Còn Tựa Âm Thanh Trong Cơn Say Năm Ấy

Chương 12

Trước Sau
Editor: Goblin



Rời khỏi lều lớn, khí thế ngoan cường không khuất phục trước địch ban nãy của Sở Tỷ biến mất tăm, đôi chân thoáng cái như nhũn ra, nếu không nhờ có người bên cạnh đỡ lấy, chắc có lẽ hắn đã ngã sắp mặt xuống đất rồi. Sở Tỷ hít sâu thở ra hai lần, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Thật đáng sợ.

Đôi mắt sâu hun hút của Tô Hách Ba Khổng lúc nãy như lưỡi gươm sắt bén ẩn chứa một lực lượng không tên nào đó, chẳng chút nương tình đâm xuyên qua người hắn, khiến hắn nảy sinh ảo giác kẻ ban nãy mình đối mặt không phải tướng lĩnh quân địch, mà là mãnh thú khát máu hung tàn trên thảo nguyên, còn Sở Tỷ hắn lại như con mồi bị ngắm trúng, không đường chạy cũng chẳng có nơi nào để lẫn trốn, chỉ biết đứng im đấy và run rẩy.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như, Sở Tỷ không cách nào che giấu suy nghĩ của bản thân trước mặt người khác. Lại nói bị người nhìn thấu suy nghĩ đã đành, thế mà lại còn không ức chế được cảm xúc sợ hãi trong lòng. Có lẽ người xung quanh không ai phát hiện sự run rẩy của hắn, nhưng nhất định Tô Hách Ba Khổng nhận ra.

Không thể xem nhẹ.

Chẳng thể chạy thoát.

Người đàn ông này.

Trong lúc Sở Tỷ mãi mê đuổi theo suy nghĩ của mình, bọn thị vệ đã áp giải hắn đến lều bạt được chỉ định. Chúng vén rèm lên, đẩy Sở Tỷ vào rồi ra ngoài canh giữ.

Sở Tỷ cho rằng bản thân sẽ bị mang đến mấy nơi như lồng giam chẳng hạn, nhưng nhìn điều kiện lều này quả thật chẳng liên qian gì tới nơi gọi là giam giữ quân địch cả. Ở trong lều này không dụng cụ tra tấn, không gồng xiềng, cũng không có người canh chừng nhất cử nhất động của hắn, Sở Tỷ hoàn toàn được tự do trong phạm phi lều bạt này. Vì không biết ý đồ của Tô Hách Ba Khổng là gì, hắn vẫn là tranh thủ quan sát nơi này một chút thì tốt hơn.

Đường kính cái lều này tầm khoảng mười thước, được bao bởi lớp vải nỉ dày bền, đáy lều trải một lớp thảm dày được làm từ lông cừu thượng hạng, có tác dụng giữ ấm cực tốt. Đạp lên cho cảm giác dày dặn đồng thời cũng rất êm ái, chắc hẳn dưới lớp lông cừu này còn được thêm nhiều lớp da trâu khác để chống thấm nước đồng thời giúp tấm thảm bền lâu hơn. Đối diện cửa lều là một bộ bình phong bốn cánh, thêu hoạ tiết tứ quý*, liếc sơ liền biết đây là hàng mỹ nghệ cao cấp từ vùng Giang Nam của Đại Thiệu. Sở Tỷ vòng qua bình phong, liền thấy một chiếc bàn gỗ dài đặt sát bên trong, được sơn một lớp màu đậm bên ngoài chẳng biết được là từ chất liệu gì. Trên bàn bày vài miếng da trâu, bút mực cùng một số món linh tinh khác, tổng thể cách bố trí đồ vật không khác bên Thiệu quốc là bao.

*mai – lan  – cúc – trúc

Phía tây đặt một chiếc bàn trà cùng một vài tấm đệm lót, tựa hồ là một phòng khách nhỏ. Sát vách phía đông đặt một cái sập hình bán nguyệt có độ cong vừa khít với đường cong của lều bạt, màn giường được chiếc mốc kỳ lân mạ vàng buộc gọn gàng vén qua một bên. Đây là lần đầu Sở Tỷ thấy cái giường hình thù lạ thế này, hắn hết sức tò mò đi tới ngồi lên thử, và thật bất ngờ, xúc cảm mang lại mềm mại thư thích vô cùng.

Tuy đã phát giác căn lều này đầy bất thường thế nhưng lại không có tâm tư đi tìm hiểu nguyên nhân, bây giờ đầy đầu hắn đều là đồng bạn bị bắt, lo lắng không biết họ sẽ bị giày vò thế nào. Sở Tỷ dán tai lên vách lều bằng vải nỉ nghe ngóng, nhưng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân tuần tra qua lại của thị vệ gần đó, hắn nhắm mắt lại tính toàn một chút, thầm nghĩ khả năng trốn thoát thành công e là không quá khả thi. Một đêm này tinh thần Sở Tỷ bị dằn vặt đủ thảm, từ khi bắt đầu tiến hành kế hoạch tập kích, thần kinh hắn luôn trong trạng thái căng thẳng không thể thả lỏng, lúc này đã đến giờ Dần – là thời điểm con người mệt mỏi nhất, mí mắt hắn chua xót căng đau, nhịn không được nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng tiềm thức vẫn cảnh giác mọi vật xung quanh, rồi cứ nửa mê nửa tỉnh như thế mà thiếp đi.

Tô Hách Ba Khổng xử lý xong mọi chuyện trong tay thì trở về lều của mình, lúc bước qua bình phong liền thấy  Sở Tỷ đang say sưa ngủ trên giường của hắn.

Nhìn dạng vẻ say ngủ của Sở Tỷ, khoé môi hắn bất giác cong lên, có chút không giống hắn ngày thường.

Tô Hách Ba Khổng chậm rãi đến cạnh mép giường, bước chân nhẹ hẫng cơ hồ không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng vẫn khiến Sở Tỷ đang trong trạng thái cảnh giác cao độ tỉnh lại khi Tô Hách Ba Khổng vừa tiến đến sát giường.

Đôi mắt vốn khép chặt bất thình lình mở ra nên con ngươi khó lòng xác định rõ tiêu cự, theo đầu óc ngày một tỉnh táo, ánh mắt Sở Tỷ nhanh chóng tìm được tiêu điểm — hắn tràn ngập phòng bị nhìn Tô Hách Ba Khổng, đôi môi mím chặt không phát ra âm thanh nào. Quá trình Sở Tỷ tỉnh dậy thật chất chỉ diễn ra vài giây ngắn ngủi thôi, nhưng trong mắt Tô Hách Ba Khổng lại tràn đầy sự kinh hỉ giống như nhìn thấy quá trình phá kén thành bướm của một con ấu trùng vậy.

Lại là đôi mắt ấy.

Tô Hách Ba Khổng không kiềm được vươn tay muốn chạm vào đôi mắt sáng ngời kia, song Sở Tỷ lại bất thình lình trở mình ngồi dậy xuống giường tránh né bàn tay của Tô Hách Ba Khổng.



Tô Hách Ba Khổng cũng đứng dậy nhìn Sở Tỷ đang đứng đối diện, hỏi: “Sở đại nhân ngủ ngon chứ?”

Mới vừa rồi Sở Tỷ bật dậy có hơi mạnh, bây giờ hắn cảm thấy máu toàn thân như đồng loạt dồn vào não làm cả người xay đầu váng mắt hoa, không nhịn được dùng xoa bóp cái trán, nhưng vẫn lì lợm đáp, “Cám ơn Tô Hách Ba Khổng tướng quân ngài đã khoản đãi, ta ngủ ngon lắm.”

Tô Hách Ba Khổng chẳng hề bất ngờ khi Sở Tỷ nhận ra thân phận mình, nhìn dáng vẻ cậy mạnh của Sở Tỷ, hứng thú trong hắn càng tăng: “Điều kiện quân doanh có hạn, ta mới đem giường mình nhường cho Sở đại nhân, nếu nói ngủ không được mới kỳ lạ đấy.”

Sở Tỷ đặt ra rất nhiều giả thuyết, nhưng không ngờ đây lại là lều của Tô Hách Ba Khổng. Sớm biết thế hắn đã tranh thủ lục tung chỗ này tìm tin tức rồi... thế nhưng vài giây sau liền thay đổi suy nghĩ, nếu Tô Hách Ba Khổng dám nhốt hắn ở chỗ này, vậy chứng minh chỗ này chẳng cất chứa bí mật gì. Nghĩ vậy Sở Tỷ càng thêm ảo não.

Tô Hách Ba Khổng quan sát sự biến đổi rất nhỏ trong mắt Sở Tỷ, mà trên mặt y lại gần như chẳng lộ chút dấu vết nào thì hứng thú lắm, không khỏi mở miệng hỏi: “Sao Sở đại nhân lại không nói chuyện?”

Sở Tỷ ngẩng đầu nhìn Tô Hách Ba Khổng, song mới chạm vào mắt y được vài giây lại theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng dời đường nhìn sang nơi khác: “Muốn nói cái rắm gì thì mau thả! Quanh co lòng vòng thì được tích sự gì!”

Hắn thật sự chịu đủ rồi.

Thái độ của gã tên Tô Hách Ba Khổng này với hắn chẳng khác nào đang đùa giỡn một con thú nuôi, nhìn hắn mệt mỏi ứng phó, vô lực phảng kháng rồi lấy đó làm thú vui. Nghĩ đến trong tay người này còn nắm giữ mười mấy sinh mạng của đồng đội, trong nháy mắt Sở Tỷ liền chán ghét loại phỏng đoán cùng thăm dò lá mặt lá trái này, như giọt nước tràn ly trực tiếp trở mặt.

“Ta có gì muốn nói à?” Tô Hách Ba Khổng mỉm cười nghiền ngẫm, “Cơ mà ta không có gì muốn nói hết. Trời sáng rồi, tin tức các ngươi đánh lén thất bại cũng đã truyền về, đến lúc đó liền xem hoàng đế của ngươi yêu giang sơn, hay là yêu mỹ nhân hơn đây.”

Sở Tỷ khinh thường hừ lạnh, “Hừ, ngươi cho rằng Sở Tỷ là nhân vật trọng yếu thế cơ à? Chẳng qua chỉ là một giám quân nhỏ bé thôi, nếu hôm nay chết ở chỗ này thì sẽ còn hàng ngàn người nhậm chức thế vào. Sử quan ngày nào đó chắc chắn sẽ viết một đoạn về ta, một đời tầm thường Sở Tỷ ta có thể lưu danh thiên cổ trái lại cũng không uổng phí đời này.”

“Đương nhiên sẽ có nhiều giám quân nữa.” Tô Hách Ba Khổng áp sát lại gần Sở Tỷ, sau đó nhẹ giọng nói, ” Nhưng tình nhân của hoàng đế Thiệu quốc một khi chết đi sẽ không còn nữa.”

Sở Tỷ nghe đến đây vội bước lui về sau kéo giãn khoảng cách với  Tô Hách Ba Khổng, tuy lòng đã trào dâng sóng to gió lớn nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh đáp, “Ngươi... nói bậy!!”

“Ta có nói bậy hay không chốc nữa liền biết thôi.”

Đang lúc nói chuyện thì một thị vệ Tác-ta vén rèm bước vào, dùng ngôn ngữ Tác-ta nói gì đó, sau khi Tô Hách Ba Khổng nghe xong chân mày cau lại tiếp đó phân phó việc nào đó, thị vệ kia vâng một tiếng rồi xoay người ra ngoài.

“Hoàng đế của người đồng ý dùng mười thanh U Lương đổi ngươi về đấy.”

“Đại tướng quân, lời nói dối ngu ngốc thế này đứa con nít mười tuổi cũng chẳng buồn tin đâu.” Sở Tỷ khinh thường nói.

“Ha ha.” Tô Hách Ba Khổng không ngờ Sở Tỷ còn am hiểu cả ngôn ngữ tộc Tác-ta mình, mà cũng phải, nếu không có chút bản lãnh Thiệu quốc cũng sẽ không phái hắn đi tập kích. Lời Tô Hách Ba Khổng nói lúc nãy chẳng qua là trêu đùa người trước mặt thôi, “Thiệu quốc từ chối điều kiện.”

“Đương nhiên rồi.” Sở Tỷ dáng vẻ như đây là chuyện rất thiên kinh địa nghĩa, “Đồng ý điều kiện của ngươi mới là thiên đại chê cười.”

“Vậy ta không thể làm gì khác hơn... là ra tay từ trên người ngươi vậy.” Vẻ mặt Tô Hách Ba Khổng bỗng trở nên lạnh lùng, hắn dùng ngôn ngữ Tác-ta hạ lệnh, liền có một đám thị vệ tiến vào áp giải Sở Tỷ đi đến một nơi khác.

Từ lúc bị bắt Sở Tỷ đã dự liệu trước sẽ có ngày này, ngẩng cao đầu hiên ngang bước khỏi lều lớn.



Nhưng Sở Tỷ thật không ngờ Tô Hách Ba Khổng lại sai người bày bục hành hình giữa tiền tuyến. Bên trên là một giá gỗ hình chữ thập, hai bên trái phải thì bày đủ loại dụng cụ tra tấn, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm mấy kẻ nhát gan sợ đến tè ra quần, quỵ luỵ cầu xin tha thứ.

Sắc trời lúc này đã sáng hẳn, dưới ánh mặt trời chiếu sáng tất cả sự vật đều bị phơi bày không chút che giấu, những tia sáng chói loá đánh vào mặt Sở Tỷ làm hắn không tài nào mở mắt nổi. Bên cạnh lại có người Tác-ta dùng tiếng Hán ngữ cao giọng hét, đại loại là bảo quân Đại Thiệu mau chóng đầu hàng bằng không hôm nay chính là ngày cuối cùng của Sở Tỷ.

Tô Hách Ba Khổng cũng tới nơi hành hình, hắn bảo người dùng hình khoan động thủ, sai người hô to lời vừa rồi thêm lần nữa, chỉ là phía đối diện vẫn im hơi lặng tiếng không trả lời, bấy giờ Tô Hách Ba Khổng mới phất tay nói: “Đừng đánh chết.”

Ba!

Roi da thô cứng hệt như lưỡi dao bất thình lình đánh tới, Sở Tỷ cảm thấy chỗ bị roi quất vào đau nhức nóng cháy không chịu nổi, suýt chút nữa đã bật thốt tiếng kêu đau đớn, nhưng dưới sự kiểm soát của lý trí, Sở Tỷ sống chết cắn chặt môi không cho bất kỳ âm thanh nào phát ra khỏi miệng.

Ba!

Lại một roi nữa giáng xuống, Sở Tỷ vẫn ngoan cường không rên lấy một tiếng, ánh mắt người xung quanh nhìn hắn đã có chút kính sợ.

Ba!

Ba ba!

Một roi lại một roi liên tục quất lên người Sở Tỷ, mỗi lần roi đánh xuống rồi vung lên đều có thể thấy ít máu lẫn chút da thịt bong tróc vung vẫy trên không, dưới ánh mặt trời nó hiển rõ mảy may không che đậy, quét sạch bầu không khí trong lành sáng sớm bằng thứ sát khí đẫm máu. Tiếng roi da rõ mồn một giữa thảo nguyên yên tĩnh, truyền đi mỗi lúc một xa, vang vọng vào tai đại quân Thiệu quốc đối diện không đưa ra được đáp án. Gã đàn ông Tác-ta phụ trách hành hình là kẻ dùng roi có kinh ngiệm phong phú, gã biết đánh thế nào để người chịu hình thống khổ nhất, nhưng không gây ra vết thương chí mạng cho họ. Tô Hách Ba Khổng đã lệnh ‘không được đánh chết’, nghĩa là Sở Tỷ sẽ phải chịu đựng cảm giác sống không bằng chết này cho đến khi Tô Hách Ba Khổng bảo ngừng mới thôi.

Trận đòn roi này kéo dài tròn hai canh giờ, người hành hình đã thay đổi hai lần, thế mà Sở Tỷ vẫn chịu đựng không rên lấy một tiếng. Chiếc áo lót trắng mỏng mặc trên người để thuận tiện cho việc đi lại, lúc này cũng đã rách tươm nhìn không ra hình dạng vốn có. Trên da thịt nhẵn nhũi chằng chịt lằn đỏ, máu thịt bê bết hết cả lên, trông rất thê thảm. Gã Tác-ta hành hình ở một bên nghỉ ngơi cũng không nhìn nổi, đi tới trước mặt Tô Hách Ba Khổng nói: “Tướng quân, không thể đánh nữa, nếu còn đánh tiếp y sẽ không chịu nổi.”

Tô Hách Ba Khổng liếc mắt nhìn gã, nói: “Không phải lệnh ngươi đừng đánh chết sao? Mạng y giữ không được chính là do kỹ thuật các ngươi chưa tới, có phải ta cũng nên trừng phạt bọn ngươi luôn không?”

Tay hành hình biết bản thân đã chọc Tô Hách Ba Khổng không vui liền ngậm mồm đứng qua một bên.

Tô Hách Ba Khổng cân nhắc một lúc rồi hạ lệnh: “Ngừng tay.”

Hán tử hành hình như được giải thoát, ném roi đi nhanh chóng xuống dưới nghỉ ngơi.

Hai canh giờ, ngay cả người hành hình cũng mệt lã huống chi là người chịu hình. Tô Hách Ba Khổng xác định quân Đại Thiệu đều nghe thấy trận roi này, cùng tình trạng thê thảm của Sở Tỷ không sót miếng nào, kể cả Sở Tỷ không phát ra âm thanh nào đi nữa thì cũng đã tạo thành uy hiếp nhất định. Lúc này hắn mới thong thả đi đến trước mặt Sở Tỷ: “Cầu xin ta đi, ta sẽ thả ngươi xuống.”

Sở Tỷ vẫn cúi đầu không trả lời. Ban nãy mưa roi cứ vun vút không ngừng nên không cảm thấy có gì khác thường, đợi roi ngừng rồi mới giật mình phát hiện sự im lặng của Sở Tỷ quá mức bất thường.

Hai đầu chân mày của Tô Hách Ba Khổng nhíu lại, chẳng bận tâm cả người đầy vết máu của Sở Tỷ, bước tới gạt mái tóc rối bời của y ra, nâng gương mặt nãy giờ vẫn cúi gầm xuống đất kia lên, đập vào mắt hắn là khuôn mặt trắng phếu cùng hai mắt nhắm nghiền của Sở Tỷ.

Rõ ràng là đã sớm bất tỉnh không biết gì.

Tô Hách Ba Khổng đưa tay sờ mạch đập trên cổ Sở Tỷ, nhịp đập vô cùng yếu ớt, nếu lệnh ngừng tay trễ chút nữa người này chắc chắn cứ thế mà đi gặp tổ tiên luôn rồi.

“Người đâu!! Khiêng xuống! Tìm đại phu đến đây!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau