Chương 152
Lúc trước, khi Ngôn Cảnh Tắc tìm kiếm đồ vật của ma tu dùng tên giả “Tiêu Dạ” này, liền phát hiện người này cực kỳ “giàu có”.
Nhẫn trữ vật của gã có rất nhiều bảo bối người tu chân Nguyên Anh kỳ bình thường không chiếm được, trong đó một ít đồ vật, ngay cả nguyên chủ muốn cũng không nhất định có thể có được.
Đồng thời, túi trữ vật của gã cũng có rất nhiều đồ vật tu sĩ Luyện Khí bình thường không chiếm được, đan dược bùa chú pháp khí đầy đủ mọi thứ.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy, thiết lập nhân vật đối ngoại của “Tiêu Dạ” này hơn phân nửa là một kẻ có tiền.
Còn Tô Mặc Tu…… Tô Mặc Tu là kiếm tu, đối với kiếm tu mà nói, quan trọng nhất chính là kiếm, nhưng kiếm trên tay Tô Mặc Tu vừa thấy liền biết chất lượng không ra sao, còn so ra kém loại kiếm Tiêu Dạ đặt trong túi trữ vật cho bản thân dùng ở Luyện Khí kỳ.
A Tu nhà hắn thật sự quá đáng thương!
Tên Sùng Dương kia rốt cuộc quản Kình Thiên Tông kiểu gì vậy? Đệ tử quan môn và tiểu đồ tôn hắn ta ở bên ngoài kiêu ngạo như vậy cũng thôi, đệ tử thiên phú trác tuyệt như Tô Mặc Tu, vậy mà cả cái pháp khí tốt một chút cũng chẳng có!
Ngôn Cảnh Tắc lập tức quyết định, chờ trở về rồi, phải giáo huấn tử tế chưởng môn đồ tôn của mình một chút.
Từ từ……
Nghĩ đến Sùng Dương là đồ tôn của mình…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, Tô Mặc Tu là đồ tôn của đồ tôn mình!
Hắn vừa thấy Tô Mặc Tu, chuyện không tìm đạo lữ trước đó nghĩ đến đã bị hắn vứt lên tận chín tầng mây.
Nhưng hiện tại hắn coi trọng một người nhỏ hơn mình hai ngàn tuổi, chuyện này……
Không, không thể nghĩ như vậy!
Trước khi hắn xuyên qua chắc chắn không hề hai ngàn tuổi!
Hắn cảm thấy tâm thái mình rất trẻ, không chừng trước khi hắn xuyên qua chỉ có hai ba mươi tuổi, còn nhỏ hơn Tô Mặc Tu nữa!
Ngôn Cảnh Tắc tưởng tượng như vậy, thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng rất nhanh, hắn liền ý thức được một sự kiện khác.
Dù tuổi tâm lý hắn cũng không lớn…. nhưng bề ngoài hắn rất già!
Nguyên chủ râu dài bay bay, một bộ dáng ông cụ!
Hắn chung quy không thể dùng bộ dáng như vậy đi yêu đương với Tô Mặc Tu đi?
Tô Mặc Tu có thể coi trọng một ông cụ sao?
Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ cứng đờ, bắt đầu điên cuồng tìm trong trí nhớ nguyên chủ phương pháp thay đổi bề ngoài.
Người tu chân muốn thay đổi bề ngoài của mình, cũng không khó.
Cái khác không nói, bộ dáng nguyên chủ râu bạc trắng bay bay này không phải bộ dáng vốn có của nguyên chủ —— nguyên chủ vốn dĩ là một đại soái ca băng cơ ngọc cốt.
Nguyên chủ là vì không để người ta theo đuổi phiền mình, mới làm mình thành bộ dáng này…… Đương nhiên, tuy hắn làm như vậy, những người theo đuổi kia vẫn không từ bỏ theo đuổi hắn gì cả—— những người đó theo đuổi hắn cũng không phải là bởi vì hắn lớn lên đẹp, mà là bởi vì thể chất của hắn.
Người có được lưu li tịnh thể là thích hợp nhất lấy đảm đương bạn lữ song tu.
Ngẫm lại xem, khi mình ăn nhiều đan dược, trong cơ thể có đan độc, hoặc là linh lực của bản thân không thuần, lại hoặc là không cẩn thận sinh ra tâm ma vân vân…… Song tu với người có được lưu li tịnh thể, chuyện gì cũng không còn… Thật tốt biết bao!
Đương nhiên hiện tại nghĩ này đó không ý nghĩa gì, hiện tại quan trọng nhất là hắn làm sao biến trở về bộ dáng nguyên bản.
Trong trí nhớ người, thật sự là có phương pháp biến trở về bộ dáng nguyên bản.
Chỉ cần hắn trong lúc thăng cấp Đại Thừa kỳ dùng linh lực rèn thể một lần nữa là được. . ngôn tình ngược
Nhưng hiện tại hắn thăng cấp kẹt lại một nửa, nửa vời, muốn thăng cấp hoàn chỉnh còn không biết phải cần bao lâu.
Dù có thăng cấp…… Một lần nữa rèn thể yêu cầu rất nhiều linh lực, thế đạo này…… Một chốc đâu ra nhiều linh lực như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc sầu đến đầu cũng sắp trọc.
Ngôn Cảnh Tắc suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng thời gian kỳ thật chỉ trôi qua một cái hô hấp.
Ánh mắt Tô Mặc Tu lại dừng trên người Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc ồn ào “Ta có tiền”, bảo y không cần trả bùa chú…… Y cũng không tính toán chiếm tiện nghi này, nhưng không thể không nói, y có chút vui vẻ.
Tô Mặc Tu đang tự hỏi muốn nói cái gì đó…… Lúc này, con ngưu mã thú bị Tư Đồ Giang Ninh đánh ngất kia tỉnh lại.
Ngưu mã thú thật lớn thở hổn hà hổn hển, lung lay mà từ trên mặt đất dậy, cũng khiến Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu nháy mắt cảnh giác, đứng dậy đề phòng mà nhìn về phía nó.
Ngôn Cảnh Tắc còn nhanh chóng móc ra rất nhiều bùa chú công kích từ túi trữ vật của mình.
“Ngươi đừng công kích nó.” Tô Mặc Tu ngăn Ngôn Cảnh Tắc lại, từ túi trữ vật lấy ra rất nhiều cỏ khô.
Cỏ khô này tản mát ra từng trận thanh hương, ngưu mã thú kia đại khái là bị đánh đến hơi nặng, nhìn có chút choáng váng, nhưng ngửi được hương vị này…… Nó hoảng thân mình liền dán lên ăn!
Tô Mặc Tu thấy thế, thả lỏng toàn thân, nhân cơ hội đến gần, lấy ra một cây lược lớn chải lông cho con ngưu mã thú này.
Y chải chải vài cái…. ngưu mã thú kia thả lỏng lại mắt thường có thể thấy được mà, ăn cỏ khô, đồng thời trong cổ họng còn phát ra tiếng “khò khè” thoải mái.
Tô Mặc Tu không chê phiền lụy, tiếp tục giúp nó chải vuốt lông, dùng cái bàn chải thật dài kia chải xuống rất nhiều lông tạo trên người ngưu mã thú xuống, y còn lấy ra một loại thuốc bột rắc xuống người ngưu mã thú, thay đổi một cây lược càng nhỏ hơn giúp ngưu mã thú chải lông.
Lần này y chải, trên người ngưu mã thú rơi xuống thật nhiều sâu nhỏ.
Ngưu mã thú nhìn càng thoải mái, thế cho nên khi Tô Mặc Tu lấy ra ngự vòng tròng lên đầu nó, nó hoàn toàn không hề phản kháng.
“Thu phục ngưu mã thú đơn giản như vậy?” Ngôn Cảnh Tắc có chút giật mình. Nguyên chủ sống hơn hai ngàn năm, nhưng cũng không biết hóa ra còn có thể thu phục ngưu mã thú như vậy.
“Ngưu mã thú thích ăn loại cỏ khô này, còn chải lông…… Lông chúng nó rất dày rất dài, sau khi thay lông, lông cũ và lông mới sẽ bị dính vào nhau, khó có thể bóc ra. Lông trên người quá nhiều thì sẽ đưa tới một loại sâu, sống nhờ trên người chúng, làm chúng vô cùng ngứa, cho nên chúng thích người khác chải lông cho mình. Bản thân ngưu mã thú lông mượt lưu loát ở tộc đàn cũng càng được hoan nghênh hơn.” Tô Mặc Tu giải thích rất nhiều, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, nó dễ nói chuyện như vậy, một chút cũng không phản kháng, chủ yếu là ý thức được đánh không lại ta.”
Ngưu mã thú có trí lực không thấp, nên cũng rất thức thời.
Đánh không lại người khác, người khác lại không có ác ý với mình…… Chúng nó không ngại làm linh thú của người khác.
Lúc Tô Mặc Tu nhắc tới ngưu mã thú, trong mắt lộ ra yêu thích với ngưu mã thú.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy bộ dáng y như vậy, nhịn không được có chút tâm ngứa, lại may mắn khi mình cứu con ngưu mã thú này.
Đương nhiên, hắn cũng lo lắng Tô Mặc Tu: “Tô…… Tô sư thúc, trước đó ngươi bị thương, muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Bối phận Tô Mặc Tu ở Kình Thiên Tông không tính là thấp, hắn chẳng sợ kêu Tô Mặc Tu là sư tổ cũng có thể.
Nhưng hắn không muốn gọi như vậy, dứt khoát gọi là “Sư thúc”.
Hắn là đệ tử ngoại môn, còn không có sư phụ, gọi sư thúc cũng không tính sai.
“Ta không sao.” Tô Mặc Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, “Ngươi thì sao? Ngươi không sao chứ? Sao ngươi lại đến nơi này?” Trước đó Vu Lâm gọi người trước mắt là Tiêu Dạ, Tô Mặc Tu cũng đã biết tên người này.
Nhưng người Luyện Khí kỳ thường sẽ không vào sâu trong núi non Quỳnh Sơn như vậy, người trước mắt tại sao lại đến nơi này?
“Ta không sao…… Nơi này là chỗ nào? Ta lạc đường, đi không ra khỏi núi non Quỳnh Sơn.” Ngôn Cảnh Tắc vô tội đầy mặt.
“Ngươi lạc đường? Không gặp phải nguy hiểm chứ?”
“Không có……”
Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu hàn huyên lên, hai bên cũng trao đổi tin tức.
Tô Mặc Tu biết đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông trước mắt gọi là Tiêu Dạ này trong nhà rất có tiền, tới núi non Quỳnh Sơn là muốn rèn luyện một chút, đáng tiếc không cẩn thận nên lạc đường.
Ngôn Cảnh Tắc biết Tô Mặc Tu là đệ tử của kiếm tu nổi danh ngốc nghếch của Kình Thiên Tông…. Trách không được Tô Mặc Tu nghèo như vậy.
Nguyên chủ Hạo Nhiên chân nhân luôn luôn không để ý tới tục vụ, rất ít tiếp xúc với người Kình Thiên Tông.
Cho dù là tông chủ Kình Thiên Tông Sùng Dương chân nhân, hắn cũng một năm chỉ gặp một lần, còn không nhất định nói chuyện với Sùng Dương chân nhân.
Gần mười năm, hắn biết ngày chết của mình càng gần, lại phải chuẩn bị cho thăng cấp Đại Thừa kỳ, vậy cả Sùng Dương chân nhân cũng không gặp, Sùng Dương chân nhân lại đây dập đầu với hắn, đều chỉ có thể dập đầu ngoài động phủ của hắn.
Cũng bởi vậy, rất nhiều người trong Kình Thiên Tông, hắn đều không quen biết.
Nhưng sư phụ Tô Mặc Tu l, người này hắn biết.
Sư phụ Tô Mặc Tu là Lạc Sư, chỉ nhìn tên sẽ cảm thấy hắn là một người văn nhã, nhưng trên thực tế, Lạc Sư người này lôi thôi lếch thếch, tướng mạo cũng cũng khác với các tu sĩ khác, hắn không chỉ lớn lên thô tráng, còn đen vô cùng.
Con người hắn ngoại trừ luyện kiếm, chuyện khác đều không quá để ý.
Môn phái phân tài nguyên cho hắn, nếu người khác muốn, hắn thuận tay liền cho, linh thực chính mình vất vả tìm được, bằng hữu nói dùng được, hắn không chút do dự liền tặng cho người ta.
Tóm lại, hắn hào phóng đến làm người giận sôi, cũng có chút quá mức khờ khạo, thế cho nên có chút thứ gì, chung quy cứ bị người lừa đi.
Trời biết chính hắn còn hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cần có ăn, có thể luyện kiếm, mỗi ngày hắn đều thật vui vẻ.
Hắn là đồ đệ Sùng Dương chân nhân thời trẻ thu nhận, Sùng Dương chân nhân không thiếu bị hắn chọc tức, lúc tới gặp nguyên chủ nói qua một chút, nguyên chủ thế mới biết hắn.
Ngôn Cảnh Tắc nhớ lại Lạc Sư, đồng thời còn nhớ tới…… Vu Lâm người này, hắn cũng biết đến.
Mười năm trước nguyên chủ và Ma Tôn Diệp Phá Thiên giao chiến, tuy đánh Diệp Phá Thiên chạy, chính mình lại cũng bởi vì linh lực không đủ không thoải mái, cũng chính là khi đó, Vu Lâm kia hình như tới đi tìm hắn?
Còn có chính là, mười năm này Sùng Dương chân nhân tuy rằng không thấy hắn, nhưng sẽ ở ngoài động phủ hắn nói một ít tình huống của Kình Thiên Tông, lúc nói có nhắc tới Vu Lâm, nói Vu Lâm và nguyên chủ giống nhau, có được lưu li tịnh thể.
Nguyên chủ không để trong lòng.
Nếu là khi hắn còn trẻ, gặp được người có thể chất giống hắn chắc sẽ có chút tò mò, nhưng hắn đều có số tuổi lớn như vậy rồi, còn sắp chết…… Hắn nơi nào lo lắng người khác?
Hơn nữa nguyên chủ cảm thấy Kình Thiên Tông là một nơi tốt, sẽ bảo vệ tốt Vu Lâm…… nên càng không nhiều chuyện.
Không nghĩ tới người có được lưu li tịnh thể như hắn thế mà lại là hạng người này!
Ngôn Cảnh Tắc có chút ghét bỏ.
Vu Lâm cũng không biết mình bị người ta ghét bỏ.
Lúc này, gã…. lại gặp một người theo đuổi.
Lúc gã và Tư Đồ Giang Ninh rời khỏi núi non Quỳnh Sơn, đặt chân ở một môn phái nhỏ gần núi non Quỳnh Sơn, gặp một y tu Kim Đan kỳ từ Dược Sư cốc ra tới.
Y tu này nhất kiến chung tình với Vu Lâm.
Vu Lâm vô cùng cao hứng, mỗi ngày cùng y tu này nói chuyện phiếm.
Y tu này trong truyện gốc là một người yên lặng trả giá không cầu hồi báo…… Gã vẫn luôn rất thích nam phụ như vậy, lúc đọc sách còn đã hy vọng Tô Mặc Tu cùng người này ở bên nhau.
Đáng tiếc Tô Mặc Tu cuối cùng ai cũng không chọn! Gã ngẫm lại liền tức giận!
Đại khái là có tình địch, làm Tư Đồ Giang Ninh ý thức được gã quan trọng thế nào…… Vu Lâm phát hiện, từ khi gã và y tu này thân nhau, Tư Đồ Giang Ninh liền đối xử với gã càng tốt!
Gã hưởng thụ cảm giác bị người truy phủng này.
Người sở hữu lưu li tịnh thể Vu Lâm này sắp bị người ta cung phụng đến nơi.
Bên kia, Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu - hai người sở hữu lưu li tịnh thể, lại mặt xám mày tro, đang chuẩn bị rời khỏi núi non Quỳnh Sơn.
May mà bọn họ thu phục một con ngưu mã thú, có thể dùng để thay đi bộ, ngưu mã thú kia thậm chí còn giúp Tô Mặc Tu tìm được một ít linh thực có thể dùng để trị thươn.
Người bình thường là không thể trực tiếp ăn linh thực, như vậy không chỉ làm tạp chất trong cơ thể tăng nhiều, ăn nhiều còn có khả năng sẽ làm linh lực trở nên pha tạp, ngoài ra trực tiếp dùng hiệu quả cũng không tốt như chế thành đan dược…… Nhưng Tô Mặc Tu vẫn ăn.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, đau lòng cực kỳ: “Tô sư thúc, ngươi yên tâm, chờ rời khỏi nơi này, ta sẽ đi mua đan dược cho ngươi ăn!” Tuy linh thạch của ma tu kia bị hắn dùng hết, nhưng hắn có thể bán của cải hoặc pháp khí của ma tu này kiếm tiền.
“Không cần, sao có thể để ngươi tiêu pha?” Tô Mặc Tu nói.
“Vì Tô sư thúc tiêu tiền, lòng ta cao hứng!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Khóe miệng Tô Mặc Tu cong lên.
Trong lòng y cũng cao hứng!
Thật ra y không phải không có tiền, chỉ là sinh hoạt với sư phụ lâu rồi, y liền không để ý đến ngoại vật cho lắm…. Nhưng túi trữ vật của y vẫn là có không ít linh thạch.
Chờ đi ra ngoài, y cũng mua đồ cho Tiêu Dạ!
Đúng rồi, y còn có thể dạy dỗ Tiêu Dạ tu luyện.l
Tô Mặc Tu bảo Ngôn Cảnh Tắc cùng mình ngồi trên lưng ngưu mã thú, giảng giải tri thức tu luyện cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cùng Tô Mặc Tu ngồi chung một con thú cưỡi rất tuyệt, nhưng dạy hắn tu luyện thì không cần đâu……
Nhẫn trữ vật của gã có rất nhiều bảo bối người tu chân Nguyên Anh kỳ bình thường không chiếm được, trong đó một ít đồ vật, ngay cả nguyên chủ muốn cũng không nhất định có thể có được.
Đồng thời, túi trữ vật của gã cũng có rất nhiều đồ vật tu sĩ Luyện Khí bình thường không chiếm được, đan dược bùa chú pháp khí đầy đủ mọi thứ.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy, thiết lập nhân vật đối ngoại của “Tiêu Dạ” này hơn phân nửa là một kẻ có tiền.
Còn Tô Mặc Tu…… Tô Mặc Tu là kiếm tu, đối với kiếm tu mà nói, quan trọng nhất chính là kiếm, nhưng kiếm trên tay Tô Mặc Tu vừa thấy liền biết chất lượng không ra sao, còn so ra kém loại kiếm Tiêu Dạ đặt trong túi trữ vật cho bản thân dùng ở Luyện Khí kỳ.
A Tu nhà hắn thật sự quá đáng thương!
Tên Sùng Dương kia rốt cuộc quản Kình Thiên Tông kiểu gì vậy? Đệ tử quan môn và tiểu đồ tôn hắn ta ở bên ngoài kiêu ngạo như vậy cũng thôi, đệ tử thiên phú trác tuyệt như Tô Mặc Tu, vậy mà cả cái pháp khí tốt một chút cũng chẳng có!
Ngôn Cảnh Tắc lập tức quyết định, chờ trở về rồi, phải giáo huấn tử tế chưởng môn đồ tôn của mình một chút.
Từ từ……
Nghĩ đến Sùng Dương là đồ tôn của mình…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, Tô Mặc Tu là đồ tôn của đồ tôn mình!
Hắn vừa thấy Tô Mặc Tu, chuyện không tìm đạo lữ trước đó nghĩ đến đã bị hắn vứt lên tận chín tầng mây.
Nhưng hiện tại hắn coi trọng một người nhỏ hơn mình hai ngàn tuổi, chuyện này……
Không, không thể nghĩ như vậy!
Trước khi hắn xuyên qua chắc chắn không hề hai ngàn tuổi!
Hắn cảm thấy tâm thái mình rất trẻ, không chừng trước khi hắn xuyên qua chỉ có hai ba mươi tuổi, còn nhỏ hơn Tô Mặc Tu nữa!
Ngôn Cảnh Tắc tưởng tượng như vậy, thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng rất nhanh, hắn liền ý thức được một sự kiện khác.
Dù tuổi tâm lý hắn cũng không lớn…. nhưng bề ngoài hắn rất già!
Nguyên chủ râu dài bay bay, một bộ dáng ông cụ!
Hắn chung quy không thể dùng bộ dáng như vậy đi yêu đương với Tô Mặc Tu đi?
Tô Mặc Tu có thể coi trọng một ông cụ sao?
Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ cứng đờ, bắt đầu điên cuồng tìm trong trí nhớ nguyên chủ phương pháp thay đổi bề ngoài.
Người tu chân muốn thay đổi bề ngoài của mình, cũng không khó.
Cái khác không nói, bộ dáng nguyên chủ râu bạc trắng bay bay này không phải bộ dáng vốn có của nguyên chủ —— nguyên chủ vốn dĩ là một đại soái ca băng cơ ngọc cốt.
Nguyên chủ là vì không để người ta theo đuổi phiền mình, mới làm mình thành bộ dáng này…… Đương nhiên, tuy hắn làm như vậy, những người theo đuổi kia vẫn không từ bỏ theo đuổi hắn gì cả—— những người đó theo đuổi hắn cũng không phải là bởi vì hắn lớn lên đẹp, mà là bởi vì thể chất của hắn.
Người có được lưu li tịnh thể là thích hợp nhất lấy đảm đương bạn lữ song tu.
Ngẫm lại xem, khi mình ăn nhiều đan dược, trong cơ thể có đan độc, hoặc là linh lực của bản thân không thuần, lại hoặc là không cẩn thận sinh ra tâm ma vân vân…… Song tu với người có được lưu li tịnh thể, chuyện gì cũng không còn… Thật tốt biết bao!
Đương nhiên hiện tại nghĩ này đó không ý nghĩa gì, hiện tại quan trọng nhất là hắn làm sao biến trở về bộ dáng nguyên bản.
Trong trí nhớ người, thật sự là có phương pháp biến trở về bộ dáng nguyên bản.
Chỉ cần hắn trong lúc thăng cấp Đại Thừa kỳ dùng linh lực rèn thể một lần nữa là được. . ngôn tình ngược
Nhưng hiện tại hắn thăng cấp kẹt lại một nửa, nửa vời, muốn thăng cấp hoàn chỉnh còn không biết phải cần bao lâu.
Dù có thăng cấp…… Một lần nữa rèn thể yêu cầu rất nhiều linh lực, thế đạo này…… Một chốc đâu ra nhiều linh lực như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc sầu đến đầu cũng sắp trọc.
Ngôn Cảnh Tắc suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng thời gian kỳ thật chỉ trôi qua một cái hô hấp.
Ánh mắt Tô Mặc Tu lại dừng trên người Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc ồn ào “Ta có tiền”, bảo y không cần trả bùa chú…… Y cũng không tính toán chiếm tiện nghi này, nhưng không thể không nói, y có chút vui vẻ.
Tô Mặc Tu đang tự hỏi muốn nói cái gì đó…… Lúc này, con ngưu mã thú bị Tư Đồ Giang Ninh đánh ngất kia tỉnh lại.
Ngưu mã thú thật lớn thở hổn hà hổn hển, lung lay mà từ trên mặt đất dậy, cũng khiến Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu nháy mắt cảnh giác, đứng dậy đề phòng mà nhìn về phía nó.
Ngôn Cảnh Tắc còn nhanh chóng móc ra rất nhiều bùa chú công kích từ túi trữ vật của mình.
“Ngươi đừng công kích nó.” Tô Mặc Tu ngăn Ngôn Cảnh Tắc lại, từ túi trữ vật lấy ra rất nhiều cỏ khô.
Cỏ khô này tản mát ra từng trận thanh hương, ngưu mã thú kia đại khái là bị đánh đến hơi nặng, nhìn có chút choáng váng, nhưng ngửi được hương vị này…… Nó hoảng thân mình liền dán lên ăn!
Tô Mặc Tu thấy thế, thả lỏng toàn thân, nhân cơ hội đến gần, lấy ra một cây lược lớn chải lông cho con ngưu mã thú này.
Y chải chải vài cái…. ngưu mã thú kia thả lỏng lại mắt thường có thể thấy được mà, ăn cỏ khô, đồng thời trong cổ họng còn phát ra tiếng “khò khè” thoải mái.
Tô Mặc Tu không chê phiền lụy, tiếp tục giúp nó chải vuốt lông, dùng cái bàn chải thật dài kia chải xuống rất nhiều lông tạo trên người ngưu mã thú xuống, y còn lấy ra một loại thuốc bột rắc xuống người ngưu mã thú, thay đổi một cây lược càng nhỏ hơn giúp ngưu mã thú chải lông.
Lần này y chải, trên người ngưu mã thú rơi xuống thật nhiều sâu nhỏ.
Ngưu mã thú nhìn càng thoải mái, thế cho nên khi Tô Mặc Tu lấy ra ngự vòng tròng lên đầu nó, nó hoàn toàn không hề phản kháng.
“Thu phục ngưu mã thú đơn giản như vậy?” Ngôn Cảnh Tắc có chút giật mình. Nguyên chủ sống hơn hai ngàn năm, nhưng cũng không biết hóa ra còn có thể thu phục ngưu mã thú như vậy.
“Ngưu mã thú thích ăn loại cỏ khô này, còn chải lông…… Lông chúng nó rất dày rất dài, sau khi thay lông, lông cũ và lông mới sẽ bị dính vào nhau, khó có thể bóc ra. Lông trên người quá nhiều thì sẽ đưa tới một loại sâu, sống nhờ trên người chúng, làm chúng vô cùng ngứa, cho nên chúng thích người khác chải lông cho mình. Bản thân ngưu mã thú lông mượt lưu loát ở tộc đàn cũng càng được hoan nghênh hơn.” Tô Mặc Tu giải thích rất nhiều, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, nó dễ nói chuyện như vậy, một chút cũng không phản kháng, chủ yếu là ý thức được đánh không lại ta.”
Ngưu mã thú có trí lực không thấp, nên cũng rất thức thời.
Đánh không lại người khác, người khác lại không có ác ý với mình…… Chúng nó không ngại làm linh thú của người khác.
Lúc Tô Mặc Tu nhắc tới ngưu mã thú, trong mắt lộ ra yêu thích với ngưu mã thú.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy bộ dáng y như vậy, nhịn không được có chút tâm ngứa, lại may mắn khi mình cứu con ngưu mã thú này.
Đương nhiên, hắn cũng lo lắng Tô Mặc Tu: “Tô…… Tô sư thúc, trước đó ngươi bị thương, muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Bối phận Tô Mặc Tu ở Kình Thiên Tông không tính là thấp, hắn chẳng sợ kêu Tô Mặc Tu là sư tổ cũng có thể.
Nhưng hắn không muốn gọi như vậy, dứt khoát gọi là “Sư thúc”.
Hắn là đệ tử ngoại môn, còn không có sư phụ, gọi sư thúc cũng không tính sai.
“Ta không sao.” Tô Mặc Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, “Ngươi thì sao? Ngươi không sao chứ? Sao ngươi lại đến nơi này?” Trước đó Vu Lâm gọi người trước mắt là Tiêu Dạ, Tô Mặc Tu cũng đã biết tên người này.
Nhưng người Luyện Khí kỳ thường sẽ không vào sâu trong núi non Quỳnh Sơn như vậy, người trước mắt tại sao lại đến nơi này?
“Ta không sao…… Nơi này là chỗ nào? Ta lạc đường, đi không ra khỏi núi non Quỳnh Sơn.” Ngôn Cảnh Tắc vô tội đầy mặt.
“Ngươi lạc đường? Không gặp phải nguy hiểm chứ?”
“Không có……”
Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu hàn huyên lên, hai bên cũng trao đổi tin tức.
Tô Mặc Tu biết đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông trước mắt gọi là Tiêu Dạ này trong nhà rất có tiền, tới núi non Quỳnh Sơn là muốn rèn luyện một chút, đáng tiếc không cẩn thận nên lạc đường.
Ngôn Cảnh Tắc biết Tô Mặc Tu là đệ tử của kiếm tu nổi danh ngốc nghếch của Kình Thiên Tông…. Trách không được Tô Mặc Tu nghèo như vậy.
Nguyên chủ Hạo Nhiên chân nhân luôn luôn không để ý tới tục vụ, rất ít tiếp xúc với người Kình Thiên Tông.
Cho dù là tông chủ Kình Thiên Tông Sùng Dương chân nhân, hắn cũng một năm chỉ gặp một lần, còn không nhất định nói chuyện với Sùng Dương chân nhân.
Gần mười năm, hắn biết ngày chết của mình càng gần, lại phải chuẩn bị cho thăng cấp Đại Thừa kỳ, vậy cả Sùng Dương chân nhân cũng không gặp, Sùng Dương chân nhân lại đây dập đầu với hắn, đều chỉ có thể dập đầu ngoài động phủ của hắn.
Cũng bởi vậy, rất nhiều người trong Kình Thiên Tông, hắn đều không quen biết.
Nhưng sư phụ Tô Mặc Tu l, người này hắn biết.
Sư phụ Tô Mặc Tu là Lạc Sư, chỉ nhìn tên sẽ cảm thấy hắn là một người văn nhã, nhưng trên thực tế, Lạc Sư người này lôi thôi lếch thếch, tướng mạo cũng cũng khác với các tu sĩ khác, hắn không chỉ lớn lên thô tráng, còn đen vô cùng.
Con người hắn ngoại trừ luyện kiếm, chuyện khác đều không quá để ý.
Môn phái phân tài nguyên cho hắn, nếu người khác muốn, hắn thuận tay liền cho, linh thực chính mình vất vả tìm được, bằng hữu nói dùng được, hắn không chút do dự liền tặng cho người ta.
Tóm lại, hắn hào phóng đến làm người giận sôi, cũng có chút quá mức khờ khạo, thế cho nên có chút thứ gì, chung quy cứ bị người lừa đi.
Trời biết chính hắn còn hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cần có ăn, có thể luyện kiếm, mỗi ngày hắn đều thật vui vẻ.
Hắn là đồ đệ Sùng Dương chân nhân thời trẻ thu nhận, Sùng Dương chân nhân không thiếu bị hắn chọc tức, lúc tới gặp nguyên chủ nói qua một chút, nguyên chủ thế mới biết hắn.
Ngôn Cảnh Tắc nhớ lại Lạc Sư, đồng thời còn nhớ tới…… Vu Lâm người này, hắn cũng biết đến.
Mười năm trước nguyên chủ và Ma Tôn Diệp Phá Thiên giao chiến, tuy đánh Diệp Phá Thiên chạy, chính mình lại cũng bởi vì linh lực không đủ không thoải mái, cũng chính là khi đó, Vu Lâm kia hình như tới đi tìm hắn?
Còn có chính là, mười năm này Sùng Dương chân nhân tuy rằng không thấy hắn, nhưng sẽ ở ngoài động phủ hắn nói một ít tình huống của Kình Thiên Tông, lúc nói có nhắc tới Vu Lâm, nói Vu Lâm và nguyên chủ giống nhau, có được lưu li tịnh thể.
Nguyên chủ không để trong lòng.
Nếu là khi hắn còn trẻ, gặp được người có thể chất giống hắn chắc sẽ có chút tò mò, nhưng hắn đều có số tuổi lớn như vậy rồi, còn sắp chết…… Hắn nơi nào lo lắng người khác?
Hơn nữa nguyên chủ cảm thấy Kình Thiên Tông là một nơi tốt, sẽ bảo vệ tốt Vu Lâm…… nên càng không nhiều chuyện.
Không nghĩ tới người có được lưu li tịnh thể như hắn thế mà lại là hạng người này!
Ngôn Cảnh Tắc có chút ghét bỏ.
Vu Lâm cũng không biết mình bị người ta ghét bỏ.
Lúc này, gã…. lại gặp một người theo đuổi.
Lúc gã và Tư Đồ Giang Ninh rời khỏi núi non Quỳnh Sơn, đặt chân ở một môn phái nhỏ gần núi non Quỳnh Sơn, gặp một y tu Kim Đan kỳ từ Dược Sư cốc ra tới.
Y tu này nhất kiến chung tình với Vu Lâm.
Vu Lâm vô cùng cao hứng, mỗi ngày cùng y tu này nói chuyện phiếm.
Y tu này trong truyện gốc là một người yên lặng trả giá không cầu hồi báo…… Gã vẫn luôn rất thích nam phụ như vậy, lúc đọc sách còn đã hy vọng Tô Mặc Tu cùng người này ở bên nhau.
Đáng tiếc Tô Mặc Tu cuối cùng ai cũng không chọn! Gã ngẫm lại liền tức giận!
Đại khái là có tình địch, làm Tư Đồ Giang Ninh ý thức được gã quan trọng thế nào…… Vu Lâm phát hiện, từ khi gã và y tu này thân nhau, Tư Đồ Giang Ninh liền đối xử với gã càng tốt!
Gã hưởng thụ cảm giác bị người truy phủng này.
Người sở hữu lưu li tịnh thể Vu Lâm này sắp bị người ta cung phụng đến nơi.
Bên kia, Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu - hai người sở hữu lưu li tịnh thể, lại mặt xám mày tro, đang chuẩn bị rời khỏi núi non Quỳnh Sơn.
May mà bọn họ thu phục một con ngưu mã thú, có thể dùng để thay đi bộ, ngưu mã thú kia thậm chí còn giúp Tô Mặc Tu tìm được một ít linh thực có thể dùng để trị thươn.
Người bình thường là không thể trực tiếp ăn linh thực, như vậy không chỉ làm tạp chất trong cơ thể tăng nhiều, ăn nhiều còn có khả năng sẽ làm linh lực trở nên pha tạp, ngoài ra trực tiếp dùng hiệu quả cũng không tốt như chế thành đan dược…… Nhưng Tô Mặc Tu vẫn ăn.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, đau lòng cực kỳ: “Tô sư thúc, ngươi yên tâm, chờ rời khỏi nơi này, ta sẽ đi mua đan dược cho ngươi ăn!” Tuy linh thạch của ma tu kia bị hắn dùng hết, nhưng hắn có thể bán của cải hoặc pháp khí của ma tu này kiếm tiền.
“Không cần, sao có thể để ngươi tiêu pha?” Tô Mặc Tu nói.
“Vì Tô sư thúc tiêu tiền, lòng ta cao hứng!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Khóe miệng Tô Mặc Tu cong lên.
Trong lòng y cũng cao hứng!
Thật ra y không phải không có tiền, chỉ là sinh hoạt với sư phụ lâu rồi, y liền không để ý đến ngoại vật cho lắm…. Nhưng túi trữ vật của y vẫn là có không ít linh thạch.
Chờ đi ra ngoài, y cũng mua đồ cho Tiêu Dạ!
Đúng rồi, y còn có thể dạy dỗ Tiêu Dạ tu luyện.l
Tô Mặc Tu bảo Ngôn Cảnh Tắc cùng mình ngồi trên lưng ngưu mã thú, giảng giải tri thức tu luyện cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cùng Tô Mặc Tu ngồi chung một con thú cưỡi rất tuyệt, nhưng dạy hắn tu luyện thì không cần đâu……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất