người Hạ Thanh vẫn mặc giá y màu đỏ, không mang giày, chân nàng có một chiếc chuông nhỏ lùa với gió phát ra tiếng leng keng. Tóc cài hoa mai, giữa mi tâm điểm một đóa hoa rất lộng lẫy, nàng cười nhẹ, đưa mắt nhìn xuống nhân gian.
Nàng ngồi trên lưng hồ ly, vẫy tay từ biệt mọi người.
Cảnh tượng này được người sau vẽ lại, vô cùng nổi tiếng.
Trăng sáng, giữa đêm đen, tân nương váy đỏ ngồi trên lưng hồ ly bạc, chuông nhỏ trên cổ chân rung lên theo gió. Nàng vẫy tay từ biệt nhân gian, biến mất giữa bầu trời.
Bức tranh này cuối cùng được Hạ phủ mua với giá cao, bây giờ đang treo trong phòng Hạ lão tổ mẫu - người có bối phận lớn nhất trong Hạ gia.
Những nha hoàn đã từng nhìn qua bức tranh này đều nói, Hạ Thanh là một mỹ nhân hiếm có.
Đẹp đến mức nào ư? Bông hoa mai trên mi tâm của nàng cũng không thể diễn tả được một phần mười vẻ đẹp phong tình vạn chủng ấy.
Tạ Kha nghe câu này, chỉ biết lười biếng cười cho qua.
Hắn vốn tưởng tổ tiên trở thành tu sĩ, sẽ là trong gia tộc đột nhiên xuất hiện một đứa nhóc có linh căn, được chỉ dẫn, bước vào con đường tu tiên.
Không ngờ rằng, chỉ với một bước như vậy, cư nhiên trực tiếp lên trời, thành tiên.
Thành tiên thật ư?
Tạ Kha không tin.
Buổi tối đó hắn trở lại phòng, vừa bước vào cửa đã thấy một cậu nhóc ngồi gà gật bên cạnh chiếc đèn dầu. Cậu nhóc chống cằm, vốn dĩ đã mơ màng sắp ngủ, mí mắt đang đánh nhau, bỗng nghe thấy tiếng liền giật mình tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy Tạ Kha, hai mắt cậu nhóc tỏa sáng, đổi sang một tư thế ngồi nhu thuận.
Tạ Kha coi như không thấy, đi vòng qua, rót cho chính mình một chén trà.
Cậu nhóc không vì bị bơ mà tức giận, hai mắt vẫn phát sáng như cũ: "Ân, ân nhân! Ngài có nhớ con không!? Con chính là người hôm đó--"
Tạ Kha nói tiếp: "Suýt nữa đem cái mạng chó vứt cho người ta?"
Cậu nhóc: ".........."
Oa, lời này thật đau lòng.
Cậu nhóc ngượng ngùng vò đầu: "Con,con,con khi đó rất muốn tu tiên, nên,nên, nên mới đi theo lão lừa đảo đó."
Tạ Kha nói: "Sao ngươi lại muốn tu tiên?"
Vấn đề này cậu nhóc đã bị hỏi không biết bao nhiêu lần, bị cha mẹ hỏi, bạn bè hỏi, thậm chí tổ mẫu cũng hỏi luôn rồi.
Nhưng đáp án mỗi lần đều khác nhau, từ lúc đầu muốn tu tiên đơn giản là vì trông tu sĩ thật lợi hại, bây giờ đã thành chấp niệm thuần túy.
"Vì tu sĩ sẽ không chết."
Ồ, thú vị.
"Ai nói cho ngươi biết tu sĩ sẽ không chết?"
Cậu nhóc trả lời trong dự kiến: "Vì trong sách viết thế."
Tạ Kha nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Tu sĩ sẽ không chết?
Có lẽ đối với phàm nhân, tu sĩ là một sự tồn tại thần bí khó lường. Thậm chí Tu chân giới trong mắt họ, chính là một nơi vô cùng tốt đẹp.
Cậu nhóc quy quy củ củ ngồi thẳng lưng, ghế rất cao, chân cậu không chạm tới đất, lắc lư theo nhịp.
"Con không muốn chết."
Tạ Kha khẽ hỏi: "Tại sao?"
Nhóc con ở tuổi này, không nên hiểu ý nghĩa của sự sống và cái chết. Cầu trường sinh, hay luyến tiếc tiền của nơi trần thế, đều là chuyện của rất lâu sau này khi cậu lớn lên.
Giọng cậu nhóc lại rất ngây thơ, nói: "Vì nếu con chết, cha mẹ con sẽ rất buồn."
Tạ Kha bị hắn chọc cười: "Cha mẹ, và cả tổ mẫu cũng sẽ không thể nhìn thấy ngươi chết."
Cậu nhóc: "Khi con chết, con của con sau này cũng sẽ rất buồn."
"Ồ?" Tạ Kha nhướng mày, cũng coi như hiểu ý của cậu nhóc: "Nên ngươi tính chết ở nơi mọi người không thấy được?"
Cậu nhóc ngượng ngùng gật đầu.
Tạ Kha nghiêm túc nhìn: "Vậy ngươi thì sao. Ngươi có buồn không?"
Cậu nhóc nói: "Con sẽ không buồn, lúc tổ phụ chết con không buồn chút nào."
"Tổ phụ không tốt với ngươi sao?"
"Không, không phải, tổ phụ tốt với con lắm, con cũng rất thích tổ phụ. Nhưng con không thấy buồn chút nào cả. Con nhớ rõ, tổ mẫu đã khóc rất lâu, sau một đêm tóc bà bạc trắng cả, cha mẹ con cũng khóc rất lâu."
Tạ Kha nói: "Tổ phụ ngươi qua đời ngươi không thấy buồn, sao ngươi lại lo cha mẹ ngươi buồn khi ngươi chết?"
Hạ Khả chớp mắt, có chút bối rối: "Bởi vì bọn họ buồn, con cũng buồn, như lúc con bị bệnh con cũng đau buồn muốn chết."
Tạ Kha không hiểu được logic của cậu nhóc, nhưng hắn thấy cậu nhóc này rất thú vị. Hắn nói: "Giờ ngươi còn muốn tu tiên không?"
Cậu nhóc lắc đầu như trống bỏi: "Không, không muốn nữa, đau lắm."
Một chút đau đớn vậy đã không chịu được, không thích hợp tu tiên.
Tạ Kha cũng không nói với cậu nhóc câu này, chỉ là một đứa bé mà thôi, không cần biết nhiều như vậy.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Không có chuyện gì thì đi đi.
Cậu nhóc bị hỏi đến mức đỏ bừng cả mặt: "Con con con, con muốn đến để cảm ơn."
"Ừ, ta đã biết, ngươi đi được rồi."
Tạ Kha đứng dậy, làm ra vẻ phải đi ngủ. Cậu nhóc hoảng hốt nhảy xuống ghế, dù khó mở miệng nhưng vẫn nói: "Ân, ân nhân, ngài có thể dạy con một chút tiên thuật được không?"
Tạ Kha:"..........."
Tròng mắt đen nhánh của Hạ Khả như đang phát ra ánh sáng lấp lánh, trong mắt toàn là cầu xin: "Một, một cái thôi cũng được."
Không có linh căn không có tu vi, học tiên thuật cái gì?
Không bằng dạy ảo thuật luôn đi.
Hạ Kha đã bỏ ý định muốn trường sinh bất lão, nhưng trong mắt vẫn trông mong tiên thuật - đây đơn giản chỉ là lòng hiếu kỳ nho nhỏ của thiếu niên mới lớn. Thật ra Tạ Kha có thể dạy cậu nhóc một ít thủ thuật che mắt, nhưng nhìn Hạ Khả đầy mặt mong chờ, Tạ Kha có chút đăm chiêu.
Cuối cùng, hắn nở nụ cười: "Có thể, nhưng ta dạy ngươi tiên thuật, ngươi dẫn ta đi xem bức vẽ kia được không?"
"Dạ?"
Hắn nghe ngóng khắp nơi, nghe được rất nhiều chuyện thú vị, nhưng hầu hết đều là chuyện nhà người ta, tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.
Giữa nhiều thứ tin tức như vậy, hắn nghĩ tới nghĩ lui, chuyện duy nhất có thể có liên quan đến lửa trong ngũ uẩn, chỉ có chuyện của lão tổ tiên nhà họ Hạ, cũng là người duy nhất trong Hạ gia thành tiên.
Người đó tên là Hạ Thanh, do thiếp thất sinh ra, thân phận hèn mọn. Năm ấy nàng bị Hạ gia an bài, gả cho một lão viên ngoại già khọm làm vợ kế. Nhưng không ngờ một đêm trước khi Hạ Thanh gả đi lại xuất hiện biến cố, nửa đêm xuất hiện một luồng sáng trắng chói mắt, mọi người kinh hoảng đứng dậy tìm nguyên do.
Chỉ thấy trước cửa phòng Hạ Thanh khói tím cuồn cuộn, trời giáng dị tượng.
Sau đó, cửa lớn bị một thứ gì đó màu trắng mở ra.
Mọi người định thần lại, không ngờ lại là một con hồ ly trắng vô cùng to lớn.
Hồ ly trắng chạy về phía mặt trăng trên bầu trời.
Trên người Hạ Thanh vẫn mặc giá y màu đỏ, không mang giày, chân nàng có một chiếc chuông nhỏ lùa với gió phát ra tiếng leng keng. Tóc cài hoa mai, giữa mi tâm điểm một đóa hoa rất lộng lẫy, nàng cười nhẹ, đưa mắt nhìn xuống nhân gian.
Nàng ngồi trên lưng hồ ly, vẫy tay từ biệt mọi người.
Cảnh tượng này được người sau vẽ lại, vô cùng nổi tiếng.
Trăng sáng, giữa đêm đen, tân nương váy đỏ ngồi trên lưng hồ ly bạc, chuông nhỏ trên cổ chân rung lên theo gió. Nàng vẫy tay từ biệt nhân gian, biến mất giữa bầu trời.
Bức tranh này cuối cùng được Hạ phủ mua với giá cao, bây giờ đang treo trong phòng Hạ lão tổ mẫu - người có bối phận lớn nhất trong Hạ gia.
Những nha hoàn đã từng nhìn qua bức tranh này đều nói, Hạ Thanh là một mỹ nhân hiếm có.
Đẹp đến mức nào ư? Bông hoa mai trên mi tâm của nàng cũng không thể diễn tả được một phần mười vẻ đẹp phong tình vạn chủng ấy.
Tạ Kha nghe câu này, chỉ biết lười biếng cười cho qua.
Hắn vốn tưởng tổ tiên trở thành tu sĩ, sẽ là trong gia tộc đột nhiên xuất hiện một đứa nhóc có linh căn, được chỉ dẫn, bước vào con đường tu tiên.
Không ngờ rằng, chỉ với một bước như vậy, cư nhiên trực tiếp lên trời, thành tiên.
Thành tiên thật ư?
Tạ Kha không tin.
Buổi tối đó hắn trở lại phòng, vừa bước vào cửa đã thấy một cậu nhóc ngồi gà gật bên cạnh chiếc đèn dầu. Cậu nhóc chống cằm, vốn dĩ đã mơ màng sắp ngủ, mí mắt đang đánh nhau, bỗng nghe thấy tiếng liền giật mình tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy Tạ Kha, hai mắt cậu nhóc tỏa sáng, đổi sang một tư thế ngồi nhu thuận.
Tạ Kha coi như không thấy, đi vòng qua, rót cho chính mình một chén trà.
Cậu nhóc không vì bị bơ mà tức giận, hai mắt vẫn phát sáng như cũ: "Ân, ân nhân! Ngài có nhớ con không!? Con chính là người hôm đó--"
Tạ Kha nói tiếp: "Suýt nữa đem cái mạng chó vứt cho người ta?"
Cậu nhóc: ".........."
Oa, lời này thật đau lòng.
Cậu nhóc ngượng ngùng vò đầu: "Con,con,con khi đó rất muốn tu tiên, nên,nên, nên mới đi theo lão lừa đảo đó."
Tạ Kha nói: "Sao ngươi lại muốn tu tiên?"
Vấn đề này cậu nhóc đã bị hỏi không biết bao nhiêu lần, bị cha mẹ hỏi, bạn bè hỏi, thậm chí tổ mẫu cũng hỏi luôn rồi.
Nhưng đáp án mỗi lần đều khác nhau, từ lúc đầu muốn tu tiên đơn giản là vì trông tu sĩ thật lợi hại, bây giờ đã thành chấp niệm thuần túy.
"Vì tu sĩ sẽ không chết."
Ồ, thú vị.
"Ai nói cho ngươi biết tu sĩ sẽ không chết?"
Cậu nhóc trả lời trong dự kiến: "Vì trong sách viết thế."
Tạ Kha nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Tu sĩ sẽ không chết?
Có lẽ đối với phàm nhân, tu sĩ là một sự tồn tại thần bí khó lường. Thậm chí Tu chân giới trong mắt họ, chính là một nơi vô cùng tốt đẹp.
Cậu nhóc quy quy củ củ ngồi thẳng lưng, ghế rất cao, chân cậu không chạm tới đất, lắc lư theo nhịp.
"Con không muốn chết."
Tạ Kha khẽ hỏi: "Tại sao?"
Nhóc con ở tuổi này, không nên hiểu ý nghĩa của sự sống và cái chết. Cầu trường sinh, hay luyến tiếc tiền của nơi trần thế, đều là chuyện của rất lâu sau này khi cậu lớn lên.
Giọng cậu nhóc lại rất ngây thơ, nói: "Vì nếu con chết, cha mẹ con sẽ rất buồn."
Tạ Kha bị hắn chọc cười: "Cha mẹ, và cả tổ mẫu cũng sẽ không thể nhìn thấy ngươi chết."
Cậu nhóc: "Khi con chết, con của con sau này cũng sẽ rất buồn."
"Ồ?" Tạ Kha nhướng mày, cũng coi như hiểu ý của cậu nhóc: "Nên ngươi tính chết ở nơi mọi người không thấy được?"
Cậu nhóc ngượng ngùng gật đầu.
Tạ Kha nghiêm túc nhìn: "Vậy ngươi thì sao. Ngươi có buồn không?"
Cậu nhóc nói: "Con sẽ không buồn, lúc tổ phụ chết con không buồn chút nào."
"Tổ phụ không tốt với ngươi sao?"
"Không, không phải, tổ phụ tốt với con lắm, con cũng rất thích tổ phụ. Nhưng con không thấy buồn chút nào cả. Con nhớ rõ, tổ mẫu đã khóc rất lâu, sau một đêm tóc bà bạc trắng cả, cha mẹ con cũng khóc rất lâu."
Tạ Kha nói: "Tổ phụ ngươi qua đời ngươi không thấy buồn, sao ngươi lại lo cha mẹ ngươi buồn khi ngươi chết?"
Hạ Khả chớp mắt, có chút bối rối: "Bởi vì bọn họ buồn, con cũng buồn, như lúc con bị bệnh con cũng đau buồn muốn chết."
Tạ Kha không hiểu được logic của cậu nhóc, nhưng hắn thấy cậu nhóc này rất thú vị. Hắn nói: "Giờ ngươi còn muốn tu tiên không?"
Cậu nhóc lắc đầu như trống bỏi: "Không, không muốn nữa, đau lắm."
Một chút đau đớn vậy đã không chịu được, không thích hợp tu tiên.
Tạ Kha cũng không nói với cậu nhóc câu này, chỉ là một đứa bé mà thôi, không cần biết nhiều như vậy.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Không có chuyện gì thì đi đi.
Cậu nhóc bị hỏi đến mức đỏ bừng cả mặt: "Con con con, con muốn đến để cảm ơn."
"Ừ, ta đã biết, ngươi đi được rồi."
Tạ Kha đứng dậy, làm ra vẻ phải đi ngủ. Cậu nhóc hoảng hốt nhảy xuống ghế, dù khó mở miệng nhưng vẫn nói: "Ân, ân nhân, ngài có thể dạy con một chút tiên thuật được không?"
Tạ Kha:"..........."
Tròng mắt đen nhánh của Hạ Khả như đang phát ra ánh sáng lấp lánh, trong mắt toàn là cầu xin: "Một, một cái thôi cũng được."
Không có linh căn không có tu vi, học tiên thuật cái gì?
Không bằng dạy ảo thuật luôn đi.
Hạ Kha đã bỏ ý định muốn trường sinh bất lão, nhưng trong mắt vẫn trông mong tiên thuật - đây đơn giản chỉ là lòng hiếu kỳ nho nhỏ của thiếu niên mới lớn. Thật ra Tạ Kha có thể dạy cậu nhóc một ít thủ thuật che mắt, nhưng nhìn Hạ Khả đầy mặt mong chờ, Tạ Kha có chút đăm chiêu.
Cuối cùng, hắn nở nụ cười: "Có thể, nhưng ta dạy ngươi tiên thuật, ngươi dẫn ta đi xem bức vẽ kia được không?"
"Dạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất