[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Chương 13
Editer: Yên La
- --
Ngụy Mặc Sinh không ngờ mình vừa đăng bán phòng đã có người mua, còn ăn đứt 25 vạn.
Nhân viên môi giới thường trực 24 giờ hưng phấn gọi cho hắn, đem hết lời của Du Đường nói cho Ngụy Mặc Sinh. Ngụy Mặc Sinh khiếp sợ tột cùng.
Sao có thể... Sao có thể có người tốt như vậy?
Hắn vội nhờ nhân viên môi giới giúp hắn lấy phương thức liên hệ của bên mua, muốn nói cảm ơn với người nọ.
Nhưng người môi giới nói đối phương không muốn lộ thông tin cá nhân, việc này làm Ngụy Mặc Sinh có hơi nghi hoặc. Bất quá chút nghi hoặc này mau chóng bị vui sướng bẻ đôi, tay cầm di động của hắn cũng nhịn không được phát run, hắn nhờ nhân viên môi giới nói cho người nọ, chính mình tình nguyện trả tiền thuê nhà, cũng tỏ vẻ thật sự thật sự thật sự rất cảm ơn người mua!
Tắt di động, Ngụy Mặc Sinh nằm trên giường cuộn tròn thành một quả bóng, ôm gối đầu, che chặt miệng mũi, tránh phát ra tiếng hét hưng phấn.
Tựa như tất cả mỏi mệt và thống khổ đều tiêu tán trong khoảnh khắc này. Hóa ra thật sự có người tốt, người tốt như vậy tốt như vậy!
Du Đường nói không sai, khi ta đi mãi về phía trước, chắc chắn sẽ có ngày nhìn thấy bình minh.
Hắn phải tiếp tục kiên trì!
Nỗ lực sống tốt cuộc sống này!
Hệ thống kể cho Du Đường về phản ứng của Ngụy Mặc Sinh, kể tới đoạn nam sinh ở trên giường lăn lộn, Du Đường nhịn không được phì cười.
Quả nhiên, vẫn là một đứa trẻ.
Trái tim treo lơ lửng đi theo thả lỏng, Du Đường ngáp một cái, gửi cho Ngụy Mặc Sinh tin nhắn.
—— Sáng mai 7 giờ đừng tới, anh có chút chuyện đột xuất. Giữa trưa hãy tới.
Như vậy, đêm nay hai người đều có thể ngủ ngon.
*
Ngụy Mặc Sinh nhận tiền bán nhà xong lập tức lấp kín cái hố vay nặng lãi, sau đó kiên định đi theo Du Đường luyện quyền anh.
Bởi vì Trương Đại Dân trốn nợ biến mất, không cần tiếp tục lo mẫu thân bị gia bạo, Ngụy Mặc Sinh dần cười nhiều hơn, khí chất tối tăm trước đây tan đi không ít.
Du Đường nhận ra hắn thay đổi, rất vui mừng.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc nghênh đón trận đấu quyền anh đầu tiên của mình.
Trong phòng hoạt động, dùng mấy món dụng cụ Du Đường chuẩn bị cho hắn: túi chườm nước đá, đồ uống nạp năng lượng, bộ bảo vệ hàm, bao tay quyền anh,... Chuẩn bị xong xuôi, Du Đường ngồi trên ghế dài, hỏi Ngụy Mặc Sinh đang chăm chỉ làm nóng cơ thể bên kia: "Hồi hộp không?"
"Có một chút." Ngụy Mặc Sinh bây giờ thẳng thắn hơn trước nhiều. "Nhưng hưng phấn nhiều hơn."
Du Đường hiểu, trực tiếp vạch lớp ẩn dụ trong câu nói của hắn ra: "Em hưng phấn tại vì cuối cùng cũng có cơ hội kiếm tiền đúng không?"
Loại đấu quyền anh theo kiểu một chọi một này, đánh một trận cũng có thể kiếm hai ba ngàn, hơn nửa tháng lương Ngụy Mặc Sinh kiếm được khi làm tiệm cơm.
"Ừ."
"Em thành thật ghê." Du Đường thu lại thái độ vui đùa. "Thiên phú của em rất tốt, suốt tháng này có thể nói là tiến bộ thần tốc, nhưng đây tuyệt đối không được biến thành lý do cho em khinh địch."
"Sàn đấu ngầm không có mấy cái điều luật hạn chế hay bảo hộ thi thố như sàn đấu chính quy, cho nên em nhất định phải cẩn thận đối với mỗi trận đấu, tập trung tinh thần cao độ đi đối phó mỗi đối thủ, dù họ mạnh hay yếu."
Anh hỏi Ngụy Mặc Sinh: "Em hiểu chưa?"
Ngụy Mặc Sinh gật đầu: "Em hiểu."
Đối với Ngụy Mặc Sinh, mỗi câu nói của Du Đường hắn đều sẽ nghiêm túc ghi tạc trong lòng.
Bởi vì hắn biết niên thật sự muốn tốt cho hắn.
"Em sẽ thắng." Ngụy Mặc Sinh giương mắt, nhìn Du Đường: "Ăn khuya tối nay em mời."
"Tôm hùm với bia, được không?"
Du Đường sửng sốt, nhớ ra thằng nhóc này đang học cách nói chuyện của mình trước đây, nhịn không được cười.
"Thần giữ của rốt cuộc không ôm tiền ngủ nữa, định bắt đầu hiếu kính với sư phụ hả?"
Ngụy Mặc Sinh mím môi, cúi đầu mang vào bộ bảo vệ chân, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần em kiếm được tiền, anh sẽ là người tiêu đầu tiên."
- --
Lời của editer: A Sinh đáng yêu quá ಥwಥ
- --
Ngụy Mặc Sinh không ngờ mình vừa đăng bán phòng đã có người mua, còn ăn đứt 25 vạn.
Nhân viên môi giới thường trực 24 giờ hưng phấn gọi cho hắn, đem hết lời của Du Đường nói cho Ngụy Mặc Sinh. Ngụy Mặc Sinh khiếp sợ tột cùng.
Sao có thể... Sao có thể có người tốt như vậy?
Hắn vội nhờ nhân viên môi giới giúp hắn lấy phương thức liên hệ của bên mua, muốn nói cảm ơn với người nọ.
Nhưng người môi giới nói đối phương không muốn lộ thông tin cá nhân, việc này làm Ngụy Mặc Sinh có hơi nghi hoặc. Bất quá chút nghi hoặc này mau chóng bị vui sướng bẻ đôi, tay cầm di động của hắn cũng nhịn không được phát run, hắn nhờ nhân viên môi giới nói cho người nọ, chính mình tình nguyện trả tiền thuê nhà, cũng tỏ vẻ thật sự thật sự thật sự rất cảm ơn người mua!
Tắt di động, Ngụy Mặc Sinh nằm trên giường cuộn tròn thành một quả bóng, ôm gối đầu, che chặt miệng mũi, tránh phát ra tiếng hét hưng phấn.
Tựa như tất cả mỏi mệt và thống khổ đều tiêu tán trong khoảnh khắc này. Hóa ra thật sự có người tốt, người tốt như vậy tốt như vậy!
Du Đường nói không sai, khi ta đi mãi về phía trước, chắc chắn sẽ có ngày nhìn thấy bình minh.
Hắn phải tiếp tục kiên trì!
Nỗ lực sống tốt cuộc sống này!
Hệ thống kể cho Du Đường về phản ứng của Ngụy Mặc Sinh, kể tới đoạn nam sinh ở trên giường lăn lộn, Du Đường nhịn không được phì cười.
Quả nhiên, vẫn là một đứa trẻ.
Trái tim treo lơ lửng đi theo thả lỏng, Du Đường ngáp một cái, gửi cho Ngụy Mặc Sinh tin nhắn.
—— Sáng mai 7 giờ đừng tới, anh có chút chuyện đột xuất. Giữa trưa hãy tới.
Như vậy, đêm nay hai người đều có thể ngủ ngon.
*
Ngụy Mặc Sinh nhận tiền bán nhà xong lập tức lấp kín cái hố vay nặng lãi, sau đó kiên định đi theo Du Đường luyện quyền anh.
Bởi vì Trương Đại Dân trốn nợ biến mất, không cần tiếp tục lo mẫu thân bị gia bạo, Ngụy Mặc Sinh dần cười nhiều hơn, khí chất tối tăm trước đây tan đi không ít.
Du Đường nhận ra hắn thay đổi, rất vui mừng.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc nghênh đón trận đấu quyền anh đầu tiên của mình.
Trong phòng hoạt động, dùng mấy món dụng cụ Du Đường chuẩn bị cho hắn: túi chườm nước đá, đồ uống nạp năng lượng, bộ bảo vệ hàm, bao tay quyền anh,... Chuẩn bị xong xuôi, Du Đường ngồi trên ghế dài, hỏi Ngụy Mặc Sinh đang chăm chỉ làm nóng cơ thể bên kia: "Hồi hộp không?"
"Có một chút." Ngụy Mặc Sinh bây giờ thẳng thắn hơn trước nhiều. "Nhưng hưng phấn nhiều hơn."
Du Đường hiểu, trực tiếp vạch lớp ẩn dụ trong câu nói của hắn ra: "Em hưng phấn tại vì cuối cùng cũng có cơ hội kiếm tiền đúng không?"
Loại đấu quyền anh theo kiểu một chọi một này, đánh một trận cũng có thể kiếm hai ba ngàn, hơn nửa tháng lương Ngụy Mặc Sinh kiếm được khi làm tiệm cơm.
"Ừ."
"Em thành thật ghê." Du Đường thu lại thái độ vui đùa. "Thiên phú của em rất tốt, suốt tháng này có thể nói là tiến bộ thần tốc, nhưng đây tuyệt đối không được biến thành lý do cho em khinh địch."
"Sàn đấu ngầm không có mấy cái điều luật hạn chế hay bảo hộ thi thố như sàn đấu chính quy, cho nên em nhất định phải cẩn thận đối với mỗi trận đấu, tập trung tinh thần cao độ đi đối phó mỗi đối thủ, dù họ mạnh hay yếu."
Anh hỏi Ngụy Mặc Sinh: "Em hiểu chưa?"
Ngụy Mặc Sinh gật đầu: "Em hiểu."
Đối với Ngụy Mặc Sinh, mỗi câu nói của Du Đường hắn đều sẽ nghiêm túc ghi tạc trong lòng.
Bởi vì hắn biết niên thật sự muốn tốt cho hắn.
"Em sẽ thắng." Ngụy Mặc Sinh giương mắt, nhìn Du Đường: "Ăn khuya tối nay em mời."
"Tôm hùm với bia, được không?"
Du Đường sửng sốt, nhớ ra thằng nhóc này đang học cách nói chuyện của mình trước đây, nhịn không được cười.
"Thần giữ của rốt cuộc không ôm tiền ngủ nữa, định bắt đầu hiếu kính với sư phụ hả?"
Ngụy Mặc Sinh mím môi, cúi đầu mang vào bộ bảo vệ chân, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần em kiếm được tiền, anh sẽ là người tiêu đầu tiên."
- --
Lời của editer: A Sinh đáng yêu quá ಥwಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất