He Cùng Ảnh Đế Thầm Mến

Chương 3: Giả vờ say

Trước Sau
Thẩm Hạo Hi trong lòng biết rõ, chính mình lần này đã thu hút không ít cừu hận, Phó Tuyển Trăn hiện tại bất động thanh sắc, thế nhưng lấy địa vị trong giới của anh hơn nửa cũng là coi thường cậu.

Tuy rằng cậu thực sự cũng không phải thật sự là nhảy dù, mà là thông qua thử kính mới được tuyển chọn, nhưng điều này cũng không ngăn cản những người khác không thích cậu, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết tình hình thực tế.

Ai bảo cậu không có tư lịch, không nổi tiếng, lại được diễn chính, Thẩm Hạo Hi tự cười nhạo bản thân.

Nhưng phần ủ rũ này rất nhanh bị cậu che đậy, cậu không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần có thể chiếm cứ một phần trong sự nghiệp diễn xuất của Phó Tuyển Trăn, cậu đã đủ hài lòng.

Cho dù có thể bị đối phương chán ghét, nhưng là ít nhất trong phim, bọn họ vẫn có một chút tình cảm.

Tuy rằng cũng chỉ là một chút, thế nhưng ít còn hơn không, so với lúc trước không hề quen biết đã tốt lắm rồi.

Nghĩ như thế, tâm trạng của Thẩm Hạo Hi liền chuyển biến tốt lên. Ánh mắt của cậu lơ đãng đảo qua mặt bàn, cười nhìn về phía Nhâm Đông Hải: "Đạo diễn, một bàn người đều chờ chú động đũa kìa."

Nhâm Đông Hải liếc cậu một cái, lại nhìn những người khác trên bàn đều không có động tĩnh, tức giận nói: "Chú mới vừa nãy đều nói rồi, cứ coi như một bữa tối bình thường, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần chú ý quá nhiều."

Người đang ngồi ở đây đều đã thành tinh, lời này của Nhâm đ*o bề ngoài là nói với Thẩm Hạo Hi, kì thực là nói cho bọn họ nghe, chẳng qua bọn họ do dự một hồi, vẫn là không dám động.

Đạo diễn có thể khách khí, nhưng nếu bọn họ thật sự động đũa trước, chính là biểu hiện không hiểu chuyện.

Một số diễn viên trẻ khác trong phòng nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Thẩm Hạo Hi cùng sự bất đắc dĩ trong giọng điệu của Nhâm đ*o, trên mặt từng người đều lóe lên một tia kinh ngạc, tuy rằng từ chuyện vừa rồi bọn họ nhận ra được quan hệ của Nhậm đạo cùng Thẩm Hạo Hi rất không tệ, nhưng không nghĩ đến, quan hệ của hai người sẽ tốt đến như thế này.

"Cho dù là tiệc tối bình thường, lễ nghi vẫn phải có." Thẩm Hạo Hi cười nói, "Nếu như không nói đến chuyện thâm niên, thì phải đợi các trưởng bối động trước, tiểu bối mới có thể cùng ăn a."

Câu trả lời này tiêu chuẩn mười phần hoàn mỹ, Nhâm Đông Hải chịu bó tay với cậu, bèn quay lại nhìn các diễn viên lớn tuổi trên bàn: "Nghe thấy chưa, thằng nhóc này đang ám chỉ mọi người đấy."

Trọng Quốc Niên, người lớn tuổi nhất trong bàn, cười ha ha: "Đã như vậy, thì ông già này, sẽ dùng món trước."

Những người khác dồn dập đồng ý, chờ Trọng Quốc Niên và những người lớn tuổi gắp đồ ăn, mọi người mới lục tục động đũa.

Phó Tuyển Trăn vẫn đang hồi tưởng lại lời chào mà Thẩm Hạo Hi vừa nói với mình, đối với người không quen biết, hắn luôn duy trì thái độ đối xử bình đẳng, sau khi đáp lại Thẩm Hạo Hi, ánh mắt đối phương lộ ra vẻ mất mát rõ ràng, cả người thoạt nhìn thật giống như chịu ủy khuất.

Thế nhưng sự mất mát rất nhanh liền biến mất ở đáy mắt, nhanh đến mức Phó Tuyển Trăn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình.

Phó Tuyển Trăn giống như lơ đãng liếc mắt nhìn Thẩm Hạo Hi mỉm cười.

Nếu như hắn vừa rồi không có nhìn lầm, thì kỹ năng diễn xuất của người kia hẳn là rất tốt, Nhâm Đông Hải lần này đúng là nhặt được bảo bối.

Chẳng mấy chốc, rượu đã qua ba vòng.

Thẩm Hạo Hi rất không thích loại tụ hội này, những người không quen biết đều dồn dập đến chào hỏi, hơn nữa bất kể là có thành ý hay không thì đó cũng là một trận thổi phồng, vì duy trì lễ nghi, cậu còn phải đáp lại từng người một, đến cuối cùng cậu cảm giác khuôn mặt của mình sẽ đông cứng lại vì cười.

Vừa âm thầm châm biếm, một bên khác, Viên Ứng Vũ đã bắt đầu mời rượu, xem tư thế kia, hẳn là muốn cùng người trên bàn uống một vòng.

Mấy vị diễn viên lớn tuổi không chịu nổi sự nhiệt tình của cô, dồn dập lấy trà thay rượu cùng cô cụng chén.

Các diễn viên trẻ khác cũng tiếp rượu với thái độ cung kính, mà đến lượt Tiết Doanh, một diễn viên nam khác cũng thường xuyên PR trên mạng, hai người còn khen qua khen lại một phen, thoạt nhìn quan hệ tốt tới mức có thể mặc chung một cái quần.

Tuy nhiên, trên thực tế, đoàn đội của Viên Ứng Vũ cùng Tiết Doanh ngày thường không ít minh tranh ám đấu(*), hai người đã từng xào CP để nổi tiếng, bây giờ mỗi người đều có nhân khí rất cao, đoàn đội hai bên liền bắt đầu ở sau lưng ném đá giấu tay, muốn giẫm lên đối phương. Đoàn đội như vậy, phía sau không thể thiếu bản thân diễn viên ngầm đồng ý hoặc là thúc đẩy. Biểu hiện của hai người này bây giờ hoàn toàn chính là tình cảm plastic điển hình trong giới giải trí. Rõ ràng hai bên đều hận không thể đem đối phương đạp ở dưới chân, lại muốn lá mặt lá trái, bày ra bộ dạng hòa hợp êm thấm, giả tạo.

(*) tranh giành cấu xé lẫn nhau (mâu thuẫn cùng cực, tranh đấu gay gắt, không khoan nhượng)

Tuy rằng Thẩm Hạo Hi trước đây không ở trong giới, nhưng vì quan hệ trong nhà, nên đối với các loại bát quái đều biết rõ ràng, bây giờ nhìn biểu hiện plastic trước mắt, lại nghĩ đến biểu hiện của những diễn viên thực lực kia vừa rồi, cậu không khỏi thở dài trong lòng.

Rõ ràng thực lực không kém, mà bởi vì không tuyên truyền chính mình, thiếu lưu lượng cùng nhiệt độ, không thể không cúi đầu trước người địa vị cao mà thực lực yếu, cũng là sự bất đắc dĩ của diễn viên nghiêm túc đóng phim.

Đây là "bệnh trạng" của thị trường điện ảnh và truyền hình và giới giải trí dưới ảnh hưởng của lưu lượng truy cập.

Nếu như không phải là bởi vì Phó Tuyển Trăn, cậu mới không đặt chân vào giới giải trí giả dối, hỗn loạn này.

Thẩm Hạo Hi mí mắt hơi rũ xuống, che giấu cảm xúc của mình vào đáy mắt.

Chờ Thẩm Hạo Hi hoàn hồn, phát hiện Viên Ứng Vũ đã chúc rượu tới gần phía bên mình, người tiếp theo chính là Phó Tuyển Trăn.

Cậu thực sự không muốn cùng Viên Ứng Vũ uống rượu, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, làm bộ hai mắt mơ hồ, giả vờ say.

Vừa nghĩ tới Phó Tuyển Trăn lát nữa có thể sẽ cùng Viên Ứng Vũ uống rượu, sự ghét bỏ của Thẩm Hạo Hi đối với nữ diễn viên này càng cao hơn.

Cậu rất không thích Viên Ứng Vũ, cô ta vì nổi tiếng đã làm nhiều lần chuyện xấu xa. Bởi vì phía sau có kim chủ chống đỡ, cho nên những chuyện kia còn chưa tuôn ra, đã bị ép xuống. Công chúng bên ngoài không biết gì cả, thế nhưng cậu vô cùng rõ ràng.

Không biết làm thế nào mà cô ta lại vào được đoàn phim, Thẩm Hạo Hi nội tâm không còn gì để nói.



Lại nghĩ tới người phụ nữ này muốn diễn Diệp Vô Tiên —— nữ phụ một nổi bật nhất trong cuốn sách, là tỷ tỷ của Phó Tuyển Trăn trong phim, Thẩm Hạo Hi liền cảm thấy một trận buồn bực phiền muộn, chỉ muốn gửi icon phẫn nộ cho Viên Ứng Vũ.

Làm chìa khóa, ba tệ một cái mười tệ ba cái, cô làm không?! Cô không xứng! (*)

(*) Chỗ này là chơi chữ của người TQ.

/ 配钥匙 / nghĩa là làm chìa khóa nhưng chữ / 配 / còn có nghĩa là xứng

/ 您不配 / vừa có nghĩa là cô không làm, vừa có nghĩa là cô không xứng

< Lúc đầu đọc tui cũng không hiểu gì luôn ಥ_ಥ >

Thẩm Hạo Hi đang thầm than phiền, Viên Ứng Vũ đã bưng chén rượu, đối diện Phó Tuyển Trăn dịu dàng nói: "Phó ca, kỹ năng diễn xuất của em phát huy không ổn định, hi vọng lần này hợp tác, mong anh chăm sóc nhiều hơn."

Nghe đến giọng điệu ỏn à ỏn ẻn của cô ta, Thẩm Hạo Hi nội tâm lườm một cái. Chăm sóc cái đầu cô, nếu biết kỹ năng diễn xuất của mình không được, vậy cô chủ động lui diễn, không có kim cương thì đừng làm đồ sứ(*) được không?! Thật là lãng phí một nhân vật tốt!

(*) Nên làm những việc theo khả năng của mình, và đừng cố gắng làm những việc vượt quá khả năng của mình.

Trong lòng Thẩm Hạo Hi lúc này, Viên Ứng Vũ không phải đang chúc rượu, mà là đang duỗi móng vuốt về phía nam thần của mình, ép anh ấy uống một ly rượu độc. Nhưng cậu cũng bởi vì nguyên nhân khác mà không có cách nào nhúc nhích lên tiếng, chỉ có thể gào thét điên cuồng trong đầu, rượu có độc! Đừng uống!

Coi như anh muốn chết, cũng chỉ có thể là chết vì tình cùng em thôi.

Thẩm Hạo Hi đang bị chính mình ngược luyến bổ não ngược chết đi sống lại, thì âm thanh của Phó Tuyển Trăn vang lên bên tai, đem cậu từ trong não bổ kéo ra ngoài.

Phó Tuyển Trăn nói: "Không dám."

Giọng nói lạnh lùng không có chút tình người, sau đó không còn động tĩnh gì khác.

Ủa? Đây là tình huống gì vậy?

Thẩm Hạo Hi hoàn hồn, theo bản năng mà dùng hai mắt "say rượu mơ hồ" của mình nhìn sang Phó Tuyển Trăn, phát hiện sau khi hắn nói xong hai chữ kia, không có uống rượu đáp lại.

Cũng không có bất kỳ giải thích dư thừa.

Nhìn thấy Phó Tuyển Trăn không uống rượu cùng Viên Ứng Vũ, trong lòng Thẩm Hạo Hi có chút bất ngờ, bởi vì trong ấn tượng của cậu, Phó Tuyển Trăn mặc dù là người lạnh nhạt, nhưng cho tới nay cũng chưa từng làm ra loại hành vi không nể mặt này trước mặt người ta, dù sao đều là người trong giới, ngoại trừ những người thực sự không thể hòa hợp, quan hệ mặt ngoài cũng không duy trì được loại kia, thì không cần thiết phải làm cho mối quan hệ trở nên cứng nhắc.

May mắn thay, bữa tối này cũng coi là một bữa tiệc riêng tư, không có paparazi, nếu không, bài đăng trên Weibo tối nay sẽ là về việc Phó Tuyển Trăn mắc bệnh ngôi sao.

Ngoài kinh ngạc, trong lòng Thẩm Hạo Hi lại có chút mừng thầm.

Không hổ là người đàn ông mà cậu thích, dám đối xử lạnh nhạt với cám dỗ của đồ đê tiện yêu diễm.

Viên Ứng Vũ đoán chừng là lần đầu gặp phải loại ra bài không theo quy tắc này, cả người đều có chút bối rối, lúng túng cầm chén rượu đứng ở chỗ cũ, sửng sốt một hồi, mới như không có chuyện gì xảy ra cười cười, nâng cốc uống sau đó liền đổ đầy, mời Nhâm Đông Hải.

Nhâm Đông Hải ở trong vòng nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đến Viên Ứng Vũ đã làm qua những chuyện gì, mặc dù có chút không thích nữ diễn viên này, thế nhưng nhân vật đã định ra rồi, ông ngoại trừ tại thời điểm đóng phim, cũng sẽ cho người ta thể diện, không chờ cô nói một câu nào, liền cùng cô cụng chén, chính mình uống cạn trước, không hề che giấu chút nào tâm ý qua loa của mình.

Bị những hai người có địa vị cao trong đoàn phim đối xử lạnh nhạt như vậy, Viên Ứng Vũ trên mặt cũng có chút nhịn không được, cô biết những diễn viên trẻ khác trên bàn có lẽ đang xem trò đùa của cô, thế nhưng mời rượu cũng đã mời hơn một nửa, không thể không tiếp tục, chỉ có thể phẫn nộ mà nâng cốc uống, rồi lại đổ đầy.

Sau đó cô liền nghe thấy Nhậm đạo nói: "Tên nhóc này tửu lượng không tốt, đã say rồi, cũng không cần để ý tới nó."

Viên Ứng Vũ mục đích vốn là muốn kính Phó Tuyển Trăn cùng Nhâm Đông Hải, cho bọn họ thời điểm đóng phim quan tâm mình một chút, mời quanh một vòng chỉ là vì muốn động cơ của mình thoạt nhìn không rõ ràng như vậy. Cô nghe được ý tứ trong lời nói của Nhâm Đông Hải, có thể uống bớt một chén, đối với cô mà nói như được đại xá, trực tiếp bỏ qua Thẩm Hạo Hi mời đến người tiếp theo.

Trong ấn tượng Thẩm Hạo Hi cũng không uống bao nhiêu rượu, vậy mà đã say rồi? Phó Tuyển Trăn nghe thấy Nhâm Đông Hải nói như vậy, tâm lý hơi kinh ngạc, ma xui quỷ khiến nhìn về phía Thẩm Hạo Hi, kết quả cùng Thẩm Hạo Hi đang giả vờ say theo dõi hắn bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Hạo Hi "quang minh chính đại" nhìn lén bị phát hiện: "..."

Nội tâm cậu trong nháy mắt nổ thành pháo hoa, a a a a a a nhìn lén bị phát hiện, cậu bây giờ cần phải tiếp tục giả bộ say nhìn chằm chằm hay là tránh né đây?!

Cứ như vậy nội tâm xoắn xuýt mà nhìn nhau vài giây, Thẩm Hạo Hi trừng mắt, mờ mịt quay đầu đi, làm bộ chính mình chỉ là say rượu ngẩn người.

Đáng tiếc động tác quay đầu quá mức nhanh chóng, càng có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi.

Phó Tuyển Trăn: "..." Nếu như không phải động tác quay đầu cấp tốc kia, hắn thiếu chút nữa cho là Thẩm Hạo Hi thật sự uống say.

Ánh mắt của hắn đảo qua Viên Ứng Vũ còn đang chúc rượu, sau đó ấn tượng ban đầu dành cho Thẩm Hạo Hi liền chuyển biến.

Dung mạo dễ nhìn, âm thanh êm tai, ngón tay cũng đẹp, có giáo dưỡng, kỹ năng diễn xuất thoạt nhìn chẳng hề kém, những điều kiện này gộp lại, khiến Phó Tuyển Trăn cảm thấy được, suy đoán chàng trai này có kim chủ bao dưỡng đều là suy đoán sai lầm.

Thẩm Hạo Hi nhìn qua, càng giống như là tiểu thiếu gia trong một gia đình giàu có.



Ngoài lời chào vừa rồi, hắn cũng không cùng Thẩm Hạo Hi nói chuyện nhiều, nhưng lời nói cử chỉ của người này lại mang lại cho hắn cảm giác như thế.

Dù sao giáo dưỡng gia đình, thứ này không thể giả vờ được.

Nếu như Lệ Tuyên ở đây, có lẽ sẽ thu hồi thành kiến của mình ngay tại chỗ.

Thẩm Hạo Hi tim đập thình thịch, hoàn toàn không biết mình giả vờ say đã bị nhìn thấu, cảm nhận nhịp tim không khống chế được, mặt cũng có chút nóng lên, vì để tránh bị nhìn ra, cậu choàng cánh tay lên bàn, vùi đầu giả bộ say đến tiệc rượu kết thúc.

Khi những người khác gần như đã đi hết, Nhâm Đông Hải liếc nhìn Thẩm Hạo Hi vẫn đang nằm tại chỗ cố hết sức giả vờ say rồi vỗ vai cậu: "Người đều đi rồi, cháu còn giả bộ cho ai coi hả?"

Thẩm Hạo Hi thu lại vẻ say rượu, hai mắt khôi phục thanh tỉnh: "Chú không thể để cháu diễn đến nghiện được à?

Hiện tại ngoài hai người bọn họ ra, trong phòng cũng không còn ai khác, Thẩm Hạo Hi liền không cố ý tỏ ra xa cách với Nhâm Đông Hải nữa, dù sao nói thế nào, đối phương cũng là trưởng bối nhìn cậu lớn lên.

Nhâm Đông Hải vui vẻ: "Tiểu tử cháu từ trong tiệc rượu diễn đến bây giờ, còn chưa diễn đủ sao? Chú còn chưa từng thấy ai không uống bao nhiêu rượu mà vẫn say đến khi tiệc rượu kết thúc cả."

Thẩm Hạo Hi bất mãn mà phản bác: "Chú đừng nói bừa, cháu uống không ít chén rượu đâu."

Nhâm Đông Hải tàn khốc vạch trần cậu: "Cháu bớt đi, rượu cháu uống đều là chú thừa dịp bọn họ không chú ý đổ nước vào trong."

Thẩm Hạo Hi: "..."

Khó trách cậu lại thấy được tửu lượng của mình tăng, như là mình đang uống rượu giả.

Những người khác hẳn là cũng nhìn ra rồi, nhưng chắc là ngại việc này là Nhâm Đông Hải làm, không dám nhắc tới.

Thẩm Hạo Hi: "Vậy thật đúng là cảm tạ 'ngài'."

Nhâm Đông Hải vung tay: "Cậu của cháu đặc biệt gọi điện để chú chăm sóc cháu, đỡ phải bị người chiếm tiện nghi còn không biết."

Thẩm Hạo Hi nghe thấy lời này của ông, khẽ cau mày, nghi ngờ chỉ vào bản thân: "Cháu nhìn như là người rất dễ bị bắt nạt sao?"

Nhâm Đông Hải giả vờ nghiêm túc nhìn cậu từ trên xuống dưới, rồi đưa ra kết luận: "Giống đấy."

Thẩm Hạo Hi: "..."

Nhìn thấy thằng nhóc này bị mình nói đến á khẩu không trả lời được, Nhâm Đông Hải mới thoả mãn, hỏi: "Lát nữa đi cùng chú không?"

"Thôi ạ, chú Lê đang đợi cháu ở dưới rồi." Thẩm Hạo Hi nói xong, liền không nhịn được bồi thêm một câu, "Nếu để cho paparazi chụp được hoặc là những người khác biết cháu với chú ngồi cùng một xe, không biết còn nghĩ sai lệch như thế nào."

Trong giới này rất hỗn loạn, chỉ cần có một tấm ảnh, rất nhanh đã có thể biên soạn ra rất nhiều scandal hoàn toàn không đúng thực tế.

Có câu nói một cái miệng bịa đặt, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân.

"Cháu còn chưa nổi đã bắt đầu huênh hoang rồi, cháu bây giờ ấy đối với paparazi mà nói cũng chỉ là người qua đường lớn lên dễ nhìn thôi, còn lo lắng bọn họ chụp cháu?" Nhâm Đông Hải nói, "Hơn nữa việc cháu lấy được vai nam chính thông qua cậu của cháu, nói không chừng người khác đã hiểu lầm rồi."

Thẩm Hạo Hi không để ý lắm mà cười cười: "Kệ bọn họ nghĩ như thế nào đi, cháu cây ngay không sợ chết đứng."

Về phần nổi tiếng, đó cũng không phải mục đích cậu tiến vào giới giải trí.

Nhâm Đông Hải nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của Thẩm Hạo Hi, trong lòng không khỏi cảm khái, đứa nhỏ năm đó có thể tức giận bật khóc vì lời nói hư hỏng của người khác rốt cuộc cũng đã lớn rồi.

"Cháu không bị lời đồn đãi ảnh hưởng đến là tốt rồi, vậy chú đi trước." Nhâm Đông Hải thấy tâm tình cậu bình thường, cũng không nói gì thêm nữa.

Nhìn thấy Nhâm Đông Hải rời khỏi sảnh tiệc, Thẩm Hạo Hi mới đứng lên, kết quả bởi vì ngồi lâu chân tê, đứng không vững, không những bị ngồi xuống, cánh tay còn lật úp ly rượu trộn nước kia, không sai lệch đổ thẳng vào quần.

Thẩm Hạo Hi: "..." Cậu có thể chửi bậy không?

Cậu hôm nay mặc một chiếc quần tây mỏng màu trắng, sau khi bị rượu tạt vào, những vệt vàng rõ ràng nhanh chóng loang ra trên nền vải trắng tinh.

Rượu đổ ra thì thôi, tại sao cố tình lại đổ vào vị trí lúng túng như vậy, trông như bị ướt đẫm nước tiểu ấy. Nhìn vũng vết bẩn dễ bị hiểu lầm, Thẩm Hạo Hi oán hận nghĩ.

Bây giờ mới khoảng 9 giờ 30, ước chừng có rất nhiều người trong khách sạn, nếu cậu cứ đi ra ngoài như thế này, vạn nhất bị người thấy được, nghĩ thế nào đều thấy khó thở.

Cũng may vẻ túng quẫn vừa rồi của cậu không bị những người khác nhìn thấy, Thẩm Hạo Hi tự tìm niềm vui trong nỗi buồn âm thầm vui mừng, kết quả vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phó Tuyển Trăn đứng ở cửa phòng.

Thẩm Hạo Hi: "...??!!"

Anh ta đã ở đó bao lâu rồi vậy? Có phải thấy hết những gì vừa xảy ra rồi không? Thật là xấu hổ, trời ơi, giết tôi đi!!!

Thẩm Hạo Hi lớn như vậy, lần đầu tiên có kích động muốn chui xuống gầm bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau