Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 51
Edit: Thủy Tích
Gió đêm tháng chín thổi qua khiến lòng người thoải mái, nhất là khi ngồi ở một nơi cao như vậy nhìn xuống một nửa cảnh đêm của thành phố Hạ Giang. Nhất thiết phải khen ngợi rằng, thành phố Hạ Giang được xem là thành phố văn minh hẳn là vì cảnh đêm của nó.
Hạ Giang mặc dù được xem là một thành phố, nhưng thật ra nó là một hòn đảo. Nếu nhìn từ trêи bầu trời xuống, toàn bộ thành phố Hạ Giang sẽ có hình nửa vầng trăng.
Sơ Lam Phong ngồi trêи ban công, trong tay cầm quyển sách, ánh đèn trêи sân thượng mang sắc thái ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của y.
Lúc Lý Tân Hạo đẩy cửa phòng ra, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy. Mà nghe thấy tiếng động, Sơ Lam Phong cũng ngẩng đầu lên.
Thiếu niên mười bốn tuổi, sắc mặt lộ vẻ lúng túng nhìn mình, bên hông cũng đang dùng một cái khăn tắm vây quanh, để lộ ra vòm ngực phong phanh dưới ánh đèn mờ nhạt. Sơ Lam Phong chợt thấy cổ họng hơi khát, định đứng dậy đi châm trà nhưng lại không muốn di chuyển.
"Ừm..." Lý Tân Hạo ủ rũ cúi đầu hỏi, "Có thể cho tôi mượn qυầи ɭót được không?"
Phụt...
"Không cho cười."
"Không có quần mới, quần tôi mặc rồi có được không?" Sơ Lam Phong nén cười, mang theo vẻ mặt nghiêm trang mà hỏi.
Lý Tân Hạo giả vờ thản nhiên: "Được." Nhưng mà, gương mặt lại đỏ lên.
"Quá lớn thì làm sao bây giờ?" Sơ Lam Phong đưa qυầи ɭót tới trước mặt Lý Tân Hạo, ánh mắt xấu xa liếc nhìn giữa hai chân cậu.
"Hừ." Tay Lý Tân Hạo vươn tới, đóng rầm cửa thêm lần nữa.
Đợi đến khi Lý Tân Hạo đã mặc qυầи ɭót vào đi ra khỏi phòng tắm, Sơ Lam Phong đã nằm trêи giường rồi.
"Tôi ngủ nơi này hả?" Cậu không dám nhìn Sơ Lam Phong. Làm một người đồng tính, mặc qυầи ɭót của người đồng giới đã từng mặc, trong lòng cậu luôn thấy là lạ.
Sơ Lam Phong nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cậu, trong lòng vui vẻ muốn nở hoa, nhưng trêи mặt vẫn biểu hiện ra mình rất là bình tĩnh: "Đều là nam, nhóc sợ cái gì?"
Vì vậy, Lý Tân Hạo rón ra rón rén bước lên giường. Cậu định chiếm cứ một góc nho nhỏ thôi, nhưng khi mới vừa chui vào trong chăn thì đã bị một cánh tay của người đó duỗi tới ôm lấy.
"Anh muốn làm cái gì?" Lý Tân Hạo lập tức mang theo cảnh giác nhìn Sơ Lam Phong, nhưng lại phát hiện ở trong chăn người này cũng chỉ mặc một cái qυầи ɭót thôi.
Hai người đối mặt nhau, bàn tay của Lý Tân Hạo che trước ngực Sơ Lam Phong, bàn tay của Sơ Lam Phong lại đặt ngang eo Lý Tân Hạo.
"Đi ngủ." Sơ Lam Phong cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán của Lý Tân Hạo, sau đó liền nhắm mắt lại.
Lý Tân Hạo... không thể bình tĩnh được, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực Sơ Lam Phong, giống như bốn năm trước, cậu cũng nằm trong ngực của người này, rõ ràng không quen thuộc nhưng vẫn ngủ rất ngon.
Lý Tân Hạo như láng máng đã biết chút gì đó, nhưng lại cho rằng không thể nào. Cậu cọ cọ trong ngực Sơ Lam Phong rồi dựa lưng vào y tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn.
Suy nghĩ trong chốc lát, cậu lại sờ lên tay của Sơ Lam Phong, sau đó lặng lẽ quấn lấy ngón tay của y và của mình vào cùng một chỗ.
Sơ Lam Phong nhìn như đã ngủ, lúc này khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười, nhưng y vẫn mặc kệ Lý Tân Hạo quấn lấy ngón tay mình. Một buổi tối này, hai người đều ngủ rất an giấc.
Ở đời trước, tình yêu của Lý Tân Hạo dành cho Hàn Đông Lỗi là dè dặt, là tự ti, đến cuối cùng Hàn Đông Lỗi không cần cậu nữa thì cậu cũng không biết phải làm sao, mà chỉ có thể bất lực làm loạn lên.
Lại hoặc là, ở thời điểm đó, Hàn Đông Lỗi là mục tiêu mà cậu hướng tới. Hắn anh tuấn, có tiền, lại có quyền thế, những loại cảm giác phức tạp này hòa quyện lại với nhau tạo thành cái mà cậu gọi là tình yêu.
Nhưng Lý Tân Hạo ở đời này đã khác trước rồi. Cậu sống ung dung vui vẻ, không có gánh nặng. Mong ước lớn nhất trong lòng cậu chính là người một nhà có thể hòa thuận, vui vẻ. Mà một người như vậy lại rất dễ cảm thấy thỏa mãn, cũng rất dễ hưởng thụ cảm giác bình dị cùng ấm áp.
Bởi vì không còn tự ti nữa, bởi vì không có gánh nặng, cho nên Sơ Lam Phong đời này không thể khiến cậu cảm thấy chột dạ nữa.
Nếu như nói, hành động vào bốn năm trước của Sơ Lam Phong chỉ vì xem cậu là em trai của Lý Tân Long, vậy thì bây giờ đã không cần thiết nữa rồi. Mà cho dù cậu là em trai Lý Tân Long đi thì lại có liên quan gì tới Sơ Lam Phong chứ?
Sơ Lam Phong đâu phải là người dễ thân cận, vả lại y còn tự rửa chân cho mình, còn cho mình ngủ trêи giường của y nữa.
Mà bốn năm sau, cậu không phải không nhận ra được sự cưng chiều nơi đáy mắt của y.
Nếu như cậu chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi bình thường thì có lẽ sẽ không hiểu, nhưng cậu không phải, cho nên cậu hiểu loại ánh mắt cưng chiều này.
Tổng kết hết lại, Lý Tân Hạo mới có ý nghĩ này.
Nhưng mà cậu lại không dám tin tưởng.
Trái tim, đập thình thịch, từ bốn năm trước cậu đã phát hiện ra, mặc dù chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nhưng cậu lại thích cảm giác cùng Sơ Lam Phong ở bên nhau.
Lúc mình căng thẳng thì y sẽ dẫn dắt mình từng bước. Người đàn ông này hiểu rất nhiều thứ, cho nên cũng sẽ dạy mình rất nhiều thứ mới lạ.
Không biết nghĩ tới nơi nào, Lý Tân Hạo dần dần cảm thấy mệt nhọc...
Gió đêm tháng chín thổi qua khiến lòng người thoải mái, nhất là khi ngồi ở một nơi cao như vậy nhìn xuống một nửa cảnh đêm của thành phố Hạ Giang. Nhất thiết phải khen ngợi rằng, thành phố Hạ Giang được xem là thành phố văn minh hẳn là vì cảnh đêm của nó.
Hạ Giang mặc dù được xem là một thành phố, nhưng thật ra nó là một hòn đảo. Nếu nhìn từ trêи bầu trời xuống, toàn bộ thành phố Hạ Giang sẽ có hình nửa vầng trăng.
Sơ Lam Phong ngồi trêи ban công, trong tay cầm quyển sách, ánh đèn trêи sân thượng mang sắc thái ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của y.
Lúc Lý Tân Hạo đẩy cửa phòng ra, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy. Mà nghe thấy tiếng động, Sơ Lam Phong cũng ngẩng đầu lên.
Thiếu niên mười bốn tuổi, sắc mặt lộ vẻ lúng túng nhìn mình, bên hông cũng đang dùng một cái khăn tắm vây quanh, để lộ ra vòm ngực phong phanh dưới ánh đèn mờ nhạt. Sơ Lam Phong chợt thấy cổ họng hơi khát, định đứng dậy đi châm trà nhưng lại không muốn di chuyển.
"Ừm..." Lý Tân Hạo ủ rũ cúi đầu hỏi, "Có thể cho tôi mượn qυầи ɭót được không?"
Phụt...
"Không cho cười."
"Không có quần mới, quần tôi mặc rồi có được không?" Sơ Lam Phong nén cười, mang theo vẻ mặt nghiêm trang mà hỏi.
Lý Tân Hạo giả vờ thản nhiên: "Được." Nhưng mà, gương mặt lại đỏ lên.
"Quá lớn thì làm sao bây giờ?" Sơ Lam Phong đưa qυầи ɭót tới trước mặt Lý Tân Hạo, ánh mắt xấu xa liếc nhìn giữa hai chân cậu.
"Hừ." Tay Lý Tân Hạo vươn tới, đóng rầm cửa thêm lần nữa.
Đợi đến khi Lý Tân Hạo đã mặc qυầи ɭót vào đi ra khỏi phòng tắm, Sơ Lam Phong đã nằm trêи giường rồi.
"Tôi ngủ nơi này hả?" Cậu không dám nhìn Sơ Lam Phong. Làm một người đồng tính, mặc qυầи ɭót của người đồng giới đã từng mặc, trong lòng cậu luôn thấy là lạ.
Sơ Lam Phong nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cậu, trong lòng vui vẻ muốn nở hoa, nhưng trêи mặt vẫn biểu hiện ra mình rất là bình tĩnh: "Đều là nam, nhóc sợ cái gì?"
Vì vậy, Lý Tân Hạo rón ra rón rén bước lên giường. Cậu định chiếm cứ một góc nho nhỏ thôi, nhưng khi mới vừa chui vào trong chăn thì đã bị một cánh tay của người đó duỗi tới ôm lấy.
"Anh muốn làm cái gì?" Lý Tân Hạo lập tức mang theo cảnh giác nhìn Sơ Lam Phong, nhưng lại phát hiện ở trong chăn người này cũng chỉ mặc một cái qυầи ɭót thôi.
Hai người đối mặt nhau, bàn tay của Lý Tân Hạo che trước ngực Sơ Lam Phong, bàn tay của Sơ Lam Phong lại đặt ngang eo Lý Tân Hạo.
"Đi ngủ." Sơ Lam Phong cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán của Lý Tân Hạo, sau đó liền nhắm mắt lại.
Lý Tân Hạo... không thể bình tĩnh được, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực Sơ Lam Phong, giống như bốn năm trước, cậu cũng nằm trong ngực của người này, rõ ràng không quen thuộc nhưng vẫn ngủ rất ngon.
Lý Tân Hạo như láng máng đã biết chút gì đó, nhưng lại cho rằng không thể nào. Cậu cọ cọ trong ngực Sơ Lam Phong rồi dựa lưng vào y tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn.
Suy nghĩ trong chốc lát, cậu lại sờ lên tay của Sơ Lam Phong, sau đó lặng lẽ quấn lấy ngón tay của y và của mình vào cùng một chỗ.
Sơ Lam Phong nhìn như đã ngủ, lúc này khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười, nhưng y vẫn mặc kệ Lý Tân Hạo quấn lấy ngón tay mình. Một buổi tối này, hai người đều ngủ rất an giấc.
Ở đời trước, tình yêu của Lý Tân Hạo dành cho Hàn Đông Lỗi là dè dặt, là tự ti, đến cuối cùng Hàn Đông Lỗi không cần cậu nữa thì cậu cũng không biết phải làm sao, mà chỉ có thể bất lực làm loạn lên.
Lại hoặc là, ở thời điểm đó, Hàn Đông Lỗi là mục tiêu mà cậu hướng tới. Hắn anh tuấn, có tiền, lại có quyền thế, những loại cảm giác phức tạp này hòa quyện lại với nhau tạo thành cái mà cậu gọi là tình yêu.
Nhưng Lý Tân Hạo ở đời này đã khác trước rồi. Cậu sống ung dung vui vẻ, không có gánh nặng. Mong ước lớn nhất trong lòng cậu chính là người một nhà có thể hòa thuận, vui vẻ. Mà một người như vậy lại rất dễ cảm thấy thỏa mãn, cũng rất dễ hưởng thụ cảm giác bình dị cùng ấm áp.
Bởi vì không còn tự ti nữa, bởi vì không có gánh nặng, cho nên Sơ Lam Phong đời này không thể khiến cậu cảm thấy chột dạ nữa.
Nếu như nói, hành động vào bốn năm trước của Sơ Lam Phong chỉ vì xem cậu là em trai của Lý Tân Long, vậy thì bây giờ đã không cần thiết nữa rồi. Mà cho dù cậu là em trai Lý Tân Long đi thì lại có liên quan gì tới Sơ Lam Phong chứ?
Sơ Lam Phong đâu phải là người dễ thân cận, vả lại y còn tự rửa chân cho mình, còn cho mình ngủ trêи giường của y nữa.
Mà bốn năm sau, cậu không phải không nhận ra được sự cưng chiều nơi đáy mắt của y.
Nếu như cậu chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi bình thường thì có lẽ sẽ không hiểu, nhưng cậu không phải, cho nên cậu hiểu loại ánh mắt cưng chiều này.
Tổng kết hết lại, Lý Tân Hạo mới có ý nghĩ này.
Nhưng mà cậu lại không dám tin tưởng.
Trái tim, đập thình thịch, từ bốn năm trước cậu đã phát hiện ra, mặc dù chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nhưng cậu lại thích cảm giác cùng Sơ Lam Phong ở bên nhau.
Lúc mình căng thẳng thì y sẽ dẫn dắt mình từng bước. Người đàn ông này hiểu rất nhiều thứ, cho nên cũng sẽ dạy mình rất nhiều thứ mới lạ.
Không biết nghĩ tới nơi nào, Lý Tân Hạo dần dần cảm thấy mệt nhọc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất