Chương 8: Tự chui đầu vào lưới
Lừa Bùi Minh Phong chuyện khác không phải tốt hơn sao? Tại sao lại nhất định phải nói mình là bạn trai của Bùi Minh Phong chứ.
Kiều Dật cảm thấy bản thân mình thật ngu xuẩn, trực tiếp lừa Bùi Minh Phong rằng hắn thiếu tiền mình không được sao?
Bây giờ nghĩ lại, Kiều Dật không hiểu tại sao lúc đó cái não tàn của mình lại nói ra lời nói dối kia, rõ ràng còn rất nhiều cách nói dối khác mà, rốt cuộc lúc đó anh đã nghĩ gì vậy chứ...... Thật là ngu ngốc.
Kiều Dật nghĩ đến chuyện phải ngủ cùng một giường thì lại không nhịn được nhớ tới nụ hôn đầu của mình đã bị thằng nhóc thỏ con này cướp mất.
Anh và Thôi Tiểu Vân chưa từng hôn nhau, chỉ có nắm mỗi tay. Khi bọn họ còn ở bên nhau thật sự chưa từng ngủ chung với nhau, không phải là do Kiều Dật không lãng mạn, bây giờ nghĩ lại, Thôi Tiểu Vân vốn không định đối tốt với anh cho nên mới ra sức từ chối.
Kiều Dật vắt hết óc ráng nhớ lại xem hồi đó Thôi Tiểu Vân đã từ chối mình như thế nào, lúc đó cô ta nói mình là người phụ nữ truyền thống nên không muốn phát sinh quan hệ trước khi kết hôn — nhưng một tên đàn ông lớn xác như anh sao có thể dùng loại lý do chít chít meo meo này để từ chối Bùi Minh Phong được?
Kiều Dật do dự nói: "Nhưng, nhưng mà vết thương của em vẫn chưa hoàn toàn lành lại, nếu chúng ta ngủ chung...... Anh sợ em sẽ không thể dưỡng thương tốt được."
Bùi Minh Phong: "Giường lớn như vậy mà, không sao đâu."
Kiều Dật xấu hổ nói: "Tướng ngủ của anh rất khó coi."
Bùi Minh Phong mỉm cười: "Ha ha ha..... Cũng không sao cả."
Kiều Dật khẩn trương: "Anh còn hay cướp chăn nữa!"
Bùi Minh Phong nói: "Vậy chúng ta mỗi người dùng một cái chăn."
Kiều Dật ngớ ra. Hai cái chăn? Hai cái chăn thì ok nha. Hình như Bùi Minh Phong chỉ muốn ngủ chung chứ không phải muốn làm cái gì kia kia.
Nhưng mà.... Lỡ như thì sao?
Trong lòng Kiều Dật vô cùng rối rắm, anh chỉ muốn lừa tiền chứ không muốn bán sắc đâu.
Tuy rằng cả hai đề tệ nạn như nhau.
Bây giờ internet rất phát triển, anh biết đàn ông cũng có thể ngủ với đàn ông.... Anh còn biết 1 đang rất hiếm còn 0 thì nhiều vô kể.
Hôm qua anh thấy mông của Bùi Minh Phong quả thật rất vểnh, nhưng mông hắn vểnh thế nào thì cũng là một người đàn ông cơ thể cường tráng đích thực...... Kiều Dật không tài nào tưởng tượng nổi cảnh mình đâm vào mông của một người đàn ông khác đâu, nghĩ chút đã cảm thấy rất ghê tởm.
Kiều Dật bỗng nhiên nảy ra ý mới, anh do dự nói: "Tiểu Phong, không phải anh có ý kiến gì đâu, nhưng chắc do em mất trí nhớ nên không nhớ rõ thôi. Chúng ta vẫn chưa phát triển đến mức có thể ngủ chung với nhau đâu em."
Bùi Minh Phong ngạc nhiên, gương mặt như thể không tài nào tin nổi, hắn hỏi: "Chúng ta vẫn chưa lên giường sao? Chúng ta đã phát triển đến đâu rồi? Hôn môi chưa?"
Tiểu Phong ở nước ngoài được nuôi dưỡng thế nào mà trở nên "trực tiếp" dữ vậy! Lúc trước rõ ràng là rất hay thẹn thùng mà! Thật sự học phải thói xấu rồi..... Kiều Dật tức giận nghĩ, chần chừ đáp: "Chúng ta nắm tay....."
Nắm tay thì anh miễn cưỡng có thể chịu được.
Bùi Minh Phong trông rõ ràng có chút thất vọng, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Kiều Dật.
Kiều Dật không được tự nhiên hỏi: "Sao thế?"
Bùi Minh Phong hỏi: "Có phải anh gạt em không?"
Kiều Dật sợ tới mức trái tim đập loạn xạ: "Sao em lại nói như vậy? Anh không, không có lừa em."
Bùi Minh Phong nghi hoặc nói: "Không đúng, em vẫn luôn cảm thấy chúng ta hẳn là nên thân mật hơn nhiều..... Mới nắm tay mà đã quyết định ở chung ư?"
Kiều Dật cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, nước ngoài cởi mở như vậy, Bùi Minh Phong nhất định đã có kinh nghiệm rồi nhỉ? Nghe nói người đồng tính có sinh hoạt cá nhân hơi loạn, không biết mấy năm nay Tiểu Phong đã trải qua những năm tháng để trở thành Bùi tổng thế nào mà lại có thể bình tĩnh như vậy. Nói thật, bình thường cũng có lúc anh cùng mấy anh em như Lão Thẩm lén bàn về mấy chuyện 18+, không có gì phải giả vờ trong sáng cả, nhưng chuyện này lại không giống, lúc trước là bàn về nam nữ, còn bây giờ là nam nam, chênh lệch thế giới quan của anh rất nhiều.
Kiều Dật muốn tìm một chỗ để ở, nhưng không muốn ngủ cùng với Bùi Minh Phong, giờ bị Bùi Minh Phong hỏi mãi nên trong lòng cảm thấy rất bực bội: "Em không tin thì thôi."
Không bằng bây giờ đuổi anh đi luôn đi, anh cũng đỡ mất công lo lắng đề phòng.
Bùi Minh Phong sững sờ một lát rồi vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi anh, là em không đúng, em không nên nghi ngờ anh. Anh đừng tức giận, em không có ý đó đâu."
Kiều Dật cảm thấy bản thân thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, còn dám truy hỏi hắn: "Vậy em có ý gì?"
Bùi Minh Phong hệt như con chó lớn, nói: "Em vừa thấy anh liền muốn ôm anh, hôn hôn anh một cái.... Trong trí nhớ của em có ít hình ảnh mơ hồ, hình như em đã từng nhìn thấy dáng vẻ anh không mặc quần áo rồi."
Kiều Dật nhíu mày, thấy hồi nào cha? Hình như là có thấy rồi thì phải? Lúc trước anh chơi ở chỗ của Bùi Minh Phong, tắm rửa xong liền trực tiếp mặc quần lót chạy ra ngoài lắc lư, có khi còn quên mặc quần lót mà cứ thế đi ra ngoài, Tiểu Phong thấy thì sắc mặt liền đỏ bừng, còn bị anh chê cười. Hồi đó anh không biết Bùi Minh Phong là đồng tính, không lẽ hắn đang nói chuyện năm đó? Mấy chuyện này đã là chuyện rất lâu rồi.
Kiều Dật không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, anh lấy lại quần lót từ trong tay Bùi Minh Phong, cứng ngắc nói sang chuyện khác: "Để anh tự mình dọn cho."
Bùi Minh Phong "Ừm" một tiếng rồi đứng ở bên cạnh nhìn anh, tựa như một chú chó lớn bị chủ nhân ghét bỏ, ánh mắt trông rất đáng thương.
Nhưng mà Kiều Dật không nghĩ ra cái cớ nào để từ chối ngủ cùng một phòng với hắn, cho nên vẫn sắp xếp đồ đạc vào trong tủ đồ của phòng này.
Ngủ chung thì ngủ chung.
Bùi Minh Phong nhìn cũng không giống là người sẽ cưỡng ép người khác, anh cũng không định lừa hắn lâu dài mà chỉ lừa khoảng hai ba ngày thôi, hai ba ngày này anh sẽ lừa tiền rồi chạy, anh cảm thấy trong hai ba ngày này anh sẽ tìm được lý do qua loa nào đó để rời đi. Thời gian càng lâu, Bùi Minh Phong khôi phục trí nhớ sẽ càng khó xử lý. Lỡ như Bùi Minh Phong giống như anh hồi anh gặp phải tên biến thái leo lên giường mình trong khách sạn thì sao...... Nhưng dù gì Bùi Minh Phong cũng là bệnh nhân, chẳng lẽ anh còn không đánh lại một tên bệnh nhân sao?
Kiều Dật đi tới đi lui trong phòng để sắp xếp hành lý, mặc kệ anh đi đến đâu thì Bùi Minh Phong đều đi sau mông anh cách khoảng chừng một hai bước chân, Anh xoay người thì suýt nữa đã đụng trúng hắn, thật sự rất giống như bị một chú chó đi theo, sau đó không cẩn thận giẫm phải đuôi hoặc chân của nó.
Không hiểu vì sao Kiều Dật lại có cảm giác được trở về năm đó, nhưng mà Bùi Minh Phong lại từ một chú chó con trở thành một con chó săn lớn, anh cảm thấy có hơi buồn cười: "Em đi theo anh như vậy làm gì thế? Suýt nữa là anh đụng trúng em rồi."
Bùi Minh Phong nói: "Em muốn nhìn anh. Em cũng không có việc gì để làm."
Kiều Dật nói: "Em lại tủ lấy quần áo rồi đi tắm một chút đi, được không? Cẩn thận tí, đừng đụng vào vết thương."
Bùi Minh Phong ngoan ngoãn nói "Ừm" rồi xoay người đi lấy quần áo tắm rửa.
Kiều Dật nhân cơ hội này đi thăm dò phòng ngủ của Bùi Minh Phong, phòng ngủ của hắn có kết hợp cả phòng chứa quần áo, trong phòng toàn là đồ hiệu, một ngăn tủ đựng cà vạt, một ngăn kéo đựng đồng hồ, ngay cả kẹp cà vạt cũng có một hộp lớn.
Nhiều thứ tới nỗi Kiều Dật xem không hết, anh tấm tắc khen ngợi, anh cảm thấy mấy thứ này tiện tay chôm một cái cũng đã rất nhiều tiền, nhưng đồ giá trị thế này thì ngược lại càng không thể xuống tay, hơn nữa anh cũng không có cách phi tang chúng.
Kiều Dật chỉ mới xem được một chút thì điện thoại lại reo lên.
Là người bạn Thẩm Hiền của anh gọi tới. Thẩm Hiền là bạn cùng phòng hồi đại học của anh.
Sau khi Kiều Dật thi đại học thất bại thì cảm thấy rất mất mặt nên chưa từng liên lạc với bạn bè hồi trung học, hơn nữa cho dù có liên lạc thì trình độ đẳng cấp của anh cũng không bằng người ta, mỗi lần tập hợp số tiền bọn họ tiêu trung bình cũng lên tới mấy trăm mấy ngàn, khả năng tiêu tiền không cùng đẳng cấp thì không thể nào ở cùng một chỗ được.
Bây giờ trong những người có quan hệ thân thiết với Kiều Dật không có một ai là bạn thời trung học cả.
Kiều Dật thấy Thẩm Hiền gọi tới, trong lòng có dự cảm không tốt, anh nhận điện thoại rồi hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Hiền muốn nói rồi lại thôi: "Lão Tam à, mày tìm được chỗ làm mới chưa?"
Kiều Dật hiểu ra ngay, anh nhìn thoáng qua hướng phòng tắm một cái rồi thấp giọng nói: "Vẫn chưa...."
Thẩm Hiền khó xử nói: "Hôm nay chị dâu của mày tra ra được chuyện tao không thông báo với cổ mà đã cho mày mượn năm ngàn tệ, giờ đang nổi giận đùng đùng luôn này..... Không phải tao ép mày trả tiền đâu, lúc trước mày nói sẽ trả hết trong năm nay mà, tao chỉ muốn hỏi chút là giờ mày có thể trả chưa để tao còn đi ăn nói với chị dâu của mày nữa." (Chị dâu là đang chỉ vợ sắp cưới của Thẩm Hiền nha)
Tâm trạng của Kiều Dật thoáng chốc nặng nề. nói: "Tao sắp tìm được công việc mới rồi, mày chờ thêm hai ngày nữa nha, tao có tiền thì sẽ trả mày ngay."
Dù cho mối quan hệ có sâu nặng bao nhiêu nhưng nếu có dính líu đến tiền bạc thì ắt hẳn sẽ rạn nứt ít nhiều. Chủ yếu là do trên đầu anh còn một khoảng nợ, là anh có lỗi với người ta, thật lòng Kiều Dật cũng không muốn đi mượn tiền cậu ta.
Thẩm Hiền ngại ngùng nói: "Mày tìm được việc làm là tốt rồi, từ từ là ổn thôi."
Kiều Dật biết Thẩm Hiền là người thật tình, Thẩm Hiền rất trọng nghĩa khí với anh em, năm bọn họ học đại học, vay tiền nhau cũng không xấu hổ như bây giờ. Nhưng giờ hắn đã có gia đình nhỏ của mình, đương nhiên là vợ và con quan trọng hơn anh em nhiều.
Có đôi khi Kiều Dật cảm thấy bản thân thật cô đơn.
Mẹ ghét anh vì anh không biết tranh đoạt kiếm tiền, một lòng bồi dưỡng cho em gái, mấy tên bạn tốt hồi đó còn cùng nhau độc thân thì bây giờ đều đã thành gia lập nghiệp, người phụ nữ anh từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời thì lại lừa sạch tiền tiết kiệm của anh.
Không một ai để ý đến anh.
Anh biết trên đời này mình chỉ là một kẻ tầm thường không quan trọng, nhưng anh cũng có một hy vọng xa vời rằng sẽ có người đặt anh ở đầu quả tim, xem anh là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Kiều Dật lại nhớ đến Bùi Minh Phong, hắn cũng là một kẻ đáng thương, nhiều tiền như vậy thì có lợi gì, đập đầu thủng một lỗ máu suýt chết thế mà ba hắn lại không thấy đến hỏi thăm, mấy người đi thăm bệnh cũng chưa chắc là thật lòng quan tâm hắn.
Nhớ đến ba của Bùi Minh Phong, sau đó nhớ tới chuyện ba Bùi Minh Phong không gọi điện cho hắn, rồi sau đó nữa anh đột nhiên nhớ tới một chuyện..... Từ từ, danh bạ điện thoại của Bùi Minh Phong không có số điện thoại của anh đúng không?
Khiếp, cái bug này cũng lớn quá rồi đó!
Làm sao đây!
Kiều Dật vội vàng đi ra khỏi căn phòng chứa toàn những bộ quần áo sang trọng, anh quay lại phòng ngủ, nhân lúc Bùi Minh Phong đang tắm rửa, đi tìm điện thoại của hắn.
Không lâu sau anh đã tìm thấy nó nằm trong túi áo khoác mới thay ra của Bùi Minh Phong.
Kiều Dật nhấn nút home.
Quét vân tay thì khẳng định là không thể, chỉ còn cách nhập mật mã thôi.
Nhịp tim đập của Kiều Dật và tiếng nước ào ào trong phòng tắm đều dồn dập hỗn loạn như nhau, anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhíu chặt mày ngẫm nghĩ sau đó nhập sinh nhật của mình vào —
Mở khóa thành công.
Đáng lẽ anh nên vui mới phải, nhưng không hiểu tại sao lòng anh lại cảm thấy chút hụt hẫng.
Ngây ngốc suốt một lúc rồi Kiều Dật mở danh bạ trong điện thoại của Bùi Minh Phong ra, tìm kiếm tên mình nhưng lại hiển thị không tìm thấy.
Sau đó anh chỉ tìm kiếm một chữ "Kiều", thế mà lại tìm ra.
"Anh Kiều"
Kiều Dật nhấn vào, là số điện thoại của anh hồi đại học. Anh đã không còn dùng tới nó từ lâu rồi.
Kiều Dật cảm thấy ngón tay bấm trên màn hình điện thoại của mình đang hơi run lên, trong lòng ngập tràn tư vị không diễn tả nổi: "......"
Bùi Minh Phong chưa từng quên anh.
Kiều Dật ổn định cảm xúc để làm mình tỉnh táo lại, sau đó nhập số điện thoại mình đang dùng vào.
Nhưng mà nên sửa tên thành gì đây?
Sửa thành họ tên đầy đủ thì trông có vẻ không thân thiết, người yêu với nhau thì nên đặt thế nào nhỉ? Lúc trước anh đặt tên cho Thôi Tiểu Vân là "Vợ", nhưng anh cảm thấy nếu để Bùi Minh Phong đặt tên cho mình là "Chồng" thì độ vô sỉ của anh cũng lớn quá rồi.
Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng dừng lại.
Trong lòng Kiều Dật căng thẳng, nhanh chóng sửa tên thôi!
Kiều Dật hoảng loạn không nghĩ ra được từ nào, đỏ mặt xấu hổ đặt tên mình là: Thân ái.
Mẹ bà! Xấu hổ quá đi!!!!
Khi Kiều Dật vừa bỏ điện thoại vào lại trong túi áo khoác thì đúng lúc Bùi Minh Phong mở cửa phòng tắm đi ra.
Kiều Dật đối diện với Bùi Minh Phong vừa ra khỏi phòng tắm.
Trái tim đang đập loạn xạ vì làm chuyện xấu của anh bỗng nhiên lỡ nhịp, anh mở to mắt nhìn —
Bùi Minh Phong không mặc bất cứ thứ gì, anh nhìn không sót chỗ nào của hắn, đuôi tóc nhỏ nước men theo bả vai, dáng vẻ trông cương trực ngay thẳng.
Kiều Dật cảm thấy bản thân mình thật ngu xuẩn, trực tiếp lừa Bùi Minh Phong rằng hắn thiếu tiền mình không được sao?
Bây giờ nghĩ lại, Kiều Dật không hiểu tại sao lúc đó cái não tàn của mình lại nói ra lời nói dối kia, rõ ràng còn rất nhiều cách nói dối khác mà, rốt cuộc lúc đó anh đã nghĩ gì vậy chứ...... Thật là ngu ngốc.
Kiều Dật nghĩ đến chuyện phải ngủ cùng một giường thì lại không nhịn được nhớ tới nụ hôn đầu của mình đã bị thằng nhóc thỏ con này cướp mất.
Anh và Thôi Tiểu Vân chưa từng hôn nhau, chỉ có nắm mỗi tay. Khi bọn họ còn ở bên nhau thật sự chưa từng ngủ chung với nhau, không phải là do Kiều Dật không lãng mạn, bây giờ nghĩ lại, Thôi Tiểu Vân vốn không định đối tốt với anh cho nên mới ra sức từ chối.
Kiều Dật vắt hết óc ráng nhớ lại xem hồi đó Thôi Tiểu Vân đã từ chối mình như thế nào, lúc đó cô ta nói mình là người phụ nữ truyền thống nên không muốn phát sinh quan hệ trước khi kết hôn — nhưng một tên đàn ông lớn xác như anh sao có thể dùng loại lý do chít chít meo meo này để từ chối Bùi Minh Phong được?
Kiều Dật do dự nói: "Nhưng, nhưng mà vết thương của em vẫn chưa hoàn toàn lành lại, nếu chúng ta ngủ chung...... Anh sợ em sẽ không thể dưỡng thương tốt được."
Bùi Minh Phong: "Giường lớn như vậy mà, không sao đâu."
Kiều Dật xấu hổ nói: "Tướng ngủ của anh rất khó coi."
Bùi Minh Phong mỉm cười: "Ha ha ha..... Cũng không sao cả."
Kiều Dật khẩn trương: "Anh còn hay cướp chăn nữa!"
Bùi Minh Phong nói: "Vậy chúng ta mỗi người dùng một cái chăn."
Kiều Dật ngớ ra. Hai cái chăn? Hai cái chăn thì ok nha. Hình như Bùi Minh Phong chỉ muốn ngủ chung chứ không phải muốn làm cái gì kia kia.
Nhưng mà.... Lỡ như thì sao?
Trong lòng Kiều Dật vô cùng rối rắm, anh chỉ muốn lừa tiền chứ không muốn bán sắc đâu.
Tuy rằng cả hai đề tệ nạn như nhau.
Bây giờ internet rất phát triển, anh biết đàn ông cũng có thể ngủ với đàn ông.... Anh còn biết 1 đang rất hiếm còn 0 thì nhiều vô kể.
Hôm qua anh thấy mông của Bùi Minh Phong quả thật rất vểnh, nhưng mông hắn vểnh thế nào thì cũng là một người đàn ông cơ thể cường tráng đích thực...... Kiều Dật không tài nào tưởng tượng nổi cảnh mình đâm vào mông của một người đàn ông khác đâu, nghĩ chút đã cảm thấy rất ghê tởm.
Kiều Dật bỗng nhiên nảy ra ý mới, anh do dự nói: "Tiểu Phong, không phải anh có ý kiến gì đâu, nhưng chắc do em mất trí nhớ nên không nhớ rõ thôi. Chúng ta vẫn chưa phát triển đến mức có thể ngủ chung với nhau đâu em."
Bùi Minh Phong ngạc nhiên, gương mặt như thể không tài nào tin nổi, hắn hỏi: "Chúng ta vẫn chưa lên giường sao? Chúng ta đã phát triển đến đâu rồi? Hôn môi chưa?"
Tiểu Phong ở nước ngoài được nuôi dưỡng thế nào mà trở nên "trực tiếp" dữ vậy! Lúc trước rõ ràng là rất hay thẹn thùng mà! Thật sự học phải thói xấu rồi..... Kiều Dật tức giận nghĩ, chần chừ đáp: "Chúng ta nắm tay....."
Nắm tay thì anh miễn cưỡng có thể chịu được.
Bùi Minh Phong trông rõ ràng có chút thất vọng, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Kiều Dật.
Kiều Dật không được tự nhiên hỏi: "Sao thế?"
Bùi Minh Phong hỏi: "Có phải anh gạt em không?"
Kiều Dật sợ tới mức trái tim đập loạn xạ: "Sao em lại nói như vậy? Anh không, không có lừa em."
Bùi Minh Phong nghi hoặc nói: "Không đúng, em vẫn luôn cảm thấy chúng ta hẳn là nên thân mật hơn nhiều..... Mới nắm tay mà đã quyết định ở chung ư?"
Kiều Dật cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, nước ngoài cởi mở như vậy, Bùi Minh Phong nhất định đã có kinh nghiệm rồi nhỉ? Nghe nói người đồng tính có sinh hoạt cá nhân hơi loạn, không biết mấy năm nay Tiểu Phong đã trải qua những năm tháng để trở thành Bùi tổng thế nào mà lại có thể bình tĩnh như vậy. Nói thật, bình thường cũng có lúc anh cùng mấy anh em như Lão Thẩm lén bàn về mấy chuyện 18+, không có gì phải giả vờ trong sáng cả, nhưng chuyện này lại không giống, lúc trước là bàn về nam nữ, còn bây giờ là nam nam, chênh lệch thế giới quan của anh rất nhiều.
Kiều Dật muốn tìm một chỗ để ở, nhưng không muốn ngủ cùng với Bùi Minh Phong, giờ bị Bùi Minh Phong hỏi mãi nên trong lòng cảm thấy rất bực bội: "Em không tin thì thôi."
Không bằng bây giờ đuổi anh đi luôn đi, anh cũng đỡ mất công lo lắng đề phòng.
Bùi Minh Phong sững sờ một lát rồi vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi anh, là em không đúng, em không nên nghi ngờ anh. Anh đừng tức giận, em không có ý đó đâu."
Kiều Dật cảm thấy bản thân thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, còn dám truy hỏi hắn: "Vậy em có ý gì?"
Bùi Minh Phong hệt như con chó lớn, nói: "Em vừa thấy anh liền muốn ôm anh, hôn hôn anh một cái.... Trong trí nhớ của em có ít hình ảnh mơ hồ, hình như em đã từng nhìn thấy dáng vẻ anh không mặc quần áo rồi."
Kiều Dật nhíu mày, thấy hồi nào cha? Hình như là có thấy rồi thì phải? Lúc trước anh chơi ở chỗ của Bùi Minh Phong, tắm rửa xong liền trực tiếp mặc quần lót chạy ra ngoài lắc lư, có khi còn quên mặc quần lót mà cứ thế đi ra ngoài, Tiểu Phong thấy thì sắc mặt liền đỏ bừng, còn bị anh chê cười. Hồi đó anh không biết Bùi Minh Phong là đồng tính, không lẽ hắn đang nói chuyện năm đó? Mấy chuyện này đã là chuyện rất lâu rồi.
Kiều Dật không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, anh lấy lại quần lót từ trong tay Bùi Minh Phong, cứng ngắc nói sang chuyện khác: "Để anh tự mình dọn cho."
Bùi Minh Phong "Ừm" một tiếng rồi đứng ở bên cạnh nhìn anh, tựa như một chú chó lớn bị chủ nhân ghét bỏ, ánh mắt trông rất đáng thương.
Nhưng mà Kiều Dật không nghĩ ra cái cớ nào để từ chối ngủ cùng một phòng với hắn, cho nên vẫn sắp xếp đồ đạc vào trong tủ đồ của phòng này.
Ngủ chung thì ngủ chung.
Bùi Minh Phong nhìn cũng không giống là người sẽ cưỡng ép người khác, anh cũng không định lừa hắn lâu dài mà chỉ lừa khoảng hai ba ngày thôi, hai ba ngày này anh sẽ lừa tiền rồi chạy, anh cảm thấy trong hai ba ngày này anh sẽ tìm được lý do qua loa nào đó để rời đi. Thời gian càng lâu, Bùi Minh Phong khôi phục trí nhớ sẽ càng khó xử lý. Lỡ như Bùi Minh Phong giống như anh hồi anh gặp phải tên biến thái leo lên giường mình trong khách sạn thì sao...... Nhưng dù gì Bùi Minh Phong cũng là bệnh nhân, chẳng lẽ anh còn không đánh lại một tên bệnh nhân sao?
Kiều Dật đi tới đi lui trong phòng để sắp xếp hành lý, mặc kệ anh đi đến đâu thì Bùi Minh Phong đều đi sau mông anh cách khoảng chừng một hai bước chân, Anh xoay người thì suýt nữa đã đụng trúng hắn, thật sự rất giống như bị một chú chó đi theo, sau đó không cẩn thận giẫm phải đuôi hoặc chân của nó.
Không hiểu vì sao Kiều Dật lại có cảm giác được trở về năm đó, nhưng mà Bùi Minh Phong lại từ một chú chó con trở thành một con chó săn lớn, anh cảm thấy có hơi buồn cười: "Em đi theo anh như vậy làm gì thế? Suýt nữa là anh đụng trúng em rồi."
Bùi Minh Phong nói: "Em muốn nhìn anh. Em cũng không có việc gì để làm."
Kiều Dật nói: "Em lại tủ lấy quần áo rồi đi tắm một chút đi, được không? Cẩn thận tí, đừng đụng vào vết thương."
Bùi Minh Phong ngoan ngoãn nói "Ừm" rồi xoay người đi lấy quần áo tắm rửa.
Kiều Dật nhân cơ hội này đi thăm dò phòng ngủ của Bùi Minh Phong, phòng ngủ của hắn có kết hợp cả phòng chứa quần áo, trong phòng toàn là đồ hiệu, một ngăn tủ đựng cà vạt, một ngăn kéo đựng đồng hồ, ngay cả kẹp cà vạt cũng có một hộp lớn.
Nhiều thứ tới nỗi Kiều Dật xem không hết, anh tấm tắc khen ngợi, anh cảm thấy mấy thứ này tiện tay chôm một cái cũng đã rất nhiều tiền, nhưng đồ giá trị thế này thì ngược lại càng không thể xuống tay, hơn nữa anh cũng không có cách phi tang chúng.
Kiều Dật chỉ mới xem được một chút thì điện thoại lại reo lên.
Là người bạn Thẩm Hiền của anh gọi tới. Thẩm Hiền là bạn cùng phòng hồi đại học của anh.
Sau khi Kiều Dật thi đại học thất bại thì cảm thấy rất mất mặt nên chưa từng liên lạc với bạn bè hồi trung học, hơn nữa cho dù có liên lạc thì trình độ đẳng cấp của anh cũng không bằng người ta, mỗi lần tập hợp số tiền bọn họ tiêu trung bình cũng lên tới mấy trăm mấy ngàn, khả năng tiêu tiền không cùng đẳng cấp thì không thể nào ở cùng một chỗ được.
Bây giờ trong những người có quan hệ thân thiết với Kiều Dật không có một ai là bạn thời trung học cả.
Kiều Dật thấy Thẩm Hiền gọi tới, trong lòng có dự cảm không tốt, anh nhận điện thoại rồi hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Hiền muốn nói rồi lại thôi: "Lão Tam à, mày tìm được chỗ làm mới chưa?"
Kiều Dật hiểu ra ngay, anh nhìn thoáng qua hướng phòng tắm một cái rồi thấp giọng nói: "Vẫn chưa...."
Thẩm Hiền khó xử nói: "Hôm nay chị dâu của mày tra ra được chuyện tao không thông báo với cổ mà đã cho mày mượn năm ngàn tệ, giờ đang nổi giận đùng đùng luôn này..... Không phải tao ép mày trả tiền đâu, lúc trước mày nói sẽ trả hết trong năm nay mà, tao chỉ muốn hỏi chút là giờ mày có thể trả chưa để tao còn đi ăn nói với chị dâu của mày nữa." (Chị dâu là đang chỉ vợ sắp cưới của Thẩm Hiền nha)
Tâm trạng của Kiều Dật thoáng chốc nặng nề. nói: "Tao sắp tìm được công việc mới rồi, mày chờ thêm hai ngày nữa nha, tao có tiền thì sẽ trả mày ngay."
Dù cho mối quan hệ có sâu nặng bao nhiêu nhưng nếu có dính líu đến tiền bạc thì ắt hẳn sẽ rạn nứt ít nhiều. Chủ yếu là do trên đầu anh còn một khoảng nợ, là anh có lỗi với người ta, thật lòng Kiều Dật cũng không muốn đi mượn tiền cậu ta.
Thẩm Hiền ngại ngùng nói: "Mày tìm được việc làm là tốt rồi, từ từ là ổn thôi."
Kiều Dật biết Thẩm Hiền là người thật tình, Thẩm Hiền rất trọng nghĩa khí với anh em, năm bọn họ học đại học, vay tiền nhau cũng không xấu hổ như bây giờ. Nhưng giờ hắn đã có gia đình nhỏ của mình, đương nhiên là vợ và con quan trọng hơn anh em nhiều.
Có đôi khi Kiều Dật cảm thấy bản thân thật cô đơn.
Mẹ ghét anh vì anh không biết tranh đoạt kiếm tiền, một lòng bồi dưỡng cho em gái, mấy tên bạn tốt hồi đó còn cùng nhau độc thân thì bây giờ đều đã thành gia lập nghiệp, người phụ nữ anh từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời thì lại lừa sạch tiền tiết kiệm của anh.
Không một ai để ý đến anh.
Anh biết trên đời này mình chỉ là một kẻ tầm thường không quan trọng, nhưng anh cũng có một hy vọng xa vời rằng sẽ có người đặt anh ở đầu quả tim, xem anh là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Kiều Dật lại nhớ đến Bùi Minh Phong, hắn cũng là một kẻ đáng thương, nhiều tiền như vậy thì có lợi gì, đập đầu thủng một lỗ máu suýt chết thế mà ba hắn lại không thấy đến hỏi thăm, mấy người đi thăm bệnh cũng chưa chắc là thật lòng quan tâm hắn.
Nhớ đến ba của Bùi Minh Phong, sau đó nhớ tới chuyện ba Bùi Minh Phong không gọi điện cho hắn, rồi sau đó nữa anh đột nhiên nhớ tới một chuyện..... Từ từ, danh bạ điện thoại của Bùi Minh Phong không có số điện thoại của anh đúng không?
Khiếp, cái bug này cũng lớn quá rồi đó!
Làm sao đây!
Kiều Dật vội vàng đi ra khỏi căn phòng chứa toàn những bộ quần áo sang trọng, anh quay lại phòng ngủ, nhân lúc Bùi Minh Phong đang tắm rửa, đi tìm điện thoại của hắn.
Không lâu sau anh đã tìm thấy nó nằm trong túi áo khoác mới thay ra của Bùi Minh Phong.
Kiều Dật nhấn nút home.
Quét vân tay thì khẳng định là không thể, chỉ còn cách nhập mật mã thôi.
Nhịp tim đập của Kiều Dật và tiếng nước ào ào trong phòng tắm đều dồn dập hỗn loạn như nhau, anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhíu chặt mày ngẫm nghĩ sau đó nhập sinh nhật của mình vào —
Mở khóa thành công.
Đáng lẽ anh nên vui mới phải, nhưng không hiểu tại sao lòng anh lại cảm thấy chút hụt hẫng.
Ngây ngốc suốt một lúc rồi Kiều Dật mở danh bạ trong điện thoại của Bùi Minh Phong ra, tìm kiếm tên mình nhưng lại hiển thị không tìm thấy.
Sau đó anh chỉ tìm kiếm một chữ "Kiều", thế mà lại tìm ra.
"Anh Kiều"
Kiều Dật nhấn vào, là số điện thoại của anh hồi đại học. Anh đã không còn dùng tới nó từ lâu rồi.
Kiều Dật cảm thấy ngón tay bấm trên màn hình điện thoại của mình đang hơi run lên, trong lòng ngập tràn tư vị không diễn tả nổi: "......"
Bùi Minh Phong chưa từng quên anh.
Kiều Dật ổn định cảm xúc để làm mình tỉnh táo lại, sau đó nhập số điện thoại mình đang dùng vào.
Nhưng mà nên sửa tên thành gì đây?
Sửa thành họ tên đầy đủ thì trông có vẻ không thân thiết, người yêu với nhau thì nên đặt thế nào nhỉ? Lúc trước anh đặt tên cho Thôi Tiểu Vân là "Vợ", nhưng anh cảm thấy nếu để Bùi Minh Phong đặt tên cho mình là "Chồng" thì độ vô sỉ của anh cũng lớn quá rồi.
Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng dừng lại.
Trong lòng Kiều Dật căng thẳng, nhanh chóng sửa tên thôi!
Kiều Dật hoảng loạn không nghĩ ra được từ nào, đỏ mặt xấu hổ đặt tên mình là: Thân ái.
Mẹ bà! Xấu hổ quá đi!!!!
Khi Kiều Dật vừa bỏ điện thoại vào lại trong túi áo khoác thì đúng lúc Bùi Minh Phong mở cửa phòng tắm đi ra.
Kiều Dật đối diện với Bùi Minh Phong vừa ra khỏi phòng tắm.
Trái tim đang đập loạn xạ vì làm chuyện xấu của anh bỗng nhiên lỡ nhịp, anh mở to mắt nhìn —
Bùi Minh Phong không mặc bất cứ thứ gì, anh nhìn không sót chỗ nào của hắn, đuôi tóc nhỏ nước men theo bả vai, dáng vẻ trông cương trực ngay thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất