Chương 5
Vì sao mà giá trị phẩm đức giữa người với người lại hơn kém nhau nhiều đến vậy?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ban đêm gió rừng lành lạnh thổi qua thổi lại khiến không khí như dưới hầm băng, A Ninh lấy tấm nỉ lông từ trong hành ly ra rồi trải bằng ở gần đống lửa dưới tán cây. Hắn muốn để công tử nhà mình nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng đám người bị thương ở phía đối diện thực sự quá ồn ào, bọn họ mơ mơ màng màng tỉnh lại sau đó gân cổ lên rên rỉ, như thể vừa đánh đổ một sọt quỷ lẫn ve sầu kêu gào ầm ĩ.
Cao Lâm chắp tay đi tới bên cạnh Lương Thú, cố gắng thì thầm thật khẽ: "Vương gia, người thu liễm lại chút đi, cứ bình thường thôi là được." Cứ nhìn chằm chằm Liễu nhị công tử người ta thế này sao mà được, nếu đối phương là một đại cô nương, thì danh tiết chẳng phải đã bị Vương gia người nhìn đăm đăm hết sạch rồi sao.
Ở một bên khác, A Ninh cũng phát hiện ra Kiêu vương điện hạ đang nhìn sang hướng bên này, cho nên khẽ nói với Liễu Huyền An: "Công tử, hình như Vương gia có chuyện muốn nói với người."
Liễu Huyền An lau sạch vụn điểm tâm trên ngón tay, nhìn lại về hướng Lương Thú.
Lúc này Lương Thú đã thu hồi tầm mắt, đang nghiêng đầu nói gì đó với Cao Lâm. Lửa trại tại nơi cánh rừng hoang vu bát ngát cũng với ánh trăng phản chiếu khiến cả người hắn sáng ngời, đường nét khuôn mặt rõ ràng thanh thoát, sống mũi cao thẳng tắp, vạt áo tựa như làn sóng ánh sắc vàng lăn tăn trên mặt hồ, vẻ mặt lười biếng mang theo khí chất hào hoa quý phái, quả thực không quá tương xứng với sát nhân cuồng ma trong lời đồn.
Cơ mà dù sao cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, thật giả khó phân biệt được. Liễu Huyền An nghĩ vậy, bọc thảm ngồi tựa vào gốc cây, lại bắt đầu nhắm mắt đi vào cõi thần tiên. Y không quá để ý tới thế giới bên ngoài rốt cuộc là đang yên lặng hay đang ồn ào, chẳng ngại nếu thực sự có tiếng quỷ kêu, chỉ cần trong lòng thanh tịnh dửng dưng thì thứ duy nhất lọt vào tai cũng chỉ là tiếng gió thoang thoảng xuyên qua nhành cây kẽ lá.
"A!" Chợt vang lên một tiếng thét, kinh động tới đám chim trong rừng bay tán loạn, thế nhưng lại chẳng thể khiến Liễu nhị công tử giật mình thoát ra khỏi ba nghìn đại đạo.
A Ninh dù sao cũng không ngủ được, bèn ngồi bên cạnh Liễu Huyền An, vươn dài cổ xem náo nhiệt. Một tiêu sư gần như đã kiệt sức bị mấy binh lính nâng tới trước mặt Lương Thú, cái chân bị thương bị kéo qua bùn đất, còn đang rỉ máu, trông cực kỳ thê thảm.
Có thể là hắn ta đã thực sự sợ hãi chết khiếp, cộng thêm cơn đau đớn kích thích, không đợi Cao Lâm mở miệng hởi đã khai sạch sành sanh không sót tí nào.
Tổng tiêu đầu của tiêu cục Vạn Lí tên là Thường Vạn Lí, không nổi danh trong giang hồ, thế nhưng sinh ý của tiêu cục lại vô cùng rực rỡ. Ba năm trước, người vợ đầu của Thường Vạn Lí sinh bệnh rồi qua đời, không bao lâu sau ông ta cưới một phu nhân mới, phu nhân mới tên là Hà Nhiêu, dung mạo quyến rũ mị hoặc, nhưng tính tình lại đối lập hoàn toàn với dung mạo, đanh đá khắc nghiệt, qua cửa mới được nửa năm đã dạy dỗ khiến Thường Vạn Lí ngoan ngoãn dễ bảo.
Thường Tiểu Thu không thích vị kế mẫu này, năm đó khi mới chỉ mười hai mười ba tuổi, ý vào mình còn nhỏ cho nên luôn miệng nói năng lỗ mãng với bà ta, cho nên quan hệ giữa hai người vẫn chẳng ra gì. Còn về phần Thường Tiêu Hán, hắn là nhân vật đứng thứ hai chỉ sau mỗi Thường Vạn Lí, công phu cao cường, mấy năm nay cũng chính là hắn luôn lặng lẽ che chở cho thiếu chủ.
Cao Lâm hỏi: "Cho nên vị phu nhân mới kia ra lệnh cho các ngươi lần này ra ngoài tìm cơ hội giải quyết Thường Tiêu Hán và Thường Tiểu Thu?"
"Đúng vậy." Tiêu sư kia nói, "Trước tiên phu nhân cho mỗi người bọn ta một viên minh châu, nói rằng sau khi sự thành sẽ lại cho thêm một hộp nữa." Vừa nói vừa lấy đồ từ trong tay áo ra, "Chính là cái này."
Không cho vàng không cho bạc, lại cho minh châu. Lương Thú nhìn lướt qua: "Gia thế lai lịch của bà ta như thế nào?"
"Không có gia thế, là dân chạy nạn trốn thiên tai ở phương Nam, khi mới vào thành vừa bẩn vừa hôi, không biết sao lại được Tổng tiêu đầu nhìn trúng."
Cao Lâm ngồi xổm trước mặt tiêu sư nọ, cầm lấy viên minh châu giơ về phía ánh lửa chậm rãi nhìn: "Bình thường tiêu cục làm ăn buốn bán đều dùng vàng bạc để tính tiền, cứ cho là vị phu nhân mới kia muốn động tay động chân lên sổ sách, tích chút tiền riêng thì thứ thu về tay cũng nên là vàng bạc. Minh châu Đông Hải loại lớn như thế này, muốn tích mười viên cũng khó, huống chỉ là cả một hộp đầy, mà nếu như bà ta đã phải vất vả tích góp như thế thì cần gì phải lấy nó để mua mạng...... Hay là các ngươi nói không thu bạc?"
"Thu, đương nhiên là có thu, bọn ta ngược lại muốn đổi nó thành bạc, dù có xui rủi thiếu một hai phần cũng không sao. Viên minh châu này tuy đáng giá nhưng lại không dễ dùng, cơ mà phu nhân nói mình chỉ có cái này thôi."
A Ninh ngồi bên cạnh nghe được thì tặc lưỡi, khẽ nói với Liễu Huyền An: "Công tử, lần trước lão phu nhân muốn hai viên minh châu làm khuyên tai, trang chủ cứ dùng dằng mãi chưa mua được cái nào thích hợp, mà bọn họ có cả một hộp đầy kìa, mở tiêu cục quả nhiên là kiếm được rộng."
"Không liên quan gì đến tiêu cục đâu." Liễu Huyền An vẫn bọc mình trong thảm lông, ngáp một cái, "Viên minh châu kia chắc hẳn là bà ta đã có trước khi gả chồng."
"Vì sao ạ?" A Ninh cọ cọ sang chỗ y, cố hạ thấp giọng, "Ban nãy công tử vẫn đang ngủ, không nghe thấy Vương gia hỏi rồi, cái vị Hà Nhiêu kia không có gia thế, là dân chạy nạn trốn thiên tai."
"Tạm thời không nói đến thân phận dân chạy nạn là thật hay giả, cứ cho là thật đi, thì cũng có thể cất giấu tài vật trước khi đi chạy nạn trốn thiên tai." Liễu Huyền An nói, "Sau khi bà ta gả chồng, sinh ý của tiêu cục Vạn Lí lại phất lên như gió, trong thời gian ba năm muốn tích góp một hộp minh châu đầy, một là khó đổi tiền, hai là không không có khả năng mà không một ai phát hiện, nếu bà ta muốn mua người hoặc xoá sổ hoàn toàn một ai đó, thì cũng không nên để minh châu làm lộ nhược điểm ra bên ngoài."
Cho nên chỉ có một lý giải hợp lý nhất chính là số minh châu ấy không phải bà ta đoạt được sau khi gả vào tiêu cục Vạn Lí, như vậy thì cho dù sự việc bị bại lộ, bà ta cũng không bị liên luỵ, ngược lại còn có thể rửa sạch hiềm nghi —— dù sao dùng ngàn lượng ngân phiếu là đã có thể giao dịch mạng người, kẻ ngu mới đi dùng minh châu giá trị vạn kim lại vô cùng dễ bại lộ để đổi, nghe cực kỳ dở hơi.
A Ninh hiểu ra, lại hỏi: "Vậy chúng ta có cần nhắc nhở Cao phó tưởng một chút không?"
"Không cần đâu, chúng ta có thể nhìn ra thì Kiêu vương điện hạ và Cao phó tưởng cũng có thể nhìn ra." Liễu Huyền An nói, "Nếu ngươi thực sự muốn hỗ trợ thì đưa một ít thuốc trị thương cầm máu giảm đau qua đó đi, nếu không vị tiêu sư kia cũng chẳng nói được mấy câu nữa đâu."
Chủ tớ hai người ngồi tán gẫu dưới tán cây, bị gió thổi truyền vào tai Lương Thú không sót một chữ. Một lát sau, A Ninh quả nhiên cầm thuốc trị thương chậm rãi chạy qua đây, Cao Lâm hơi gật đầu với hắn: "Đa tạ."
A Ninh thấy khắp người tiêu sư đều là thương tích, muốn xử lý toàn bộ chắc chắn không đủ thời gian, cho nên chỉ băng bó đơn giản ở hai vết thương lớn nhất, rồi đút cho hắn ta mấy viên dược giảm đau. Toàn bộ quá trình thủ pháp vừa nhanh vừa trôi chảy, máu có bắn lên mặt cũng không tỏ vẻ gì, khiến Cao phó tướng kính nể Bạch Hạc sơn trang thêm một tầng nữa.
Sự chú ý của Lương Thú lại không ở đây.
Cao Lâm nhìn biểu hiện của Vương gia nhà mình, cảm thấy nếu là nhìn đăm đăm vào Liễu tiểu thư thì sau này Hoàng thượng có hỏi còn có thể giải thích thành khó lòng kìm nổi lòng mến mộ, nhưng cố tình lúc này ở cuối tầm mắt hắn lại là Liễu nhị công tử, nhìn thế nào cũng thấy giống như khúc nhạc dạo khiêu khích, người chỉ trong tầm nhìn có năm bước không hơn, chúng ta có thể chuyên chú vào chính sự được không, đừng có làm ra vẻ như vậy chứ.
Nhưng Kiêu vương điện hạ hiển nhiên không biết giác ngộ, không chỉ không nhìn nữa mà còn rất tuỳ ý lạnh nhạt ném lại một câu "Hỏi rõ ràng những thứ nên hỏi" rồi bước tới chỗ Liễu Huyền An cách đó không xa, vén vạt áo lên, cũng ngồi xuống.
Cao Lâm: "......"
A Ninh bắt đầu căng thẳng: "Cao phó tướng!"
Cao Lâm đành phải tiếp tục an ủi hắn: "Không sao đâu, Vương gia chắc chỉ muốn hỏi vài kiến thức y lý giải độc thôi."
Cẩn thận ngẫm lại, thời gian nửa ngày cùng đồng hành, hai chủ tớ của Bạch Hạc sơn trang vẫn luôn hỗ trợ, thế mà Vương gia nhà mình lại cứ quấy rối, hãm mình trong lới nói dối, trái tim Cao phó tướng đau vô cùng, vì sao mà giá trị phẩm đức giữa người với người lại hơn kém nhau nhiều đến vậy?
Lửa trại bập bùng vui vẻ rực cháy.
Liễu Huyền An vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lương Thú ném một hòn đá vào giữa đống lửa.
"Bùng" một tiếng, ngọn lửa bị đánh lên hơn một thước, đón gió hất thẳng về phía gốc cây. Lông mi Liễu Huyền An run lên, bị luồng nhiệt nóng phả vào mặt buộc phải mở mắt. Lần trước ở trong xe ngựa, khi kết thúc giấc mơ tươi đẹp cuồng nhiệt y đã nhìn thấy Lương Thú, mà lúc này Kiêu vương điện hạ lại đang hoà vào giữa ánh lửa đang múa loạn, hai lần vừa thật vừa mờ ảo, hai lần đều là hoảng sợ và kinh ngạc, giữa sự đan xen giữa sáng và tối, y hoảng sợ không biết mình đang ở đâu.
Liễu Huyền An xoa dịu trái tim bé bỏng, nhìn sang hướng cách đó không xa, thấy Cao Lâm vẫn đang hỏi chuyện, rõ ràng vẫn chưa thẩm vấn xong.
"Nói thử xem." Lương Thú cầm viên minh châu, "Vì sao vị phu nhân mới kia nhất quyết phải coi thứ này là thù lao?"
Liễu Huyền An không ngờ đối phương sẽ ngồi xuống thảo luận với mình vấn đề này, y miễn cưỡng kéo suy nghĩ về hiện thực, nói: "Có lẽ ba năm nay bà ta không tích đủ tiền riêng để mua chuộc tiêu sư, hoặc có lẽ bà ta cũng thực sự không định đưa minh châu ra. Ta không biết nhiều về tiêu cục Vạn Lí, có điều theo lẽ thường, trừ khi Thường Tiểu Thu đã uy hiếp tới địa vị của Hà Nhiêu, nếu không bà ta sẽ không cần phải ra tay vào ngay lúc này khi mà vẫn chưa thể tích đủ tiền."
"Cho nên ngươi cảm thấy rất có thể là khả năng thứ hai, bà ta vốn không định đưa ra minh châu, mà chỉ coi như đây là mồi, khiến đám tiêu sư kia bán mạng cho bà ta?"
"Tiền đề là đám đạo tặc ở núi Phục Hổ đã sớm cùng một giuộc với bà ta." Liễu Huyền An nói, "Ta đoán kết cục mà Hà Nhiêu mong muốn nhất chắc hẳn là để đám đạo tặc kia diệt sạch đội tiêu sư này, như vậy bà ta có thể thu hồi minh châu, lại rút được cái đinh trong mắt, còn có thể bảo vệ bí mật này vĩnh viễn. Sở dĩ bà ta phải lo lắng mua chuộc tiêu sư, thực ra chỉ là để hạ độc Thường Tiêu Hán trên đường đi, khiến người chân chính duy nhất bảo hộ được Thường Tiểu Thu ngã xuống trước, sau đó kế hoạch sẽ dần hoàn mỹ."
Nhưng người tính không bằng trời tính, mọi chuyện vẫn không phát triển theo hướng mà bà ta sắp xếp. Thân thể Thường Tiêu Hán cường tráng, mặc dù bị hít hương độc suốt một chặng đường nhưng công lực cũng chưa bị hạ xuống quá nhiều, ngược lại còn bảo vệ Thường Tiểu Thu thoát khỏi bao vây, liều chết tránh thoát được một mạng.
Phán đoán của Lương Thú cũng không khác y là bao.
Cho nên Liễu Huyền An này cũng đâu phải một gã phế vật chơi bời lêu lổng, đầu óc khá tốt là đằng khác, nhưng nếu như vậy thì tại sao người ngoài lại truyền tai nhau nói rằng y là một bao cỏ xinh đẹp không xài được?
Nếu theo phỏng đoán của Lương Thú, dựa vào hơn hai mươi năm quá khứ sinh tồn theo đạo lý cá lớn nuốt cá bé của hắn, chỉ có thể giải thích rằng vì đối phương đang cố ý đặt mình vào thế yếu, giả bộ mơ màng ngu ngốc để tự bảo vệ mình bình an trong đại gia tộc.
Nhưng thực ra gia phong của Bạch Hạc sơn trang ngay thẳng, mỗi người đều có việc cần làm, trong nhà không có gì mà phải lục đục với nhau. Nếu hỏi Liễu nhị công tử có biết tới thanh danh ngoài đời của mình không? Có nghe qua chút ít, nhưng y đã sớm bước nửa chân ra khỏi hồng trần, xuất nhập Lục Hợp du hồ Cửu Châu, cưỡi gió lớn sảng khoái đến cùng cực, một lòng tìm kiếm tinh thần tự do tuyệt thế trong Thiên Đạo, sao có thể bị ảnh hưởng bởi vài lời đồn nho nhỏ giữa thế tục?
Cho nên y không để bụng, thực sự không để bụng.
Cơ mà Lương Thú không hiểu được tâm cảnh ấy, ít nhất là hiện tại không hiểu.
Hắn nhìn Liễu Huyền An, qua một hồi, chợt hỏi: "Muội muội của Liễu công tử, lúc trước có từng nhắc tới bổn vương không?"
Liễu Huyền An nghe vậy liền vô thức dựng thẳng sống lưng, y chưa quên nhiệm vụ của bản thân, âm thầm lặng lẽ cắt đứt mối hôn sự này.
Nhắc tới thì có nhắc tới, là kiểu nhắc tới nỗi khóc sướt mướt. Liễu Huyền An không biết rằng Kiêu vương điện hạ đã nghe được hết đại kế nhảy hồ ở trà lâu, cho nên y bắt đầu bịa đặt mà không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào: "Không có ạ, A Nguyện trời sinh tính hướng nội, lại hay thẹn thùng, bình thường không thích trò chuyện, cha nương ta ngày ngày cũng đau đầu vì cái tính tình như hũ nút của nàng, đúng rồi, không biết Vương gia thích cô nương có tính cách như thế nào?"
Lương Thú trả lời: "Tính cách không quan trọng, xinh đẹp là được."
Liễu Huyền An hơi nghẹn lời, bởi vì kế hoạch của y vốn là nói muội muội mình tương phản với loại hình mà Kiêu vương điện hạ thích, nhưng không ngờ tới yêu cầu kén chọn của đối phương lại nông cạn một cách thẳng thắn như thế, không hề có ẩn ý, miễn xinh đẹp là được, không chừa đường sống cho mình.
Y châm chước một lát, tiếp tục đưa ra giả thiết: "Nếu dung mạo xinh đẹp, nhưng tính tình ác liệt, hơi bất mãn một xíu là khóc lóc làm loạn, ném ly vứt bát, khiến cả nhà gà chó không yên, hoặc là dứt khoát muốn tự sát, như vậy cũng được hả?"
"Đương nhiên là được." Lương Thú tỏ ra dịu dàng trước nay chưa hề có, "Khóc nháo thì dỗ dành, bàn ghế ly bát bị ném vỡ thì lại mua tiếp, về phần tự sát, nếu mỹ nhân không thể không chết, vậy bổn vương cũng chỉ có thể đi cùng nàng, chấm một nét bút chết dưới cánh hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
"......"
Liễu Huyền An nhìn Lương Thú, muốn tìm thấy một vài ý tứ vô căn cứ trên mặt hắn, nhưng không có. Kiêu vương điện hạ không muốn diễn trước mặt kẻ ngầm ly gián, nhưng khi ở trước mặt Liễu nhị công tử lại vừa khéo tương phản, sân còn chưa dựng xong hắn đã diễn tới nghiện.
Cao phó tướng ngồi ở đằng xa thở dài thườn thượt.
Tuy Liễu Huyền An đã sớm xem thường sống chết, nhưng đó là đứng ở độ cao của Thiên Đạo, nhìn xuống vạn vật để rút ra kết luận, hoàn toàn bất đồng với trường phái "thành quỷ cũng phong lưu" của Lương Thú. Cơ mà trông có vẻ Kiêu vương điện hạ cũng thực sự kém xa hai chữ "tình thánh", cho nên Liễu Huyền An khi mới nghe qua liền cảm thấy khó tránh khỏi có hơi kì dị, nhưng ngẫm lại, đã có người táng thân vì lợi ích, cũng có người táng thân vì tên tuổi, còn có người tuẫn thân vì quốc gia thiên hạ, vậy thì vì sao lại không thể có người hy sinh bản thân vì cái đẹp chứ? Nếu đã có thể, thì vì sao người đó không thể là Lương Thú?
Nghĩ đến đây, Liễu Huyền An hơi gật đầu, thuận lợi tiếp nhận sự thật khiến người người kinh hãi rằng đệ nhất thống soái của Đại Diễm có thể chạy đi tuẫn tình với người ta bất cứ lúc nào. Có điều, nếu đối phương đã trầm mê vào cái đẹp như thế, thì biện pháp trước đó của mình không thể thực hiện được, bởi vì muội muội của y quả thực rất xinh đẹp, cần phải thay đổi góc độ mới để tiếp tục khuyên can hắn.
Một chuỗi hoạt động tâm lý này của y không hề biểu lộ trên mặt. Lương Thú tự nhận bản thân mình đã gặp gỡ không ít người, trong đó những người mặt không đổi sắc lạnh lẽo như băng Thái Sơn cũng không phải là hiếm thấy, nhưng bình tĩnh như Liễu Huyền An lại không thể xếp vào loại này một cách thô tục như thế được, y không giống những người kia, hoặc nói chính xác hơn một chút, y và những người khác thậm chí còn chẳng ở trong cùng một không gian.
Có một màng chắn độc lập mà kiên cố không thể phá vỡ, ngăn cách y ở một thế giới khác.
Lương Thú là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này.
Cho nên, Kiêu vương điện hạ mới nảy sinh hứng thú, lập tức chuyển hướng muốn biết làm sao để đánh vỡ tấm chắn này.
Còn về phần vì sao phải đánh vỡ, sau khi đánh vỡ được rồi thì phải làm gì, những điều này không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Cái gọi là sinh sự từ những chuyện không đâu, đại khái chính là dáng vẻ như quỷ sứ của hắn.
Cao Lâm không yên tâm bên này, không bao lâu sau bèn đi tới ngắt lời: "Dường như đám tiêu sư kia không quá quen thuộc với đạo tặc ở núi Phục Hổ."
Lương Thú liếc mắt sang: "Ngươi thẩm vấn nửa ngày giời, cuối cùng đưa ra một kết luận như vậy?"
Cao Lâm: "......"
Cao Lâm: "Không phải ạ, còn có chuyện khác."
Lương Thú đi sang tán cây bên kia: "Nói nghe xem."
Cao Lâm đáp lại, không nhịn được thoáng nhìn ra đằng sau thì thấy Liễu Huyền An đã bọc thảm lên lần nữa, đang ôm đầu gối ngửa đầu ngắm trời đêm đen như mực. Tuy đáy mắt bập bùng ánh lửa, nhưng không biết vì sao lại cho người ta cảm giác nó tĩnh lặng như một vực sâu lạnh lẽo không đáy.
Hắn cũng mơ hồ phát hiện ra sự xa cách sẵn có và cảm giác xa lạ bẩm sinh trên người Liễu Huyền An, nhưng lại không phát hiện ra sự tồn tại của tấm chắn kia, mà xuất phát từ một góc độ khác, tìm ra một lý do có vẻ hợp lý hơn —— cũng bình thường hơn, cuối cùng thì Vương gia nhà mình cũng thực sự bị ghét rồi.
+++++++
27/09/2022
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ban đêm gió rừng lành lạnh thổi qua thổi lại khiến không khí như dưới hầm băng, A Ninh lấy tấm nỉ lông từ trong hành ly ra rồi trải bằng ở gần đống lửa dưới tán cây. Hắn muốn để công tử nhà mình nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng đám người bị thương ở phía đối diện thực sự quá ồn ào, bọn họ mơ mơ màng màng tỉnh lại sau đó gân cổ lên rên rỉ, như thể vừa đánh đổ một sọt quỷ lẫn ve sầu kêu gào ầm ĩ.
Cao Lâm chắp tay đi tới bên cạnh Lương Thú, cố gắng thì thầm thật khẽ: "Vương gia, người thu liễm lại chút đi, cứ bình thường thôi là được." Cứ nhìn chằm chằm Liễu nhị công tử người ta thế này sao mà được, nếu đối phương là một đại cô nương, thì danh tiết chẳng phải đã bị Vương gia người nhìn đăm đăm hết sạch rồi sao.
Ở một bên khác, A Ninh cũng phát hiện ra Kiêu vương điện hạ đang nhìn sang hướng bên này, cho nên khẽ nói với Liễu Huyền An: "Công tử, hình như Vương gia có chuyện muốn nói với người."
Liễu Huyền An lau sạch vụn điểm tâm trên ngón tay, nhìn lại về hướng Lương Thú.
Lúc này Lương Thú đã thu hồi tầm mắt, đang nghiêng đầu nói gì đó với Cao Lâm. Lửa trại tại nơi cánh rừng hoang vu bát ngát cũng với ánh trăng phản chiếu khiến cả người hắn sáng ngời, đường nét khuôn mặt rõ ràng thanh thoát, sống mũi cao thẳng tắp, vạt áo tựa như làn sóng ánh sắc vàng lăn tăn trên mặt hồ, vẻ mặt lười biếng mang theo khí chất hào hoa quý phái, quả thực không quá tương xứng với sát nhân cuồng ma trong lời đồn.
Cơ mà dù sao cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, thật giả khó phân biệt được. Liễu Huyền An nghĩ vậy, bọc thảm ngồi tựa vào gốc cây, lại bắt đầu nhắm mắt đi vào cõi thần tiên. Y không quá để ý tới thế giới bên ngoài rốt cuộc là đang yên lặng hay đang ồn ào, chẳng ngại nếu thực sự có tiếng quỷ kêu, chỉ cần trong lòng thanh tịnh dửng dưng thì thứ duy nhất lọt vào tai cũng chỉ là tiếng gió thoang thoảng xuyên qua nhành cây kẽ lá.
"A!" Chợt vang lên một tiếng thét, kinh động tới đám chim trong rừng bay tán loạn, thế nhưng lại chẳng thể khiến Liễu nhị công tử giật mình thoát ra khỏi ba nghìn đại đạo.
A Ninh dù sao cũng không ngủ được, bèn ngồi bên cạnh Liễu Huyền An, vươn dài cổ xem náo nhiệt. Một tiêu sư gần như đã kiệt sức bị mấy binh lính nâng tới trước mặt Lương Thú, cái chân bị thương bị kéo qua bùn đất, còn đang rỉ máu, trông cực kỳ thê thảm.
Có thể là hắn ta đã thực sự sợ hãi chết khiếp, cộng thêm cơn đau đớn kích thích, không đợi Cao Lâm mở miệng hởi đã khai sạch sành sanh không sót tí nào.
Tổng tiêu đầu của tiêu cục Vạn Lí tên là Thường Vạn Lí, không nổi danh trong giang hồ, thế nhưng sinh ý của tiêu cục lại vô cùng rực rỡ. Ba năm trước, người vợ đầu của Thường Vạn Lí sinh bệnh rồi qua đời, không bao lâu sau ông ta cưới một phu nhân mới, phu nhân mới tên là Hà Nhiêu, dung mạo quyến rũ mị hoặc, nhưng tính tình lại đối lập hoàn toàn với dung mạo, đanh đá khắc nghiệt, qua cửa mới được nửa năm đã dạy dỗ khiến Thường Vạn Lí ngoan ngoãn dễ bảo.
Thường Tiểu Thu không thích vị kế mẫu này, năm đó khi mới chỉ mười hai mười ba tuổi, ý vào mình còn nhỏ cho nên luôn miệng nói năng lỗ mãng với bà ta, cho nên quan hệ giữa hai người vẫn chẳng ra gì. Còn về phần Thường Tiêu Hán, hắn là nhân vật đứng thứ hai chỉ sau mỗi Thường Vạn Lí, công phu cao cường, mấy năm nay cũng chính là hắn luôn lặng lẽ che chở cho thiếu chủ.
Cao Lâm hỏi: "Cho nên vị phu nhân mới kia ra lệnh cho các ngươi lần này ra ngoài tìm cơ hội giải quyết Thường Tiêu Hán và Thường Tiểu Thu?"
"Đúng vậy." Tiêu sư kia nói, "Trước tiên phu nhân cho mỗi người bọn ta một viên minh châu, nói rằng sau khi sự thành sẽ lại cho thêm một hộp nữa." Vừa nói vừa lấy đồ từ trong tay áo ra, "Chính là cái này."
Không cho vàng không cho bạc, lại cho minh châu. Lương Thú nhìn lướt qua: "Gia thế lai lịch của bà ta như thế nào?"
"Không có gia thế, là dân chạy nạn trốn thiên tai ở phương Nam, khi mới vào thành vừa bẩn vừa hôi, không biết sao lại được Tổng tiêu đầu nhìn trúng."
Cao Lâm ngồi xổm trước mặt tiêu sư nọ, cầm lấy viên minh châu giơ về phía ánh lửa chậm rãi nhìn: "Bình thường tiêu cục làm ăn buốn bán đều dùng vàng bạc để tính tiền, cứ cho là vị phu nhân mới kia muốn động tay động chân lên sổ sách, tích chút tiền riêng thì thứ thu về tay cũng nên là vàng bạc. Minh châu Đông Hải loại lớn như thế này, muốn tích mười viên cũng khó, huống chỉ là cả một hộp đầy, mà nếu như bà ta đã phải vất vả tích góp như thế thì cần gì phải lấy nó để mua mạng...... Hay là các ngươi nói không thu bạc?"
"Thu, đương nhiên là có thu, bọn ta ngược lại muốn đổi nó thành bạc, dù có xui rủi thiếu một hai phần cũng không sao. Viên minh châu này tuy đáng giá nhưng lại không dễ dùng, cơ mà phu nhân nói mình chỉ có cái này thôi."
A Ninh ngồi bên cạnh nghe được thì tặc lưỡi, khẽ nói với Liễu Huyền An: "Công tử, lần trước lão phu nhân muốn hai viên minh châu làm khuyên tai, trang chủ cứ dùng dằng mãi chưa mua được cái nào thích hợp, mà bọn họ có cả một hộp đầy kìa, mở tiêu cục quả nhiên là kiếm được rộng."
"Không liên quan gì đến tiêu cục đâu." Liễu Huyền An vẫn bọc mình trong thảm lông, ngáp một cái, "Viên minh châu kia chắc hẳn là bà ta đã có trước khi gả chồng."
"Vì sao ạ?" A Ninh cọ cọ sang chỗ y, cố hạ thấp giọng, "Ban nãy công tử vẫn đang ngủ, không nghe thấy Vương gia hỏi rồi, cái vị Hà Nhiêu kia không có gia thế, là dân chạy nạn trốn thiên tai."
"Tạm thời không nói đến thân phận dân chạy nạn là thật hay giả, cứ cho là thật đi, thì cũng có thể cất giấu tài vật trước khi đi chạy nạn trốn thiên tai." Liễu Huyền An nói, "Sau khi bà ta gả chồng, sinh ý của tiêu cục Vạn Lí lại phất lên như gió, trong thời gian ba năm muốn tích góp một hộp minh châu đầy, một là khó đổi tiền, hai là không không có khả năng mà không một ai phát hiện, nếu bà ta muốn mua người hoặc xoá sổ hoàn toàn một ai đó, thì cũng không nên để minh châu làm lộ nhược điểm ra bên ngoài."
Cho nên chỉ có một lý giải hợp lý nhất chính là số minh châu ấy không phải bà ta đoạt được sau khi gả vào tiêu cục Vạn Lí, như vậy thì cho dù sự việc bị bại lộ, bà ta cũng không bị liên luỵ, ngược lại còn có thể rửa sạch hiềm nghi —— dù sao dùng ngàn lượng ngân phiếu là đã có thể giao dịch mạng người, kẻ ngu mới đi dùng minh châu giá trị vạn kim lại vô cùng dễ bại lộ để đổi, nghe cực kỳ dở hơi.
A Ninh hiểu ra, lại hỏi: "Vậy chúng ta có cần nhắc nhở Cao phó tưởng một chút không?"
"Không cần đâu, chúng ta có thể nhìn ra thì Kiêu vương điện hạ và Cao phó tưởng cũng có thể nhìn ra." Liễu Huyền An nói, "Nếu ngươi thực sự muốn hỗ trợ thì đưa một ít thuốc trị thương cầm máu giảm đau qua đó đi, nếu không vị tiêu sư kia cũng chẳng nói được mấy câu nữa đâu."
Chủ tớ hai người ngồi tán gẫu dưới tán cây, bị gió thổi truyền vào tai Lương Thú không sót một chữ. Một lát sau, A Ninh quả nhiên cầm thuốc trị thương chậm rãi chạy qua đây, Cao Lâm hơi gật đầu với hắn: "Đa tạ."
A Ninh thấy khắp người tiêu sư đều là thương tích, muốn xử lý toàn bộ chắc chắn không đủ thời gian, cho nên chỉ băng bó đơn giản ở hai vết thương lớn nhất, rồi đút cho hắn ta mấy viên dược giảm đau. Toàn bộ quá trình thủ pháp vừa nhanh vừa trôi chảy, máu có bắn lên mặt cũng không tỏ vẻ gì, khiến Cao phó tướng kính nể Bạch Hạc sơn trang thêm một tầng nữa.
Sự chú ý của Lương Thú lại không ở đây.
Cao Lâm nhìn biểu hiện của Vương gia nhà mình, cảm thấy nếu là nhìn đăm đăm vào Liễu tiểu thư thì sau này Hoàng thượng có hỏi còn có thể giải thích thành khó lòng kìm nổi lòng mến mộ, nhưng cố tình lúc này ở cuối tầm mắt hắn lại là Liễu nhị công tử, nhìn thế nào cũng thấy giống như khúc nhạc dạo khiêu khích, người chỉ trong tầm nhìn có năm bước không hơn, chúng ta có thể chuyên chú vào chính sự được không, đừng có làm ra vẻ như vậy chứ.
Nhưng Kiêu vương điện hạ hiển nhiên không biết giác ngộ, không chỉ không nhìn nữa mà còn rất tuỳ ý lạnh nhạt ném lại một câu "Hỏi rõ ràng những thứ nên hỏi" rồi bước tới chỗ Liễu Huyền An cách đó không xa, vén vạt áo lên, cũng ngồi xuống.
Cao Lâm: "......"
A Ninh bắt đầu căng thẳng: "Cao phó tướng!"
Cao Lâm đành phải tiếp tục an ủi hắn: "Không sao đâu, Vương gia chắc chỉ muốn hỏi vài kiến thức y lý giải độc thôi."
Cẩn thận ngẫm lại, thời gian nửa ngày cùng đồng hành, hai chủ tớ của Bạch Hạc sơn trang vẫn luôn hỗ trợ, thế mà Vương gia nhà mình lại cứ quấy rối, hãm mình trong lới nói dối, trái tim Cao phó tướng đau vô cùng, vì sao mà giá trị phẩm đức giữa người với người lại hơn kém nhau nhiều đến vậy?
Lửa trại bập bùng vui vẻ rực cháy.
Liễu Huyền An vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lương Thú ném một hòn đá vào giữa đống lửa.
"Bùng" một tiếng, ngọn lửa bị đánh lên hơn một thước, đón gió hất thẳng về phía gốc cây. Lông mi Liễu Huyền An run lên, bị luồng nhiệt nóng phả vào mặt buộc phải mở mắt. Lần trước ở trong xe ngựa, khi kết thúc giấc mơ tươi đẹp cuồng nhiệt y đã nhìn thấy Lương Thú, mà lúc này Kiêu vương điện hạ lại đang hoà vào giữa ánh lửa đang múa loạn, hai lần vừa thật vừa mờ ảo, hai lần đều là hoảng sợ và kinh ngạc, giữa sự đan xen giữa sáng và tối, y hoảng sợ không biết mình đang ở đâu.
Liễu Huyền An xoa dịu trái tim bé bỏng, nhìn sang hướng cách đó không xa, thấy Cao Lâm vẫn đang hỏi chuyện, rõ ràng vẫn chưa thẩm vấn xong.
"Nói thử xem." Lương Thú cầm viên minh châu, "Vì sao vị phu nhân mới kia nhất quyết phải coi thứ này là thù lao?"
Liễu Huyền An không ngờ đối phương sẽ ngồi xuống thảo luận với mình vấn đề này, y miễn cưỡng kéo suy nghĩ về hiện thực, nói: "Có lẽ ba năm nay bà ta không tích đủ tiền riêng để mua chuộc tiêu sư, hoặc có lẽ bà ta cũng thực sự không định đưa minh châu ra. Ta không biết nhiều về tiêu cục Vạn Lí, có điều theo lẽ thường, trừ khi Thường Tiểu Thu đã uy hiếp tới địa vị của Hà Nhiêu, nếu không bà ta sẽ không cần phải ra tay vào ngay lúc này khi mà vẫn chưa thể tích đủ tiền."
"Cho nên ngươi cảm thấy rất có thể là khả năng thứ hai, bà ta vốn không định đưa ra minh châu, mà chỉ coi như đây là mồi, khiến đám tiêu sư kia bán mạng cho bà ta?"
"Tiền đề là đám đạo tặc ở núi Phục Hổ đã sớm cùng một giuộc với bà ta." Liễu Huyền An nói, "Ta đoán kết cục mà Hà Nhiêu mong muốn nhất chắc hẳn là để đám đạo tặc kia diệt sạch đội tiêu sư này, như vậy bà ta có thể thu hồi minh châu, lại rút được cái đinh trong mắt, còn có thể bảo vệ bí mật này vĩnh viễn. Sở dĩ bà ta phải lo lắng mua chuộc tiêu sư, thực ra chỉ là để hạ độc Thường Tiêu Hán trên đường đi, khiến người chân chính duy nhất bảo hộ được Thường Tiểu Thu ngã xuống trước, sau đó kế hoạch sẽ dần hoàn mỹ."
Nhưng người tính không bằng trời tính, mọi chuyện vẫn không phát triển theo hướng mà bà ta sắp xếp. Thân thể Thường Tiêu Hán cường tráng, mặc dù bị hít hương độc suốt một chặng đường nhưng công lực cũng chưa bị hạ xuống quá nhiều, ngược lại còn bảo vệ Thường Tiểu Thu thoát khỏi bao vây, liều chết tránh thoát được một mạng.
Phán đoán của Lương Thú cũng không khác y là bao.
Cho nên Liễu Huyền An này cũng đâu phải một gã phế vật chơi bời lêu lổng, đầu óc khá tốt là đằng khác, nhưng nếu như vậy thì tại sao người ngoài lại truyền tai nhau nói rằng y là một bao cỏ xinh đẹp không xài được?
Nếu theo phỏng đoán của Lương Thú, dựa vào hơn hai mươi năm quá khứ sinh tồn theo đạo lý cá lớn nuốt cá bé của hắn, chỉ có thể giải thích rằng vì đối phương đang cố ý đặt mình vào thế yếu, giả bộ mơ màng ngu ngốc để tự bảo vệ mình bình an trong đại gia tộc.
Nhưng thực ra gia phong của Bạch Hạc sơn trang ngay thẳng, mỗi người đều có việc cần làm, trong nhà không có gì mà phải lục đục với nhau. Nếu hỏi Liễu nhị công tử có biết tới thanh danh ngoài đời của mình không? Có nghe qua chút ít, nhưng y đã sớm bước nửa chân ra khỏi hồng trần, xuất nhập Lục Hợp du hồ Cửu Châu, cưỡi gió lớn sảng khoái đến cùng cực, một lòng tìm kiếm tinh thần tự do tuyệt thế trong Thiên Đạo, sao có thể bị ảnh hưởng bởi vài lời đồn nho nhỏ giữa thế tục?
Cho nên y không để bụng, thực sự không để bụng.
Cơ mà Lương Thú không hiểu được tâm cảnh ấy, ít nhất là hiện tại không hiểu.
Hắn nhìn Liễu Huyền An, qua một hồi, chợt hỏi: "Muội muội của Liễu công tử, lúc trước có từng nhắc tới bổn vương không?"
Liễu Huyền An nghe vậy liền vô thức dựng thẳng sống lưng, y chưa quên nhiệm vụ của bản thân, âm thầm lặng lẽ cắt đứt mối hôn sự này.
Nhắc tới thì có nhắc tới, là kiểu nhắc tới nỗi khóc sướt mướt. Liễu Huyền An không biết rằng Kiêu vương điện hạ đã nghe được hết đại kế nhảy hồ ở trà lâu, cho nên y bắt đầu bịa đặt mà không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào: "Không có ạ, A Nguyện trời sinh tính hướng nội, lại hay thẹn thùng, bình thường không thích trò chuyện, cha nương ta ngày ngày cũng đau đầu vì cái tính tình như hũ nút của nàng, đúng rồi, không biết Vương gia thích cô nương có tính cách như thế nào?"
Lương Thú trả lời: "Tính cách không quan trọng, xinh đẹp là được."
Liễu Huyền An hơi nghẹn lời, bởi vì kế hoạch của y vốn là nói muội muội mình tương phản với loại hình mà Kiêu vương điện hạ thích, nhưng không ngờ tới yêu cầu kén chọn của đối phương lại nông cạn một cách thẳng thắn như thế, không hề có ẩn ý, miễn xinh đẹp là được, không chừa đường sống cho mình.
Y châm chước một lát, tiếp tục đưa ra giả thiết: "Nếu dung mạo xinh đẹp, nhưng tính tình ác liệt, hơi bất mãn một xíu là khóc lóc làm loạn, ném ly vứt bát, khiến cả nhà gà chó không yên, hoặc là dứt khoát muốn tự sát, như vậy cũng được hả?"
"Đương nhiên là được." Lương Thú tỏ ra dịu dàng trước nay chưa hề có, "Khóc nháo thì dỗ dành, bàn ghế ly bát bị ném vỡ thì lại mua tiếp, về phần tự sát, nếu mỹ nhân không thể không chết, vậy bổn vương cũng chỉ có thể đi cùng nàng, chấm một nét bút chết dưới cánh hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
"......"
Liễu Huyền An nhìn Lương Thú, muốn tìm thấy một vài ý tứ vô căn cứ trên mặt hắn, nhưng không có. Kiêu vương điện hạ không muốn diễn trước mặt kẻ ngầm ly gián, nhưng khi ở trước mặt Liễu nhị công tử lại vừa khéo tương phản, sân còn chưa dựng xong hắn đã diễn tới nghiện.
Cao phó tướng ngồi ở đằng xa thở dài thườn thượt.
Tuy Liễu Huyền An đã sớm xem thường sống chết, nhưng đó là đứng ở độ cao của Thiên Đạo, nhìn xuống vạn vật để rút ra kết luận, hoàn toàn bất đồng với trường phái "thành quỷ cũng phong lưu" của Lương Thú. Cơ mà trông có vẻ Kiêu vương điện hạ cũng thực sự kém xa hai chữ "tình thánh", cho nên Liễu Huyền An khi mới nghe qua liền cảm thấy khó tránh khỏi có hơi kì dị, nhưng ngẫm lại, đã có người táng thân vì lợi ích, cũng có người táng thân vì tên tuổi, còn có người tuẫn thân vì quốc gia thiên hạ, vậy thì vì sao lại không thể có người hy sinh bản thân vì cái đẹp chứ? Nếu đã có thể, thì vì sao người đó không thể là Lương Thú?
Nghĩ đến đây, Liễu Huyền An hơi gật đầu, thuận lợi tiếp nhận sự thật khiến người người kinh hãi rằng đệ nhất thống soái của Đại Diễm có thể chạy đi tuẫn tình với người ta bất cứ lúc nào. Có điều, nếu đối phương đã trầm mê vào cái đẹp như thế, thì biện pháp trước đó của mình không thể thực hiện được, bởi vì muội muội của y quả thực rất xinh đẹp, cần phải thay đổi góc độ mới để tiếp tục khuyên can hắn.
Một chuỗi hoạt động tâm lý này của y không hề biểu lộ trên mặt. Lương Thú tự nhận bản thân mình đã gặp gỡ không ít người, trong đó những người mặt không đổi sắc lạnh lẽo như băng Thái Sơn cũng không phải là hiếm thấy, nhưng bình tĩnh như Liễu Huyền An lại không thể xếp vào loại này một cách thô tục như thế được, y không giống những người kia, hoặc nói chính xác hơn một chút, y và những người khác thậm chí còn chẳng ở trong cùng một không gian.
Có một màng chắn độc lập mà kiên cố không thể phá vỡ, ngăn cách y ở một thế giới khác.
Lương Thú là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này.
Cho nên, Kiêu vương điện hạ mới nảy sinh hứng thú, lập tức chuyển hướng muốn biết làm sao để đánh vỡ tấm chắn này.
Còn về phần vì sao phải đánh vỡ, sau khi đánh vỡ được rồi thì phải làm gì, những điều này không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Cái gọi là sinh sự từ những chuyện không đâu, đại khái chính là dáng vẻ như quỷ sứ của hắn.
Cao Lâm không yên tâm bên này, không bao lâu sau bèn đi tới ngắt lời: "Dường như đám tiêu sư kia không quá quen thuộc với đạo tặc ở núi Phục Hổ."
Lương Thú liếc mắt sang: "Ngươi thẩm vấn nửa ngày giời, cuối cùng đưa ra một kết luận như vậy?"
Cao Lâm: "......"
Cao Lâm: "Không phải ạ, còn có chuyện khác."
Lương Thú đi sang tán cây bên kia: "Nói nghe xem."
Cao Lâm đáp lại, không nhịn được thoáng nhìn ra đằng sau thì thấy Liễu Huyền An đã bọc thảm lên lần nữa, đang ôm đầu gối ngửa đầu ngắm trời đêm đen như mực. Tuy đáy mắt bập bùng ánh lửa, nhưng không biết vì sao lại cho người ta cảm giác nó tĩnh lặng như một vực sâu lạnh lẽo không đáy.
Hắn cũng mơ hồ phát hiện ra sự xa cách sẵn có và cảm giác xa lạ bẩm sinh trên người Liễu Huyền An, nhưng lại không phát hiện ra sự tồn tại của tấm chắn kia, mà xuất phát từ một góc độ khác, tìm ra một lý do có vẻ hợp lý hơn —— cũng bình thường hơn, cuối cùng thì Vương gia nhà mình cũng thực sự bị ghét rồi.
+++++++
27/09/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất