Chương 7: Thiết lập tính cách của anh có bảy chỗ hơi sai
Edit: Meg“Tay cậu lạnh quá trời.” Trọng điểm chú ý của Hoắc tổng có hơi khác người, nhóc ta còn trở ngược tay nắm chặt lấy tay của Tô Hoài Cẩn, như thể muốn dùng năng lực của bản thân để sưởi ấm cho cậu vậy.
Nhưng mà…
“???” Tô Hoài Cẩn nâng đôi tay vẫn đang nắm chặt của cả hai lên, vừa trắng vừa nhỏ, lại còn lạnh y hệt nhau, chẳng khác nào hai người giấy.
Hoắc Ác Du nhíu mày, dùng giọng điệu ảo não mà lên tiếng: “Sau này tui lớn lên thì sẽ khác.”
Chắc chắn nhóc sẽ nỗ lực thay đổi, biến thành một người sở hữu đôi bàn tay vừa ấm áp vừa to lớn, có thể đủ sức mà trân trọng nắm lấy đôi bàn tay của Tô Hoài Cẩn chỉ bằng một tay, mang đến cho cậu chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại giữa trời đông giá rét.
Tô Hoài Cẩn: … Cũng được đó, nhưng thôi, không cần đâu.
Tô Hoài Cẩn dở khóc dở cười, chỉ biết đáp lại bằng một câu nói giỡn để giải vây: “Chúng ta uống thêm nhiều nước ấm là được.”
Hoắc Ác Du gật đầu như thật, hoàn toàn không hề biết lời vừa rồi chính là câu thoại kinh điển của đám đàn ông cặn bã.
Không biết rốt cục thân nhiệt của cả hai có thay đổi chút nào không, song ít ra thì hành động nắm tay này cũng có tác dụng cho việc “Khôi phục tinh thần lực”, Hoắc Ác Du nháy mắt đã hồi máu, chiếc đuôi khủng long cũng lần nữa mất kiểm soát mà lộ ra, cẩn thận từng li từng tí mà muốn quấn lấy chiếc đuôi mèo màu trắng tinh của Tô Hoài Cẩn, rồi lại sợ sệt mà không dám đụng vào, cuối cùng chỉ có thể vung qua vung lại giữa cả hai.
Cùng lúc đó, Hoắc phu nhân còn đang dồn hết tâm trí vào công cuộc hủy hoại thanh danh của Hoắc Ác Du trước mặt các phụ huynh khác. Dù cho Tô Hoài Cẩn chỉ là một kẻ đứng ngoài quan sát, song cậu vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, bởi hoàn cảnh gia đình không được trọn vẹn của mình, nên mỗi khi chứng kiến những tình huống liên quan đến vấn đề này, cảm xúc của cậu sẽ luôn có chút kích động hơn bình thường.
“Là các bạn kia bắt nạt cháu trước nên Hoắc Ác Du mới phản kháng.” Tô Hoài Cẩn đứng dậy, chủ động giải thích lại tình huống khi ấy, cũng do cậu biết rất rõ rằng đây chỉ là một giấc mơ, nên Tô Hoài Cẩn cũng mặc kệ việc lời phản biện của mình hiện giờ có phù hợp với tuổi tác hay không, “Chuyện xảy ra ắt phải có nguyên nhân đầu đuôi, cô Hoắc à, không có ai dạy cô rằng không nên vội vàng đưa ra kết luận hay sao? Người trong cuộc may ra mới biết là cô đang bảo vệ con riêng, chứ người ngoài nhìn vào còn tưởng cô đang cố gắng vu oan giá họa lên đầu Hoắc Ác Du đấy.”
Hoắc phu nhân bị Tô Hoài Cẩn nói trúng tim đen ngay thẳng mặt, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, song dù có nỗ lực che giấu đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể lấp liếm được vẻ tái nhợt cùng bất lực kia.
Bà ta chỉ có thể lấy sự giận dữ ra để che đậy đi dáng vẻ chột dạ của bản thân: “Cháu, cháu đang nói cái gì vậy! Sao cháu có thể thiếu giáo dục như thế hả!”
“Cậu ấy chỉ nói thật mà thôi, nếu bà không tin thì cứ việc đi xem lại camera giám sát, mọi chuyện sẽ rõ.” Hoắc Ác Du cuối cùng cũng quyết tâm phản kháng, song không phải vì bản thân mà là vì Tô Hoài Cẩn, cho dù chỉ là một giấc mơ, nhóc cũng tuyệt đối không muốn Tô Hoài Cẩn bị nghi ngờ, bị tổn thương, “Đây mới thật sự là bảo vệ, thứ mà Hoắc phu nhân đây không có đấy.”
Hoắc Ác Du vẫn luôn dùng xưng hô “Hoắc phu nhân” xa lạ ấy để gọi mẹ kế, bà ta chỉ đơn giản là phu nhân của ngài Hoắc, không có bất cứ quan hệ gì với nhóc, dù chỉ là một tiếng “dì” bà ta cũng không xứng được gọi.
“Tiểu, Tiểu Du…” Hoắc phu nhân dám to tiếng với Tô Hoài Cẩn là thế, song bà ta lại tuyệt không có gan xảy ra tranh trấp chính diện với Hoắc Ác Du, chỉ có thể diễn vai một người mẹ kế hiền lành nhút nhát.
Hoắc Ác Du không thèm liếc nhìn dáng vẻ nhập diễn của bà ta lấy một cái, nhóc nói xong thì bước thẳng, cực kỳ vội vàng mà nắm tay Tô Hoài Cẩn đi rêu rao khắp chốn, quả thực chỉ hận không thể nói cho tất cả mọi người biết rằng quan hệ giữa nhóc và Tô Hoài Cẩn là tốt nhất quả đất. Kể từ khi tay Hoắc Ác Du nắm được tay Tô Hoài Cẩn xong, nhóc đã hoàn toàn không có ý muốn buông ra, đối với Hoắc Ác Du mà nói, điều này không khác gì một vinh dự, một huân chương mà nhóc nhận được.
Camera giám sát rất nhanh đã khiến chân tướng được lộ diện.
Tỉ lệ giữa á thú so với người thú hiện giờ đã đến mức một phần mười, và cũng chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá ngưỡng cửa một phần mười một, điều này khiến cho Hiệp Hội Bảo Vệ Á Thú càng thêm nghiêm ngặt trong việc bảo hộ những á thú quý hiếm, chỉ là một cuộc cãi vã bình thường thôi cũng đã có thể dẫn đến việc bị cáo tội trước tòa, chứ đừng nói là hành động xô đẩy động tay động chân như trong camera giám sát.
Hơn thế nữa, Tô Hoài Cẩn còn là một á thú nhỏ mới chỉ năm tuổi, tỉ lệ á thú nhỏ chết yểu cực kỳ kinh khủng, đòi hỏi sự bảo bọc và chăm sóc hết mực, dù cho đối tượng bắt nạt á thú chỉ là một đám nhóc người thú đồng trang lứa, thì hành động này cũng tuyệt đối không được phép.
Phụ huynh của đám nhóc kia nhanh chóng tỏ vẻ hổ thẹn, liên tục xin lỗi và đưa ra hứa hẹn sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lại các con sau khi về nhà, không ai trong số họ muốn bị đưa lên mặt báo với tin tức bắt nạt á thú cả.
Còn Hoắc Ác Du lại được khen ngợi bởi đã “Anh dũng đứng ra bảo vệ á thú, giúp đỡ bạn học”.
Mọi chuyện được giải quyết rất nhanh chóng và trôi chảy, càng khiến cho lời nói “Gây sự vô cớ” của Hoắc phu nhân thêm phần vô lý, cũng không phải là bà ta không biết cách xử lý chuyện này sao cho êm đẹp yên ổn, mà là bà ta căn bản không muốn thế. Chiếc đuôi cáo phía sau lưng bà ta vẫn luôn một mực rũ xuống từ đầu đến cuối, mới đầu còn có thể khen là cao quý ưu nhã, biết kiềm chế thú tính, song giờ đây lại thành ủ rũ cụp đuôi.
Là hồ ly, song lại chưa thành tinh.
Hoắc phu nhân sợ chuyện này sẽ truyền đến tai ông Hoắc, cũng mặc kệ mặt mũi mà dốc sức lấy lòng Hoắc Ác Du.
Hoắc Ác Du đã sớm quen với việc bà ta trước ngạo mạn sau cung kính từ lâu, cũng thừa kinh nghiệm để đối phó. Khi cả ba đã đứng trước chiếc xe hơi dài màu đen đậu trước cổng trường, Hoắc Ác Du một tay nắm tay Tô Hoài Cẩn, một tay vươn ra trước mặt Hoắc phu nhân: “Đưa cái đuôi kia của bà cho tôi, tôi sẽ cân nhắc việc không mách ông nội.”
Biểu cảm trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Hoắc phu nhân gần như đã nứt ra.
Tô Hoài Cẩn cũng mở to hai mắt. Đưa đuôi cho cậu là sao? Chuyện gì đây?
Hoắc Ác Du trưng ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, rất có ý “Đây là cơ hội cuối cùng rồi đấy” mà tiếp tục nói với Hoắc phu nhân: “Không đưa chứ gì, vậy tôi sẽ gọi điện cho ông nội.”
Cũng chỉ có vị đại Phật là ông nội nhóc mới đủ sức để trấn áp cái nhà toàn yêu ma quỷ quái này.
“Đưa đưa đưa.” Hoắc phu nhân cực kỳ bẽ mặt, điều bà ta sợ nhất chính là bị người khác phát hiện thân phận thật, biết được dáng vẻ hiện giờ là do bà ta cải trang mà thành, kể từ khi thành công “bay lên” nhờ việc câu được Hoắc tiên sinh, bà ta càng lúc càng ghét bỏ xuất thân thấp kém của bản thân. Vậy mà trước mặt biết bao người như hiện tại, bà ta vẫn bị buộc phải bóc ra lớp mặt nạ đang đeo.
Hoắc phu nhân tự tay tháo chiếc đuôi thoạt nhìn cực kỳ thật kia xuống, không những thế bà ta còn phải nín nhịn cục tức, nở nụ cười mỉm mà đưa nó cho Hoắc Ác Du, sợ đối phương chơi không đủ vui, không đủ đã.
“Là người thường thì cứ làm người thường đi, giả bộ bản thân có đuôi hồ ly làm gì?” Hoắc Ác Du cười nhạo. Trong thế giới mà tồn tại cả á thú lẫn người thú này, quần thể chiếm số đông vẫn là người bình thường, hầu hết những người thuộc diện bình thường đó đều không sở hữu năng lực siêu việt như người thú. Đương nhiên, điều ấy cũng không phải tuyệt đối, hiện giờ càng lúc càng có nhiều người bình thường dựa vào sự nỗ lực của chính mình mà phản kháng lại được áp bức từ chủng tộc cùng giai cấp.
Tô Hoài Cẩn bừng tỉnh, đây hẳn là biến tướng của giai cấp thế gia ở hiện thực, người thú, á thú = thế gia, nhân loại bình thường = người thường.
Người bình thường hoàn toàn có năng lực giành lấy một khoảng trời riêng cho bản thân, song cũng có những thành phần giống như Hoắc phu nhân, một hai phải giả dạng thành thế gia, còn quay lại coi khinh người thường, coi xuất thân của mình là một nỗi ô nhục đáng thẹn.
Hoắc phu nhân mất đi chiếc đuôi cáo đằng sau lưng, cả người lập tức thấy không được tự nhiên, bà ta có cảm giác chuyện này thậm chí còn xấu hổ hơn cả việc khỏa thân chạy nhông nhông ngoài đường, càng nghĩ càng thấy dường như cả thế giới đều đang giễu cợt bà ta, khinh thường bà ta. Cuối cùng Hoắc phu nhân cũng không có lòng dạ nào mà quan tâm đến Hoắc Ác Du nữa, mang theo tâm trạng hốt hoảng mà trèo lên xe, vội vàng ra lệnh cho tài xế lái đi.
“Đừng sợ, chúng ta không thèm về chung với người phụ nữ xấu xa đó.” Hoắc Ác Du ghét bỏ mà quăng đuôi của Hoắc phu nhân đi, lại quay người nói với Tô Hoài Cẩn, “Chúng ta đi tới nhà ông nội thôi, tới đó mách ông!”
“Tôi, tôi với cậu đến nhà ông nội cậu hả?” Tô Hoài Cẩn không biết giấc mơ này sẽ còn kéo dài đến khi nào, song cậu vẫn hi vọng nó giữ lại được logic cơ bản.
“Đúng rồi.” Hoắc Ác Du ra vẻ thần bí mà ghé vào tai Tô Hoài Cẩn, nhỏ giọng nói, “Ba mẹ cậu vì phạm tội ngược đãi á thú nhỏ mà đã đi tù chung thân rồi, bây giờ ông nội tui nhận nuôi cậu á, cậu quên rồi sao?”
Tô Hoài Cẩn: “…” Tôi đúng là không biết đó, song Tô Hoài Cẩn vẫn phải khen một câu, không ngờ giấc mơ này lại phát triển đúng trọng tâm như vậy, đầu đuôi ăn khớp một cách kỳ lạ.
“Đừng sợ, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt cậu nữa đâu.” Hoắc Ác Du nhấn mạnh lại một lần nữa với Tô Hoài Cẩn.
Nếu không phải do Tô Hoài Cẩn sợ bị lộ, thì cậu rất muốn nói cho Hoắc Ác Du biết rằng tuổi thơ cậu vẫn rất hạnh phúc đó, hoàn toàn không đến mức rơi vào cảnh hận thù chất chồng hay nước sôi lửa bỏng như vậy đâu. Thời điểm ông nội Tô Hoài Cẩn còn sống, nhà họ Tô cũng đã từng trải qua những tháng ngày yên bình, thậm chí nhà bọn họ còn từng nhảy lên hàng nhị lưu ở 《Thế Gia Phổ》một lần, Tô Hoài Cẩn với thân phận cháu đích tôn được ông nội cực kỳ yêu thương săn sóc, đồng thời cũng được ông kỳ vọng rất cao.
Nhưng Hoắc Ác Du hoàn toàn không biết những điều này, nên trong giấc mơ của hắn, hắn chia sẻ ông nội tốt nhất của mình cho Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn ngây người nhìn nhóc con còn đang nở nụ cười ngốc nghếch trước mặt mình kia, cậu hơi hé miệng…
Sau đó, Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng tỉnh giấc khỏi cơn mơ, từng tia nắng sớm chiếu rọi vào trong phòng, sưởi ấm cả người cậu. Cả đêm ngủ gục trên bàn dĩ nhiên không tránh khỏi việc bị đau lưng, song cảm giác đắm chìm trong sự hạnh phúc mà giấc mơ ấy mang đến vẫn lấn át được cơn đau nhức kia.
Mấy năm qua cậu thật sự đã sống không dễ dàng.
Cuối cùng thì đến lúc này, Tô Hoài Cẩn cũng đã có thể đưa ra kết luận rằng tất cả những chuyện xảy ra trong giấc mơ ấy đều không có thật, bao gồm cả Hoắc Ác Du cũng giữ được ký ức hiện thực kia. Đồng thời cậu cũng cho rằng đấy chỉ là phán đoán chủ quan của bản thân khi nằm mơ, bằng không cậu hoàn toàn không có cách nào giải thích chuyện tại sao mình lại nghĩ rằng Hoắc Ác Du đó cũng có ký ức. Một giấc mơ thôi mà, mơ thì lúc nào chả xuất hiện những điều khó lí giải.
Cũng trong ngày hôm đó, Tô Hoài Cẩn nhận được một đơn hàng chuyển phát nhanh nội thành, chỗ ghi người gửi chỉ có ba từ “Triệu tiên sinh”, một người mà Tô Hoài Cẩn chưa bao giờ nghe tên.
Khi cậu mở ra thì lại thấy…
Một cái bình nước màu đen, được gói trong hộp quà cũng cùng màu, phía dưới lót hoa sơn trà. Trên tấm thiệp ghi lời chúc riêng là một câu nói vô cùng quen mắt: Uống nhiều nước ấm.
Khi ấy lại vừa lúc Mã Lí Áo về tới nhà, cậu chàng vừa liếc mắt một cái đã thấy được món quà trông vô cùng độc đáo này, lập tức hết hô to lại gọi nhỏ một phen. Món quà này đúng là sản phẩm duy nhất được nhãn hiệu Hương Bà Bà cho ra mắt trong năm nay, một chiếc bình nước không thể đựng được nước nóng, giá bán tại cửa hàng là ba vạn tám: “Cái kiểu tặng quà không hiểu nỗi khổ của quần chúng nhân dân gì thế này?”
Tô Hoài Cẩn: “…”
Nhưng mà…
“???” Tô Hoài Cẩn nâng đôi tay vẫn đang nắm chặt của cả hai lên, vừa trắng vừa nhỏ, lại còn lạnh y hệt nhau, chẳng khác nào hai người giấy.
Hoắc Ác Du nhíu mày, dùng giọng điệu ảo não mà lên tiếng: “Sau này tui lớn lên thì sẽ khác.”
Chắc chắn nhóc sẽ nỗ lực thay đổi, biến thành một người sở hữu đôi bàn tay vừa ấm áp vừa to lớn, có thể đủ sức mà trân trọng nắm lấy đôi bàn tay của Tô Hoài Cẩn chỉ bằng một tay, mang đến cho cậu chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại giữa trời đông giá rét.
Tô Hoài Cẩn: … Cũng được đó, nhưng thôi, không cần đâu.
Tô Hoài Cẩn dở khóc dở cười, chỉ biết đáp lại bằng một câu nói giỡn để giải vây: “Chúng ta uống thêm nhiều nước ấm là được.”
Hoắc Ác Du gật đầu như thật, hoàn toàn không hề biết lời vừa rồi chính là câu thoại kinh điển của đám đàn ông cặn bã.
Không biết rốt cục thân nhiệt của cả hai có thay đổi chút nào không, song ít ra thì hành động nắm tay này cũng có tác dụng cho việc “Khôi phục tinh thần lực”, Hoắc Ác Du nháy mắt đã hồi máu, chiếc đuôi khủng long cũng lần nữa mất kiểm soát mà lộ ra, cẩn thận từng li từng tí mà muốn quấn lấy chiếc đuôi mèo màu trắng tinh của Tô Hoài Cẩn, rồi lại sợ sệt mà không dám đụng vào, cuối cùng chỉ có thể vung qua vung lại giữa cả hai.
Cùng lúc đó, Hoắc phu nhân còn đang dồn hết tâm trí vào công cuộc hủy hoại thanh danh của Hoắc Ác Du trước mặt các phụ huynh khác. Dù cho Tô Hoài Cẩn chỉ là một kẻ đứng ngoài quan sát, song cậu vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, bởi hoàn cảnh gia đình không được trọn vẹn của mình, nên mỗi khi chứng kiến những tình huống liên quan đến vấn đề này, cảm xúc của cậu sẽ luôn có chút kích động hơn bình thường.
“Là các bạn kia bắt nạt cháu trước nên Hoắc Ác Du mới phản kháng.” Tô Hoài Cẩn đứng dậy, chủ động giải thích lại tình huống khi ấy, cũng do cậu biết rất rõ rằng đây chỉ là một giấc mơ, nên Tô Hoài Cẩn cũng mặc kệ việc lời phản biện của mình hiện giờ có phù hợp với tuổi tác hay không, “Chuyện xảy ra ắt phải có nguyên nhân đầu đuôi, cô Hoắc à, không có ai dạy cô rằng không nên vội vàng đưa ra kết luận hay sao? Người trong cuộc may ra mới biết là cô đang bảo vệ con riêng, chứ người ngoài nhìn vào còn tưởng cô đang cố gắng vu oan giá họa lên đầu Hoắc Ác Du đấy.”
Hoắc phu nhân bị Tô Hoài Cẩn nói trúng tim đen ngay thẳng mặt, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, song dù có nỗ lực che giấu đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể lấp liếm được vẻ tái nhợt cùng bất lực kia.
Bà ta chỉ có thể lấy sự giận dữ ra để che đậy đi dáng vẻ chột dạ của bản thân: “Cháu, cháu đang nói cái gì vậy! Sao cháu có thể thiếu giáo dục như thế hả!”
“Cậu ấy chỉ nói thật mà thôi, nếu bà không tin thì cứ việc đi xem lại camera giám sát, mọi chuyện sẽ rõ.” Hoắc Ác Du cuối cùng cũng quyết tâm phản kháng, song không phải vì bản thân mà là vì Tô Hoài Cẩn, cho dù chỉ là một giấc mơ, nhóc cũng tuyệt đối không muốn Tô Hoài Cẩn bị nghi ngờ, bị tổn thương, “Đây mới thật sự là bảo vệ, thứ mà Hoắc phu nhân đây không có đấy.”
Hoắc Ác Du vẫn luôn dùng xưng hô “Hoắc phu nhân” xa lạ ấy để gọi mẹ kế, bà ta chỉ đơn giản là phu nhân của ngài Hoắc, không có bất cứ quan hệ gì với nhóc, dù chỉ là một tiếng “dì” bà ta cũng không xứng được gọi.
“Tiểu, Tiểu Du…” Hoắc phu nhân dám to tiếng với Tô Hoài Cẩn là thế, song bà ta lại tuyệt không có gan xảy ra tranh trấp chính diện với Hoắc Ác Du, chỉ có thể diễn vai một người mẹ kế hiền lành nhút nhát.
Hoắc Ác Du không thèm liếc nhìn dáng vẻ nhập diễn của bà ta lấy một cái, nhóc nói xong thì bước thẳng, cực kỳ vội vàng mà nắm tay Tô Hoài Cẩn đi rêu rao khắp chốn, quả thực chỉ hận không thể nói cho tất cả mọi người biết rằng quan hệ giữa nhóc và Tô Hoài Cẩn là tốt nhất quả đất. Kể từ khi tay Hoắc Ác Du nắm được tay Tô Hoài Cẩn xong, nhóc đã hoàn toàn không có ý muốn buông ra, đối với Hoắc Ác Du mà nói, điều này không khác gì một vinh dự, một huân chương mà nhóc nhận được.
Camera giám sát rất nhanh đã khiến chân tướng được lộ diện.
Tỉ lệ giữa á thú so với người thú hiện giờ đã đến mức một phần mười, và cũng chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá ngưỡng cửa một phần mười một, điều này khiến cho Hiệp Hội Bảo Vệ Á Thú càng thêm nghiêm ngặt trong việc bảo hộ những á thú quý hiếm, chỉ là một cuộc cãi vã bình thường thôi cũng đã có thể dẫn đến việc bị cáo tội trước tòa, chứ đừng nói là hành động xô đẩy động tay động chân như trong camera giám sát.
Hơn thế nữa, Tô Hoài Cẩn còn là một á thú nhỏ mới chỉ năm tuổi, tỉ lệ á thú nhỏ chết yểu cực kỳ kinh khủng, đòi hỏi sự bảo bọc và chăm sóc hết mực, dù cho đối tượng bắt nạt á thú chỉ là một đám nhóc người thú đồng trang lứa, thì hành động này cũng tuyệt đối không được phép.
Phụ huynh của đám nhóc kia nhanh chóng tỏ vẻ hổ thẹn, liên tục xin lỗi và đưa ra hứa hẹn sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lại các con sau khi về nhà, không ai trong số họ muốn bị đưa lên mặt báo với tin tức bắt nạt á thú cả.
Còn Hoắc Ác Du lại được khen ngợi bởi đã “Anh dũng đứng ra bảo vệ á thú, giúp đỡ bạn học”.
Mọi chuyện được giải quyết rất nhanh chóng và trôi chảy, càng khiến cho lời nói “Gây sự vô cớ” của Hoắc phu nhân thêm phần vô lý, cũng không phải là bà ta không biết cách xử lý chuyện này sao cho êm đẹp yên ổn, mà là bà ta căn bản không muốn thế. Chiếc đuôi cáo phía sau lưng bà ta vẫn luôn một mực rũ xuống từ đầu đến cuối, mới đầu còn có thể khen là cao quý ưu nhã, biết kiềm chế thú tính, song giờ đây lại thành ủ rũ cụp đuôi.
Là hồ ly, song lại chưa thành tinh.
Hoắc phu nhân sợ chuyện này sẽ truyền đến tai ông Hoắc, cũng mặc kệ mặt mũi mà dốc sức lấy lòng Hoắc Ác Du.
Hoắc Ác Du đã sớm quen với việc bà ta trước ngạo mạn sau cung kính từ lâu, cũng thừa kinh nghiệm để đối phó. Khi cả ba đã đứng trước chiếc xe hơi dài màu đen đậu trước cổng trường, Hoắc Ác Du một tay nắm tay Tô Hoài Cẩn, một tay vươn ra trước mặt Hoắc phu nhân: “Đưa cái đuôi kia của bà cho tôi, tôi sẽ cân nhắc việc không mách ông nội.”
Biểu cảm trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Hoắc phu nhân gần như đã nứt ra.
Tô Hoài Cẩn cũng mở to hai mắt. Đưa đuôi cho cậu là sao? Chuyện gì đây?
Hoắc Ác Du trưng ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, rất có ý “Đây là cơ hội cuối cùng rồi đấy” mà tiếp tục nói với Hoắc phu nhân: “Không đưa chứ gì, vậy tôi sẽ gọi điện cho ông nội.”
Cũng chỉ có vị đại Phật là ông nội nhóc mới đủ sức để trấn áp cái nhà toàn yêu ma quỷ quái này.
“Đưa đưa đưa.” Hoắc phu nhân cực kỳ bẽ mặt, điều bà ta sợ nhất chính là bị người khác phát hiện thân phận thật, biết được dáng vẻ hiện giờ là do bà ta cải trang mà thành, kể từ khi thành công “bay lên” nhờ việc câu được Hoắc tiên sinh, bà ta càng lúc càng ghét bỏ xuất thân thấp kém của bản thân. Vậy mà trước mặt biết bao người như hiện tại, bà ta vẫn bị buộc phải bóc ra lớp mặt nạ đang đeo.
Hoắc phu nhân tự tay tháo chiếc đuôi thoạt nhìn cực kỳ thật kia xuống, không những thế bà ta còn phải nín nhịn cục tức, nở nụ cười mỉm mà đưa nó cho Hoắc Ác Du, sợ đối phương chơi không đủ vui, không đủ đã.
“Là người thường thì cứ làm người thường đi, giả bộ bản thân có đuôi hồ ly làm gì?” Hoắc Ác Du cười nhạo. Trong thế giới mà tồn tại cả á thú lẫn người thú này, quần thể chiếm số đông vẫn là người bình thường, hầu hết những người thuộc diện bình thường đó đều không sở hữu năng lực siêu việt như người thú. Đương nhiên, điều ấy cũng không phải tuyệt đối, hiện giờ càng lúc càng có nhiều người bình thường dựa vào sự nỗ lực của chính mình mà phản kháng lại được áp bức từ chủng tộc cùng giai cấp.
Tô Hoài Cẩn bừng tỉnh, đây hẳn là biến tướng của giai cấp thế gia ở hiện thực, người thú, á thú = thế gia, nhân loại bình thường = người thường.
Người bình thường hoàn toàn có năng lực giành lấy một khoảng trời riêng cho bản thân, song cũng có những thành phần giống như Hoắc phu nhân, một hai phải giả dạng thành thế gia, còn quay lại coi khinh người thường, coi xuất thân của mình là một nỗi ô nhục đáng thẹn.
Hoắc phu nhân mất đi chiếc đuôi cáo đằng sau lưng, cả người lập tức thấy không được tự nhiên, bà ta có cảm giác chuyện này thậm chí còn xấu hổ hơn cả việc khỏa thân chạy nhông nhông ngoài đường, càng nghĩ càng thấy dường như cả thế giới đều đang giễu cợt bà ta, khinh thường bà ta. Cuối cùng Hoắc phu nhân cũng không có lòng dạ nào mà quan tâm đến Hoắc Ác Du nữa, mang theo tâm trạng hốt hoảng mà trèo lên xe, vội vàng ra lệnh cho tài xế lái đi.
“Đừng sợ, chúng ta không thèm về chung với người phụ nữ xấu xa đó.” Hoắc Ác Du ghét bỏ mà quăng đuôi của Hoắc phu nhân đi, lại quay người nói với Tô Hoài Cẩn, “Chúng ta đi tới nhà ông nội thôi, tới đó mách ông!”
“Tôi, tôi với cậu đến nhà ông nội cậu hả?” Tô Hoài Cẩn không biết giấc mơ này sẽ còn kéo dài đến khi nào, song cậu vẫn hi vọng nó giữ lại được logic cơ bản.
“Đúng rồi.” Hoắc Ác Du ra vẻ thần bí mà ghé vào tai Tô Hoài Cẩn, nhỏ giọng nói, “Ba mẹ cậu vì phạm tội ngược đãi á thú nhỏ mà đã đi tù chung thân rồi, bây giờ ông nội tui nhận nuôi cậu á, cậu quên rồi sao?”
Tô Hoài Cẩn: “…” Tôi đúng là không biết đó, song Tô Hoài Cẩn vẫn phải khen một câu, không ngờ giấc mơ này lại phát triển đúng trọng tâm như vậy, đầu đuôi ăn khớp một cách kỳ lạ.
“Đừng sợ, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt cậu nữa đâu.” Hoắc Ác Du nhấn mạnh lại một lần nữa với Tô Hoài Cẩn.
Nếu không phải do Tô Hoài Cẩn sợ bị lộ, thì cậu rất muốn nói cho Hoắc Ác Du biết rằng tuổi thơ cậu vẫn rất hạnh phúc đó, hoàn toàn không đến mức rơi vào cảnh hận thù chất chồng hay nước sôi lửa bỏng như vậy đâu. Thời điểm ông nội Tô Hoài Cẩn còn sống, nhà họ Tô cũng đã từng trải qua những tháng ngày yên bình, thậm chí nhà bọn họ còn từng nhảy lên hàng nhị lưu ở 《Thế Gia Phổ》một lần, Tô Hoài Cẩn với thân phận cháu đích tôn được ông nội cực kỳ yêu thương săn sóc, đồng thời cũng được ông kỳ vọng rất cao.
Nhưng Hoắc Ác Du hoàn toàn không biết những điều này, nên trong giấc mơ của hắn, hắn chia sẻ ông nội tốt nhất của mình cho Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn ngây người nhìn nhóc con còn đang nở nụ cười ngốc nghếch trước mặt mình kia, cậu hơi hé miệng…
Sau đó, Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng tỉnh giấc khỏi cơn mơ, từng tia nắng sớm chiếu rọi vào trong phòng, sưởi ấm cả người cậu. Cả đêm ngủ gục trên bàn dĩ nhiên không tránh khỏi việc bị đau lưng, song cảm giác đắm chìm trong sự hạnh phúc mà giấc mơ ấy mang đến vẫn lấn át được cơn đau nhức kia.
Mấy năm qua cậu thật sự đã sống không dễ dàng.
Cuối cùng thì đến lúc này, Tô Hoài Cẩn cũng đã có thể đưa ra kết luận rằng tất cả những chuyện xảy ra trong giấc mơ ấy đều không có thật, bao gồm cả Hoắc Ác Du cũng giữ được ký ức hiện thực kia. Đồng thời cậu cũng cho rằng đấy chỉ là phán đoán chủ quan của bản thân khi nằm mơ, bằng không cậu hoàn toàn không có cách nào giải thích chuyện tại sao mình lại nghĩ rằng Hoắc Ác Du đó cũng có ký ức. Một giấc mơ thôi mà, mơ thì lúc nào chả xuất hiện những điều khó lí giải.
Cũng trong ngày hôm đó, Tô Hoài Cẩn nhận được một đơn hàng chuyển phát nhanh nội thành, chỗ ghi người gửi chỉ có ba từ “Triệu tiên sinh”, một người mà Tô Hoài Cẩn chưa bao giờ nghe tên.
Khi cậu mở ra thì lại thấy…
Một cái bình nước màu đen, được gói trong hộp quà cũng cùng màu, phía dưới lót hoa sơn trà. Trên tấm thiệp ghi lời chúc riêng là một câu nói vô cùng quen mắt: Uống nhiều nước ấm.
Khi ấy lại vừa lúc Mã Lí Áo về tới nhà, cậu chàng vừa liếc mắt một cái đã thấy được món quà trông vô cùng độc đáo này, lập tức hết hô to lại gọi nhỏ một phen. Món quà này đúng là sản phẩm duy nhất được nhãn hiệu Hương Bà Bà cho ra mắt trong năm nay, một chiếc bình nước không thể đựng được nước nóng, giá bán tại cửa hàng là ba vạn tám: “Cái kiểu tặng quà không hiểu nỗi khổ của quần chúng nhân dân gì thế này?”
Tô Hoài Cẩn: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất