Chương 26
Tiên huyết lập tức nhiễm đỏ y phục.
Miệng vết thương không ngừng truyền đến đau đớn kịch liệt.
Trương Triệu Huyền cắn chặt răng, nhu tình trong mắt nhanh chóng lạnh xuống, ngưng thần nhìn thẳng nam tử trước mắt, sau đó đưa tay chỉ thẳng vào mi tâm y, trầm giọng hỏi, “Ngươi là ai? Sao dám giả mạo Diệp Thanh của ta?”
Dứt lời, liền thốt ra một câu chú ngữ.
Ánh sáng đột nhiên lóe lên.
Chỉ trong chớp mắt, sương mù dày đặc đã dần dần tiêu tan, cảnh vật bốn phía rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng.
Trương Triệu Huyền lúc này mới phát hiện chính mình căn bản không hề thụ thương, vết máu trên ngực bất quá là chút ảo giác, mà trước mặt hắn lại không có lấy một bóng người, chỉ có một con rối rơm hình người nằm trên mặt đất.
… Thì ra là do Bích Linh sử dụng ảo thuật.
Trương Triệu Huyền chau mày, con rối chỉ chốc lát đã bị thiêu thành tro tàn, hắn ngẩng đầu trừng mắt về phía Bích Linh đứng cách đó không xa, nói, “Pháp thuật của tiên quân quả nhiên lợi hại.”
“Sao có thể bì kịp ngươi?” Bích Linh khoanh tay, giọng nói đạm mạc, vẻ mặt khó tả, “Dễ dàng phá giải ảo thuật của ta như vậy, cũng không giống tác phong bình thường của ngươi. Bây giờ xem ra, ngươi mới là kẻ thâm tàng bất lộ nhất.”
Ngụ ý, tất nhiên là chỉ Trương Triệu Huyền thường ngày hồ đồ, đều là giả bộ, đến lúc này mới sử dụng bản lĩnh thật sự.
Nếu là trước kia, Trương Triệu Huyền nghe xong nhất định sẽ đắc ý, nhưng hắn hôm nay lại rất khiêm tốn, lắc đầu cười nói, “Ta dốt đặc các phép ảo thuật, nhưng ta có thể phân biệt thật giả, là bởi vì ta biết rõ… Vô luận có xảy ra chuyện gì, Diệp công tử tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ta.”
Diệp Thanh nếu muốn hại hắn, từ trước đã có rất nhiều cơ hội.
Thế nhưng người ấy hết lần này tới lần khác, tình ý vô biên, tình nguyện hồn phi phách tán, cũng không muốn thấy hắn nhíu mày một lần.
Hắn đã bỏ lỡ một lần, làm sao có thể bị ảo thuật lừa gạt một lần nữa?
Bích Linh vốn đang tức giận vì pháp thuật bị phá, lúc này lại nghe Trương Triệu Huyền tràn đầy tự tin nói mấy câu này, thần tình lại trở nên lạnh lùng, nói, “Ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy, thực sự không còn thuốc nào cứu nổi.”
“Không sao cả.” Trương Triệu Huyền chớp mắt một cái, chỉ mỉm cười, thủy quang khẽ chuyển trong con ngươi đen láy, vô cùng động lòng người, “Nếu thích một người cũng là sai lầm, ta sẽ theo đuổi đến cùng.”
“Đã như vậy, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Trong khi nói chuyện, Bích Linh rũ mắt, lẩm bẩm trong miệng, chỉ một khắc sau, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm trong suốt, hàn khí lạnh thấu xương.
Trương Triệu Huyền thấy thế, theo thói quen đi tìm cuốn tiên thư, lại lập tức nhớ ra sách đã bị xé, pháp thuật gì mình cũng không dùng được, Vì vậy đành cười gượng hai tiếng, vụng về tránh né.
Bích Linh cùng Trương Triệu Huyền đã có giao tình mấy trăm năm, trước nay dù đánh nhau, cũng chỉ là làm dáng một chút, nhưng lần này lại như thật sự nổi giận, mỗi kiếm đều đâm thẳng tới chỗ yếu hại của hắn, không hề lưu tình.
Trương Triệu Huyền hết tránh lại né, quần áo đã bị rách vài vết, chật vật không chịu nổi, suýt ngã xuống mặt đất. Trong lúc nguy cấp này, đột nhiên thấy thân thể nhẹ bẫng, bàn tay trắng nõn như ngọc ôm hông hắn, nhẹ nhàng kéo hắn qua một bên. Ngay sau đó lại thấy chiếc ô thanh sắc bay một vòng, không hề tốn sức mà đỡ lấy công kích của Bích Linh.
… Tình cảnh này thật quen thuộc.
Trái tim Trương Triệu Huyền nhảy loạn, giương mắt nhìn, quả nhiên thấy nam tử bạch y bên người, dung nhan như họa sớm đã bị ma khí ăn mòn, vết máu thoạt nhìn thật dọa người, nhưng nhãn thần vẫn ôn nhu không đổi.
“Diệp công tử!” hắn lập tức hô lên, không hề nghĩ ngợi mà quay đầu lại, mở miệng cắn một cái trên mặt Diệp Thanh, vui vẻ nói, “Đây mới là thật.”
Diệp Thanh bị chọc đến cười rộ lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần sắc, một tay ôm lấy hông Trương Triệu Huyền, tay kia nắm chặt chiếc ô, đối địch cùng Bích Linh, cau mày nói, “Ai cho phép ngươi tổn thương hắn?”
Giọng nói kia thật ôn hòa, quanh thân lại tỏa ra lệ khí mãnh liệt, làm người ta rợn người.
Bích Linh thấy Diệp Thanh đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng không hề kinh ngạc, chỉ cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay càng vung nhanh hơn, hừ nhẹ, nói, “Tới thật đúng lúc, hôm nay ta nhất định phải thu phục yêu vật ngươi, diệt trừ tai họa cho thế gian.”
Diệp Thanh không nói một lời, chỉ che chở Trương Triệu Huyền liên tiếp lui về phía sau.
Yêu lực của y nguyên bản cực kỳ mạnh mẽ, nhưng tối nay lại bị hạn chế, ngay cả một nửa sức lực thường ngày cũng không dùng được, từ đầu tới cuối chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Hơn nữa càng về sau càng rơi vào hạ thế, ngay cả tay phải cũng hơi run, hầu như không cầm nổi chiếc ô thanh sắc kia.
Trương Triệu Huyền ngay cạnh đó, tự nhiên cũng nhìn ra được dị trạng của y, liền vội vàng kêu, “Diệp công tử, ngươi sao vậy?”
Diệp Thanh hổn hển thở dốc, không nói ra lời, sắc mặt thay đổi liên tục, trên khuôn mặt xuất hiện vết rạn màu đỏ sậm.
Bích Linh nhìn thấy, vừa vung kiếm vừa nhìn ánh trăng trên trời, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, nói, “Thì ra tối nay là kỳ hạn ma hóa của ngươi.”
Giọng nói lạnh buốt, vô cùng chắc chắc.
Trương Triệu Huyền cũng đoán được điểm ấy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Duy chỉ có Diệp Thanh là thờ ơ, chỉ lo đối phó địch nhân, đáng tiếc y lực bất tòng tâm, động tác càng lúc càng chậm đi.
Bích Linh nhân cơ hội mà đâm liên tục mấy kiếm, vẽ ra mấy tia máu trên cánh tay y.
Diệp Thanh khẽ rên một tiếng, nhưng cũng không kêu đau, chỉ tiếp tục bảo vệ thật tốt Trương Triệu Huyền trong ngực.
Bích Linh nhìn thấy trước mắt, nhưng trong lòng nghi hoặc, không khỏi bật thốt lên, “Đối với ngươi, thành ma là thời khắc quan trọng, nếu … không cẩn thận … sẽ hồn phi phách tán. Vì sao không tìm một chỗ trốn, lại muốn đến đây giúp vui?”
“Không liên quan đến ngươi.” Diệp Thanh rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, ánh mắt chợt mềm đi rất nhiều, thậm chí bên môi cũng hiện lên nhụ cười ôn nhu, rõ ràng là khuôn mặt dữ tợn như vậy, nhưng vẫn ôn hòa như nước.
Bích Linh khẽ động tâm, chợt nghĩ ra điều gì đó, kiếm thế vừa chuyển, không hề báo trước mà đâm về phía Trương Triệu Huyền.
Diệp Thanh không ngờ được một chiêu này, nhất thời thần sắc đại biến. Muốn ngăn cản đã không kịp, y nheo mắt, dứt khoát bước chân, thân hình đảo lại, vững vàng ôm Trương Triệu Huyền vào trong ngực, đưa lưng về phía một kiếm đầy khí thế kia.
“Xuy!”
Trường kiếm không kiêng dè mà đâm thẳng vào lưng.
Khuôn mặt Diệp Thanh vặn vẹo, khóe miệng lập tức chảy máu.
Hai tay y càng run mạnh hơn, thân thể mềm nhũn, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy Trương Triệu Huyền, không hề có ý thả lỏng.
Tí tách.
Những giọt máu ấm áp rơi xuống cổ Trương Triệu Huyền, ngực hắn nóng lên, toàn thân đau nhức.
Hắn dù không nhìn thấy gì, lại biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Bóng đêm ùn ùn kéo đến.
Hắn cắn răng, dùng hết sức lực, chậm rãi quay đầu lại.
Trên mặt Diệp Thanh đầy máu, khuôn mặt sớm đã bị vấy bẩn đến mơ hồ, nhưng hai tròng mắt vẫn là mở to, vẫn một mực ngắm nhìn hắn, ẩn chứa hàng vạn hàng nghìn nhu tình.
Trương Triệu Huyền hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang không trượt xuống của Diệp Thanh, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo, hàm hồ rù rì nói, “Diệp Thanh, Diệp Thanh, ta còn có thật nhiều điều chưa nói với ngươi. Tất thảy những chuyện này qua đi, ta vẫn nghĩ, ta thích ngươi. Chúng ta đã bỏ lỡ ba trăm năm, lâu như vậy, về sau phải luôn luôn cùng một chỗ mới đúng, như vậy sẽ không lãng phí thời gian nữa rồi…”
Trương Triệu Huyền cả đời chưa từng lãnh tĩnh như vậy.
Hắn không chút do dự cắn đứt ngón tay của mình, vẽ một đạo phù chú trên ngực Diệp Thanh, sau đó đọc lên chú ngữ xa lạ chưa từng nghe qua.
Thân thể Diệp Thanh rất nhanh đã bị ánh sáng màu vàng kim nhạt bao phủ.
Bích Linh đã rút trường kiếm về, vẫn luôn đờ đẫn nhìn vết máu trên kiếm, chỉ đến lúc này mới bình tĩnh lại, hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khẽ hô nói, “Định hồn chú? Trương Triệu Huyền, ngươi đang làm g!ì? Cái này là phù chú bị cấm!”
“Ta biết.” Trương Triệu Huyền yếu ớt cười, ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt Diệp Thanh, vẻ mặt bình tĩnh.
Bích Linh lại tiếp tục kinh ngạc, nói, “Ngươi ngay cả phù chú này cũng đã dùng, còn muốn làm thần tiên sao!? Ngươi thật sự muốn đi cùng yêu vật này?”
“Thì đã sao?” Trương Triệu Huyền vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thanh, đôi mắt cũng không còn trong suốt ôn hòa như trước, mà là nặng nề âm trầm, bốn bề dậy sóng, gợn sóng lăn tăn trong bóng đêm, ung dung nhấn từng chữ, “Vì một lời của y, ta tình nguyện nhập ma.”
Miệng vết thương không ngừng truyền đến đau đớn kịch liệt.
Trương Triệu Huyền cắn chặt răng, nhu tình trong mắt nhanh chóng lạnh xuống, ngưng thần nhìn thẳng nam tử trước mắt, sau đó đưa tay chỉ thẳng vào mi tâm y, trầm giọng hỏi, “Ngươi là ai? Sao dám giả mạo Diệp Thanh của ta?”
Dứt lời, liền thốt ra một câu chú ngữ.
Ánh sáng đột nhiên lóe lên.
Chỉ trong chớp mắt, sương mù dày đặc đã dần dần tiêu tan, cảnh vật bốn phía rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng.
Trương Triệu Huyền lúc này mới phát hiện chính mình căn bản không hề thụ thương, vết máu trên ngực bất quá là chút ảo giác, mà trước mặt hắn lại không có lấy một bóng người, chỉ có một con rối rơm hình người nằm trên mặt đất.
… Thì ra là do Bích Linh sử dụng ảo thuật.
Trương Triệu Huyền chau mày, con rối chỉ chốc lát đã bị thiêu thành tro tàn, hắn ngẩng đầu trừng mắt về phía Bích Linh đứng cách đó không xa, nói, “Pháp thuật của tiên quân quả nhiên lợi hại.”
“Sao có thể bì kịp ngươi?” Bích Linh khoanh tay, giọng nói đạm mạc, vẻ mặt khó tả, “Dễ dàng phá giải ảo thuật của ta như vậy, cũng không giống tác phong bình thường của ngươi. Bây giờ xem ra, ngươi mới là kẻ thâm tàng bất lộ nhất.”
Ngụ ý, tất nhiên là chỉ Trương Triệu Huyền thường ngày hồ đồ, đều là giả bộ, đến lúc này mới sử dụng bản lĩnh thật sự.
Nếu là trước kia, Trương Triệu Huyền nghe xong nhất định sẽ đắc ý, nhưng hắn hôm nay lại rất khiêm tốn, lắc đầu cười nói, “Ta dốt đặc các phép ảo thuật, nhưng ta có thể phân biệt thật giả, là bởi vì ta biết rõ… Vô luận có xảy ra chuyện gì, Diệp công tử tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ta.”
Diệp Thanh nếu muốn hại hắn, từ trước đã có rất nhiều cơ hội.
Thế nhưng người ấy hết lần này tới lần khác, tình ý vô biên, tình nguyện hồn phi phách tán, cũng không muốn thấy hắn nhíu mày một lần.
Hắn đã bỏ lỡ một lần, làm sao có thể bị ảo thuật lừa gạt một lần nữa?
Bích Linh vốn đang tức giận vì pháp thuật bị phá, lúc này lại nghe Trương Triệu Huyền tràn đầy tự tin nói mấy câu này, thần tình lại trở nên lạnh lùng, nói, “Ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy, thực sự không còn thuốc nào cứu nổi.”
“Không sao cả.” Trương Triệu Huyền chớp mắt một cái, chỉ mỉm cười, thủy quang khẽ chuyển trong con ngươi đen láy, vô cùng động lòng người, “Nếu thích một người cũng là sai lầm, ta sẽ theo đuổi đến cùng.”
“Đã như vậy, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Trong khi nói chuyện, Bích Linh rũ mắt, lẩm bẩm trong miệng, chỉ một khắc sau, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm trong suốt, hàn khí lạnh thấu xương.
Trương Triệu Huyền thấy thế, theo thói quen đi tìm cuốn tiên thư, lại lập tức nhớ ra sách đã bị xé, pháp thuật gì mình cũng không dùng được, Vì vậy đành cười gượng hai tiếng, vụng về tránh né.
Bích Linh cùng Trương Triệu Huyền đã có giao tình mấy trăm năm, trước nay dù đánh nhau, cũng chỉ là làm dáng một chút, nhưng lần này lại như thật sự nổi giận, mỗi kiếm đều đâm thẳng tới chỗ yếu hại của hắn, không hề lưu tình.
Trương Triệu Huyền hết tránh lại né, quần áo đã bị rách vài vết, chật vật không chịu nổi, suýt ngã xuống mặt đất. Trong lúc nguy cấp này, đột nhiên thấy thân thể nhẹ bẫng, bàn tay trắng nõn như ngọc ôm hông hắn, nhẹ nhàng kéo hắn qua một bên. Ngay sau đó lại thấy chiếc ô thanh sắc bay một vòng, không hề tốn sức mà đỡ lấy công kích của Bích Linh.
… Tình cảnh này thật quen thuộc.
Trái tim Trương Triệu Huyền nhảy loạn, giương mắt nhìn, quả nhiên thấy nam tử bạch y bên người, dung nhan như họa sớm đã bị ma khí ăn mòn, vết máu thoạt nhìn thật dọa người, nhưng nhãn thần vẫn ôn nhu không đổi.
“Diệp công tử!” hắn lập tức hô lên, không hề nghĩ ngợi mà quay đầu lại, mở miệng cắn một cái trên mặt Diệp Thanh, vui vẻ nói, “Đây mới là thật.”
Diệp Thanh bị chọc đến cười rộ lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần sắc, một tay ôm lấy hông Trương Triệu Huyền, tay kia nắm chặt chiếc ô, đối địch cùng Bích Linh, cau mày nói, “Ai cho phép ngươi tổn thương hắn?”
Giọng nói kia thật ôn hòa, quanh thân lại tỏa ra lệ khí mãnh liệt, làm người ta rợn người.
Bích Linh thấy Diệp Thanh đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng không hề kinh ngạc, chỉ cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay càng vung nhanh hơn, hừ nhẹ, nói, “Tới thật đúng lúc, hôm nay ta nhất định phải thu phục yêu vật ngươi, diệt trừ tai họa cho thế gian.”
Diệp Thanh không nói một lời, chỉ che chở Trương Triệu Huyền liên tiếp lui về phía sau.
Yêu lực của y nguyên bản cực kỳ mạnh mẽ, nhưng tối nay lại bị hạn chế, ngay cả một nửa sức lực thường ngày cũng không dùng được, từ đầu tới cuối chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Hơn nữa càng về sau càng rơi vào hạ thế, ngay cả tay phải cũng hơi run, hầu như không cầm nổi chiếc ô thanh sắc kia.
Trương Triệu Huyền ngay cạnh đó, tự nhiên cũng nhìn ra được dị trạng của y, liền vội vàng kêu, “Diệp công tử, ngươi sao vậy?”
Diệp Thanh hổn hển thở dốc, không nói ra lời, sắc mặt thay đổi liên tục, trên khuôn mặt xuất hiện vết rạn màu đỏ sậm.
Bích Linh nhìn thấy, vừa vung kiếm vừa nhìn ánh trăng trên trời, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, nói, “Thì ra tối nay là kỳ hạn ma hóa của ngươi.”
Giọng nói lạnh buốt, vô cùng chắc chắc.
Trương Triệu Huyền cũng đoán được điểm ấy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Duy chỉ có Diệp Thanh là thờ ơ, chỉ lo đối phó địch nhân, đáng tiếc y lực bất tòng tâm, động tác càng lúc càng chậm đi.
Bích Linh nhân cơ hội mà đâm liên tục mấy kiếm, vẽ ra mấy tia máu trên cánh tay y.
Diệp Thanh khẽ rên một tiếng, nhưng cũng không kêu đau, chỉ tiếp tục bảo vệ thật tốt Trương Triệu Huyền trong ngực.
Bích Linh nhìn thấy trước mắt, nhưng trong lòng nghi hoặc, không khỏi bật thốt lên, “Đối với ngươi, thành ma là thời khắc quan trọng, nếu … không cẩn thận … sẽ hồn phi phách tán. Vì sao không tìm một chỗ trốn, lại muốn đến đây giúp vui?”
“Không liên quan đến ngươi.” Diệp Thanh rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, ánh mắt chợt mềm đi rất nhiều, thậm chí bên môi cũng hiện lên nhụ cười ôn nhu, rõ ràng là khuôn mặt dữ tợn như vậy, nhưng vẫn ôn hòa như nước.
Bích Linh khẽ động tâm, chợt nghĩ ra điều gì đó, kiếm thế vừa chuyển, không hề báo trước mà đâm về phía Trương Triệu Huyền.
Diệp Thanh không ngờ được một chiêu này, nhất thời thần sắc đại biến. Muốn ngăn cản đã không kịp, y nheo mắt, dứt khoát bước chân, thân hình đảo lại, vững vàng ôm Trương Triệu Huyền vào trong ngực, đưa lưng về phía một kiếm đầy khí thế kia.
“Xuy!”
Trường kiếm không kiêng dè mà đâm thẳng vào lưng.
Khuôn mặt Diệp Thanh vặn vẹo, khóe miệng lập tức chảy máu.
Hai tay y càng run mạnh hơn, thân thể mềm nhũn, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy Trương Triệu Huyền, không hề có ý thả lỏng.
Tí tách.
Những giọt máu ấm áp rơi xuống cổ Trương Triệu Huyền, ngực hắn nóng lên, toàn thân đau nhức.
Hắn dù không nhìn thấy gì, lại biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Bóng đêm ùn ùn kéo đến.
Hắn cắn răng, dùng hết sức lực, chậm rãi quay đầu lại.
Trên mặt Diệp Thanh đầy máu, khuôn mặt sớm đã bị vấy bẩn đến mơ hồ, nhưng hai tròng mắt vẫn là mở to, vẫn một mực ngắm nhìn hắn, ẩn chứa hàng vạn hàng nghìn nhu tình.
Trương Triệu Huyền hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang không trượt xuống của Diệp Thanh, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo, hàm hồ rù rì nói, “Diệp Thanh, Diệp Thanh, ta còn có thật nhiều điều chưa nói với ngươi. Tất thảy những chuyện này qua đi, ta vẫn nghĩ, ta thích ngươi. Chúng ta đã bỏ lỡ ba trăm năm, lâu như vậy, về sau phải luôn luôn cùng một chỗ mới đúng, như vậy sẽ không lãng phí thời gian nữa rồi…”
Trương Triệu Huyền cả đời chưa từng lãnh tĩnh như vậy.
Hắn không chút do dự cắn đứt ngón tay của mình, vẽ một đạo phù chú trên ngực Diệp Thanh, sau đó đọc lên chú ngữ xa lạ chưa từng nghe qua.
Thân thể Diệp Thanh rất nhanh đã bị ánh sáng màu vàng kim nhạt bao phủ.
Bích Linh đã rút trường kiếm về, vẫn luôn đờ đẫn nhìn vết máu trên kiếm, chỉ đến lúc này mới bình tĩnh lại, hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khẽ hô nói, “Định hồn chú? Trương Triệu Huyền, ngươi đang làm g!ì? Cái này là phù chú bị cấm!”
“Ta biết.” Trương Triệu Huyền yếu ớt cười, ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt Diệp Thanh, vẻ mặt bình tĩnh.
Bích Linh lại tiếp tục kinh ngạc, nói, “Ngươi ngay cả phù chú này cũng đã dùng, còn muốn làm thần tiên sao!? Ngươi thật sự muốn đi cùng yêu vật này?”
“Thì đã sao?” Trương Triệu Huyền vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thanh, đôi mắt cũng không còn trong suốt ôn hòa như trước, mà là nặng nề âm trầm, bốn bề dậy sóng, gợn sóng lăn tăn trong bóng đêm, ung dung nhấn từng chữ, “Vì một lời của y, ta tình nguyện nhập ma.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất