Bàn Luận Về Cách Tu Dưỡng Của Một Tên Alpha Thích Diễn Sâu
Chương 6: Nghe anh giải thích
Trước đây Lâm Nhứ cảm thấy cuộc sống của chính mình trải qua rất tùy tiện. Là một người đàn ông độc thân gần 30 tuổi, hắn chưa bao giờ tự tay nấu nướng, ở quân đội thì ăn cơm căng tin, ở nhà thì làm bạn với viên dinh dưỡng hoặc mì ăn liền.
Thế nhưng từ khi hắn cho Tiêu Quân dọn đến ở chung, việc ăn uống của hắn trở nên có quy luật hơn, vừa ngon miệng lại còn đảm bảo sức khỏe.
Tay nghề của cậu nhóc này rất khá, ăn một lần liền nhớ cả đời.
Vì vậy Lâm Nhứ rất thức thời giao hết trọng trách lo việc ăn uống vào tay cậu.
Tiêu Quân trưa nay không về, cơm nước cậu đã nấu xong từ sớm để vào hộp giữ nhiệt cho Lâm Nhứ chỉ việc hâm nóng ăn.
Xế chiều, Tạ Lãng gọi điện đến dặn dò: “Còn mấy ngày nữa là đi dạy, đừng có quên.”
Hắn cũng đang háo hức lắm đây, nhất định sẽ dạy dỗ đám nhóc choai choai kia thật cẩn thận, tiện thể chiếu cố Tiêu Quân một chút.
Trả lời Tạ Lãng xong, Lâm Nhứ lại nhận được tin nhắn từ Thẩm Minh Chiêu.
[Bảo bối, hôm nay tôi nghỉ, đi dẩy đi!]
[Bảo bối cái đầu cậu. Đi đâu?]
[Quán quen ở phố B nhé!]
Lâu rồi cả hai cũng chưa gặp mặt nhau trực tiếp, hôm nay có dịp thì đi vậy.
Gửi cho Thẩm Minh Chiêu một câu “Được”, Lâm Nhứ tìm trong danh bạ số điện thoại của Tiêu Quân. Nhớ lại hôm nọ thằng nhóc ấy đột nhiên cướp điện thoại của hắn tự lưu số của mình vào, còn mặt dày đặt tên liên hệ là [Gia* A], nghĩ đến đây, khóe môi hắn bất giác cong lên môt cách dịu dàng.
*(Tính từ) chỉ người thân trong nhà, thuộc về một nhà.
Tiêu Quân bảo lưu số để sau này muốn ăn gì thì có thể trực tiếp nhắn tin cho cậu.
Một lí do thật khó từ chối.
Lâm Nhứ gửi tin nhắn cho cậu: [Tối nay tôi có việc phải ra ngoài]
Nghĩ nghĩ một chút lại nhắn thêm một câu: [Không cần phần cơm đâu, để cửa là được.]
Tiêu Quân rất nhanh đã nhắn lại: [Vâng, anh đi đâu thế? Mấy giờ anh về?]
Lâm Nhứ thành thật trả lời: [Bạn tôi rủ đi bar, chưa biết bao giờ về.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, hắn liền hối hận rồi.
Nơi đầu tiên cả hai gặp nhau cũng là ở quán bar.
Lâm Nhứ có chút chột dạ, giống như đang thông báo với Tiêu Quân rằng tôi đi ngoại tình đây.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, hắn với Tiêu Quân không phải người yêu, cho nên hắn đi bar cũng chẳng vấn đề gì.
Trấn an bản thân xong, Lâm Nhứ mang theo áo khoác đi ra ngoài.
Trong quán bar, tiếng nhạc xen lẫn tiếng người huyên náo xông vào tai hắn, ly rượu thủy tinh dưới ánh đèn hắt lên ánh vàng ám muội.
Thẩm Minh Chiêu đã tới trước một lúc, mặc một thân hoa hòe hoa sói trông rất giống con chim công đang xòe đuôi gạ mái.
Vừa thấy Lâm Nhứ, y liền đứng lên vẫy vẫy tay rồi gọi to tên hắn mấy lần như sợ hắn không nghe thấy, khiến Lâm Nhứ hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống.
May mà bốn phía âm nhạc đinh tai nhức óc, người khác cũng không để ý.
Lâm Nhứ chen qua đám người đi đến chỗ Thẩm Minh Chiêu.
Đi vào, mới phát hiện bên cạnh y còn có một omega đang mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, cả người toát lên một vẻ dịu dàng mềm mại, cũng thật phù hợp thẩm mỹ của một Alpha phổ thông như Thẩm Minh Chiêu.
“Cậu mời tôi đến đây ăn thức ăn cho chó à?” Lâm Nhứ nhíu mày hỏi.
“Sao có thể chứ, tôi cũng vừa mới quen Tiểu Lục thôi.” Thẩm Minh Chiêu ngồi xuống, vòng tay qua eo Tiểu Lục, hướng hắn nói: “Gọi Lâm ca.”
Tiểu Lục nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lâm ca.”
Lâm Nhứ gật đầu, xem như là đáp lại.
“Để chúc mừng cho việc cậu được bổ nhiệm làm giáo viên, hôm nay rủ cậu ra đây làm vài chén ăn mừng!”
Lâm Nhứ hừ mũi một cái, rồi cong khóe miệng: “Chủ tịch Thẩm sợ là đã mua vé máy bay rồi… À, nói không chừng trực tiếp bay trực thăng tới đây luôn”
Thẩm Minh Chiêu gãi đầu một cái, lúng túng cười cười.
“À này, bên quầy bar có cậu nhóc nhìn chằm chằm cậu từ nãy đến giờ, sang thử xem” Thẩm Minh Chiêu nháy mắt với hắn.
Lâm Nhứ nhìn theo tầm mắt của y, phát hiện cậu nhóc trong miệng Thẩm Minh Chiêu là một thanh niên mặc áo sơmi màu đen, bên dưới chỉ mặc độc mỗi quần sịp, đeo đôi tất lưới đen làm nổi bật đôi chân dài trắng ngần.
Hắn nhấp một ngụm rượu, lành lạnh nói: “Thuộc tính không hợp.”
Hắn bất giác lại nghĩ đến Tiêu Quân, thắc mắc không biết cậu đã về nhà chưa, hiện tại đang làm gì.
Thẩm Minh Chiêu thở dài tỏ vẻ xót xa, sau đó ôm Tiểu Lục đứng lên, nhìn về phía sàn nhảy rồi gật đầu nói với hắn: “Tôi đi thư giãn một chút.”
“Lượn đi.”
Thẩm Minh Chiêu cười hì hì ôm người đi xa.
Lâm Nhứ tựa người vắt hai tay lên thành ghế sôpha, nghĩ nếu như mình ở nhà thì giờ này đã ăn xong cơm Tiêu Quân nấu rồi ngồi trên giường xem phim, hoặc là làm chút vận động không thể miêu tả trước khi đi ngủ.
Hắn lại nhớ cậu nhóc kìa rồi.
Mà thanh niên ăn mặc mát mẻ khi nãy chẳng biết từ lúc nào đã tới chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh.
“Muốn hút thuốc không?” Cậu chàng hỏi.
Lâm Nhứ dịch người ra xa, nghiêng đầu đánh giá người trước mặt, không hứng lắm mà nói: “Không muốn.”
Tên đó cũng không giận, cười nói: “Vậy có thể cùng uống chén rượu không?”
“Xin cứ tự nhiên.” Bộ dạng Lâm Nhứ lúc này như ngọc trai khép mình trong vỏ, lộ ra toàn thân lạnh lùng.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Minh Chiêu cuối cùng cũng từ trong sàn nhảy đi ra, trên trán đọng chút mồ hôi.
“Tôi có việc bận đột xuất phải đi giải quyết, xin lỗi không thể bồi cậu được nữa rồi.”
Rốt cục cũng được về nhà.
Lâm Nhứ gật đầu cầm rượu lên, cụng ly kính nhau ba lượt rượu đầy trước khi vẫy tay tạm biệt y. Chờ cho Thẩm Minh Chiêu đã đi mất dạng, hắn cũng chống thân mình đứng lên, bước chân có chút lảo đảo.
Lúc đi qua cậu omega kia, không hiểu sao chân hắn lại đột nhiên không còn sức lực, khéo thế nào hắn lại vừa vặn té lên người cậu ta, thanh niên đó cũng giật mình vội vàng đỡ lấy Tiêu Quân.
Hắn chật vật chống hai tay lên thân người kia mượn lực đứng thẳng dậy. Cậu thanh niên mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn: “Thế nào? Muốn hút thuốc sao?”
Lâm Nhứ nhanh chóng lùi ra sau kéo dãn khoảng cách. Không thể phủ nhận cậu omega này có gương mặt rất ưa nhìn, nét nào ra nét đấy, ném vào trong đám người liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện ra, trên người lại mang theo mùi hương ngọt ngào, tổng thể là loại hình rất được alpha hoan nghênh.
Nhưng hắn không thích, cho dù hắn có thể làm 1.
Hắn đang suy nghĩ xem phải nói câu gì để từ chối dứt điểm, dư quang lại nhìn thấy thân ảnh Tiêu Quân.
Hắn vội vàng nghiêng đầu sang nhìn, lập tức cứng đờ cả người.
Đây rốt cuộc là cái tình cảnh cẩu huyết gì thế?!!
Thế nhưng từ khi hắn cho Tiêu Quân dọn đến ở chung, việc ăn uống của hắn trở nên có quy luật hơn, vừa ngon miệng lại còn đảm bảo sức khỏe.
Tay nghề của cậu nhóc này rất khá, ăn một lần liền nhớ cả đời.
Vì vậy Lâm Nhứ rất thức thời giao hết trọng trách lo việc ăn uống vào tay cậu.
Tiêu Quân trưa nay không về, cơm nước cậu đã nấu xong từ sớm để vào hộp giữ nhiệt cho Lâm Nhứ chỉ việc hâm nóng ăn.
Xế chiều, Tạ Lãng gọi điện đến dặn dò: “Còn mấy ngày nữa là đi dạy, đừng có quên.”
Hắn cũng đang háo hức lắm đây, nhất định sẽ dạy dỗ đám nhóc choai choai kia thật cẩn thận, tiện thể chiếu cố Tiêu Quân một chút.
Trả lời Tạ Lãng xong, Lâm Nhứ lại nhận được tin nhắn từ Thẩm Minh Chiêu.
[Bảo bối, hôm nay tôi nghỉ, đi dẩy đi!]
[Bảo bối cái đầu cậu. Đi đâu?]
[Quán quen ở phố B nhé!]
Lâu rồi cả hai cũng chưa gặp mặt nhau trực tiếp, hôm nay có dịp thì đi vậy.
Gửi cho Thẩm Minh Chiêu một câu “Được”, Lâm Nhứ tìm trong danh bạ số điện thoại của Tiêu Quân. Nhớ lại hôm nọ thằng nhóc ấy đột nhiên cướp điện thoại của hắn tự lưu số của mình vào, còn mặt dày đặt tên liên hệ là [Gia* A], nghĩ đến đây, khóe môi hắn bất giác cong lên môt cách dịu dàng.
*(Tính từ) chỉ người thân trong nhà, thuộc về một nhà.
Tiêu Quân bảo lưu số để sau này muốn ăn gì thì có thể trực tiếp nhắn tin cho cậu.
Một lí do thật khó từ chối.
Lâm Nhứ gửi tin nhắn cho cậu: [Tối nay tôi có việc phải ra ngoài]
Nghĩ nghĩ một chút lại nhắn thêm một câu: [Không cần phần cơm đâu, để cửa là được.]
Tiêu Quân rất nhanh đã nhắn lại: [Vâng, anh đi đâu thế? Mấy giờ anh về?]
Lâm Nhứ thành thật trả lời: [Bạn tôi rủ đi bar, chưa biết bao giờ về.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, hắn liền hối hận rồi.
Nơi đầu tiên cả hai gặp nhau cũng là ở quán bar.
Lâm Nhứ có chút chột dạ, giống như đang thông báo với Tiêu Quân rằng tôi đi ngoại tình đây.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, hắn với Tiêu Quân không phải người yêu, cho nên hắn đi bar cũng chẳng vấn đề gì.
Trấn an bản thân xong, Lâm Nhứ mang theo áo khoác đi ra ngoài.
Trong quán bar, tiếng nhạc xen lẫn tiếng người huyên náo xông vào tai hắn, ly rượu thủy tinh dưới ánh đèn hắt lên ánh vàng ám muội.
Thẩm Minh Chiêu đã tới trước một lúc, mặc một thân hoa hòe hoa sói trông rất giống con chim công đang xòe đuôi gạ mái.
Vừa thấy Lâm Nhứ, y liền đứng lên vẫy vẫy tay rồi gọi to tên hắn mấy lần như sợ hắn không nghe thấy, khiến Lâm Nhứ hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống.
May mà bốn phía âm nhạc đinh tai nhức óc, người khác cũng không để ý.
Lâm Nhứ chen qua đám người đi đến chỗ Thẩm Minh Chiêu.
Đi vào, mới phát hiện bên cạnh y còn có một omega đang mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, cả người toát lên một vẻ dịu dàng mềm mại, cũng thật phù hợp thẩm mỹ của một Alpha phổ thông như Thẩm Minh Chiêu.
“Cậu mời tôi đến đây ăn thức ăn cho chó à?” Lâm Nhứ nhíu mày hỏi.
“Sao có thể chứ, tôi cũng vừa mới quen Tiểu Lục thôi.” Thẩm Minh Chiêu ngồi xuống, vòng tay qua eo Tiểu Lục, hướng hắn nói: “Gọi Lâm ca.”
Tiểu Lục nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lâm ca.”
Lâm Nhứ gật đầu, xem như là đáp lại.
“Để chúc mừng cho việc cậu được bổ nhiệm làm giáo viên, hôm nay rủ cậu ra đây làm vài chén ăn mừng!”
Lâm Nhứ hừ mũi một cái, rồi cong khóe miệng: “Chủ tịch Thẩm sợ là đã mua vé máy bay rồi… À, nói không chừng trực tiếp bay trực thăng tới đây luôn”
Thẩm Minh Chiêu gãi đầu một cái, lúng túng cười cười.
“À này, bên quầy bar có cậu nhóc nhìn chằm chằm cậu từ nãy đến giờ, sang thử xem” Thẩm Minh Chiêu nháy mắt với hắn.
Lâm Nhứ nhìn theo tầm mắt của y, phát hiện cậu nhóc trong miệng Thẩm Minh Chiêu là một thanh niên mặc áo sơmi màu đen, bên dưới chỉ mặc độc mỗi quần sịp, đeo đôi tất lưới đen làm nổi bật đôi chân dài trắng ngần.
Hắn nhấp một ngụm rượu, lành lạnh nói: “Thuộc tính không hợp.”
Hắn bất giác lại nghĩ đến Tiêu Quân, thắc mắc không biết cậu đã về nhà chưa, hiện tại đang làm gì.
Thẩm Minh Chiêu thở dài tỏ vẻ xót xa, sau đó ôm Tiểu Lục đứng lên, nhìn về phía sàn nhảy rồi gật đầu nói với hắn: “Tôi đi thư giãn một chút.”
“Lượn đi.”
Thẩm Minh Chiêu cười hì hì ôm người đi xa.
Lâm Nhứ tựa người vắt hai tay lên thành ghế sôpha, nghĩ nếu như mình ở nhà thì giờ này đã ăn xong cơm Tiêu Quân nấu rồi ngồi trên giường xem phim, hoặc là làm chút vận động không thể miêu tả trước khi đi ngủ.
Hắn lại nhớ cậu nhóc kìa rồi.
Mà thanh niên ăn mặc mát mẻ khi nãy chẳng biết từ lúc nào đã tới chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh.
“Muốn hút thuốc không?” Cậu chàng hỏi.
Lâm Nhứ dịch người ra xa, nghiêng đầu đánh giá người trước mặt, không hứng lắm mà nói: “Không muốn.”
Tên đó cũng không giận, cười nói: “Vậy có thể cùng uống chén rượu không?”
“Xin cứ tự nhiên.” Bộ dạng Lâm Nhứ lúc này như ngọc trai khép mình trong vỏ, lộ ra toàn thân lạnh lùng.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Minh Chiêu cuối cùng cũng từ trong sàn nhảy đi ra, trên trán đọng chút mồ hôi.
“Tôi có việc bận đột xuất phải đi giải quyết, xin lỗi không thể bồi cậu được nữa rồi.”
Rốt cục cũng được về nhà.
Lâm Nhứ gật đầu cầm rượu lên, cụng ly kính nhau ba lượt rượu đầy trước khi vẫy tay tạm biệt y. Chờ cho Thẩm Minh Chiêu đã đi mất dạng, hắn cũng chống thân mình đứng lên, bước chân có chút lảo đảo.
Lúc đi qua cậu omega kia, không hiểu sao chân hắn lại đột nhiên không còn sức lực, khéo thế nào hắn lại vừa vặn té lên người cậu ta, thanh niên đó cũng giật mình vội vàng đỡ lấy Tiêu Quân.
Hắn chật vật chống hai tay lên thân người kia mượn lực đứng thẳng dậy. Cậu thanh niên mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn: “Thế nào? Muốn hút thuốc sao?”
Lâm Nhứ nhanh chóng lùi ra sau kéo dãn khoảng cách. Không thể phủ nhận cậu omega này có gương mặt rất ưa nhìn, nét nào ra nét đấy, ném vào trong đám người liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện ra, trên người lại mang theo mùi hương ngọt ngào, tổng thể là loại hình rất được alpha hoan nghênh.
Nhưng hắn không thích, cho dù hắn có thể làm 1.
Hắn đang suy nghĩ xem phải nói câu gì để từ chối dứt điểm, dư quang lại nhìn thấy thân ảnh Tiêu Quân.
Hắn vội vàng nghiêng đầu sang nhìn, lập tức cứng đờ cả người.
Đây rốt cuộc là cái tình cảnh cẩu huyết gì thế?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất