Chương 1: Cửu biệt trùng phùng
Họp lớp cấp 3.
Kiều Dật âm thầm đi vào hội trường như tên trộm, thật ra ban đầu anh không muốn đến đây.....Vì anh sợ mất mặt, thế nhưng trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn muốn đến cọ bữa cơm này - đã hai tuần anh không ăn được miếng thức ăn mặn nào, ăn mì nhiều tới buồn nôn, đến cả việc bỏ thêm cây xúc xích vào mì cũng không dám.
Địa điểm họp lớp là một club cao cấp trong thành phố S.
Thật ra Kiều Dật không dám chạm mặt với bạn học cũ cấp 3.
Khi anh tốt nghiệp năm nhất cấp 3, ba anh làm ăn có chút khởi sắc, bỏ túi không ít tiền, nhất thời hứng lên nên dùng tiền ném anh vào một trường cấp 3 tư nhân cho giới tài phiệt! Người học ở đây một là con ông cháu cha, nhà có điều kiện, hai là học sinh có thành tích cực kỳ tốt được nhà trường bỏ ra một số tiền lớn để kéo về trường nâng cao thành tích dạy học.
Thời niên thiếu, hầu như mọi người đều rất đơn thuần, tuy rằng gia cảnh của Kiều Dật so với bạn học chỉ thuộc hàng phổ thông, nhưng tính cách của anh cởi mở, gương mặt anh tuấn, thành tích cũng tốt cho nên nhân duyên lúc đó cũng không tệ, bằng không anh cũng sẽ không được bầu làm lớp phó, cũng sẽ không được làm thành viên đội bóng rổ, mỗi lần anh chơi bóng, một nhóm đàn chị và đàn em vây bên cạnh đứng xem, những học sinh nữ đánh giá gọi anh là 'hotboy'.... Bây giờ nghĩ lại, đó thật sự là khoảng thời gian huy hoàng nhất trong cuộc đời của anh.
Đáng tiếc tiệc vui thì chóng tàn, nguyên nhân cũng là do ba anh. Ba Kiều Dật làm việc kiếm được chút tiền dơ bẩn, lén lút ăn nằm với một nữ kế toán trong công ty ngay dưới mí mắt mẹ anh, cuối cùng cũng có ngày bị mẹ anh phát hiện, hai người cãi nhau long trời lở đất, rốt cuộc quyết định đình chiến, ban đầu vốn định giấu Kiều Dật, nói là đợi Kiều Dật thi đại học xong thì sẽ ngã bài ly hôn. Nhưng ả tình nhân lại chờ không được, bà ta mang thai, ép ba Kiều Dật phải nhanh chóng ly hôn để cưới bà ta, vì vậy ôm bụng lớn lén đi tìm Kiều Dật.
Bà ta đến tận trường tìm khiến cho Kiều Dật bối rối không thôi, có người tọc mạch đi đồn rằng anh ở bên ngoài là người ta có thai, nhất thời dư luận xôn xao, anh không chịu nổi sự quấy nhiễu này.
Dù sau việc này cũng không thể giấu nổi nữa, khi chỉ còn cách ba tháng nữa là Kiều Dật thi đại học, ba mẹ anh chính thức ly hôn, náo loạn vô cùng, anh và em gái đều đi theo mẹ, còn có một căn nhà cũ bọn họ đã ở nhiều năm và một ít tiền tiết kiệm..... Khi đó anh đang thất thần, kỳ thi vào đại học bị dập tan, chỉ có thể đậu một trường đại học hạng 3.
Cũng từ lúc đó, cuộc đời của anh bắt đầu xuống dốc.
Tối nay Kiều Dật cố ý đến thật muộn, bằng không sẽ rất xấu hổ, vừa vào đã gặp những người bạn cũ năm xưa, Kiều Dật liền cảm thấy đầu có hơi không ngóc dậy nổi, nhìn một nhóm người ai ai cũng sống tốt, chỉ có anh là tệ hại nhất,
Sau khi bước vào đời anh mới phát hiện, thật ra cuộc sống của rất nhiều người vốn đã định sẵn từ khi họ sinh ra rồi, giống như đời này của anh đã bị xếp vào loại giai cấp hỗn tạp, dù cho anh có phấn đấu cả đời thì cũng không thể với tới điểm xuất phát của người khác được.
Những người này làm một buổi họp lớp mà còn làm tới sang trọng như vậy, anh nhìn nhóm người tụ năm tụ bảy nói chuyện phiếm, anh lấy chút đồ ăn với rượu đi vào một góc kế cửa sổ, chui vào phần sân thượng sau bức rèm đứng trốn một mình, còn cân nhắc xem mình có thể đóng gói một ít mang về hay không.
Có người phát hiện anh, là một tên béo cùng lớp hồi đó, bây giờ cậu ta lại càng thêm béo, chào hỏi với anh: "Đây không phải là Tiểu Kiều sao? Sao lại đứng đây thế này? Ui da, vẫn đẹp trai như ngày nào nha."
Kiều Dật gật đầu, cười trừ một cái, hy vọng đối phương sẽ không hỏi mấy câu làm cho người ta xấu hổ gì gì đó, tới từng này tuổi, mọi người một khi mở miệng đều hỏi mấy chuyện công việc, thu nhập bao nhiêu, đã kết hôn hay chưa, mà mấy chuyện này anh cũng không có mặt mũi nào để nói với người khác. Thật ra có rất nhiều người hỏi vậy không phải là thật lòng quan tâm bạn, cũng không phải cố ý muốn nhục nhã bạn, chỉ đơn giản là không quen thân, không tìm thấy đề tài để nói mà thôi.
Kiều Dật tùy tiện nhìn thoáng qua dưới lầu, một chiếc xe hơi thể thao chạy cách đó không xa đang từ từ giảm tốc độ, chiếc xe chậm rãi chạy tới đậu lại dưới lầu, Kiều Dật cũng muốn mua xe, anh nhớ rõ đây là xe sang phiên bản giới hạn, chắc cũng phải mấy ngàn vạn nhỉ? Khoảng cách giữa anh và con số này rất xa vời, ngay cả lòng ghen tị anh cũng không khơi lên nổi, chỉ có thể nhẹ giọng cảm thán: "Thật là có tiền ha...."
Kiều Dật nhìn thấy một người đàn ông bước xuống xe. Thật ra người đó ăn mặc rất đơn giản nhưng khi hắn đứng đó, từ cọng tóc trên đầu xuống mũi chân đều tỏa ra một cảm giác siêu siêu có tiền. Nhìn từ xa, hắn có dáng người cao to, tay dài chân dài, vai rộng lưng to, hình như hắn cảm nhận được trên lầu có người đang nhìn mình, bỗng nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Kiều Dật đang đứng. Kiều Dật nhìn thấy gương mặt của người đó, đẹp trai tới mức khiến anh ngẩn người.
Đó là một gương mặt đầy nam tính, đường nét lạnh lùng, xương mày hơi cao, hốc mắt sâu, đôi mắt thâm thúy, mũi cao môi mỏng..... Đẹp trai thì đẹp trai nhưng có chút lạnh lùng, khí chất cũng trông có chút bạc tình, Kiều Dật nghĩ, phụ nữ chắc hẳn sẽ thích gương mặt này lắm nhỉ? Đàn ông không bạc, phụ nữ không yêu, thế thôi.
Đâu ra một người vừa có tiền vừa đẹp trai như thế nhỉ? Kiều Dật nghĩ, anh nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, bởi vì nhìn có chút quen mắt, hình như đã gặp người này ở đâu rồi nhưng anh lại không tài nào nhớ ra được.
Sau đó Kiều Dật bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nói: "Bùi Minh Phong đến rồi kìa."
Hửm? Tên này nghe có chút quen tai.
Bùi Minh Phong?
Bùi Minh Phong???
Bùi Minh Phong??!!
Bùi Minh Phong? Kiều Dật không thể lập tức nhớ ra người này, ngẫm lại hồi lâu anh mới nhớ ra cái tên này.
Kiều Dật chậm chạp nhớ ra, mới đầu chỉ là một bóng người mơ hồ, sau đó dần dần trở nên rõ ràng. Đúng rồi, khi còn học trung học, anh và Bùi Minh Phong rất thân nhau.
Bùi Minh Phong là học sinh nhảy lớp, là thần đồng nhỏ tuổi nổi tiếng của lớp bọn họ, lấy được học bổng năm nhất, nhảy lớp lên năm ba, khi học trung học hắn chỉ mới mười hai tuổi, nhỏ hơn anh ba tuổi.
Khi đó Bùi Minh Phong nhỏ nhỏ gầy tong teo, im lặng kiệm lời, cận thị phải đeo mắt kính nên nhìn giống hệt như chú gà con, có học sinh nam rảnh rỗi không có gì làm nên đến tìm Bùi Minh Phong kiếm vui, anh nhìn không thuận mắt cho nên mới đến bảo vệ Bùi Minh Phong. Từ đó về sau Bùi Minh Phong giống như chim nhỏ vừa phá xác gặp mẹ, cả ngày đều đi sau mông anh, mở miệng là gọi "Anh ơi".
Khi đó anh và Bùi Minh Phong có quan hệ rất tốt, anh dẫn Bùi Minh Phong đi khắp nơi để chơi, chuyện gì cũng thử qua, trốn học đi chơi game, chuyện tốt chuyện xấu, có cái gì hay anh đều dẫn theo chú ngựa nhỏ đáng yêu này.
Sau đó.......
Sau đó là học kì 1 năm lớp 12, Bùi Minh Phong ra nước ngoài du học, bọn họ dần mất liên lạc với nhau, về sau cũng chưa từng gặp lại.
Kiều Dật nhớ rõ trước một ngày Bùi Minh Phong rời đi, anh lưu luyến vô cùng, còn đi đến sân bay tiễn Bùi Minh Phong.
Năm ấy Bùi Minh Phong mới 15 tuổi, tuy rằng hắn cao hơn anh hồi anh mới vào cấp 3 một chút nhưng cơ thể vẫn rất gầy yếu mỏng manh, giống như con khỉ con, lùn hơn anh nửa cái đầu, vẫn là một cậu thiếu niên ngây ngô. Bùi Minh Phong kéo tay anh, ánh mắt đỏ bừng, mắt kính bị nước mắt phủ hơi sương, không nỡ rời đi.
Kiều Dật lấy mắt kính của hắn xuống, lau nước mắt cho hắn: "Đừng khóc nữa, Tiểu Phong à, trên đời không có gì là mãi mãi cả."
Bùi Minh Phong: "Anh không hiểu."
Kiều Dật mỉm cười: "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, em có thể gửi mail gọi điện cho anh mà."
Bùi Minh Phong lắc lắc đầu, ngửa mặt nghiêm túc hỏi: "Anh ơi, anh sẽ nhớ em chứ?"
Kiều Dật nhìn đôi mắt của hắn, vừa ngây thơ sạch sẽ, vừa chứa đầy sự quyến luyến không thôi, tựa như chú chó nhỏ, anh không hiểu vì sao mình lại có chút ngại ngùng, nói: "Anh đương nhiên là nhớ em rồi.'
Bùi Minh Phong nhìn anh chằm chằm rồi đột nhiên bắt lấy anh, hôn anh một cái.
Là cái hôn môi chạm môi! Lúc ấy Kiều Dật ngây ra, không thể lập tức phản ứng lại, đợi đến khi anh hoàn hồn thì liền làm theo bản năng đẩy Bùi Minh Phong ra, buột miệng nói: "Em làm cái gì vậy!"
Bùi Minh Phong bị anh đẩy ngã xuống đất.
Kiều Dật cảm thấy tim mình đập điên cuồng, anh nghe thấy tiếng động Bùi Minh Phong đứng dậy, còn vô cùng nghiêm túc nói: "Anh, em thích anh."
Đến tận bây giờ Kiều Dẫn vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đó, anh xấu hổ muốn nổ tung, thật ra lúc trước anh đã cảm nhận được một chút gì đó...... Nhưng anh nào dám thừa nhận chứ? Không ngờ lại thật sự có ngày bị làm rõ ra như thế này.
Lúc ấy anh không nói một câu nào, xoay người chạy rối chết, ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn.
Từ đó về sau đã qua mười năm, anh vẫn không có liên lạc với Bùi Minh Phong, lúc đầu Bùi Minh Phong có chủ động tìm anh, nhưng anh không nhận điện thoại, cứ thế lạnh nhạt Bùi Minh Phong, dù sau anh cũng không phải đồng tính, không thể cứ để người ta hiểu lầm như thế được, quả nhiên không ai có thể nhiệt tình với một người suốt ngày lạnh lùng với mình, có lẽ Bùi Minh Phong cũng dần cảm thấy không còn thú vị, sau đó không còn đến tìm anh nữa. Cái đuôi nhỏ cả ngày líu rít gọi anh là "Anh Tiểu Kiều" không bao giờ xuất hiện nữa.
Bùi Minh Phong cứ thế dần dần biến mất khỏi cuộc sống của anh,
Đứa nhóc vừa gầy vừa lùn trong trí nhớ của anh và người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mắt này dần dần hợp lại với nhau, dường như rất giống nhau, nhưng hình như cũng rất khác nhau, rất thần kỳ, Kiều Dật căn bản không dám đi nhận người.
Đây là Bùi Minh Phong sao? Người này thật sự là Tiểu Phong sao?
Nhóc tùy tùng của anh năm ấy giờ đã trở nên cao to như vậy, đẹp trai như vậy, có tiền như vậy! Còn anh thì sao, một kẻ vô tích sự, nghèo khổ vô cùng...... Bùi Minh Phong còn từng thích anh, anh cũng không thể tự luyến tới mức nghĩ rằng trôi qua mười năm không liên lạc mà người này vẫn còn thích mình được. Trái lại nếu như Bùi Minh Phong thấy anh, phát hiện người từng vứt bỏ mình năm đó bây giờ vừa xấu vừa nghèo, còn xúi quầy vô cùng, có lẽ sẽ cảm thấy đã báo được thâm thù ấy nhỉ? Dù sao so với chạm mặt với bạn học khác, anh càng sợ sẽ chạm mặt Bùi Minh Phong hơn.
Rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Cho nên, ngay khi Bùi Minh Phong xuất hiện trong đại sảnh, Kiều Dật căn bản không dám bước ra ngoài, cứ trốn sau bức màn nhìn lén hắn.
Bạn nam bên cạnh Kiều Dật nói chuyện phiếm với anh, dùng vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Bùi Minh Phong được rất nhiều người vây quanh, tất cả mọi người đều muốn kết thân với Bùi Minh Phong, thế giới của người trưởng thành luôn thực tế như thế: "Lúc trước quả thật không biết, Bùi Minh Phong hóa ra là người thừa kế của tập đoàn xx đó, năm ngoái cậu ta mới lấy được cái bằng MBA xong rồi bắt đầu thừa kế gia nghiệp, khoảng thời gian trước mới về nước, bây giờ đỉnh lắm. Tôi nhớ lúc trước cậu với cậu ta thân lắm mà đúng không? Về sau còn liên lạc không? Hồi đó hai người nhìn như cặp đôi mới cưới vậy á."
Thật là so sánh kiểu gì vậy chứ, Kiều Dật vô cùng xấu hổ nói: "Đều là chuyện thời cổ nào rồi, chúng tôi lâu rồi chưa có liên lạc với nhau."
"Haha, xem ra là bị thất sủng rồi nhỉ."
Kiều Dật giật giật kéo miệng, anh cười không nổi: "....Ha ha." Đừng có bày mấy loại nói đùa thế này nữa mà.
Trò chuyện một hồi, cậu bạn mập đột nhiên tám chuyện bát quái: "Thật ra tôi nghe nói Bùi Minh Phong thích con trai đó....."
Cả người Kiều Dật lập tức cứng đờ.
Kiều Dật âm thầm đi vào hội trường như tên trộm, thật ra ban đầu anh không muốn đến đây.....Vì anh sợ mất mặt, thế nhưng trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn muốn đến cọ bữa cơm này - đã hai tuần anh không ăn được miếng thức ăn mặn nào, ăn mì nhiều tới buồn nôn, đến cả việc bỏ thêm cây xúc xích vào mì cũng không dám.
Địa điểm họp lớp là một club cao cấp trong thành phố S.
Thật ra Kiều Dật không dám chạm mặt với bạn học cũ cấp 3.
Khi anh tốt nghiệp năm nhất cấp 3, ba anh làm ăn có chút khởi sắc, bỏ túi không ít tiền, nhất thời hứng lên nên dùng tiền ném anh vào một trường cấp 3 tư nhân cho giới tài phiệt! Người học ở đây một là con ông cháu cha, nhà có điều kiện, hai là học sinh có thành tích cực kỳ tốt được nhà trường bỏ ra một số tiền lớn để kéo về trường nâng cao thành tích dạy học.
Thời niên thiếu, hầu như mọi người đều rất đơn thuần, tuy rằng gia cảnh của Kiều Dật so với bạn học chỉ thuộc hàng phổ thông, nhưng tính cách của anh cởi mở, gương mặt anh tuấn, thành tích cũng tốt cho nên nhân duyên lúc đó cũng không tệ, bằng không anh cũng sẽ không được bầu làm lớp phó, cũng sẽ không được làm thành viên đội bóng rổ, mỗi lần anh chơi bóng, một nhóm đàn chị và đàn em vây bên cạnh đứng xem, những học sinh nữ đánh giá gọi anh là 'hotboy'.... Bây giờ nghĩ lại, đó thật sự là khoảng thời gian huy hoàng nhất trong cuộc đời của anh.
Đáng tiếc tiệc vui thì chóng tàn, nguyên nhân cũng là do ba anh. Ba Kiều Dật làm việc kiếm được chút tiền dơ bẩn, lén lút ăn nằm với một nữ kế toán trong công ty ngay dưới mí mắt mẹ anh, cuối cùng cũng có ngày bị mẹ anh phát hiện, hai người cãi nhau long trời lở đất, rốt cuộc quyết định đình chiến, ban đầu vốn định giấu Kiều Dật, nói là đợi Kiều Dật thi đại học xong thì sẽ ngã bài ly hôn. Nhưng ả tình nhân lại chờ không được, bà ta mang thai, ép ba Kiều Dật phải nhanh chóng ly hôn để cưới bà ta, vì vậy ôm bụng lớn lén đi tìm Kiều Dật.
Bà ta đến tận trường tìm khiến cho Kiều Dật bối rối không thôi, có người tọc mạch đi đồn rằng anh ở bên ngoài là người ta có thai, nhất thời dư luận xôn xao, anh không chịu nổi sự quấy nhiễu này.
Dù sau việc này cũng không thể giấu nổi nữa, khi chỉ còn cách ba tháng nữa là Kiều Dật thi đại học, ba mẹ anh chính thức ly hôn, náo loạn vô cùng, anh và em gái đều đi theo mẹ, còn có một căn nhà cũ bọn họ đã ở nhiều năm và một ít tiền tiết kiệm..... Khi đó anh đang thất thần, kỳ thi vào đại học bị dập tan, chỉ có thể đậu một trường đại học hạng 3.
Cũng từ lúc đó, cuộc đời của anh bắt đầu xuống dốc.
Tối nay Kiều Dật cố ý đến thật muộn, bằng không sẽ rất xấu hổ, vừa vào đã gặp những người bạn cũ năm xưa, Kiều Dật liền cảm thấy đầu có hơi không ngóc dậy nổi, nhìn một nhóm người ai ai cũng sống tốt, chỉ có anh là tệ hại nhất,
Sau khi bước vào đời anh mới phát hiện, thật ra cuộc sống của rất nhiều người vốn đã định sẵn từ khi họ sinh ra rồi, giống như đời này của anh đã bị xếp vào loại giai cấp hỗn tạp, dù cho anh có phấn đấu cả đời thì cũng không thể với tới điểm xuất phát của người khác được.
Những người này làm một buổi họp lớp mà còn làm tới sang trọng như vậy, anh nhìn nhóm người tụ năm tụ bảy nói chuyện phiếm, anh lấy chút đồ ăn với rượu đi vào một góc kế cửa sổ, chui vào phần sân thượng sau bức rèm đứng trốn một mình, còn cân nhắc xem mình có thể đóng gói một ít mang về hay không.
Có người phát hiện anh, là một tên béo cùng lớp hồi đó, bây giờ cậu ta lại càng thêm béo, chào hỏi với anh: "Đây không phải là Tiểu Kiều sao? Sao lại đứng đây thế này? Ui da, vẫn đẹp trai như ngày nào nha."
Kiều Dật gật đầu, cười trừ một cái, hy vọng đối phương sẽ không hỏi mấy câu làm cho người ta xấu hổ gì gì đó, tới từng này tuổi, mọi người một khi mở miệng đều hỏi mấy chuyện công việc, thu nhập bao nhiêu, đã kết hôn hay chưa, mà mấy chuyện này anh cũng không có mặt mũi nào để nói với người khác. Thật ra có rất nhiều người hỏi vậy không phải là thật lòng quan tâm bạn, cũng không phải cố ý muốn nhục nhã bạn, chỉ đơn giản là không quen thân, không tìm thấy đề tài để nói mà thôi.
Kiều Dật tùy tiện nhìn thoáng qua dưới lầu, một chiếc xe hơi thể thao chạy cách đó không xa đang từ từ giảm tốc độ, chiếc xe chậm rãi chạy tới đậu lại dưới lầu, Kiều Dật cũng muốn mua xe, anh nhớ rõ đây là xe sang phiên bản giới hạn, chắc cũng phải mấy ngàn vạn nhỉ? Khoảng cách giữa anh và con số này rất xa vời, ngay cả lòng ghen tị anh cũng không khơi lên nổi, chỉ có thể nhẹ giọng cảm thán: "Thật là có tiền ha...."
Kiều Dật nhìn thấy một người đàn ông bước xuống xe. Thật ra người đó ăn mặc rất đơn giản nhưng khi hắn đứng đó, từ cọng tóc trên đầu xuống mũi chân đều tỏa ra một cảm giác siêu siêu có tiền. Nhìn từ xa, hắn có dáng người cao to, tay dài chân dài, vai rộng lưng to, hình như hắn cảm nhận được trên lầu có người đang nhìn mình, bỗng nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Kiều Dật đang đứng. Kiều Dật nhìn thấy gương mặt của người đó, đẹp trai tới mức khiến anh ngẩn người.
Đó là một gương mặt đầy nam tính, đường nét lạnh lùng, xương mày hơi cao, hốc mắt sâu, đôi mắt thâm thúy, mũi cao môi mỏng..... Đẹp trai thì đẹp trai nhưng có chút lạnh lùng, khí chất cũng trông có chút bạc tình, Kiều Dật nghĩ, phụ nữ chắc hẳn sẽ thích gương mặt này lắm nhỉ? Đàn ông không bạc, phụ nữ không yêu, thế thôi.
Đâu ra một người vừa có tiền vừa đẹp trai như thế nhỉ? Kiều Dật nghĩ, anh nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, bởi vì nhìn có chút quen mắt, hình như đã gặp người này ở đâu rồi nhưng anh lại không tài nào nhớ ra được.
Sau đó Kiều Dật bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nói: "Bùi Minh Phong đến rồi kìa."
Hửm? Tên này nghe có chút quen tai.
Bùi Minh Phong?
Bùi Minh Phong???
Bùi Minh Phong??!!
Bùi Minh Phong? Kiều Dật không thể lập tức nhớ ra người này, ngẫm lại hồi lâu anh mới nhớ ra cái tên này.
Kiều Dật chậm chạp nhớ ra, mới đầu chỉ là một bóng người mơ hồ, sau đó dần dần trở nên rõ ràng. Đúng rồi, khi còn học trung học, anh và Bùi Minh Phong rất thân nhau.
Bùi Minh Phong là học sinh nhảy lớp, là thần đồng nhỏ tuổi nổi tiếng của lớp bọn họ, lấy được học bổng năm nhất, nhảy lớp lên năm ba, khi học trung học hắn chỉ mới mười hai tuổi, nhỏ hơn anh ba tuổi.
Khi đó Bùi Minh Phong nhỏ nhỏ gầy tong teo, im lặng kiệm lời, cận thị phải đeo mắt kính nên nhìn giống hệt như chú gà con, có học sinh nam rảnh rỗi không có gì làm nên đến tìm Bùi Minh Phong kiếm vui, anh nhìn không thuận mắt cho nên mới đến bảo vệ Bùi Minh Phong. Từ đó về sau Bùi Minh Phong giống như chim nhỏ vừa phá xác gặp mẹ, cả ngày đều đi sau mông anh, mở miệng là gọi "Anh ơi".
Khi đó anh và Bùi Minh Phong có quan hệ rất tốt, anh dẫn Bùi Minh Phong đi khắp nơi để chơi, chuyện gì cũng thử qua, trốn học đi chơi game, chuyện tốt chuyện xấu, có cái gì hay anh đều dẫn theo chú ngựa nhỏ đáng yêu này.
Sau đó.......
Sau đó là học kì 1 năm lớp 12, Bùi Minh Phong ra nước ngoài du học, bọn họ dần mất liên lạc với nhau, về sau cũng chưa từng gặp lại.
Kiều Dật nhớ rõ trước một ngày Bùi Minh Phong rời đi, anh lưu luyến vô cùng, còn đi đến sân bay tiễn Bùi Minh Phong.
Năm ấy Bùi Minh Phong mới 15 tuổi, tuy rằng hắn cao hơn anh hồi anh mới vào cấp 3 một chút nhưng cơ thể vẫn rất gầy yếu mỏng manh, giống như con khỉ con, lùn hơn anh nửa cái đầu, vẫn là một cậu thiếu niên ngây ngô. Bùi Minh Phong kéo tay anh, ánh mắt đỏ bừng, mắt kính bị nước mắt phủ hơi sương, không nỡ rời đi.
Kiều Dật lấy mắt kính của hắn xuống, lau nước mắt cho hắn: "Đừng khóc nữa, Tiểu Phong à, trên đời không có gì là mãi mãi cả."
Bùi Minh Phong: "Anh không hiểu."
Kiều Dật mỉm cười: "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, em có thể gửi mail gọi điện cho anh mà."
Bùi Minh Phong lắc lắc đầu, ngửa mặt nghiêm túc hỏi: "Anh ơi, anh sẽ nhớ em chứ?"
Kiều Dật nhìn đôi mắt của hắn, vừa ngây thơ sạch sẽ, vừa chứa đầy sự quyến luyến không thôi, tựa như chú chó nhỏ, anh không hiểu vì sao mình lại có chút ngại ngùng, nói: "Anh đương nhiên là nhớ em rồi.'
Bùi Minh Phong nhìn anh chằm chằm rồi đột nhiên bắt lấy anh, hôn anh một cái.
Là cái hôn môi chạm môi! Lúc ấy Kiều Dật ngây ra, không thể lập tức phản ứng lại, đợi đến khi anh hoàn hồn thì liền làm theo bản năng đẩy Bùi Minh Phong ra, buột miệng nói: "Em làm cái gì vậy!"
Bùi Minh Phong bị anh đẩy ngã xuống đất.
Kiều Dật cảm thấy tim mình đập điên cuồng, anh nghe thấy tiếng động Bùi Minh Phong đứng dậy, còn vô cùng nghiêm túc nói: "Anh, em thích anh."
Đến tận bây giờ Kiều Dẫn vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đó, anh xấu hổ muốn nổ tung, thật ra lúc trước anh đã cảm nhận được một chút gì đó...... Nhưng anh nào dám thừa nhận chứ? Không ngờ lại thật sự có ngày bị làm rõ ra như thế này.
Lúc ấy anh không nói một câu nào, xoay người chạy rối chết, ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn.
Từ đó về sau đã qua mười năm, anh vẫn không có liên lạc với Bùi Minh Phong, lúc đầu Bùi Minh Phong có chủ động tìm anh, nhưng anh không nhận điện thoại, cứ thế lạnh nhạt Bùi Minh Phong, dù sau anh cũng không phải đồng tính, không thể cứ để người ta hiểu lầm như thế được, quả nhiên không ai có thể nhiệt tình với một người suốt ngày lạnh lùng với mình, có lẽ Bùi Minh Phong cũng dần cảm thấy không còn thú vị, sau đó không còn đến tìm anh nữa. Cái đuôi nhỏ cả ngày líu rít gọi anh là "Anh Tiểu Kiều" không bao giờ xuất hiện nữa.
Bùi Minh Phong cứ thế dần dần biến mất khỏi cuộc sống của anh,
Đứa nhóc vừa gầy vừa lùn trong trí nhớ của anh và người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mắt này dần dần hợp lại với nhau, dường như rất giống nhau, nhưng hình như cũng rất khác nhau, rất thần kỳ, Kiều Dật căn bản không dám đi nhận người.
Đây là Bùi Minh Phong sao? Người này thật sự là Tiểu Phong sao?
Nhóc tùy tùng của anh năm ấy giờ đã trở nên cao to như vậy, đẹp trai như vậy, có tiền như vậy! Còn anh thì sao, một kẻ vô tích sự, nghèo khổ vô cùng...... Bùi Minh Phong còn từng thích anh, anh cũng không thể tự luyến tới mức nghĩ rằng trôi qua mười năm không liên lạc mà người này vẫn còn thích mình được. Trái lại nếu như Bùi Minh Phong thấy anh, phát hiện người từng vứt bỏ mình năm đó bây giờ vừa xấu vừa nghèo, còn xúi quầy vô cùng, có lẽ sẽ cảm thấy đã báo được thâm thù ấy nhỉ? Dù sao so với chạm mặt với bạn học khác, anh càng sợ sẽ chạm mặt Bùi Minh Phong hơn.
Rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Cho nên, ngay khi Bùi Minh Phong xuất hiện trong đại sảnh, Kiều Dật căn bản không dám bước ra ngoài, cứ trốn sau bức màn nhìn lén hắn.
Bạn nam bên cạnh Kiều Dật nói chuyện phiếm với anh, dùng vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Bùi Minh Phong được rất nhiều người vây quanh, tất cả mọi người đều muốn kết thân với Bùi Minh Phong, thế giới của người trưởng thành luôn thực tế như thế: "Lúc trước quả thật không biết, Bùi Minh Phong hóa ra là người thừa kế của tập đoàn xx đó, năm ngoái cậu ta mới lấy được cái bằng MBA xong rồi bắt đầu thừa kế gia nghiệp, khoảng thời gian trước mới về nước, bây giờ đỉnh lắm. Tôi nhớ lúc trước cậu với cậu ta thân lắm mà đúng không? Về sau còn liên lạc không? Hồi đó hai người nhìn như cặp đôi mới cưới vậy á."
Thật là so sánh kiểu gì vậy chứ, Kiều Dật vô cùng xấu hổ nói: "Đều là chuyện thời cổ nào rồi, chúng tôi lâu rồi chưa có liên lạc với nhau."
"Haha, xem ra là bị thất sủng rồi nhỉ."
Kiều Dật giật giật kéo miệng, anh cười không nổi: "....Ha ha." Đừng có bày mấy loại nói đùa thế này nữa mà.
Trò chuyện một hồi, cậu bạn mập đột nhiên tám chuyện bát quái: "Thật ra tôi nghe nói Bùi Minh Phong thích con trai đó....."
Cả người Kiều Dật lập tức cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất