Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người
Chương 26: Mạt thế là một trò chơi offline (26)
Tôi nỗ lực làm việc như vậy chỉ để giúp ông chủ nói chuyện yêu đương?
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Sau khi thuận lợi rời khỏi thành phố Đông Hải, Cố Kinh Bạch mới nhớ ra mình hoàn toàn không có cơ hội sử dụng máy làm sạch! Nếu như không dùng thì làm sao có thể khiến cho cấp trêи nhìn thấy uy lực cực lớn và khả năng vô hạn của máy được?!
Không được, trước khi quay lại Ung Kỳ phải lấy ra dùng một lần.
Cố Kinh Bạch nhìn Bạch Trường Sinh đang định chia tay mỗi người một ngả với tiểu đội, ôm ấp ý định một mình quay về với đội quân tang thi thì lập tức có một luồng linh cảm, một suy nghĩ lớn mật nhất cử lưỡng tiện hiện lên trong đầu, “Trường Sinh này, những thế lực thù địch hồi đó hại em thật sự bị tiêu diệt sạch sẽ hết rồi à?”
Bạch Trường Sinh sững sờ: “Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Em suy nghĩ kỹ một chút, coi chừng vẫn còn cá lọt lưới.” Với tư cách là bạn tốt của Bạch ca ca, vì để báo thù cho Bạch đệ đệ, hẳn là việc nghĩa nên làm! Những kẻ cặn bã đó nhất định phải chết!
Bạch Trường Sinh kéo thấp cái mũ trêи đầu xuống một chút, bĩu môi: “Em không phế đến mức cần người báo thù hộ đâu.”
Nói thì nói vậy nhưng dù sao Bạch Trường Sinh vẫn là một đứa trẻ thật thà đơn thuần, nói xong cũng vắt hết óc nhớ lại những kẻ lúc trước đã hại cậu, sau đó thật sự nghĩ ra một kẻ ở trấn Vị Thủy.
Trấn Vị Thủy là nơi có phần lớn nhất của thiên thạch rơi xuống, các thế lực ngoại xâm đương nhiên cũng có một sở nghiên cứu bí mật nhỏ ở gần đó để tiện nghiên cứu. Có điều chuyện đó gặp rất nhiều vấn đề, tang thi ở trấn Vị Thủy tiến hóa nhanh và hung hãn nhất, cho đến nay khu vực đó vẫn là đại họa trọng điểm của khu an toàn Ung Kỳ chứ chưa nói đến việc lúc mạt thế mới ập đến, mọi người vẫn còn đang luống cuống tay chân. Sở nghiên cứu bí mật kia đã sớm đóng cửa, nhưng bởi vì quá thần bí nên cũng chẳng mấy ai biết đến sự tồn tại của nó nên không thể cứu viện.
“Mua dây buộc mình.” Bạch Trường Sinh nhớ tới những kẻ xấu xa kia, vô cùng tức giận, hỏa khí tăng vọt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đáng đời bọn họ!”
Lúc trước Bạch Trường Sinh có nghe nói sở nghiên cứu bên đó bởi vì không được cứu viện nên toàn bộ nhân viên nghiên cứu bị biến thành tang thi, vì vậy cậu cũng không quan tâm nữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì tang thi cũng có thể tiến hóa thành sinh vật có trí khôn, cậu căn bản không cam lòng cho những kẻ đó có thêm một sinh mệnh thứ hai. Trước đây cậu còn cảm thấy chết đơn giản như vậy thì quá lợi cho bọn họ rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể tự mình báo thù!
“Khụ.” Cố Kinh Bạch ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của anh bạn nhỏ, y cũng có thể giúp một tay nha.
“Anh có thể làm gì?” Thái độ của Bạch Trường Sinh đối với dị năng giả có một chút ghét bỏ, bởi vì hiện tại cậu đã hoàn toàn bị Tang Thi Vương tẩy não, cảm thấy người đó mới là tiêu chuẩn của sự đẹp trai và mạnh mẽ.
Cố Kinh Bạch đang chờ anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh hỏi câu này đây.
Phía sau đám người “Cố Bạch” là Lục Chỉ đang dùng tinh thần lực mạnh mẽ lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hắn lập tức cả kinh, bật thốt lên: “Ngu xuẩn, bắt cậu ấy thu hồi lại đi!”
Nhưng dù sao Bạch Trường Sinh cũng không phải là Tang Thi Vương có giá trị tinh thần lực max cấp, không thể nghe thấy âm thanh của Lục Chỉ.
Bác sĩ An Kỳ ở ngay gần bên cạnh, nghe được những gì ông chủ nhà mình nói, cô cũng không biết phía “Cố Bạch” bên kia đang xảy ra chuyện gì, vì vậy biểu cảm cũng mười phần mờ mịt, “Thu hồi cái gì?”
Đương nhiên là bảo “Cố Bạch” thu hồi máy làm sạch đi rồi!
Không ai hiểu rõ vị huynh đệ nằm ở giường tầng trêи hơn hắn đâu!
Cố Kinh Bạch nhún vai, nếu anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh thành tâm thành ý đặt câu hỏi, vậy thì y cũng lấy máy làm sạch ra thỏa mãn tâm hiếu kỳ của anh bạn nhỏ một chút, tiếp cho cậu nhóc một ít dũng khí khi đối mặt với kẻ ác.
Kết quả, vừa lấy máy làm sạch ra, kẻ ác có khó chịu hay không chưa biết, ngược lại, đám người Trương Gia ngay lập tức cảm nhận được một loại cảm giác sống không bằng chết.
Đoàn xe đang di chuyển nhưng bởi vì có ít nhất một nửa số người ngã xuống nên nhanh chóng xảy ra tình trạng hỗn loạn không kiểm soát được, đặc biệt là một số người đang lái xe, thứ cảm giác mà bọn họ đang chịu không phải chỉ đơn giản là tay chân vô lực mà là một loại cảm giác bị phá vụn từ trong sâu thẳm linh hồn.
Khó chịu, hôn mê, nôn ra máu ngay tại chỗ, thậm chí trơ mắt nhìn ngón tay của mình hóa thành màu đen rồi tiêu tán.
Những tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp không dứt.
“!!!” Giai Giai và Chương Thiên cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc, chính là lúc bọn họ đi làm nhiệm vụ ở trấn Vị Thủy phát hiện ra cái máy kia, những tang thi xung quanh cũng bị tiêu diệt như thế này.
Nhưng cái máy này vốn dĩ chỉ gây sát thương lên tang thi thôi mà? Tại sao bây giờ lại bắt đầu công kϊƈɦ cả dị năng giả?!
Xe cộ đâm liên hoàn vào nhau, những người không bị máy làm sạch ảnh hưởng thì cũng bị xe của đồng đội ảnh hưởng. May mà mọi người đã trải qua nhiều sóng gió, tôi luyện được kỹ năng giữ an toàn và thoát thân nhanh nhất, mau chóng rời xe tản ra tứ phía, giảm bớt thương vong tối đa vì tai nạn xe cộ, nhưng vẫn có một ít máu tươi chảy từ trong xe ra, túi khí bung ra liên tục, vẫn có một vài người bị thương, hoặc nặng hoặc nhẹ, rêи rỉ phát ra tín hiệu cầu cứu yếu ớt.
“Nhanh, mau cất máy làm sạch đi!”
Không biết là ai hô lên câu vừa rồi, khiến cho mọi người như bừng tỉnh khỏi một giấc chiêm bao, đồng loạt nhìn về phía “Cố Bạch”.
Cố Kinh Bạch không cất máy làm sạch, trong lúc xe cộ mất khống chế tông vào nhau, trán của y cũng bị đập vào cửa xe, để lại một vết máu bầm đang chuyển dần từ xanh sang tím, nhưng vết thương này cũng không làm cho y nhíu mày.
Đối diện Cố Kinh Bạch là cơ thể đang lọm khọm cúi xuống vì đau đớn của Trương Gia, y hỏi một câu khiến toàn bộ những người có mặt ở đây lạnh sống lưng, “Anh bây giờ, có còn là con người không?”
Chất giọng kia rất nhẹ nhàng, như có như không, nhưng lại khiến cho những đội viên sống sót vô thức hít vào một hơi khí lạnh.
Chiếc máy này chính tay Cố Kinh Bạch mang đi từ không gian mười chiều, y đương nhiên biết rõ, tuyệt đối không thể xảy ra trường hợp bug tấn công cả tang thi và dị năng giả. Y nhanh chóng kiểm tra hiện trường một lượt, vừa nhìn là hiểu ngay, chỉ có những người vừa được cứu về mới bị cơn đau hành hạ, y và những người đi cùng Chương Thiên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Điều này thể hiện cái gì?
“Không phải chiếc máy đột nhiên bắt đầu tấn công dị năng giả mà là bọn họ đã không còn là con người nữa rồi.” Chương Thiên là người đầu tiên đuổi kịp dòng suy nghĩ của Cố Kinh Bạch, trực tiếp nói lời ra khỏi miệng.
Giai Giai che miệng lại để khắc chế tiếng gào chói tai chực chờ ở cổ họng, không còn chuyện nào có thể kinh khủng hơn chuyện này.
Một khắc trước vẫn là đồng đội kề vai chiến đấu, đảo mắt một cái đã thành kẻ địch đao kiếm đối đầu.
Trương Gia trợn to hai mắt, lắc đầu liên tục, lảo đảo lùi về sau. Tuy ngoài miệng nói không tin nhưng hành động lại tránh xa những đồng đội ngày xưa, hắn sợ bản thân xảy ra tình trạng không thể kiểm soát nào đó gây tổn thương cho đồng đội.
“Chúng tôi là con người mà, sao có thể biến thành tang thi được?!”
“Tôi không bị cào cũng không bị cắn, tôi vẫn còn ý thức mà?!”
“Tôi không tin!”
Bất kể là đội viên bên kia hay bên này đều nhất thời không thể tiếp thu được chuyện này.
“Sau khi mọi người tiến vào địa phận của Đông Hải chưa từng xuất hiện bất cứ chuyện khác thường nào sao?” Cố Kinh Bạch bình tĩnh đặt câu hỏi, y đương nhiên không tin tưởng những lời của Trương Gia, bởi vì sau một khắc biến thành tang thi, bọn họ đã mất đi cảm xúc đồng cảm với con người rồi. Không hề có ngoại lệ, không hề có may mắn.
Đây không phải là vấn đề tàn nhẫn hay tuyệt tình gì cả. Bạn có thể coi một con mèo cưng nuôi lâu trong nhà là thành viên của gia đình, nhưng liệu bạn có thể coi cả đàn mèo là đồng loại với mình không?
Chắc chắn là không.
Mèo là mèo, người là người.
Tang thi… chính là tang thi.
Trương Gia vừa chịu đựng sự đau đớn do máy làm sạch mang lại, vừa nhanh chóng tua lại những ký ức trong đầu, rốt cuộc là có dị thường gì, là thứ gì mà bọn họ đã không chú ý hoặc là quên mất, kết quả thật sự đã tìm được, “Lúc chúng tôi vừa đến Đông Hải tất cả đột nhiên bất tỉnh, thế nhưng thời gian mất ý thức rất ngắn, sau khi tỉnh lại hết thảy đều rất bình thường. Là cái máy kia sai đúng không?”
“Không.” Cố Kinh Bạch lắc đầu, bình tĩnh nói ra sự thật, bởi vì y không biết nên dùng biểu cảm gì lúc này, “Nhưng tôi tin anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt của Cố Kinh Bạch và Chương Thiên đồng thời nhìn về phía tiểu đội thám hiểm gặp nạn đầu tiên —– tiểu đội Judas*.
(*Judas: môn đồ phản Chúa, biểu tượng của tội lỗi, sự phản bội, bất trung, tham tiền và nhiều thứ xấu xa khác)
Bọn họ thật sự đã không phụ cái tên này, bây giờ đang phải chịu đựng uy lực của máy làm sạch nghiêm trọng nhất, có kẻ đã mất hết một nửa cơ thể, chỉ còn nằm yên chờ chết.
Đội trưởng tiểu đội Judas trừng mắt nhìn “Cố Bạch”, không còn cố sức phản kháng nữa, “Chiến thắng vĩnh viễn thuộc về Tang Thi Vương!”
Bọn họ đã biết trêи người bọn họ xảy ra biến dị!
Thời điểm Lục Chỉ và An Kỳ đuổi kịp đến chỉ còn cục diện không thể vãn hồi. An Kỳ chưa tới gần đã cảm nhận được sức mạnh của máy làm sạch tỏa ra cuồn cuộn không ngừng khiến cô ả bị tức ngực. Thực lực của An Kỳ rất mạnh, vẫn có thể cố gắng chịu đựng một chút nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, dù sao cái máy kia cũng là thiên địch của virus tang thi.
Đây là nguyên nhân vì sao An Kỳ từ chối tham gia hạng mục nghiên cứu cái máy này, thần sắc cô vi diệu liếc nhìn “Cố Bạch” – người yêu của ông chủ chết tiệt nhà mình thật sự là một con sói nguy hiểm mà!
Một trận gió mạnh không biết từ nơi nào thổi đến, gào thét xuyên qua người Lục Chỉ hướng về phía “Cố Bạch” đang đứng đối diện cùng hàng với hắn. Không biết “Cố Bạch” đã xoay người lại lúc nào, trêи mặt đan xen hai loại trạng thái “thì ra là vậy” và “quả nhiên là vậy”. Thì ra thật sự là cậu, quả nhiên là tôi đã mong chờ quá nhiều vào may mắn.
Bọn họ đứng giữa một mảnh binh hoang mã loạn, nhìn thấy lẫn nhau.
Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đứng thắng tắp đối diện nhau giữa đường cái rộng thênh thang, giữa bầu không khí chết chóc, khuôn mặt y lạnh lùng. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đã hiểu cái gì gọi là chúng ta đứng trước mặt nhau nhưng lại bị ngàn núi sông ngăn cách.
An Kỳ thận trọng lùi về sau nửa bước, cố gắng giấu mình ra sau lưng Lục Chỉ, cô đã nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của ông chủ nhà mình, trong lòng cả gan nghĩ: Này thì nói chuyện yêu đương! Này thì làm chuyện lớn! Vừa muốn mỹ nhân vừa muốn giang sơn ấy hả!? Bây giờ lật xe rồi đúng không? Ha!
“Nghe tôi giải thích…” Lục Chỉ chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này, đầu óc trống rỗng, tim đập mạnh từng nhịp.
Cố Kinh Bạch lại nở nụ cười với Lục Chỉ, lộ ra biểu cảm thở phào trút được gánh nặng, thật tốt, từ nay về sau tôi không cần phải lo lắng vì làm chuyện có lỗi với cậu nữa. Y lấy từ trong túi không gian ra một cái đồng hồ kiểu cũ có dây xích cố định, “cạch” một tiếng bật nắp ra, vặn chỉnh chiếc kim màu đen lùi lại vào thời điểm cách đây không lâu.
Tuy Lục Chỉ không biết động tác này của “Cố Bạch” là đang làm gì nhưng hắn vẫn nhạy bén có dự cảm không tốt, nước đổ khó hốt lại, hắn sẽ không hối hận vì dã tâm của mình, nhưng hắn lại không muốn “Cố Bạch” biết chân tướng sớm như vậy.
Cố Kinh Bạch không chút do dự nhấn lần thứ ba lên một cái nút trêи đồng hồ bỏ túi.
Lần một, mở nắp đồng hồ, lần hai, xác định thời gian, lần ba…
Đọc file làm lại, thời gian nghịch chuyển.
***
Khi Cố Kinh Bạch mở mắt ra lần nữa, y đã quay lại thời điểm đang định hỏi Bạch Trường Sinh xem còn kẻ thù nào khác không. Công cụ đọc file đồng hồ bỏ túi có thể quay lại nhiều nhất ba mốc thời gian, y thường quen tay “save game” trước khi bắt đầu một sự kiện lớn nào đó, chừa cho mình một cơ hội có thể cứu vãn cục diện bất cứ lúc nào.
Trong một khắc chuẩn bị khởi động đọc file kia, Cố Kinh Bạch đã do dự, không biết nên quay về từ lúc nhiệm vụ cứu viện còn chưa bắt đầu, lúc mà vẫn còn ở trong cuộc họp thảo luận với Lý Lê, hay là quay lại khoảng thời gian cách đây không lâu, lúc vừa cứu được đám người Trương Gia.
An toàn và ổn thỏa nhất đương nhiên là quay lại lúc bắt đầu mở họp.
Nhưng ngay tại thời khắc cuối cùng, trước mắt Cố Kinh Bạch hiện lên hình ảnh Trương Gia đau đớn ngã xuống, miệng vẫn một mực khẳng định mình là con người. Y nhớ đến lời tiết lộ của đại diện công ty game, sau khi Trương Gia biến thành tang thi và khôi phục lại lý trí đã thay đổi vị trí của két sắt trong Hồng Lâu để không ai phải mất mạng như mình nữa.
Vì vậy, Cố Kinh Bạch vẫn quyết định đánh cược thử một lần.
Suy nghĩ này rất mạo hiểm, y biết, nhưng y vẫn muốn làm thử.
Cố Kinh Bạch lựa chọn quay về thời điểm trước đấy không lâu, cả đội vẫn thẳng tiến về phía Ung Kỳ, không lâm thời chuyển hướng về phía trấn Vị Thủy, không có tai nạn xe cộ, không có ai bị thương, trêи trán Cố Kinh Bạch cũng không có vết máu bầm kia.
Nhưng câu mà Cố Kinh Bạch mở miệng nói với Bạch Trường Sinh lại biến thành: “Xin lỗi.”
Một khắc sau, y dùng bàn tay làm vũ khí, thẳng tay đập xuống gáy của anh bạn nhỏ bằng tư thế sét đánh không kịp bịt tai. Cho dù anh bạn nhỏ vẫn kịp dùng vẻ mặt phẫn nộ “anh muốn làm gì?” để nhìn y nhưng vẫn bị ép ngã xuống. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi đập xong một chưởng, Cố Kinh Bạch lấy một cái kim tiêm gây mê ở trong túi không gian ra, đâm vào cánh tay của anh bạn nhỏ.
Bạch Trường Sinh chưa kịp mắng người thì đã thật sự chìm vào bất tỉnh. Trước khi mất hoàn toàn ý thức, cậu nhóc vẫn kịp nghĩ, đừng để tôi tỉnh lại, nếu không lão tử sẽ chém chết anh!
Đi cùng xe với Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Sinh còn có Chương Thiên, Giai Giai và Trương Gia, cả ba người đều đã từng chứng kiến trạng thái hung ác chỉ đánh chứ không nói nhiều của “Cố Bạch”, mặc dù hành động đột ngột vừa rồi của “Cố Bạch” cũng khiến bọn họ giật mình nhưng lại không bất ngờ mấy với lựa chọn này. Anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh không có ý định trở về cùng bọn họ, “Cố Bạch” là bạn của anh trai cậu nhóc, lấy tình cảm ra thuyết giáo vẫn chưa đủ đả thông tư tưởng, chưa kéo được anh bạn nhỏ thoát ly khỏi “tà giáo” thì đương nhiên chỉ có thể dùng cách thức thô bạo lôi người về nhà đã rồi tính tiếp.
Cứ động thủ trước rồi nói sau, cách làm này rất hiệu quả.
Giai Giai đang lái xe, Trương Gia ngồi ghế cạnh tài xế, Chương Thiên ngồi ở ghế sau bên phải, vừa vặn đón lấy Bạch Trường Sinh ngã xụi lơ vào ngực mình, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, đây là em trai của người yêu mày, đây là em trai của người yêu mày, không được nảy sinh tà niệm, không được nảy sinh tà niệm.
Cố Kinh Bạch phủi phủi tay, có cảm giác hành động vừa rồi chỉ là chuyện quen tay thường làm, “Để đề phòng vạn nhất, trong người tôi mang theo ít thuốc mê, nếu mọi người cần thì cứ tới hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Giai Giai: “…” Rốt cuộc là mấy năm qua anh đã sinh tồn trong hoàn cảnh như thế nào mà trong người lại có nhiều thứ đồ thần kỳ như vậy?!
Cố Kinh Bạch lại lấy từ trong túi không gian ra một cái thiết bị đo quét giá trị tinh thần lực, ở nơi cách bọn họ khoảng mười cây số có một điểm đỏ rực, chứng minh rằng nơi đó có giá trị tinh thần lực cực đại. Không sai, chính là Lục Chỉ, à không, là Tang Thi Vương.
Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Giỏi thật.
Cố Kinh Bạch vừa suy nghĩ đối sách, vừa giả vờ vô ý hỏi thăm Trương Gia – người đang chưa biết cơ thể mình đã không còn như trước, “Tôi không hoàn toàn tin tưởng những gì mà Bạch Trường Sinh đã kể, anh có thể kể cho tôi nghe một vài chuyện mà mọi người trải qua khi tới Đông Hải không?”
Trương Gia hiểu sự cẩn thận của “Cố Bạch”, Bạch Trường Sinh đã bị tẩy não nghiêm trọng, kiểu gì cũng có vài câu nói sai, “Thực ra lúc chúng tôi tiến vào Đông Hải cũng phát hiện ra cuộc xung đột nội bộ của tang thi, à không, có lẽ tôi nên bảo Tiểu Triệu tới kể lại cho cậu, Tiểu Triệu là đội trưởng của tiểu đội Judas, là tiểu đội đầu tiên gửi tín hiệu cầu cứu ấy, tôi không muốn nói chứ cái tên này bọn họ đặt thật là vãi chưởng, mang tới cảm giác chẳng có chút may mắn nào. Bọn họ đã tình cờ trải qua một cuộc chiến với tang thi.”
Cố Kinh Bạch thầm nghĩ, không phải chỉ mang tới cảm giác thôi đâu mà là xui xẻo thật đó, “Không, tạm thời chưa cần cậu ta nói, nói những gì anh biết trước đi.”
“À ừ, được được.” Trương Gia chẳng hề nghi ngờ gì, tiếp tục nói: “Lúc chúng tôi tới Tang Thi Vương đã sắp thắng rồi. À mà chúng tôi còn bị bất tỉnh trong một khoảng thời gian ngắn, tôi nghĩ là do lúc đó hai phe xung đột kịch liệt quá nên mới gây ra những ảnh hưởng nhất định lên con người.”
Cố Kinh Bạch gật đầu: “Ý của anh là đội của Tiểu Triệu không bị Tang Thi Vương cũ bắt?”
“Đúng, bọn họ lẽ ra đã bị thế lực đối địch với Bạch Trường Sinh bắt đi, đại khái là cũng bị mang đi làm vật thí nghiệm nhưng vận số tốt, hai phe lo đánh nhau không có thời gian quản bọn họ. Sau đó tôi dẫn đội tiếp viện tới, nhưng không cứu được người mà cũng mắc kẹt trong tòa nhà kia luôn. Thật là xấu hổ…”
Trương Gia cười ha ha, hắn thật sự là một người rất lạc quan hào phóng cởi mở.
Cố Kinh Bạch sững sờ nhìn Trương Gia, y đã đúng khi đánh cược, nhưng chỉ là… tại sao Trương Gia tốt như vậy mà vận may lại kém như vậy? Ông trời thật không công bằng!
“Tôi sợ Bạch Trường Sinh nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta nên tạm thời để cậu ấy ngủ một lát, đồng thời cũng sẽ dùng một loại công cụ tạo lá chắn với bên ngoài, những điều chúng ta nói hôm nay chỉ có bốn người chúng ta biết, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Hành động của Cố Kinh Bạch đương nhiên là không muốn cuộc nói chuyện bị Tang Thi Vương – kẻ có tinh thần lực mạnh kinh người kia nghe được, câu thông báo không hẳn là nói cho những người trong xe nghe mà là đang nói cho Lục Chỉ nghe.
Ba người kia đương nhiên không có ý kiến gì, thi nhau gật đầu, đồng thời trong lòng cũng đề cao cảnh giác, cảm thấy “Cố Bạch” sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, cũng chẳng quan tâm “Cố Bạch” lấy ở đâu ra lắm máy móc thế, Cố Kinh Bạch cũng rất có chừng mực, máy y lấy dùng tuyệt không vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới nhỏ này.
Sau khi khởi động máy chặn tinh thần lực, Cố Kinh Bạch quyết định nói thẳng với Trương Gia, “Điều tôi chuẩn bị nói có thể sẽ rất gây shock, anh đừng hoảng sợ, được không?”
Trương Gia thực ra cũng cảm nhận được độ may mắn cấp E của mình, lúc “Cố Bạch” nói ra câu kia, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm, ngược lại còn có một loại cảm giác thở phào, “Cậu nói đi, tôi có chuẩn bị tâm lý rồi, cậu đã phát hiện ra điều gì?”
“Tôi nghi ngờ anh đang bị biến thành tang thi.”
“!!!” Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng câu này quá kinh khủng rồi!
Suýt chút nữa Giai Giai lái xe thành hình chữ Z, Chương Thiên siết chặt Bạch Trường Sinh trong lòng, hoảng hốt nhìn “Cố Bạch”, anh hiểu tác phong sống của “Cố Bạch”, nếu như không có đầy đủ chứng cứ tuyệt đối sẽ không nói linh tinh, “Có ý gì? Đang bị biến? Vậy có thể cứu vãn được không?”
Phản ứng đầu tiên của Chương Thiên chính là cứu người.
Cố Kinh Bạch lắc đầu, “Tôi không biết.” Y cũng chưa giải thích được điều này, đối mặt với máy làm sạch, Trương Gia chỉ chịu đau đớn chứ không bị tiêu diệt như những tang thi hoàn chỉnh, sau đó y lại nghĩ, tại sao Lục Chỉ nhất định phải để y cứu được đám người Trương Gia về, đáp án đơn giản dễ thấy nhất chính là chiến thuật ngựa gỗ thành Troy.
Phải làm cho con ngựa trông thật giống một món quà mới có thể trà trộn vào trong thành.
Nói cách khác, Lục Chỉ rất bình tĩnh, rất tự tin rằng trong thời gian ngắn đám Trương Gia sẽ không bị cửa quét của khu an toàn Ung Kỳ tra ra được vấn đề, thật khó để nói sau khi qua cửa bọn họ sẽ biến thành thứ gì.
Hiện tại Trương Gia không hoàn toàn là tang thi, nhưng cũng không còn là con người nữa.
Công nghệ này có lẽ là do các thế lực thù địch trước đây tình cờ nghiên cứu ra, nói cách khác, Lục Chỉ không hẳn trăm phương ngàn kế cố ý biến đám người Trương Gia thành tang thi mà chỉ là tìm được Trương Gia sau khi bọn họ đã bị sử dụng làm thí nghiệm, vì vậy hắn quyết định tự dùng thành quả này luôn, tương kế tựu kế.
“Tang Thi Vương kia rốt cuộc là đang định làm gì?” Chương Thiên, Trương Gia và Giai Giai mờ mịt.
“Đúng vậy, đến tột cùng là hắn muốn làm gì…” Đây cũng là điều duy nhất mà Cố Kinh Bạch
chưa giải thích được. Lục Chỉ đã có bác sĩ An Kỳ làm nội ứng, nếu như hắn đơn thuần muốn biến tất cả con người trong khu an toàn thành tang thi thì chỉ cần tiết lộ với bên ngoài về cuộc nghiên cứu biến tang thi về thành người dưới lòng đất như trong phần tiếp theo của game, bất ngờ thả tang thi ra, tạo một đống hỗn loạn rồi thì muốn làm gì thì làm.
Tại sao lại vất vả chọn một con đường khó khăn nguy hiểm, nhét đám người Trương Gia trà trộn trở về?
Hay nói cách khác, trêи người của đám Trương Gia có thứ gì mà những tang thi ở dưới lòng đất kia không có?
Mãi cho đến khi bọn họ sắp về đến khu an toàn Cố Kinh Bạch vẫn chưa nghĩ xong, còn Chương Thiên đã lập tức liên lạc với Lý Lê sau khi Cố Kinh Bạch tắt công cụ lá chắn.
Báo cho ông ấy biết mọi chuyện đang có diễn biến rất phức tạp, thế nhưng phải tuyệt đối yên lặng chờ bọn họ về, không được đánh rắn động cỏ.
Nguy hiểm lần này bọn họ phải đối mặt, hoặc nói đúng hơn là đối thủ lần này cực kỳ mạnh và quái dị, nếu bất cẩn làm không tốt, một cuộc chiến quy mô cực lớn sẽ được khơi mào.
Lý Lê hiểu và cực kỳ phối hợp. Sau khi đoàn người về tới nơi, tiểu đội Judas và nhóm của Trương Gia được tách ra, theo mệnh lệnh của cấp trêи, sau khi đã biết rõ chuyện ở Đông Hải, mọi thứ phải được tăng cường kiểm tra, tất cả những người mới từ bên ngoài trở về phải được cách ly theo dõi.
Bao gồm cả anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh, nhưng mà Cố Kinh Bạch đã nhờ Lý Lê tìm cách liên lạc với khu an toàn Giang Tả, mời Bạch Trường Doanh tới đây, vừa là để anh em bọn họ gặp lại, vừa là tìm một sự viện trợ mạnh mẽ từ bên ngoài.
Sau đó, Chương Thiên, Cố Kinh Bạch và Lý Lê mở một cuộc họp bí mật, nội dung cuộc họp đương nhiên là nói rõ hơn về chuyện của Tang Thi Vương, Cố Kinh Bạch giải thích về đầu mối mà mình có là nhờ cái máy y mang theo bên người, chính nó đã phát hiện dị thường, làm cho hai người đối diện rất bất ngờ. Sau khi Lý Lê dùng máy làm sạch thử lại cũng hoàn toàn tin tưởng luôn.
Tiếp sau đó, Cố Kinh Bạch quyết định về nhà sau một khoảng thời gian quá lâu ở bên ngoài, trước khi mở cửa, y hít sâu một hơi.
Thời điểm thử thách kỹ năng diễn xuất đến rồi.
Trong nhà, Lục Chỉ đang đeo tạp dề trộn salad dưới bếp, Giai Giai và bác sĩ An Kỳ vừa nói vừa cười vui vẻ ở sofa, bác sĩ An Kỳ đang uống thứ đồ uống quá hạn mà lúc trước Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch mang về, chính là loại nước kinh khủng bị Chương Thiên chê là chua ê cả răng. Lúc đó Cố Kinh Bạch còn cho rằng vị giác của Chương Thiên có vấn đề, bây giờ xem ra, người có vấn đề rõ ràng là Lục Chỉ và An Kỳ, bọn họ căn bản không nếm được ra mùi vị nữa!
Giai Giai nhìn thấy “Cố Bạch” đầu tiên, biểu cảm không giấu được sung sướиɠ, “Bạch ca, mau nhìn xem ai đã trở lại này, là chị gái em đó!”
Chị gái của Giai Giai vừa vặn đi từ phòng vệ sinh ra, bộ dạng đã hoàn toàn giống người bình thường, chào hỏi Cố Kinh Bạch, “Yo, Cố Bạch, lâu rồi không gặp.”
Lục Chỉ đang cần cù chăm chỉ làm cơm, thấy “Cố Bạch” đang nhìn mình, hắn tự nhiên đáp lại bằng một nụ cười dương quang xán lạn, mang vài phần bóng dáng của chó ngốc husky lúc còn là tang thi, nói: “Những người mà em quan tâm đã trở về rồi, em có vui không?”
Chỉ có An Kỳ thừa dịp tất cả mọi người không chú ý lườm Lục Chỉ một cái, thành quả của nhiều năm mất ăn mất ngủ nỗ lực chỉ để làm công cụ yêu đương cho tên tư bản chết tiệt này!
*** Hết chương 26
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Sau khi thuận lợi rời khỏi thành phố Đông Hải, Cố Kinh Bạch mới nhớ ra mình hoàn toàn không có cơ hội sử dụng máy làm sạch! Nếu như không dùng thì làm sao có thể khiến cho cấp trêи nhìn thấy uy lực cực lớn và khả năng vô hạn của máy được?!
Không được, trước khi quay lại Ung Kỳ phải lấy ra dùng một lần.
Cố Kinh Bạch nhìn Bạch Trường Sinh đang định chia tay mỗi người một ngả với tiểu đội, ôm ấp ý định một mình quay về với đội quân tang thi thì lập tức có một luồng linh cảm, một suy nghĩ lớn mật nhất cử lưỡng tiện hiện lên trong đầu, “Trường Sinh này, những thế lực thù địch hồi đó hại em thật sự bị tiêu diệt sạch sẽ hết rồi à?”
Bạch Trường Sinh sững sờ: “Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Em suy nghĩ kỹ một chút, coi chừng vẫn còn cá lọt lưới.” Với tư cách là bạn tốt của Bạch ca ca, vì để báo thù cho Bạch đệ đệ, hẳn là việc nghĩa nên làm! Những kẻ cặn bã đó nhất định phải chết!
Bạch Trường Sinh kéo thấp cái mũ trêи đầu xuống một chút, bĩu môi: “Em không phế đến mức cần người báo thù hộ đâu.”
Nói thì nói vậy nhưng dù sao Bạch Trường Sinh vẫn là một đứa trẻ thật thà đơn thuần, nói xong cũng vắt hết óc nhớ lại những kẻ lúc trước đã hại cậu, sau đó thật sự nghĩ ra một kẻ ở trấn Vị Thủy.
Trấn Vị Thủy là nơi có phần lớn nhất của thiên thạch rơi xuống, các thế lực ngoại xâm đương nhiên cũng có một sở nghiên cứu bí mật nhỏ ở gần đó để tiện nghiên cứu. Có điều chuyện đó gặp rất nhiều vấn đề, tang thi ở trấn Vị Thủy tiến hóa nhanh và hung hãn nhất, cho đến nay khu vực đó vẫn là đại họa trọng điểm của khu an toàn Ung Kỳ chứ chưa nói đến việc lúc mạt thế mới ập đến, mọi người vẫn còn đang luống cuống tay chân. Sở nghiên cứu bí mật kia đã sớm đóng cửa, nhưng bởi vì quá thần bí nên cũng chẳng mấy ai biết đến sự tồn tại của nó nên không thể cứu viện.
“Mua dây buộc mình.” Bạch Trường Sinh nhớ tới những kẻ xấu xa kia, vô cùng tức giận, hỏa khí tăng vọt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đáng đời bọn họ!”
Lúc trước Bạch Trường Sinh có nghe nói sở nghiên cứu bên đó bởi vì không được cứu viện nên toàn bộ nhân viên nghiên cứu bị biến thành tang thi, vì vậy cậu cũng không quan tâm nữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì tang thi cũng có thể tiến hóa thành sinh vật có trí khôn, cậu căn bản không cam lòng cho những kẻ đó có thêm một sinh mệnh thứ hai. Trước đây cậu còn cảm thấy chết đơn giản như vậy thì quá lợi cho bọn họ rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể tự mình báo thù!
“Khụ.” Cố Kinh Bạch ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của anh bạn nhỏ, y cũng có thể giúp một tay nha.
“Anh có thể làm gì?” Thái độ của Bạch Trường Sinh đối với dị năng giả có một chút ghét bỏ, bởi vì hiện tại cậu đã hoàn toàn bị Tang Thi Vương tẩy não, cảm thấy người đó mới là tiêu chuẩn của sự đẹp trai và mạnh mẽ.
Cố Kinh Bạch đang chờ anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh hỏi câu này đây.
Phía sau đám người “Cố Bạch” là Lục Chỉ đang dùng tinh thần lực mạnh mẽ lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hắn lập tức cả kinh, bật thốt lên: “Ngu xuẩn, bắt cậu ấy thu hồi lại đi!”
Nhưng dù sao Bạch Trường Sinh cũng không phải là Tang Thi Vương có giá trị tinh thần lực max cấp, không thể nghe thấy âm thanh của Lục Chỉ.
Bác sĩ An Kỳ ở ngay gần bên cạnh, nghe được những gì ông chủ nhà mình nói, cô cũng không biết phía “Cố Bạch” bên kia đang xảy ra chuyện gì, vì vậy biểu cảm cũng mười phần mờ mịt, “Thu hồi cái gì?”
Đương nhiên là bảo “Cố Bạch” thu hồi máy làm sạch đi rồi!
Không ai hiểu rõ vị huynh đệ nằm ở giường tầng trêи hơn hắn đâu!
Cố Kinh Bạch nhún vai, nếu anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh thành tâm thành ý đặt câu hỏi, vậy thì y cũng lấy máy làm sạch ra thỏa mãn tâm hiếu kỳ của anh bạn nhỏ một chút, tiếp cho cậu nhóc một ít dũng khí khi đối mặt với kẻ ác.
Kết quả, vừa lấy máy làm sạch ra, kẻ ác có khó chịu hay không chưa biết, ngược lại, đám người Trương Gia ngay lập tức cảm nhận được một loại cảm giác sống không bằng chết.
Đoàn xe đang di chuyển nhưng bởi vì có ít nhất một nửa số người ngã xuống nên nhanh chóng xảy ra tình trạng hỗn loạn không kiểm soát được, đặc biệt là một số người đang lái xe, thứ cảm giác mà bọn họ đang chịu không phải chỉ đơn giản là tay chân vô lực mà là một loại cảm giác bị phá vụn từ trong sâu thẳm linh hồn.
Khó chịu, hôn mê, nôn ra máu ngay tại chỗ, thậm chí trơ mắt nhìn ngón tay của mình hóa thành màu đen rồi tiêu tán.
Những tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp không dứt.
“!!!” Giai Giai và Chương Thiên cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc, chính là lúc bọn họ đi làm nhiệm vụ ở trấn Vị Thủy phát hiện ra cái máy kia, những tang thi xung quanh cũng bị tiêu diệt như thế này.
Nhưng cái máy này vốn dĩ chỉ gây sát thương lên tang thi thôi mà? Tại sao bây giờ lại bắt đầu công kϊƈɦ cả dị năng giả?!
Xe cộ đâm liên hoàn vào nhau, những người không bị máy làm sạch ảnh hưởng thì cũng bị xe của đồng đội ảnh hưởng. May mà mọi người đã trải qua nhiều sóng gió, tôi luyện được kỹ năng giữ an toàn và thoát thân nhanh nhất, mau chóng rời xe tản ra tứ phía, giảm bớt thương vong tối đa vì tai nạn xe cộ, nhưng vẫn có một ít máu tươi chảy từ trong xe ra, túi khí bung ra liên tục, vẫn có một vài người bị thương, hoặc nặng hoặc nhẹ, rêи rỉ phát ra tín hiệu cầu cứu yếu ớt.
“Nhanh, mau cất máy làm sạch đi!”
Không biết là ai hô lên câu vừa rồi, khiến cho mọi người như bừng tỉnh khỏi một giấc chiêm bao, đồng loạt nhìn về phía “Cố Bạch”.
Cố Kinh Bạch không cất máy làm sạch, trong lúc xe cộ mất khống chế tông vào nhau, trán của y cũng bị đập vào cửa xe, để lại một vết máu bầm đang chuyển dần từ xanh sang tím, nhưng vết thương này cũng không làm cho y nhíu mày.
Đối diện Cố Kinh Bạch là cơ thể đang lọm khọm cúi xuống vì đau đớn của Trương Gia, y hỏi một câu khiến toàn bộ những người có mặt ở đây lạnh sống lưng, “Anh bây giờ, có còn là con người không?”
Chất giọng kia rất nhẹ nhàng, như có như không, nhưng lại khiến cho những đội viên sống sót vô thức hít vào một hơi khí lạnh.
Chiếc máy này chính tay Cố Kinh Bạch mang đi từ không gian mười chiều, y đương nhiên biết rõ, tuyệt đối không thể xảy ra trường hợp bug tấn công cả tang thi và dị năng giả. Y nhanh chóng kiểm tra hiện trường một lượt, vừa nhìn là hiểu ngay, chỉ có những người vừa được cứu về mới bị cơn đau hành hạ, y và những người đi cùng Chương Thiên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Điều này thể hiện cái gì?
“Không phải chiếc máy đột nhiên bắt đầu tấn công dị năng giả mà là bọn họ đã không còn là con người nữa rồi.” Chương Thiên là người đầu tiên đuổi kịp dòng suy nghĩ của Cố Kinh Bạch, trực tiếp nói lời ra khỏi miệng.
Giai Giai che miệng lại để khắc chế tiếng gào chói tai chực chờ ở cổ họng, không còn chuyện nào có thể kinh khủng hơn chuyện này.
Một khắc trước vẫn là đồng đội kề vai chiến đấu, đảo mắt một cái đã thành kẻ địch đao kiếm đối đầu.
Trương Gia trợn to hai mắt, lắc đầu liên tục, lảo đảo lùi về sau. Tuy ngoài miệng nói không tin nhưng hành động lại tránh xa những đồng đội ngày xưa, hắn sợ bản thân xảy ra tình trạng không thể kiểm soát nào đó gây tổn thương cho đồng đội.
“Chúng tôi là con người mà, sao có thể biến thành tang thi được?!”
“Tôi không bị cào cũng không bị cắn, tôi vẫn còn ý thức mà?!”
“Tôi không tin!”
Bất kể là đội viên bên kia hay bên này đều nhất thời không thể tiếp thu được chuyện này.
“Sau khi mọi người tiến vào địa phận của Đông Hải chưa từng xuất hiện bất cứ chuyện khác thường nào sao?” Cố Kinh Bạch bình tĩnh đặt câu hỏi, y đương nhiên không tin tưởng những lời của Trương Gia, bởi vì sau một khắc biến thành tang thi, bọn họ đã mất đi cảm xúc đồng cảm với con người rồi. Không hề có ngoại lệ, không hề có may mắn.
Đây không phải là vấn đề tàn nhẫn hay tuyệt tình gì cả. Bạn có thể coi một con mèo cưng nuôi lâu trong nhà là thành viên của gia đình, nhưng liệu bạn có thể coi cả đàn mèo là đồng loại với mình không?
Chắc chắn là không.
Mèo là mèo, người là người.
Tang thi… chính là tang thi.
Trương Gia vừa chịu đựng sự đau đớn do máy làm sạch mang lại, vừa nhanh chóng tua lại những ký ức trong đầu, rốt cuộc là có dị thường gì, là thứ gì mà bọn họ đã không chú ý hoặc là quên mất, kết quả thật sự đã tìm được, “Lúc chúng tôi vừa đến Đông Hải tất cả đột nhiên bất tỉnh, thế nhưng thời gian mất ý thức rất ngắn, sau khi tỉnh lại hết thảy đều rất bình thường. Là cái máy kia sai đúng không?”
“Không.” Cố Kinh Bạch lắc đầu, bình tĩnh nói ra sự thật, bởi vì y không biết nên dùng biểu cảm gì lúc này, “Nhưng tôi tin anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt của Cố Kinh Bạch và Chương Thiên đồng thời nhìn về phía tiểu đội thám hiểm gặp nạn đầu tiên —– tiểu đội Judas*.
(*Judas: môn đồ phản Chúa, biểu tượng của tội lỗi, sự phản bội, bất trung, tham tiền và nhiều thứ xấu xa khác)
Bọn họ thật sự đã không phụ cái tên này, bây giờ đang phải chịu đựng uy lực của máy làm sạch nghiêm trọng nhất, có kẻ đã mất hết một nửa cơ thể, chỉ còn nằm yên chờ chết.
Đội trưởng tiểu đội Judas trừng mắt nhìn “Cố Bạch”, không còn cố sức phản kháng nữa, “Chiến thắng vĩnh viễn thuộc về Tang Thi Vương!”
Bọn họ đã biết trêи người bọn họ xảy ra biến dị!
Thời điểm Lục Chỉ và An Kỳ đuổi kịp đến chỉ còn cục diện không thể vãn hồi. An Kỳ chưa tới gần đã cảm nhận được sức mạnh của máy làm sạch tỏa ra cuồn cuộn không ngừng khiến cô ả bị tức ngực. Thực lực của An Kỳ rất mạnh, vẫn có thể cố gắng chịu đựng một chút nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, dù sao cái máy kia cũng là thiên địch của virus tang thi.
Đây là nguyên nhân vì sao An Kỳ từ chối tham gia hạng mục nghiên cứu cái máy này, thần sắc cô vi diệu liếc nhìn “Cố Bạch” – người yêu của ông chủ chết tiệt nhà mình thật sự là một con sói nguy hiểm mà!
Một trận gió mạnh không biết từ nơi nào thổi đến, gào thét xuyên qua người Lục Chỉ hướng về phía “Cố Bạch” đang đứng đối diện cùng hàng với hắn. Không biết “Cố Bạch” đã xoay người lại lúc nào, trêи mặt đan xen hai loại trạng thái “thì ra là vậy” và “quả nhiên là vậy”. Thì ra thật sự là cậu, quả nhiên là tôi đã mong chờ quá nhiều vào may mắn.
Bọn họ đứng giữa một mảnh binh hoang mã loạn, nhìn thấy lẫn nhau.
Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đứng thắng tắp đối diện nhau giữa đường cái rộng thênh thang, giữa bầu không khí chết chóc, khuôn mặt y lạnh lùng. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đã hiểu cái gì gọi là chúng ta đứng trước mặt nhau nhưng lại bị ngàn núi sông ngăn cách.
An Kỳ thận trọng lùi về sau nửa bước, cố gắng giấu mình ra sau lưng Lục Chỉ, cô đã nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của ông chủ nhà mình, trong lòng cả gan nghĩ: Này thì nói chuyện yêu đương! Này thì làm chuyện lớn! Vừa muốn mỹ nhân vừa muốn giang sơn ấy hả!? Bây giờ lật xe rồi đúng không? Ha!
“Nghe tôi giải thích…” Lục Chỉ chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này, đầu óc trống rỗng, tim đập mạnh từng nhịp.
Cố Kinh Bạch lại nở nụ cười với Lục Chỉ, lộ ra biểu cảm thở phào trút được gánh nặng, thật tốt, từ nay về sau tôi không cần phải lo lắng vì làm chuyện có lỗi với cậu nữa. Y lấy từ trong túi không gian ra một cái đồng hồ kiểu cũ có dây xích cố định, “cạch” một tiếng bật nắp ra, vặn chỉnh chiếc kim màu đen lùi lại vào thời điểm cách đây không lâu.
Tuy Lục Chỉ không biết động tác này của “Cố Bạch” là đang làm gì nhưng hắn vẫn nhạy bén có dự cảm không tốt, nước đổ khó hốt lại, hắn sẽ không hối hận vì dã tâm của mình, nhưng hắn lại không muốn “Cố Bạch” biết chân tướng sớm như vậy.
Cố Kinh Bạch không chút do dự nhấn lần thứ ba lên một cái nút trêи đồng hồ bỏ túi.
Lần một, mở nắp đồng hồ, lần hai, xác định thời gian, lần ba…
Đọc file làm lại, thời gian nghịch chuyển.
***
Khi Cố Kinh Bạch mở mắt ra lần nữa, y đã quay lại thời điểm đang định hỏi Bạch Trường Sinh xem còn kẻ thù nào khác không. Công cụ đọc file đồng hồ bỏ túi có thể quay lại nhiều nhất ba mốc thời gian, y thường quen tay “save game” trước khi bắt đầu một sự kiện lớn nào đó, chừa cho mình một cơ hội có thể cứu vãn cục diện bất cứ lúc nào.
Trong một khắc chuẩn bị khởi động đọc file kia, Cố Kinh Bạch đã do dự, không biết nên quay về từ lúc nhiệm vụ cứu viện còn chưa bắt đầu, lúc mà vẫn còn ở trong cuộc họp thảo luận với Lý Lê, hay là quay lại khoảng thời gian cách đây không lâu, lúc vừa cứu được đám người Trương Gia.
An toàn và ổn thỏa nhất đương nhiên là quay lại lúc bắt đầu mở họp.
Nhưng ngay tại thời khắc cuối cùng, trước mắt Cố Kinh Bạch hiện lên hình ảnh Trương Gia đau đớn ngã xuống, miệng vẫn một mực khẳng định mình là con người. Y nhớ đến lời tiết lộ của đại diện công ty game, sau khi Trương Gia biến thành tang thi và khôi phục lại lý trí đã thay đổi vị trí của két sắt trong Hồng Lâu để không ai phải mất mạng như mình nữa.
Vì vậy, Cố Kinh Bạch vẫn quyết định đánh cược thử một lần.
Suy nghĩ này rất mạo hiểm, y biết, nhưng y vẫn muốn làm thử.
Cố Kinh Bạch lựa chọn quay về thời điểm trước đấy không lâu, cả đội vẫn thẳng tiến về phía Ung Kỳ, không lâm thời chuyển hướng về phía trấn Vị Thủy, không có tai nạn xe cộ, không có ai bị thương, trêи trán Cố Kinh Bạch cũng không có vết máu bầm kia.
Nhưng câu mà Cố Kinh Bạch mở miệng nói với Bạch Trường Sinh lại biến thành: “Xin lỗi.”
Một khắc sau, y dùng bàn tay làm vũ khí, thẳng tay đập xuống gáy của anh bạn nhỏ bằng tư thế sét đánh không kịp bịt tai. Cho dù anh bạn nhỏ vẫn kịp dùng vẻ mặt phẫn nộ “anh muốn làm gì?” để nhìn y nhưng vẫn bị ép ngã xuống. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi đập xong một chưởng, Cố Kinh Bạch lấy một cái kim tiêm gây mê ở trong túi không gian ra, đâm vào cánh tay của anh bạn nhỏ.
Bạch Trường Sinh chưa kịp mắng người thì đã thật sự chìm vào bất tỉnh. Trước khi mất hoàn toàn ý thức, cậu nhóc vẫn kịp nghĩ, đừng để tôi tỉnh lại, nếu không lão tử sẽ chém chết anh!
Đi cùng xe với Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Sinh còn có Chương Thiên, Giai Giai và Trương Gia, cả ba người đều đã từng chứng kiến trạng thái hung ác chỉ đánh chứ không nói nhiều của “Cố Bạch”, mặc dù hành động đột ngột vừa rồi của “Cố Bạch” cũng khiến bọn họ giật mình nhưng lại không bất ngờ mấy với lựa chọn này. Anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh không có ý định trở về cùng bọn họ, “Cố Bạch” là bạn của anh trai cậu nhóc, lấy tình cảm ra thuyết giáo vẫn chưa đủ đả thông tư tưởng, chưa kéo được anh bạn nhỏ thoát ly khỏi “tà giáo” thì đương nhiên chỉ có thể dùng cách thức thô bạo lôi người về nhà đã rồi tính tiếp.
Cứ động thủ trước rồi nói sau, cách làm này rất hiệu quả.
Giai Giai đang lái xe, Trương Gia ngồi ghế cạnh tài xế, Chương Thiên ngồi ở ghế sau bên phải, vừa vặn đón lấy Bạch Trường Sinh ngã xụi lơ vào ngực mình, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, đây là em trai của người yêu mày, đây là em trai của người yêu mày, không được nảy sinh tà niệm, không được nảy sinh tà niệm.
Cố Kinh Bạch phủi phủi tay, có cảm giác hành động vừa rồi chỉ là chuyện quen tay thường làm, “Để đề phòng vạn nhất, trong người tôi mang theo ít thuốc mê, nếu mọi người cần thì cứ tới hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Giai Giai: “…” Rốt cuộc là mấy năm qua anh đã sinh tồn trong hoàn cảnh như thế nào mà trong người lại có nhiều thứ đồ thần kỳ như vậy?!
Cố Kinh Bạch lại lấy từ trong túi không gian ra một cái thiết bị đo quét giá trị tinh thần lực, ở nơi cách bọn họ khoảng mười cây số có một điểm đỏ rực, chứng minh rằng nơi đó có giá trị tinh thần lực cực đại. Không sai, chính là Lục Chỉ, à không, là Tang Thi Vương.
Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Giỏi thật.
Cố Kinh Bạch vừa suy nghĩ đối sách, vừa giả vờ vô ý hỏi thăm Trương Gia – người đang chưa biết cơ thể mình đã không còn như trước, “Tôi không hoàn toàn tin tưởng những gì mà Bạch Trường Sinh đã kể, anh có thể kể cho tôi nghe một vài chuyện mà mọi người trải qua khi tới Đông Hải không?”
Trương Gia hiểu sự cẩn thận của “Cố Bạch”, Bạch Trường Sinh đã bị tẩy não nghiêm trọng, kiểu gì cũng có vài câu nói sai, “Thực ra lúc chúng tôi tiến vào Đông Hải cũng phát hiện ra cuộc xung đột nội bộ của tang thi, à không, có lẽ tôi nên bảo Tiểu Triệu tới kể lại cho cậu, Tiểu Triệu là đội trưởng của tiểu đội Judas, là tiểu đội đầu tiên gửi tín hiệu cầu cứu ấy, tôi không muốn nói chứ cái tên này bọn họ đặt thật là vãi chưởng, mang tới cảm giác chẳng có chút may mắn nào. Bọn họ đã tình cờ trải qua một cuộc chiến với tang thi.”
Cố Kinh Bạch thầm nghĩ, không phải chỉ mang tới cảm giác thôi đâu mà là xui xẻo thật đó, “Không, tạm thời chưa cần cậu ta nói, nói những gì anh biết trước đi.”
“À ừ, được được.” Trương Gia chẳng hề nghi ngờ gì, tiếp tục nói: “Lúc chúng tôi tới Tang Thi Vương đã sắp thắng rồi. À mà chúng tôi còn bị bất tỉnh trong một khoảng thời gian ngắn, tôi nghĩ là do lúc đó hai phe xung đột kịch liệt quá nên mới gây ra những ảnh hưởng nhất định lên con người.”
Cố Kinh Bạch gật đầu: “Ý của anh là đội của Tiểu Triệu không bị Tang Thi Vương cũ bắt?”
“Đúng, bọn họ lẽ ra đã bị thế lực đối địch với Bạch Trường Sinh bắt đi, đại khái là cũng bị mang đi làm vật thí nghiệm nhưng vận số tốt, hai phe lo đánh nhau không có thời gian quản bọn họ. Sau đó tôi dẫn đội tiếp viện tới, nhưng không cứu được người mà cũng mắc kẹt trong tòa nhà kia luôn. Thật là xấu hổ…”
Trương Gia cười ha ha, hắn thật sự là một người rất lạc quan hào phóng cởi mở.
Cố Kinh Bạch sững sờ nhìn Trương Gia, y đã đúng khi đánh cược, nhưng chỉ là… tại sao Trương Gia tốt như vậy mà vận may lại kém như vậy? Ông trời thật không công bằng!
“Tôi sợ Bạch Trường Sinh nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta nên tạm thời để cậu ấy ngủ một lát, đồng thời cũng sẽ dùng một loại công cụ tạo lá chắn với bên ngoài, những điều chúng ta nói hôm nay chỉ có bốn người chúng ta biết, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Hành động của Cố Kinh Bạch đương nhiên là không muốn cuộc nói chuyện bị Tang Thi Vương – kẻ có tinh thần lực mạnh kinh người kia nghe được, câu thông báo không hẳn là nói cho những người trong xe nghe mà là đang nói cho Lục Chỉ nghe.
Ba người kia đương nhiên không có ý kiến gì, thi nhau gật đầu, đồng thời trong lòng cũng đề cao cảnh giác, cảm thấy “Cố Bạch” sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, cũng chẳng quan tâm “Cố Bạch” lấy ở đâu ra lắm máy móc thế, Cố Kinh Bạch cũng rất có chừng mực, máy y lấy dùng tuyệt không vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới nhỏ này.
Sau khi khởi động máy chặn tinh thần lực, Cố Kinh Bạch quyết định nói thẳng với Trương Gia, “Điều tôi chuẩn bị nói có thể sẽ rất gây shock, anh đừng hoảng sợ, được không?”
Trương Gia thực ra cũng cảm nhận được độ may mắn cấp E của mình, lúc “Cố Bạch” nói ra câu kia, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm, ngược lại còn có một loại cảm giác thở phào, “Cậu nói đi, tôi có chuẩn bị tâm lý rồi, cậu đã phát hiện ra điều gì?”
“Tôi nghi ngờ anh đang bị biến thành tang thi.”
“!!!” Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng câu này quá kinh khủng rồi!
Suýt chút nữa Giai Giai lái xe thành hình chữ Z, Chương Thiên siết chặt Bạch Trường Sinh trong lòng, hoảng hốt nhìn “Cố Bạch”, anh hiểu tác phong sống của “Cố Bạch”, nếu như không có đầy đủ chứng cứ tuyệt đối sẽ không nói linh tinh, “Có ý gì? Đang bị biến? Vậy có thể cứu vãn được không?”
Phản ứng đầu tiên của Chương Thiên chính là cứu người.
Cố Kinh Bạch lắc đầu, “Tôi không biết.” Y cũng chưa giải thích được điều này, đối mặt với máy làm sạch, Trương Gia chỉ chịu đau đớn chứ không bị tiêu diệt như những tang thi hoàn chỉnh, sau đó y lại nghĩ, tại sao Lục Chỉ nhất định phải để y cứu được đám người Trương Gia về, đáp án đơn giản dễ thấy nhất chính là chiến thuật ngựa gỗ thành Troy.
Phải làm cho con ngựa trông thật giống một món quà mới có thể trà trộn vào trong thành.
Nói cách khác, Lục Chỉ rất bình tĩnh, rất tự tin rằng trong thời gian ngắn đám Trương Gia sẽ không bị cửa quét của khu an toàn Ung Kỳ tra ra được vấn đề, thật khó để nói sau khi qua cửa bọn họ sẽ biến thành thứ gì.
Hiện tại Trương Gia không hoàn toàn là tang thi, nhưng cũng không còn là con người nữa.
Công nghệ này có lẽ là do các thế lực thù địch trước đây tình cờ nghiên cứu ra, nói cách khác, Lục Chỉ không hẳn trăm phương ngàn kế cố ý biến đám người Trương Gia thành tang thi mà chỉ là tìm được Trương Gia sau khi bọn họ đã bị sử dụng làm thí nghiệm, vì vậy hắn quyết định tự dùng thành quả này luôn, tương kế tựu kế.
“Tang Thi Vương kia rốt cuộc là đang định làm gì?” Chương Thiên, Trương Gia và Giai Giai mờ mịt.
“Đúng vậy, đến tột cùng là hắn muốn làm gì…” Đây cũng là điều duy nhất mà Cố Kinh Bạch
chưa giải thích được. Lục Chỉ đã có bác sĩ An Kỳ làm nội ứng, nếu như hắn đơn thuần muốn biến tất cả con người trong khu an toàn thành tang thi thì chỉ cần tiết lộ với bên ngoài về cuộc nghiên cứu biến tang thi về thành người dưới lòng đất như trong phần tiếp theo của game, bất ngờ thả tang thi ra, tạo một đống hỗn loạn rồi thì muốn làm gì thì làm.
Tại sao lại vất vả chọn một con đường khó khăn nguy hiểm, nhét đám người Trương Gia trà trộn trở về?
Hay nói cách khác, trêи người của đám Trương Gia có thứ gì mà những tang thi ở dưới lòng đất kia không có?
Mãi cho đến khi bọn họ sắp về đến khu an toàn Cố Kinh Bạch vẫn chưa nghĩ xong, còn Chương Thiên đã lập tức liên lạc với Lý Lê sau khi Cố Kinh Bạch tắt công cụ lá chắn.
Báo cho ông ấy biết mọi chuyện đang có diễn biến rất phức tạp, thế nhưng phải tuyệt đối yên lặng chờ bọn họ về, không được đánh rắn động cỏ.
Nguy hiểm lần này bọn họ phải đối mặt, hoặc nói đúng hơn là đối thủ lần này cực kỳ mạnh và quái dị, nếu bất cẩn làm không tốt, một cuộc chiến quy mô cực lớn sẽ được khơi mào.
Lý Lê hiểu và cực kỳ phối hợp. Sau khi đoàn người về tới nơi, tiểu đội Judas và nhóm của Trương Gia được tách ra, theo mệnh lệnh của cấp trêи, sau khi đã biết rõ chuyện ở Đông Hải, mọi thứ phải được tăng cường kiểm tra, tất cả những người mới từ bên ngoài trở về phải được cách ly theo dõi.
Bao gồm cả anh bạn nhỏ Bạch Trường Sinh, nhưng mà Cố Kinh Bạch đã nhờ Lý Lê tìm cách liên lạc với khu an toàn Giang Tả, mời Bạch Trường Doanh tới đây, vừa là để anh em bọn họ gặp lại, vừa là tìm một sự viện trợ mạnh mẽ từ bên ngoài.
Sau đó, Chương Thiên, Cố Kinh Bạch và Lý Lê mở một cuộc họp bí mật, nội dung cuộc họp đương nhiên là nói rõ hơn về chuyện của Tang Thi Vương, Cố Kinh Bạch giải thích về đầu mối mà mình có là nhờ cái máy y mang theo bên người, chính nó đã phát hiện dị thường, làm cho hai người đối diện rất bất ngờ. Sau khi Lý Lê dùng máy làm sạch thử lại cũng hoàn toàn tin tưởng luôn.
Tiếp sau đó, Cố Kinh Bạch quyết định về nhà sau một khoảng thời gian quá lâu ở bên ngoài, trước khi mở cửa, y hít sâu một hơi.
Thời điểm thử thách kỹ năng diễn xuất đến rồi.
Trong nhà, Lục Chỉ đang đeo tạp dề trộn salad dưới bếp, Giai Giai và bác sĩ An Kỳ vừa nói vừa cười vui vẻ ở sofa, bác sĩ An Kỳ đang uống thứ đồ uống quá hạn mà lúc trước Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch mang về, chính là loại nước kinh khủng bị Chương Thiên chê là chua ê cả răng. Lúc đó Cố Kinh Bạch còn cho rằng vị giác của Chương Thiên có vấn đề, bây giờ xem ra, người có vấn đề rõ ràng là Lục Chỉ và An Kỳ, bọn họ căn bản không nếm được ra mùi vị nữa!
Giai Giai nhìn thấy “Cố Bạch” đầu tiên, biểu cảm không giấu được sung sướиɠ, “Bạch ca, mau nhìn xem ai đã trở lại này, là chị gái em đó!”
Chị gái của Giai Giai vừa vặn đi từ phòng vệ sinh ra, bộ dạng đã hoàn toàn giống người bình thường, chào hỏi Cố Kinh Bạch, “Yo, Cố Bạch, lâu rồi không gặp.”
Lục Chỉ đang cần cù chăm chỉ làm cơm, thấy “Cố Bạch” đang nhìn mình, hắn tự nhiên đáp lại bằng một nụ cười dương quang xán lạn, mang vài phần bóng dáng của chó ngốc husky lúc còn là tang thi, nói: “Những người mà em quan tâm đã trở về rồi, em có vui không?”
Chỉ có An Kỳ thừa dịp tất cả mọi người không chú ý lườm Lục Chỉ một cái, thành quả của nhiều năm mất ăn mất ngủ nỗ lực chỉ để làm công cụ yêu đương cho tên tư bản chết tiệt này!
*** Hết chương 26
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất