Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 56: Mọi Chuyện Rồi Sẽ Tốt Lên

Trước Sau
CHƯƠNG 56: MỌI CHUYỆN RỒI SẼ TỐT LÊN

.

Có rất nhiều chuyện, nếu bạn không tự mình trải qua, đã định trước là bạn sẽ không thể nào hiểu được cảm giác của nó.

Khi Lục Chính Phi trước kia biết tin cha mẹ “Trần Thiên Khanh” qua đời cũng rất đau khổ, nhưng hắn không nghĩ được lại đau khổ đến nhường này.

Đó là một cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng, mặc cho hắn dùng cách gì để miêu tả đều không đủ, chỉ có tự mình trải qua, mới biết được đó là cảm giác như thế nào.

Đời này ở đây, không có Lục Chính Phi can thiệp nhưng cha mẹ Trần Thiên Khanh vẫn chết. Mà còn giống như đời trước đều chết bởi tai nạn xe cộ, trên đường cao tốc gần sân bay.

Chuyện này giống như thần linh chưởng quản vận mệnh dùng cách này để châm biếm hắn, nói cho hắn hay —- hắn phải nếm trải từng chuyện từng chuyện mà “Trần Thiên Khanh” đã từng chịu đựng.

Trần Thiên Khanh cuối cùng vẫn không dám đi gặp Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương lần cuối. Đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi từ sau khi đi tới thế giới này.

Bác sĩ nói, Trần Thanh Dương khi vừa tới bệnh viện đã không qua khỏi. Liễu Hoa Mai thì chết trên bàn cấp cứu. Bọn họ chết không được yên ổn, đầu Trần Thanh Dương bị dập não, Liễu Hoa Mai cũng không tốt hơn chút nào.

Lái xe gây tai nạn cũng chết ngay tại chỗ, nguyên nhân gây chuyện thì thật nực cười —- tên lái xe gây tai nạn vừa gọi điện thoại vừa hút thuốc trên đường cao tốc, tay phải nắm vào tay lái, gặp tình huống bất ngờ liền không kịp phản ứng, trực tiếp tông vào xe mà cha mẹ Trần ngồi trong.

Nguyên nhân nực cười, nhưng kết cục lại khiến người ta không thể cười nổi.

Trần Thiên Khanh cảm giác cả người đều bị khoét rỗng, cảm giác bây giờ của hắn chỉ khi “Trần Thiên Khanh đời trước” chết đi mới từng tồn tại. Đầu óc trống rỗng, người xung quanh nói gì cũng không nghe không hiểu, làm cho hắn cực kỳ mệt mỏi.

Lục Chính Phi nhìn phản ứng của hắn, gã biết lúc này những lời an ủi chỉ là vô dụng, cho nên chỉ ôm lấy hắn, để hắn tựa vào lòng mình.

Hai người đàn ông trưởng thành ôm nhau, thật sự có chút kì quái.

Tin tức Trần Thanh Dương gặp chuyện rất nhanh truyền tới tai chị em của ông, ngay đêm hôm đó, Trần Thanh Vân và Trần Thanh Ngọc đã tới.

Hai người nói gì Trần Thiên Khanh một câu cũng không nghe được, hắn ngồi nửa đêm với Lục Chính Phi ở hành lang bệnh viện, tới tận ba giờ sáng, Lục Chính Phi mới đưa hắn về khách sạn gần bệnh viện ngủ.

Trần Thiên Khanh yên lặng tắm rửa, một đầu tóc ướt sũng, trầm mặc ngồi trên giường.

Lục Chính Phi lo lắng cho hắn, vừa tắm vừa không ngừng quan sát hắn, cũng may đến khi gã tắm xong đi ra, Trần Thiên Khanh cũng không làm gì.

Lục Chính Phi ngồi bên cạnh Trần Thiên Khanh, ôm lấy bả vai hắn.

Một lúc lâu sau, Trần Thiên Khanh mới nói: “Cho tôi một điếu thuốc.”

Lục Chính Phi lấy ra một điếu đưa qua.

Trần Thiên Khanh lấy thuốc đưa lên miệng, dùng bật lửa châm thuốc, hút một hơi thật mạnh, nói: “Lục Chính Phi, tôi có chút sợ hãi.”

Lục Chính Phi sửng sốt, gã gần như chưa bao giờ nghe thấy một câu yếu đuối như vậy từ miệng Trần Thiên Khanh, gã vội an ủi: “Thiên Khanh, có anh ở đây mà.”

Trần Thiên Khanh nhả khói ra, hờ hững nhìn gã: “Anh có biết tôi đang sợ điều gì không?”

Lục Chính Phi hỏi: “Em sợ cái gì?”

Trần Thiên Khanh cười trào phúng: “Tôi đang sợ hãi, tôi sợ, không thay đổi được chuyện gì.” Như cái chết của Trần Thanh Dương và Liễu Hoa Mai, như chuyện Trần Thiên Khanh bị thương, như kết quả chuyện của hai người.



Lục Chính Phi nhìn sắc mắt nhợt nhạt của hắn, vẻ mặt hờ hững, chỉ cảm thấy đau lòng, gã nắm thật chặt cánh tay của hắn, thổ lộ nỗi lòng: “Trần Thiên Khanh, anh yêu em, anh sẵn sàng che mưa chắn gió cho em.”

Trần Thiên Khanh nghe chỉ chậm chạp lắc đầu, cuối cùng cũng chẳng nói thêm gì, ném tàn thuốc vào gạt tàn, rồi nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.

Lục Chính Phi rất muốn làm gì đó cho hắn, nhưng gã nhận ra chuyện mình có thể làm, ít tới đáng thương.

Trần Thiên Khanh mất ngủ cả đêm, hắn cứ nhắm mắt, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh và âm thanh linh tinh, những âm thanh cùng hình ảnh đó rất chân thực, giống như hiện hữu ngay trước mặt hắn, vang vọng ngay bên tai hắn.

Lục Chính Phi cũng không ngủ, gã ôm lấy Trần Thiên Khanh, muốn dùng hơi ấm của mình, làm ấm cái người lạnh lẽo đang cuộn tròn bên cạnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, câu đầu tiên Trần Thiên Khanh nói sau khi rời giường là: “Lục Chính Phi, mang tôi tới gặp bác sĩ tâm lý đi.”

Hắn không chống đỡ được nữa.

Vốn Lục Chính Phi nên cao hứng, nhưng lúc này gã vui không được, cho nên cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Cho dù thương tâm tới đâu, chuyện nào cần làm thì vẫn phải làm.

Ăn cơm xong, Lục Chính Phi cùng Trần Thiên Khanh tới bệnh viện, Lục Chính Phi vừa liên hệ với nhà tang lễ, vừa bắt đầu chuẩn bị công việc mai táng của cha mẹ Trần.

Xế chiều hôm đó Trần Thiên Khanh tới nghĩa trang công cộng gần đấy, chọn một khoảnh đất đặt mộ. Chuẩn bị để hai người Trần Thanh Dương và Liễu Hoa Mai hạ táng cùng một chỗ.

Cha mẹ Trần chết ngoài ý muốn, không phải điềm tốt, dựa theo quy củ truyền thống không thể làm lớn, cho nên Lục Chính Phi tìm người xem ngày, dự định hỏa thiêu hai người.

Hai chị em của Trần Thanh Dương lại tới lần nữa, đưa cho Trần Thiên Khanh ba phong bì tiền.

Trần Thanh Ngọc lời nói thì là an ủi Trần Thiên Khanh, ý bên ngoài lại là muốn hỏi hắn nhận được bao nhiêu tiền bồi thường. Trần Thiên Khanh chỉ giả vờ không hiểu, cũng không để ý tới bà ta. Cả người hắn như khối gỗ ngơ ngác.

Cuối cùng vẫn là Trần Thanh Vân không nhìn được nữa, trừng Trần Thanh Ngọc, lôi bà ta đi.

Ra đến cửa bệnh viện, Trần Thanh Ngọc oan ức nói với Trần Thanh Vân: “Chị, em không phải cố ý muốn hỏi như vậy, anh đi rồi, nhưng Thiên Khanh vẫn còn sống, em không phải đang suy nghĩ cho nó hay sao?”

Trần Thanh Vân xì một tiếng khinh miệt, cười lạnh: “Trần Thanh Ngọc, cô đừng gọi tôi là chị nữa, khi Thanh Dương còn sống đối xử không tốt với cô sao? Nó vừa mất, cô đã nhớ thương tiền lấy từ mạng của nó?”

Trần Thanh Ngọc cãi: “Em nhớ thương cái gì cơ? Thiên Khanh không phải chỉ là một đứa nhỏ hay sao? Tiền bồi thường chưa lấy đã vội vàng chôn cất, nếu bên người gây tai nạn quỵt nợ thì sao?”

Trần Thanh Vân giận dữ: “Không phải ư? Cô muốn Thanh Dương chờ tiền đó mới được chôn cất ư? Trần Thanh Ngọc, sao trước kia tôi không nhìn ra cô là người độc ác đến vậy.”

Trần Thanh Ngọc cười lạnh: “Trần Thanh Vân chị đừng có nói thế, tôi cho chị biết, đừng ở đây mà đóng giả người tốt nữa.”

Hai người ở trước cửa viện cãi nhau um sùm, đúng lúc gặp Lục Chính Phi đi vào. Mấy ngày nay Trần Thanh Ngọc cũng coi như quen biết gã, vội vàng im miệng, gọi: “A, tiểu Lục, cậu đến bệnh viện gặp Thiên Khanh sao?”

Lục Chính Phi lạnh lùng liếc bà ta một cái: “Tôi khuyên bà đừng làm gì dại dột.”

Trần Thanh Ngọc lập tức giận dữ: “Thằng nhóc này cậu nói cái gì, tôi là cô của Thiên Khanh, cậu chỉ là người ngoài lại nói tôi đừng dại dột gì chứ?”

Lục Chính Phi hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Con gái của bà lại đi phá thai, bà biết chưa?”

Trần Thanh Ngọc sửng sốt.



Lục Chính Phi nói tiếp: “Nghe nói đã được ba tháng, là con trai.”

Sắc mặt Trần Thanh Ngọc khó coi cực kỳ, cũng không biết phản bác như thế nào, chỉ hít một hơi rồi xoay người bỏ đi.

Sắc mặt Trần Thanh Vân cũng không dễ nhìn, chào Lục Chính Phi mặt không đổi sắc đang đi vào bệnh viện. Gần đây gã làm gì có thời gian đi quan tâm chuyện của Trần Tiểu Tuệ, những lời vừa rồi, đơn giản chỉ là thuận miệng nói bừa. Không nghĩ tới Trần Thanh Ngọc không tin tưởng con gái mình, không nói thêm câu nào đã mày xám mặt tro mà đi.

Sâu trong Lục Chính Phi là một người lòng dạ hẹp hòi, bình thường đều biểu hiện người tốt trước mặt Trần Thiên Khanh, một khi có người động tới gã, gã sẽ tuyệt đối không khoan dung lấy ơn báo oán.

Lục Chính Phi đi vào phòng thì nhìn thấy Trần Thiên Khanh ngồi trên ghế ngẩn người.

Liễu Hoa Mai có anh em, nhưng đều ở cách xa nơi này, có lẽ mấy ngày nữa mới tới được, cho nên Trần Thanh Ngọc và Trần Thanh Vân vừa đi khỏi, cả căn phòng đều trở nên vắng vẻ. Nhạc buồn vang lên, càng thêm thê lương.

Lục Chính Phi nói: “Thiên Khanh, thời gian đã định xong, ngày mốt đưa tang, mười ngày sau hạ táng.”

Trần Thiên Khanh khẽ đáp lại: “Cám ơn.”

Lục Chính Phi nói tiếp: “Thiên Khanh… Nếu em thấy khó chịu, thì cứ khóc đi.” Từ khi biết tin cha mẹ Trần gặp chuyện, Trần Thiên Khanh không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng cho dù không rơi lệ, từ vẻ mặt và tinh thần của hắn cũng có thể khiến người khác nhìn ra hắn có bao nhiêu khó chịu.

Trần Thiên Khanh lạnh lùng nhìn Lục Chính Phi, càng lạnh lùng nói:”Tôi không phải Trần Thiên Khanh, thì tại sao tôi phải khóc.”

Lục Chính Phi trợn tròn mắt nhìn.

Trần Thiên Khanh cũng không giải thích những lời này của hắn có ý gì, hắn chỉ đứng dậy, lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi bước ra ngoài.

Từ sau khi Lục Chính Phi nhìn Trần Thiên Khanh ‘tự làm’ trước gương thì chỉ biết tình trạng tinh thần Trần Thiên Khanh có chút không ổn, lúc này nghe xong lời này của hắn quả thật như khẳng định suy đoán của gã.

Suy đoán nhân cách phân liệt của Từ Thiếu Nhân hiển nhiên được xác nhận hoàn toàn.

Sau khi Trần Thiên Khanh bị đánh gãy chân, cứ như trở thành một người khác, chẳng những không chơi đàn dương cầm nữa, tính cách cũng mềm mỏng hơn, cho nên…. Tất cả mọi chuyện đều do nhân cách phân liệt dẫn tới ư?

Lục Chính Phi nhớ tới vẻ mặt Trần Thiên Khanh lạnh lùng ghét bỏ nhìn mình, không biết tại sao trong lòng có chút nghẹn lại, như sụp đổ.

Lục Chính Phi nhân lúc Trần Thiên Khanh đi ra ngoài hút thuốc, gửi một tin nhắn cho Từ Thiếu Nhân, kể lại sơ sơ tình huống bên này một chút.

Từ Thiếu Nhân nhắn lại ngay lập tức, cũng chỉ có một câu: “Làm kiểm tra chuyên nghiệp, có bệnh nên sớm điều trị.”

Lục Chính Phi cắn răng, tuy Trần Thiên Khanh đồng ý ra nước ngoài khám bệnh, nhưng lúc này không có thời gian mà. Có điềutrong cái rủi có cái may — Trần Thiên Khanh hiện tại không có khuynh hướng tự làm hại bản thân.

Dựa theo cách giải thích của Từ Thiếu Nhân là —- chỉ cần không phát sinh thêm chuyện gì, tất cả đều có thể tốt hơn.

Trần Thiên Khanh hút thuốc xong, ngồi lại chiếc ghế trong phòng mà không nói gì.

Lục Chính Phi suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết nói gì, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Trần Thiên Khanh không nói gì mà liếc nhìn gã.

Lục Chính Phi: “……” Được rồi, gã cũng biết đề tài cực kỳ không ổn, nhưng còn tốt hơn là không nói gì…

Kết quả Trần Thiên Khanh lại trả lời câu hỏi này của gã: “Ăn cháo đi.”

Lục Chính Phi “A” lên một tiếng, vốn tâm trạng cực kỳ nặng nề bởi Trần Thiên Khanh đã giảm bớt một ít. Gã nghĩ, chỉ cần Trần Thiên Khanh đồng ý tiếp tục sống, một ngày nào đó sẽ thoát khỏi bóng ma này, đúng không? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau