Chương 37
Tin tức Dung Trạm mất tích ở sa mạc mặc dù đã phong tỏa kĩ nhưng vẫn có một vài tia phong thanh truyền ra ngoài.
Trước mắt, điều Cố Tiếu An lo lắng là, ông cụ bên kia phải làm sao?
Qủa nhiên.
Buổi chiều hôm đó liền nhận được điện thoại của ông.
"Tiểu Cố, bộ phim này của Dung Trạm chắc cũng đã quay xong rồi, tại sao còn chưa trở về thăm ông già này?"
"Chú, cái này...Dung Trạm đã trở về rồi, bởi vì lịch trình dày đặc, y lại nhận luôn thêm phim mới rồi. Đợi em ấy rảnh con sẽ kêu em ấy gọi điện cho chú." Cố Tiếu An tùy tiện bịa lấy một cái cớ, trong lòng đau khổ như nuốt Hoàng Liên (*).
(*) Là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc, vị cực kì đắng.
Chuyện này, ở nơi đầu sóng ngọn gió, ngàn vạn lần không thể để ông cụ biết được.
Nếu không khẳng định ông chịu không nổi.
Ông không thể xảy ra chuyện được.
Dung Trạm còn chưa tìm được.
Ông cụ cũng chính là cha hắn!
"Vậy được rồi, không có chuyện gì nữa thì chú cúp máy đây, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút. Đêm qua còn mơ thấy thằng nhóc đó nói muốn ăn bánh bao nhân thịt bò ta làm." Dung ba ba cười cười giải thích.
Trái tim Cố Tiếu An lộp bộp rơi xuống, mũi chua xót, hai hàng lệ chảy xuống.
"Vậy con cúp máy trước, con đang có chút bận." Cố Tiếu An vươn tay lau đi nước mắt.
"Tiểu Cố này, con có phải cảm mạo rồi không, sao giọng nói lại thành như thế? Trời lạnh rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy."
"Vâng thưa chú."
Cố Tiếp An gác máy.
Không kiềm được nắm chặt nắm tay.
Hắn không tin.
Hắn không tin Dung Trạm đã chết.
Hắn càng không tin, cho dù Dung Trạm đã chết, hắn lại không mơ thấy y dù chỉ một lần.
Cuối cùng lại tới thời gian ăn trưa.
Dung Trạm nhìn Phương Hạo Nhiên đẩy xe đồ ăn về phía mình, ngoài cửa vẫn có vệ sĩ đứng canh như trước, trong lòng y trầm xuống.
Y cười cười nhìn Phương Hạo Nhiên, "Đã hỏi tổng tài nhà anh chưa?"
Đột nhiên Phương Hạo Nhiên mờ mịt nhìn Dung Trạm đáp "Mẹ nó, quên mất rồi"
Sắc mặt Dung Trạm tức khắc đen kịt.
Cho nên, này là tổng tài thế nào thì vệ sĩ như vậy sao?
Tên vệ sĩ này lúc chào đời có phải mẹ hắn giữ lại nhau thai trong bụng, còn vứt con đi không?
"Vậy giờ phải làm sao?" Dung Trạm lạnh lùng hỏi.
Phương Hạo Nhiên thấy sắc mặt biến đen của Dung Trạm, tâm tình cũng kém đi, hắn tùy tiện đem thức ăn đặt lên bàn, cười lạnh "Ha, đổi sắc mặt thật nhanh! Khó trách người ta vẫn nói lũ kịch tử vô tình."
Dung Trạm nghe câu này, nháy bắt cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Kịch tử vô tình thì ra còn có thể dùng như vậy, kiến thức tốt lắm.
Phương Hạo Nhiên bất mãn lườm Dung Trạm một cái, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Phong Tu Văn.
"Alo, lão đại, tiểu tử này muốn gặp anh."
Phong Tu Văn nghe lời này trái tim bất ngờ đập loạn, trấn định hỏi "Có phải cậu nói nhăng cuội gì với y không?"
"Không có! Oan uổng em quá lão đại, ảnh đế người ta khó tính lắm, em nói nhiều hai câu còn không dám, huống hồ là nói nhăng nói cuội." Phương Hạo Nhiên uất ức kể lể với Phong Tu Văn.
"Nói với y, buổi tối tôi sẽ tới." Phong Tu Văn nhu nhu trán, nói.
"Vâng."
Phương Hạo Nhiên cúp điện thoại, tiện tay vứt điện thoại lên bàn, mắt chuột nhướn mày, nghênh nhênh nhìn Dung Trạm "Lão đại chúng tôi nói, buổi tối sẽ tới gặp cậu."
Dung Trạm quét mắt nhìn hắn một lát, sau đó chán nản trở lại trước bàn, nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn y bất chợt nảy ra một chủ ý.
"Cậu nói xem, có phải lão đại của các cậu thích cậu không." Dung Trạm cười ha ha nói.
"Nè nè nè, cậu nói bậy cái gì đấy, lão đại sao có thể thích tôi." Giọng nói Phương Hạo Nhiên nháy mắt trở nên lắp bắp.
"Nhưng bộ dạng gọi điện thoại khi nãy của cậu lại rất giống với gọi điện thoại cho người yêu a." Dung Trạm xòe tay ra nhún vai.
"Đó là lão đại của tôi! Lão đại đấy, cậu hiểu không? Cậu biết cái gì là lão đại không? Tình cảm của tôi đối với lão đại chính là kính ngưỡng, là sùng bái, cùng người yêu không có chút nào liên quan hết. Cái này không được đoán bậy đoán bạ." Phương Hạo Nhiên tức lồng lộn phản bác. (Hạo Hạo dễ thương quá >.<)
"Nhưng cậu đỏ mặt kìa." Dung Trạm bình tĩnh nói.
"Là bị cậu chọc tức đó."
"Thích chính là thích, tại sao không dám thừa nhận. Phong tổng ưu tú như vậy, dáng người vừa đẹp, nhân phẩm lại không tồi, thích y là chuyện rất bình thường thôi mà."
"Không phải thích! Là kính ngưỡng! Sùng bái! Là loại cảm giác đối với anh em tốt ấy." Phương Hạo Nhiên vẫn gân lên cãi lại.
Dung Trạm liếc nhìn đũng quần hắn, cười lạnh "Cứng rồi, này là cho thấy điều gì đây?"
"A! Cho thấy cậu có bệnh thì có!" Phương Hạo Nhiên biết mình nói không đúng, giận đùng đùng trực tiếp đạp cửa ra ngoài.
Dung Trạm thấy Phương Hạo Nhiên hùng hổ đạp cửa mà bỏ đi, vội vàng cầm lấy điện thoại, nhớ lại mật khẩu nhìn trộm được khi nãy mở máy lên.
Qủa nhiên mở được. Y lại nhanh chóng nhập số điện thoại Cố Tiếu An, nhập tin nhắn.
Vừa mới viết: "Em là Dung Trạm, em đang bị Phong Tu Văn giam lỏ..." đã nghe thấy giọng nói của hai vệ sĩ bên ngoài.
Y ngay lập tức ấn gửi, xác nhận tin nhắn gửi thành công, sau đó bấm xóa.
Nghe được tiếng cửa mở, Dung Trạm đem điện thoại đặt lại vị trí cũ, làm như không có việc gì cầm đũa ăn cơm.
Phương Hạo Nhiên cầm lấy điện thoại, hừ một tiếng liền đi mất.
Góc môi Dung Trạm lộ ra nụ cười nhẹ.
Cố Tiếu An, chúng ta rất nhanh là có thể gặp lại, thật quá tốt rồi.
Cố Tiếu An đang ngẩn người ngồi trên ghế, điện thoại trên bàn lại vang lên âm báo tin nhắn, hắn tùy ý liếc mắt một cái, bất ngờ nhìn thấy được hai từ Dung Trạm.
Trái tim nhất thời nhảy lên.
Hắn lập tức mở máy lên xem.
Lúc nhìn thấy đoạn tin nhắn, Cố Tiếu An gần như bật khóc, đang muốn trả lời, lại nhìn kĩ lại đoạn tin nhắn y gửi.
Em là Dung Trạm, em bị Phong Tu Văn giam lỏ
Giam gì? Giam lỏng sao?
Đây là có người cố ý muốn cho hắn với Phong Tu Văn nổi lên tranh chấp, hay thực sự là tin nhắn do Dung Trạm gửi?
Nhất thời, hắn có chút không xác định được.
Gửi số điện thoại này gửi cho Lương Thiệu để hắn đi điều tra xem, chủ nhân của số điện thoại này là ai cùng với vị trí của người đó.
Lúc này trái tim hắn thấp thỏm không yên, suốt một tuần không có tin tức, cho dù không muốn tin, nhưng hắn cũng phải thừa nhận loại khả năng Dung Trạm đã không còn trên đời này nữa.
Ánh mắt phức tạp nhìn tin nhắn trong điện thoại một lần nữa, trong lòng phức tạp, cũng âm thầm cầu nguyện, đoạn tin nhắn này là thật.
Mà Phong Tu Văn lúc này căn bản không có tâm tình công tác.
Ban đầu hắn cũng không có hảo cảm lắm với Dung Trạm, bởi vì hắn cũng sống lại.
Hắn nhớ lại, đời trước.
Đời trước Dung Trạm vì Cố Tiếu An mà chết, mà Cố Tiếu An sau đó lại chết trong tay Cố Thành Trạch.
Cuối cùng, Cố Thành Trạch lại chết trong tay gia chủ Cố thị, Cố Thiệu Thiên.
Hắn bắt đầu xuất hiện loại cảm tình không giống trước đây với Dung Trạm.
Trước khi chết Dung Trạm đã vì Cố Tiếu An mà đến đàm phán với hắn.
Hắn đối với nam nhân này sản sinh loại tình cảm khác biệt.
Loại cảm giác đó vừa giống như ngưỡng mộ, vừa như đố kị.
Hắn đố kị Cố Tiếu An rõ ràng vì kẻ khốn khiếp dơ bẩn như Tô Trác mà tổn thương Dung Trạm, Dung Trạm lại vẫn thật tâm đối với hắn như vậy.
Thậm chí khi thấy Cố Tiếu An bị nguy hiểm, y còn không tiếc lấy thân mình chắn thay hắn phát súng đó.
Nghĩ đến Phong Tu Văn hắn đã ở trong Phong thị gần mười năm, cũng không có một ai đối với hắn một tấm chân tình như vậy.
Hắn muốn chiếm lấy y, muốn hủy hoại y.
Hắn không tiếc thứ gì dùng mọi cách đem Dung Trạm trói về bên người mình.
Khiến cho y cam tâm tình nguyện yêu mình.
Hắn đã nghĩ, chuyện đó nhất định sẽ rất có cảm giác thành tựu.
Ngay khi hắn còn đang vui sướng trong lòng cho rằng sau khi sống lại có thể gặp được Dung Trạm sớm hơn một chút, Dung Trạm lại vẫn khăng khăng môt mực yêu Cố Tiếu An như cũ.
Hắn bắt đầu khắp nơi phỉ báng bôi nhọ Cố Tiếu An.
Thế nhưng tên chết tiệt Cố Thành Trạch lại xuất hiện mấy ý nghĩ bại não đối với Dung Trạm.
Hắn ta muốn động vào y.
Sau đó, Cố Thành Trạch bị đích thân thân Phong Tu Văn hắn tiễn vào tù.
Hắn vẫn đang do dự, liệu có nên thực sự cướp Dung Trạm về bên người.
Vốn dĩ cũng đã có suy nghĩ từ bỏ, lại bất ngờ cứu được Dung Trạm trong lần đại nạn này, hắn cảm thấy đây chính là vận mệnh.
Có lẽ, ông trời đang cho hắn một cơ hội.
Có lẽ, hắn thực sự có cơ hội có được Dung Trạm.
Phong Tu Văn sửa soạn một chút, muốn lập tức được nhìn thấy Dung Trạm.
Khi hắn đang chuẩn bị rời đi, có người gõ cửa.
Là Phong Tu Kiệt.
Phong Tu Kiệt vẻ mặt hưng phấn.
"Anh, anh biết gì chưa? Dung Trạm chết rồi."
Phong Tu Văn nhướn mày, "Ai cho em tới đây?"
"Phong thị cũng chẳng phải của một mình anh, ba em cũng có cổ phần đấy! Sao em lại không thể tới?"
"Mặc kệ em." Phong Tu Văn đẩy đẩy kính, lạnh lùng nói.
"Em đến để báo tin vui cho anh, anh còn không cảm kích." Phong Tu Kiệt như đứa trẻ hờn dỗi.
"Có gì mà vui!" Ánh mắt dưới cặp kính của hắn ẩn ẩn lộ ra hàn quang.
Tiếc rằng Phong Tu Kiệt không có não, không thấy được điều này.
"Tất nhiên là vui rồi. Cái này không chỉ cho Cố Tiếu An cùng Bác An một kích, còn có thể tạo cho chúng ta cơ hội." Phong Tu Kiệt mới nói được một nửa chợt nhớ tới lời mẹ dặn, vội ngậm miệng lại.
"Vậy em ở đó vui sướng một mình đi." Phong Tu Văn nói.
Lời tiếp theo, hắn không nghe cũng đoán được Phong Tu Kiệt cùng mẹ hắn và em gái đang mưu tính trò gì. Chẳng qua là, Cố Tiếu An thích đàn ông, Dung Trạm không còn nữa, Phong Tu Kiệt sẽ có cơ hội, dựa vào vẻ ngoài gần như tương tự với Dung Trạm, cậu ta nhất định có thể thuận lợi thay thế vị trí của y.
"Đợi đến khi có được chỗ dựa là Cố thị, ngày đoạt được Phong thị sẽ không còn xa" sao?
Ba mẹ con này thật quá đơn thuần rồi.
Cố thị có thể từ tay trắng đi lên tới ngày hôm nay, nắm giữ thương nghiệp to lớn trong tay, tất cả đều dựa vào may mắn hay sao?
Phong Tu Văn chán nản lắc đầu lần nữa.
Phong thị này nếu như giao cho mấy mẹ con Phong Tu Kiệt quản lí, sớm sẽ thất bại đến cặn cũng không còn.
Phong Tu Kiệt vui vẻ rời đi, không hề bị mấy lời của anh trai ảnh hưởng.
Cực phẩm như Cố Tiếu An ai lại không muốn? Nếu mình có thể nhân lúc này mà có được hắn, ha ha, sau đó sẽ đuổi anh hai ra khỏi Phong thị, sau này Phong thị sẽ do bản thân tự mình làm chủ, còn không phải là muốn gì được nấy sao?
Phong Tu Kiệt còn đang mơ mộng, lại nhận được điện thoại của mẹ.
"Hức hức Tu Kiệt à, em gái con vừa bị chẩn đoán bị suy thận mãn tính, hết rồi, lần này hết thật rồi."
Phong Tu Kiệt nghe mẹ mình gào khóc, nhất thời mờ mịt.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ đang ở đâu? Tiểu Thuần thế nào rồi?"
"Mẹ đang ở bệnh viện, con đến mau đi." Trần Lộ cúp máy, lau lau nước mắt.
Sao số bà lại khổ thế này.
Chồng không yêu thương, con trai không có địa vị trong gia tộc, con gái thì lại mắc cái bệnh này.
Vinh hoa phú quý mà bà luôn ảo tưởng đang càng ngày càng xa vời.
Trước mắt, điều Cố Tiếu An lo lắng là, ông cụ bên kia phải làm sao?
Qủa nhiên.
Buổi chiều hôm đó liền nhận được điện thoại của ông.
"Tiểu Cố, bộ phim này của Dung Trạm chắc cũng đã quay xong rồi, tại sao còn chưa trở về thăm ông già này?"
"Chú, cái này...Dung Trạm đã trở về rồi, bởi vì lịch trình dày đặc, y lại nhận luôn thêm phim mới rồi. Đợi em ấy rảnh con sẽ kêu em ấy gọi điện cho chú." Cố Tiếu An tùy tiện bịa lấy một cái cớ, trong lòng đau khổ như nuốt Hoàng Liên (*).
(*) Là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc, vị cực kì đắng.
Chuyện này, ở nơi đầu sóng ngọn gió, ngàn vạn lần không thể để ông cụ biết được.
Nếu không khẳng định ông chịu không nổi.
Ông không thể xảy ra chuyện được.
Dung Trạm còn chưa tìm được.
Ông cụ cũng chính là cha hắn!
"Vậy được rồi, không có chuyện gì nữa thì chú cúp máy đây, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút. Đêm qua còn mơ thấy thằng nhóc đó nói muốn ăn bánh bao nhân thịt bò ta làm." Dung ba ba cười cười giải thích.
Trái tim Cố Tiếu An lộp bộp rơi xuống, mũi chua xót, hai hàng lệ chảy xuống.
"Vậy con cúp máy trước, con đang có chút bận." Cố Tiếu An vươn tay lau đi nước mắt.
"Tiểu Cố này, con có phải cảm mạo rồi không, sao giọng nói lại thành như thế? Trời lạnh rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy."
"Vâng thưa chú."
Cố Tiếp An gác máy.
Không kiềm được nắm chặt nắm tay.
Hắn không tin.
Hắn không tin Dung Trạm đã chết.
Hắn càng không tin, cho dù Dung Trạm đã chết, hắn lại không mơ thấy y dù chỉ một lần.
Cuối cùng lại tới thời gian ăn trưa.
Dung Trạm nhìn Phương Hạo Nhiên đẩy xe đồ ăn về phía mình, ngoài cửa vẫn có vệ sĩ đứng canh như trước, trong lòng y trầm xuống.
Y cười cười nhìn Phương Hạo Nhiên, "Đã hỏi tổng tài nhà anh chưa?"
Đột nhiên Phương Hạo Nhiên mờ mịt nhìn Dung Trạm đáp "Mẹ nó, quên mất rồi"
Sắc mặt Dung Trạm tức khắc đen kịt.
Cho nên, này là tổng tài thế nào thì vệ sĩ như vậy sao?
Tên vệ sĩ này lúc chào đời có phải mẹ hắn giữ lại nhau thai trong bụng, còn vứt con đi không?
"Vậy giờ phải làm sao?" Dung Trạm lạnh lùng hỏi.
Phương Hạo Nhiên thấy sắc mặt biến đen của Dung Trạm, tâm tình cũng kém đi, hắn tùy tiện đem thức ăn đặt lên bàn, cười lạnh "Ha, đổi sắc mặt thật nhanh! Khó trách người ta vẫn nói lũ kịch tử vô tình."
Dung Trạm nghe câu này, nháy bắt cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Kịch tử vô tình thì ra còn có thể dùng như vậy, kiến thức tốt lắm.
Phương Hạo Nhiên bất mãn lườm Dung Trạm một cái, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Phong Tu Văn.
"Alo, lão đại, tiểu tử này muốn gặp anh."
Phong Tu Văn nghe lời này trái tim bất ngờ đập loạn, trấn định hỏi "Có phải cậu nói nhăng cuội gì với y không?"
"Không có! Oan uổng em quá lão đại, ảnh đế người ta khó tính lắm, em nói nhiều hai câu còn không dám, huống hồ là nói nhăng nói cuội." Phương Hạo Nhiên uất ức kể lể với Phong Tu Văn.
"Nói với y, buổi tối tôi sẽ tới." Phong Tu Văn nhu nhu trán, nói.
"Vâng."
Phương Hạo Nhiên cúp điện thoại, tiện tay vứt điện thoại lên bàn, mắt chuột nhướn mày, nghênh nhênh nhìn Dung Trạm "Lão đại chúng tôi nói, buổi tối sẽ tới gặp cậu."
Dung Trạm quét mắt nhìn hắn một lát, sau đó chán nản trở lại trước bàn, nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn y bất chợt nảy ra một chủ ý.
"Cậu nói xem, có phải lão đại của các cậu thích cậu không." Dung Trạm cười ha ha nói.
"Nè nè nè, cậu nói bậy cái gì đấy, lão đại sao có thể thích tôi." Giọng nói Phương Hạo Nhiên nháy mắt trở nên lắp bắp.
"Nhưng bộ dạng gọi điện thoại khi nãy của cậu lại rất giống với gọi điện thoại cho người yêu a." Dung Trạm xòe tay ra nhún vai.
"Đó là lão đại của tôi! Lão đại đấy, cậu hiểu không? Cậu biết cái gì là lão đại không? Tình cảm của tôi đối với lão đại chính là kính ngưỡng, là sùng bái, cùng người yêu không có chút nào liên quan hết. Cái này không được đoán bậy đoán bạ." Phương Hạo Nhiên tức lồng lộn phản bác. (Hạo Hạo dễ thương quá >.<)
"Nhưng cậu đỏ mặt kìa." Dung Trạm bình tĩnh nói.
"Là bị cậu chọc tức đó."
"Thích chính là thích, tại sao không dám thừa nhận. Phong tổng ưu tú như vậy, dáng người vừa đẹp, nhân phẩm lại không tồi, thích y là chuyện rất bình thường thôi mà."
"Không phải thích! Là kính ngưỡng! Sùng bái! Là loại cảm giác đối với anh em tốt ấy." Phương Hạo Nhiên vẫn gân lên cãi lại.
Dung Trạm liếc nhìn đũng quần hắn, cười lạnh "Cứng rồi, này là cho thấy điều gì đây?"
"A! Cho thấy cậu có bệnh thì có!" Phương Hạo Nhiên biết mình nói không đúng, giận đùng đùng trực tiếp đạp cửa ra ngoài.
Dung Trạm thấy Phương Hạo Nhiên hùng hổ đạp cửa mà bỏ đi, vội vàng cầm lấy điện thoại, nhớ lại mật khẩu nhìn trộm được khi nãy mở máy lên.
Qủa nhiên mở được. Y lại nhanh chóng nhập số điện thoại Cố Tiếu An, nhập tin nhắn.
Vừa mới viết: "Em là Dung Trạm, em đang bị Phong Tu Văn giam lỏ..." đã nghe thấy giọng nói của hai vệ sĩ bên ngoài.
Y ngay lập tức ấn gửi, xác nhận tin nhắn gửi thành công, sau đó bấm xóa.
Nghe được tiếng cửa mở, Dung Trạm đem điện thoại đặt lại vị trí cũ, làm như không có việc gì cầm đũa ăn cơm.
Phương Hạo Nhiên cầm lấy điện thoại, hừ một tiếng liền đi mất.
Góc môi Dung Trạm lộ ra nụ cười nhẹ.
Cố Tiếu An, chúng ta rất nhanh là có thể gặp lại, thật quá tốt rồi.
Cố Tiếu An đang ngẩn người ngồi trên ghế, điện thoại trên bàn lại vang lên âm báo tin nhắn, hắn tùy ý liếc mắt một cái, bất ngờ nhìn thấy được hai từ Dung Trạm.
Trái tim nhất thời nhảy lên.
Hắn lập tức mở máy lên xem.
Lúc nhìn thấy đoạn tin nhắn, Cố Tiếu An gần như bật khóc, đang muốn trả lời, lại nhìn kĩ lại đoạn tin nhắn y gửi.
Em là Dung Trạm, em bị Phong Tu Văn giam lỏ
Giam gì? Giam lỏng sao?
Đây là có người cố ý muốn cho hắn với Phong Tu Văn nổi lên tranh chấp, hay thực sự là tin nhắn do Dung Trạm gửi?
Nhất thời, hắn có chút không xác định được.
Gửi số điện thoại này gửi cho Lương Thiệu để hắn đi điều tra xem, chủ nhân của số điện thoại này là ai cùng với vị trí của người đó.
Lúc này trái tim hắn thấp thỏm không yên, suốt một tuần không có tin tức, cho dù không muốn tin, nhưng hắn cũng phải thừa nhận loại khả năng Dung Trạm đã không còn trên đời này nữa.
Ánh mắt phức tạp nhìn tin nhắn trong điện thoại một lần nữa, trong lòng phức tạp, cũng âm thầm cầu nguyện, đoạn tin nhắn này là thật.
Mà Phong Tu Văn lúc này căn bản không có tâm tình công tác.
Ban đầu hắn cũng không có hảo cảm lắm với Dung Trạm, bởi vì hắn cũng sống lại.
Hắn nhớ lại, đời trước.
Đời trước Dung Trạm vì Cố Tiếu An mà chết, mà Cố Tiếu An sau đó lại chết trong tay Cố Thành Trạch.
Cuối cùng, Cố Thành Trạch lại chết trong tay gia chủ Cố thị, Cố Thiệu Thiên.
Hắn bắt đầu xuất hiện loại cảm tình không giống trước đây với Dung Trạm.
Trước khi chết Dung Trạm đã vì Cố Tiếu An mà đến đàm phán với hắn.
Hắn đối với nam nhân này sản sinh loại tình cảm khác biệt.
Loại cảm giác đó vừa giống như ngưỡng mộ, vừa như đố kị.
Hắn đố kị Cố Tiếu An rõ ràng vì kẻ khốn khiếp dơ bẩn như Tô Trác mà tổn thương Dung Trạm, Dung Trạm lại vẫn thật tâm đối với hắn như vậy.
Thậm chí khi thấy Cố Tiếu An bị nguy hiểm, y còn không tiếc lấy thân mình chắn thay hắn phát súng đó.
Nghĩ đến Phong Tu Văn hắn đã ở trong Phong thị gần mười năm, cũng không có một ai đối với hắn một tấm chân tình như vậy.
Hắn muốn chiếm lấy y, muốn hủy hoại y.
Hắn không tiếc thứ gì dùng mọi cách đem Dung Trạm trói về bên người mình.
Khiến cho y cam tâm tình nguyện yêu mình.
Hắn đã nghĩ, chuyện đó nhất định sẽ rất có cảm giác thành tựu.
Ngay khi hắn còn đang vui sướng trong lòng cho rằng sau khi sống lại có thể gặp được Dung Trạm sớm hơn một chút, Dung Trạm lại vẫn khăng khăng môt mực yêu Cố Tiếu An như cũ.
Hắn bắt đầu khắp nơi phỉ báng bôi nhọ Cố Tiếu An.
Thế nhưng tên chết tiệt Cố Thành Trạch lại xuất hiện mấy ý nghĩ bại não đối với Dung Trạm.
Hắn ta muốn động vào y.
Sau đó, Cố Thành Trạch bị đích thân thân Phong Tu Văn hắn tiễn vào tù.
Hắn vẫn đang do dự, liệu có nên thực sự cướp Dung Trạm về bên người.
Vốn dĩ cũng đã có suy nghĩ từ bỏ, lại bất ngờ cứu được Dung Trạm trong lần đại nạn này, hắn cảm thấy đây chính là vận mệnh.
Có lẽ, ông trời đang cho hắn một cơ hội.
Có lẽ, hắn thực sự có cơ hội có được Dung Trạm.
Phong Tu Văn sửa soạn một chút, muốn lập tức được nhìn thấy Dung Trạm.
Khi hắn đang chuẩn bị rời đi, có người gõ cửa.
Là Phong Tu Kiệt.
Phong Tu Kiệt vẻ mặt hưng phấn.
"Anh, anh biết gì chưa? Dung Trạm chết rồi."
Phong Tu Văn nhướn mày, "Ai cho em tới đây?"
"Phong thị cũng chẳng phải của một mình anh, ba em cũng có cổ phần đấy! Sao em lại không thể tới?"
"Mặc kệ em." Phong Tu Văn đẩy đẩy kính, lạnh lùng nói.
"Em đến để báo tin vui cho anh, anh còn không cảm kích." Phong Tu Kiệt như đứa trẻ hờn dỗi.
"Có gì mà vui!" Ánh mắt dưới cặp kính của hắn ẩn ẩn lộ ra hàn quang.
Tiếc rằng Phong Tu Kiệt không có não, không thấy được điều này.
"Tất nhiên là vui rồi. Cái này không chỉ cho Cố Tiếu An cùng Bác An một kích, còn có thể tạo cho chúng ta cơ hội." Phong Tu Kiệt mới nói được một nửa chợt nhớ tới lời mẹ dặn, vội ngậm miệng lại.
"Vậy em ở đó vui sướng một mình đi." Phong Tu Văn nói.
Lời tiếp theo, hắn không nghe cũng đoán được Phong Tu Kiệt cùng mẹ hắn và em gái đang mưu tính trò gì. Chẳng qua là, Cố Tiếu An thích đàn ông, Dung Trạm không còn nữa, Phong Tu Kiệt sẽ có cơ hội, dựa vào vẻ ngoài gần như tương tự với Dung Trạm, cậu ta nhất định có thể thuận lợi thay thế vị trí của y.
"Đợi đến khi có được chỗ dựa là Cố thị, ngày đoạt được Phong thị sẽ không còn xa" sao?
Ba mẹ con này thật quá đơn thuần rồi.
Cố thị có thể từ tay trắng đi lên tới ngày hôm nay, nắm giữ thương nghiệp to lớn trong tay, tất cả đều dựa vào may mắn hay sao?
Phong Tu Văn chán nản lắc đầu lần nữa.
Phong thị này nếu như giao cho mấy mẹ con Phong Tu Kiệt quản lí, sớm sẽ thất bại đến cặn cũng không còn.
Phong Tu Kiệt vui vẻ rời đi, không hề bị mấy lời của anh trai ảnh hưởng.
Cực phẩm như Cố Tiếu An ai lại không muốn? Nếu mình có thể nhân lúc này mà có được hắn, ha ha, sau đó sẽ đuổi anh hai ra khỏi Phong thị, sau này Phong thị sẽ do bản thân tự mình làm chủ, còn không phải là muốn gì được nấy sao?
Phong Tu Kiệt còn đang mơ mộng, lại nhận được điện thoại của mẹ.
"Hức hức Tu Kiệt à, em gái con vừa bị chẩn đoán bị suy thận mãn tính, hết rồi, lần này hết thật rồi."
Phong Tu Kiệt nghe mẹ mình gào khóc, nhất thời mờ mịt.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ đang ở đâu? Tiểu Thuần thế nào rồi?"
"Mẹ đang ở bệnh viện, con đến mau đi." Trần Lộ cúp máy, lau lau nước mắt.
Sao số bà lại khổ thế này.
Chồng không yêu thương, con trai không có địa vị trong gia tộc, con gái thì lại mắc cái bệnh này.
Vinh hoa phú quý mà bà luôn ảo tưởng đang càng ngày càng xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất