Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Chương 54

Trước Sau
Tình huống bây giờ chính là ma quân Hỗn Độn đã chết, Cố Kinh Bạch phiên bản trẻ tuổi cũng yên ổn xuyên về không gian mười chiều, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ bản hiện tại xuyên tới sau cuộc chiến, một lần nữa viết lại một câu chuyện mới. Bây giờ ở tuyến thời gian này Cố Kinh Bạch làm bất cứ chuyện gì cũng không lo sẽ ảnh hưởng tới công việc của mình, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Đến cùng thì ma quân Hỗn Độn có chuẩn bị kế hoạch dự phòng nào trước trận quyết chiến hay không thật ra cũng không thể xác định, chỉ là suy đoán của Cố Kinh Bạch mà thôi. Y nói suy đoán này cho Lục Chỉ biết, mà lại không ngờ Lục Chỉ bí quá hóa liều, dám nói thẳng ra.

Nhật Đức chưa biết rõ vì sao mà đã sợ đến mức quỳ rầm xuống một phát, cơ hồ làm cả phòng trừng phạt chuyển động, rất hiển nhiên là ma tôn Cư Tư này có vấn đề, không quản ma tôn làm cái gì, ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị xử lý, bọn họ chỉ là chân chạy sai vặt nhưng cũng khó thoát khỏi số phận bị liên lụy…

Có Lục Chỉ ở đây, không bao giờ Cố Kinh Bạch phải lo tới chuyện “nhàm chán”, bởi vì luôn có không ít kích thích bất ngờ đang chờ y, ví dụ như giờ phút này.

“Phong thư ngày đó ma tôn Cư Tư bảo ngươi đi gửi, là đưa đến đâu, đưa cho ai?”

Không thể không nói, ma quân Hỗn Độn thật sự là một kẻ lười đến mức lười cả đặt tên, rất nhiều thứ chẳng thèm để bụng, một lòng nghĩ về đại đạo. Những người đi theo hầu hạ ma quân nói trước đây những chuyện tầm thường lông gà vỏ tỏi chủ yếu đều là do ma tôn Cư Tư nhọc lòng quản lý.

Lục Chỉ đứng trên đỉnh núi, trước mặt là một đám ma tu liều chết trung thành đang quỳ lạy, sau lưng là thi thể của ma quân chân chính, trong tay còn ôm một “đứa con trai”.

Đây mới chính là khái niệm mơ hồ đầu tiên làm nguồn gốc cho sự ra đời dị năng của Lục Chỉ, hắn hy vọng mình trở nên có ích với Cố Kinh Bạch, cũng hy vọng có thể làm Cố Kinh Bạch vui vẻ.

Thế là đoàn người cùng nhau trở về chỗ ở của ma quân Hỗn Độn – ma cung Hỗn Độn.

… Chuyện này con mẹ nó đủ độ khó!

Cố Kinh Bạch kinh ngạc nhìn Lục Chỉ, rõ ràng là y đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ma quân nhưng Cố Kinh Bạch vẫn cảm nhận được nụ cười thuộc về Lục Chỉ ở đằng sau khuôn mặt kia. Y không gọi tên được cảm xúc xuất hiện trong lòng mình ngay lúc này, y chỉ biết là qua một hồi lâu sau mình đã trả lời: “Ừm.”

Ma tôn bàng hoàng ngơ ngác, không xác định được ma quân đang nói mát hay là đang thật sự khen con trai mình, chỉ có thể theo thói quen hùa theo ma quân bệ hạ: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu điện hạ còn nhỏ mà đã có tu vi kỳ trúc cơ, lại còn thông minh mẫn tiệp, là phúc khí của ma cung Hỗn Độn này, chúng thuộc hạ…”

May mà Lục Chỉ chỉ lúng túng lúc đầu, lập tức bật chế độ tùy cơ ứng biến, khẩn cấp gọi Thiên Đạo.

“Thư gì?” Cố Kinh Bạch truy hỏi.

Thiên Đạo xoa tay, cảm thấy cuối cùng mình cũng được lên sàn bung sức rồi, nhìn những sinh vật ở không gian chiều cao kia đi, nó tuy ở chiều thấp hơn nhưng cũng đâu đến nỗi phế lắm, kết quả, Thiên Đạo chỉ nghe được một câu hỏi là: tên và chức vị của mấy người trước mặt này là gì?

Tỳ nữ vắt hết óc suy nghĩ, không dám có nửa phần thất lễ. Tuy rằng tính khí của vị tiểu điện hạ này tốt hơn ma quân rất nhiều nhưng ngài cũng đã liên tục mười ba ngày rồi chưa giết người! Đây là chuyện mà nếu là trước đây thì không một ai dám tin, cũng không ai dám đảm bảo tâm trạng tốt đó sẽ kéo dài trong bao lâu. Trước mắt bọn họ chỉ xác định được một cách để ma quân tha mạng cho mình đó là cố gắng lấy lòng tiểu điện hạ, tỳ nữ đương nhiên cũng hi vọng là mình có thể lấy lòng được Cố Kinh Bạch.

Thiên Đạo: [??? Chỉ… chỉ muốn… biết… mỗi… cái này?]

Trong thế giới của ma tu, mạnh được yếu thua đơn giản vậy thôi. Thực lực của ma quân Hỗn Độn ở tít trên đỉnh, ngài làm gì đi nữa nhất định cũng có mục đích của riêng mình, ai gan to bằng trời mới dám chất vấn, đúng là không biết xấu hổ!

Lục Chỉ cau mày, thúc giục: [Làm lẹ lên, không được thì ta sẽ tự nghĩ cách khác.]

(*nguyên gốc là

“Quả nhiên là thân sinh của mình, đối xử không giống nhau…” Trong ma cung dần dần lưu truyền rộng rãi một câu nói.

Thiên Đạo: … Tức là thực ra ngươi cũng không nhất định phải cần ta đến nói tên cho ngươi biết sao? QAQ

Sau khi kết thúc nhiệm vụ ở [Thế giới nhỏ 1314], đồng nghĩa với việc trong giai đoạn tiếp theo hắn không có tác dụng gì với Cố Kinh Bạch nữa, hắn rất muốn tìm một thứ gì đó để bản thân mình trở nên hữu dụng.

… Chuyện này con mẹ nó đủ độ khó!

(*nguyên gốc là 工具人, một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người tự nguyện giúp đỡ người khác mà không cần đáp lại, chăm chỉ làm việc không một câu phàn nàn, không yêu cầu hoàn trả về vật chất và tình cảm, bằng lòng để đối phương sử dụng và sai khiến như một công cụ – baidu)

Cuối cùng, trước khi Thiên Đạo báo tên cho Lục Chỉ, Lục Chỉ đã biểu diễn cho Thiên Đạo xem một màn kịch sống động có tên là tay không bắt sói, trước mặt đám ma tu đang ngơ ngác không rõ tình hình cụ thể, hắn dùng thái độ ngạo mạn như lẽ đương nhiên hoàn mỹ đóng giả làm vua của bọn họ, nói dối những tên thuộc hạ trung thành của ma quân ngày xưa rằng “giả chết” cũng là một phần trong kế hoạch vĩ đại của hắn.

Mà bọn họ lại hoàn toàn không biết người thực sự đang ngồi ở đây chính là kẻ mà bọn họ hận nhất – thánh quân Vật Ngã.

Đến cùng thì ma quân Hỗn Độn có chuẩn bị kế hoạch dự phòng nào trước trận quyết chiến hay không thật ra cũng không thể xác định, chỉ là suy đoán của Cố Kinh Bạch mà thôi. Y nói suy đoán này cho Lục Chỉ biết, mà lại không ngờ Lục Chỉ bí quá hóa liều, dám nói thẳng ra.

*

Kết quả, ma quân Hỗn Độn thật sự có một kế hoạch.

“Vậy thì… anh có vui vẻ không?” Lục Chỉ mong đợi nhìn Cố Kinh Bạch, ánh mắt cực kỳ chân thành.

Những ma tu ở đây hoàn toàn tin tưởng Lục Chỉ không chút hoài nghi bởi vì bên phía ma tu, kế hoạch này chỉ được biết đến trong một phạm vi rất nhỏ, chỉ có những tên thuộc hạ hết mực trung thành sẵn sàng liều chết vì ma quân mới hơi hơi nghe được chút tiếng gió, những ma tu bình thường khác không thể biết được, muốn giả trang thành ma quân Hỗn Độn chỉ có thánh quân Vật Ngã mới làm được, mà người kia thì cũng không thể biết được những chuyện cơ mật của ma quân.

Nói chung, người trước mắt này chỉ có thể là ma quân của bọn họ, không sai! Hết thảy ma tu đang quỳ đều vô cùng kích động, trong ánh mắt lóe lên tia sáng nhiệt huyết.

(*họ Cẩu: cẩu trong cẩu thả, ẩu tả chứ không phải chó, nhưng mà vẫn đồng âm =)))

“Em muốn trở thành người công cụ* của anh.”

Lục Chỉ ôm theo Cố Kinh Bạch, từng bước đi xuống, lộ ra phía sau là ma quân Hỗn Độn chân chính, mà thời khắc này trong tưởng tượng của đám ma tu, kia chính là thế thân mà ma quân đã tỉ mỉ chuẩn bị, không hổ là bệ hạ của bọn họ, thế thân thôi mà trông sống động như thật.

“Chuyện này nô tỳ biết.” Tỳ nữ kích động, hận không thể nói hết tất cả những gì mình biết cho Cố Kinh Bạch: “Là con nuôi của tiền điện tổng quản, Nhật Đức, nô tỳ tận mắt nhìn thấy cậu ta mang đi.”

Lục Chỉ ra lệnh, tạm thời tất cả không được để lộ ra ngoài tin tức hắn vẫn còn sống.

Thiên Đạo xoa tay, cảm thấy cuối cùng mình cũng được lên sàn bung sức rồi, nhìn những sinh vật ở không gian chiều cao kia đi, nó tuy ở chiều thấp hơn nhưng cũng đâu đến nỗi phế lắm, kết quả, Thiên Đạo chỉ nghe được một câu hỏi là: tên và chức vị của mấy người trước mặt này là gì?

Lục Chỉ ôm theo Cố Kinh Bạch, từng bước đi xuống, lộ ra phía sau là ma quân Hỗn Độn chân chính, mà thời khắc này trong tưởng tượng của đám ma tu, kia chính là thế thân mà ma quân đã tỉ mỉ chuẩn bị, không hổ là bệ hạ của bọn họ, thế thân thôi mà trông sống động như thật.

Một ma tu máu me khắp người mở miệng: “Nhưng…”

Lục Chỉ một bên khoát tay từ chối, biểu thị hắn không muốn làm hành vi giám thị này, một bên lại không kiểm soát được đôi mắt của mình, chăm chú nhìn vào trong kính. Hắn thật sự một khắc cũng không muốn tách khỏi Cố Kinh Bạch.

May mà Lục Chỉ chỉ lúng túng lúc đầu, lập tức bật chế độ tùy cơ ứng biến, khẩn cấp gọi Thiên Đạo.

Hắn thật sự không hề thích! Một! Chút! Nào! Đâu! QAQ

Lục Chỉ nhíu mày, mắt híp lại lạnh lùng quét về phía kẻ kia, hạ thấp tông giọng làm cho kẻ kia càng không dám ngẩng đầu: “Ngươi đang dạy ta làm việc đấy à?”

Thế nhưng cũng không thể võ đoán, hạn định trong phạm vi Tọa Vong Tâm Trai, bởi vì trước đó đạo tu vẫn luôn lấy Tọa Vong Tâm Trai làm đại bản doanh, đó cũng là nguyên nhân mà ma tôn Cư Tư dám to gan gửi thư như vậy, cho dù bọn họ biết được thực sự có một phong thư được đưa tới thì cũng khó tra ra được thư này của ai.

“Mang sư đệ ra ngoài cho tỉnh táo lại đã.” Văn Nhân Vũ đều giọng ra lệnh, không hề mang theo bất kỳ tia cảm xúc nào, thật giống như một cỗ máy vô cảm. Mãi cho đến khi trở về phòng Văn Nhân Vũ mới lấy từ nhẫn trữ vật ra một phong thư, càng đọc biểu cảm càng nghiêm túc.

“Thuộc hạ không dám.” Đối phương lập tức cầu xin tha mạng.

Những kẻ còn lại cũng tỏ vẻ khinh thường ra mặt, thực sự là gan to bằng trời, được sủng sinh kiêu, ngày trước bệ hạ nói nhiều với gã thêm mấy câu thôi mà bây giờ dám làm càn như vậy, hầy.

Sau khi ở lại trò chuyện một lúc nữa theo lệ, ma tôn Bất Xá lui xuống, vừa ra khỏi cửa lập tức dặn dò thuộc hạ của mình: toàn lực hỗ trợ tiểu điện hạ giành chiến thắng trong “trò chơi” lần này!

“Thuộc hạ không dám.” Đối phương lập tức cầu xin tha mạng.

Đám trung thành thậm chí còn đang cảm động vì sự hiền lành nhân nhượng của ma quân bệ hạ, bọn họ cũng chỉ là một phần nhỏ bé trong kế hoạch vĩ đại của ngài mà thôi. Đúng, đối với những ma tu này mà nói, mấy câu đơn giản của Lục Chỉ đã là chuyện xưa nay chưa từng có rồi. Không ai dám chất vấn ma quân “giả chết” và để không ít ma tu chết thảm, bọn họ bị giết, chỉ có thể là do bọn họ vẫn còn quá yếu!

Bây giờ chính là như vậy, Lục Chỉ chỉ tâm niệm mỗi Cố Kinh Bạch mà thôi, chỉ muốn não tàn yêu đương, đối với những chuyện khác không thể vực dậy tinh thần nổi.

Thiên Đạo: [??? Chỉ… chỉ muốn… biết… mỗi… cái này?]

Đúng, ma quân Hỗn Độn còn có một con ma long thượng cổ toàn thân chỉ có xương cốt làm thú cưỡi.

Trong thế giới của ma tu, mạnh được yếu thua đơn giản vậy thôi. Thực lực của ma quân Hỗn Độn ở tít trên đỉnh, ngài làm gì đi nữa nhất định cũng có mục đích của riêng mình, ai gan to bằng trời mới dám chất vấn, đúng là không biết xấu hổ!

Thiên Đạo cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Đây chính là bầu không khí được tạo thành từ thống trị độc tài cộng thêm một đám sùng bái điên cuồng.

Không thể không nói thêm, Lục Chỉ rất sảng khoái tận hưởng.

Cố Kinh Bạch âm thầm véo tay Lục Chỉ một cái, nhắc nhở hắn phải chú ý giữ vững lập trường.

Mà suýt chút nữa thì bọn họ đã thực sự tới ma cung Hỗn Độn khai chiến rồi.

Lục Chỉ lập tức dùng suy nghĩ nghiêm túc bày tỏ với Cố Kinh Bạch: [Đương nhiên là bản thân em cực kỳ phản đối thể chế ngu ngốc này, cho nên anh thấy đó, anh thắng, ma quân Hỗn Độn thua.]

Ít nhất là tự hắn cảm thấy không vấn đề gì cả.

Hắn thật sự không hề thích! Một! Chút! Nào! Đâu! QAQ

Lục Chỉ nhàm chán ngồi trên vương tọa, tùy tiện phất tay với thuộc hạ, chẳng lẽ hắn còn không biết mỗi ngày Cố Kinh Bạch đi tới những đâu thăm dò? Phần lớn thời gian Lục Chỉ đều sẽ hành động cùng Cố Kinh Bạch, chỉ thỉnh thoảng, ví dụ như những lúc có mặt ma tôn nào đó, hoặc những câu hỏi đối phương khó trả lời, Cố Kinh Bạch sẽ ra hiệu với Lục Chỉ tách nhau ra.

Lục Chỉ vốn không định rời đi cùng đám ma tu nhưng Cố Kinh Bạch đột nhiên lại nói: [Không không không, chúng ta cùng về với bọn họ đi, cũng không hẳn là không tốt.]

Cùng lúc đó, Cố Kinh Bạch cũng biết ma tôn Cư Tư đã sai Nhật Đức giả làm đạo tu, gửi thư đến Tọa Vong Tâm Trai.

Bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng quyền lực vô thượng của ma quân Hỗn Độn, điều tra rõ ràng rốt cuộc trước trận quyết chiến gã đã chuẩn bị kế hoạch gì.

Ma tôn Bất Xá ở bên cạnh điên cuồng “giao lưu ánh mắt” với nhóm “đồng nghiệp” của mình. Thấy không? Thấy chưa? Tiểu điện hạ của chúng ta giỏi ghê gớm, vận may cũng rất tốt, chẳng trách bệ hạ lại dụng tâm muốn bồi dưỡng tiểu điện hạ như vậy, có mầm non này thì tương lai ma tông không gì không làm được.

Lục Chỉ đứng trên đỉnh núi, trước mặt là một đám ma tu liều chết trung thành đang quỳ lạy, sau lưng là thi thể của ma quân chân chính, trong tay còn ôm một “đứa con trai”.

Thế là đoàn người cùng nhau trở về chỗ ở của ma quân Hỗn Độn – ma cung Hỗn Độn.

Ma tộc có bảy mươi hai cung, đại diện cho bảy mươi hai thế lực, trong đó có ảnh hưởng rộng nhất, nổi tiếng nhất, quyền lực to lớn nhất chính là ma cung Hỗn Độn. Những tên ma tu trung thành không muốn tin rằng ma quân Hỗn Độn đã chết hầu hết đều là ma tu của ma cung Hỗn Độn.

Có Lục Chỉ ở đây, không bao giờ Cố Kinh Bạch phải lo tới chuyện “nhàm chán”, bởi vì luôn có không ít kích thích bất ngờ đang chờ y, ví dụ như giờ phút này.

Tỳ nữ chỉ là tỳ nữ, chỉ có chủ nhân của cô biết được trong kế hoạch có những người nào thôi.

Không thể không nói, ma quân Hỗn Độn thật sự là một kẻ lười đến mức lười cả đặt tên, rất nhiều thứ chẳng thèm để bụng, một lòng nghĩ về đại đạo. Những người đi theo hầu hạ ma quân nói trước đây những chuyện tầm thường lông gà vỏ tỏi chủ yếu đều là do ma tôn Cư Tư nhọc lòng quản lý.

Lục Chỉ thì khác, hắn để bụng rất nhiều thứ mà đối với ma quân Hỗn Độn chỉ là “chuyện tầm thường”, ví dụ như tu sửa dọn dẹp phòng ở trong cung cho Cố Kinh Bạch, chuẩn bị thêm quần áo mới cho Cố Kinh Bạch…

Lục Chỉ lập tức dùng suy nghĩ nghiêm túc bày tỏ với Cố Kinh Bạch: [Đương nhiên là bản thân em cực kỳ phản đối thể chế ngu ngốc này, cho nên anh thấy đó, anh thắng, ma quân Hỗn Độn thua.]



Câu làm một người cha tốt cũng chưa đủ để hình dung tấm lòng này của hắn.

Nhìn ma quân Hỗn Độn vui vẻ nuôi “con” như vậy, đám ma tu trong ma cung cuối cùng cũng hiểu điểm mấu chốt thay đổi của ma quân nằm ở đâu rồi – ngài đã có huyết mạch của mình, bây giờ lựa chọn ẩn nấp cũng là vì tiểu điện hạ!

“May mà em tá túc trong máy phụ của trợ lý AI!” Trong chớp mắt, Cố Kinh Bạch đột nhiên có một suy đoán lớn mật về dị năng của Lục Chỉ, “Dị năng của em có phải là…”

Nhưng vấn đề phiền phức ở chỗ theo lý thuyết thì là vậy, bây giờ ma tôn Cư Tư lại đang mất tích, bọn họ không tìm được người đồng nghĩa với việc sẽ không thể biết được hơn một nửa kế hoạch kia là gì.

Đây chính là tình thương vĩ đại của cha!

Trong ma cung, tất cả người hầu kẻ hạ đều là nô lệ tư nhân của ma quân, tự xưng là nô, bọn họ còn cảm thấy vài phần vinh hạnh.

“Quả nhiên là thân sinh của mình, đối xử không giống nhau…” Trong ma cung dần dần lưu truyền rộng rãi một câu nói.

Cố Kinh Bạch âm thầm véo tay Lục Chỉ một cái, nhắc nhở hắn phải chú ý giữ vững lập trường.

Bất kể là bên kia đang có âm mưu gì, nhất định phải dốc hết toàn lực ứng phó!

Lục Chỉ vốn định phản bác lại những ngôn luận điên khùng kia nhưng cuối cùng hắn cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì rất hiển nhiên là ở thế giới này hắn không còn mối quan hệ nào có thể triển khai cùng với Cố Kinh Bạch cả, đã như vậy thì cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi, ít nhất là đủ để đảm bảo an toàn cho Cố Kinh Bạch, và cũng bởi vì… Lục Chỉ là một kẻ vô cùng trẻ con hơn thua, hắn luôn âm thầm đố kỵ với Tô Lâu.

Chỉ có hắn mới đủ tài năng đủ tư cách thành lập quan hệ mật thiết nhất với Cố Kinh Bạch, Tô Lâu là thứ gì chứ? Một tên ất ơ giữa đường nhảy ra, thật đáng ghét!

Nhật Đức dường như đang nhìn thấy hình bóng ma quân ẩn hiện sau lưng Cố Kinh Bạch, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, gã chính là một ma tu không có nguyên tắc vậy đó, đáp: “Chính là nô tài.”

Thiên Đạo: … Tức là thực ra ngươi cũng không nhất định phải cần ta đến nói tên cho ngươi biết sao? QAQ

Vì thái độ của Lục Chỉ đối với Cố Kinh Bạch là ngậm trong miệng sợ tan, nâng như nâng trứng, nên Cố Kinh Bạch gần như có thể đi lại khắp ma cung Hỗn Độn, ai thấy y cũng vạn phần cẩn thận chào hỏi, chỉ lo mình làm gì đó phật ý tiểu điện hạ sẽ bị ma quân Hỗn Độn bắt đi làm đồ ăn cho ma long.

Đúng, ma quân Hỗn Độn còn có một con ma long thượng cổ toàn thân chỉ có xương cốt làm thú cưỡi.

Đây chính là bầu không khí được tạo thành từ thống trị độc tài cộng thêm một đám sùng bái điên cuồng.

Đây cũng là con ma thú thượng cổ mà năm đó Cố Kinh Bạch đi săn cùng với ma quân Hỗn Độn, vòng vòng chuyển chuyển, bây giờ nó lại quay về làm vật cưỡi của Cố Kinh Bạch.

Trước kính, ma tôn Bất Xá đang hầu bên cạnh Lục Chỉ, cũng tình cờ nhìn thấy dáng vẻ truy vấn của tiểu điện hạ, một màn hư hư thực thực điều tra ông già nhà cậu. Trên trán ma tôn Bất Xá túa ra mồ hôi lạnh, cảm thấy tiểu điện hạ đang tìm đường chết rồi.

Ngoài ra, Cố Kinh Bạch còn tận dụng triệt để vẻ ngoài trẻ con của mình, sử dụng một cách chính xác nhất khiến cho chẳng có ai nảy sinh tâm đề phòng với y cả, cũng không có ai thắc mắc tại sao y lại đặt câu hỏi nhiều như vậy, càng không có ai thắc mắc về hành vi mỗi ngày đi dạo bộ lang thang khắp nơi của y.

Làm sao để tìm được ma tôn Cư Tư trở thành chìa khóa mấu chốt.

Giả sử Cố Kinh Bạch không vui thì y không sai, mà Lục Chỉ vui… thì cũng không sai.

Thậm chí bọn họ còn ngốc nghếch khen ngợi y trước mặt Lục Chỉ: “Tiểu điện hạ thật ham học hỏi, tinh lực dồi dào, tràn đầy ham muốn tò mò tìm hiểu thế giới này.”

Đám trung thành thậm chí còn đang cảm động vì sự hiền lành nhân nhượng của ma quân bệ hạ, bọn họ cũng chỉ là một phần nhỏ bé trong kế hoạch vĩ đại của ngài mà thôi. Đúng, đối với những ma tu này mà nói, mấy câu đơn giản của Lục Chỉ đã là chuyện xưa nay chưa từng có rồi. Không ai dám chất vấn ma quân “giả chết” và để không ít ma tu chết thảm, bọn họ bị giết, chỉ có thể là do bọn họ vẫn còn quá yếu!

Lục Chỉ nhàm chán ngồi trên vương tọa, tùy tiện phất tay với thuộc hạ, chẳng lẽ hắn còn không biết mỗi ngày Cố Kinh Bạch đi tới những đâu thăm dò? Phần lớn thời gian Lục Chỉ đều sẽ hành động cùng Cố Kinh Bạch, chỉ thỉnh thoảng, ví dụ như những lúc có mặt ma tôn nào đó, hoặc những câu hỏi đối phương khó trả lời, Cố Kinh Bạch sẽ ra hiệu với Lục Chỉ tách nhau ra.

“Nó ở ngay bên cạnh em.” Lục Chỉ cũng hiểu ý của Cố Kinh Bạch, tuy lúc đó đang ở trong giấc mơ của Thiên Đạo nhưng cũng phản chiếu lại một số thứ ở hiện thực, ví dụ nơi mà Cố Kinh Bạch cầm cung ngã xuống, hoặc là vị trí của những mũi tên nằm rải rác, và cả tranh Ma Lang.

Bây giờ chính là như vậy, Lục Chỉ chỉ tâm niệm mỗi Cố Kinh Bạch mà thôi, chỉ muốn não tàn yêu đương, đối với những chuyện khác không thể vực dậy tinh thần nổi.

Lục Chỉ vốn không định rời đi cùng đám ma tu nhưng Cố Kinh Bạch đột nhiên lại nói: [Không không không, chúng ta cùng về với bọn họ đi, cũng không hẳn là không tốt.]

“Thuộc hạ cả gan, muốn dâng lên cho bệ hạ một thứ.”

Anh cũng hy vọng em được vui vẻ.

Ma tôn Bất Xá dâng lên cho Lục Chỉ một khối linh ngọc được mài nhẵn đánh bóng thành một cái pháp kính, bất cứ lúc nào nhìn vào cũng nhìn thấy người mình muốn gặp, phạm vi giới hạn trong ma cung Hỗn Độn, bây giờ trên pháp kính đang hiện ra nhất cử nhất động của Cố Kinh Bạch.

(*họ Cẩu: cẩu trong cẩu thả, ẩu tả chứ không phải chó, nhưng mà vẫn đồng âm =)))

“Nô tài oan uổng, điện hạ, nô tài oan uổng!”

Lục Chỉ một bên khoát tay từ chối, biểu thị hắn không muốn làm hành vi giám thị này, một bên lại không kiểm soát được đôi mắt của mình, chăm chú nhìn vào trong kính. Hắn thật sự một khắc cũng không muốn tách khỏi Cố Kinh Bạch.

Sự nghiệp thăm dò của Cố Kinh Bạch ở bên kia cuối cùng cũng có khởi sắc, y trực tiếp đi vào phòng của ma tôn Cư Tư, nhìn thấy các loại linh khí mà ma tôn Cư Tư thu thập được, nghe đâu toàn là những chiến lợi phẩm của ma tôn Cư Tư, không quản là thắng được ai, gã đều sẽ lấy đi linh khí của đối phương về treo trong phòng mình, coi đó là thành tựu, bày ra dáng vẻ bất khả chiến bại.

Từ miệng của tỳ nữ trông giữ những linh khí của ma tôn Cư Tư, Cố Kinh Bạch biết được thói quen làm việc nhất quán của ma quân Hỗn Độn, nếu như ma quân lên kế hoạch gì đó thì chỉ có những người tham dự vào kế hoạch biết, và cũng chỉ biết phần việc mà mình cần làm.

Quả nhiên bên phía đạo tu có một tên phản đồ liên thủ với ma tu.

工具人

Và vừa vặn trong kế hoạch này, ma tôn Cư Tư chiếm một phần trăm rất lớn.

Và vừa vặn trong kế hoạch này, ma tôn Cư Tư chiếm một phần trăm rất lớn.

Nhưng vấn đề phiền phức ở chỗ theo lý thuyết thì là vậy, bây giờ ma tôn Cư Tư lại đang mất tích, bọn họ không tìm được người đồng nghĩa với việc sẽ không thể biết được hơn một nửa kế hoạch kia là gì.

Tỳ nữ chỉ là tỳ nữ, chỉ có chủ nhân của cô biết được trong kế hoạch có những người nào thôi.

“Không còn gì khác à? Một chuyện bình thường cũng được, ngươi kể thật tỉ mỉ những gì xảy ra vào ngày đó cho ta nghe đi.” Cố Kinh Bạch không hề ngụy trang mình thành một đứa trẻ ngây thơ, dù sao y cũng là “con trai” của ma quân, không quản y nói gì, làm gì khác với người bình thường, mọi người đều sẽ tự động lý giải thành con trai của ma quân thông minh vậy đấy, khác hoàn toàn với tất cả mọi người.

Cuối cùng, trong ánh mắt khích lệ của Lục Chỉ, ma tôn Bất Xá cảm thấy mình đã nắm bắt được chân tướng, ma quân đang hi vọng con trai mình sẽ thắng, quả nhiên là đang đi con đường giáo dục bằng cách cổ vũ động viên!

Câu làm một người cha tốt cũng chưa đủ để hình dung tấm lòng này của hắn.

Tỳ nữ vắt hết óc suy nghĩ, không dám có nửa phần thất lễ. Tuy rằng tính khí của vị tiểu điện hạ này tốt hơn ma quân rất nhiều nhưng ngài cũng đã liên tục mười ba ngày rồi chưa giết người! Đây là chuyện mà nếu là trước đây thì không một ai dám tin, cũng không ai dám đảm bảo tâm trạng tốt đó sẽ kéo dài trong bao lâu. Trước mắt bọn họ chỉ xác định được một cách để ma quân tha mạng cho mình đó là cố gắng lấy lòng tiểu điện hạ, tỳ nữ đương nhiên cũng hi vọng là mình có thể lấy lòng được Cố Kinh Bạch.

Nỗ lực sẽ gặt hái được kết quả, cuối cùng tỳ nữ cũng nhớ ra, hưng phấn bẩm báo với tiểu điện hạ: “Đúng rồi đúng rồi, nô tỳ nghĩ ra rồi, trước đó ma tôn phái người gửi đi một phong thư.”

“Thư gì?” Cố Kinh Bạch truy hỏi.

Kết quả, ma quân Hỗn Độn thật sự có một kế hoạch.

Chỉ có hắn mới đủ tài năng đủ tư cách thành lập quan hệ mật thiết nhất với Cố Kinh Bạch, Tô Lâu là thứ gì chứ? Một tên ất ơ giữa đường nhảy ra, thật đáng ghét!

Câu trả lời của tỳ nữ vẫn là lắc đầu như cũ, cũng bắt đầu sợ mình một hỏi không biết ba sẽ làm cho tiểu điện hạ chán ghét.

Câu này lại chạm vào điểm mù thông tin của tỳ nữ, cô chỉ có thể nói: “Nô tỳ không biết.”

“Ngươi là… Cẩu Nhật Đức?” Cố Kinh Bạch ngồi trên cao, gọi lên cả họ lẫn tên.

“Vậy thư đó gửi cho ai?” Cố Kinh Bạch lại hỏi.

Ma tôn Bất Xá dâng lên cho Lục Chỉ một khối linh ngọc được mài nhẵn đánh bóng thành một cái pháp kính, bất cứ lúc nào nhìn vào cũng nhìn thấy người mình muốn gặp, phạm vi giới hạn trong ma cung Hỗn Độn, bây giờ trên pháp kính đang hiện ra nhất cử nhất động của Cố Kinh Bạch.

Câu trả lời của tỳ nữ vẫn là lắc đầu như cũ, cũng bắt đầu sợ mình một hỏi không biết ba sẽ làm cho tiểu điện hạ chán ghét.

“Vậy ai là người gửi thư, có tìm được người đó không?”

Vì thái độ của Lục Chỉ đối với Cố Kinh Bạch là ngậm trong miệng sợ tan, nâng như nâng trứng, nên Cố Kinh Bạch gần như có thể đi lại khắp ma cung Hỗn Độn, ai thấy y cũng vạn phần cẩn thận chào hỏi, chỉ lo mình làm gì đó phật ý tiểu điện hạ sẽ bị ma quân Hỗn Độn bắt đi làm đồ ăn cho ma long.

Không thể không nói thêm, Lục Chỉ rất sảng khoái tận hưởng.

“Chuyện này nô tỳ biết.” Tỳ nữ kích động, hận không thể nói hết tất cả những gì mình biết cho Cố Kinh Bạch: “Là con nuôi của tiền điện tổng quản, Nhật Đức, nô tỳ tận mắt nhìn thấy cậu ta mang đi.”

“Tốt lắm, vậy Nhật Đức kia đang ở đâu?”

Trước kính, ma tôn Bất Xá đang hầu bên cạnh Lục Chỉ, cũng tình cờ nhìn thấy dáng vẻ truy vấn của tiểu điện hạ, một màn hư hư thực thực điều tra ông già nhà cậu. Trên trán ma tôn Bất Xá túa ra mồ hôi lạnh, cảm thấy tiểu điện hạ đang tìm đường chết rồi.

Và mình cũng vậy, tại sao sớm không đến muộn không đến lại cố tình đến đưa kính vào đúng lúc này? Cha con nhà người ta nhỡ nảy sinh mâu thuẫn, giận chó đánh mèo, tiểu điện hạ có toàn mạng hay không thì chưa biết nhưng gã thì nhất định là xong đời rồi. Vận khí thực sự là quá tệ!

Lục Chỉ chống cằm, trông có vẻ khá hứng thú, sau khi dọa được ma tôn Bất Xá, hắn nửa đùa nửa thật hỏi: “Ngươi xem, thằng bé thật thông minh, đúng không?”

Ma tôn bàng hoàng ngơ ngác, không xác định được ma quân đang nói mát hay là đang thật sự khen con trai mình, chỉ có thể theo thói quen hùa theo ma quân bệ hạ: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu điện hạ còn nhỏ mà đã có tu vi kỳ trúc cơ, lại còn thông minh mẫn tiệp, là phúc khí của ma cung Hỗn Độn này, chúng thuộc hạ…”

“Ta và nó đang đánh cược, nếu như trong khoảng thời gian kỳ hạn mà nó có thể làm rõ đêm đó ta làm gì thì sẽ thưởng cho nó một cái ma khí thượng đẳng, ngươi cảm thấy nó có thắng được không?”

Nói chung, người trước mắt này chỉ có thể là ma quân của bọn họ, không sai! Hết thảy ma tu đang quỳ đều vô cùng kích động, trong ánh mắt lóe lên tia sáng nhiệt huyết.

Ma tôn thông suốt hiểu ra, thì ra là vậy, bệ hạ đang dùng hình thức chơi trò chơi để bồi dưỡng năng lực làm việc cho tiểu điện hạ, không hổ là ma quân, đến bồi dưỡng người thừa kế mà cũng đỉnh cao được như vậy! Bọn họ không thể so được! Về phần tiểu điện hạ có thắng hay không, chuyện này… còn phải xem ma quân có muốn để cho cậu nhóc thắng hay không.

Đây cũng là con ma thú thượng cổ mà năm đó Cố Kinh Bạch đi săn cùng với ma quân Hỗn Độn, vòng vòng chuyển chuyển, bây giờ nó lại quay về làm vật cưỡi của Cố Kinh Bạch.

Ma tôn Bất Xá cẩn thận suy đoán tâm tư của ma quân, yên lặng một hồi rồi thử thăm dò: “Lần đầu tiên tiểu điện hạ đi điều tra, cực kỳ quan trọng, dân gian thường lấy cổ vũ làm chính.”

Cố Kinh Bạch:??? Ta đã nói gì đâu, ngươi oan uổng cái gì?

Câu này rất có kỹ xảo, nếu như ma quân gật đầu tán thành thì đó chính là ma quân có ý nhường cho con trai thắng, nhưng nếu ma quân cau mày thì ma tôn Bất Xá có thể chữa cháy bằng cách nói tiếp rằng dân gian là dân gian, chúng ta là ma tu, không thể giống với bọn họ. Muốn làm một thủ hạ giỏi thì phải luyện được bản lĩnh nói chuyện như vậy.

Cuối cùng, trong ánh mắt khích lệ của Lục Chỉ, ma tôn Bất Xá cảm thấy mình đã nắm bắt được chân tướng, ma quân đang hi vọng con trai mình sẽ thắng, quả nhiên là đang đi con đường giáo dục bằng cách cổ vũ động viên!

Sau khi ở lại trò chuyện một lúc nữa theo lệ, ma tôn Bất Xá lui xuống, vừa ra khỏi cửa lập tức dặn dò thuộc hạ của mình: toàn lực hỗ trợ tiểu điện hạ giành chiến thắng trong “trò chơi” lần này!

“Thứ nhu nhược! Nhát gan! Thật uổng công sư tôn khi còn sống đã đối xử với ngươi tốt như vậy!”

Trong ma cung Hỗn Độn, ma tôn Bất Xá đảm nhiệm chức vụ trưởng lão quản lý phòng trừng phạt, nhờ có thuộc hạ của Bất Xá bật đèn xanh, rất nhanh Cố Kinh Bạch đã tìm được Nhật Đức. Vị Nhật Đức này có một cái họ rất đặc biệt – họ Cẩu*, thực ra chỉ gọi riêng họ thôi thì thấy cũng không có gì, nhưng kết hợp với tên thì… vô cùng khiến Nhật Đức tức giận, không ai được gọi tên của gã, ai cũng không được!

Ít nhất là tự hắn cảm thấy không vấn đề gì cả.Lục Chỉ ôm theo Cố Kinh Bạch, từng bước đi xuống, lộ ra phía sau là ma quân Hỗn Độn chân chính, mà thời khắc này trong tưởng tượng của đám ma tu, kia chính là thế thân mà ma quân đã tỉ mỉ chuẩn bị, không hổ là bệ hạ của bọn họ, thế thân thôi mà trông sống động như thật.Chỉ có hắn mới đủ tài năng đủ tư cách thành lập quan hệ mật thiết nhất với Cố Kinh Bạch, Tô Lâu là thứ gì chứ? Một tên ất ơ giữa đường nhảy ra, thật đáng ghét!Từ miệng của tỳ nữ trông giữ những linh khí của ma tôn Cư Tư, Cố Kinh Bạch biết được thói quen làm việc nhất quán của ma quân Hỗn Độn, nếu như ma quân lên kế hoạch gì đó thì chỉ có những người tham dự vào kế hoạch biết, và cũng chỉ biết phần việc mà mình cần làm.(*họ Cẩu: cẩu trong cẩu thả, ẩu tả chứ không phải chó, nhưng mà vẫn đồng âm =)))

Một ma tu máu me khắp người mở miệng: “Nhưng…”

“Ngươi là… Cẩu Nhật Đức?” Cố Kinh Bạch ngồi trên cao, gọi lên cả họ lẫn tên.



Nhật Đức dường như đang nhìn thấy hình bóng ma quân ẩn hiện sau lưng Cố Kinh Bạch, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, gã chính là một ma tu không có nguyên tắc vậy đó, đáp: “Chính là nô tài.”

Trong ma cung, tất cả người hầu kẻ hạ đều là nô lệ tư nhân của ma quân, tự xưng là nô, bọn họ còn cảm thấy vài phần vinh hạnh.

(*nguyên gốc là

“Phong thư ngày đó ma tôn Cư Tư bảo ngươi đi gửi, là đưa đến đâu, đưa cho ai?”

Nhật Đức chưa biết rõ vì sao mà đã sợ đến mức quỳ rầm xuống một phát, cơ hồ làm cả phòng trừng phạt chuyển động, rất hiển nhiên là ma tôn Cư Tư này có vấn đề, không quản ma tôn làm cái gì, ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị xử lý, bọn họ chỉ là chân chạy sai vặt nhưng cũng khó thoát khỏi số phận bị liên lụy…

Ma tôn Cư Tư mất tích, chỉ có thể đoán đây là kết quả kéo theo khi gã phục vụ cho ma quân Hỗn Độn, đồng thời đây cũng là nguyên nhân khiến cho Thiên Đạo không tìm được ma tôn Cư Tư. Gã và việc mà gã làm đã cùng nhau tiến vào điểm mù của Thiên Đạo.

“Nô tài oan uổng, điện hạ, nô tài oan uổng!”

Lục Chỉ vốn định phản bác lại những ngôn luận điên khùng kia nhưng cuối cùng hắn cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì rất hiển nhiên là ở thế giới này hắn không còn mối quan hệ nào có thể triển khai cùng với Cố Kinh Bạch cả, đã như vậy thì cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi, ít nhất là đủ để đảm bảo an toàn cho Cố Kinh Bạch, và cũng bởi vì… Lục Chỉ là một kẻ vô cùng trẻ con hơn thua, hắn luôn âm thầm đố kỵ với Tô Lâu.

Cố Kinh Bạch:??? Ta đã nói gì đâu, ngươi oan uổng cái gì?

“Tốt lắm, vậy Nhật Đức kia đang ở đâu?”

“Tất cả những việc đó đều là ma tôn Cư Tư sai nô tài làm, nô tài thật sự không biết ma tôn Cư Tư ấp ủ âm mưu gì, điện hạ muốn biết gì nô tài đều sẽ nói, tuyệt đối không dám che giấu, chỉ hy vọng điện hạ cho nô tài một cơ hội lấy công chuộc tội. Nô tài biết rất nhiều chuyện, thật sự biết rất nhiều chuyện, nhưng nô tài không biết bây giờ ma tôn Cư Tư đang ở đâu…”

Ma tộc có bảy mươi hai cung, đại diện cho bảy mươi hai thế lực, trong đó có ảnh hưởng rộng nhất, nổi tiếng nhất, quyền lực to lớn nhất chính là ma cung Hỗn Độn. Những tên ma tu trung thành không muốn tin rằng ma quân Hỗn Độn đã chết hầu hết đều là ma tu của ma cung Hỗn Độn.

Cố Kinh Bạch:!!! Ồ, bất ngờ ghê, tự dưng câu được một con cá lớn.

Ma tôn Bất Xá ở bên cạnh điên cuồng “giao lưu ánh mắt” với nhóm “đồng nghiệp” của mình. Thấy không? Thấy chưa? Tiểu điện hạ của chúng ta giỏi ghê gớm, vận may cũng rất tốt, chẳng trách bệ hạ lại dụng tâm muốn bồi dưỡng tiểu điện hạ như vậy, có mầm non này thì tương lai ma tông không gì không làm được.

Mà bọn họ lại hoàn toàn không biết người thực sự đang ngồi ở đây chính là kẻ mà bọn họ hận nhất – thánh quân Vật Ngã.

Sự nghiệp thăm dò của Cố Kinh Bạch ở bên kia cuối cùng cũng có khởi sắc, y trực tiếp đi vào phòng của ma tôn Cư Tư, nhìn thấy các loại linh khí mà ma tôn Cư Tư thu thập được, nghe đâu toàn là những chiến lợi phẩm của ma tôn Cư Tư, không quản là thắng được ai, gã đều sẽ lấy đi linh khí của đối phương về treo trong phòng mình, coi đó là thành tựu, bày ra dáng vẻ bất khả chiến bại.

Cuối cùng, trước khi Thiên Đạo báo tên cho Lục Chỉ, Lục Chỉ đã biểu diễn cho Thiên Đạo xem một màn kịch sống động có tên là tay không bắt sói, trước mặt đám ma tu đang ngơ ngác không rõ tình hình cụ thể, hắn dùng thái độ ngạo mạn như lẽ đương nhiên hoàn mỹ đóng giả làm vua của bọn họ, nói dối những tên thuộc hạ trung thành của ma quân ngày xưa rằng “giả chết” cũng là một phần trong kế hoạch vĩ đại của hắn.

*

Nhóm phần tử trung thành của ma quân Hỗn Độn ở ma cung Hỗn Độn một sống hai chết hô hào mọi người báo thù cho ma quân, sau cuộc chiến bỗng dưng không có hành động gì nữa. Sự yên lặng quỷ dị này trái lại đã thu hút chú ý từ khắp các nơi, bởi vì có khác thường tất có yêu, bọn họ cảm thấy ở ma cung Hỗn Độn dường như đang ấp ủ một âm mưu to lớn nào đó, nhất định phải cẩn thận phòng ngự.

“Vậy thư đó gửi cho ai?” Cố Kinh Bạch lại hỏi.

Làm môn phái tạm thời đang đứng đầu chính đạo, Tọa Vong Tâm Trai là nơi đầu tiên nhận được tin tức, các đệ tử của Cố Kinh Bạch vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương mất sư tôn, ngập tràn phẫn nộ chỉ muốn xông tới ma cung Hỗn Độn đốt trụi hết.

“Vậy ai là người gửi thư, có tìm được người đó không?”

Mà suýt chút nữa thì bọn họ đã thực sự tới ma cung Hỗn Độn khai chiến rồi.

Bất kể là bên kia đang có âm mưu gì, nhất định phải dốc hết toàn lực ứng phó!

“Ta và nó đang đánh cược, nếu như trong khoảng thời gian kỳ hạn mà nó có thể làm rõ đêm đó ta làm gì thì sẽ thưởng cho nó một cái ma khí thượng đẳng, ngươi cảm thấy nó có thắng được không?”

Đương nhiên, những tiểu sư đệ kích động tự chủ trương cuối cùng đều bị Văn Nhân Vũ ngăn lại, mặc dù đạo môn vừa giành chiến thắng nhưng hoàn cảnh hiện tại cũng không thích hợp để mù quáng xông tới ma cung Hỗn Độn khai chiến.

Trong ma cung Hỗn Độn, ma tôn Bất Xá đảm nhiệm chức vụ trưởng lão quản lý phòng trừng phạt, nhờ có thuộc hạ của Bất Xá bật đèn xanh, rất nhanh Cố Kinh Bạch đã tìm được Nhật Đức. Vị Nhật Đức này có một cái họ rất đặc biệt – họ Cẩu*, thực ra chỉ gọi riêng họ thôi thì thấy cũng không có gì, nhưng kết hợp với tên thì… vô cùng khiến Nhật Đức tức giận, không ai được gọi tên của gã, ai cũng không được!

“Thứ nhu nhược! Nhát gan! Thật uổng công sư tôn khi còn sống đã đối xử với ngươi tốt như vậy!”

Văn Nhân Vũ siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo, nhịn rồi lại nhịn mới không đứng bật dậy đánh nhau với sư đệ của mình. Một hồi lâu sau mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, nói: “Ta sẽ phái người lẻn vào ma cung tra xét một phen trước, nếu như thật sự có vấn đề ta đương nhiên sẽ lên kế hoạch bước tiếp theo. Chúng ta thực sự không thể vô duyên vô cớ xuất binh, đệ có hiểu không, sư đệ?”

Đây chính là tình thương vĩ đại của cha!

“Hiểu con mẹ ngươi…”

“Mang sư đệ ra ngoài cho tỉnh táo lại đã.” Văn Nhân Vũ đều giọng ra lệnh, không hề mang theo bất kỳ tia cảm xúc nào, thật giống như một cỗ máy vô cảm. Mãi cho đến khi trở về phòng Văn Nhân Vũ mới lấy từ nhẫn trữ vật ra một phong thư, càng đọc biểu cảm càng nghiêm túc.

工具人, một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người tự nguyện giúp đỡ người khác mà không cần đáp lại, chăm chỉ làm việc không một câu phàn nàn, không yêu cầu hoàn trả về vật chất và tình cảm, bằng lòng để đối phương sử dụng và sai khiến như một công cụ – baidu)

Cùng lúc đó, Cố Kinh Bạch cũng biết ma tôn Cư Tư đã sai Nhật Đức giả làm đạo tu, gửi thư đến Tọa Vong Tâm Trai.

Lục Chỉ chống cằm, trông có vẻ khá hứng thú, sau khi dọa được ma tôn Bất Xá, hắn nửa đùa nửa thật hỏi: “Ngươi xem, thằng bé thật thông minh, đúng không?”

Quả nhiên bên phía đạo tu có một tên phản đồ liên thủ với ma tu.

Thế nhưng cũng không thể võ đoán, hạn định trong phạm vi Tọa Vong Tâm Trai, bởi vì trước đó đạo tu vẫn luôn lấy Tọa Vong Tâm Trai làm đại bản doanh, đó cũng là nguyên nhân mà ma tôn Cư Tư dám to gan gửi thư như vậy, cho dù bọn họ biết được thực sự có một phong thư được đưa tới thì cũng khó tra ra được thư này của ai.

“Tất cả những việc đó đều là ma tôn Cư Tư sai nô tài làm, nô tài thật sự không biết ma tôn Cư Tư ấp ủ âm mưu gì, điện hạ muốn biết gì nô tài đều sẽ nói, tuyệt đối không dám che giấu, chỉ hy vọng điện hạ cho nô tài một cơ hội lấy công chuộc tội. Nô tài biết rất nhiều chuyện, thật sự biết rất nhiều chuyện, nhưng nô tài không biết bây giờ ma tôn Cư Tư đang ở đâu…”

Thiên Đạo cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Theo suy đoán, hành động kia đại khái là có liên quan đến việc rò rỉ linh khí trong trời đất. Đối phương che mắt thiên cơ, đến Thiên Đạo cũng không thể phát hiện ra được kế hoạch. Điểm mù này nếu không được Cố Kinh Bạch moi ra, bảo Thiên Đạo đi thăm dò thì Thiên Đạo thậm chí còn chẳng biết nơi này đã từng tồn tại một điểm mù.

Tình huống bây giờ chính là ma quân Hỗn Độn đã chết, Cố Kinh Bạch phiên bản trẻ tuổi cũng yên ổn xuyên về không gian mười chiều, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ bản hiện tại xuyên tới sau cuộc chiến, một lần nữa viết lại một câu chuyện mới. Bây giờ ở tuyến thời gian này Cố Kinh Bạch làm bất cứ chuyện gì cũng không lo sẽ ảnh hưởng tới công việc của mình, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Ma tôn Cư Tư mất tích, chỉ có thể đoán đây là kết quả kéo theo khi gã phục vụ cho ma quân Hỗn Độn, đồng thời đây cũng là nguyên nhân khiến cho Thiên Đạo không tìm được ma tôn Cư Tư. Gã và việc mà gã làm đã cùng nhau tiến vào điểm mù của Thiên Đạo.

Làm sao để tìm được ma tôn Cư Tư trở thành chìa khóa mấu chốt.

“Tranh Ma Lang!” Cố Kinh Bạch đột nhiên nghĩ ra, vận mệnh ít nhiều cũng đã mang đến cho bọn họ một chút nhắc nhở, Cố Kinh Bạch hỏi Lục Chỉ: “Trong giấc mơ của Thiên Đạo, làm thế nào mà em tìm được tranh Ma Lang?”

“Hiểu con mẹ ngươi…”

“Nó ở ngay bên cạnh em.” Lục Chỉ cũng hiểu ý của Cố Kinh Bạch, tuy lúc đó đang ở trong giấc mơ của Thiên Đạo nhưng cũng phản chiếu lại một số thứ ở hiện thực, ví dụ nơi mà Cố Kinh Bạch cầm cung ngã xuống, hoặc là vị trí của những mũi tên nằm rải rác, và cả tranh Ma Lang.

Tranh Ma Lang là linh khí bản mệnh của ma tôn Cư Tư, trừ phi gã đã chết, nếu không thì gã sẽ không tách ra khỏi tranh Ma Lang.

Đương nhiên, những tiểu sư đệ kích động tự chủ trương cuối cùng đều bị Văn Nhân Vũ ngăn lại, mặc dù đạo môn vừa giành chiến thắng nhưng hoàn cảnh hiện tại cũng không thích hợp để mù quáng xông tới ma cung Hỗn Độn khai chiến.

Nói cách khác, bọn họ chỉ cần tìm được chính xác vị trí của mảnh vỡ máy phụ mà Lục Chỉ tá túc là sẽ tìm được tranh Ma Lang, cũng tìm được ma tôn Cư Tư!

“May mà em tá túc trong máy phụ của trợ lý AI!” Trong chớp mắt, Cố Kinh Bạch đột nhiên có một suy đoán lớn mật về dị năng của Lục Chỉ, “Dị năng của em có phải là…”

Lục Chỉ đáp lại Cố Kinh Bạch bằng một nụ cười xán lạn: “Ừm, dị năng của em rất có ích đối với anh, có phải là rất tuyệt không?”

Thậm chí bao gồm cả việc Lục Chỉ mất tích cũng không phải là ngoài ý muốn mà là lẽ tất nhiên.

Câu này lại chạm vào điểm mù thông tin của tỳ nữ, cô chỉ có thể nói: “Nô tỳ không biết.”

Thậm chí bao gồm cả việc Lục Chỉ mất tích cũng không phải là ngoài ý muốn mà là lẽ tất nhiên.

Nỗ lực sẽ gặt hái được kết quả, cuối cùng tỳ nữ cũng nhớ ra, hưng phấn bẩm báo với tiểu điện hạ: “Đúng rồi đúng rồi, nô tỳ nghĩ ra rồi, trước đó ma tôn phái người gửi đi một phong thư.”

Sau khi kết thúc nhiệm vụ ở [Thế giới nhỏ 1314], đồng nghĩa với việc trong giai đoạn tiếp theo hắn không có tác dụng gì với Cố Kinh Bạch nữa, hắn rất muốn tìm một thứ gì đó để bản thân mình trở nên hữu dụng.

Tranh Ma Lang là linh khí bản mệnh của ma tôn Cư Tư, trừ phi gã đã chết, nếu không thì gã sẽ không tách ra khỏi tranh Ma Lang.

“Em muốn trở thành người công cụ* của anh.”

Lục Chỉ nhíu mày, mắt híp lại lạnh lùng quét về phía kẻ kia, hạ thấp tông giọng làm cho kẻ kia càng không dám ngẩng đầu: “Ngươi đang dạy ta làm việc đấy à?”

(*nguyên gốc làĐám trung thành thậm chí còn đang cảm động vì sự hiền lành nhân nhượng của ma quân bệ hạ, bọn họ cũng chỉ là một phần nhỏ bé trong kế hoạch vĩ đại của ngài mà thôi. Đúng, đối với những ma tu này mà nói, mấy câu đơn giản của Lục Chỉ đã là chuyện xưa nay chưa từng có rồi. Không ai dám chất vấn ma quân “giả chết” và để không ít ma tu chết thảm, bọn họ bị giết, chỉ có thể là do bọn họ vẫn còn quá yế(*nguyên gốc là

Ma tôn Bất Xá ở bên cạnh điên cuồng “giao lưu ánh mắt” với nhóm “đồng nghiệp” của mình. Thấy không? Thấy chưa? Tiểu điện hạ của chúng ta giỏi ghê gớm, vận may cũng rất tốt, chẳng trách bệ hạ lại dụng tâm muốn bồi dưỡng tiểu điện hạ như vậy, có mầm non này thì tương lai ma tông không gì không làm được.

Ma tôn Bất Xá dâng lên cho Lục Chỉ một khối linh ngọc được mài nhẵn đánh bóng thành một cái pháp kính, bất cứ lúc nào nhìn vào cũng nhìn thấy người mình muốn gặp, phạm vi giới hạn trong ma cung Hỗn Độn, bây giờ trên pháp kính đang hiện ra nhất cử nhất động của Cố Kinh Bạch.

Thậm chí bọn họ còn ngốc nghếch khen ngợi y trước mặt Lục Chỉ: “Tiểu điện hạ thật ham học hỏi, tinh lực dồi dào, tràn đầy ham muốn tò mò tìm hiểu thế giới này.”

Thậm chí bao gồm cả việc Lục Chỉ mất tích cũng không phải là ngoài ý muốn mà là lẽ tất nhiên.

Tranh Ma Lang là linh khí bản mệnh của ma tôn Cư Tư, trừ phi gã đã chết, nếu không thì gã sẽ không tách ra khỏi tranh Ma Lang.

工具人

, một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người tự nguyện giúp đỡ người khác mà không cần đáp lại, chăm chỉ làm việc không một câu phàn nàn, không yêu cầu hoàn trả về vật chất và tình cảm, bằng lòng để đối phương sử dụng và sai khiến như một công cụ – baidu)

“Tốt lắm, vậy Nhật Đức kia đang ở đâu?”

, một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người tự nguyện giúp đỡ người khác mà không cần đáp lại, chăm chỉ làm việc không một câu phàn nàn, không yêu cầu hoàn trả về vật chất và tình cảm, bằng lòng để đối phương sử dụng và sai khiến như một công cụ – baidu)(*nguyên gốc là 工具人, một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người tự nguyện giúp đỡ người khác mà không cần đáp lại, chăm chỉ làm việc không một câu phàn nàn, không yêu cầu hoàn trả về vật chất và tình cảm, bằng lòng để đối phương sử dụng và sai khiến như một công cụ – baidu)

Tình cảm giống như nước uống của con người, có người cảm thấy chó liếm là hành vi thiếu tự trọng, nhưng lại không biết chính người chó liếm có bao nhiêu vui vẻ, có người cảm thấy làm người công cụ là một loại sỉ nhục, nhưng chính người công cụ thì lại cảm thấy hoàn toàn OK. Chuyện tình cảm rất khó nói rõ đúng sai, trọng điểm chỉ nằm ở chỗ bản thân đương sự song phương trong mối quan hệ này có vui vẻ hay không.

Ngoài ra, Cố Kinh Bạch còn tận dụng triệt để vẻ ngoài trẻ con của mình, sử dụng một cách chính xác nhất khiến cho chẳng có ai nảy sinh tâm đề phòng với y cả, cũng không có ai thắc mắc tại sao y lại đặt câu hỏi nhiều như vậy, càng không có ai thắc mắc về hành vi mỗi ngày đi dạo bộ lang thang khắp nơi của y.

Giả sử Cố Kinh Bạch không vui thì y không sai, mà Lục Chỉ vui… thì cũng không sai.

Ít nhất là tự hắn cảm thấy không vấn đề gì cả.

Đây mới chính là khái niệm mơ hồ đầu tiên làm nguồn gốc cho sự ra đời dị năng của Lục Chỉ, hắn hy vọng mình trở nên có ích với Cố Kinh Bạch, cũng hy vọng có thể làm Cố Kinh Bạch vui vẻ.

“Vậy thì… anh có vui vẻ không?” Lục Chỉ mong đợi nhìn Cố Kinh Bạch, ánh mắt cực kỳ chân thành.

Cố Kinh Bạch kinh ngạc nhìn Lục Chỉ, rõ ràng là y đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ma quân nhưng Cố Kinh Bạch vẫn cảm nhận được nụ cười thuộc về Lục Chỉ ở đằng sau khuôn mặt kia. Y không gọi tên được cảm xúc xuất hiện trong lòng mình ngay lúc này, y chỉ biết là qua một hồi lâu sau mình đã trả lời: “Ừm, có.”

Anh cũng hy vọng em được vui vẻ.[Hết chương 54]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau