Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 70: Ngươi ôm hắn về đi
Yến Thù nhìn Chung Ly, gật đầu khẳng định: "Nghiêm túc."
"Đại nhân......" Cổ họng Chung Ly nghẹn lại, đôi mắt dần ửng đỏ, "Ơn nghĩa của đại nhân đối với ta như núi như biển, đời này ta cũng không thể hồi báo."
"Quá lời rồi." Yến Thù nói, "Sau khi vụ án này kết thúc ta định ở lại Sóc Phương nghiên cứu binh pháp đánh trận, tòa nhà ở kinh đô sẽ bỏ trống nên ngươi cứ ở đó đi, đương kim hoàng thượng thánh minh đang từng bước khôi phục chế độ khoa cử, với tài cán của ngươi nhất định có thể đỗ đạt công danh."
Ai ngờ Chung Ly lại khẽ lắc đầu, dán mắt lên mặt đất, giọng nói nhỏ như muỗi: "Yến đại nhân, đáng tiếc ta không có đầu óc nhìn xa trông rộng, e là phải cô phụ ý tốt của đại nhân, đại nhân, ta muốn ở lại Bạch Đế Thành, ở lại Cẩm Sắt phường, dù Cẩm Sắt phường là chốn phong nguyệt nhưng với ta mà nói lại là nơi sinh sống yên ổn, nếu đại nhân cảm thấy nơi này dơ bẩn, muốn mắng để ta tỉnh thì ta cũng chịu."
Dù có chút kinh ngạc nhưng Yến Thù vẫn lập tức nói: "Ta chưa từng nghĩ như vậy, có thể tìm được nơi an cư là điều may mắn."
Hốc mắt Chung Ly đỏ lên, cảm động nói: "Yến đại nhân ý chí quân tử, bao dung độ lượng, hạng người nông cạn như chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đại nhân, sở dĩ ta ngăn đại nhân lại là vì......"
"Ta muốn tự chuộc thân."
Yến Thù khẽ giật mình.
Chung Ly lấy ra một chiếc hộp gỗ lim khắc chim tước đưa cho Yến Thù.
Yến Thù nhận lấy mở ra, thấy bên trong là ngân lượng nặng trĩu.
"Hy vọng đại nhân đồng ý cho ta chuộc mình." Chung Ly nhìn Yến Thù nói.
"Được." Yến Thù trịnh trọng gật đầu rồi nhận lấy hộp gỗ.
"Đa tạ đại nhân, vậy ta không quấy rầy đại nhân nữa." Chung Ly hành lễ rồi đứng thẳng dậy từ biệt Yến Thù, quay người trở về Cẩm Sắt phường.
Yến Thù nhìn Chung Ly mà trong lòng cảm khái.
Lúc trước bất kể thế nào mình cũng phải chuộc Chung Ly ra khỏi Mãn Xuân Viện, ngoại trừ không thể thấy người vô tội chịu nhục còn có một nguyên nhân khác là Yến Thù cảm thấy mình và y có chút giống nhau.
Phụ thân vào tù, mưa gió xoay vần, rơi xuống vực sâu.
Nhưng cuối cùng Yến Thù vẫn may mắn hơn Chung Ly một chút, y còn có Tần Quyết Minh che chở.
Giờ đây Chung Ly đã khô cạn huyết lệ, nghiêm trang đứng giữa trời đất, dáng vẻ nhàn nhã, chỉ sống vì mình.
Một câu "sinh sống yên ổn" khiến Yến Thù có chút ghen tị.
Yến Thù cất kỹ hộp gỗ rồi điểm nhẹ mũi chân bay về hướng khách điếm, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Y vốn dĩ muốn đuổi theo Lý Trường Thiên, ai ngờ đến khách điếm cũng không thấy hắn trên đường.
Từ lúc nào Lý Trường Thiên lại đi bộ nhanh như vậy?
Trời đã tảng sáng, nắng sớm mờ ảo.
Yến Thù đi vào khách điếm, thấy chưởng quỹ đang đứng sau quầy, một tay cầm bàn tính, một tay cầm sổ sách nheo mắt đọc.
Yến Thù đến trước mặt chưởng quỹ hỏi: "Xin hỏi Lý Trường Thiên có ở nhà bếp không?"
"A?" Chưởng quỹ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, "Công tử, Lý Trường Thiên mà ngươi hỏi là ai?"
"Chính là người mặc áo bào màu đen, hắn nói muốn giúp ngài sửa bếp lò." Yến Thù đáp.
"Công tử nhầm rồi." Vẻ mặt chưởng quỹ đầy nghi hoặc, "Ta đâu có tìm người sửa bếp lò."
"......" Yến Thù khẽ nhíu mày, y nhớ tới Lý Trường Thiên sắc mặt trắng bệch thì chợt vỡ lẽ điều gì, quay người lao ra khách điếm.
-
Tiếng gà gáy vang, Lý Trường Thiên co quắp trong hẻm nhỏ ngẩng đầu lên, sắc trời xanh biếc đang dần sáng tỏ phía trên tường gạch u ám.
Lý Trường Thiên biết mình cứ ở đây mãi cũng không được, hiện giờ tinh thần hắn rã rời, toàn thân rét run, vô cùng khốn khổ mệt mỏi, đây đều là dấu hiệu cho thấy mất máu quá nhiều.
Hắn phải mau chóng xử lý vết thương, không thể cứ như vậy ngất đi, rất có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.
Lý Trường Thiên che miệng vết thương ở bụng rồi thở một hơi thật dài, bỗng nhiên mỉm cười bất đắc dĩ.
Hắn nhớ lại kiếp trước có một lần chấp hành nhiệm vụ, khi súng ống đạn được giao tranh thì cũng bị thương ở bụng, nhưng vì sợ chậm trễ chấp hành nhiệm vụ nên Lý Trường Thiên vẫn giấu diếm không nói, mãi đến khi nhiệm vụ kết thúc mỹ mãn hắn mới ngất đi ngay trước mặt đồng đội.
Sau khi Lý Trường Thiên tỉnh lại, đồng đội của hắn bị dọa cho hãi hùng khiếp vía liền mắng hắn xối xả, mắng hắn không biết quý trọng tính mạng, mắng hắn còn như vậy thì sau này chết thế nào cũng không biết.
Lý Trường Thiên biết mình đuối lý, gãi đầu nghe các đồng đội mắng, đồng thời liên tục hứa hẹn loại chuyện này sẽ không tái diễn nữa.
Nhưng hôm nay sống thêm một kiếp hắn cũng vẫn lỗ mãng không biết quý tính mạng.
"Haizz......" Lý Trường Thiên lắc đầu, tay trái vịn vách tường chống người dậy, lảo đảo đi hai bước ra ngoài hẻm nhỏ.
Bỗng nhiên một tiếng gọi đầy phẫn nộ vọng lại từ đầu ngõ.
"Lý! Trường! Thiên!"
Lý Trường Thiên sợ hãi run lên một cái rồi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Yến Thù đang trừng mắt tức giận ở phía trước.
Yến Thù bước nhanh về phía Lý Trường Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, dọa cho Lý Trường Thiên lảo đảo lui lại phía sau, suýt chút nữa thì té ngã.
Đồng tử trong mắt Yến Thù đột nhiên co lại, đưa tay đỡ hắn.
"Ngươi đừng nhíu mày trừng ta, ngươi trừng một cái ta đã hoảng lên rồi." Lý Trường Thiên cười khổ vịn vai Yến Thù, miễn cưỡng chống đỡ mình đứng thẳng.
"Ngươi bị thương ở đâu?!" Yến Thù nghiến răng hỏi.
"Ở bụng, haizz...... Lại phiền ngươi đưa ta đi y quán......" Lý Trường Thiên thở dài một hơi.
Nhịn lâu như vậy, kết quả vẫn là bị phát hiện.
Lý Trường Thiên cảm thấy có chút thất bại.
Yến Thù không nhiều lời nữa mà kéo tay trái Lý Trường Thiên khoác lên vai mình rồi dìu hắn tới y quán.
-
Trong y quán, đại phu tuổi quá sáu mươi có mái đầu bạc trắng vừa đắp thuốc cầm máu lên vết thương của Lý Trường Thiên vừa lẩm bẩm: "Ôi con sói này thật hung dữ. Ôi vết thương này sâu quá. Ôi tiểu huynh đệ ngươi mạng lớn đấy, vết cào này mà sâu hơn ba phân thì ngươi cũng chẳng còn mạng đâu!!"
Yến Thù bỗng nhiên đưa tay đập mạnh lên bàn gỗ, dọa cho đại phu và Lý Trường Thiên cùng run lên.
"Xin lỗi." Yến Thù cúi đầu tạ lỗi rồi đứng dậy đi ra y quán.
Đại phu vỗ ngực một cái: "Công tử này nhìn dáng vẻ nhã nhặn ôn nhuận, thục nhân quân tử, không ngờ còn rất nóng tính nha."
Lý Trường Thiên gượng cười ngượng ngùng.
Đại phu băng bó kỹ vết thương cho Lý Trường Thiên rồi gọi Yến Thù đang đứng ngoài y quán, Yến Thù đã khôi phục vẻ tỉnh táo, như thể trận lôi đình vừa rồi chỉ do người khác tưởng tượng ra mà thôi.
Đại phu đưa một đống bình lọ đựng thuốc cho Yến Thù, dặn dò y cách dùng rồi vung tay lên: "Được rồi, đi đi, không chết được đâu, yên tâm."
Yến Thù gật đầu cất kỹ thuốc rồi đi tới chỗ Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đang ngồi trên ghế dài, không dám đưa mắt nhìn Yến Thù, lắp bắp gọi: "Yến...... Yến Thù......"
Yến Thù bình tĩnh nói: "Ta cõng ngươi về khách điếm nghỉ ngơi."
Đại phu nghe thấy thế liền vội vàng nói: "Không thể cõng! Không thể cõng! Phần bụng có vết thương không thể cõng! Ôm về đi, ôm người trở về đi!!!"
"Đại nhân......" Cổ họng Chung Ly nghẹn lại, đôi mắt dần ửng đỏ, "Ơn nghĩa của đại nhân đối với ta như núi như biển, đời này ta cũng không thể hồi báo."
"Quá lời rồi." Yến Thù nói, "Sau khi vụ án này kết thúc ta định ở lại Sóc Phương nghiên cứu binh pháp đánh trận, tòa nhà ở kinh đô sẽ bỏ trống nên ngươi cứ ở đó đi, đương kim hoàng thượng thánh minh đang từng bước khôi phục chế độ khoa cử, với tài cán của ngươi nhất định có thể đỗ đạt công danh."
Ai ngờ Chung Ly lại khẽ lắc đầu, dán mắt lên mặt đất, giọng nói nhỏ như muỗi: "Yến đại nhân, đáng tiếc ta không có đầu óc nhìn xa trông rộng, e là phải cô phụ ý tốt của đại nhân, đại nhân, ta muốn ở lại Bạch Đế Thành, ở lại Cẩm Sắt phường, dù Cẩm Sắt phường là chốn phong nguyệt nhưng với ta mà nói lại là nơi sinh sống yên ổn, nếu đại nhân cảm thấy nơi này dơ bẩn, muốn mắng để ta tỉnh thì ta cũng chịu."
Dù có chút kinh ngạc nhưng Yến Thù vẫn lập tức nói: "Ta chưa từng nghĩ như vậy, có thể tìm được nơi an cư là điều may mắn."
Hốc mắt Chung Ly đỏ lên, cảm động nói: "Yến đại nhân ý chí quân tử, bao dung độ lượng, hạng người nông cạn như chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đại nhân, sở dĩ ta ngăn đại nhân lại là vì......"
"Ta muốn tự chuộc thân."
Yến Thù khẽ giật mình.
Chung Ly lấy ra một chiếc hộp gỗ lim khắc chim tước đưa cho Yến Thù.
Yến Thù nhận lấy mở ra, thấy bên trong là ngân lượng nặng trĩu.
"Hy vọng đại nhân đồng ý cho ta chuộc mình." Chung Ly nhìn Yến Thù nói.
"Được." Yến Thù trịnh trọng gật đầu rồi nhận lấy hộp gỗ.
"Đa tạ đại nhân, vậy ta không quấy rầy đại nhân nữa." Chung Ly hành lễ rồi đứng thẳng dậy từ biệt Yến Thù, quay người trở về Cẩm Sắt phường.
Yến Thù nhìn Chung Ly mà trong lòng cảm khái.
Lúc trước bất kể thế nào mình cũng phải chuộc Chung Ly ra khỏi Mãn Xuân Viện, ngoại trừ không thể thấy người vô tội chịu nhục còn có một nguyên nhân khác là Yến Thù cảm thấy mình và y có chút giống nhau.
Phụ thân vào tù, mưa gió xoay vần, rơi xuống vực sâu.
Nhưng cuối cùng Yến Thù vẫn may mắn hơn Chung Ly một chút, y còn có Tần Quyết Minh che chở.
Giờ đây Chung Ly đã khô cạn huyết lệ, nghiêm trang đứng giữa trời đất, dáng vẻ nhàn nhã, chỉ sống vì mình.
Một câu "sinh sống yên ổn" khiến Yến Thù có chút ghen tị.
Yến Thù cất kỹ hộp gỗ rồi điểm nhẹ mũi chân bay về hướng khách điếm, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Y vốn dĩ muốn đuổi theo Lý Trường Thiên, ai ngờ đến khách điếm cũng không thấy hắn trên đường.
Từ lúc nào Lý Trường Thiên lại đi bộ nhanh như vậy?
Trời đã tảng sáng, nắng sớm mờ ảo.
Yến Thù đi vào khách điếm, thấy chưởng quỹ đang đứng sau quầy, một tay cầm bàn tính, một tay cầm sổ sách nheo mắt đọc.
Yến Thù đến trước mặt chưởng quỹ hỏi: "Xin hỏi Lý Trường Thiên có ở nhà bếp không?"
"A?" Chưởng quỹ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, "Công tử, Lý Trường Thiên mà ngươi hỏi là ai?"
"Chính là người mặc áo bào màu đen, hắn nói muốn giúp ngài sửa bếp lò." Yến Thù đáp.
"Công tử nhầm rồi." Vẻ mặt chưởng quỹ đầy nghi hoặc, "Ta đâu có tìm người sửa bếp lò."
"......" Yến Thù khẽ nhíu mày, y nhớ tới Lý Trường Thiên sắc mặt trắng bệch thì chợt vỡ lẽ điều gì, quay người lao ra khách điếm.
-
Tiếng gà gáy vang, Lý Trường Thiên co quắp trong hẻm nhỏ ngẩng đầu lên, sắc trời xanh biếc đang dần sáng tỏ phía trên tường gạch u ám.
Lý Trường Thiên biết mình cứ ở đây mãi cũng không được, hiện giờ tinh thần hắn rã rời, toàn thân rét run, vô cùng khốn khổ mệt mỏi, đây đều là dấu hiệu cho thấy mất máu quá nhiều.
Hắn phải mau chóng xử lý vết thương, không thể cứ như vậy ngất đi, rất có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.
Lý Trường Thiên che miệng vết thương ở bụng rồi thở một hơi thật dài, bỗng nhiên mỉm cười bất đắc dĩ.
Hắn nhớ lại kiếp trước có một lần chấp hành nhiệm vụ, khi súng ống đạn được giao tranh thì cũng bị thương ở bụng, nhưng vì sợ chậm trễ chấp hành nhiệm vụ nên Lý Trường Thiên vẫn giấu diếm không nói, mãi đến khi nhiệm vụ kết thúc mỹ mãn hắn mới ngất đi ngay trước mặt đồng đội.
Sau khi Lý Trường Thiên tỉnh lại, đồng đội của hắn bị dọa cho hãi hùng khiếp vía liền mắng hắn xối xả, mắng hắn không biết quý trọng tính mạng, mắng hắn còn như vậy thì sau này chết thế nào cũng không biết.
Lý Trường Thiên biết mình đuối lý, gãi đầu nghe các đồng đội mắng, đồng thời liên tục hứa hẹn loại chuyện này sẽ không tái diễn nữa.
Nhưng hôm nay sống thêm một kiếp hắn cũng vẫn lỗ mãng không biết quý tính mạng.
"Haizz......" Lý Trường Thiên lắc đầu, tay trái vịn vách tường chống người dậy, lảo đảo đi hai bước ra ngoài hẻm nhỏ.
Bỗng nhiên một tiếng gọi đầy phẫn nộ vọng lại từ đầu ngõ.
"Lý! Trường! Thiên!"
Lý Trường Thiên sợ hãi run lên một cái rồi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Yến Thù đang trừng mắt tức giận ở phía trước.
Yến Thù bước nhanh về phía Lý Trường Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, dọa cho Lý Trường Thiên lảo đảo lui lại phía sau, suýt chút nữa thì té ngã.
Đồng tử trong mắt Yến Thù đột nhiên co lại, đưa tay đỡ hắn.
"Ngươi đừng nhíu mày trừng ta, ngươi trừng một cái ta đã hoảng lên rồi." Lý Trường Thiên cười khổ vịn vai Yến Thù, miễn cưỡng chống đỡ mình đứng thẳng.
"Ngươi bị thương ở đâu?!" Yến Thù nghiến răng hỏi.
"Ở bụng, haizz...... Lại phiền ngươi đưa ta đi y quán......" Lý Trường Thiên thở dài một hơi.
Nhịn lâu như vậy, kết quả vẫn là bị phát hiện.
Lý Trường Thiên cảm thấy có chút thất bại.
Yến Thù không nhiều lời nữa mà kéo tay trái Lý Trường Thiên khoác lên vai mình rồi dìu hắn tới y quán.
-
Trong y quán, đại phu tuổi quá sáu mươi có mái đầu bạc trắng vừa đắp thuốc cầm máu lên vết thương của Lý Trường Thiên vừa lẩm bẩm: "Ôi con sói này thật hung dữ. Ôi vết thương này sâu quá. Ôi tiểu huynh đệ ngươi mạng lớn đấy, vết cào này mà sâu hơn ba phân thì ngươi cũng chẳng còn mạng đâu!!"
Yến Thù bỗng nhiên đưa tay đập mạnh lên bàn gỗ, dọa cho đại phu và Lý Trường Thiên cùng run lên.
"Xin lỗi." Yến Thù cúi đầu tạ lỗi rồi đứng dậy đi ra y quán.
Đại phu vỗ ngực một cái: "Công tử này nhìn dáng vẻ nhã nhặn ôn nhuận, thục nhân quân tử, không ngờ còn rất nóng tính nha."
Lý Trường Thiên gượng cười ngượng ngùng.
Đại phu băng bó kỹ vết thương cho Lý Trường Thiên rồi gọi Yến Thù đang đứng ngoài y quán, Yến Thù đã khôi phục vẻ tỉnh táo, như thể trận lôi đình vừa rồi chỉ do người khác tưởng tượng ra mà thôi.
Đại phu đưa một đống bình lọ đựng thuốc cho Yến Thù, dặn dò y cách dùng rồi vung tay lên: "Được rồi, đi đi, không chết được đâu, yên tâm."
Yến Thù gật đầu cất kỹ thuốc rồi đi tới chỗ Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đang ngồi trên ghế dài, không dám đưa mắt nhìn Yến Thù, lắp bắp gọi: "Yến...... Yến Thù......"
Yến Thù bình tĩnh nói: "Ta cõng ngươi về khách điếm nghỉ ngơi."
Đại phu nghe thấy thế liền vội vàng nói: "Không thể cõng! Không thể cõng! Phần bụng có vết thương không thể cõng! Ôm về đi, ôm người trở về đi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất