Chương 47: Người Ra Đi
CHƯƠNG 47: NGƯỜI RA ĐI
.
Không sai, Trần Thiên Khanh chính là người có thù tất báo.
Lần trước Nguyễn Ôn Hoành làm chuyện gì Trần Thiên Khanh vẫn luôn nhớ kỹ, lúc này có cơ hội chỉnh Nguyễn Ôn Hoành, hắn tất nhiên sẽ không nương tay.
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Trần Thiên Khanh… Cậu nghiêm túc?”
Trần Thiên Khanh không trả lời, một lát sau mới phát ra tiếng cười sung sướng. Khi Nguyễn Ôn Hoành nghe thấy tiếng cười của Trần Thiên Khanh liền biết hắn đang chỉnh mình. Gã cũng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng thở ra: “Đưa điện thoại cho Lục Chính Phi, tôi có chuyện cần nói với nó.”
Trần Thiên Khanh cầm điện thoại, quay đầu nhìn Lục Chính Phi còn đang ngủ say: “Anh ta bị sốt, vừa mới ngủ.”
Nguyễn Ôn Hoành: “……” Gã không muốn hiểu lầm ý của Trần Thiên Khanh, nhưng lời của Trần Thiên Khanh lại khiến gã không thể không hiểu lầm! Cái gì gọi là phát sốt, còn đang ngủ? ! Ngày hôm qua tiểu tử kia rõ ràng còn rất khỏe!
Trần Thiên Khanh tựa hồ biết Nguyễn Ôn Hoành đang nghĩ gì, hắn nói: “Hôm qua khi anh ta tới trời rất lạnh.”
Nguyễn Ôn Hoành đại khái hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, gã thở dài: “…..Cậu nói cho nó biết, nếu nó không về nhà, tôi cũng không giấu được cha mẹ nó nữa.”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng: “Còn việc gì không?”
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Trần Thiên Khanh, nếu cậu thật sự không thích Lục Chính Phi, thì đừng làm cho nó hiểu lầm được không?” Đã từng ở cùng Trần Thiên Khanh, anh ta cảm thấy Trần Thiên Khanh hoàn toàn không giống một cậu sinh viên mới hai mươi mốt tuổi.
Trần Thiên Khanh khẽ cười, hắn nói: “Nguyễn Ôn Hoành, anh cảm thấy, tôi không thỏa hiệp, Lục Chính Phi lập tức sẽ bỏ qua tôi?”
Nguyễn Ôn Hoành nhíu mày.
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Anh lầm rồi.” —— Không có ai so với hắn, hiểu rõ bản thân hắn hơn nữa.
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Chuyện của các cậu tôi vốn không định nhúng tay, nhưng Trần Thiên Khanh, cái tên ngốc Lục Chính Phi đó vì vậu mà muốn come out, cậu biết việc này nghĩa là gì không?” Anh ta tuy rằng không chơi nam, nhưng trong vòng luẩn quẩn này của bọn họ, kẻ chơi đùa đàn ông lại không ít, đa số trong bọn họ cũng chỉ là vui đùa mà thôi, căn bản không có ai thật tâm.
Trần Thiên Khanh nói: “Tôi đương nhiên biết, nghĩa là, anh ta là đồ ngốc a.”
Nguyễn Ôn Hoành nghẹn lời, anh ta không muốn cùng Lục Chính Phi trở mặt cho nên mới không động đến Trần Thiên Khanh, nhưng so miệng lưỡi anh ta lại không chiếm ưu thế, thường xuyên bị Trần Thiên Khanh làm cho nghẹn lời.
Nguyễn Ôn Hoành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi nói cũng là vì cậu, cậu nhớ nói cho Lục Chính Phi, nếu giờ nó không về, thì cũng đừng trở về nữa.”
Trần Thiên Khanh nghe thanh âm tút tút cúp điện thoại, tiện tay ném di động qua một bên.
Những gì Nguyễn Ôn Hoành nói đều không phải là nói đùa. Khác với nhà của Trần Thiên Khanh, qui tắc trong nhà Lục Chính Phi càng nghiêm. Điều này được thể hiện rất rõ vào thời điểm năm mới.
Ngày đầu năm, phải đi tảo mộ, nếu bị cha mẹ của Lục Chính Phi phát hiện gã vì một tên con trai mà về nước, phỏng chừng không chỉ bị một trận mắng đơn giản là xong.
Trần Thiên Khanh buông xuống suy nghĩ, nhìn hô hấp của Lục Chính Phi không yên ổn, chậm rãi vươn ra ngón trỏ, chạm vào chóp mũi lạnh lẽo của Lục Chính Phi —— Đây là tuổi trẻ của hắn.
Lục Chính Phi ngủ rất say, bắt đầu truyền nước là khoảng tám giờ, lúc này đã đến chín giờ, nếu như máy bay cất cánh vào mười giờ, chỉ có xuất phát ngay lúc này mới không bị trễ.
Nhưng Lục Chính Phi lúc này lại đang nằm ở trên giường bệnh, nghĩa là gã không thể trở về đúng giờ.
Hai mắt Trần Thiên Khanh nhắm lại, trong đầu hiện ra hình ảnh khi hắn công khai chuyện của hắn và “Trần Thiên Khanh”, cha hắn phẫn nộ, mẹ hắn nén xuống nước mắt, và cảm giác roi quất lên người.
Trần Thiên Khanh đột nhiên cười, hắn thấp giọng nói: “Lục Chính Phi…. Đây đều là điều anh đáng nhận.”
Còn hai mươi phút nữa là đến 10 giờ, Lục Chính Phi tỉnh lại, vẻ mặt có chút mờ mịt, trên mặt như trước vẫn còn đỏ ửng, nhưng ý thức đã trở nên thanh tỉnh.
Lục Chính Phi mơ màng hỏi: “Thiên Khanh… Anh làm sao vậy?”
Trần Thiên Khanh nhìn Lục Chính Phi, đặt cháo mới vừa mua lên đầu giường: “Anh dậy rồi? Ăn một chút đi.”
Đầu Lục Chính Phi còn đau, chống tay muốn ngồi dậy mới phát hiện trên tay đang được gắn ống truyền dịch, gã hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trần Thiên Khanh nói: “Chín giờ rưỡi.”
Sắc mặt Lục Chính Phi trở nên khó coi: “Anh ngất đi sao?”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, đưa muỗng cho Lục Chính Phi: “Trước ăn một chút đã.”
Lục Chính Phi nhận lấy muỗng, khó khăn bắt đầu ăn cháo.
Trần Thiên Khanh: “Anh họ của anh vừa mới gọi cho tôi.”
Lục Chính Phi đại khái đã đoán được Nguyễn Ôn Hoành nói gì, gã giận dữ: “Có phải là bảo anh trở về?”
Trần Thiên Khanh: “Phải, còn nói anh nếu giờ không về, thì đừng trở về nữa.”
Lục Chính Phi biết Nguyễn Ôn Hoành đang tức giận, trong mắt anh ta, vì một thằng con trai mà đi xa như vậy, Lục Chính Phi quả thực đã trúng tà.
Lục Chính Phi do dự trong chốc lát mới nói: “Thiên Khanh, anh không truyền nước nữa, anh còn có chút việc phải về.”
Trần Thiên Khanh nói: “Từ đây đến sân bay ba mươi phút là không kịp.”
Lục Chính Phi: “Không sao, anh đổi chuyến bay.”
Trần Thiên Khanh lẳng lặng nhìn Lục Chính Phi: “Đáng giá sao?”
Lục Chính Phi sửng sốt: “Em nói gì?”
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Vì một người, từ xa như vậy chạy tới, kết quả một mình ở khách sạn cả đêm, còn bị sốt, thật sự đáng giá sao?”
Lục Chính Phi cười: “Thiên Khanh, nhìn thấy em, anh liền cảm thấy hết thảy đều đáng.”
Nụ cười của Lục Chính Phi rất xán lạn, lại làm cho Trần Thiên Khanh cảm thấy chói mắt, nếu, nếu hắn lúc còn trẻ không cố chấp như vậy, có phải tất cả sẽ khác đi?
Trần Thiên Khanh không ngăn cản Lục Chính Phi, mà chỉ gọi bác sĩ đến giúp Lục Chính Phi gỡ kim tiêm trên tay ra.
Trần Thiên Khanh đỡ Lục Chính Phi ra khỏi bệnh viện, giúp gã gọi xe, nhìn gã ngồi vào trong xe.
Lục Chính Phi ngồi trong xe vẫy vẫy tay với hắn: “Thiên Khanh, em lại gần anh một chút, anh có lời muốn nói với em.”
Trần Thiên Khanh nhíu mày, mới vừa khom lưng xuống, đã bị Lục Chính Phi ôm cổ, hung hăng hôn lên môi.
Lục Chính Phi đang bệnh nên không có khí lực, Trần Thiên Khanh thực nhanh tránh ra, không vui nhìn Lục Chính Phi: “Anh muốn chết?”
Lục Chính Phi cười hắc hắc, vừa cười vừa ho khan: “Anh đi đây.”
Trần Thiên Khanh đóng cửa xe lại, nhìn xe chở Lục Chính Phi chậm rãi xa dần. Hắn khẽ thở ra một hơi, mở ô, chậm rãi xoay người đi về nhà.
Trong lòng Trần Thiên Khanh như có một cỗ khí nghẹn, mới đi vài bước đã cảm thấy hoảng sợ thở hỗn hển. Khi về đến nhà, Liễu Hoa Mai đang cùng vài người chơi mạt chược. Bà thấy Trần Thiên Khanh về liền kêu lên: “Thiên Khanh, con về rồi à?”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
Liễu Hoa Mai nói: “Mẹ có nấu canh gà cho con, con xuống bếp múc ra ăn đi, xem sắc mặt con kìa, khó coi như vậy.”
Buổi sáng khi Trần Thiên Khanh ra ngoài còn cảm thấy rất tốt, nhưng hiện tại đầu có chút choáng váng: “Không sao, chỉ là dậy quá sớm, con đi nghỉ một chút.” Nói xong, hắn về phòng, mềm nhũn ngã xuống giường.
Giấc ngủ đối với sức khoẻ rất quan trọng, từ khi Trần Thiên Khanh về nhà vẫn luôn không được ngủ ngon, một ngày có thể ngủ ba giờ là đã rất nhiều. Tiễn Lục Chính Phi xong, hắn lại bắt đầu cảm thấy cả người không thoải mái.
Trần Thiên Khanh sờ sờ trán của mình, cảm giác vẫn ổn, vì thế chậm rãi cởi quần áo ra, cuộn vào trong chăn.
Lục Chính Phi lúc này hẳn là đã đến sân bay, có điều chuyến bay 10 giờ nhất định là không kịp.
Quả nhiên, chưa được mấy phút Lục Chính Phi đã gọi đến, trong điện thoại Lục Chính Phi nói đơn giản hai câu, đại ý là vé máy bay đã đổi lại thành mười một giờ, nhưng về trễ là chắc chắn.
Trần Thiên Khanh câu được câu không đáp lời, cả người đều mơ mơ màng màng.
Sau đó Lục Chính Phi nói gì Trần Thiên Khanh cũng không nghe rõ, khi hắn nghe đến việc kinh doanh của Lục Chính Phi thì đã ngủ, thẳng đến mười hai giờ mới thức dậy.
Thời gian cuộc trò chuyện hiển thị trên điện thoại mấy chục phút, xem ra là đến khi Lục Chính Phi lên máy bay mới cúp máy.
Nghe được tiếng gõ cửa của Liễu Hoa Mai, sắc mặt Trần Thiên Khanh đờ đẫn từ trong ổ chăn ngồi dậy.
Liễu Hoa Mai nói: “Thiên Khanh, ra ăn cơm trưa.”
Thanh âm của Trần Thiên Khanh có chút ám ách, hắn nói: “Mẹ, con không đói bụng, mọi người ăn trước đi.”
Liễu Hoa Mai lại bảo: “Sao có thể không ăn cơm? Thằng nhóc này con mau mở cửa cho mẹ.”
Trần Thiên Khanh không muốn động, nói có lệ: “Thật không muốn ăn, con không thoải mái, muốn ngủ thêm một lát.”
Liễu Hoa Mai cũng rất thương con, nghe Trần Thiên Khanh nói liền do dự, bà nói: “Vậy con lát nữa ra ăn chút nha, ngày đầu năm không ăn gì sao được.”
Trần Thiên Khanh dạ một tiếng, lại đem đầu chôn vào trong chăn.
Liễu Hoa Mai dần đi xa, Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm trần nhà phủ tuyết trắng trên đỉnh đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút mê muội, loại mê muội này khiến hắn càng thêm không muốn động, nhưng lại ngủ không được, vì thế từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường đến hơn bốn giờ.
Buổi chiều, Trần Tiểu Tuệ đến gõ cửa phòng hắn, ở ngoài cửa nói: “Anh Thiên Khanh, bác gọi anh ra ăn cơm.”
Bởi vì chuyện lần trước, Trần Thiên Khanh căn bản không thích trả lời Trần Tiểu Tuệ, lúc này nghe thanh âm của Trần Tiểu Tuệ, tâm tình lại càng không tốt, hắn nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Trần Tiểu Tuệ lại gõ cửa: “Anh Thiên Khanh, anh thật sự không ăn sao? Bác đặc biệt nấu canh gà cho anh đó.”
Trần Thiên Khanh cảm thấy phiền muốn chết. Tính tình của hắn kỳ thật vốn đã không tốt, đến tuổi trung niên mới thu liễm một chút, lúc này trong người lại không thoải mái, nghe Trần Tiểu Tuệ gõ cửa, hỏa khí nháy mắt bốc lên, hắn đứng dậy, ba một tiếng mở cửa ra, tóm cổ áo Trần Tiểu Tuệ lạnh lùng nói: “Em mau cút đi, hay là để anh ném em ra?”
Trần Tiểu Tuệ bị doạ đến choáng váng. Nó thừa nhận là nó cố ý, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Trần Thiên Khanh sẽ thô bạo như vậy.
Trần Thiên Khanh: “Sao?”
Trần Tiểu Tuệ oa một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa nói: “Anh Thiên Khanh, anh sao có thể đối xử với em như vậy!”
Trần Thiên Khanh nếu sợ Trần Tiểu Tuệ khóc thì hắn chẳng phải là Trần Thiên Khanh nữa. Hắn cũng không nói nhiều, kéo Trần Tiểu Tuệ đi về phía cửa.
Trần Tiểu Tuệ chỉ là nữ sinh mới mười mấy tuổi, tuy rằng tâm trạng của Trần Thiên Khanh không tốt, nhưng nó hoàn toàn không có biện pháp chống lại Trần Thiên Khanh.
Cho nên cuối cùng kết cục là —— Trần Tiểu Tuệ bị Trần Thiên Khanh ném ra ngoài, chờ đến khi người lớn trở về mới vào được.
Mà Trần Thiên Khanh, thì lại vùi vào trong ổ chăn ấm áp. Đăng bởi: admin
.
Không sai, Trần Thiên Khanh chính là người có thù tất báo.
Lần trước Nguyễn Ôn Hoành làm chuyện gì Trần Thiên Khanh vẫn luôn nhớ kỹ, lúc này có cơ hội chỉnh Nguyễn Ôn Hoành, hắn tất nhiên sẽ không nương tay.
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Trần Thiên Khanh… Cậu nghiêm túc?”
Trần Thiên Khanh không trả lời, một lát sau mới phát ra tiếng cười sung sướng. Khi Nguyễn Ôn Hoành nghe thấy tiếng cười của Trần Thiên Khanh liền biết hắn đang chỉnh mình. Gã cũng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng thở ra: “Đưa điện thoại cho Lục Chính Phi, tôi có chuyện cần nói với nó.”
Trần Thiên Khanh cầm điện thoại, quay đầu nhìn Lục Chính Phi còn đang ngủ say: “Anh ta bị sốt, vừa mới ngủ.”
Nguyễn Ôn Hoành: “……” Gã không muốn hiểu lầm ý của Trần Thiên Khanh, nhưng lời của Trần Thiên Khanh lại khiến gã không thể không hiểu lầm! Cái gì gọi là phát sốt, còn đang ngủ? ! Ngày hôm qua tiểu tử kia rõ ràng còn rất khỏe!
Trần Thiên Khanh tựa hồ biết Nguyễn Ôn Hoành đang nghĩ gì, hắn nói: “Hôm qua khi anh ta tới trời rất lạnh.”
Nguyễn Ôn Hoành đại khái hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, gã thở dài: “…..Cậu nói cho nó biết, nếu nó không về nhà, tôi cũng không giấu được cha mẹ nó nữa.”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng: “Còn việc gì không?”
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Trần Thiên Khanh, nếu cậu thật sự không thích Lục Chính Phi, thì đừng làm cho nó hiểu lầm được không?” Đã từng ở cùng Trần Thiên Khanh, anh ta cảm thấy Trần Thiên Khanh hoàn toàn không giống một cậu sinh viên mới hai mươi mốt tuổi.
Trần Thiên Khanh khẽ cười, hắn nói: “Nguyễn Ôn Hoành, anh cảm thấy, tôi không thỏa hiệp, Lục Chính Phi lập tức sẽ bỏ qua tôi?”
Nguyễn Ôn Hoành nhíu mày.
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Anh lầm rồi.” —— Không có ai so với hắn, hiểu rõ bản thân hắn hơn nữa.
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Chuyện của các cậu tôi vốn không định nhúng tay, nhưng Trần Thiên Khanh, cái tên ngốc Lục Chính Phi đó vì vậu mà muốn come out, cậu biết việc này nghĩa là gì không?” Anh ta tuy rằng không chơi nam, nhưng trong vòng luẩn quẩn này của bọn họ, kẻ chơi đùa đàn ông lại không ít, đa số trong bọn họ cũng chỉ là vui đùa mà thôi, căn bản không có ai thật tâm.
Trần Thiên Khanh nói: “Tôi đương nhiên biết, nghĩa là, anh ta là đồ ngốc a.”
Nguyễn Ôn Hoành nghẹn lời, anh ta không muốn cùng Lục Chính Phi trở mặt cho nên mới không động đến Trần Thiên Khanh, nhưng so miệng lưỡi anh ta lại không chiếm ưu thế, thường xuyên bị Trần Thiên Khanh làm cho nghẹn lời.
Nguyễn Ôn Hoành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi nói cũng là vì cậu, cậu nhớ nói cho Lục Chính Phi, nếu giờ nó không về, thì cũng đừng trở về nữa.”
Trần Thiên Khanh nghe thanh âm tút tút cúp điện thoại, tiện tay ném di động qua một bên.
Những gì Nguyễn Ôn Hoành nói đều không phải là nói đùa. Khác với nhà của Trần Thiên Khanh, qui tắc trong nhà Lục Chính Phi càng nghiêm. Điều này được thể hiện rất rõ vào thời điểm năm mới.
Ngày đầu năm, phải đi tảo mộ, nếu bị cha mẹ của Lục Chính Phi phát hiện gã vì một tên con trai mà về nước, phỏng chừng không chỉ bị một trận mắng đơn giản là xong.
Trần Thiên Khanh buông xuống suy nghĩ, nhìn hô hấp của Lục Chính Phi không yên ổn, chậm rãi vươn ra ngón trỏ, chạm vào chóp mũi lạnh lẽo của Lục Chính Phi —— Đây là tuổi trẻ của hắn.
Lục Chính Phi ngủ rất say, bắt đầu truyền nước là khoảng tám giờ, lúc này đã đến chín giờ, nếu như máy bay cất cánh vào mười giờ, chỉ có xuất phát ngay lúc này mới không bị trễ.
Nhưng Lục Chính Phi lúc này lại đang nằm ở trên giường bệnh, nghĩa là gã không thể trở về đúng giờ.
Hai mắt Trần Thiên Khanh nhắm lại, trong đầu hiện ra hình ảnh khi hắn công khai chuyện của hắn và “Trần Thiên Khanh”, cha hắn phẫn nộ, mẹ hắn nén xuống nước mắt, và cảm giác roi quất lên người.
Trần Thiên Khanh đột nhiên cười, hắn thấp giọng nói: “Lục Chính Phi…. Đây đều là điều anh đáng nhận.”
Còn hai mươi phút nữa là đến 10 giờ, Lục Chính Phi tỉnh lại, vẻ mặt có chút mờ mịt, trên mặt như trước vẫn còn đỏ ửng, nhưng ý thức đã trở nên thanh tỉnh.
Lục Chính Phi mơ màng hỏi: “Thiên Khanh… Anh làm sao vậy?”
Trần Thiên Khanh nhìn Lục Chính Phi, đặt cháo mới vừa mua lên đầu giường: “Anh dậy rồi? Ăn một chút đi.”
Đầu Lục Chính Phi còn đau, chống tay muốn ngồi dậy mới phát hiện trên tay đang được gắn ống truyền dịch, gã hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trần Thiên Khanh nói: “Chín giờ rưỡi.”
Sắc mặt Lục Chính Phi trở nên khó coi: “Anh ngất đi sao?”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, đưa muỗng cho Lục Chính Phi: “Trước ăn một chút đã.”
Lục Chính Phi nhận lấy muỗng, khó khăn bắt đầu ăn cháo.
Trần Thiên Khanh: “Anh họ của anh vừa mới gọi cho tôi.”
Lục Chính Phi đại khái đã đoán được Nguyễn Ôn Hoành nói gì, gã giận dữ: “Có phải là bảo anh trở về?”
Trần Thiên Khanh: “Phải, còn nói anh nếu giờ không về, thì đừng trở về nữa.”
Lục Chính Phi biết Nguyễn Ôn Hoành đang tức giận, trong mắt anh ta, vì một thằng con trai mà đi xa như vậy, Lục Chính Phi quả thực đã trúng tà.
Lục Chính Phi do dự trong chốc lát mới nói: “Thiên Khanh, anh không truyền nước nữa, anh còn có chút việc phải về.”
Trần Thiên Khanh nói: “Từ đây đến sân bay ba mươi phút là không kịp.”
Lục Chính Phi: “Không sao, anh đổi chuyến bay.”
Trần Thiên Khanh lẳng lặng nhìn Lục Chính Phi: “Đáng giá sao?”
Lục Chính Phi sửng sốt: “Em nói gì?”
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Vì một người, từ xa như vậy chạy tới, kết quả một mình ở khách sạn cả đêm, còn bị sốt, thật sự đáng giá sao?”
Lục Chính Phi cười: “Thiên Khanh, nhìn thấy em, anh liền cảm thấy hết thảy đều đáng.”
Nụ cười của Lục Chính Phi rất xán lạn, lại làm cho Trần Thiên Khanh cảm thấy chói mắt, nếu, nếu hắn lúc còn trẻ không cố chấp như vậy, có phải tất cả sẽ khác đi?
Trần Thiên Khanh không ngăn cản Lục Chính Phi, mà chỉ gọi bác sĩ đến giúp Lục Chính Phi gỡ kim tiêm trên tay ra.
Trần Thiên Khanh đỡ Lục Chính Phi ra khỏi bệnh viện, giúp gã gọi xe, nhìn gã ngồi vào trong xe.
Lục Chính Phi ngồi trong xe vẫy vẫy tay với hắn: “Thiên Khanh, em lại gần anh một chút, anh có lời muốn nói với em.”
Trần Thiên Khanh nhíu mày, mới vừa khom lưng xuống, đã bị Lục Chính Phi ôm cổ, hung hăng hôn lên môi.
Lục Chính Phi đang bệnh nên không có khí lực, Trần Thiên Khanh thực nhanh tránh ra, không vui nhìn Lục Chính Phi: “Anh muốn chết?”
Lục Chính Phi cười hắc hắc, vừa cười vừa ho khan: “Anh đi đây.”
Trần Thiên Khanh đóng cửa xe lại, nhìn xe chở Lục Chính Phi chậm rãi xa dần. Hắn khẽ thở ra một hơi, mở ô, chậm rãi xoay người đi về nhà.
Trong lòng Trần Thiên Khanh như có một cỗ khí nghẹn, mới đi vài bước đã cảm thấy hoảng sợ thở hỗn hển. Khi về đến nhà, Liễu Hoa Mai đang cùng vài người chơi mạt chược. Bà thấy Trần Thiên Khanh về liền kêu lên: “Thiên Khanh, con về rồi à?”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
Liễu Hoa Mai nói: “Mẹ có nấu canh gà cho con, con xuống bếp múc ra ăn đi, xem sắc mặt con kìa, khó coi như vậy.”
Buổi sáng khi Trần Thiên Khanh ra ngoài còn cảm thấy rất tốt, nhưng hiện tại đầu có chút choáng váng: “Không sao, chỉ là dậy quá sớm, con đi nghỉ một chút.” Nói xong, hắn về phòng, mềm nhũn ngã xuống giường.
Giấc ngủ đối với sức khoẻ rất quan trọng, từ khi Trần Thiên Khanh về nhà vẫn luôn không được ngủ ngon, một ngày có thể ngủ ba giờ là đã rất nhiều. Tiễn Lục Chính Phi xong, hắn lại bắt đầu cảm thấy cả người không thoải mái.
Trần Thiên Khanh sờ sờ trán của mình, cảm giác vẫn ổn, vì thế chậm rãi cởi quần áo ra, cuộn vào trong chăn.
Lục Chính Phi lúc này hẳn là đã đến sân bay, có điều chuyến bay 10 giờ nhất định là không kịp.
Quả nhiên, chưa được mấy phút Lục Chính Phi đã gọi đến, trong điện thoại Lục Chính Phi nói đơn giản hai câu, đại ý là vé máy bay đã đổi lại thành mười một giờ, nhưng về trễ là chắc chắn.
Trần Thiên Khanh câu được câu không đáp lời, cả người đều mơ mơ màng màng.
Sau đó Lục Chính Phi nói gì Trần Thiên Khanh cũng không nghe rõ, khi hắn nghe đến việc kinh doanh của Lục Chính Phi thì đã ngủ, thẳng đến mười hai giờ mới thức dậy.
Thời gian cuộc trò chuyện hiển thị trên điện thoại mấy chục phút, xem ra là đến khi Lục Chính Phi lên máy bay mới cúp máy.
Nghe được tiếng gõ cửa của Liễu Hoa Mai, sắc mặt Trần Thiên Khanh đờ đẫn từ trong ổ chăn ngồi dậy.
Liễu Hoa Mai nói: “Thiên Khanh, ra ăn cơm trưa.”
Thanh âm của Trần Thiên Khanh có chút ám ách, hắn nói: “Mẹ, con không đói bụng, mọi người ăn trước đi.”
Liễu Hoa Mai lại bảo: “Sao có thể không ăn cơm? Thằng nhóc này con mau mở cửa cho mẹ.”
Trần Thiên Khanh không muốn động, nói có lệ: “Thật không muốn ăn, con không thoải mái, muốn ngủ thêm một lát.”
Liễu Hoa Mai cũng rất thương con, nghe Trần Thiên Khanh nói liền do dự, bà nói: “Vậy con lát nữa ra ăn chút nha, ngày đầu năm không ăn gì sao được.”
Trần Thiên Khanh dạ một tiếng, lại đem đầu chôn vào trong chăn.
Liễu Hoa Mai dần đi xa, Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm trần nhà phủ tuyết trắng trên đỉnh đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút mê muội, loại mê muội này khiến hắn càng thêm không muốn động, nhưng lại ngủ không được, vì thế từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường đến hơn bốn giờ.
Buổi chiều, Trần Tiểu Tuệ đến gõ cửa phòng hắn, ở ngoài cửa nói: “Anh Thiên Khanh, bác gọi anh ra ăn cơm.”
Bởi vì chuyện lần trước, Trần Thiên Khanh căn bản không thích trả lời Trần Tiểu Tuệ, lúc này nghe thanh âm của Trần Tiểu Tuệ, tâm tình lại càng không tốt, hắn nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Trần Tiểu Tuệ lại gõ cửa: “Anh Thiên Khanh, anh thật sự không ăn sao? Bác đặc biệt nấu canh gà cho anh đó.”
Trần Thiên Khanh cảm thấy phiền muốn chết. Tính tình của hắn kỳ thật vốn đã không tốt, đến tuổi trung niên mới thu liễm một chút, lúc này trong người lại không thoải mái, nghe Trần Tiểu Tuệ gõ cửa, hỏa khí nháy mắt bốc lên, hắn đứng dậy, ba một tiếng mở cửa ra, tóm cổ áo Trần Tiểu Tuệ lạnh lùng nói: “Em mau cút đi, hay là để anh ném em ra?”
Trần Tiểu Tuệ bị doạ đến choáng váng. Nó thừa nhận là nó cố ý, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Trần Thiên Khanh sẽ thô bạo như vậy.
Trần Thiên Khanh: “Sao?”
Trần Tiểu Tuệ oa một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa nói: “Anh Thiên Khanh, anh sao có thể đối xử với em như vậy!”
Trần Thiên Khanh nếu sợ Trần Tiểu Tuệ khóc thì hắn chẳng phải là Trần Thiên Khanh nữa. Hắn cũng không nói nhiều, kéo Trần Tiểu Tuệ đi về phía cửa.
Trần Tiểu Tuệ chỉ là nữ sinh mới mười mấy tuổi, tuy rằng tâm trạng của Trần Thiên Khanh không tốt, nhưng nó hoàn toàn không có biện pháp chống lại Trần Thiên Khanh.
Cho nên cuối cùng kết cục là —— Trần Tiểu Tuệ bị Trần Thiên Khanh ném ra ngoài, chờ đến khi người lớn trở về mới vào được.
Mà Trần Thiên Khanh, thì lại vùi vào trong ổ chăn ấm áp. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất