Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 116: Đừng sợ ta sẽ ở bên ngươi
"Ngươi không đau, vậy...... vậy ta cũng không đau......"
Yến Thù: "......"
Thương tích của hai người sao có thể giống nhau được.
Yến Thù bất giác đưa tay vuốt nhẹ tóc mai của Lý Trường Thiên, trong ánh mắt đều là đau lòng: "Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi."
Yến Thù thu dọn sửa sang lại giường rồi dỗ Lý Trường Thiên nằm xuống, còn mình thì nằm nghiêng bên cạnh hắn.
Mặc dù mệt mỏi rã rời nhưng đêm nay cả hai người đều ngủ không yên giấc.
Nửa đêm, ngoài phòng bỗng nhiên đổ mưa to, sấm chớp từng hồi.
Khi Yến Thù giật mình thức giấc thì nhận ra bên cạnh trống không.
Lý Trường Thiên chẳng thấy đâu nữa.
Yến Thù thất sắc ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện Lý Trường Thiên đang co rúm trong góc giường, hai tay ôm đầu.
"Lý Trường Thiên?" Yến Thù đưa tay ôm vai hắn, "Ngươi sao vậy?"
Lý Trường Thiên nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu lên, hồi lâu sau mới nói: "Sét đánh."
"Đừng sợ." Yến Thù nói.
Lý Trường Thiên lắc đầu: "Không phải sợ, có tiếng súng và tiếng hỏa lực, còn có khói lửa, mùi lốp xe bị đốt cháy khét."
Yến Thù giật mình.
Dù y nghe không hiểu Lý Trường Thiên đang nói gì nhưng ngữ khí của Lý Trường Thiên quả là kỳ quái.
Mấy câu này của Lý Trường Thiên không giống lời nói ngây ngô lúc trước mà giống như đang chờ đợi vết thương nào đó trên người tự lành lại, mà hắn biết chỉ cần có đủ kiên nhẫn thì nỗi đau đớn kia nhất định có thể vượt qua.
Sau vài tiếng sấm đinh tai nhức óc, ngoài phòng cuồng phong gào thét, mưa to xối xả nhưng tiếng sấm cũng dần biến mất.
Lý Trường Thiên thở phào buông xuống hai tay đang ôm đầu, ánh mắt mê man.
"Vẫn ổn chứ?" Yến Thù như sợ kinh động cái gì nên nhẹ giọng hỏi.
Lý Trường Thiên gật đầu, cũng không nói thêm gì mà nằm xuống ngủ.
Yến Thù không dám quấy rầy hắn nên sửa lại chăn mền rồi cũng chậm chạp nằm xuống.
Kết quả là sáng sớm hôm sau, Yến Thù một lần nữa bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
Lý Trường Thiên co quắp trong ngực y khóc đến nước mắt giàn giụa, thở không ra hơi, toàn thân run rẩy gọi Lý Thu Thủy.
"Lý Trường Thiên, Lý Trường Thiên." Yến Thù vội vàng đánh thức Lý Trường Thiên.
Nghe tiếng gọi của Yến Thù, Lý Trường Thiên thoát khỏi cơn ác mộng, hắn thở hổn hển nắm chặt cánh tay Yến Thù, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt thẫn thờ.
Yến Thù lộ vẻ lo lắng: "Ngươi không sao chứ?"
Ánh mắt Lý Trường Thiên ngập tràn đau thương, hắn bỗng nhiên bật khóc: "Huhuhu, nàng đi rồi bỏ lại mình ta, làm sao bây giờ, ta rất nhớ nàng, ta không có người thân, nàng đi rồi, đi rồi, chỉ còn ta, chỉ còn ta."
Lý Trường Thiên hồ ngôn loạn ngữ gào khóc như sắp đứt hơi.
Yến Thù đột nhiên đưa tay ôm chặt Lý Trường Thiên vào lòng, giọng nói của y cũng run rẩy vì xót xa.
Yến Thù cực kỳ kiên định nói: "Không phải chỉ còn một mình ngươi đâu, Lý Trường Thiên, có ta giúp ngươi, dù sau này ngươi có khờ dại như bây giờ hay không thì ta đều sẽ ở bên ngươi chăm sóc ngươi, ngươi đừng sợ."
Có lẽ vì ôm ấp có thể giúp người ta an tâm, sau khi Lý Trường Thiên khóc một lát thì nấp trong ngực Yến Thù, ôm eo y mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Dù sắc trời còn sớm nhưng Yến Thù lại không buồn ngủ, y nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lý Trường Thiên rồi lật Lý Trường Thiên đang cuộn tròn nằm thẳng lại, trông chừng Lý Trường Thiên để tránh cho hắn cảm thấy thống khổ vì gặp ác mộng lần nữa.
-
Sáng sớm, sau cơn mưa trời lại sáng, cuối thu lạnh lẽo.
Sáng sớm có gia phó câm điếc đưa đồ ăn sáng đến.
Đã là phạm nhân thì không được ăn sơn hào hải vị mà chỉ có màn thầu khô khốc và cháo loãng nhạt nhẽo.
Nhưng may mắn là cháo nóng.
"Lý Trường Thiên, ăn chút cháo nóng rồi nghỉ ngơi tiếp đi." Yến Thù khẽ gọi Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên mơ màng mở mắt ra, sau khi ngồi dậy lại cuộn tròn chui vào góc giường như thể ở đó có thứ gì làm hắn cảm thấy an tâm.
Yến Thù bưng bát cháo nóng ngồi bên giường rồi cầm thìa múc cháo đút cho Lý Trường Thiên.
Hai tay Lý Trường Thiên ôm chặt đầu gối, hắn lắc đầu.
"Sao vậy?" Yến Thù hỏi, y chợt nghĩ đến cái gì nên nhíu mày lại, "Đau bụng nên ăn không vào à?"
"Ta...... Ta tự ăn được, không cần đút......" Lý Trường Thiên nói lí nhí.
Yến Thù bất đắc dĩ thở dài.
Ngay cả khi thần trí mơ hồ mà Lý Trường Thiên vẫn không muốn dựa vào người khác, đúng là tính kiên cường mạnh mẽ đã khắc sâu vào xương tủy.
"Cổ tay ngươi bị thương nên không cầm bát và thìa được đâu." Yến Thù ăn ngay nói thật.
Lý Trường Thiên cúi đầu nói: "...... Ta có thể."
Yến Thù nhìn chằm chằm hắn hồi lâu rồi đặt chén cháo vào tay Lý Trường Thiên, nhưng Yến Thù cũng chưa buông tay ra mà hỏi hắn: "Cầm được không?"
Lý Trường Thiên gật đầu.
Yến Thù thả tay ra.
Mặc dù chén cháo không nặng mà thậm chí có thể nói là nhẹ nhưng Lý Trường Thiên cầm trên tay chưa bao lâu thì cổ tay quấn vải trắng liền rỉ máu.
Yến Thù vội vàng đoạt lấy chén cháo rồi kéo tay Lý Trường Thiên xem xét cẩn thận, đáy mắt hiện lên vẻ xót xa.
"Không...... Không đau...... Ta có thể." Lý Trường Thiên nói lắp bắp.
Yến Thù: "Lý Trường Thiên, để ta chăm sóc ngươi được không?"
Giọng nói của Yến Thù đầy kiên nhẫn và ôn nhu, còn mang theo khẩn cầu.
Tính tình lạnh như băng cuối cùng vì một người mà hóa thành suối nước mùa xuân, xua tan khói liễu.
Lý Trường Thiên: "......"
Hồi lâu sau, Lý Trường Thiên chậm chạp gật đầu.
Yến Thù khẽ thở phào, múc một thìa cháo đưa lên miệng Lý Trường Thiên.
Có lẽ vì đói bụng nên Lý Trường Thiên ăn vội vã, thế nên bị sặc.
"Chậm một chút." Yến Thù khẽ nói.
Ăn cháo xong, Yến Thù lại đem màn thầu tới, màn thầu rất nhẹ nên Lý Trường Thiên nói sao cũng không cho đút mà tự mình cầm ăn.
Yến Thù đứng dậy đi đến bàn gỗ thu dọn chén đũa, bỗng nhiên nghe thấy Lý Trường Thiên nói: "Yến Thù, cám ơn ngươi......"
Yến Thù khẽ giật mình, đang muốn quay đầu thì Lý Trường Thiên lại nói.
"Ô ô ô, Yến Thù ca ca thật tốt với ta."
Xoảng một tiếng.
Trong lúc bối rối, Yến Thù bất cẩn làm rơi chén xuống đất.
Lý Trường Thiên nghẹn ngào: "Yến Thù ca ca, ngươi, ngươi sao vậy?"
Yến Thù: "......"
Yến Thù đỡ trán, hồi lâu sau mới nói: "Không sao, đừng để ý, ngươi nhắm mắt ngủ một lát đi."
Y hít sâu một hơi rồi xoay người nhặt mảnh sứ vỡ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng bước chân.
Yến Thù nhíu mày lùi lại đến trước giường dùng thân mình che chắn Lý Trường Thiên rồi nhìn chằm chằm ra cửa.
Cũng may người đến là Thẩm Triều.
"Yến đại nhân, mọi chuyện đều ổn chứ?" Thẩm Triều hỏi thăm.
Yến Thù gật đầu: "Đa tạ Thẩm vương gia quan tâm."
Thẩm Triều thăm dò chung quanh rồi nói với Yến Thù: "Từ khi Yến đại nhân bị bắt thì Hàn Nhai quả nhiên làm việc tỉnh táo hơn nhiều, hai ngày nay không cần lo hắn sẽ ra lệnh cho lính Bắc Địch vào Bạch Đế Thành giết hại dân chúng, nhưng......"
Thẩm Triều liếc nhìn Lý Trường Thiên trên giường rồi lại nói: "Nhưng có một việc ta cảm thấy rất đáng nghi."
"Là gì?" Yến Thù hỏi.
"Trước đây ta vẫn tưởng Hàn Nhai giữ mạng Lý Trường Thiên để làm mồi nhử dẫn ngươi tới cứu, nhưng hôm nay đột nhiên phát hiện Hàn Nhai không phải có ý định như vậy." Thẩm Triều nói.
Yến Thù khẽ nhíu mày.
"Không giấu gì Yến đại nhân, sau khi Lý Trường Thiên bị bắt về Thiên Khuyết Sơn Trang từng bị tra tấn bảy tám lần......" Thẩm Triều thở dài.
"Cái gì?" Con ngươi trong mắt Yến Thù đột nhiên co lại, nhất thời hít thở không thông, trái tim như bị dao cắt rồi đốt cháy.
Thẩm Triều gật đầu nói: "Hơn nữa hình như Hàn Nhai cố tình làm Lý Trường Thiên mất trí, ta cũng không rõ Lý Trường Thiên trở nên ngốc nghếch từ lúc nào nhưng theo ta được biết thì sau khi Lý Trường Thiên mất trí vẫn bị tra tấn, ta nghĩ dù Hàn Nhai có phát rồ cũng không cần phí sức tra tấn một kẻ ngốc chứ."
"Hàn Nhai tra tấn hắn nhất định là có âm mưu gì đó, vì vậy ta muốn nhờ Yến đại nhân hỏi Lý Trường Thiên xem lúc ấy trong phòng tra tấn hắn đã gặp chuyện gì."
Hai tay rũ xuống bên người Yến Thù nắm chặt, thân thể khẽ run, hơn nửa ngày mới chậm rãi gật đầu: "Được."
"Làm phiền Yến đại nhân." Thẩm Triều hành lễ, "Yến đại nhân còn việc gì dặn dò không?"
"Không có gì, đa tạ." Yến Thù hành lễ rồi nhìn theo Thẩm Triều đi xa.
Yến Thù đứng lặng tại chỗ một lát rồi nhặt mảnh sứ vỡ dưới đất gói kỹ vào miếng vải đặt lên bàn.
Y quay lại nhìn Lý Trường Thiên, thấy hắn đang ôm màn thầu bằng hai tay ăn từng miếng nhỏ.
Lời của Thẩm Triều vẫn quanh quẩn bên tai Yến Thù.
"Từng bị tra tấn bảy tám lần......"
Yến Thù đi đến cạnh giường gọi khẽ: "Lý Trường Thiên."
Lý Trường Thiên ngẩng lên, hắn nghĩ ngợi rồi bẻ một nửa màn thầu đưa cho Yến Thù: "Ăn."
Yến Thù đưa tay ra nhưng không phải để cầm màn thầu mà là nắm chặt cánh tay Lý Trường Thiên kéo hắn vào lòng ôm thật chặt, ở nơi Lý Trường Thiên không nhìn thấy, trên mặt Yến Thù lộ vẻ đau thương và hối hận tột cùng.
Y muốn ôm chặt hơn nhưng lại sợ siết đau Lý Trường Thiên, thân thể run lên nhè nhẹ.
Lý Trường Thiên dè dặt nói: "Yến Thù...... Ca ca, ta, ta bây giờ không gặp ác mộng, không cần ôm đâu."
"Là ta cần ôm ngươi." Yến Thù nhẹ giọng.
Lý Trường Thiên ngẩn ra, hắn nghĩ ngợi một lát rồi hai tay vòng quanh Yến Thù, nhẹ nhàng vỗ lưng y.
Gian phòng lặng thinh, giống như hai con thú bị nhốt trong lồng đang dựa sát vào nhau liếm láp vết thương.
Cũng không biết qua bao lâu, Yến Thù rốt cuộc cũng buông Lý Trường Thiên ra, y hỏi: "Trên người có phải cũng bị thương không?"
Lý Trường Thiên do dự hồi lâu, thanh âm mang theo ủy khuất nhẹ gật đầu: "Ừm."
"Bị thương ở đâu? Cho ta xem một chút." Yến Thù đau lòng nói.
Lý Trường Thiên xốc y phục lên để lộ từng mảng xanh tím trên người.
Yến Thù đưa tay xoa lên vết bầm khiến Lý Trường Thiên co rúm lại, hắn lí nhí: "Đau......"
Yến Thù vội vàng thu tay lại: "Thật xin lỗi."
Những vết bầm kia trải rộng trên lưng và eo Lý Trường Thiên, thoạt nhìn giống như bị đá mạnh vào.
"Bọn hắn đã làm gì với ngươi?" Yến Thù hỏi dò.
Lý Trường Thiên như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm nên lùi về góc giường, nức nở nghẹn ngào, đôi mắt lại đỏ lên.
Yến Thù hối hận mình hỏi quá thẳng thắn nên vội vàng trấn an: "Đừng sợ, không muốn nói thì thôi."
Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn Yến Thù: "Bọn hắn...... Bọn hắn đánh ta, bởi vì, ta, ta trả lời sai."
"Trả lời sai?" Yến Thù nhíu mày.
"Ừm, nếu nói...... không phải ta, không phải ta thì sẽ bị đánh." Lý Trường Thiên nói, "Nếu trả lời là ta, là ta thì sẽ không bị đánh."
Trong lòng Yến Thù dâng lên nỗi bất an mơ hồ, y nhẹ nhàng nắm chặt tay Lý Trường Thiên trấn an hắn: "Lý Trường Thiên, đừng sợ, nhìn ta, đừng sợ, còn nhớ bọn hắn hỏi gì không?"
"Bọn hắn...... Bọn hắn......" Lý Trường Thiên nhìn vào mắt Yến Thù, khóc thút thít rồi nói, "Bọn hắn hỏi......"
"Người kia có phải do ngươi giết hay không?"
Yến Thù: "......"
Thương tích của hai người sao có thể giống nhau được.
Yến Thù bất giác đưa tay vuốt nhẹ tóc mai của Lý Trường Thiên, trong ánh mắt đều là đau lòng: "Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi."
Yến Thù thu dọn sửa sang lại giường rồi dỗ Lý Trường Thiên nằm xuống, còn mình thì nằm nghiêng bên cạnh hắn.
Mặc dù mệt mỏi rã rời nhưng đêm nay cả hai người đều ngủ không yên giấc.
Nửa đêm, ngoài phòng bỗng nhiên đổ mưa to, sấm chớp từng hồi.
Khi Yến Thù giật mình thức giấc thì nhận ra bên cạnh trống không.
Lý Trường Thiên chẳng thấy đâu nữa.
Yến Thù thất sắc ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện Lý Trường Thiên đang co rúm trong góc giường, hai tay ôm đầu.
"Lý Trường Thiên?" Yến Thù đưa tay ôm vai hắn, "Ngươi sao vậy?"
Lý Trường Thiên nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu lên, hồi lâu sau mới nói: "Sét đánh."
"Đừng sợ." Yến Thù nói.
Lý Trường Thiên lắc đầu: "Không phải sợ, có tiếng súng và tiếng hỏa lực, còn có khói lửa, mùi lốp xe bị đốt cháy khét."
Yến Thù giật mình.
Dù y nghe không hiểu Lý Trường Thiên đang nói gì nhưng ngữ khí của Lý Trường Thiên quả là kỳ quái.
Mấy câu này của Lý Trường Thiên không giống lời nói ngây ngô lúc trước mà giống như đang chờ đợi vết thương nào đó trên người tự lành lại, mà hắn biết chỉ cần có đủ kiên nhẫn thì nỗi đau đớn kia nhất định có thể vượt qua.
Sau vài tiếng sấm đinh tai nhức óc, ngoài phòng cuồng phong gào thét, mưa to xối xả nhưng tiếng sấm cũng dần biến mất.
Lý Trường Thiên thở phào buông xuống hai tay đang ôm đầu, ánh mắt mê man.
"Vẫn ổn chứ?" Yến Thù như sợ kinh động cái gì nên nhẹ giọng hỏi.
Lý Trường Thiên gật đầu, cũng không nói thêm gì mà nằm xuống ngủ.
Yến Thù không dám quấy rầy hắn nên sửa lại chăn mền rồi cũng chậm chạp nằm xuống.
Kết quả là sáng sớm hôm sau, Yến Thù một lần nữa bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
Lý Trường Thiên co quắp trong ngực y khóc đến nước mắt giàn giụa, thở không ra hơi, toàn thân run rẩy gọi Lý Thu Thủy.
"Lý Trường Thiên, Lý Trường Thiên." Yến Thù vội vàng đánh thức Lý Trường Thiên.
Nghe tiếng gọi của Yến Thù, Lý Trường Thiên thoát khỏi cơn ác mộng, hắn thở hổn hển nắm chặt cánh tay Yến Thù, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt thẫn thờ.
Yến Thù lộ vẻ lo lắng: "Ngươi không sao chứ?"
Ánh mắt Lý Trường Thiên ngập tràn đau thương, hắn bỗng nhiên bật khóc: "Huhuhu, nàng đi rồi bỏ lại mình ta, làm sao bây giờ, ta rất nhớ nàng, ta không có người thân, nàng đi rồi, đi rồi, chỉ còn ta, chỉ còn ta."
Lý Trường Thiên hồ ngôn loạn ngữ gào khóc như sắp đứt hơi.
Yến Thù đột nhiên đưa tay ôm chặt Lý Trường Thiên vào lòng, giọng nói của y cũng run rẩy vì xót xa.
Yến Thù cực kỳ kiên định nói: "Không phải chỉ còn một mình ngươi đâu, Lý Trường Thiên, có ta giúp ngươi, dù sau này ngươi có khờ dại như bây giờ hay không thì ta đều sẽ ở bên ngươi chăm sóc ngươi, ngươi đừng sợ."
Có lẽ vì ôm ấp có thể giúp người ta an tâm, sau khi Lý Trường Thiên khóc một lát thì nấp trong ngực Yến Thù, ôm eo y mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Dù sắc trời còn sớm nhưng Yến Thù lại không buồn ngủ, y nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lý Trường Thiên rồi lật Lý Trường Thiên đang cuộn tròn nằm thẳng lại, trông chừng Lý Trường Thiên để tránh cho hắn cảm thấy thống khổ vì gặp ác mộng lần nữa.
-
Sáng sớm, sau cơn mưa trời lại sáng, cuối thu lạnh lẽo.
Sáng sớm có gia phó câm điếc đưa đồ ăn sáng đến.
Đã là phạm nhân thì không được ăn sơn hào hải vị mà chỉ có màn thầu khô khốc và cháo loãng nhạt nhẽo.
Nhưng may mắn là cháo nóng.
"Lý Trường Thiên, ăn chút cháo nóng rồi nghỉ ngơi tiếp đi." Yến Thù khẽ gọi Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên mơ màng mở mắt ra, sau khi ngồi dậy lại cuộn tròn chui vào góc giường như thể ở đó có thứ gì làm hắn cảm thấy an tâm.
Yến Thù bưng bát cháo nóng ngồi bên giường rồi cầm thìa múc cháo đút cho Lý Trường Thiên.
Hai tay Lý Trường Thiên ôm chặt đầu gối, hắn lắc đầu.
"Sao vậy?" Yến Thù hỏi, y chợt nghĩ đến cái gì nên nhíu mày lại, "Đau bụng nên ăn không vào à?"
"Ta...... Ta tự ăn được, không cần đút......" Lý Trường Thiên nói lí nhí.
Yến Thù bất đắc dĩ thở dài.
Ngay cả khi thần trí mơ hồ mà Lý Trường Thiên vẫn không muốn dựa vào người khác, đúng là tính kiên cường mạnh mẽ đã khắc sâu vào xương tủy.
"Cổ tay ngươi bị thương nên không cầm bát và thìa được đâu." Yến Thù ăn ngay nói thật.
Lý Trường Thiên cúi đầu nói: "...... Ta có thể."
Yến Thù nhìn chằm chằm hắn hồi lâu rồi đặt chén cháo vào tay Lý Trường Thiên, nhưng Yến Thù cũng chưa buông tay ra mà hỏi hắn: "Cầm được không?"
Lý Trường Thiên gật đầu.
Yến Thù thả tay ra.
Mặc dù chén cháo không nặng mà thậm chí có thể nói là nhẹ nhưng Lý Trường Thiên cầm trên tay chưa bao lâu thì cổ tay quấn vải trắng liền rỉ máu.
Yến Thù vội vàng đoạt lấy chén cháo rồi kéo tay Lý Trường Thiên xem xét cẩn thận, đáy mắt hiện lên vẻ xót xa.
"Không...... Không đau...... Ta có thể." Lý Trường Thiên nói lắp bắp.
Yến Thù: "Lý Trường Thiên, để ta chăm sóc ngươi được không?"
Giọng nói của Yến Thù đầy kiên nhẫn và ôn nhu, còn mang theo khẩn cầu.
Tính tình lạnh như băng cuối cùng vì một người mà hóa thành suối nước mùa xuân, xua tan khói liễu.
Lý Trường Thiên: "......"
Hồi lâu sau, Lý Trường Thiên chậm chạp gật đầu.
Yến Thù khẽ thở phào, múc một thìa cháo đưa lên miệng Lý Trường Thiên.
Có lẽ vì đói bụng nên Lý Trường Thiên ăn vội vã, thế nên bị sặc.
"Chậm một chút." Yến Thù khẽ nói.
Ăn cháo xong, Yến Thù lại đem màn thầu tới, màn thầu rất nhẹ nên Lý Trường Thiên nói sao cũng không cho đút mà tự mình cầm ăn.
Yến Thù đứng dậy đi đến bàn gỗ thu dọn chén đũa, bỗng nhiên nghe thấy Lý Trường Thiên nói: "Yến Thù, cám ơn ngươi......"
Yến Thù khẽ giật mình, đang muốn quay đầu thì Lý Trường Thiên lại nói.
"Ô ô ô, Yến Thù ca ca thật tốt với ta."
Xoảng một tiếng.
Trong lúc bối rối, Yến Thù bất cẩn làm rơi chén xuống đất.
Lý Trường Thiên nghẹn ngào: "Yến Thù ca ca, ngươi, ngươi sao vậy?"
Yến Thù: "......"
Yến Thù đỡ trán, hồi lâu sau mới nói: "Không sao, đừng để ý, ngươi nhắm mắt ngủ một lát đi."
Y hít sâu một hơi rồi xoay người nhặt mảnh sứ vỡ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng bước chân.
Yến Thù nhíu mày lùi lại đến trước giường dùng thân mình che chắn Lý Trường Thiên rồi nhìn chằm chằm ra cửa.
Cũng may người đến là Thẩm Triều.
"Yến đại nhân, mọi chuyện đều ổn chứ?" Thẩm Triều hỏi thăm.
Yến Thù gật đầu: "Đa tạ Thẩm vương gia quan tâm."
Thẩm Triều thăm dò chung quanh rồi nói với Yến Thù: "Từ khi Yến đại nhân bị bắt thì Hàn Nhai quả nhiên làm việc tỉnh táo hơn nhiều, hai ngày nay không cần lo hắn sẽ ra lệnh cho lính Bắc Địch vào Bạch Đế Thành giết hại dân chúng, nhưng......"
Thẩm Triều liếc nhìn Lý Trường Thiên trên giường rồi lại nói: "Nhưng có một việc ta cảm thấy rất đáng nghi."
"Là gì?" Yến Thù hỏi.
"Trước đây ta vẫn tưởng Hàn Nhai giữ mạng Lý Trường Thiên để làm mồi nhử dẫn ngươi tới cứu, nhưng hôm nay đột nhiên phát hiện Hàn Nhai không phải có ý định như vậy." Thẩm Triều nói.
Yến Thù khẽ nhíu mày.
"Không giấu gì Yến đại nhân, sau khi Lý Trường Thiên bị bắt về Thiên Khuyết Sơn Trang từng bị tra tấn bảy tám lần......" Thẩm Triều thở dài.
"Cái gì?" Con ngươi trong mắt Yến Thù đột nhiên co lại, nhất thời hít thở không thông, trái tim như bị dao cắt rồi đốt cháy.
Thẩm Triều gật đầu nói: "Hơn nữa hình như Hàn Nhai cố tình làm Lý Trường Thiên mất trí, ta cũng không rõ Lý Trường Thiên trở nên ngốc nghếch từ lúc nào nhưng theo ta được biết thì sau khi Lý Trường Thiên mất trí vẫn bị tra tấn, ta nghĩ dù Hàn Nhai có phát rồ cũng không cần phí sức tra tấn một kẻ ngốc chứ."
"Hàn Nhai tra tấn hắn nhất định là có âm mưu gì đó, vì vậy ta muốn nhờ Yến đại nhân hỏi Lý Trường Thiên xem lúc ấy trong phòng tra tấn hắn đã gặp chuyện gì."
Hai tay rũ xuống bên người Yến Thù nắm chặt, thân thể khẽ run, hơn nửa ngày mới chậm rãi gật đầu: "Được."
"Làm phiền Yến đại nhân." Thẩm Triều hành lễ, "Yến đại nhân còn việc gì dặn dò không?"
"Không có gì, đa tạ." Yến Thù hành lễ rồi nhìn theo Thẩm Triều đi xa.
Yến Thù đứng lặng tại chỗ một lát rồi nhặt mảnh sứ vỡ dưới đất gói kỹ vào miếng vải đặt lên bàn.
Y quay lại nhìn Lý Trường Thiên, thấy hắn đang ôm màn thầu bằng hai tay ăn từng miếng nhỏ.
Lời của Thẩm Triều vẫn quanh quẩn bên tai Yến Thù.
"Từng bị tra tấn bảy tám lần......"
Yến Thù đi đến cạnh giường gọi khẽ: "Lý Trường Thiên."
Lý Trường Thiên ngẩng lên, hắn nghĩ ngợi rồi bẻ một nửa màn thầu đưa cho Yến Thù: "Ăn."
Yến Thù đưa tay ra nhưng không phải để cầm màn thầu mà là nắm chặt cánh tay Lý Trường Thiên kéo hắn vào lòng ôm thật chặt, ở nơi Lý Trường Thiên không nhìn thấy, trên mặt Yến Thù lộ vẻ đau thương và hối hận tột cùng.
Y muốn ôm chặt hơn nhưng lại sợ siết đau Lý Trường Thiên, thân thể run lên nhè nhẹ.
Lý Trường Thiên dè dặt nói: "Yến Thù...... Ca ca, ta, ta bây giờ không gặp ác mộng, không cần ôm đâu."
"Là ta cần ôm ngươi." Yến Thù nhẹ giọng.
Lý Trường Thiên ngẩn ra, hắn nghĩ ngợi một lát rồi hai tay vòng quanh Yến Thù, nhẹ nhàng vỗ lưng y.
Gian phòng lặng thinh, giống như hai con thú bị nhốt trong lồng đang dựa sát vào nhau liếm láp vết thương.
Cũng không biết qua bao lâu, Yến Thù rốt cuộc cũng buông Lý Trường Thiên ra, y hỏi: "Trên người có phải cũng bị thương không?"
Lý Trường Thiên do dự hồi lâu, thanh âm mang theo ủy khuất nhẹ gật đầu: "Ừm."
"Bị thương ở đâu? Cho ta xem một chút." Yến Thù đau lòng nói.
Lý Trường Thiên xốc y phục lên để lộ từng mảng xanh tím trên người.
Yến Thù đưa tay xoa lên vết bầm khiến Lý Trường Thiên co rúm lại, hắn lí nhí: "Đau......"
Yến Thù vội vàng thu tay lại: "Thật xin lỗi."
Những vết bầm kia trải rộng trên lưng và eo Lý Trường Thiên, thoạt nhìn giống như bị đá mạnh vào.
"Bọn hắn đã làm gì với ngươi?" Yến Thù hỏi dò.
Lý Trường Thiên như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm nên lùi về góc giường, nức nở nghẹn ngào, đôi mắt lại đỏ lên.
Yến Thù hối hận mình hỏi quá thẳng thắn nên vội vàng trấn an: "Đừng sợ, không muốn nói thì thôi."
Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn Yến Thù: "Bọn hắn...... Bọn hắn đánh ta, bởi vì, ta, ta trả lời sai."
"Trả lời sai?" Yến Thù nhíu mày.
"Ừm, nếu nói...... không phải ta, không phải ta thì sẽ bị đánh." Lý Trường Thiên nói, "Nếu trả lời là ta, là ta thì sẽ không bị đánh."
Trong lòng Yến Thù dâng lên nỗi bất an mơ hồ, y nhẹ nhàng nắm chặt tay Lý Trường Thiên trấn an hắn: "Lý Trường Thiên, đừng sợ, nhìn ta, đừng sợ, còn nhớ bọn hắn hỏi gì không?"
"Bọn hắn...... Bọn hắn......" Lý Trường Thiên nhìn vào mắt Yến Thù, khóc thút thít rồi nói, "Bọn hắn hỏi......"
"Người kia có phải do ngươi giết hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất