[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Chương 19
【Ký chủ, độ hảo cảm độ đã tăng tới 70!】Du Đường vừa ngồi xuống sofa đã nghe hệ thống nói.
Sửng sốt một chút. Du Đường: Vậy sao hồi nãy ngươi không nhắc nhở ta?
【Ta thấy bầu không khí hồi nãy của các ngươi khá tốt, không nhẫn tâm làm phiền~】
Du Đường: Không khí nào tốt?
【Hửm? Ký chủ, rốt cuộc ngươi trì độn tới mức nào vậy?】Hệ thống cạn lời.【Ngươi không cảm thấy ban nãy các ngươi đứng trước cửa, khoảng cách giữa hai người như sắp hôn nhau hả?】
【Ta có chú ý biểu cảm của vai ác, hắn thèm khát muốn chết, cứ như sẽ đè ngươi ra ngay lập tức!】
Du Đường không hiểu đâu ra đâu: Có hả? Sao ta không thấy?
【Aaaa! Ngươi là khúc gỗ đúng không! Sao ngươi còn khó hiểu phong tình hơn cả ta nữa?! Ảnh đế đâu! Diễn nhiều phim truyền hình như vậy sao ngươi vẫn không hiểu mấy cái này vậy hả!】
Du Đường không vui: Nói gì thì nói, đừng có mà công kích cá nhân.
Nhưng Du Đường không thể phủ nhận đây đúng là sở đoản của mình. Sống ở hiện đại suốt 28 năm, có không ít nữ giới ngỏ lời với anh, anh cũng thử hẹn hò cùng họ.
Nhưng kết cục đều không được như ý.
Phần lớn người nữ giới yêu là nhân vật anh biểu diễn trên màn hình, chờ tới lúc hiểu biết con người thật sự của anh họ sẽ nói anh phản ứng trì độn, không có lòng, không biết lãng mạn, giống như khúc gỗ không hiểu phong tình. Cứ vậy mà mơ hồ đưa ra lời chia tay.
Mà Du Đường giỏi hơn cả, anh không hề thấy buồn.
Tới bây giờ, anh thậm chí còn quên mất tên những người mình từng hẹn hò.
【Haizz... Nhưng mà vậy cũng tốt.】Hệ thống thở dài.【Tình không quá si, lúc ngươi kiếm đủ độ hảo cảm rời khỏi đây cũng sẽ không khó chịu.】
"Đừng lừa mẹ." Bên kia, Khương Viện thấy sắc mặt Ngụy Mặc Sinh lòng đau như cắt, cô thúc giục Ngụy Mặc Sinh vào nhà. "Con vào phòng ngủ chút đi, mẹ tiếp đón Tiểu Đường, vừa lúc mẹ có chuyện muốn nói với cậu ta."
Ngụy Mặc Sinh: "Chuyện gì?"
"Vài chuyện linh tinh thôi, chuyện của người lớn." Khương Viện đẩy hắn vào phòng trong. "Con đừng quan tâm."
Người phụ nữ rót ly trà, đưa cho Du Đường: "Tiểu Đường, ngồi xuống, uống miếng trà đi."
"Cảm ơn bác gái." Du Đường khách khí. "Ngài cũng ngồi đi, đừng đứng hoài như vậy."
"Ừm." Người phụ nữ chỉ mới đi có một vòng trong nhà thôi mà sắc mặt đã trắng mấy phần, cô ngồi trên sofa, hơi hơi khom lưng, tay lặng lẽ ấn ở bụng trái trên, hơi liếc nhìn cửa phòng của Ngụy Mặc Sinh, xác định nó đã đóng kỹ mới nhỏ giọng nói với Du Đường.
"Tiểu Đường, thực ra bác muốn nhờ con một chuyện."
Du Đường nghe thấy sự bất thường trong lời nói của cô, cũng nghiêm túc lên: "Bác gái, có chuyện gì cứ nói với con, con chắc chắn sẽ giúp."
Khương Viện lấy một phong thư từ ngăn kéo dưới bàn, có thể thấy bên trong nhét một thứ gì đó căng phồng: "Bác định nhờ con đưa cái này cho Sinh Sinh sau khi bác chết."
Sau khi chết?
Du Đường kinh hãi, anh nhận phong thư, hỏi Khương Viện: "Bác gái, có chuyện gì vậy?"
Khương Viện cười khổ: "Hôm trước bác đi kiểm tra dạ dày, xét ra ung thư thời kỳ cuối."
Du Đường trầm mặc, từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.
Chuyện ở thế giới này anh không thể tác động, anh chỉ có thể làm một người đứng xem và với thân phận tân nhân viên siêu thoát khỏi cốt truyện, chỉ cố gắng thay đổi tình tiết trong phạm vi năng lực của mình.
"Bác luôn giấu Sinh Sinh, không nói cho nó biết." Khương Viện cầu Du Đường: "Nên Tiểu Đường, con đừng nói cho Sinh Sinh. Bác không muốn thằng bé vừa lấy lại tinh thần đi học đã chịu đả kích lớn như vậy."
"Thằng bé vì bác mà chịu khổ nhiều rồi." Nói tới đây, vành mắt Khương Viện ửng đỏ, cô vươn tay lau nước mắt. "Nếu không có bác, nó cũng không đến mức bị ba mình đánh đập nhiều năm như vậy, cũng không phải bỏ học, mỗi ngày quanh quẩn bên cạnh người phụ nữ vô dụng như bác..."
Lòng Du Đường đau như bị bàn tay siết chặt, anh rút khăn giấy trên bàn đưa cho Khương Viện. "Bác gái, bác đừng nói vậy."
Anh nói: "Bác không biết bác quan trọng thế nào với A Sinh đâu. Trước đó thằng bé có nói với con, nếu không có bác, dù cho nó kiếm được nhiều tiền, học cao tới đâu cũng không có ý nghĩa."
"A Sinh là một đứa trẻ hiếu thảo, thằng bé yêu bác, cho nên bác đừng tự trách bản thân."
Anh mím môi: "Còn bệnh của bác. Chúng ta có thể lén A Sinh đi bệnh viện điều trị."
"Thằng bé bận việc học, chắc sẽ không phát hiện đâu."
"Chuyện tiền bạc bác cũng đừng lo, con sẽ giúp."
Nghe tới đây, Khương Viện đỏ mắt, giọng run run: "Sao bác có thể lấy tiền của con nữa?"
"Con đã giúp nhà bác nhiều rồi."
"Tiền sao quan trọng bằng mạng?" Du Đường nói: "Con mồ côi, lại chưa lập gia đình, dù nhiều tiền cũng không có chỗ tiêu. Thay vì vậy dùng nó để hiếu kính bác, giúp bác có được nhiều thời gian ở cùng A Sinh hơn."
"Bác... Bác..." Nghe mấy lời Du Đường nói, lại nhìn gương mặt chân thành tha thiết của anh, Khương Viện cơ hồ khóc không thành tiếng. "Con... Con đúng là đại ân nhân nhà bác, A Sinh có người bạn như con là phú khí của nó..."
Du Đường thầm đau trong lòng, anh nhẹ nhàng vỗ vai Khương Viện, kiên nhẫn an ủi cô, hai người hẹn giờ cùng tới bệnh viện tái khám, chờ cảm xúc cô ổn định mới cầm phong thư rời đi.
Anh đại khái đoán được phong thư có lẽ cất giấu bí mật về thân thế của Ngụy Mặc Sinh, Khương Viện không muốn sau khi mình chết không ai chăm sóc con mình, mới định nhờ xin nhà họ Ngụy giúp đỡ.
Người phụ nữ này tuy nhu nhược, lại hiểu điểm mấu chốt trong đạo làm người. Trước đây bị cha Ngụy Mặc Sinh lừa thân lừa tâm, sau này biết đối phương đã kết hôn liền hạ quyết tâm dù có sống cực khổ cũng nhất quyết không phá hư gia đình người ta, trở thành một tiểu tam trơ trẽn. Cứ vậy mà kiên trì mấy năm.
Vừa về đến nhà, Du Đường nhận được tin nhắn Ngụy Mặc Sinh gửi đến.
Ngụy Mặc Sinh: Anh Đường, sao mẹ em lại khóc?
Ngụy Mặc Sinh: Em hỏi mẹ mẹ nói cảm ơn anh vì đã giúp đỡ nhà em, nhưng em cứ thấy lạ lạ.
Ngụy Mặc Sinh: Anh có thể nói cho em anh với mẹ nói chuyện gì không?
Du Đường mím môi, chút khó chịu vừa áp xuống trong lòng lại chui ra làm mình làm mẩy. Anh nghĩ một hồi mới sắp xếp từ ngữ xong xuôi, gửi qua cho Ngụy Mặc Sinh.
Du Đường: Thì như mẹ em nói thôi, nhưng bác gái dễ xúc động, anh cũng thấy hơi ngại.
Du Đường: Em an ủi bác gái giúp anh, nói là mấy việc anh làm đều là việc nhỏ, đừng quá đặt nặng trong lòng.
Du Đường: Còn nữa, nhớ nghe lời mẹ, đừng để mẹ em buồn biết không?
Ngụy Mặc Sinh bên kia đường dây lộ ra biểu tình bán tín bán nghi, nhưng cũng ngượng ngùng hỏi lại nên trả lời.
Ngụy Mặc Sinh: Ừm, em sẽ không bao giờ để mẹ buồn đâu.
Sửng sốt một chút. Du Đường: Vậy sao hồi nãy ngươi không nhắc nhở ta?
【Ta thấy bầu không khí hồi nãy của các ngươi khá tốt, không nhẫn tâm làm phiền~】
Du Đường: Không khí nào tốt?
【Hửm? Ký chủ, rốt cuộc ngươi trì độn tới mức nào vậy?】Hệ thống cạn lời.【Ngươi không cảm thấy ban nãy các ngươi đứng trước cửa, khoảng cách giữa hai người như sắp hôn nhau hả?】
【Ta có chú ý biểu cảm của vai ác, hắn thèm khát muốn chết, cứ như sẽ đè ngươi ra ngay lập tức!】
Du Đường không hiểu đâu ra đâu: Có hả? Sao ta không thấy?
【Aaaa! Ngươi là khúc gỗ đúng không! Sao ngươi còn khó hiểu phong tình hơn cả ta nữa?! Ảnh đế đâu! Diễn nhiều phim truyền hình như vậy sao ngươi vẫn không hiểu mấy cái này vậy hả!】
Du Đường không vui: Nói gì thì nói, đừng có mà công kích cá nhân.
Nhưng Du Đường không thể phủ nhận đây đúng là sở đoản của mình. Sống ở hiện đại suốt 28 năm, có không ít nữ giới ngỏ lời với anh, anh cũng thử hẹn hò cùng họ.
Nhưng kết cục đều không được như ý.
Phần lớn người nữ giới yêu là nhân vật anh biểu diễn trên màn hình, chờ tới lúc hiểu biết con người thật sự của anh họ sẽ nói anh phản ứng trì độn, không có lòng, không biết lãng mạn, giống như khúc gỗ không hiểu phong tình. Cứ vậy mà mơ hồ đưa ra lời chia tay.
Mà Du Đường giỏi hơn cả, anh không hề thấy buồn.
Tới bây giờ, anh thậm chí còn quên mất tên những người mình từng hẹn hò.
【Haizz... Nhưng mà vậy cũng tốt.】Hệ thống thở dài.【Tình không quá si, lúc ngươi kiếm đủ độ hảo cảm rời khỏi đây cũng sẽ không khó chịu.】
"Đừng lừa mẹ." Bên kia, Khương Viện thấy sắc mặt Ngụy Mặc Sinh lòng đau như cắt, cô thúc giục Ngụy Mặc Sinh vào nhà. "Con vào phòng ngủ chút đi, mẹ tiếp đón Tiểu Đường, vừa lúc mẹ có chuyện muốn nói với cậu ta."
Ngụy Mặc Sinh: "Chuyện gì?"
"Vài chuyện linh tinh thôi, chuyện của người lớn." Khương Viện đẩy hắn vào phòng trong. "Con đừng quan tâm."
Người phụ nữ rót ly trà, đưa cho Du Đường: "Tiểu Đường, ngồi xuống, uống miếng trà đi."
"Cảm ơn bác gái." Du Đường khách khí. "Ngài cũng ngồi đi, đừng đứng hoài như vậy."
"Ừm." Người phụ nữ chỉ mới đi có một vòng trong nhà thôi mà sắc mặt đã trắng mấy phần, cô ngồi trên sofa, hơi hơi khom lưng, tay lặng lẽ ấn ở bụng trái trên, hơi liếc nhìn cửa phòng của Ngụy Mặc Sinh, xác định nó đã đóng kỹ mới nhỏ giọng nói với Du Đường.
"Tiểu Đường, thực ra bác muốn nhờ con một chuyện."
Du Đường nghe thấy sự bất thường trong lời nói của cô, cũng nghiêm túc lên: "Bác gái, có chuyện gì cứ nói với con, con chắc chắn sẽ giúp."
Khương Viện lấy một phong thư từ ngăn kéo dưới bàn, có thể thấy bên trong nhét một thứ gì đó căng phồng: "Bác định nhờ con đưa cái này cho Sinh Sinh sau khi bác chết."
Sau khi chết?
Du Đường kinh hãi, anh nhận phong thư, hỏi Khương Viện: "Bác gái, có chuyện gì vậy?"
Khương Viện cười khổ: "Hôm trước bác đi kiểm tra dạ dày, xét ra ung thư thời kỳ cuối."
Du Đường trầm mặc, từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.
Chuyện ở thế giới này anh không thể tác động, anh chỉ có thể làm một người đứng xem và với thân phận tân nhân viên siêu thoát khỏi cốt truyện, chỉ cố gắng thay đổi tình tiết trong phạm vi năng lực của mình.
"Bác luôn giấu Sinh Sinh, không nói cho nó biết." Khương Viện cầu Du Đường: "Nên Tiểu Đường, con đừng nói cho Sinh Sinh. Bác không muốn thằng bé vừa lấy lại tinh thần đi học đã chịu đả kích lớn như vậy."
"Thằng bé vì bác mà chịu khổ nhiều rồi." Nói tới đây, vành mắt Khương Viện ửng đỏ, cô vươn tay lau nước mắt. "Nếu không có bác, nó cũng không đến mức bị ba mình đánh đập nhiều năm như vậy, cũng không phải bỏ học, mỗi ngày quanh quẩn bên cạnh người phụ nữ vô dụng như bác..."
Lòng Du Đường đau như bị bàn tay siết chặt, anh rút khăn giấy trên bàn đưa cho Khương Viện. "Bác gái, bác đừng nói vậy."
Anh nói: "Bác không biết bác quan trọng thế nào với A Sinh đâu. Trước đó thằng bé có nói với con, nếu không có bác, dù cho nó kiếm được nhiều tiền, học cao tới đâu cũng không có ý nghĩa."
"A Sinh là một đứa trẻ hiếu thảo, thằng bé yêu bác, cho nên bác đừng tự trách bản thân."
Anh mím môi: "Còn bệnh của bác. Chúng ta có thể lén A Sinh đi bệnh viện điều trị."
"Thằng bé bận việc học, chắc sẽ không phát hiện đâu."
"Chuyện tiền bạc bác cũng đừng lo, con sẽ giúp."
Nghe tới đây, Khương Viện đỏ mắt, giọng run run: "Sao bác có thể lấy tiền của con nữa?"
"Con đã giúp nhà bác nhiều rồi."
"Tiền sao quan trọng bằng mạng?" Du Đường nói: "Con mồ côi, lại chưa lập gia đình, dù nhiều tiền cũng không có chỗ tiêu. Thay vì vậy dùng nó để hiếu kính bác, giúp bác có được nhiều thời gian ở cùng A Sinh hơn."
"Bác... Bác..." Nghe mấy lời Du Đường nói, lại nhìn gương mặt chân thành tha thiết của anh, Khương Viện cơ hồ khóc không thành tiếng. "Con... Con đúng là đại ân nhân nhà bác, A Sinh có người bạn như con là phú khí của nó..."
Du Đường thầm đau trong lòng, anh nhẹ nhàng vỗ vai Khương Viện, kiên nhẫn an ủi cô, hai người hẹn giờ cùng tới bệnh viện tái khám, chờ cảm xúc cô ổn định mới cầm phong thư rời đi.
Anh đại khái đoán được phong thư có lẽ cất giấu bí mật về thân thế của Ngụy Mặc Sinh, Khương Viện không muốn sau khi mình chết không ai chăm sóc con mình, mới định nhờ xin nhà họ Ngụy giúp đỡ.
Người phụ nữ này tuy nhu nhược, lại hiểu điểm mấu chốt trong đạo làm người. Trước đây bị cha Ngụy Mặc Sinh lừa thân lừa tâm, sau này biết đối phương đã kết hôn liền hạ quyết tâm dù có sống cực khổ cũng nhất quyết không phá hư gia đình người ta, trở thành một tiểu tam trơ trẽn. Cứ vậy mà kiên trì mấy năm.
Vừa về đến nhà, Du Đường nhận được tin nhắn Ngụy Mặc Sinh gửi đến.
Ngụy Mặc Sinh: Anh Đường, sao mẹ em lại khóc?
Ngụy Mặc Sinh: Em hỏi mẹ mẹ nói cảm ơn anh vì đã giúp đỡ nhà em, nhưng em cứ thấy lạ lạ.
Ngụy Mặc Sinh: Anh có thể nói cho em anh với mẹ nói chuyện gì không?
Du Đường mím môi, chút khó chịu vừa áp xuống trong lòng lại chui ra làm mình làm mẩy. Anh nghĩ một hồi mới sắp xếp từ ngữ xong xuôi, gửi qua cho Ngụy Mặc Sinh.
Du Đường: Thì như mẹ em nói thôi, nhưng bác gái dễ xúc động, anh cũng thấy hơi ngại.
Du Đường: Em an ủi bác gái giúp anh, nói là mấy việc anh làm đều là việc nhỏ, đừng quá đặt nặng trong lòng.
Du Đường: Còn nữa, nhớ nghe lời mẹ, đừng để mẹ em buồn biết không?
Ngụy Mặc Sinh bên kia đường dây lộ ra biểu tình bán tín bán nghi, nhưng cũng ngượng ngùng hỏi lại nên trả lời.
Ngụy Mặc Sinh: Ừm, em sẽ không bao giờ để mẹ buồn đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất