Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ

Chương 1: Giang Kỳ không quan tâm, Giang Kỳ chỉ muốn xem kịch

Sau
Xin lỗi vì đăng trễ 1 hôm hic hic chân thành tạ lỗi ạk

Chương 1: Giang Kỳ không quan tâm, Giang Kỳ chỉ muốn xem kịch.

Thời tiết tháng 5 vô cùng oi bức, giống như có người đuổi theo sau lưng mùa hạ, gấp gáp không chờ nổi mà lộ ra hương vị.

Tiết học cuối cùng trong ngày đã xong, Giang Kỳ duỗi người, gấp sách vở, chuẩn bị chuồn về cửa sau của giảng đường.

Chưa kịp bước ra thì người bên cạnh đã gọi anh lại: "Đàn anh Giang Kỳ!"

Giang Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh cửa, mái tóc xoăn được uốn phồng xõa tung, mặc váy JK chỉ dài đến đầu gối, là một cô gái xinh đẹp đáng yêu.

Từ trước đến nay Giang Kỳ đối với con gái đều vô cùng kiên nhẫn, anh đút một tay vào túi quần, rồi xoay người lại, đứng thẳng cười nói: "Có chuyện gì vậy, đàn em?"

Giang Kỳ có đôi mắt đào hoa điển hình, ở đuôi lông mày có một nốt ruồi nhỏ, vẻ ngoài này có lẽ sẽ làm người ta có ấn tượng rằng anh là người ngả ngớn phong lưu. Nhưng thật ra lúc Giang Kỳ nhìn người ta lại cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú nhìn sẽ cho đối phương có cảm giác "Tuy anh lưu luyến cả khóm hoa, nhưng trong mắt anh chỉ có mình em".

Học muội bị anh nhìn như vậy thoắt cái đã đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Đây... đây là quà cho anh, xin anh hãy nhận ạ!"

Nói xong học muội nhét đồ vào trong tay Giang Kỳ, xoay người bỏ chạy.

Giang Kỳ nhất thời không phản ứng được, muốn kêu đối phương lại nhưng người đã chạy mất rồi.

Giang Kỳ cúi đầu nhìn đồ trong tay.

Là một hộp quà được gói bằng giấy lụa màu hồng nhạt, phía trên còn được thắt một cái nơ bướm, dưới chiếc nơ có một phong thư.

"Ấy, lại là thư tình à?" - Đúng lúc Úy Lâm đi từ sau đến, choàng cổ Giang Kỳ, "Ghê quá nha, mở ra xem thử học muội tặng mày cái gì?"

Giang Kỳ đập hộp quà vào ngực Úy Lâm: "Tao không xem, muốn thì mày tự đi mà xem ấy".

"Úi! Úi!" - Úy Lâm luống cuống chộp lấy hộp quà suýt rơi xuống đất, thấy Giang Kỳ đi thì vội vã đuổi theo.

"Có lí do cả!" - Úy Lâm tiếp tục choàng cổ Giang Kỳ không biết mệt, "Học muội không biết cậu đã kết hôn rồi, nếu mấy em gái mà biết thì chẳng biết là đau lòng tới mức nào nữa, đúng không?"

Giang Kỳ có hơi mất kiên nhẫn mà đẩy tay của cậu ta ra.

"Cũng đâu cần phải vậy..." - Úy Lâm da mặt dày, chưa bao giờ biết viết 2 chữ "xấu hổ", rất nhanh liền sáp lại gần anh, "Nghe nói tháng này Lục Cẩn Trạch trở về từ nước Y hả, sao, có muốn "tiểu biệt thắng tân hôn" với hắn không?"

Vẻ mặt Giang Kỳ thản nhiên: "Tao không những không thể "tiểu biệt thắng tân hôn" với hắn, tao còn muốn ly dị cơ".

"Sao vậy?" - Úy Lâm hơi ngẩn ra, "Đang êm đẹp mà..."

Giang Kỳ hạ giọng, nói: "Ông nội tao sắp không xong rồi".

Úy Lâm lộ vẻ mặt khó tin: "Sao có thể? Tháng trước ba tao vừa nhờ quan hệ chuyển ông đến bệnh viện trung tâm, còn nói là muốn để Giang tổng thiếu nợ ổng cơ mà, nhanh như vậy đã... không xong?"

"Ừm" - Giang Kỳ thấp giọng, "Ông lớn tuổi rồi, lại hay làm phẫu thuật nữa nên chịu không nổi..."

Úy Lâm biết ông nội Giang là người duy nhất trong Giang gia đối xử với Giang Kỳ không tệ lắm, nhất thời không biết nên nói gì: "Mày... nén bi thương, à không phải, ý tao là..."

"Không sao" - Giang Kỳ thở dài, "Chiều mày muốn đi thăm ông với tao không?"

Đúng lúc Úy Lâm không có tiết vào buổi chiều, nên đi cùng Giang Kỳ định đến bệnh viện.

Xe thể thao của Úy Lâm bị hỏng, đang để ở xưởng kiểm tra, trùng hợp là Giang Lâm cũng không lái xe đến, hai người đành phải gọi xe.

Đường cao tốc luôn tắc nghẽn, không biết tại sao mà tài xế taxi này cực kỳ táo bạo, có cơ hội là lái xe cực nhanh. Vài lần Giang Kỳ muốn khuyên ông ta lái chậm lại một chút, lại sợ chọc giận người ta thêm, thầm nghĩ lần sau vẫn là tự mình lái xe an toàn hơn, kết quả là vừa lơ đãng thì tài xế đã lái xe lệch khỏi đường chính, "Rầm" một tiếng đụng phải rào chắn trên cầu vượt.

Úy Lâm ngồi ghế sau còn đỡ, Giang Kỳ ngồi ghế phụ thì dù đã thắt đai an toàn thì cũng bị xung lượng khi va chạm hất về phía trước một đoạn, trán đập vào mặt kính xe, Giang Kỳ chỉ cảm thấy "Ong" một tiếng, mất ý thức.

**



"Giang Kỳ...? Giang Kỳ?"

Đang mơ mơ màng màng, Giang Kỳ nghe thấy có người gọi tên mình.

Anh mở bừng mắt, trước mắt là một gương mặt nghiêm túc nhưng quen thuộc.

"Là anh à...?" - Giang Kỳ phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường trắng, xung quanh toàn là mùi nước sát trùng, hẳn là ở trong bệnh viện.

Lục Cẩn Trạch vẫn là dáng vẻ như vậy, thích mặc chính trang nghiêm túc, cực kì đẹp trai nhưng gương mặt lại lạnh lùng, đối với ai đều như đang nói chuyện công việc, không có chút cảm tình nào.

"Bác sĩ nói não em bị chấn động nhẹ, đã chụp CT rồi, yêu cầu ở lại quan sát, bảo đảm không có vấn đề mới được xuất viện".

Lục Cẩn Trạch ngồi xuống bên mép giường, thuận tay cởi nút đầu tiên của tây trang.

Lúc này Giang Kỳ mới chú ý đến đầu tóc vốn không chút lộn xộn giờ đây lại hơi rối.

Giang Kỳ tự giễu cười: "Tôi có vấn đề hay không thì cũng có sao đâu, dù gì thì cũng không ai mong tôi khỏe mạnh".

Lục Cẩn Trạch không nói gì.

Lúc này Giang Kỳ mới phát hiện mình vừa nói gì đó không nên nói trước mặt người chồng trên danh nghĩa này, anh xốc chăn lên bước xuống giường: "Úy Lâm đâu? Nó không sao phải không? Tôi muốn đi thăm ông nội tôi..."

Lục Cẩn Trạch ở phía sau giữ chặt anh lại, "Giang Kỳ..."

Giang Kỳ ngoái đầu lại nhìn hắn.

Nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt trong veo của anh, Lục Cẩn Trạch phát hiện dù bản thân ở trên thương trường có sát phạt quyết đoán, nhiều kế sách như nào đi nữa thì trước mặt Giang Kỳ vẫn không nói nên lời: "Ông Giang... đã đi rồi..."

Mặt Giang Kỳ trắng bệch.

May là anh nằm ở bệnh viện trung tâm, Giang Kỳ đến giày cũng không kịp đổi, mặc đồ bệnh nhân, mang dép lê dùng một lần cho bệnh nhân, đi thang máy đến khu xa hoa ở tầng 18.

Thang máy vừa mở ra, Giang Kỳ đã nghe được tiếng khóc vang dội.

Nước hoa hàng hiệu có mùi kỳ lạ quanh quẩn khắp hành lang: "Ba, sao ba lại đi nhanh vậy chứ!"

Giang Kỳ cười nhạt trong lòng: Bắt đầu diễn rồi cơ à?

Úy Lâm đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, thấy Giang Kỳ đi tới thì vội vàng bật dậy: "Kỳ nhi, mày không sao chứ?"

Giang Kỳ lắc đầu: "Không sao cả".

Úy Lâm đưa mắt nhìn Lục Cẩn Trạch đi sau Giang Kỳ, hạ giọng: "Lúc tụi mình bị tai nạn ấy, điện thoại của mày đúng lúc vang lên, lúc đó tao bị choáng nên không tìm được điện thoại, đành lấy từ trong túi mày ra, không ngờ là Lục tổng gọi tới, anh ta cũng gọi 120 giúp đó".

"Mày thì sao? Có bị gì không?" - Giang Kỳ hỏi cậu.

"Tao không sao" - Úy Lâm giơ vết thương trên cánh tay cho anh xem, "Bị thương có xíu thôi mà lúc đó tao tưởng tao sắp chết cmnr, khóc hmu hmu luôn á".

Úy Lâm nói xong lại nhìn Lục Cẩn Trạch một cái: "Lục tổng cũng khá tốt mà, vừa xuống máy bay đã chạy ngay đến, nhìn chằm chằm mày chụp CT. Nói thật, tao mà không phải là anh em với mày tao còn tưởng hai người mặn nồng lắm".

Giang Kỳ đẩy cậu một cái: "Đừng tào lao nữa".

"Được rồi biết rồi..." - Úy Lâm bị anh đẩy động tới miệng vết thương, nhe răng nói: "Hai người liên hôn thương nghiệp, hiểu rồi mà".

Lễ tang của ông Giang được tổ chức hấp tấp mà kỳ dị, quả thật là một đám yêu ma quỷ quái cùng xuất trận.

Cả Giang gia, chỉ có ông nội Giang thật lòng đối xử với Giang Kỳ một chút.

Nhưng theo quan điểm của Giang Kỳ thì cũng chỉ là một chút vậy thôi.

Năm đó mẹ Giang Kỳ qua đời, bà xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng tạo ra nhãn hiệu "Chí Thấm" bị Giang gia cướp đi, nhưng cũng chẳng duy trì được bao lâu, càng ngày càng xuống dốc theo năm tháng.

Giang Kỳ không đành lòng nhìn nhãn hiệu do mẹ mình tự tay dựng lên bị sụp đổ, nhưng khi đó anh chỉ là một đứa trẻ, ngoài việc trơ mắt nhìn thì không làm được gì.



Sau đó khi anh đã 20 tuổi, đến tuổi kết hôn hợp pháp thì ông Giang tìm Giang Kỳ, nói với anh rằng chỉ cần anh đồng ý đại diện Giang gia liên hôn với Lục gia, cũng chính là kết hôn với người cầm quyền của Lục gia - Lục Cẩn Trạch, ông ta sẽ khuyên ba của Giang Kỳ nhượng cổ phần của "Chí Thấm" cho anh.

Lúc ấy Giang Kỳ còn trẻ, đầu óc nóng lên liền đồng ý.

Sau đó là đính hôn rồi kết hôn.

Trước khi Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch kết hôn đã thỏa thuận với nhau, sau khi kết hôn thì không quấy rầy đối phương.

Còn tưởng rằng khó nhất chỉ là bước này thôi, chờ đến khi anh lấy lại được "Chí Thấm", cánh chim đón gió (cái này là thành ngữ kiểu dần trưởng thành và cứng cáp hơn ấy, em kiếm hộ c nhé), nhất định có thể hồi sinh tâm huyết của mẹ thật tốt.

Không nghĩ tới, anh không có sự quyết đoán của mẹ, cũng không có năng lực của mẹ.

"Chí Thấm" tạm thời ở trong tay anh nhưng lại càng ngày càng lụn bại, tựa như mặt trời sắp lặn, người già tuổi xế chiều, sức sống không thể tỏa sáng được nữa.

Anh và Lục Cẩn Trạch không có cảm tình, lúc trước ông Giang khuyên Giang Kỳ kết hôn với hắn, thật ra là để cứu một công ty con mà Giang thị nắm cổ phần.

Người có cổ phần của công ty con đó là mẹ kế của Giang Kỳ và mấy người anh em, nhưng bọn họ đều vô dụng, sau khi ông Giang bệnh nặng thì ba Giang cũng không có sức lực quản lý nó, dù Lục Cẩn Trạch có đầu tư mấy ngàn vạn thì cũng không thể xoay chuyển sự suy tàn của nó.

Nghĩ đến đây, Giang Kỳ nhịn không được có hơi buồn cười.

Anh cảm thấy giá trị của mình cũng rất cao đấy.

Ít nhất với Lục Cẩn Trạch thì anh có giá trị mấy ngàn vạn.

Bây giờ công ty gia đình kia chỉ còn là cái xác rỗng, có lẽ mẹ kế và mấy anh em của Giang Kỳ cũng biết không cứu được, đã chuẩn bị phá sản. Giang Kỳ không còn trói buộc, thỏa thuận trước kết hôn đã không còn tồn tại, lúc này chính là thời điểm anh nên ly hôn Lục Cẩn Trạch.

**

Lễ tang của ông Giang.

Giang Kỳ mặc một cây đen, trước ngực cài hoa trắng, xuất hiện ở đám tang với tư cách trưởng tôn.

Để đưa tiễn linh cữu thì chỉ có cháu cả mới có tư cách cầm di ảnh của ông Giang.

Nhân viên sắp xếp lễ tang đang định đưa ảnh cho Giang Kỳ, người mẹ kế kia của Giang Kỳ không biết tại sao mà đột nhiên phát điên, đẩy đám người ra, đi tới chỉ vào Giang Kỳ mà mắng: "Mày mà là trưởng tôn cái gì? Không phải là bị Tuesday nuôi lớn à? Tao rất muốn nhìn xem hôm nay ai dám đưa di ảnh của ba cho thằng súc sinh này cầm!"

Đội ngũ đưa linh cữu yên lặng như tờ.

Giang Kỳ biết tại sao bà ta lại nổi điên, di sản của ông Giang, Giang Kỳ là cháu cả được hưởng rất nhiều. Đến khi lễ tang kết thúc, luật sư sẽ tuyên bố di chúc, có lẽ là bà biết trước nên mới không nhịn được.

Một bà chủ nhà giàu, bây giờ vì tiền mà từ bỏ cả thể diện.

Nhưng Giang Kỳ không quan tâm, Giang Kỳ chỉ muốn xem kịch.

Anh nhướng đôi mắt hoa đào, mỉm cười nói: "Không thì người đi tìm ông nội hỏi thử, ai mới là trưởng tôn Giang gia?"

Mẹ kế vừa nhìn thấy gương mặt quyến rũ của Giang Kỳ giống y như mẹ là lửa giận bừng bừng, hận không thể xé nát gương mặt đó: "Mày trù tao chết à? Nhãi ranh, hôm nay tao phải dạy lại mày!"

Nói xong bà vén tay áo, định bước tới cho Giang Kỳ một cái tát.

Một đám tang thế mà lại trở thành một trò hề.

Giang Kỳ suy nghĩ đối sách, nhắm mắt lùi về sau, bày ra tư thế phòng thủ, nhưng bàn tay trong dự đoán lại không hạ xuống. Anh mở mắt, phát hiện Lục Cẩn Trạch mặc một thân đen cũng cài một bông hoa trên ngực, đang tóm chặt lấy tay của mẹ kế, khuôn mặt anh tuấn làm vẻ nghiêm túc: "Tôi cũng phải xem hôm nay ai dám động tới em ấy trước mặt tôi!"



Lời tác giả: Tuổi kết hôn hợp pháp của nam là 22 tuổi. Đây là thế giới hư cấu đồng tính có thể kết hôn, nâng tuổi kết hôn lên 20 nha.

Mirabel: I see you looking at my vợ =)))))) Vợ tao =)))))) Đụng cái tay dzo là mất cái tay liền!!

Vẫn tuyển beta!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau