Chương 10: Cùng giường chung chăn
Kiều Dật nằm trong bồn tắm thông minh của Bùi Minh Phong, ngâm mình trong nước nóng, ngửa người dựa vào thành bồn, bồn tắm này có rất nhiều chức năng, còn có thể mát xa nữa, vô cùng thư giãn.
Anh nhịn không được ngâm thêm một lúc lâu.
Có tiền thiệt là tốt quá đi. Đáng tiếc anh chỉ có thể ở trong đây tầm ba bốn ngày là phải chạy trốn rồi.
Kiều Dật tắm rửa xong, lau khô nước trên người mình sau đó mặc bộ đồ ngủ mình đã mang theo.
Sau khi mặc đồ xong thì mới phát hiện có chút khó xử, bộ đồ ngủ của anh là bộ đồ hai mảnh bình thường, mua trên mạng hai trăm tệ mặc được một năm, vốn đã có chút cũ rồi, lúc trước đánh nhau với tên trộm ở khách sạn cũng không phát hiện hai cái cúc áo ở trên bị bung ra. Đêm ngủ ở bệnh viện, anh cũng chỉ cởi áo khoác rồi mặc quần ngủ, trải qua một đêm xong thì không lấy áo ngủ ra xem nữa.
Kiều Dật nhìn vào gương, trên dưới anh rách rưới trông có vẻ không phù hợp với khung cảnh xa hoa đẹp đẽ này cho lắm.
Thật là nghèo rớt mồng tơi mà.
Kiều Dật lén tìm trên bồn rửa mặt xem có hộp kim chỉ không, tìm một hồi mới nhận ra bản thân mình thật ngốc, Bùi Minh Phong là kẻ có tiền như vậy, quần áo trong nhà bị rách còn cần phải dùng kim may lại rồi mặc thêm ba năm nữa à? Dứt khoát ném đi mua cái khác cho rồi. Những người có tiền như thế này, nói không chừng quần áo mới mặc một lần đã thành đồ cũ rồi.
Nếu như chỉ có mình anh thì không sao, mặc thế nào mà chả được, khỏa thân ngủ luôn cũng ok.
Nhưng Bùi Minh Phong đang ở ngoài gọi anh.
Kiều Dật cảm thấy nếu mình tiếp tục không chịu ra ngoài thì sẽ bị nghi ngờ là ngâm bồn tới bất tỉnh, anh nghĩ nghĩ, đèn bên ngoài tắt hết rồi, ánh sáng mờ như vậy chắc là Bùi Minh Phong sẽ không thấy anh mặc áo ngủ bị rách đâu ha?
Kiều Dật cắn răng đi ra ngoài, trên giường có hai gối đầu và hai cái chăn, Bùi Minh Phong đã nằm trong một cái chăn nhưng vẫn chưa ngủ, đôi mắt lớn nhìn chằm chằm anh, trông rất có tinh thần.
Kiều Dật hỏi: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
Kiều Dật mỉm cười: "Em đang đợi anh."
Kiều Dật mỉm cười: "Đợi anh làm gì? Đáng lẽ em phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng, ngày mai còn phải dậy sớm đi bệnh viện nữa. Ngủ sớm chút đi."
Anh nhớ tới hồi bọn họ còn ngủ chung lúc nhỏ, khi đó cũng không dè chừng như bây giờ, hai người trực tiếp ngủ cùng một cái chăn.
Bùi Minh Phong luôn ngoan ngoãn đợi anh, Kiều Dật nhớ khi đó mình còn hay nói đùa "Tiểu Phong, em giống như mấy vị phi tử chờ được thị tẩm trong phim truyền hình ghê nha, chờ anh đến ngủ với em nè."
Mỗi lần như vậy anh đều cố ý cù vào eo Bùi Minh Phong để chọc cười hắn.
Đều là đùa giỡn cả.
Hôm nay thật sự mệt mỏi, Kiều Dật vừa lên giường, vẫn chưa nằm vào ổ chăn thì anh nhìn thấy chiếc đèn đầu giường bên phía Bùi Minh Phong chưa tắt. Công tắt đèn chắc cũng ở bên phía của Bùi Minh Phong.
Kiều Dật không nghĩ nhiều, anh nghiêng người qua tắt đèn, khi anh hơi khom người xuống, chỗ cổ áo bị mất hai cúc áo hoàn toàn rộng mở trước mắt Bùi Minh Phong.
Bùi Minh Phong nhìn thấy ngực anh, cả người liền ngớ ra.
Kiều Dật sờ một hồi vẫn không tìm thấy công tắc đâu, anh đành cúi đầu hỏi Bùi Minh Phong: "Công tắc ở đâu em biết...... Trời ơi! Sao em lại chảy máu mũi thế này??!"
Lúc này Bùi Minh Phong mới cảm nhận được có một chất lỏng ấm ấm chảy ra từ lỗ mũi, hắn đưa tay lên sờ thử, đầu ngón tay thấm ướt, đúng thật là chảy máu mũi rồi.
Kiều Dật kéo hắn: "Ngây ra đó là gì? Mau ngồi dậy đi, chảy máu mũi không được nằm đâu."
Bùi Minh Phong ngồi dậy, Kiều Dật lấy khăn giấy lau máu cho hắn: "Cúi đầu xuống."
Lau máu mũi chảy ra trước rồi cầm máu sau.
Kiều Dật vô cùng lo lắng: "Chuyện gì thế này? Thật sự vẫn nên kiểm tra kỹ một chút. Lúc trước đồng nghiệp của anh bị ngã đập đầu, đi bệnh viện kiểm tra xong lúc về tự nhiên bị chảy máu mũi, hóa ra là bị xuất huyết não. Làm sao bây giờ? Hay là khỏi đợi tới mai đi, bây giờ chúng ta tới bệnh viện liền."
Trong lòng anh cuống cuồng cả lên, mạng người rất quan trọng đấy giời ạ! Thậm chí anh còn không nhận ra bản thân mình càng trở nên hở hang, áo ngủ gần như trượt xuống khỏi vai, thoắt ẩn thoắt hiện, nửa che nửa đây..... Bùi Minh Phong nhìn thêm vài lần, cảm thấy máu nóng lại sắp ồ ạt chảy ra.
Hai má Bùi Minh Phong ửng đỏ, hắn không nhắc nhở Kiều Dật, chỉ nói: "Không, không sao, đợi lát nữa là ổn thôi."
Kiều Dật cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh cảm thấy vẻ mặt của Bùi Minh Phong không thích hợp cho lắm, dù anh là kẻ ngốc cũng nhận ra được Bùi Minh Phong đang một mực nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, ánh mắt kia rất nóng bỏng, giống như đang vuốt ve da thịt anh vậy.
Kiều Dật cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện chính mình đang hở hang nghiêm trọng.
Kiều Dật: "!"
Kiều Dật theo bản năng buông tay ra, rời xa Bùi Minh Phong.
Anh vừa buông tay, máu mũi của Bùi Minh Phong lại ồ ạt chảy ra.
Kiều Dật xót xa không nỡ nhưng lại ngại tới gần hắn: "Em....tự em đè mũi lại đi."
Bùi Minh Phong hệt như đứa trẻ làm chuyện xấu sợ bị bắt tại trận, bây giờ đôi mắt không dám nhìn thẳng anh nữa, giả vờ như vừa nãy hắn không hề dùng mắt để "ăn đậu hũ"* của anh, ngoan ngoãn tự mình đè mũi cầm máu.
*Tương tự như chiếm tiện nghi bao gồm sờ mó (bằng tay chân hoặc ánh mắt), đụng chạm, trêu chọc, đùa giỡn,... cơ thể người khác.
Kiều Dật vốn không được tự nhiên lắm, nhưng khi thấy hắn như thế, lại cảm thấy dáng vẻ lén lút này của hắn trông rất mắc cười cho nên cũng không vạch trần hắn.
Đồng tính thật sự là kỳ lạ, trên người anh có cái gì mà Bùi Minh Phong không có chứ? Bây giờ cơ ngực của hắn còn bự hơn anh nhiều, dáng người của anh cũng không đẹp bằng hắn, bờ ngực phẳng lì với hai viên tròn cứng ngắc, dù thế nào cũng không thể nhìn tới chảy máu mũi được đúng không?
Giày vò đến hơn mười phút máu mới ngừng chảy.
Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi.
Tuy rằng Kiều Dật không chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia nhưng anh vẫn có chút không được tự nhiên.
Bùi Minh Phong nhìn anh mới chảy máu mũi, vậy không phải chứng tỏ hắn có sắc tâm với anh sao? Cũng không biết hắn có háo sắc không nữa.
Mặc dù bây giờ hắn là bệnh nhân có một lỗ trên đầu, nhưng ai mà biết được liệu nửa đêm Bùi Minh Phong có tập kích anh không?
Sau khi tắt đèn, Kiều Dật nhanh chóng bọc mình trong chăn, tâm tình mười phần thấp thỏm không yên, sợ ban đêm Bùi Minh Phong sờ vào chăn quấy rối.
Kiều Dật nghe thấy tiếng hít thở của Bùi Minh Phong, nghĩ rằng chờ Bùi Minh Phong ngủ xong thì mình sẽ ngủ, trong lòng nghĩ lung tung, chẳng lẽ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đặt chén nước ở giữa chăn để phòng gian như thế à.
Có thể do mấy ngày nay thật sự mệt mỏi, Kiều Dật nghĩ nghĩ một hồi rồi không biết bản thân thiếp đi từ lúc nào.
Chờ sau khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Vẫn là Bùi Minh Phong kêu anh dậy.
Kiều Dật nghe thấy có người khẽ nói bên tai mình: "Dậy thôi anh, đồng hồ báo thức của anh kêu mấy lần rồi."
Lúc này Kiều Dật mới mơ màng mở đôi mắt lim dim ngái ngủ của mình ra, anh buồn ngủ vô cùng, phải mất một hồi mới có chút tỉnh táo, ngay sau đó lại càng hoảng sợ, anh vào Bùi Minh Phong dựa sát vào nhau, anh còn ôm Bùi Minh Phong nữa!!!
Kiều Dật ngạc nhiên tới mức trực tiếp đẩy Bùi Minh Phong ra, trách hắn: "Sao em lại ở trong chăn của anh."
Vành tai Kiều Dật đỏ chót, không thể nào? Bùi Minh Phong nhân lúc anh ngủ đã làm cái gì rồi? Trinh tiết của anh vẫn còn chứ?
Bùi Minh Phong suýt nữa đã ngã xuống giường, hắn cực kỳ tủi thân giải thích: "......Đó là chăn của em, anh ngủ, ngủ tới nỗi chui vào chăn của em."
Kiều – ngủ say tới nỗi tóc tai rối bù – Dật nhìn hoa văn trên chăn bông, đỏ mặt.
Ồ, đúng là tự anh chui vào trong chăn của Bùi Minh Phong.
Xấu hổ quá điiiii.
Kiều Dật gãi đầu, thật ra cách anh ngủ cực kỳ không tốt, còn thích ôm đồ này đồ nọ để ngủ nữa,
Kiều Dật chột dạ: "Sao anh lại chui vào chăn em ngủ được nhỉ? Ha ha, anh đã nói là anh ngủ không tốt rồi mà. Có phải anh đã làm phiền tới em rồi không, hại em ngủ không ngon rồi."
Rõ ràng là có, nhưng Bùi Minh Phong nhìn anh lại kìm lòng không được, trầm giọng nói: "Không có, em ngủ rất ngon."
Hai người rời giường rửa mặt, ăn sáng, đi bệnh viện.
Trên đường lái xe, vì để giảm bớt xấu hổ, Kiều Dật cảm thấy nên tìm đề tài khác để tán gẫu, anh ho nhẹ một cái, cùng Bùi Minh Phong nói về chuyện của bác sĩ Lạc.
Bùi Minh Phong nghe vậy thì nhíu mày: "Anh và bác sĩ Lạc kia thân nhau lắm sao?"
Kiều Dật nói: "Cũng được, đừng thấy anh ấy nói chuyện lạnh lùng, thật ra anh ấy là người rất dịu dàng á."
Bùi Minh Phong không trả lời, dáng vẻ không chút hứng thú.
Vốn định làm bầu không khí ấm cúng chút, không hiểu sao Kiều Dật lại cảm thấy không khí càng thêm lúng túng, anh im lặng không nói chuyện nữa, chỉ hỏi Bùi Minh Phong trưa nay muốn ăn gì để anh làm cho hắn.
Còn chưa tới bệnh viện, Bùi Minh Phong đã không có chút thiện cảm nào với vị bác sĩ Lạc này.
Chẳng qua là vì Kiều Dật muốn hắn đến nên hắn mới tới khám một chút.
Kiều Dật nhớ tới một chuyện, nói: "Em đừng nói với bác sĩ Lạc là chúng ta đang yêu đương đấy."
Bùi Minh Phong ậm ừ đáp: "Ừm."
Tới bệnh viện.
Kiều Dật dẫn Bùi Minh Phong đi gặp bác sĩ Lạc.
Lạc Hàn đã nhìn thấy anh từ xa: "Tiểu Kiều."
Kiều Dật mỉm cười chào hỏi với Lạc Hàn rồi kéo người bên cạnh qua giới thiệu: "Bác sĩ Lạc, lâu rồi không gặp. Đây là người bạn em muốn nhờ anh khám bệnh ạ."
Ánh mắt Bùi Minh Phong có hơi không thiện ý đáng giá Lạc Hàn, Kiều Dật không nói dáng vẻ của bác sĩ Lạc này vừa cao vừa đẹp, tuy rằng trên mặt có vết sẹo nhưng lại không hề ảnh hưởng tới mị lực của anh ta.
Bùi Minh Phong nói: "Xin chào, tôi là bạn trai của Kiều Dật."
Kiều Dật: "....." Đã nói là giữ bí mật rồi mà?
Lạc Hàn hơi nhướng mày, gặp biến không hoảng, bình tĩnh nói: "Theo anh lại đây đi."
Tới phòng khám bệnh.
Lạc Hàn ngồi xuống chuẩn bị khám bệnh thì nhìn thấy tên bệnh nhân: Bùi Minh Phong.
Lạc Hàn ngẩng người, chân mày hơi nhíu lại, anh liếc nhìn Bùi Minh Phong một cái, khéo léo dừng lại một lát rồi mới bắt đầu điềm tĩnh hỏi bệnh, sau đó kê một số thứ cần kiểm tra, bảo Kiều Dật dẫn Bùi Minh Phong đi khám.
Kiều Dật cảm ơn bác sĩ Lạc rồi dẫn Bùi Minh Phong đi chụp CT não,..... sau đó anh để Bùi Minh Phong ngồi ngoài phòng kiểm tra đợi, còn mình thì đi trả tiền, không để hai người cùng nhau chạy tới chạy lui.
Kiều Dật cầm theo thẻ của Bùi Minh Phong, định ra ATM của bệnh viện rút một ít tiền để nộp phí, lần này anh không ngốc đến nỗi tự mình ứng tiền nữa.
Cắm thẻ vào máy, chuyển tới trang rút tiền, Kiều Dật định nhập số tiền, ngón tay bỗng dừng lại trên những con số.
Đợi chút......
Có vẻ bây giờ là thời cơ tốt nhất để lấy tiền rồi bỏ trốn........
Anh nhịn không được ngâm thêm một lúc lâu.
Có tiền thiệt là tốt quá đi. Đáng tiếc anh chỉ có thể ở trong đây tầm ba bốn ngày là phải chạy trốn rồi.
Kiều Dật tắm rửa xong, lau khô nước trên người mình sau đó mặc bộ đồ ngủ mình đã mang theo.
Sau khi mặc đồ xong thì mới phát hiện có chút khó xử, bộ đồ ngủ của anh là bộ đồ hai mảnh bình thường, mua trên mạng hai trăm tệ mặc được một năm, vốn đã có chút cũ rồi, lúc trước đánh nhau với tên trộm ở khách sạn cũng không phát hiện hai cái cúc áo ở trên bị bung ra. Đêm ngủ ở bệnh viện, anh cũng chỉ cởi áo khoác rồi mặc quần ngủ, trải qua một đêm xong thì không lấy áo ngủ ra xem nữa.
Kiều Dật nhìn vào gương, trên dưới anh rách rưới trông có vẻ không phù hợp với khung cảnh xa hoa đẹp đẽ này cho lắm.
Thật là nghèo rớt mồng tơi mà.
Kiều Dật lén tìm trên bồn rửa mặt xem có hộp kim chỉ không, tìm một hồi mới nhận ra bản thân mình thật ngốc, Bùi Minh Phong là kẻ có tiền như vậy, quần áo trong nhà bị rách còn cần phải dùng kim may lại rồi mặc thêm ba năm nữa à? Dứt khoát ném đi mua cái khác cho rồi. Những người có tiền như thế này, nói không chừng quần áo mới mặc một lần đã thành đồ cũ rồi.
Nếu như chỉ có mình anh thì không sao, mặc thế nào mà chả được, khỏa thân ngủ luôn cũng ok.
Nhưng Bùi Minh Phong đang ở ngoài gọi anh.
Kiều Dật cảm thấy nếu mình tiếp tục không chịu ra ngoài thì sẽ bị nghi ngờ là ngâm bồn tới bất tỉnh, anh nghĩ nghĩ, đèn bên ngoài tắt hết rồi, ánh sáng mờ như vậy chắc là Bùi Minh Phong sẽ không thấy anh mặc áo ngủ bị rách đâu ha?
Kiều Dật cắn răng đi ra ngoài, trên giường có hai gối đầu và hai cái chăn, Bùi Minh Phong đã nằm trong một cái chăn nhưng vẫn chưa ngủ, đôi mắt lớn nhìn chằm chằm anh, trông rất có tinh thần.
Kiều Dật hỏi: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
Kiều Dật mỉm cười: "Em đang đợi anh."
Kiều Dật mỉm cười: "Đợi anh làm gì? Đáng lẽ em phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng, ngày mai còn phải dậy sớm đi bệnh viện nữa. Ngủ sớm chút đi."
Anh nhớ tới hồi bọn họ còn ngủ chung lúc nhỏ, khi đó cũng không dè chừng như bây giờ, hai người trực tiếp ngủ cùng một cái chăn.
Bùi Minh Phong luôn ngoan ngoãn đợi anh, Kiều Dật nhớ khi đó mình còn hay nói đùa "Tiểu Phong, em giống như mấy vị phi tử chờ được thị tẩm trong phim truyền hình ghê nha, chờ anh đến ngủ với em nè."
Mỗi lần như vậy anh đều cố ý cù vào eo Bùi Minh Phong để chọc cười hắn.
Đều là đùa giỡn cả.
Hôm nay thật sự mệt mỏi, Kiều Dật vừa lên giường, vẫn chưa nằm vào ổ chăn thì anh nhìn thấy chiếc đèn đầu giường bên phía Bùi Minh Phong chưa tắt. Công tắt đèn chắc cũng ở bên phía của Bùi Minh Phong.
Kiều Dật không nghĩ nhiều, anh nghiêng người qua tắt đèn, khi anh hơi khom người xuống, chỗ cổ áo bị mất hai cúc áo hoàn toàn rộng mở trước mắt Bùi Minh Phong.
Bùi Minh Phong nhìn thấy ngực anh, cả người liền ngớ ra.
Kiều Dật sờ một hồi vẫn không tìm thấy công tắc đâu, anh đành cúi đầu hỏi Bùi Minh Phong: "Công tắc ở đâu em biết...... Trời ơi! Sao em lại chảy máu mũi thế này??!"
Lúc này Bùi Minh Phong mới cảm nhận được có một chất lỏng ấm ấm chảy ra từ lỗ mũi, hắn đưa tay lên sờ thử, đầu ngón tay thấm ướt, đúng thật là chảy máu mũi rồi.
Kiều Dật kéo hắn: "Ngây ra đó là gì? Mau ngồi dậy đi, chảy máu mũi không được nằm đâu."
Bùi Minh Phong ngồi dậy, Kiều Dật lấy khăn giấy lau máu cho hắn: "Cúi đầu xuống."
Lau máu mũi chảy ra trước rồi cầm máu sau.
Kiều Dật vô cùng lo lắng: "Chuyện gì thế này? Thật sự vẫn nên kiểm tra kỹ một chút. Lúc trước đồng nghiệp của anh bị ngã đập đầu, đi bệnh viện kiểm tra xong lúc về tự nhiên bị chảy máu mũi, hóa ra là bị xuất huyết não. Làm sao bây giờ? Hay là khỏi đợi tới mai đi, bây giờ chúng ta tới bệnh viện liền."
Trong lòng anh cuống cuồng cả lên, mạng người rất quan trọng đấy giời ạ! Thậm chí anh còn không nhận ra bản thân mình càng trở nên hở hang, áo ngủ gần như trượt xuống khỏi vai, thoắt ẩn thoắt hiện, nửa che nửa đây..... Bùi Minh Phong nhìn thêm vài lần, cảm thấy máu nóng lại sắp ồ ạt chảy ra.
Hai má Bùi Minh Phong ửng đỏ, hắn không nhắc nhở Kiều Dật, chỉ nói: "Không, không sao, đợi lát nữa là ổn thôi."
Kiều Dật cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh cảm thấy vẻ mặt của Bùi Minh Phong không thích hợp cho lắm, dù anh là kẻ ngốc cũng nhận ra được Bùi Minh Phong đang một mực nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, ánh mắt kia rất nóng bỏng, giống như đang vuốt ve da thịt anh vậy.
Kiều Dật cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện chính mình đang hở hang nghiêm trọng.
Kiều Dật: "!"
Kiều Dật theo bản năng buông tay ra, rời xa Bùi Minh Phong.
Anh vừa buông tay, máu mũi của Bùi Minh Phong lại ồ ạt chảy ra.
Kiều Dật xót xa không nỡ nhưng lại ngại tới gần hắn: "Em....tự em đè mũi lại đi."
Bùi Minh Phong hệt như đứa trẻ làm chuyện xấu sợ bị bắt tại trận, bây giờ đôi mắt không dám nhìn thẳng anh nữa, giả vờ như vừa nãy hắn không hề dùng mắt để "ăn đậu hũ"* của anh, ngoan ngoãn tự mình đè mũi cầm máu.
*Tương tự như chiếm tiện nghi bao gồm sờ mó (bằng tay chân hoặc ánh mắt), đụng chạm, trêu chọc, đùa giỡn,... cơ thể người khác.
Kiều Dật vốn không được tự nhiên lắm, nhưng khi thấy hắn như thế, lại cảm thấy dáng vẻ lén lút này của hắn trông rất mắc cười cho nên cũng không vạch trần hắn.
Đồng tính thật sự là kỳ lạ, trên người anh có cái gì mà Bùi Minh Phong không có chứ? Bây giờ cơ ngực của hắn còn bự hơn anh nhiều, dáng người của anh cũng không đẹp bằng hắn, bờ ngực phẳng lì với hai viên tròn cứng ngắc, dù thế nào cũng không thể nhìn tới chảy máu mũi được đúng không?
Giày vò đến hơn mười phút máu mới ngừng chảy.
Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi.
Tuy rằng Kiều Dật không chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia nhưng anh vẫn có chút không được tự nhiên.
Bùi Minh Phong nhìn anh mới chảy máu mũi, vậy không phải chứng tỏ hắn có sắc tâm với anh sao? Cũng không biết hắn có háo sắc không nữa.
Mặc dù bây giờ hắn là bệnh nhân có một lỗ trên đầu, nhưng ai mà biết được liệu nửa đêm Bùi Minh Phong có tập kích anh không?
Sau khi tắt đèn, Kiều Dật nhanh chóng bọc mình trong chăn, tâm tình mười phần thấp thỏm không yên, sợ ban đêm Bùi Minh Phong sờ vào chăn quấy rối.
Kiều Dật nghe thấy tiếng hít thở của Bùi Minh Phong, nghĩ rằng chờ Bùi Minh Phong ngủ xong thì mình sẽ ngủ, trong lòng nghĩ lung tung, chẳng lẽ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đặt chén nước ở giữa chăn để phòng gian như thế à.
Có thể do mấy ngày nay thật sự mệt mỏi, Kiều Dật nghĩ nghĩ một hồi rồi không biết bản thân thiếp đi từ lúc nào.
Chờ sau khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Vẫn là Bùi Minh Phong kêu anh dậy.
Kiều Dật nghe thấy có người khẽ nói bên tai mình: "Dậy thôi anh, đồng hồ báo thức của anh kêu mấy lần rồi."
Lúc này Kiều Dật mới mơ màng mở đôi mắt lim dim ngái ngủ của mình ra, anh buồn ngủ vô cùng, phải mất một hồi mới có chút tỉnh táo, ngay sau đó lại càng hoảng sợ, anh vào Bùi Minh Phong dựa sát vào nhau, anh còn ôm Bùi Minh Phong nữa!!!
Kiều Dật ngạc nhiên tới mức trực tiếp đẩy Bùi Minh Phong ra, trách hắn: "Sao em lại ở trong chăn của anh."
Vành tai Kiều Dật đỏ chót, không thể nào? Bùi Minh Phong nhân lúc anh ngủ đã làm cái gì rồi? Trinh tiết của anh vẫn còn chứ?
Bùi Minh Phong suýt nữa đã ngã xuống giường, hắn cực kỳ tủi thân giải thích: "......Đó là chăn của em, anh ngủ, ngủ tới nỗi chui vào chăn của em."
Kiều – ngủ say tới nỗi tóc tai rối bù – Dật nhìn hoa văn trên chăn bông, đỏ mặt.
Ồ, đúng là tự anh chui vào trong chăn của Bùi Minh Phong.
Xấu hổ quá điiiii.
Kiều Dật gãi đầu, thật ra cách anh ngủ cực kỳ không tốt, còn thích ôm đồ này đồ nọ để ngủ nữa,
Kiều Dật chột dạ: "Sao anh lại chui vào chăn em ngủ được nhỉ? Ha ha, anh đã nói là anh ngủ không tốt rồi mà. Có phải anh đã làm phiền tới em rồi không, hại em ngủ không ngon rồi."
Rõ ràng là có, nhưng Bùi Minh Phong nhìn anh lại kìm lòng không được, trầm giọng nói: "Không có, em ngủ rất ngon."
Hai người rời giường rửa mặt, ăn sáng, đi bệnh viện.
Trên đường lái xe, vì để giảm bớt xấu hổ, Kiều Dật cảm thấy nên tìm đề tài khác để tán gẫu, anh ho nhẹ một cái, cùng Bùi Minh Phong nói về chuyện của bác sĩ Lạc.
Bùi Minh Phong nghe vậy thì nhíu mày: "Anh và bác sĩ Lạc kia thân nhau lắm sao?"
Kiều Dật nói: "Cũng được, đừng thấy anh ấy nói chuyện lạnh lùng, thật ra anh ấy là người rất dịu dàng á."
Bùi Minh Phong không trả lời, dáng vẻ không chút hứng thú.
Vốn định làm bầu không khí ấm cúng chút, không hiểu sao Kiều Dật lại cảm thấy không khí càng thêm lúng túng, anh im lặng không nói chuyện nữa, chỉ hỏi Bùi Minh Phong trưa nay muốn ăn gì để anh làm cho hắn.
Còn chưa tới bệnh viện, Bùi Minh Phong đã không có chút thiện cảm nào với vị bác sĩ Lạc này.
Chẳng qua là vì Kiều Dật muốn hắn đến nên hắn mới tới khám một chút.
Kiều Dật nhớ tới một chuyện, nói: "Em đừng nói với bác sĩ Lạc là chúng ta đang yêu đương đấy."
Bùi Minh Phong ậm ừ đáp: "Ừm."
Tới bệnh viện.
Kiều Dật dẫn Bùi Minh Phong đi gặp bác sĩ Lạc.
Lạc Hàn đã nhìn thấy anh từ xa: "Tiểu Kiều."
Kiều Dật mỉm cười chào hỏi với Lạc Hàn rồi kéo người bên cạnh qua giới thiệu: "Bác sĩ Lạc, lâu rồi không gặp. Đây là người bạn em muốn nhờ anh khám bệnh ạ."
Ánh mắt Bùi Minh Phong có hơi không thiện ý đáng giá Lạc Hàn, Kiều Dật không nói dáng vẻ của bác sĩ Lạc này vừa cao vừa đẹp, tuy rằng trên mặt có vết sẹo nhưng lại không hề ảnh hưởng tới mị lực của anh ta.
Bùi Minh Phong nói: "Xin chào, tôi là bạn trai của Kiều Dật."
Kiều Dật: "....." Đã nói là giữ bí mật rồi mà?
Lạc Hàn hơi nhướng mày, gặp biến không hoảng, bình tĩnh nói: "Theo anh lại đây đi."
Tới phòng khám bệnh.
Lạc Hàn ngồi xuống chuẩn bị khám bệnh thì nhìn thấy tên bệnh nhân: Bùi Minh Phong.
Lạc Hàn ngẩng người, chân mày hơi nhíu lại, anh liếc nhìn Bùi Minh Phong một cái, khéo léo dừng lại một lát rồi mới bắt đầu điềm tĩnh hỏi bệnh, sau đó kê một số thứ cần kiểm tra, bảo Kiều Dật dẫn Bùi Minh Phong đi khám.
Kiều Dật cảm ơn bác sĩ Lạc rồi dẫn Bùi Minh Phong đi chụp CT não,..... sau đó anh để Bùi Minh Phong ngồi ngoài phòng kiểm tra đợi, còn mình thì đi trả tiền, không để hai người cùng nhau chạy tới chạy lui.
Kiều Dật cầm theo thẻ của Bùi Minh Phong, định ra ATM của bệnh viện rút một ít tiền để nộp phí, lần này anh không ngốc đến nỗi tự mình ứng tiền nữa.
Cắm thẻ vào máy, chuyển tới trang rút tiền, Kiều Dật định nhập số tiền, ngón tay bỗng dừng lại trên những con số.
Đợi chút......
Có vẻ bây giờ là thời cơ tốt nhất để lấy tiền rồi bỏ trốn........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất