Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 87
Edit: Thủy Tích
ʍôиɠ đau thì trong lòng có đau xót hay không? Hạo Hạo bây giờ ʍôиɠ vừa đau mà trong lòng cũng vừa chua xót.
Bị người đâm ʍôиɠ cũng thôi đi, vậy mà còn đẩy cậu xuống giường nữa, có ai làm người mà xui xẻo như cậu không? Lý Tân Hạo lập tức bẹp miệng trừng mắt nhìn Sơ Lam Phong, cũng không có bò từ dưới sàn nhà lên, có lẽ là đang rất đau không có sức lực bò dậy.
Sơ Lam Phong đau lòng vội vàng đi xuống giường: "Té đau chỗ nào?" Ôm người từ dưới đất lên, qυầи ɭót trắng là do Sơ Lam Phong tự tay thay cho cậu.
"ʍôиɠ." Lý Tân Hạo tủi thân nói một chữ.
"Để tôi xoa xoa."
"Đau, đau, đau... Nhẹ một chút." Trêи người Lý Tân Hạo chẳng có mấy lạng thịt cả, cho nên bị té cũng đau tới xương luôn.
Nghe thấy giọng nói mang theo nghẹn ngào của Lý Tân Hạo, Sơ Lam Phong thật sự không nỡ, cũng âm thầm đưa ra quyết định, về sau phải đổi toàn bộ giường trong nhà thành loại lớn nhất, chứ nếu không với tướng ngủ xấu xí của thiếu niên này thì chắc chắn sẽ bị rơi xuống đất thôi.
"Còn đau không?" Bàn tay rộng lớn dán lên ʍôиɠ Lý Tân Hạo, lòng bàn tay vừa ấn vừa xoa, nhìn kiểu gì cũng giống như là đang vê bánh bao vậy.
"Eo cũng mỏi, bóp bóp đi."
"Được, bóp bóp."
"Bả vai cũng đau, đấm đấm đi."
"Được, đấm đấm."
"Chân cũng mỏi, đấm bóp một chút đi."
"Được, đấm bóp một chút."
"Cổ cũng đau... Xoa xoa."
"ʍôиɠ có ngứa không?"
"Làm chi?"
"Đâm đâm cho em."
"Cút đi."
Nửa giờ sau, thiếu gia Hạo Hạo đã được phục vụ vô cùng thoải mái, mặc dù vẫn còn mỏi eo, đau lưng nhưng thấy Sơ đại thúc cố gắng phục vụ như vậy cho nên đành tạm tha cho y trước vậy. "Khi nào anh về Hạ Giang?" Nằm sấp trêи giường, nghiêng đầu ra phía sau nhìn người đàn ông vẫn còn đang bóp chân cho mình. Đẹp trai thật đấy.
Thấy đáy mắt Lý Tân Hạo lộ ra quyến luyến, trong lòng Sơ đại thúc rất hưởng thụ: "Ngày bảy về với em."
"Í? Nhưng ngày sáu bọn em phải đi uống rượu mừng mà."
"Không sao, bọn tôi ở đây chờ. Xe khách có nhiều mùi lạ, chẳng phải em không thích sao?"
"Mặc dù là không thích nhưng ráng chịu đựng cũng có thể qua được." Lý Tân Hạo không cảm thấy bản thân khó nuôi như vậy, "Anh làm vậy là không được. Làm một người đàn ông thì phải chịu được chia lìa, kiềm chế gặp nhau."
"Tôi chỉ cần chịu đựng được sự quyến rũ của người khác, kiềm chế làm em lâu hơn là được rồi."
"Cút đi, có thể nghiêm túc chút được không?" Người đàn ông lớn tuổi này có hiểu dè dặt là gì không vậy? Lý Tân Hạo bò dậy khỏi giường, "Hôm nay ngày ba, em còn có rất nhiều bài tập chưa có làm, đi học thật là mệt mỏi... Em nhảy lớp, học mười hai luôn có được không?"
Trước đây sợ sẽ tạo áp lực cho các anh chị, nhưng bây giờ hai chị lớn đã học năm nhất đại học rồi, mà anh trai thì có vẻ cũng không phải là người không chịu nổi áp lực, cho nên là có thể nhỉ? Trước không nói tới lớp mười hay lớp mười hai đều được miễn học phí, nhưng mình cũng có thể bớt được làm bài tập của mấy năm rồi.
"Nếu như em có thể nhảy lớp mà trưởng thành luôn thì tốt rồi." Đây mới là hy vọng lớn nhất của Sơ Lam Phong.
"Cút đi, đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó."
"Có tự tin này sao?" Sơ Lam Phong cũng bắt đầu nghiêm túc lại.
"Có, đến lúc đó sẽ chọn khoa học tự nhiên."
"Còn trẻ không cần suy nghĩ nhiều. Em vội vã muốn học đại học là vì cái gì?" Sơ Lam Phong cảm thấy ý tưởng trong lòng Lý Tân Hạo rất không giống những người khác.
"Em rất mâu thuẫn, muốn lớn lên, nhưng lại không biết lớn lên thì có thể làm cái gì? Em đã từng nghĩ tới chuyện ngừng học, bởi vì những thứ cần học em đều đã biết cả rồi, nhưng cuối cùng vẫn là học lên từng lớp từng lớp. Sau đó em lại muốn làm bác sĩ."
"Vì sao lại muốn làm bác sĩ?" Sơ Lam Phong hỏi.
"Vì bản thân, không phải vì cảm thấy bác sĩ vĩ đại, mà là làm bác sĩ sẽ biết được rất nhiều thứ, có thể giúp người nhà. Lúc em bốn tuổi, bệnh dịch truyền nhiễm rất ghê gớm, trong thôn bọn em đã có hết mấy người chết rồi. Lúc em chín tuổi, chị hai sinh khó, lúc ấy bác sĩ nói chỉ cứu được hoặc là người lớn hoặc là đứa bé thôi. Do chị hai mang thai con trai cho nên mẹ chồng của chị muốn cứu đứa bé trước, may mà lúc đó em, anh trai em, còn có mẹ đều có mặt ở bệnh viện, chứ nếu không thì chị hai đã mất rồi. Em vẫn luôn cho rằng làm bác sĩ sẽ làm được những chuyện mà người bình thường không thể làm được. Vả lại, ba mẹ em cũng đã già rồi." Trong giọng nói của Lý Tân Hạo có mang theo một chút nghẹn ngào, khó chịu.
Được sống lại một đời, đúng là ông trời yêu thương cậu mà.
"Sơ Lam Phong, bây giờ em rõ ràng là không có sợ chết, nhưng lại càng sợ chết. Em sợ sau khi em chết rồi, cha mẹ sẽ không sống tốt, các chị sẽ bị người khác ức hϊế͙p͙. Em luôn cảm thấy em còn rất nhiều chuyện chưa có làm, em phải kiếm thật nhiều tiền để lại cho cha mẹ, em phải chăm sóc họ thật tốt, em cảm thấy dường như thời gian của em không đủ dùng."
Lý Tân Hạo mang theo ưu buồn là Sơ Lam Phong chưa từng nhìn thấy. Cậu thiếu niên này có rất nhiều tâm sự, rất nhiều bí mật bị đè nén. Sơ Lam Phong cảm thấy mình có thể chạm vào bí mật đó nhưng lại không dám chạm vào, y sợ sẽ làm tổn thương thiếu niên này.
Một thiếu niên mới mười bốn tuổi, ai sẽ nói là phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để lại cho cha mẹ mình chứ, câu nói này giống như là đang thu xếp hậu sự vậy.
Sơ Lam Phong siết chặt Lý Tân Hạo vào lòng: "Vậy thì em hãy chăm sóc họ thật tốt đi, còn tôi, tôi sẽ chăm sóc em."
Lý Tân Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt đã hồng hồng: "Anh cứ như vậy sẽ khiến em càng ngày càng ỷ lại vào anh đó."
"Vậy thì ỷ lại đi."
"Không được." Lý Tân Hạo lắc đầu, "Quá ỷ lại vào một người thì sẽ bị thương, nhỡ đâu đến một ngày nào đó không còn ỷ lại vào nữa thì sẽ sống không bằng chết." Cho nên cậu mới dùng một mồi lửa đốt chết cả mình và Hàn Đông Lỗi.
"Nói lung tung." Sơ Lam Phong nhíu mày lại, "Tôi có thể để em ỷ lại cả đời."
"Sơ Lam Phong, anh có thể bảo đảm sẽ thích em cả đời sao? Em tin tưởng bây giờ anh có thích em, nhưng sẽ đến một ngày nào đó anh thấy em phiền phức, cảm thấy em quá ỷ lại vào anh, thì sẽ không thích em nữa. Vậy còn có thể để em ỷ lại vào cả đời sao?"
"Sẽ không có ngày hôm đó."
"Em không tin."
"Tôi yêu em."
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, không chỉ là Lý Tân Hạo cảm thấy bất ngờ mà ngay cả bản thân Sơ Lam Phong cũng ngoài ý muốn. Y thâm tình nhìn Lý Tân Hạo, bàn tay dịu dàng sờ lên mặt Lý Tân Hạo: "Em nói đúng, không có người nào có thể bảo đảm cả đời, nhưng mà em có hiểu không? Tôi yêu em, còn phải sâu sắc hơn câu tôi thích em rất rất nhiều. Em còn quá nhỏ, sẽ không hiểu được tình cảm của tôi, tôi vẫn luôn không muốn cho em biết là bởi vì không muốn em chịu áp lực. Chờ đến lúc em mười sáu tuổi, nếu như khi đó em còn thích tôi thì chúng ta sẽ kết hôn."
Lý Tân Hạo im lặng một lúc lâu rồi mới nhìn Sơ Lam Phong, nhìn vào hình ảnh chiếu ngược của mình trong đáy mắt trong suốt của y: "Sao anh chắc chắn là anh yêu em?"
Phụt... Sơ Lam Phong khẽ cười: "Cục cưng à, tôi là một người đàn ông trưởng thành, đương nhiên sẽ phân biệt rõ được có yêu hay không. Lần đầu tiên nhìn thấy em, là ở trong nhà Đông Lỗi, khi đó em mới bốn tuổi, một đứa nhỏ bốn tuổi kiêu ngạo, rất rất dễ thương. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt em thì nó lạnh đến thế, u buồn đến thế, trong ẩn nhẫn còn mang theo đau xót."
Nhớ khi đó, Sơ Lam Phong đã khen cậu dễ thương.
"Lần gặp lại tiếp theo thì em đã mười tuổi rồi. Một mình ngồi trong ga tàu hỏa, vô cùng đáng thương. Thật ra khi đó tôi đã nhìn em rất lâu rồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới chào hỏi." Trước lúc gặp gỡ thì y đã nhìn đứa trẻ này qua hình ảnh mà Hàn Đông Lỗi gửi tới vô số lần rồi.
"Ừm."
"Lần gặp sau đó là ở trước KTV. Em thật sự cho rằng lần đó là vô tình gặp được hay sao? Trước lúc đó, tôi đã biết em ở trong đó rồi, cho dù Hạo Hạo không đi ra gặp tôi thì tôi cũng sẽ đi vào trong phòng tìm em. Tình cờ, vẫn cần có người sáng tạo." Tiếng nói trầm thấp dịu dàng rơi vào bên tai Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo chớp chớp mắt nhìn Sơ Lam Phong. Người này, dường như còn nham hiểm hơn trong tưởng tượng của mình nữa.
"Cho nên, từ sớm anh đã muốn quấy rối em rồi đúng không?"
"Ừm, đã muốn từ lâu rồi. Lần này trở về nước đã hạ quyết tâm, nếu như Hạo Hạo là đồng tính thì tôi sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn để chiếm lấy em. Còn nếu như Hạo Hạo là dị tính thì... Tôi chúc phúc cho em." Năm chữ cuối cùng được nói rất thấp, rất kìm nén.
Phải chúc phúc người mình yêu, đây là một chuyện rất tàn nhẫn.
Từ trước đến nay, Sơ Lam Phong vẫn luôn giấu diếm tình cảm của mình rất kín đáo, chỉ để lộ ba phần, giấu đi bảy phần. Nhưng hôm nay lại đột nhiên không nhịn được. Nếu như Lý Tân Hạo muốn cam kết, y sẽ cho. Nếu như Lý Tân Hạo muốn bảo đảm, y cũng sẽ cho.
Lý Tân Hạo xoay người đi, đưa ʍôиɠ về phía Sơ Lam Phong.
Có ai nói cho cậu biết khi bị bày tỏ thì sẽ như thế nào không? Nhưng mà, rất xấu hổ, tim còn đập nhanh lắm đó.
Ôm thiếu niên đang không được tự nhiên vào trong ngực, Sơ Lam Phong không nói lời nào, mà chỉ thân mật hôn lên mặt cậu thôi. Gương mặt trắng nõn cũng dần dần đỏ lên, thì ra cậu còn biết thẹn thùng.
"Em phải đi làm bài tập." Lý Tân Hạo đẩy y ra, nhảy từ trêи giường xuống, rồi sau đó đi vào phòng thay quần áo tìm một chiếc áo thun màu đen, một cái quần thể thao màu xám tro.
Sơ Lam Phong nằm ở trêи giường, dõi theo bóng lưng của Lý Tân Hạo.
Thời gian thoáng cái đã dừng lại từ khoảnh khắc này.
...
Buổi tối, lúc cả nhà ăn cơm, Lý Tân Hạo phát hiện cha Lý hay lơ đãng: "Ba, hôm nay ba ăn không ngon miệng à?"
Người cả nhà đều giấu Lý Tân Hạo chuyện gây gổ ở nhà bà nội Lý lúc chiều, mọi người đều xem cậu là trẻ con, có ý tưởng kiếm tiền là một chuyện nhưng còn nhỏ tuổi lại là một chuyện khác. Vào giờ phút này, cậu đột nhiên lại hỏi tới cho nên mọi người trêи bàn ăn đều lia mắt nhìn về phía cha Lý.
Tâm trạng của cha Lý còn chưa xoay chuyển lại từ chuyện hồi xế chiều. Cha Lý cảm thấy nếu như loại chuyện bị mẹ ruột nghe theo xúi giục để tính toán mình, bảo mình phải ly dị mà nói ra khỏi miệng thì rất là mất mặt, ngoài mất mặt còn cảm thấy trong lòng nguội lạnh nữa.
Cha Lý trong lòng nguội lạnh đến nỗi không biết nên nói cái gì cho phải.
"Không có, dạ dày ba hơi khó chịu." Cha Lý lùa mấy miếng cơm rồi lên giường đi ngủ.
Lý Tân Hạo cũng không nghi ngờ: "Anh Đông Lỗi, lát nữa có thể làm phiền anh chở em đến nhà thuốc Cảnh Thành mua chút thuốc dạ dày không?"
ʍôиɠ đau thì trong lòng có đau xót hay không? Hạo Hạo bây giờ ʍôиɠ vừa đau mà trong lòng cũng vừa chua xót.
Bị người đâm ʍôиɠ cũng thôi đi, vậy mà còn đẩy cậu xuống giường nữa, có ai làm người mà xui xẻo như cậu không? Lý Tân Hạo lập tức bẹp miệng trừng mắt nhìn Sơ Lam Phong, cũng không có bò từ dưới sàn nhà lên, có lẽ là đang rất đau không có sức lực bò dậy.
Sơ Lam Phong đau lòng vội vàng đi xuống giường: "Té đau chỗ nào?" Ôm người từ dưới đất lên, qυầи ɭót trắng là do Sơ Lam Phong tự tay thay cho cậu.
"ʍôиɠ." Lý Tân Hạo tủi thân nói một chữ.
"Để tôi xoa xoa."
"Đau, đau, đau... Nhẹ một chút." Trêи người Lý Tân Hạo chẳng có mấy lạng thịt cả, cho nên bị té cũng đau tới xương luôn.
Nghe thấy giọng nói mang theo nghẹn ngào của Lý Tân Hạo, Sơ Lam Phong thật sự không nỡ, cũng âm thầm đưa ra quyết định, về sau phải đổi toàn bộ giường trong nhà thành loại lớn nhất, chứ nếu không với tướng ngủ xấu xí của thiếu niên này thì chắc chắn sẽ bị rơi xuống đất thôi.
"Còn đau không?" Bàn tay rộng lớn dán lên ʍôиɠ Lý Tân Hạo, lòng bàn tay vừa ấn vừa xoa, nhìn kiểu gì cũng giống như là đang vê bánh bao vậy.
"Eo cũng mỏi, bóp bóp đi."
"Được, bóp bóp."
"Bả vai cũng đau, đấm đấm đi."
"Được, đấm đấm."
"Chân cũng mỏi, đấm bóp một chút đi."
"Được, đấm bóp một chút."
"Cổ cũng đau... Xoa xoa."
"ʍôиɠ có ngứa không?"
"Làm chi?"
"Đâm đâm cho em."
"Cút đi."
Nửa giờ sau, thiếu gia Hạo Hạo đã được phục vụ vô cùng thoải mái, mặc dù vẫn còn mỏi eo, đau lưng nhưng thấy Sơ đại thúc cố gắng phục vụ như vậy cho nên đành tạm tha cho y trước vậy. "Khi nào anh về Hạ Giang?" Nằm sấp trêи giường, nghiêng đầu ra phía sau nhìn người đàn ông vẫn còn đang bóp chân cho mình. Đẹp trai thật đấy.
Thấy đáy mắt Lý Tân Hạo lộ ra quyến luyến, trong lòng Sơ đại thúc rất hưởng thụ: "Ngày bảy về với em."
"Í? Nhưng ngày sáu bọn em phải đi uống rượu mừng mà."
"Không sao, bọn tôi ở đây chờ. Xe khách có nhiều mùi lạ, chẳng phải em không thích sao?"
"Mặc dù là không thích nhưng ráng chịu đựng cũng có thể qua được." Lý Tân Hạo không cảm thấy bản thân khó nuôi như vậy, "Anh làm vậy là không được. Làm một người đàn ông thì phải chịu được chia lìa, kiềm chế gặp nhau."
"Tôi chỉ cần chịu đựng được sự quyến rũ của người khác, kiềm chế làm em lâu hơn là được rồi."
"Cút đi, có thể nghiêm túc chút được không?" Người đàn ông lớn tuổi này có hiểu dè dặt là gì không vậy? Lý Tân Hạo bò dậy khỏi giường, "Hôm nay ngày ba, em còn có rất nhiều bài tập chưa có làm, đi học thật là mệt mỏi... Em nhảy lớp, học mười hai luôn có được không?"
Trước đây sợ sẽ tạo áp lực cho các anh chị, nhưng bây giờ hai chị lớn đã học năm nhất đại học rồi, mà anh trai thì có vẻ cũng không phải là người không chịu nổi áp lực, cho nên là có thể nhỉ? Trước không nói tới lớp mười hay lớp mười hai đều được miễn học phí, nhưng mình cũng có thể bớt được làm bài tập của mấy năm rồi.
"Nếu như em có thể nhảy lớp mà trưởng thành luôn thì tốt rồi." Đây mới là hy vọng lớn nhất của Sơ Lam Phong.
"Cút đi, đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó."
"Có tự tin này sao?" Sơ Lam Phong cũng bắt đầu nghiêm túc lại.
"Có, đến lúc đó sẽ chọn khoa học tự nhiên."
"Còn trẻ không cần suy nghĩ nhiều. Em vội vã muốn học đại học là vì cái gì?" Sơ Lam Phong cảm thấy ý tưởng trong lòng Lý Tân Hạo rất không giống những người khác.
"Em rất mâu thuẫn, muốn lớn lên, nhưng lại không biết lớn lên thì có thể làm cái gì? Em đã từng nghĩ tới chuyện ngừng học, bởi vì những thứ cần học em đều đã biết cả rồi, nhưng cuối cùng vẫn là học lên từng lớp từng lớp. Sau đó em lại muốn làm bác sĩ."
"Vì sao lại muốn làm bác sĩ?" Sơ Lam Phong hỏi.
"Vì bản thân, không phải vì cảm thấy bác sĩ vĩ đại, mà là làm bác sĩ sẽ biết được rất nhiều thứ, có thể giúp người nhà. Lúc em bốn tuổi, bệnh dịch truyền nhiễm rất ghê gớm, trong thôn bọn em đã có hết mấy người chết rồi. Lúc em chín tuổi, chị hai sinh khó, lúc ấy bác sĩ nói chỉ cứu được hoặc là người lớn hoặc là đứa bé thôi. Do chị hai mang thai con trai cho nên mẹ chồng của chị muốn cứu đứa bé trước, may mà lúc đó em, anh trai em, còn có mẹ đều có mặt ở bệnh viện, chứ nếu không thì chị hai đã mất rồi. Em vẫn luôn cho rằng làm bác sĩ sẽ làm được những chuyện mà người bình thường không thể làm được. Vả lại, ba mẹ em cũng đã già rồi." Trong giọng nói của Lý Tân Hạo có mang theo một chút nghẹn ngào, khó chịu.
Được sống lại một đời, đúng là ông trời yêu thương cậu mà.
"Sơ Lam Phong, bây giờ em rõ ràng là không có sợ chết, nhưng lại càng sợ chết. Em sợ sau khi em chết rồi, cha mẹ sẽ không sống tốt, các chị sẽ bị người khác ức hϊế͙p͙. Em luôn cảm thấy em còn rất nhiều chuyện chưa có làm, em phải kiếm thật nhiều tiền để lại cho cha mẹ, em phải chăm sóc họ thật tốt, em cảm thấy dường như thời gian của em không đủ dùng."
Lý Tân Hạo mang theo ưu buồn là Sơ Lam Phong chưa từng nhìn thấy. Cậu thiếu niên này có rất nhiều tâm sự, rất nhiều bí mật bị đè nén. Sơ Lam Phong cảm thấy mình có thể chạm vào bí mật đó nhưng lại không dám chạm vào, y sợ sẽ làm tổn thương thiếu niên này.
Một thiếu niên mới mười bốn tuổi, ai sẽ nói là phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để lại cho cha mẹ mình chứ, câu nói này giống như là đang thu xếp hậu sự vậy.
Sơ Lam Phong siết chặt Lý Tân Hạo vào lòng: "Vậy thì em hãy chăm sóc họ thật tốt đi, còn tôi, tôi sẽ chăm sóc em."
Lý Tân Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt đã hồng hồng: "Anh cứ như vậy sẽ khiến em càng ngày càng ỷ lại vào anh đó."
"Vậy thì ỷ lại đi."
"Không được." Lý Tân Hạo lắc đầu, "Quá ỷ lại vào một người thì sẽ bị thương, nhỡ đâu đến một ngày nào đó không còn ỷ lại vào nữa thì sẽ sống không bằng chết." Cho nên cậu mới dùng một mồi lửa đốt chết cả mình và Hàn Đông Lỗi.
"Nói lung tung." Sơ Lam Phong nhíu mày lại, "Tôi có thể để em ỷ lại cả đời."
"Sơ Lam Phong, anh có thể bảo đảm sẽ thích em cả đời sao? Em tin tưởng bây giờ anh có thích em, nhưng sẽ đến một ngày nào đó anh thấy em phiền phức, cảm thấy em quá ỷ lại vào anh, thì sẽ không thích em nữa. Vậy còn có thể để em ỷ lại vào cả đời sao?"
"Sẽ không có ngày hôm đó."
"Em không tin."
"Tôi yêu em."
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, không chỉ là Lý Tân Hạo cảm thấy bất ngờ mà ngay cả bản thân Sơ Lam Phong cũng ngoài ý muốn. Y thâm tình nhìn Lý Tân Hạo, bàn tay dịu dàng sờ lên mặt Lý Tân Hạo: "Em nói đúng, không có người nào có thể bảo đảm cả đời, nhưng mà em có hiểu không? Tôi yêu em, còn phải sâu sắc hơn câu tôi thích em rất rất nhiều. Em còn quá nhỏ, sẽ không hiểu được tình cảm của tôi, tôi vẫn luôn không muốn cho em biết là bởi vì không muốn em chịu áp lực. Chờ đến lúc em mười sáu tuổi, nếu như khi đó em còn thích tôi thì chúng ta sẽ kết hôn."
Lý Tân Hạo im lặng một lúc lâu rồi mới nhìn Sơ Lam Phong, nhìn vào hình ảnh chiếu ngược của mình trong đáy mắt trong suốt của y: "Sao anh chắc chắn là anh yêu em?"
Phụt... Sơ Lam Phong khẽ cười: "Cục cưng à, tôi là một người đàn ông trưởng thành, đương nhiên sẽ phân biệt rõ được có yêu hay không. Lần đầu tiên nhìn thấy em, là ở trong nhà Đông Lỗi, khi đó em mới bốn tuổi, một đứa nhỏ bốn tuổi kiêu ngạo, rất rất dễ thương. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt em thì nó lạnh đến thế, u buồn đến thế, trong ẩn nhẫn còn mang theo đau xót."
Nhớ khi đó, Sơ Lam Phong đã khen cậu dễ thương.
"Lần gặp lại tiếp theo thì em đã mười tuổi rồi. Một mình ngồi trong ga tàu hỏa, vô cùng đáng thương. Thật ra khi đó tôi đã nhìn em rất lâu rồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới chào hỏi." Trước lúc gặp gỡ thì y đã nhìn đứa trẻ này qua hình ảnh mà Hàn Đông Lỗi gửi tới vô số lần rồi.
"Ừm."
"Lần gặp sau đó là ở trước KTV. Em thật sự cho rằng lần đó là vô tình gặp được hay sao? Trước lúc đó, tôi đã biết em ở trong đó rồi, cho dù Hạo Hạo không đi ra gặp tôi thì tôi cũng sẽ đi vào trong phòng tìm em. Tình cờ, vẫn cần có người sáng tạo." Tiếng nói trầm thấp dịu dàng rơi vào bên tai Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo chớp chớp mắt nhìn Sơ Lam Phong. Người này, dường như còn nham hiểm hơn trong tưởng tượng của mình nữa.
"Cho nên, từ sớm anh đã muốn quấy rối em rồi đúng không?"
"Ừm, đã muốn từ lâu rồi. Lần này trở về nước đã hạ quyết tâm, nếu như Hạo Hạo là đồng tính thì tôi sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn để chiếm lấy em. Còn nếu như Hạo Hạo là dị tính thì... Tôi chúc phúc cho em." Năm chữ cuối cùng được nói rất thấp, rất kìm nén.
Phải chúc phúc người mình yêu, đây là một chuyện rất tàn nhẫn.
Từ trước đến nay, Sơ Lam Phong vẫn luôn giấu diếm tình cảm của mình rất kín đáo, chỉ để lộ ba phần, giấu đi bảy phần. Nhưng hôm nay lại đột nhiên không nhịn được. Nếu như Lý Tân Hạo muốn cam kết, y sẽ cho. Nếu như Lý Tân Hạo muốn bảo đảm, y cũng sẽ cho.
Lý Tân Hạo xoay người đi, đưa ʍôиɠ về phía Sơ Lam Phong.
Có ai nói cho cậu biết khi bị bày tỏ thì sẽ như thế nào không? Nhưng mà, rất xấu hổ, tim còn đập nhanh lắm đó.
Ôm thiếu niên đang không được tự nhiên vào trong ngực, Sơ Lam Phong không nói lời nào, mà chỉ thân mật hôn lên mặt cậu thôi. Gương mặt trắng nõn cũng dần dần đỏ lên, thì ra cậu còn biết thẹn thùng.
"Em phải đi làm bài tập." Lý Tân Hạo đẩy y ra, nhảy từ trêи giường xuống, rồi sau đó đi vào phòng thay quần áo tìm một chiếc áo thun màu đen, một cái quần thể thao màu xám tro.
Sơ Lam Phong nằm ở trêи giường, dõi theo bóng lưng của Lý Tân Hạo.
Thời gian thoáng cái đã dừng lại từ khoảnh khắc này.
...
Buổi tối, lúc cả nhà ăn cơm, Lý Tân Hạo phát hiện cha Lý hay lơ đãng: "Ba, hôm nay ba ăn không ngon miệng à?"
Người cả nhà đều giấu Lý Tân Hạo chuyện gây gổ ở nhà bà nội Lý lúc chiều, mọi người đều xem cậu là trẻ con, có ý tưởng kiếm tiền là một chuyện nhưng còn nhỏ tuổi lại là một chuyện khác. Vào giờ phút này, cậu đột nhiên lại hỏi tới cho nên mọi người trêи bàn ăn đều lia mắt nhìn về phía cha Lý.
Tâm trạng của cha Lý còn chưa xoay chuyển lại từ chuyện hồi xế chiều. Cha Lý cảm thấy nếu như loại chuyện bị mẹ ruột nghe theo xúi giục để tính toán mình, bảo mình phải ly dị mà nói ra khỏi miệng thì rất là mất mặt, ngoài mất mặt còn cảm thấy trong lòng nguội lạnh nữa.
Cha Lý trong lòng nguội lạnh đến nỗi không biết nên nói cái gì cho phải.
"Không có, dạ dày ba hơi khó chịu." Cha Lý lùa mấy miếng cơm rồi lên giường đi ngủ.
Lý Tân Hạo cũng không nghi ngờ: "Anh Đông Lỗi, lát nữa có thể làm phiền anh chở em đến nhà thuốc Cảnh Thành mua chút thuốc dạ dày không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất