Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 104
Edit: Thủy Tích
Có rất nhiều người xuống trạm Quốc Đại (*), nhưng trong đó có một người lại bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Thời tiết tháng tám nóng bức, mọi người mặc lại ít, nhất là con gái cũng nhờ vậy mà phô ra đường cong rất rõ ràng. Nhưng cô gái bị mọi người chỉ trỏ cũng không phải có đường cong thân thể đẹp cỡ nào, mà phía sau cô ấy đã dính một mảng đỏ tươi.
(*) Quốc Đại (国大): Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi mạn phép dùng Quốc Đại nhé. Vì theo tôi thấy nếu dịch ra đại học quốc gia thì hơi mâu thuẫn với các trường khác.
Lý Tân Hạo cũng không phải là quý ông, nhưng cậu lại không có hứng thú nhìn loại trầm trồ bàn tán này. Cậu bèn cởi áo sơ mi khoác ngoài của mình ra đi đến bên cạnh cô gái: "Em yêu." Cậu vây áo sơ mi lên bên hông cô gái.
Cả người cô gái cứng đờ người rồi thoáng chốc đã hiểu ra, sắc mặt vốn đang tái nhợt chợt ửng đỏ lên: "Cảm ơn cậu." Cô gái cũng nhận ra đây là nam sinh vừa nhường chỗ cho mình trêи xe buýt cho nên lại nói: "Cảm ơn".
"Đừng khách sáo." Lý Tân Hạo khẽ mỉm cười, gương mặt quá tuấn tú khiến cho cô gái không biết phải làm sao.
Quốc Đại là trường đại học top một của đất nước cho nên nhân tài đông đúc khỏi phải nói. Sân trường lại càng lớn hơn, vừa đi vào cửa thì cậu đã nhìn thấy hình của người đứng đầu đất nước qua các thời kỳ, mà một vị trong đó chính là ông nội của Sơ Lam Phong. Đây là hình lúc ông nội Sơ còn trẻ, trông rất giống Sơ Lam Phong, nhưng có chỗ khác biệt chính là ông nội Sơ nghiêm nghị hơn nhiều.
Lý Tân Hạo nhìn hình ông nội Sơ mà khẽ nở nụ cười, nếu như Sơ Lam Phong tham gia chính trị thì sau này hình của y cũng sẽ được dán ở chỗ này. Nhưng vừa nghĩ tới đây thì Lý Tân Hạo lại cảm thấy không được tự nhiên, may mà Sơ Lam Phong không có hứng thú tham gia vào chính trị.
Lý Tân Hạo báo danh nội trú, cũng không phải định ở lại trường học mà chỉ muốn giữa trưa có chỗ để về nghỉ ngơi một lúc thôi
Cậu đi tới phòng công tác sinh viên của khoa Y làm thủ tục báo danh, rồi mới đi về phòng ngủ của mình.
Ký túc xá chia theo năm học chứ không chia theo khoa. Ký túc xá của năm thứ nhất nằm ở tòa nhà cổ xưa nhất trong Quốc Đại. Quốc Đại là minh chứng cho dòng chảy lịch sử cho nên khu nhà ở này cũng có thể xem là một trong những di sản có giá trị của Quốc Đại, biết đâu sau này còn được liệt vào khu hiện vật văn hóa quốc gia nữa ấy chứ.
Cậu chỉ rảnh rỗi nói linh tinh chút thôi.
Mặc dù khu ký túc xá này đã cũ nát nhưng điều kiện bên trong vẫn khá tốt, có lẽ là mới được sửa sang lại.
"Cậu Tân Hạo." Vệ sĩ vẫn luôn đi theo phía sau Lý Tân Hạo, trong tay họ còn xách theo đồ dùng hằng ngày của cậu nữa.
Lý Tân Hạo tìm được phòng 408, lấy chìa khóa mở cửa phòng ngủ ra thì phát hiện bên trong đã có người ở rồi. Lúc này cũng đến giữa trưa cho nên người bên trong đang ăn mì gói, vừa thấy Lý Tân Hạo thì đối phương lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Hello, tôi tên là Hoa Thu Ngụy, người thành phố H."
Thành phố H nằm ở phương Bắc, Hoa Thu Ngụy cao lớn lại tuấn tú, rất phù hợp tiêu chuẩn của đàn ông phương Bắc. Nhìn thấy vậy khiến cho người miền Nam như Lý Tân Hạo rất xót xa, rất xót xa.
"Tôi tên Lý Tân Hạo, là người thành phố Hạ Giang." Lý Tân Hạo đi vào phòng ngủ mới phát hiện đây là phòng bốn người, mỗi người đều ngủ giường dưới, còn phía trêи làm thành tủ âm tường. Bên phải cửa là phòng tắm, tựa vào phòng tắm có đặt hai cái bàn học mới tinh. "Các anh vào đi."
Hai người vệ sĩ đi vào trong dưới ánh mắt tò mò của Hoa Thu Ngụy.
Do không có quy định ai phải ngủ giường nào cho nên Lý Tân Hạo chọn một giường ở bên trong cùng. Phòng ngủ là hình chữ nhật, cửa sổ đối diện cửa chính, hai bên trái phải cửa sổ có hai giường, một giường đã bị Hoa Thu Ngụy chiếm, còn một giường khác thuộc về Lý Tân Hạo.
"Chọn giường này đi." Lý Tân Hạo cảm thấy dựa vào cửa sổ rất tốt cho tầm mắt.
Vệ sĩ lấy chăn và chiếu trong túi hành lý ra, sau đó sắp xếp cho Lý Tân Hạo, trải rất ngay ngắn gọn gàng. Ván giường hơi cứng cho nên lót nệm lên ván giường trước rồi lại trải chiếu ra.
Điểm đặc sắc nhất của ký túc xá Quốc Đại chính là máy điều hòa nhiệt độ, không biết là do đàn anh hay đàn chị nào tài trợ nhưng tóm lại đã để cho các đàn em được hưởng sái. Nhưng tiền thuê lại đắt hơn hai trăm. Một phòng ngủ bốn người, mỗi người hai trăm thì chính là tám trăm. Đối với nhà trường thì đó là món lãi kiếm được từ năm này qua năm khác; nhưng với sinh viên thì hai trăm cũng chỉ là tiền một bộ quần áo thôi. Hai bên giao dịch rất hài hòa.
Đương nhiên, tiền điện phải tự đóng.
Sau khi sắp xếp giường ngủ xong, Lý Tân Hạo để vệ sĩ xuống lầu chờ trước, còn mình thì ngồi trêи giường vui vẻ một hồi. Hoa Thu Ngụy thấy vậy liền đoán Lý Tân Hạo chắc là thiếu gia nhà nào ở thủ đô cho nên nhiệt tình kết thân: "Cậu học ngành nào?"
"Ủa không phải cùng ngành sẽ ở chung sao? Tôi là lớp 3 Y học lâm sàng, còn cậu?"
"Trùng hợp vậy?" Mắt Hoa Thu Ngụy sáng lên, "Tôi cũng là lớp 3 Y học lâm sàng này, nếu vậy thì hai người còn lại chắc cũng thế. Đúng rồi, Hạ Giang đến thủ đô xa lắm phải không? Cậu ngồi máy bay tới hả?"
"Tôi có người thân ở thủ đô, đã tới được mấy ngày rồi. Hôm nay đến báo danh trước sợ sáng ngày mốt sẽ đông người." Lý Tân Hạo đi tới cửa sổ, phát hiện phóng tầm mắt từ nơi này có thể nhìn thấy sân bóng rổ, trêи đó đang có mấy nam sinh đang chơi bóng, có lẽ là đàn anh khóa trêи.
"Khỏe thế, còn tôi thì phải ngồi máy bay sớm nhất hôm nay tới, từ nhà tôi tới nơi này mất hai tiếng đồng hồ. Quốc Đại không hổ là Quốc Đại, tôi đã xem thử mấy trường khác rồi nhưng quy mô không thể so với Quốc Đại chúng ta được." Hoa Thu Ngụy xúc động.
"Đương nhiên rồi, chứ không thì tại sao lại có nhiều người bỏ tiền ra đầu tư cho trường chỉ để đưa con cháu mình vào đây chứ." Lý Tân Hạo ngửi thấy mùi mì gói của đối phương thì cảm thấy cái bụng vừa ăn bữa sáng của mình đã bắt đầu biểu tình rồi. Vì vậy, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho người nào đó thì người nào đó đã gọi tới.
"Em làm thủ tục báo danh xong chưa?" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiêu khích mỗi một dây thần kinh của Lý Tân Hạo. Cùng với tuổi tác tăng dần thì giọng nói của Sơ Lam Phong lại càng trầm thấp đi rất nhiều. Từ trước tới nay, Lý Tân Hạo không cho rằng mình là thanh khống (*) nhưng khi nghe tiếng của Sơ Lam Phong thì sẽ luôn khiến cho đầu quả tim cậu ngứa ngáy, còn có thể đập thình thịch liên hồi nữa.
(*) Thanh khống: chỉ những người mê giọng nói của người khác.
"Vâng, bây giờ em đang ở ký túc xá, vừa thu dọn giường xong. Mà em đói bụng rồi." Trong giọng nói của Lý Tân Hạo mang theo làm nũng, lúc nói chuyện với Hoa Thu Ngụy chắc chắn không phải loại giọng này.
Người bên đầu kia điện thoại cười ra tiếng: "Để vệ sĩ đưa em tới đây, chiều nay tôi có một buổi họp cho nên chúng ta ăn trong phòng làm việc của tôi được không?"
"Không phải lúc trước anh nói muốn đưa em đi báo danh sao? Vậy mà lúc này lại nói chiều phải họp?" Lý Tân Hạo không hài lòng, "Đồ lừa gạt."
:..............................:
"Chiều nay Hi Kiệt và Hàn Lăng muốn mời em tới tập đoàn Anh Đằng mở cuộc họp công ty." Tập đoàn Anh Đằng là tên công ty đăng ký của bọn họ. Bốn người, mỗi người chiếm 25% cổ phần, nhưng chỉ có bốn người họ biết chuyện này bởi vì lúc họp ban giám đốc thì Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo chưa bao giờ tham dự, cho nên mọi người đều cho rằng ông chủ của tập đoàn Anh Đằng chỉ có Hạ Hi Kiệt và Hàn Lăng thôi.
Sau khi tập đoàn Anh Đằng đẩy trang web mua sắm ra, lại sáng lập công ty phân phối Anh Đằng để cung cấp dịch vụ phân phối cho trang web. Tiếp đó lại đẩy smart phone phổ biến toàn cầu.
Tháng năm này, Soubao trở thành mạng lưới mua bán lớn nhất Châu Á, số tiền giao dịch mỗi ngày lên đến trăm triệu.
Hàn Lăng thân là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Anh Đằng, năng lực lãnh đạo và năng lực trù hoạch tiêu thụ của hắn là số một. Còn Hạ Hi Kiệt là Tổng giám đốc của bộ phận nghiên cứu. Hai người này phối hợp với nhau không chê vào đâu được.
Với những thành công trước mắt cũng chưa đủ thỏa mãn nhu cầu của bọn họ. Đàn ông một khi đã thành công thì sẽ nghĩ cao hơn, xa hơn. Vả lại, bọn họ đều con cháu nhà quan cho nên không chỉ lăn lộn để kiếm tiền, mà còn để chứng minh sự tồn tại và năng lực của bản thân mình nữa.
"Hai người đó có kế hoạch gì sao?" Dù sao thì hai người này tìm cậu nhất định là vì chuyện công.
"Muốn bàn kế hoạch phát triển Anh Đằng với chúng ta."
"Xùy, muốn ép khô não của em thì có."
Phụt... Sơ Lam Phong vươn tay xoa đầu cậu: "Em chỉ cần đưa ý kiến, còn lại cứ để chính bọn họ suy nghĩ là được rồi. Hi Kiệt cũng có kế hoạch của mình, muốn nghe thử ý kiến của chúng ta thôi."
"Được rồi, ai bảo em là người cầm tiền thì phải làm việc chứ." Bây giờ cậu là người có tiền rồi. Sơ Lam Phong dùng tiền của cậu đi đầu tư, Lý Tân Hạo không biết bây giờ mình đã có bao nhiêu tiền rồi.
Nhưng Lý Tân Hạo cũng không nói chuyện bản thân có tiền cho cha Lý và mẹ Lý nghe. Thứ nhất, tiền kiếm được từ trường bổ túc cũng đủ để họ sống thoải mái rồi.
Thứ hai, những rối rắm này nói ra bọn họ cũng không hiểu.
Lý Tân Hạo cảm thấy, nhà họ Lý được như bây giờ đã tốt lắm rồi.
"Em thật là..."
:............:
Lúc xế chiều, Sơ Lam Phong đi mở họp, cho nên Lý Tân Hạo đành ở lại trong phòng làm việc của Sơ Lam Phong nghịch máy tính. Nhưng trước khi đi họp, Sơ Lam Phong cũng không quên bảo nhà ăn chuẩn bị một ly nước chanh cho Lý Tân Hạo.
Gần đây Lý Tân Hạo rất thích đi dạo diễn đàn, nhưng đều là diễn đàn của sinh viên thôi. Đó là một diễn đàn do Bộ giáo ɖu͙ƈ mở, có lẽ hai phần ba học sinh trêи cả nước đều đăng ký vào đó.
Trêи diễn đàn có rất nhiều lĩnh vực, có khu vực học giả, có khu nghiên cứu học hỏi, khu văn học, khu y học, khu khoa học kỹ thuật... Có rất nhiều khu nhưng cho dù là bài đăng mới của khu nào cũng sẽ hiện ra đầu trang; mỗi bài viết hot cũng sẽ xuất hiện trêи trang đầu.
Trong khu văn học có một ID tên là "Sống lại vì em", người này là fan của Lý Tân Hạo, nói chính xác hơn thì là fan của bút danh Trọng Sinh. Mỗi lần Lý Tân Hạo đăng bài trong [Sinh hoạt] thì người này đều sẽ đi xem từng câu từng chữ.
Ba năm trước, lúc quyển tiểu thuyết đầu tay của Lý Tân Hạo tên là [Sống lại] được xuất bản đã làm chấn động cả giới văn học. Mà các tác giả trêи văn đàn cũng không ngờ quyển sách này lại do một thiếu niên mười bốn tuổi viết ra.
Cho nên bút danh Trọng Sinh này lập tức trở thành đề tài hot trêи văn đàn.
Mà ID Sống lại vì em này đăng một bài viết trong khu văn học: Cầu xin các bạn giúp tôi một tay để cho tôi sống lại.
Lý Tân Hạo cũng đăng ký một ID, cậu vốn định đăng ký Trọng Sinh nhưng không ngờ đã bị người khác đăng ký trước rồi, thế là cậu đổi ID thành: Có kiếp sau không.
Có rất nhiều người xuống trạm Quốc Đại (*), nhưng trong đó có một người lại bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Thời tiết tháng tám nóng bức, mọi người mặc lại ít, nhất là con gái cũng nhờ vậy mà phô ra đường cong rất rõ ràng. Nhưng cô gái bị mọi người chỉ trỏ cũng không phải có đường cong thân thể đẹp cỡ nào, mà phía sau cô ấy đã dính một mảng đỏ tươi.
(*) Quốc Đại (国大): Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi mạn phép dùng Quốc Đại nhé. Vì theo tôi thấy nếu dịch ra đại học quốc gia thì hơi mâu thuẫn với các trường khác.
Lý Tân Hạo cũng không phải là quý ông, nhưng cậu lại không có hứng thú nhìn loại trầm trồ bàn tán này. Cậu bèn cởi áo sơ mi khoác ngoài của mình ra đi đến bên cạnh cô gái: "Em yêu." Cậu vây áo sơ mi lên bên hông cô gái.
Cả người cô gái cứng đờ người rồi thoáng chốc đã hiểu ra, sắc mặt vốn đang tái nhợt chợt ửng đỏ lên: "Cảm ơn cậu." Cô gái cũng nhận ra đây là nam sinh vừa nhường chỗ cho mình trêи xe buýt cho nên lại nói: "Cảm ơn".
"Đừng khách sáo." Lý Tân Hạo khẽ mỉm cười, gương mặt quá tuấn tú khiến cho cô gái không biết phải làm sao.
Quốc Đại là trường đại học top một của đất nước cho nên nhân tài đông đúc khỏi phải nói. Sân trường lại càng lớn hơn, vừa đi vào cửa thì cậu đã nhìn thấy hình của người đứng đầu đất nước qua các thời kỳ, mà một vị trong đó chính là ông nội của Sơ Lam Phong. Đây là hình lúc ông nội Sơ còn trẻ, trông rất giống Sơ Lam Phong, nhưng có chỗ khác biệt chính là ông nội Sơ nghiêm nghị hơn nhiều.
Lý Tân Hạo nhìn hình ông nội Sơ mà khẽ nở nụ cười, nếu như Sơ Lam Phong tham gia chính trị thì sau này hình của y cũng sẽ được dán ở chỗ này. Nhưng vừa nghĩ tới đây thì Lý Tân Hạo lại cảm thấy không được tự nhiên, may mà Sơ Lam Phong không có hứng thú tham gia vào chính trị.
Lý Tân Hạo báo danh nội trú, cũng không phải định ở lại trường học mà chỉ muốn giữa trưa có chỗ để về nghỉ ngơi một lúc thôi
Cậu đi tới phòng công tác sinh viên của khoa Y làm thủ tục báo danh, rồi mới đi về phòng ngủ của mình.
Ký túc xá chia theo năm học chứ không chia theo khoa. Ký túc xá của năm thứ nhất nằm ở tòa nhà cổ xưa nhất trong Quốc Đại. Quốc Đại là minh chứng cho dòng chảy lịch sử cho nên khu nhà ở này cũng có thể xem là một trong những di sản có giá trị của Quốc Đại, biết đâu sau này còn được liệt vào khu hiện vật văn hóa quốc gia nữa ấy chứ.
Cậu chỉ rảnh rỗi nói linh tinh chút thôi.
Mặc dù khu ký túc xá này đã cũ nát nhưng điều kiện bên trong vẫn khá tốt, có lẽ là mới được sửa sang lại.
"Cậu Tân Hạo." Vệ sĩ vẫn luôn đi theo phía sau Lý Tân Hạo, trong tay họ còn xách theo đồ dùng hằng ngày của cậu nữa.
Lý Tân Hạo tìm được phòng 408, lấy chìa khóa mở cửa phòng ngủ ra thì phát hiện bên trong đã có người ở rồi. Lúc này cũng đến giữa trưa cho nên người bên trong đang ăn mì gói, vừa thấy Lý Tân Hạo thì đối phương lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Hello, tôi tên là Hoa Thu Ngụy, người thành phố H."
Thành phố H nằm ở phương Bắc, Hoa Thu Ngụy cao lớn lại tuấn tú, rất phù hợp tiêu chuẩn của đàn ông phương Bắc. Nhìn thấy vậy khiến cho người miền Nam như Lý Tân Hạo rất xót xa, rất xót xa.
"Tôi tên Lý Tân Hạo, là người thành phố Hạ Giang." Lý Tân Hạo đi vào phòng ngủ mới phát hiện đây là phòng bốn người, mỗi người đều ngủ giường dưới, còn phía trêи làm thành tủ âm tường. Bên phải cửa là phòng tắm, tựa vào phòng tắm có đặt hai cái bàn học mới tinh. "Các anh vào đi."
Hai người vệ sĩ đi vào trong dưới ánh mắt tò mò của Hoa Thu Ngụy.
Do không có quy định ai phải ngủ giường nào cho nên Lý Tân Hạo chọn một giường ở bên trong cùng. Phòng ngủ là hình chữ nhật, cửa sổ đối diện cửa chính, hai bên trái phải cửa sổ có hai giường, một giường đã bị Hoa Thu Ngụy chiếm, còn một giường khác thuộc về Lý Tân Hạo.
"Chọn giường này đi." Lý Tân Hạo cảm thấy dựa vào cửa sổ rất tốt cho tầm mắt.
Vệ sĩ lấy chăn và chiếu trong túi hành lý ra, sau đó sắp xếp cho Lý Tân Hạo, trải rất ngay ngắn gọn gàng. Ván giường hơi cứng cho nên lót nệm lên ván giường trước rồi lại trải chiếu ra.
Điểm đặc sắc nhất của ký túc xá Quốc Đại chính là máy điều hòa nhiệt độ, không biết là do đàn anh hay đàn chị nào tài trợ nhưng tóm lại đã để cho các đàn em được hưởng sái. Nhưng tiền thuê lại đắt hơn hai trăm. Một phòng ngủ bốn người, mỗi người hai trăm thì chính là tám trăm. Đối với nhà trường thì đó là món lãi kiếm được từ năm này qua năm khác; nhưng với sinh viên thì hai trăm cũng chỉ là tiền một bộ quần áo thôi. Hai bên giao dịch rất hài hòa.
Đương nhiên, tiền điện phải tự đóng.
Sau khi sắp xếp giường ngủ xong, Lý Tân Hạo để vệ sĩ xuống lầu chờ trước, còn mình thì ngồi trêи giường vui vẻ một hồi. Hoa Thu Ngụy thấy vậy liền đoán Lý Tân Hạo chắc là thiếu gia nhà nào ở thủ đô cho nên nhiệt tình kết thân: "Cậu học ngành nào?"
"Ủa không phải cùng ngành sẽ ở chung sao? Tôi là lớp 3 Y học lâm sàng, còn cậu?"
"Trùng hợp vậy?" Mắt Hoa Thu Ngụy sáng lên, "Tôi cũng là lớp 3 Y học lâm sàng này, nếu vậy thì hai người còn lại chắc cũng thế. Đúng rồi, Hạ Giang đến thủ đô xa lắm phải không? Cậu ngồi máy bay tới hả?"
"Tôi có người thân ở thủ đô, đã tới được mấy ngày rồi. Hôm nay đến báo danh trước sợ sáng ngày mốt sẽ đông người." Lý Tân Hạo đi tới cửa sổ, phát hiện phóng tầm mắt từ nơi này có thể nhìn thấy sân bóng rổ, trêи đó đang có mấy nam sinh đang chơi bóng, có lẽ là đàn anh khóa trêи.
"Khỏe thế, còn tôi thì phải ngồi máy bay sớm nhất hôm nay tới, từ nhà tôi tới nơi này mất hai tiếng đồng hồ. Quốc Đại không hổ là Quốc Đại, tôi đã xem thử mấy trường khác rồi nhưng quy mô không thể so với Quốc Đại chúng ta được." Hoa Thu Ngụy xúc động.
"Đương nhiên rồi, chứ không thì tại sao lại có nhiều người bỏ tiền ra đầu tư cho trường chỉ để đưa con cháu mình vào đây chứ." Lý Tân Hạo ngửi thấy mùi mì gói của đối phương thì cảm thấy cái bụng vừa ăn bữa sáng của mình đã bắt đầu biểu tình rồi. Vì vậy, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho người nào đó thì người nào đó đã gọi tới.
"Em làm thủ tục báo danh xong chưa?" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiêu khích mỗi một dây thần kinh của Lý Tân Hạo. Cùng với tuổi tác tăng dần thì giọng nói của Sơ Lam Phong lại càng trầm thấp đi rất nhiều. Từ trước tới nay, Lý Tân Hạo không cho rằng mình là thanh khống (*) nhưng khi nghe tiếng của Sơ Lam Phong thì sẽ luôn khiến cho đầu quả tim cậu ngứa ngáy, còn có thể đập thình thịch liên hồi nữa.
(*) Thanh khống: chỉ những người mê giọng nói của người khác.
"Vâng, bây giờ em đang ở ký túc xá, vừa thu dọn giường xong. Mà em đói bụng rồi." Trong giọng nói của Lý Tân Hạo mang theo làm nũng, lúc nói chuyện với Hoa Thu Ngụy chắc chắn không phải loại giọng này.
Người bên đầu kia điện thoại cười ra tiếng: "Để vệ sĩ đưa em tới đây, chiều nay tôi có một buổi họp cho nên chúng ta ăn trong phòng làm việc của tôi được không?"
"Không phải lúc trước anh nói muốn đưa em đi báo danh sao? Vậy mà lúc này lại nói chiều phải họp?" Lý Tân Hạo không hài lòng, "Đồ lừa gạt."
:..............................:
"Chiều nay Hi Kiệt và Hàn Lăng muốn mời em tới tập đoàn Anh Đằng mở cuộc họp công ty." Tập đoàn Anh Đằng là tên công ty đăng ký của bọn họ. Bốn người, mỗi người chiếm 25% cổ phần, nhưng chỉ có bốn người họ biết chuyện này bởi vì lúc họp ban giám đốc thì Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo chưa bao giờ tham dự, cho nên mọi người đều cho rằng ông chủ của tập đoàn Anh Đằng chỉ có Hạ Hi Kiệt và Hàn Lăng thôi.
Sau khi tập đoàn Anh Đằng đẩy trang web mua sắm ra, lại sáng lập công ty phân phối Anh Đằng để cung cấp dịch vụ phân phối cho trang web. Tiếp đó lại đẩy smart phone phổ biến toàn cầu.
Tháng năm này, Soubao trở thành mạng lưới mua bán lớn nhất Châu Á, số tiền giao dịch mỗi ngày lên đến trăm triệu.
Hàn Lăng thân là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Anh Đằng, năng lực lãnh đạo và năng lực trù hoạch tiêu thụ của hắn là số một. Còn Hạ Hi Kiệt là Tổng giám đốc của bộ phận nghiên cứu. Hai người này phối hợp với nhau không chê vào đâu được.
Với những thành công trước mắt cũng chưa đủ thỏa mãn nhu cầu của bọn họ. Đàn ông một khi đã thành công thì sẽ nghĩ cao hơn, xa hơn. Vả lại, bọn họ đều con cháu nhà quan cho nên không chỉ lăn lộn để kiếm tiền, mà còn để chứng minh sự tồn tại và năng lực của bản thân mình nữa.
"Hai người đó có kế hoạch gì sao?" Dù sao thì hai người này tìm cậu nhất định là vì chuyện công.
"Muốn bàn kế hoạch phát triển Anh Đằng với chúng ta."
"Xùy, muốn ép khô não của em thì có."
Phụt... Sơ Lam Phong vươn tay xoa đầu cậu: "Em chỉ cần đưa ý kiến, còn lại cứ để chính bọn họ suy nghĩ là được rồi. Hi Kiệt cũng có kế hoạch của mình, muốn nghe thử ý kiến của chúng ta thôi."
"Được rồi, ai bảo em là người cầm tiền thì phải làm việc chứ." Bây giờ cậu là người có tiền rồi. Sơ Lam Phong dùng tiền của cậu đi đầu tư, Lý Tân Hạo không biết bây giờ mình đã có bao nhiêu tiền rồi.
Nhưng Lý Tân Hạo cũng không nói chuyện bản thân có tiền cho cha Lý và mẹ Lý nghe. Thứ nhất, tiền kiếm được từ trường bổ túc cũng đủ để họ sống thoải mái rồi.
Thứ hai, những rối rắm này nói ra bọn họ cũng không hiểu.
Lý Tân Hạo cảm thấy, nhà họ Lý được như bây giờ đã tốt lắm rồi.
"Em thật là..."
:............:
Lúc xế chiều, Sơ Lam Phong đi mở họp, cho nên Lý Tân Hạo đành ở lại trong phòng làm việc của Sơ Lam Phong nghịch máy tính. Nhưng trước khi đi họp, Sơ Lam Phong cũng không quên bảo nhà ăn chuẩn bị một ly nước chanh cho Lý Tân Hạo.
Gần đây Lý Tân Hạo rất thích đi dạo diễn đàn, nhưng đều là diễn đàn của sinh viên thôi. Đó là một diễn đàn do Bộ giáo ɖu͙ƈ mở, có lẽ hai phần ba học sinh trêи cả nước đều đăng ký vào đó.
Trêи diễn đàn có rất nhiều lĩnh vực, có khu vực học giả, có khu nghiên cứu học hỏi, khu văn học, khu y học, khu khoa học kỹ thuật... Có rất nhiều khu nhưng cho dù là bài đăng mới của khu nào cũng sẽ hiện ra đầu trang; mỗi bài viết hot cũng sẽ xuất hiện trêи trang đầu.
Trong khu văn học có một ID tên là "Sống lại vì em", người này là fan của Lý Tân Hạo, nói chính xác hơn thì là fan của bút danh Trọng Sinh. Mỗi lần Lý Tân Hạo đăng bài trong [Sinh hoạt] thì người này đều sẽ đi xem từng câu từng chữ.
Ba năm trước, lúc quyển tiểu thuyết đầu tay của Lý Tân Hạo tên là [Sống lại] được xuất bản đã làm chấn động cả giới văn học. Mà các tác giả trêи văn đàn cũng không ngờ quyển sách này lại do một thiếu niên mười bốn tuổi viết ra.
Cho nên bút danh Trọng Sinh này lập tức trở thành đề tài hot trêи văn đàn.
Mà ID Sống lại vì em này đăng một bài viết trong khu văn học: Cầu xin các bạn giúp tôi một tay để cho tôi sống lại.
Lý Tân Hạo cũng đăng ký một ID, cậu vốn định đăng ký Trọng Sinh nhưng không ngờ đã bị người khác đăng ký trước rồi, thế là cậu đổi ID thành: Có kiếp sau không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất