Chương 9
“Vào đi,” Hòa Ngưng vỗ mông cậu, hất cằm ra hiệu, “Lên giường.”
Hắn lại muốn giở trò gì đây?
Dương Hi ngờ vực nhưng vẫn nghe lời bước đến bên giường ngồi xuống.
Cậu may mắn phát hiện, hình như lời tỏ tình của mình có tác dụng rồi, xem ra tạm thời Hòa Ngưng sẽ không có ý định giết cậu.
Dương Hi ngồi trên giường lia mắt sang phải, cửa phòng không đóng, nếu chạy một mạch chắc sẽ không lâu đâu.
“Ăn kẹo không?”
Lời mời đột ngột cắt ngang đoạn tưởng tượng của cậu, Hòa Ngưng mở ngăn kéo bàn đọc sách, lấy một chiếc hộp đóng gói xinh xắn mà quái lạ.
“Hả?”
Dương Hi nhất thời không phản ứng kịp, nhưng trong lòng lờ mờ có dự cảm không lành.
“Có ăn kẹo không?”
Chiếc hộp màu hoa hồng được mang tới trước mặt Dương Hi, bên trong chỉ có bốn viên kẹo, xếp ngay ngắn gọn gàng theo từng khay với hoa văn tinh tế bên trong.
Dương Hi ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hòa Ngưng, vẻ mặt hắn rất tự nhiên như một thầy giáo tặng thưởng cho trò ngoan.
“Không… Không cần.”
Dương Hi mím môi nghiêng đầu, trực giác mách bảo cậu những viên kẹo màu sắc sặc sỡ và lấp lánh như pha lê này tuyệt đối không phải đồ chơi dỗ trẻ con, mà là thứ còn độc hơn thuốc độc gấp trăm lần.
“Chọn một viên đi.”
Giọng điệu ép buộc, hiển nhiên Dương Hi không còn lựa chọn nào khác.
Khuôn mặt Hòa Ngưng lập tức tràn đầy nguy hiểm: “Không chọn thì nhét hết vào miệng.”
Dương Hi chần chừ cầm một viên trong đó lên, cho vào miệng dưới ánh mắt bức bách của Hòa Ngưng.
Thuốc độc sao?
Dương Hi ngậm kẹo trong miệng nhưng không dám tùy tiện nuốt xuống, Hòa Ngưng lạnh lùng dòm cậu nói: “Không có độc, căng thẳng cái gì.”
Dương Hi nửa tin nửa ngờ, bắt đầu nhai nuốt.
Vị việt quất, rất ngọt, là kẹo mềm.
Dương Hi càng ăn càng thấy lạ, nhưng không rõ lạ ở đâu.
Hòa Ngưng nhìn chằm chằm vào quai hàm đang hoạt động của cậu, đáy mắt trầm tĩnh có sự mong chờ quái dị.
Hắn thỏa mãn nhìn Dương Hi nuốt xong mới để hộp lại chỗ cũ.
Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Dương Hi cảm thấy hơi khó thở, có phải gian phòng này ngột ngạt quá không?
“Anh cho em ăn cái gì vậy?”
Giọng khàn đến mức, cậu không dám tin đó là âm thanh phát ra từ miệng mình.
Hòa Ngưng im lặng, Dương Hi cảm giác như có quả đạn đang bị kích nổ trong cơ thể mình, cảm giác nóng rần và tê dại khác thường lan tỏa từ khắp nơi, cả người cậu mềm nhũn ngã xuống giường.
Nóng quá…
Cậu liên tục kéo áo ngủ, dán người lên tấm chăn để hơi nóng tản đi.
“Cảm giác thế nào?”
Hòa Ngưng sờ gương mặt đỏ bừng của cậu, cười nham hiểm.
“Nóng quá…”
Dương Hi cảm giác khuôn mặt nóng hổi được thứ gì đó lành lạnh dán lên, cậu muốn vươn tay nắm lấy thứ giải nhiệt đó, nhưng lại đụng phải Hòa Ngưng bèn rút tay về.
Dương Hi mơ màng nhìn thấy Hòa Ngừng thong thả set chân máy và máy quay phim kỹ thuật số bên giường, cẩn thận điều chỉnh ống kính.
“Anh đang… làm gì vậy?” Dương Hi khó hiểu nhìn máy quay, trái tim siết chặt.
Dương Hi trong máy quay đang nghiêng người nằm trên giường, quần áo xộc xệch, nửa vai lộ ra, bắp đùi trắng như tuyết dưới tấm áo ngủ nửa che nửa hở. Cậu vô thức nhìn về phía máy quay, trông mái tóc lộn xộn và khuôn mặt đỏ bừng vô cùng gợi tình.
“Rất xinh đẹp.”
Hòa Ngưng khoanh tay thưởng thức tư thế quyến rũ của người trên giường, chăm chú quan sát liếm khóe môi, cho đến khi Dương Hi đưa tay sờ xuống phía dưới, hắn lại kịp thời ngăn cản cậu.
“Mới nhiêu đó mà đã không nhịn được à?”
Âm thanh như cười mà không phải cười quanh quẩn bên tai, ngay sau đó hai tay bị túm lên đỉnh đầu.
Cánh môi mát lạnh đáp xuống gò má đang đỏ bừng vì nóng, chặn lại tiếng thở dốc của cậu.
“Ưm…”
Một vật thể ẩm ướt dẻo dai vọt thẳng vào hút lấy hương vị của cậu, liếm dưới lưỡi cậu phát ra tiếng nước tí tách, nước bọt mất kiểm soát tràn ra bên khóe môi không thể khép lại, cậu muốn tránh khỏi vật thể lạ cướp mất hơi thở của mình, nhưng Hòa Ngưng lại càng hôn sâu hơn.
Cơ thể bị khóa chặt không có chỗ trốn, ngay lúc cậu sắp mất cả tầm nhìn mơ hồ của mình, rốt cuộc không khí trong lành rót vào phổi lần nữa.
“Ha… A…” Dương Hi liều mạng há miệng hít thở, Hòa Ngưng cởi quần áo trên người cậu ném sang bên cạnh, hắn lại tấn công đầu v* có gắn khuyên bạc của cậu, tàn nhẫn dùng môi răng ngậm kéo, “Ưm… Đau…” Bộ phận nhạy cảm truyền đến cảm giác bị kéo, cậu hơi vặn vẹo thân trên, lại bị cắn một cái không nặng không nhẹ.
“A!”
Mãi đến khi hai hạt đậu mềm đỏ đến mức sắp rỉ máu, Hòa Ngưng mới mỉm cười nhìn đôi mắt rưng rưng chực khóc kia, “Em cắn tôi, giờ trả xong rồi nhé.”
Đồ hẹp hòi ăn miếng trả miếng!
Hòa Ngưng kéo tay cậu xuống, đầu ngón tay sờ vào một chút chất lỏng trơn ướt, cảm xúc cứng rắn khiến Dương Hi cũng phải giật mình.
“Muốn lắm đúng không?”
Nỗi xấu hổ vì bàn tay bị người ta kéo xuống tự vuốt ve bản thân, gần như nhấn chìm ý chí của cậu, “Ừm…”
“Vậy phải xem biểu hiện của em.”
Hòa Ngưng đỡ Dương Hi trần như nhộng lên, nâng cằm cậu lại gần giữa hai chân mình.
Dương Hi nhẫn nhịn nhu cầu của em mình, quỳ xuống ghé vào trước người hắn, đũng quần căng phồng hiện ra trước mắt cậu. Hòa Ngưng cởi quần ra, bộ phận hùng vĩ áp sát vào chóp mũi Dương Hi, mùi hương nam tính mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở cậu.
“Ngoan, há miệng.”
Dương Hi thấp thỏm nắm chặt con yêu quái khổng lồ mà cậu ngày đêm khao khát, cậu chưa bao giờ nghĩ nó sẽ là công cụ tra tấn để trừng phạt mình.
“Tốt lắm…” Đầu lưỡi khéo léo liếm lên, Hòa Ngưng nheo mắt đè đầu cậu ra lệnh, “Nhớ kỹ, dùng môi và đầu lưỡi…”
Vật hình trụ thô to dẻo dai đè ép đầu lưỡi xông vào vòm miệng cậu, đầu óc Dương Hi quay cuồng muốn vươn tay giải quyết nhu cầu của mình, nhưng bị Hòa Ngưng giữ hai tay.
“Bây giờ chưa được.”
“Hức…”
“Ừm… Đưa tới cổ họng, cố gắng nuốt vào.” Hòa Ngưng an ủi xoa gương mặt đỏ hồng của Dương Hi, quái vật giữa quần nhổng cao, tiến sâu vào cổ họng tắc nghẽn, cảm giác mắc ói khiến cậu nghẹn ngào kêu rên, Dương Hi khó chịu cau mày, bàn tay bị trói buộc siết chặt ga giường, cậu không có kinh nghiệm thổi kèn nên bị thằng em Hòa Ngưng đấm đá trong miệng rất dữ.
Khó chịu quá…
Có vẻ Hòa Ngưng hơi bất mãn, chú đại bàng đang cứng ngắc cuối cùng cũng rời khỏi khoang miệng bị xâm nhập của cậu, Dương Hi thoát kiếp đày đọa khó nén ho khan, “Khụ khụ…”
“Quá kém cỏi.” Hòa Ngưng thất vọng đánh giá, “Nhưng không sao, còn nhiều thời gian…”
Dương Hi nằm trên giường vô thức rụt tay chân, giây sau lại bị người ta tách hai chân ra.
Lỗ nhỏ màu hồng bài tiết dịch ruột non óng ánh rất hấp dẫn, hai ngón tay nhanh chóng đâm vào bên trong ấm áp, “A…” Khoái cảm khi bị ấn vào tuyến tiền liệt như cơn mưa nặng hạt trút khắp cơ thể đang nứt nẻ vì động tình, cậu ngước cổ lên, xấu hổ khát khao bị ngược đãi càng mạnh hơn nữa.
“Sướng lắm à?”
“Ừm…”
“Sẽ còn sướng hơn nữa…” Hòa Ngưng hôn vành tai đỏ ửng của cậu, dưới sự bôi trơn của dịch ruột non thẳng tiến từng bước vào ngõ nhỏ mềm mại.
“Ư hư… A, Hòa Ngưng…” Hai chân Dương Hi quặp lấy eo hắn theo bản năng, rên rỉ mê loạn, từng lỗ chân lông đều kêu gào dục vọng cần được thỏa mãn, ánh sáng kỳ dị lập lòe trên thiết bị bên giường rơi vào khóe mắt cậu, sau khi nhận ra đó là cái gì, cậu hốt hoảng đẩy vai Hòa Ngưng.
“Không, cái kia… Không muốn…” Cảm giác sỉ nhục khi bị quay phim khiến cơ bắp khắp người cậu căng cứng, Hòa Ngưng thở hổn hển ra vẻ bất đắc dĩ dừng động tác, “Không muốn sao?”
“Không! Không…” Điểm nhạy cảm nảy lên nhắc nhở cậu về nhu cầu bản năng của cơ thể, cậu khóc lóc cọ lên eo Hòa Ngưng, dưới sự tra tấn của tình dục không thể giải thích được, “Muốn…”
Hòa Ngưng cắn vành tai bị nước mắt thấm ướt, nhẹ nhàng đâm một cú, “Rốt cuộc em muốn hay là không muốn?”
Dương Hi kích động ôm cổ hắn, “Muốn… Em muốn…”
“Thất thường quá nha…”
Giọng Hòa Ngưng cưng chiều thục vào sâu hơn, tòa thành chống cự của Dương Hi đã sụp đổ rầm rầm, sự kiềm chế đang nhảy múa trên lưỡi dao dục vọng. Cậu gào khóc bắn ra, nhưng con khủng long trong cơ thể vẫn không có ý định đình chiến, mỗi cú thúc đều rút ra phân nửa rồi tông vào chôz sâu nhất, quấy cơ thể không còn sức phản kháng thành một đống bột nhão.
Thằng em sau khi xuất tinh liên tục cương lên dưới tác dụng của thuốc, Hòa Ngưng nâng gáy cậu lên cắn vào bên gáy xinh đẹp, giọng nói như ma quỷ bay vào lỗ tai: “Thật sự muốn chơi chết em luôn…”
Hắn hành hạ cậu trai dưới thân suốt đêm, ánh sáng nhấp nháy thu hết đêm dài dâm dục vào ống kính.Hết chương thứ chín
Hắn lại muốn giở trò gì đây?
Dương Hi ngờ vực nhưng vẫn nghe lời bước đến bên giường ngồi xuống.
Cậu may mắn phát hiện, hình như lời tỏ tình của mình có tác dụng rồi, xem ra tạm thời Hòa Ngưng sẽ không có ý định giết cậu.
Dương Hi ngồi trên giường lia mắt sang phải, cửa phòng không đóng, nếu chạy một mạch chắc sẽ không lâu đâu.
“Ăn kẹo không?”
Lời mời đột ngột cắt ngang đoạn tưởng tượng của cậu, Hòa Ngưng mở ngăn kéo bàn đọc sách, lấy một chiếc hộp đóng gói xinh xắn mà quái lạ.
“Hả?”
Dương Hi nhất thời không phản ứng kịp, nhưng trong lòng lờ mờ có dự cảm không lành.
“Có ăn kẹo không?”
Chiếc hộp màu hoa hồng được mang tới trước mặt Dương Hi, bên trong chỉ có bốn viên kẹo, xếp ngay ngắn gọn gàng theo từng khay với hoa văn tinh tế bên trong.
Dương Hi ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hòa Ngưng, vẻ mặt hắn rất tự nhiên như một thầy giáo tặng thưởng cho trò ngoan.
“Không… Không cần.”
Dương Hi mím môi nghiêng đầu, trực giác mách bảo cậu những viên kẹo màu sắc sặc sỡ và lấp lánh như pha lê này tuyệt đối không phải đồ chơi dỗ trẻ con, mà là thứ còn độc hơn thuốc độc gấp trăm lần.
“Chọn một viên đi.”
Giọng điệu ép buộc, hiển nhiên Dương Hi không còn lựa chọn nào khác.
Khuôn mặt Hòa Ngưng lập tức tràn đầy nguy hiểm: “Không chọn thì nhét hết vào miệng.”
Dương Hi chần chừ cầm một viên trong đó lên, cho vào miệng dưới ánh mắt bức bách của Hòa Ngưng.
Thuốc độc sao?
Dương Hi ngậm kẹo trong miệng nhưng không dám tùy tiện nuốt xuống, Hòa Ngưng lạnh lùng dòm cậu nói: “Không có độc, căng thẳng cái gì.”
Dương Hi nửa tin nửa ngờ, bắt đầu nhai nuốt.
Vị việt quất, rất ngọt, là kẹo mềm.
Dương Hi càng ăn càng thấy lạ, nhưng không rõ lạ ở đâu.
Hòa Ngưng nhìn chằm chằm vào quai hàm đang hoạt động của cậu, đáy mắt trầm tĩnh có sự mong chờ quái dị.
Hắn thỏa mãn nhìn Dương Hi nuốt xong mới để hộp lại chỗ cũ.
Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Dương Hi cảm thấy hơi khó thở, có phải gian phòng này ngột ngạt quá không?
“Anh cho em ăn cái gì vậy?”
Giọng khàn đến mức, cậu không dám tin đó là âm thanh phát ra từ miệng mình.
Hòa Ngưng im lặng, Dương Hi cảm giác như có quả đạn đang bị kích nổ trong cơ thể mình, cảm giác nóng rần và tê dại khác thường lan tỏa từ khắp nơi, cả người cậu mềm nhũn ngã xuống giường.
Nóng quá…
Cậu liên tục kéo áo ngủ, dán người lên tấm chăn để hơi nóng tản đi.
“Cảm giác thế nào?”
Hòa Ngưng sờ gương mặt đỏ bừng của cậu, cười nham hiểm.
“Nóng quá…”
Dương Hi cảm giác khuôn mặt nóng hổi được thứ gì đó lành lạnh dán lên, cậu muốn vươn tay nắm lấy thứ giải nhiệt đó, nhưng lại đụng phải Hòa Ngưng bèn rút tay về.
Dương Hi mơ màng nhìn thấy Hòa Ngừng thong thả set chân máy và máy quay phim kỹ thuật số bên giường, cẩn thận điều chỉnh ống kính.
“Anh đang… làm gì vậy?” Dương Hi khó hiểu nhìn máy quay, trái tim siết chặt.
Dương Hi trong máy quay đang nghiêng người nằm trên giường, quần áo xộc xệch, nửa vai lộ ra, bắp đùi trắng như tuyết dưới tấm áo ngủ nửa che nửa hở. Cậu vô thức nhìn về phía máy quay, trông mái tóc lộn xộn và khuôn mặt đỏ bừng vô cùng gợi tình.
“Rất xinh đẹp.”
Hòa Ngưng khoanh tay thưởng thức tư thế quyến rũ của người trên giường, chăm chú quan sát liếm khóe môi, cho đến khi Dương Hi đưa tay sờ xuống phía dưới, hắn lại kịp thời ngăn cản cậu.
“Mới nhiêu đó mà đã không nhịn được à?”
Âm thanh như cười mà không phải cười quanh quẩn bên tai, ngay sau đó hai tay bị túm lên đỉnh đầu.
Cánh môi mát lạnh đáp xuống gò má đang đỏ bừng vì nóng, chặn lại tiếng thở dốc của cậu.
“Ưm…”
Một vật thể ẩm ướt dẻo dai vọt thẳng vào hút lấy hương vị của cậu, liếm dưới lưỡi cậu phát ra tiếng nước tí tách, nước bọt mất kiểm soát tràn ra bên khóe môi không thể khép lại, cậu muốn tránh khỏi vật thể lạ cướp mất hơi thở của mình, nhưng Hòa Ngưng lại càng hôn sâu hơn.
Cơ thể bị khóa chặt không có chỗ trốn, ngay lúc cậu sắp mất cả tầm nhìn mơ hồ của mình, rốt cuộc không khí trong lành rót vào phổi lần nữa.
“Ha… A…” Dương Hi liều mạng há miệng hít thở, Hòa Ngưng cởi quần áo trên người cậu ném sang bên cạnh, hắn lại tấn công đầu v* có gắn khuyên bạc của cậu, tàn nhẫn dùng môi răng ngậm kéo, “Ưm… Đau…” Bộ phận nhạy cảm truyền đến cảm giác bị kéo, cậu hơi vặn vẹo thân trên, lại bị cắn một cái không nặng không nhẹ.
“A!”
Mãi đến khi hai hạt đậu mềm đỏ đến mức sắp rỉ máu, Hòa Ngưng mới mỉm cười nhìn đôi mắt rưng rưng chực khóc kia, “Em cắn tôi, giờ trả xong rồi nhé.”
Đồ hẹp hòi ăn miếng trả miếng!
Hòa Ngưng kéo tay cậu xuống, đầu ngón tay sờ vào một chút chất lỏng trơn ướt, cảm xúc cứng rắn khiến Dương Hi cũng phải giật mình.
“Muốn lắm đúng không?”
Nỗi xấu hổ vì bàn tay bị người ta kéo xuống tự vuốt ve bản thân, gần như nhấn chìm ý chí của cậu, “Ừm…”
“Vậy phải xem biểu hiện của em.”
Hòa Ngưng đỡ Dương Hi trần như nhộng lên, nâng cằm cậu lại gần giữa hai chân mình.
Dương Hi nhẫn nhịn nhu cầu của em mình, quỳ xuống ghé vào trước người hắn, đũng quần căng phồng hiện ra trước mắt cậu. Hòa Ngưng cởi quần ra, bộ phận hùng vĩ áp sát vào chóp mũi Dương Hi, mùi hương nam tính mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở cậu.
“Ngoan, há miệng.”
Dương Hi thấp thỏm nắm chặt con yêu quái khổng lồ mà cậu ngày đêm khao khát, cậu chưa bao giờ nghĩ nó sẽ là công cụ tra tấn để trừng phạt mình.
“Tốt lắm…” Đầu lưỡi khéo léo liếm lên, Hòa Ngưng nheo mắt đè đầu cậu ra lệnh, “Nhớ kỹ, dùng môi và đầu lưỡi…”
Vật hình trụ thô to dẻo dai đè ép đầu lưỡi xông vào vòm miệng cậu, đầu óc Dương Hi quay cuồng muốn vươn tay giải quyết nhu cầu của mình, nhưng bị Hòa Ngưng giữ hai tay.
“Bây giờ chưa được.”
“Hức…”
“Ừm… Đưa tới cổ họng, cố gắng nuốt vào.” Hòa Ngưng an ủi xoa gương mặt đỏ hồng của Dương Hi, quái vật giữa quần nhổng cao, tiến sâu vào cổ họng tắc nghẽn, cảm giác mắc ói khiến cậu nghẹn ngào kêu rên, Dương Hi khó chịu cau mày, bàn tay bị trói buộc siết chặt ga giường, cậu không có kinh nghiệm thổi kèn nên bị thằng em Hòa Ngưng đấm đá trong miệng rất dữ.
Khó chịu quá…
Có vẻ Hòa Ngưng hơi bất mãn, chú đại bàng đang cứng ngắc cuối cùng cũng rời khỏi khoang miệng bị xâm nhập của cậu, Dương Hi thoát kiếp đày đọa khó nén ho khan, “Khụ khụ…”
“Quá kém cỏi.” Hòa Ngưng thất vọng đánh giá, “Nhưng không sao, còn nhiều thời gian…”
Dương Hi nằm trên giường vô thức rụt tay chân, giây sau lại bị người ta tách hai chân ra.
Lỗ nhỏ màu hồng bài tiết dịch ruột non óng ánh rất hấp dẫn, hai ngón tay nhanh chóng đâm vào bên trong ấm áp, “A…” Khoái cảm khi bị ấn vào tuyến tiền liệt như cơn mưa nặng hạt trút khắp cơ thể đang nứt nẻ vì động tình, cậu ngước cổ lên, xấu hổ khát khao bị ngược đãi càng mạnh hơn nữa.
“Sướng lắm à?”
“Ừm…”
“Sẽ còn sướng hơn nữa…” Hòa Ngưng hôn vành tai đỏ ửng của cậu, dưới sự bôi trơn của dịch ruột non thẳng tiến từng bước vào ngõ nhỏ mềm mại.
“Ư hư… A, Hòa Ngưng…” Hai chân Dương Hi quặp lấy eo hắn theo bản năng, rên rỉ mê loạn, từng lỗ chân lông đều kêu gào dục vọng cần được thỏa mãn, ánh sáng kỳ dị lập lòe trên thiết bị bên giường rơi vào khóe mắt cậu, sau khi nhận ra đó là cái gì, cậu hốt hoảng đẩy vai Hòa Ngưng.
“Không, cái kia… Không muốn…” Cảm giác sỉ nhục khi bị quay phim khiến cơ bắp khắp người cậu căng cứng, Hòa Ngưng thở hổn hển ra vẻ bất đắc dĩ dừng động tác, “Không muốn sao?”
“Không! Không…” Điểm nhạy cảm nảy lên nhắc nhở cậu về nhu cầu bản năng của cơ thể, cậu khóc lóc cọ lên eo Hòa Ngưng, dưới sự tra tấn của tình dục không thể giải thích được, “Muốn…”
Hòa Ngưng cắn vành tai bị nước mắt thấm ướt, nhẹ nhàng đâm một cú, “Rốt cuộc em muốn hay là không muốn?”
Dương Hi kích động ôm cổ hắn, “Muốn… Em muốn…”
“Thất thường quá nha…”
Giọng Hòa Ngưng cưng chiều thục vào sâu hơn, tòa thành chống cự của Dương Hi đã sụp đổ rầm rầm, sự kiềm chế đang nhảy múa trên lưỡi dao dục vọng. Cậu gào khóc bắn ra, nhưng con khủng long trong cơ thể vẫn không có ý định đình chiến, mỗi cú thúc đều rút ra phân nửa rồi tông vào chôz sâu nhất, quấy cơ thể không còn sức phản kháng thành một đống bột nhão.
Thằng em sau khi xuất tinh liên tục cương lên dưới tác dụng của thuốc, Hòa Ngưng nâng gáy cậu lên cắn vào bên gáy xinh đẹp, giọng nói như ma quỷ bay vào lỗ tai: “Thật sự muốn chơi chết em luôn…”
Hắn hành hạ cậu trai dưới thân suốt đêm, ánh sáng nhấp nháy thu hết đêm dài dâm dục vào ống kính.Hết chương thứ chín
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất