Chương 120
Đầu óc các đại thần trong triều đều rất rõ ràng.
Thời điểm thái tử bởi vì động tác ngầm của mấy đệ đệ mà liên tiếp bị Thừa Đức Đế răn dạy, trong số bọn họ có vài người muốn có tòng long chi công*, đứng về phía Nhị hoàng tử Tam hoàng tử.
(*đưa vua lên ngôi, thường trong tranh đoạt ngôi hoàng đế thành công thì các đại thần đứng đúng phe sẽ có công tòng long)
Nhưng khi thái tử đăng cơ, lên làm hoàng đế……
Mọi người một đám đều trung thành và tận tâm với tân đế.
Mỗi ngày của Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử không còn ổn như khi phụ thân bọn họ còn tại vị nữa.
Càng đáng sợ chính là, bọn họ trước đó đều từng hãm hại thái tử!
Hiện giờ thái thượng hoàng còn trên đời, tân hoàng không nhất định sẽ động tới bọn họ, nhưng ngày nào đó thái thượng hoàng đi rồi, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Ba vị hoàng tử hoảng sợ không chịu nổi một ngày, còn muốn kỳ hảo với tân hoàng, đáng tiếc chính là, tân hoàng không thiếu đệ đệ.
Hắn đã có một đệ đệ muốn nhọc lòng, lười quản mấy đệ đệ khác!
Quan trọng nhất chính là, hắn ở trước mặt thái thượng hoàng một bộ rộng lượng, một chút cũng không so đo với Nhị hoàng tử bọn họ, nhưng trên thực tế…… Trong lòng hắn vô cùng chán ghét ba đệ đệ này.
Cũng chính là thái thượng hoàng còn ở, cho nên hắn không thể không chịu đựng.
Thân thể Thừa Đức Đế cũng không tốt.
Trong lịch sử nguyên bản, ông đã sớm qua đời, hiện giờ ông thoái vị làm thái thượng hoàn lại cũng bất quá là sống lâu mấy năm so với trước thôi.
Chờ ông băng hà, tân hoàng lập tức liền bắt đầu thanh toán Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử.
Còn người bên cạnh ba vị hoàng tử…… Bọn họ đã sớm đã bị thanh toán.
Phụ thân của Tam hoàng tử phi Lưu Chiêu Loan sớm đã bởi vì tham ô khi trị thủy, bị đẩy ra ngọ môn chém đầu, Lưu gia cũng bị sao gia.
Mà hiện tại, những chuyện Tam hoàng tử đã từng làm cũng bị lôi ra, hắn bị giam cầm ở phủ Tam hoàng tử.
Lưu Chiêu Loan không nghĩ tới, nàng xuyên qua tới nơi này, nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng được đến kết cục vẫn giống như đúc “Lưu thị” trong lịch sử.
Từ khi nào, nàng còn ảo tưởng phải làm hoàng hậu, làm thái hậu, kết quả thì sao? Nàng hiện tại chính là một tù nhân!
Tuy Tam hoàng tử bị giam cầm nhưng người hầu hạ vẫn phải có, áo cơm cũng không thiếu.
Đối với những nữ nhân trong phủ vốn không có cơ hội đi ra ngoài mà nói, theo lý ở trong phủ đợi cũng không khác trước kia là bao.
Nhưng không muốn đi ra ngoài và không thể đi ra ngoài cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Lưu Chiêu Loan cảm thấy mình sắp bị buộc đến điên rồi.
Đặc biệt là nữ nhân tới gần Tam hoàng tử càng tới càng nhiều, hài tử cũng càng ngày càng nhiều.
Nàng vẫn luôn cho rằng Tam hoàng tử yêu nàng sâu đậm, sẽ cùng nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng mà hiện thực cũng không phải như thế.
Sau khi thái tử đăng cơ, nàng mới biết được, trong phủ Tam hoàng tử, kỳ thật rất nhiều nha hoàn đều có cẩu thả với Tam hoàng tử, chỉ là gạt nàng mà thôi.
Tam hoàng tử cảm thấy đều là bởi vì nàng nên thái tử mới có thể thuận thuận lợi lợi mà đăng cơ, lúc này mới nói chuyện này ra chọc giận nàng, sau lúc đó, Tam hoàng tử còn đi tìm thái thượng hoàng, một hơi cưới hai trắc phi vào cửa.
Sau đó, Tam hoàng tử lục tục lại nạp một ít nữ nhân.
Chờ phụ thân nàng xảy ra chuyện, Tam hoàng tử càng nhúng chàm một đám nha hoàn bên người nàng.
Lúc nàng ở hiện đại đã từng xem qua thơ của Tam hoàng tử viết, cảm thấy những bài thơ đó đều đặc biệt đẹp, hiện tại mới biết được…… Gia hỏa này chính là một tên sắc ma!
Nhưng nàng là một nữ nhân, ở thời đại này, nữ nhân nhất định phải dựa vào nam nhân. Nàng bất mãn hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể chịu đựng, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng từ khi bị giam cầm, phạm vi hoạt động của mọi người chỉ lớn một đinh điểm như vậy, Tam hoàng tử còn hận nàng, cảm thấy là bị nàng lầm đường, mới khiến hắn đem tâm tư đều đặt trên người Ngũ hoàng tử, không sớm lộng chết thái tử……
Nàng cuối cùng lại chạy đến chỗ ở thiếp thất cư trú.
Lưu Chiêu Loan không thể nhịn được nữa.
Mỗi ngày như vậy, nàng sống không nổi nữa!
Ôm tâm tư như vậy, Lưu Chiêu Loan tìm được người trông coi phủ Tam hoàng tử, nói nàng có một bí mật lớn kinh thiên muốn nói cho tân hoàng, cầu kiến tân hoàng.
Tân hoàng Chu Chỉ đồng ý gặp nữ nhân này.
Hắn không giống đại đa số người trong thời đại này không coi nữ nhân trong hậu viện ra gì, đáp ứng gặp nữ nhân này là bởi vì Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc đều từng nói với hắn, nữ nhân này không đơn giản.
Hiện tại biết được nữ nhân này muốn gặp mình, Chu Chỉ còn riêng gọi Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu tới, bảo bọn họ tránh bên cạnh, nghe xem nữ nhân kia muốn nói cái gì.
Ừm, cùng bàng thính còn có trưởng tử vô cùng được Chu Chỉ yêu thích, hiện giờ là thái tử - A Phúc.
Đương nhiên, A Phúc hiện tại không gọi A Phúc nữa, y có đại danh là Chu Thế.
Mười hai năm qua đi, đậu định đã từng béo tròn đã trưởng thành một thiếu niên lang phong độ nhẹ nhàng thiếu, được rồi, cũng không thể nói phong độ nhẹ nhàng, đậu đậu trên mặt y nhìn làm người ta không thích nổi, giọng nói như vịt đực càng là khó nghe.
Ngôn Cảnh Tắc ghét bỏ mà dời tầm mắt đi, đi nói chuyện với Tô Mặc Tu.
Chu Thế bị ghét bỏ: “……” Nhiều năm như vậy, Ngũ hoàng thúc vẫn là không thích y.
Rõ ràng y vẫn luôn rất nỗ lực mà muốn làm tốt quan hệ với Ngũ hoàng thúc!
Đồng dạng vẫn luôn không thích y, còn có đã từng là Uông Hoàng Hậu, hiện tại là Uông Thái Hậu.
Cũng may, hai người này cũng không thích người khác…… Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hai người bọn họ chính là trời sinh không thích hài tử.
Cho đời trước y làm gì rối rắm nhiều năm như vậy, một hai phải bắt người ta thích mình?
Thật là ăn no rửng mỡ!
Y hiện tại liền cao hứng một sự kiện —— thân thể Ngũ hoàng thúc khá hơn đời trước rất nhiều.
Đời trước, lúc này, Ngũ hoàng thúc đều đã băng hà!
Hiện tại thì sao? Ngũ hoàng thúc đi ra ngoài nói mình chỉ có đầu hai mươi, phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ tin tưởng.
Còn có Tô Mặc Tu.
Người theo lý chết sớm này hiện tại cũng sống được khỏe mạnh, tuy rằng nhìn hào hoa phong nhã, một bộ nhu nhược thư sinh, nhưng trước đó trên triều đình có người ồn ào đột nhiên đánh lên tới…… Y thế nhưng đi qua, một tay một người trực tiếp kéo ra!
Sức lực của Tô Mặc Tu, không dung khinh thường!
Chu Thế đang nghĩ ngợi tới những việc này, bỗng nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh —— Lưu Chiêu Loan tới!
Lưu Chiêu Loan đã không muốn sống nữa, nàng vừa đến bèn quỳ về hướng Chu Chỉ: “Bệ hạ, ta là từ mấy trăm năm sau xuyên tới.”
Chu Chỉ: “???” Người này đang nói gì? Nàng không phải điên rồi đi?
Lưu Chiêu Loan đương nhiên không điên, nàng chỉ là muốn dùng chuyện này làm lợi thế, đổi một ít ích lợi.
Kết cục tốt nhất là nàng và hài tử của nàng có thể rời khỏi phủ Tam hoàng tử, sống cuộc sống tốt hơn, kết cục kém cỏi nhất…… Cùng lắm thì chính là bọn họ đều đã chết.
Thật muốn là chuyện sau, nàng cũng sẽ kéo Tam hoàng tử xuống ngựa!
“Bệ hạ, ta biết rất nhiều chuyện đời sau, chẳng hạn như…… Nếu không có gì ngoài ý muốn, hiện tại ngồi trên ngôi vị hoàng đế hẳn là đệ đệ ngươi, Chu Trăn.”
Chu Chỉ nói: “Chuyện này không có khả năng.” Đệ đệ hắn người nọ đầy đầu óc đều là Tô Mặc Tu, căn bản không muốn làm hoàng đế.
Chu Thế cũng cảm thấy Lưu Chiêu Loan nói hươu nói vượn, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hiện tại ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hẳn là y.
Lưu Chiêu Loan chỉ là nhớ lầm thời gian, nàng lúc trước tuy rằng xem qua sách lịch sử nhưng căn bản không nhớ rõ niên đại.
Huống chi lúc ấy mọi người quen nói công nguyên năm nào nào, nhưng thời đại này, cũng không dùng như vậy để nhớ niên đại.
“Ta nói đều là nói thật, trong lịch sử ta biết đến, ngươi sớm qua đời, các hoàng tử khác cũng một đám xảy ra chuyện, Chu Trăn cười đến cuối cùng, bước lên đế vị, chỉ tiếc hắn cả đời không con, lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con của ngươi……”
Chu Chỉ: “Vậy có thể gọi là cười đến cuối cùng à?” Đệ đệ cả ngày chỉ nghĩ ăn cơm với ngủ của hắn phỏng chừng một chút cũng không muốn làm hoàng đế.
“Chu Trăn người này lòng dạ sâu đậm, vẫn luôn giấu tài, ngươi nhất định phải cẩn thận……” Lưu Chiêu Loan nhắc nhở Chu Chỉ.
Chu Chỉ: “……” Người này dù thật là đời sau xuyên tới, đầu óc sợ cũng không rõ ràng bao nhiêu.
Chu Chỉ lười đến nói chuyện với nàng, trực tiếp nói với bên cạnh: “Tô Mặc Tu, người này giao cho ngươi, ngươi hỏi nàng một chút xem nàng rốt cuộc là chuyện như thế nào, có phải điên rồi hay không.”
Tô Mặc Tu đi ra: “Dạ, bệ hạ.”
Lưu Chiêu Loan đại kinh thất sắc, nàng không nghĩ tới nơi này còn có người khác.
Càng làm cho nàng không nghĩ tới là theo sát, nàng nhìn thấy Chu Trăn bị nàng coi là đại địch cũng đi ra, còn nói với Chu Chỉ: “Đại ca, ngươi lại an bài việc cho A Tu nữa! Y cũng không rảnh bồi ta!”
“Các ngươi cùng đi thẩm, y không phải tương đương với bồi ngươi rồi à? Đi đi! Đừng phiền ta!” Chu Chỉ nói.
Hắn hiện tại xem như biết, phụ hoàng vì sao cứ hay lấy đồ ném đệ đệ.
Làm hoàng đế thật sự rất mệt, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều chuyện, mà hắn một khi mệt thì tâm tình sẽ trở nên kém, tâm tình biến đổi kém thì sẽ bắt đầu nhìn đệ đệ không vừa mắt.
Đệ đệ hắn bằng gì mỗi ngày đều sống đến vui vẻ như vậy?
Lưu Chiêu Loan: “……” mọi chuyện hình như…… Không thích hợp cho lắm?
Chờ Lưu Chiêu Loan bị Tô Mặc Tu mang đi thẩm vấn, trơ mắt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu vào lúc thẩm vấn nàng không coi ai ra gì mà khanh khanh ta ta……
Tiểu thuyết lầm nàng!
Còn có, lịch sử sao không viết rõ ràng Chu Trăn là đoạn tụ?!
Trong lịch sử Chu Trăn cưới Tô thị không phải là Tô Mặc Tu nữ giả nam trang đấy chứ?
Sau đó hắn lại sớm qua đời, nên không phải là cùng Tô Mặc Tu trộm thoái vị, đi chu du thế giới đấy chứ?
Trong tiểu thuyết đam mỹ nàng xem qua có viết như vậy!
Ngôn Cảnh Tắc không biết Lưu Chiêu Loan lúc này còn nghĩ đến cốt truyện trong tiểu thuyết.
Hắn kỳ thật có điểm đồng tình người xuyên việt này.
Phàm là phụ nữ xuyên qua đến thời kỳ lịch sử không coi nữ giới ra gì này, đều đáng giá đồng tình.
Nhưng đồng tình thì đồng tình, hắn cũng sẽ không muốn cứu Lưu Chiêu Loan, rốt cuộc người này trước đây một lòng một dạ muốn hại chết hắn.
Lưu Chiêu Loan rốt cuộc muốn xử trí như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc tất cả đều tùy theo Chu Chỉ.
Chu Chỉ không giết Lưu Chiêu Loan.
Lưu Chiêu Loan nói “lịch sử” lung tung rối loạn, nhưng cũng có dấu vết để lại, càng quan trọng là, Lưu Chiêu Loan nhắc tới một ít tri thức phương diện nông nghiệp, còn có phương pháp dự phòng ôn dịch linh tinh, đều rất hữu dụng.
Dù sao sau này, Ngôn Cảnh Tắc không còn gặp qua Lưu Chiêu Loan nữa, nhưng thật ra Chu Chỉ có lần đột nhiên mặt đầy cảm động mà nói với hắn rất nhiều lời.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Xem ra Chu Chỉ tin lời Lưu Chiêu Loan nói.
Lại nói tiếp, Chu Chỉ người này tính tình tính không tồi, bởi vì hắn coi nữ tính là kẻ yếu, cũng sẽ không muốn giết nữ nhân, Lưu Chiêu Loan hẳn là có thể có cái chết già.
Chỉ là…… Hơn phân nửa vẫn là phải bị nhốt lại.
Chu Chỉ ngồi ờ ngôi vị hoàng đế 25 năm, bèn thoái vị truyền ngôi vị hoàng đế cho Chu Thế.
Chu Thế ngồi ở ngôi vị hoàng đế đồng dạng 25 năm, lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con y.
Sau khi lên làm thái thượng hoàng, Chu Thế từng chết một lần nỗ lực dưỡng sinh, một lòng muốn sống lâu trăm tuổi, ít nhất…… Phải tống chung với Ngũ hoàng thúc, đúng không?
Rốt cuộc ngũ hoàng thúc lớn hơn y tận hai mươi tuổi!
Chu Thế thật nỗ lực thật nỗ lực mà sống, nhưng rốt cuộc vẫn là vào năm mình 80 tuổi ấy, không cẩn thận treo mất.
Mà lúc ấy, theo lý sẽ sớm chết, Ngũ hoàng thúc cùng với Tô Mặc Tu vẫn sống khỏe mạnh như cũ.
Thời điểm thái tử bởi vì động tác ngầm của mấy đệ đệ mà liên tiếp bị Thừa Đức Đế răn dạy, trong số bọn họ có vài người muốn có tòng long chi công*, đứng về phía Nhị hoàng tử Tam hoàng tử.
(*đưa vua lên ngôi, thường trong tranh đoạt ngôi hoàng đế thành công thì các đại thần đứng đúng phe sẽ có công tòng long)
Nhưng khi thái tử đăng cơ, lên làm hoàng đế……
Mọi người một đám đều trung thành và tận tâm với tân đế.
Mỗi ngày của Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử không còn ổn như khi phụ thân bọn họ còn tại vị nữa.
Càng đáng sợ chính là, bọn họ trước đó đều từng hãm hại thái tử!
Hiện giờ thái thượng hoàng còn trên đời, tân hoàng không nhất định sẽ động tới bọn họ, nhưng ngày nào đó thái thượng hoàng đi rồi, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Ba vị hoàng tử hoảng sợ không chịu nổi một ngày, còn muốn kỳ hảo với tân hoàng, đáng tiếc chính là, tân hoàng không thiếu đệ đệ.
Hắn đã có một đệ đệ muốn nhọc lòng, lười quản mấy đệ đệ khác!
Quan trọng nhất chính là, hắn ở trước mặt thái thượng hoàng một bộ rộng lượng, một chút cũng không so đo với Nhị hoàng tử bọn họ, nhưng trên thực tế…… Trong lòng hắn vô cùng chán ghét ba đệ đệ này.
Cũng chính là thái thượng hoàng còn ở, cho nên hắn không thể không chịu đựng.
Thân thể Thừa Đức Đế cũng không tốt.
Trong lịch sử nguyên bản, ông đã sớm qua đời, hiện giờ ông thoái vị làm thái thượng hoàn lại cũng bất quá là sống lâu mấy năm so với trước thôi.
Chờ ông băng hà, tân hoàng lập tức liền bắt đầu thanh toán Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử.
Còn người bên cạnh ba vị hoàng tử…… Bọn họ đã sớm đã bị thanh toán.
Phụ thân của Tam hoàng tử phi Lưu Chiêu Loan sớm đã bởi vì tham ô khi trị thủy, bị đẩy ra ngọ môn chém đầu, Lưu gia cũng bị sao gia.
Mà hiện tại, những chuyện Tam hoàng tử đã từng làm cũng bị lôi ra, hắn bị giam cầm ở phủ Tam hoàng tử.
Lưu Chiêu Loan không nghĩ tới, nàng xuyên qua tới nơi này, nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng được đến kết cục vẫn giống như đúc “Lưu thị” trong lịch sử.
Từ khi nào, nàng còn ảo tưởng phải làm hoàng hậu, làm thái hậu, kết quả thì sao? Nàng hiện tại chính là một tù nhân!
Tuy Tam hoàng tử bị giam cầm nhưng người hầu hạ vẫn phải có, áo cơm cũng không thiếu.
Đối với những nữ nhân trong phủ vốn không có cơ hội đi ra ngoài mà nói, theo lý ở trong phủ đợi cũng không khác trước kia là bao.
Nhưng không muốn đi ra ngoài và không thể đi ra ngoài cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Lưu Chiêu Loan cảm thấy mình sắp bị buộc đến điên rồi.
Đặc biệt là nữ nhân tới gần Tam hoàng tử càng tới càng nhiều, hài tử cũng càng ngày càng nhiều.
Nàng vẫn luôn cho rằng Tam hoàng tử yêu nàng sâu đậm, sẽ cùng nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng mà hiện thực cũng không phải như thế.
Sau khi thái tử đăng cơ, nàng mới biết được, trong phủ Tam hoàng tử, kỳ thật rất nhiều nha hoàn đều có cẩu thả với Tam hoàng tử, chỉ là gạt nàng mà thôi.
Tam hoàng tử cảm thấy đều là bởi vì nàng nên thái tử mới có thể thuận thuận lợi lợi mà đăng cơ, lúc này mới nói chuyện này ra chọc giận nàng, sau lúc đó, Tam hoàng tử còn đi tìm thái thượng hoàng, một hơi cưới hai trắc phi vào cửa.
Sau đó, Tam hoàng tử lục tục lại nạp một ít nữ nhân.
Chờ phụ thân nàng xảy ra chuyện, Tam hoàng tử càng nhúng chàm một đám nha hoàn bên người nàng.
Lúc nàng ở hiện đại đã từng xem qua thơ của Tam hoàng tử viết, cảm thấy những bài thơ đó đều đặc biệt đẹp, hiện tại mới biết được…… Gia hỏa này chính là một tên sắc ma!
Nhưng nàng là một nữ nhân, ở thời đại này, nữ nhân nhất định phải dựa vào nam nhân. Nàng bất mãn hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể chịu đựng, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng từ khi bị giam cầm, phạm vi hoạt động của mọi người chỉ lớn một đinh điểm như vậy, Tam hoàng tử còn hận nàng, cảm thấy là bị nàng lầm đường, mới khiến hắn đem tâm tư đều đặt trên người Ngũ hoàng tử, không sớm lộng chết thái tử……
Nàng cuối cùng lại chạy đến chỗ ở thiếp thất cư trú.
Lưu Chiêu Loan không thể nhịn được nữa.
Mỗi ngày như vậy, nàng sống không nổi nữa!
Ôm tâm tư như vậy, Lưu Chiêu Loan tìm được người trông coi phủ Tam hoàng tử, nói nàng có một bí mật lớn kinh thiên muốn nói cho tân hoàng, cầu kiến tân hoàng.
Tân hoàng Chu Chỉ đồng ý gặp nữ nhân này.
Hắn không giống đại đa số người trong thời đại này không coi nữ nhân trong hậu viện ra gì, đáp ứng gặp nữ nhân này là bởi vì Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc đều từng nói với hắn, nữ nhân này không đơn giản.
Hiện tại biết được nữ nhân này muốn gặp mình, Chu Chỉ còn riêng gọi Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu tới, bảo bọn họ tránh bên cạnh, nghe xem nữ nhân kia muốn nói cái gì.
Ừm, cùng bàng thính còn có trưởng tử vô cùng được Chu Chỉ yêu thích, hiện giờ là thái tử - A Phúc.
Đương nhiên, A Phúc hiện tại không gọi A Phúc nữa, y có đại danh là Chu Thế.
Mười hai năm qua đi, đậu định đã từng béo tròn đã trưởng thành một thiếu niên lang phong độ nhẹ nhàng thiếu, được rồi, cũng không thể nói phong độ nhẹ nhàng, đậu đậu trên mặt y nhìn làm người ta không thích nổi, giọng nói như vịt đực càng là khó nghe.
Ngôn Cảnh Tắc ghét bỏ mà dời tầm mắt đi, đi nói chuyện với Tô Mặc Tu.
Chu Thế bị ghét bỏ: “……” Nhiều năm như vậy, Ngũ hoàng thúc vẫn là không thích y.
Rõ ràng y vẫn luôn rất nỗ lực mà muốn làm tốt quan hệ với Ngũ hoàng thúc!
Đồng dạng vẫn luôn không thích y, còn có đã từng là Uông Hoàng Hậu, hiện tại là Uông Thái Hậu.
Cũng may, hai người này cũng không thích người khác…… Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hai người bọn họ chính là trời sinh không thích hài tử.
Cho đời trước y làm gì rối rắm nhiều năm như vậy, một hai phải bắt người ta thích mình?
Thật là ăn no rửng mỡ!
Y hiện tại liền cao hứng một sự kiện —— thân thể Ngũ hoàng thúc khá hơn đời trước rất nhiều.
Đời trước, lúc này, Ngũ hoàng thúc đều đã băng hà!
Hiện tại thì sao? Ngũ hoàng thúc đi ra ngoài nói mình chỉ có đầu hai mươi, phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ tin tưởng.
Còn có Tô Mặc Tu.
Người theo lý chết sớm này hiện tại cũng sống được khỏe mạnh, tuy rằng nhìn hào hoa phong nhã, một bộ nhu nhược thư sinh, nhưng trước đó trên triều đình có người ồn ào đột nhiên đánh lên tới…… Y thế nhưng đi qua, một tay một người trực tiếp kéo ra!
Sức lực của Tô Mặc Tu, không dung khinh thường!
Chu Thế đang nghĩ ngợi tới những việc này, bỗng nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh —— Lưu Chiêu Loan tới!
Lưu Chiêu Loan đã không muốn sống nữa, nàng vừa đến bèn quỳ về hướng Chu Chỉ: “Bệ hạ, ta là từ mấy trăm năm sau xuyên tới.”
Chu Chỉ: “???” Người này đang nói gì? Nàng không phải điên rồi đi?
Lưu Chiêu Loan đương nhiên không điên, nàng chỉ là muốn dùng chuyện này làm lợi thế, đổi một ít ích lợi.
Kết cục tốt nhất là nàng và hài tử của nàng có thể rời khỏi phủ Tam hoàng tử, sống cuộc sống tốt hơn, kết cục kém cỏi nhất…… Cùng lắm thì chính là bọn họ đều đã chết.
Thật muốn là chuyện sau, nàng cũng sẽ kéo Tam hoàng tử xuống ngựa!
“Bệ hạ, ta biết rất nhiều chuyện đời sau, chẳng hạn như…… Nếu không có gì ngoài ý muốn, hiện tại ngồi trên ngôi vị hoàng đế hẳn là đệ đệ ngươi, Chu Trăn.”
Chu Chỉ nói: “Chuyện này không có khả năng.” Đệ đệ hắn người nọ đầy đầu óc đều là Tô Mặc Tu, căn bản không muốn làm hoàng đế.
Chu Thế cũng cảm thấy Lưu Chiêu Loan nói hươu nói vượn, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hiện tại ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hẳn là y.
Lưu Chiêu Loan chỉ là nhớ lầm thời gian, nàng lúc trước tuy rằng xem qua sách lịch sử nhưng căn bản không nhớ rõ niên đại.
Huống chi lúc ấy mọi người quen nói công nguyên năm nào nào, nhưng thời đại này, cũng không dùng như vậy để nhớ niên đại.
“Ta nói đều là nói thật, trong lịch sử ta biết đến, ngươi sớm qua đời, các hoàng tử khác cũng một đám xảy ra chuyện, Chu Trăn cười đến cuối cùng, bước lên đế vị, chỉ tiếc hắn cả đời không con, lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con của ngươi……”
Chu Chỉ: “Vậy có thể gọi là cười đến cuối cùng à?” Đệ đệ cả ngày chỉ nghĩ ăn cơm với ngủ của hắn phỏng chừng một chút cũng không muốn làm hoàng đế.
“Chu Trăn người này lòng dạ sâu đậm, vẫn luôn giấu tài, ngươi nhất định phải cẩn thận……” Lưu Chiêu Loan nhắc nhở Chu Chỉ.
Chu Chỉ: “……” Người này dù thật là đời sau xuyên tới, đầu óc sợ cũng không rõ ràng bao nhiêu.
Chu Chỉ lười đến nói chuyện với nàng, trực tiếp nói với bên cạnh: “Tô Mặc Tu, người này giao cho ngươi, ngươi hỏi nàng một chút xem nàng rốt cuộc là chuyện như thế nào, có phải điên rồi hay không.”
Tô Mặc Tu đi ra: “Dạ, bệ hạ.”
Lưu Chiêu Loan đại kinh thất sắc, nàng không nghĩ tới nơi này còn có người khác.
Càng làm cho nàng không nghĩ tới là theo sát, nàng nhìn thấy Chu Trăn bị nàng coi là đại địch cũng đi ra, còn nói với Chu Chỉ: “Đại ca, ngươi lại an bài việc cho A Tu nữa! Y cũng không rảnh bồi ta!”
“Các ngươi cùng đi thẩm, y không phải tương đương với bồi ngươi rồi à? Đi đi! Đừng phiền ta!” Chu Chỉ nói.
Hắn hiện tại xem như biết, phụ hoàng vì sao cứ hay lấy đồ ném đệ đệ.
Làm hoàng đế thật sự rất mệt, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều chuyện, mà hắn một khi mệt thì tâm tình sẽ trở nên kém, tâm tình biến đổi kém thì sẽ bắt đầu nhìn đệ đệ không vừa mắt.
Đệ đệ hắn bằng gì mỗi ngày đều sống đến vui vẻ như vậy?
Lưu Chiêu Loan: “……” mọi chuyện hình như…… Không thích hợp cho lắm?
Chờ Lưu Chiêu Loan bị Tô Mặc Tu mang đi thẩm vấn, trơ mắt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu vào lúc thẩm vấn nàng không coi ai ra gì mà khanh khanh ta ta……
Tiểu thuyết lầm nàng!
Còn có, lịch sử sao không viết rõ ràng Chu Trăn là đoạn tụ?!
Trong lịch sử Chu Trăn cưới Tô thị không phải là Tô Mặc Tu nữ giả nam trang đấy chứ?
Sau đó hắn lại sớm qua đời, nên không phải là cùng Tô Mặc Tu trộm thoái vị, đi chu du thế giới đấy chứ?
Trong tiểu thuyết đam mỹ nàng xem qua có viết như vậy!
Ngôn Cảnh Tắc không biết Lưu Chiêu Loan lúc này còn nghĩ đến cốt truyện trong tiểu thuyết.
Hắn kỳ thật có điểm đồng tình người xuyên việt này.
Phàm là phụ nữ xuyên qua đến thời kỳ lịch sử không coi nữ giới ra gì này, đều đáng giá đồng tình.
Nhưng đồng tình thì đồng tình, hắn cũng sẽ không muốn cứu Lưu Chiêu Loan, rốt cuộc người này trước đây một lòng một dạ muốn hại chết hắn.
Lưu Chiêu Loan rốt cuộc muốn xử trí như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc tất cả đều tùy theo Chu Chỉ.
Chu Chỉ không giết Lưu Chiêu Loan.
Lưu Chiêu Loan nói “lịch sử” lung tung rối loạn, nhưng cũng có dấu vết để lại, càng quan trọng là, Lưu Chiêu Loan nhắc tới một ít tri thức phương diện nông nghiệp, còn có phương pháp dự phòng ôn dịch linh tinh, đều rất hữu dụng.
Dù sao sau này, Ngôn Cảnh Tắc không còn gặp qua Lưu Chiêu Loan nữa, nhưng thật ra Chu Chỉ có lần đột nhiên mặt đầy cảm động mà nói với hắn rất nhiều lời.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Xem ra Chu Chỉ tin lời Lưu Chiêu Loan nói.
Lại nói tiếp, Chu Chỉ người này tính tình tính không tồi, bởi vì hắn coi nữ tính là kẻ yếu, cũng sẽ không muốn giết nữ nhân, Lưu Chiêu Loan hẳn là có thể có cái chết già.
Chỉ là…… Hơn phân nửa vẫn là phải bị nhốt lại.
Chu Chỉ ngồi ờ ngôi vị hoàng đế 25 năm, bèn thoái vị truyền ngôi vị hoàng đế cho Chu Thế.
Chu Thế ngồi ở ngôi vị hoàng đế đồng dạng 25 năm, lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con y.
Sau khi lên làm thái thượng hoàng, Chu Thế từng chết một lần nỗ lực dưỡng sinh, một lòng muốn sống lâu trăm tuổi, ít nhất…… Phải tống chung với Ngũ hoàng thúc, đúng không?
Rốt cuộc ngũ hoàng thúc lớn hơn y tận hai mươi tuổi!
Chu Thế thật nỗ lực thật nỗ lực mà sống, nhưng rốt cuộc vẫn là vào năm mình 80 tuổi ấy, không cẩn thận treo mất.
Mà lúc ấy, theo lý sẽ sớm chết, Ngũ hoàng thúc cùng với Tô Mặc Tu vẫn sống khỏe mạnh như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất