Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 25

Trước Sau
Diệp Hoài Tây nói như vậy, để sau này Cố Tử Khung đi theo bên người hắn sẽ  không bị dị nghị gì, trường học có quy định của trường học, không thể dễ dàng vi phạm. Nếu không thể làm cho Cố Tử Khung đi theo bên người hắn, vậy thu nhận đệ tử chính là làm thừa. Lúc này liền để cho Áo Nhĩ chủ nhiệm ra mặt mở đường cho hắn, giúp hắn ở trước mặt hiệu trưởng đào ra một con đường sống.

Áo Nhĩ chủ nhiệm không hổ là lão sư của Diệp Hoài Tây, cũng không làm cho Diệp Hoài Tây thất vọng, hắn giống như tiểu bạch thỏ hồn nhiên không biết trong rừng rậm có sói giữ, cực kỳ ngây thơ hỏi: “Tôi cũng không tin cậu ta có thể trở thành học trò của cậu, Diệp, nếu cậu ta thật sự chọn cậu làm lão sư, tôi liền giúp cậu dàn xếp một phương pháp giảng dạy đặc thù cho cậu ta, cậu cũng biết thời gian học tập của học trò ở đại học Thánh Tây Nhĩ là hai năm, nếu không học không đào tạo thì không thể tốt nghiệp.”

Diệp Hoài Tây đương nhiên biết quy định này, năm đó hắn bởi vì thời gian học không đủ hai năm mà thiếu chút nữa không thể nhận bằng tốt nghiệp, cuối cùng lưu lại ở trường học mấy tháng, kiên cường gom góp đủ hai năm, mới có thể thuận lợi tốt nghiệp. Hiện tại, Áo Nhĩ chủ nhiệm tự cho rằng quăng mồi câu đã đủ màu mỡ cõi lòng đều mong chờ hắn sẽ mắc câu, nhưng lại không biết sở thích của Diệp Hoài Tây.

“Vậy, yêu cầu của ngài là gì?” Diệp Hoài Tây có qua có lại hỏi.

“Nếu cậu ta nhận tôi làm lão sư, cậu phải thừa nhận cậu ta so với cậu có tương lai hơn.” Áo Nhĩ chủ nhiệm nói. Lúc này độc nãi lại kéo Diệp Hoài Tây về phương diện này, từ khi hắn nhậm chức tới nay, Áo Nhĩ chủ nhiệm từng kéo rất nhiều mầm tốt đến trước mặt hắn, cũng chưa từng có ai giành được ưu ái ở trước mặt hắn, có một số hắn còn không nhớ mặt, nếu  thực dựa theo yêu cầu của Áo Nhĩ chủ nhiệm, một đời anh danh của hắn chỉ sợ bị đạp đổ, mà thân phận bối cảnh của Cố Tử Khung cũng có thể bị người chú ý, như vậy bước tiếp theo của kế hoạch sẽ không thực hiện được.

Yêu cầu này trên thực tế có chút độc ác, thế nhưng Diệp Hoài Tây cũng không hốt hoảng, ai bảo hắn ở sau lưng lập giao dịch với người ta. Áo Nhĩ chủ nhiệm ngay từ ban đầu đã thua, cho dù có làm gì thì yêu cầu đó cũng không thể thực hiện được.

“Được, tôi đồng ý với ngài, lão sư, nếu bị thua, cũng đừng hô to gọi nhỏ.”

“Đùa cái gì vậy, tôi mà thua sao?” Áo Nhĩ chủ nhiệm kiên quyết không tin chính mình sẽ thất bại, lúc này kiên quyết lập giao ước, “Cậu ta nếu không bái tôi làm thầy, tôi không chỉ dàn xếp phương pháp dạy học, còn đi cục quản lý dân cư đăng kí, cống hiến lớn cho trường học.”

“Một lời đã định.” Diệp Hoài Tây trực tiếp đồng ý, sinh thời có thể nhìn thấy Áo Nhĩ chủ nhiệm thân cận, cũng không uổng phí hắn bày mưu tính kế.

Áo Nhĩ chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng, không biết chính mình đã cầm chắc kết cục thảm bại.

“Ngày mai có cuộc thi nhập học sáu giờ tối ngày hôm sau là buổi tọa đàm ở hội trường lớn của cậu, thời gian có xung đột quá hay không?” nói lâu như vậy, bây giờ mới nói đến chính sự.



Diệp Hoài Tây nhớ lại một lát liền trả lời: “Vậy ngày mốt đi.”

“Tôi đây sẽ báo lại với nhóm học trò, để cho bọn họ thông báo thông tin này ra.” Áo Nhĩ chủ nhiệm nói, cho dù là chính sự hay việc tư đều sắp xếp rõ ràng, lúc này nên chấm dứt liên lạc, Áo Nhĩ chủ nhiệm rất là am hiểu chà đạp lòng người khác, hắn nói, “Diệp, cố gắng hưởng thụ vài ngày cuối cùng trong đời cho tốt, ở thời khắc cậu bị tôi đánh bại, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi.”

Diệp Hoài Tây thật sự muốn khiến cho lão sư của hắn tỉnh ngủ, chưa gì bộ dáng đã kiêu ngạo như vậy, làm cho hắn muốn nhớ lại sắc mặt đại biến của lão sư, vì thế hắn trả về cho Áo Nhĩ một vẻ mặt có pha đủ sắc thái riêng biệt, không thay đổi chút nào nói: “Cảm ơn nhắc nhở, hẹn gặp lại.”

Thông tin đồng thời bị cắt đứt, Diệp Hoài Tây thả lỏng thân thể dựa vào sô pha, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên môi, suy nghĩ hoàn toàn bay đến trên người Cố Tử Khung.

Người nhớ mãi không quên bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, trái trêu phải ghẹo một trận, liền khiến cho người ta mềm lòng, làm cho hắn bỏ qua lý trí, dễ dàng chấp nhận phiền toái kế tiếp.

Cho dù không có Cố Tử Khung giúp đỡ, chuyện thuốc ức chế sớm muộn cũng sẽ được phá, nhiều nhất cũng phải tốn một chút công sức, hắn vì sao lại đồng ý, đáp án đã luẩn quẩn ở trong lòng rất lâu, lời nói cũng bị giấu dưới đầu lưỡi, chính là không chịu nói ra. Giống như những lời này một khi nói ra, sẽ lột đi vẻ kiên cường bên ngoài của hắn, làm lộ ra vẻ mềm yếu ở trước mặt người khác. Hắn kỳ thật có chút sợ, nhưng sợ cái gì đây?

Sợ hắn một khi để lộ sự mềm yếu, sẽ bị người không biết quý trọng giẫm đạp lên. Đau đớn sâu đậm, không cần người khác đến miêu tả, lại càng không cần cố ý đến lĩnh hội, mấy năm nay nam chinh bắc chiến, hắn cũng từng đau thương rầu rĩ, mình đầy thương tích, những thứ này đều là đau đớn bên ngoài, chỉ cần có thuốc, hơn nữa có thời gian điều trị, sau khi khỏi hắn sẽ không gây ra sai lầm tương tự nữa. Nhưng khi đau đớn trên tình cảm thì không giống, đó là rối loạn ở trong lòng, miệng vết thương cùng đau đớn đều ở trong nội tâm, cho dù có thời gian trị liệu, cũng rất khó khỏi hẳn, cho dù khỏi hẳn, cũng sẽ có khả năng tái phát.

Diệp Hoài Tây không dám nếm thử, chỉ vì từng trải qua thất bại thậm trí ngã xuống vực sâu hắc ám, làm cho hắn mỗi khi nhớ lại đều không rét mà run, không dám dễ dàng từng bước vượt lôi trì. Lúc này mới muốn lảng tránh vấn đề của Cố Tử Khung, không muốn trực tiếp đối diện với tình cảm trong lòng, sợ lại gặp phải sai lầm, những vết sẹo còn chưa hoàn toàn lành lặn, ngẫu nhiên đụng vào còn đau đớn đến tê tâm liệt phế, hiện tại hắn làm sao dám đi thử đây?

Gặp được một người khiến bản thân yêu thích thật sự rất khó khăn, cuối cùng hắn cũng không thể quản được tâm mình, một lần nữa lại sa vào, khiến Cố Tử Khung biến thành học trò của hắn, có thể cùng hắn cùng ra cùng vào, nếu ở thời điểm điều kiện khắc nghiệt, bọn họ còn có thể đồng giường chung gối, đến thời điểm ấy, hắn nên làm gì bây giờ?

Diệp Hoài Tây phát hiện chính mình lại sắp xếp cho mình một bài toán khó, có thể phải bỏ ra tất cả tâm lực mới có thể giải quyết được bài toán này, hắn thở dài, lúc này đã nghĩ nhiều như vậy, có chút lo bò trắng răng. Không bằng trước hết nghĩ làm sao để cho Cố Thiên Lung cùng Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ ầm ĩ càng lúc càng lớn đi.



Hai người này một khi ầm ĩ càng lớn, hoàng đế bệ hạ sẽ càng đau đầu hơn, một khi nghiêm trọng, Cố Thiên Lung cùng Tạp Nạp Nhĩ gia đều sẽ không có gì tốt đẹp, bởi vậy, bệ hạ cũng sẽ không có tâm tư nhìn chòng chọc vào chuyện kết hôn của hắn, cũng để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi.

Diệp Hoài Tây hạ quyết tâm truyền tin cho phó tướng La Thụy, vẻ mặt ôn hòa tính kế người khác.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, sắc trời chuyển biến mấy lần liền đến thời gian tọa đàm của Diệp Hoài Tây.

Buổi tối năm giờ bốn mươi, Diệp Hoài Tây mặc một thân quân trang màu trắng, đứng trước gương thắt caravat. Diệp thiếu tướng hầu như cả năm không nghỉ, quân trang cũng giống như là quần áo thường ngày của hắn, cho dù là đi làm cái gì, đều là mặc quân trang lên đài, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hắn vừa mới thắt xong caravat, vừa mới cài xong cổ tay áo sơ mi, cửa phòng nghỉ ở phía sau liền được mở ra, một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi qua cái cố trắng nõn lộ ra bên ngoài của Diệp Hoài Tây, hắn nhìn về phía chiếc gương soi toàn thân, trong gương hiện lên một thanh niên anh tuấn mặc quân phục màu đen, thanh niên nhẹ tay nhẹ chân, tốc độ cũng rất mau, vào cửa đóng cửa không đến nửa phút, vẻ mặt thiếu nghiêm chỉnh.

“Sao cậu lại tới đây?” giọng nói Diệp Hoài Tây bình thản, quay đầu nhìn thanh niên lộ vẻ mặt ảo não, nhẹ nhàng nhăn mày lại.

“Áo Nhĩ chủ nhiệm kêu tôi tới.” Cố Tử Khung trả lời.

Lão sư? Kêu Cố Tử Khung tới đây tìm hắn, làm gì?

“Kêu tôi khiến cho anh ngột ngạt.” Cố Tử Khung giật nhẹ cổ áo, không được tự nhiên nói. Một thân giáo phục này khiến hắn không được thoải mái, tuy nói là trường quân đội, nhưng không cần phải ngay cả giáo phục cũng phải làm theo kiểu dáng của quân trang, khi không lại có thêm vài phần trang nghiêm, khiến hắn rất bực dọc.

Diệp Hoài Tây lại nhíu mi: “Cổ áo cài tốt.”

Thanh niên vô ý thức đẩy ra cổ áo làm lộ ra hình dáng xương quai xanh ở bên trong, thuận tiện quạt lửa ở trong lòng hắn, trong khoảng khắc lửa liền cháy lan đồng cỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau