Bàn Luận Về Cách Tu Dưỡng Của Một Tên Alpha Thích Diễn Sâu
Chương 7: Của tôi
Trong lòng Lâm Nhứ hoảng loạn không ngừng, hắn cũng không biết mình chột dạ vì cái gì.
Tiêu Quân bước nhanh về phía bọn họ, sắc mặt kém đến cực điểm.
May mà Thẩm Minh Chiêu đã rời đi trước, nếu không hắn nhất định sẽ bị cười vào mặt.
Omega đối diện tiến lên vài bước kéo vạt áo hắn, quơ quơ điếu thuốc trong tay: “Có muốn không?”
Lâm Nhứ định nói từ chối, lại có một thanh âm khác nhanh hơn cướp lời: “Anh ấy không muốn.”
Lạnh lùng, phẫn nộ, ghen ghét.
Một giây sau, Lâm Nhứ liền bị một lực kéo xoay lại từ đằng sau, miệng dán lên một đôi môi lạnh lẽo.
Chắc hẳn cậu ấy đã đứng bên ngoài một lúc lâu mới lạnh như vậy.
Tiêu Quân tiến quân thần tốc, đầu lưỡi đảo qua từng ngóc ngách trong miệng hắn, trao đổi một nụ hôn ướt át.
Hôn xong hai người tách nhau ra, Tiêu Quân chỉ chỉ vào Lâm Nhứ, nói với omega kia: “Của tôi.”
Sau đó lôi người đi.
Omega phía sau căm giận mắng một tiếng: “Hai alpha thì ngồi tuốt súng cho nhau à?!!.”
Lâm Nhứ đột nhiên muốn bật cười.
Gió lạnh thổi qua, Lâm Nhứ níu tay Tiêu Quân đứng lại, nhẹ giọng nói: “Đầu tôi đau.”
Tiêu Quân quay lại nhìn hắn. Cậu đứng ngược ánh đèn đường, chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo vương trên khuôn mặt lạnh lùng.
“Cậu cõng tôi được không?” Hắn lại nói.
Tiêu Quân không nói gì, hất tay hắn ra xoay người rời đi.
Lâm Nhứ sững sờ, vội vàng đuổi theo, ôm chầm lấy vai Tiêu Quân.
“Tức giận sao?”
Tiêu Quân mặc kệ, cứ tự nhiên đi về phía trước.
“Tôi và cậu ta không có gì cả, chỉ là tôi uống nhiều nên lảo đảo một cái…”
“Anh định hôn người ta?”
“Làm gì có! Tôi đang định từ chối cậu ta. Tiêu Quân, cậu thừa biết tên đó không phải kiểu người tôi yêu thích mà” Lâm Nhứ ngoài mặt khổ sở giải thích, trong lòng lại đặc biệt vui vẻ. Hắn thỏa mãn tận hưởng cảm giác này, nhìn cậu nhóc vì mình mà nổi giận ghen tuông.
Tiêu Quân hỏi: “Vậy anh yêu thích kiểu người như thế nào?”
Lâm Nhứ: “Còn như thế nào nữa, tôi thích cậu nhất.”
“Đừng tức giận nữa nhé, tôi hứa với cậu, cậu là người duy nhất, sẽ không nuốt lời.”
Tiêu Quân yên lặng nhìn hắn, từ từ cong khóe miệng.
“Sao rồi?”
Tiêu Quân nói: “Muốn ở phía trên…”
“Hả?”
“Đêm nay để em ở phía trên.”
Lâm Nhứ hiểu ý của cậu, nhất thời liền không nhịn được cười.
“Được.” Hắn bắt lấy tay Tiêu Quân áp lên má mình, “Về nhà thôi”
“Ừm.”
Tiêu Quân được toại nguyện thoát khỏi kiểu làm tình áp chế mình bấy lâu nay, cậu làm nhiệt tình đủ mọi tư thế đến mức vô cùng thỏa mãn.
Cậu cúi người xuống ôm lấy Lâm Nhứ, giống như phát tiết tâm tình mà há miệng cắn thật sâu vào vị trí tuyến thể không còn tồn tại sau gáy, lẩm bẩm nói: “Anh là của em…Chỉ có thể của một mình em…”
Lâm Nhứ vỗ lưng cậu an ủi: “Được được được, tôi là của một mình cậu.”
Hôm đó, Lâm thiếu tá rốt cuộc cũng hiểu được dỗ trẻ con khó khăn thế nào.
________________________________________
Giải thích một chút, bởi vì Lâm thiếu tá toàn leo lên nhún nên bây giờ Tiêu Quân đòi được ở phía trên là vì thế:))
Tiêu Quân bước nhanh về phía bọn họ, sắc mặt kém đến cực điểm.
May mà Thẩm Minh Chiêu đã rời đi trước, nếu không hắn nhất định sẽ bị cười vào mặt.
Omega đối diện tiến lên vài bước kéo vạt áo hắn, quơ quơ điếu thuốc trong tay: “Có muốn không?”
Lâm Nhứ định nói từ chối, lại có một thanh âm khác nhanh hơn cướp lời: “Anh ấy không muốn.”
Lạnh lùng, phẫn nộ, ghen ghét.
Một giây sau, Lâm Nhứ liền bị một lực kéo xoay lại từ đằng sau, miệng dán lên một đôi môi lạnh lẽo.
Chắc hẳn cậu ấy đã đứng bên ngoài một lúc lâu mới lạnh như vậy.
Tiêu Quân tiến quân thần tốc, đầu lưỡi đảo qua từng ngóc ngách trong miệng hắn, trao đổi một nụ hôn ướt át.
Hôn xong hai người tách nhau ra, Tiêu Quân chỉ chỉ vào Lâm Nhứ, nói với omega kia: “Của tôi.”
Sau đó lôi người đi.
Omega phía sau căm giận mắng một tiếng: “Hai alpha thì ngồi tuốt súng cho nhau à?!!.”
Lâm Nhứ đột nhiên muốn bật cười.
Gió lạnh thổi qua, Lâm Nhứ níu tay Tiêu Quân đứng lại, nhẹ giọng nói: “Đầu tôi đau.”
Tiêu Quân quay lại nhìn hắn. Cậu đứng ngược ánh đèn đường, chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo vương trên khuôn mặt lạnh lùng.
“Cậu cõng tôi được không?” Hắn lại nói.
Tiêu Quân không nói gì, hất tay hắn ra xoay người rời đi.
Lâm Nhứ sững sờ, vội vàng đuổi theo, ôm chầm lấy vai Tiêu Quân.
“Tức giận sao?”
Tiêu Quân mặc kệ, cứ tự nhiên đi về phía trước.
“Tôi và cậu ta không có gì cả, chỉ là tôi uống nhiều nên lảo đảo một cái…”
“Anh định hôn người ta?”
“Làm gì có! Tôi đang định từ chối cậu ta. Tiêu Quân, cậu thừa biết tên đó không phải kiểu người tôi yêu thích mà” Lâm Nhứ ngoài mặt khổ sở giải thích, trong lòng lại đặc biệt vui vẻ. Hắn thỏa mãn tận hưởng cảm giác này, nhìn cậu nhóc vì mình mà nổi giận ghen tuông.
Tiêu Quân hỏi: “Vậy anh yêu thích kiểu người như thế nào?”
Lâm Nhứ: “Còn như thế nào nữa, tôi thích cậu nhất.”
“Đừng tức giận nữa nhé, tôi hứa với cậu, cậu là người duy nhất, sẽ không nuốt lời.”
Tiêu Quân yên lặng nhìn hắn, từ từ cong khóe miệng.
“Sao rồi?”
Tiêu Quân nói: “Muốn ở phía trên…”
“Hả?”
“Đêm nay để em ở phía trên.”
Lâm Nhứ hiểu ý của cậu, nhất thời liền không nhịn được cười.
“Được.” Hắn bắt lấy tay Tiêu Quân áp lên má mình, “Về nhà thôi”
“Ừm.”
Tiêu Quân được toại nguyện thoát khỏi kiểu làm tình áp chế mình bấy lâu nay, cậu làm nhiệt tình đủ mọi tư thế đến mức vô cùng thỏa mãn.
Cậu cúi người xuống ôm lấy Lâm Nhứ, giống như phát tiết tâm tình mà há miệng cắn thật sâu vào vị trí tuyến thể không còn tồn tại sau gáy, lẩm bẩm nói: “Anh là của em…Chỉ có thể của một mình em…”
Lâm Nhứ vỗ lưng cậu an ủi: “Được được được, tôi là của một mình cậu.”
Hôm đó, Lâm thiếu tá rốt cuộc cũng hiểu được dỗ trẻ con khó khăn thế nào.
________________________________________
Giải thích một chút, bởi vì Lâm thiếu tá toàn leo lên nhún nên bây giờ Tiêu Quân đòi được ở phía trên là vì thế:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất