Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 132: Vượt qua gian khổ vì ngươi mà sống

Trước Sau
Trăng sáng nhô cao, tường thành lặng im.

Yến Thù đi theo các tướng sĩ đánh lén vào thành Sóc Phương, y đến dưới cổng thành muốn đem đầu Tần Quyết Minh đi, trả lại bình yên cho nghĩa phụ sau khi chết.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang cố nhoài người ra lỗ châu mai để với lấy cây sào dài kia.

Yến Thù chưa kịp mở miệng la lên thì thân hình Lý Trường Thiên đột nhiên rơi xuống tường thành.

Vào khoảnh khắc đó, cơ hồ là bản năng.

Ngoại trừ bảo vệ hắn, Yến Thù không nghĩ được gì khác.

Hai con ngươi trong mắt Yến Thù đột ngột co lại, phi thân bay lên đỡ Lý Trường Thiên, ôm chặt hắn vào ngực rồi nặng nề ngã xuống đất lăn mấy vòng.

Từ đầu đến cuối Lý Trường Thiên được Yến Thù vững vàng bảo vệ trong ngực nên chỉ bị trầy da đôi chút.

Nhưng cả người Yến Thù đỡ dưới thân Lý Trường Thiên nên bị thương cả da thịt lẫn phủ tạng, y buông Lý Trường Thiên ra, vừa ngồi dậy thì lập tức đau đến nhíu mày, ôm ngực nghiêng người sang chỗ khác phun ra một ngụm máu.

"Yến Thù?!" Lý Trường Thiên luống cuống run giọng gọi y, tự trách mình không cẩn thận.

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên không trả lời, y rũ mắt lau vết máu trên khóe miệng rồi khó nhọc đứng dậy.

Vì xung lực lúc nãy quá lớn nên tay Yến Thù cũng bị thương, vừa khẽ động đã đau thấu xương, y cắn răng nhịn xuống rồi điểm nhẹ mũi chân đạp vào tường thành nhảy lên từng bước, ôm đầu Tần Quyết Minh vào ngực đem xuống.

Khi Yến Thù hạ xuống, vì đầu gối đau đớn nên bước chân lảo đảo, suýt nữa lại ngã lăn ra đất, may mà y kịp thời ổn định thân mình.

Cảnh tượng này đều lọt vào mắt Lý Trường Thiên, hắn lập tức đau lòng không thở nổi, tâm can quặn thắt.

Lý Trường Thiên không dám mở miệng vì sợ quấy nhiễu đến điều gì.

Yến Thù cởi áo ngoài cẩn thận bao bọc chiếc đầu của Tần Quyết Minh, sau đó nhẹ nhàng đặt dưới đất.

Y quỳ xuống nặng nề dập đầu ba cái trước di hài.

Sau đó Yến Thù cột hai ống tay áo đeo di hài lên lưng.

Làm xong việc này, Yến Thù nhìn về phía Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên cũng nhìn y.

Trong mắt Yến Thù tràn ngập đau thương, nhuộm đầy ánh trăng lạnh lẽo.

Hệt như một chú chim nhạn lạc bầy, từ Bắc xuôi về Nam, từ Nam đến Bắc, từng tiếng gào thét buồn bã đến rỉ máu nhưng vẫn không tìm lại được quê hương.

Lý Trường Thiên đột nhiên nhận ra.

Yến Thù và hắn cũng như nhau, đều đã mất đi người thân duy nhất trên đời.

Lúc trước Lý Thu Thủy chết, Lý Trường Thiên đau như đứt từng khúc ruột.

Bây giờ Yến Thù cũng bi thương hệt như thế.

Lý Trường Thiên liều mạng nhịn xuống đau đớn, giãy dụa đứng dậy khập khiễng đến trước mặt Yến Thù, ngữ khí của hắn bối rối, nóng lòng giải thích: "Yến Thù, ta......"

Nhưng Lý Trường Thiên vừa thốt ra ba chữ này thì Yến Thù đột ngột đưa tay đẩy mạnh hắn.

Lý Trường Thiên chỉ thấy trời đất quay cuồng, mặt xám như tro, cả người ngã ngửa ra sau.

Điều Lý Trường Thiên không ngờ là một thanh đao xuyên qua tóc hắn, bay sát qua bên người rồi đâm tới Yến Thù đang đứng chắn cho hắn!

Thì ra có một binh sĩ Bắc Địch thấy tình hình thành Sóc Phương bất lợi nên chạy tới cổng thành muốn trốn, vì đào binh bị phát hiện sẽ bị chém đầu nên gặp Lý Trường Thiên và Yến Thù ở đây cũng mặc kệ là địch hay bạn, một đao phóng tới.

Yến Thù muốn bảo vệ Lý Trường Thiên nên vội đẩy hắn ra, còn mình lại tránh không kịp!

Trong tích tắc, lưỡi đao bạc nhuộm màu đỏ chói mắt ghim sâu vào vai trái Yến Thù!



"Yến Thù!!!"

Ngay thời khắc đó, đầu óc Lý Trường Thiên trống rỗng, hắn chỉ biết máu tươi ấm nóng văng lên mặt hắn, nóng đến mức toàn thân run rẩy.

Hắn không biết mình đang làm gì hay đang ở đâu.

Bên tai có tiếng hét thảm không biết là của ai.

Hắn cảm thấy trong đầu mình có một sợi dây đã đứt, trong mắt đều là màu đỏ tươi của máu, giữa trời đất chỉ còn một mảnh hỗn độn.

Đến khi Lý Trường Thiên lấy lại tinh thần thì trong tay hắn đang cầm dao găm nhuốm máu, tên tướng sĩ Bắc Địch kia đã chết.

Lý Trường Thiên bỏ lại cái xác, lảo đảo chạy tới chỗ Yến Thù.

Yến Thù ngã xuống đất, trên vai cắm một thanh đao, mũi đao đâm vào ba phần, máu từ vết thương tuôn ra như suối cực kỳ đáng sợ.

Trên người y vốn đã bị thương, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thất thần.

Lý Trường Thiên hốt hoảng gọi tên Yến Thù, ôm y vào lòng muốn rút ra chuôi đao rồi cầm máu cho y.

Yến Thù gom hết sức lực cuối cùng nắm chặt cổ tay Lý Trường Thiên, hơi thở mong manh đứt quãng, thều thào nói: "Lưỡi đao có...... có độc...... Đừng, đừng đụng......"

Lúc này Lý Trường Thiên mới phát hiện vết thương Yến Thù đang chảy ra máu đen thẫm!

Ánh mắt Yến Thù tan rã, y thì thào trong vô thức nhưng hết lần này tới lần khác đều nhắc lại câu kia: "Ngươi...... đừng...... đụng lưỡi đao......"

"Yến Thù, xin ngươi đừng xảy ra chuyện." Hai mắt Lý Trường Thiên đỏ ngầu, thanh âm run rẩy, hai tay run lẩy bẩy, "Xin ngươi, ta cầu xin ngươi! Sau này ngươi bảo ta đi đâu thì ta sẽ đi đấy, ta sẽ luôn theo bên cạnh ngươi, ta không bỏ đi nữa, Yến Thù, ngươi nghe thấy không? Yến Thù!!"

Lý Trường Thiên biết bây giờ không phải là lúc bối rối, hắn hít sâu một hơi rồi nắm chặt chuôi đao định rút ra cho Yến Thù, sau đó băng bó cầm máu vết thương.

Nhưng rút đao ra khỏi vết thương tất nhiên sẽ rất đau, sắc mặt Yến Thù trắng bệch, vô thức đưa tay muốn ngăn cản, tiếng rên rỉ vụn vỡ: "Ưm......"

Lý Trường Thiên một tay chặn lại động tác ngăn cản của Yến Thù, tay kia nắm chặt chuôi đao, sau đó hạ quyết tâm rút đao ra.

Máu tươi xối xả, Yến Thù lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lý Trường Thiên không dám chậm trễ, định ném đao đi rồi tranh thủ cầm máu cho Yến Thù.

Nào ngờ thế sự khó lường, đúng lúc này bỗng nhiên có người đánh tới một chưởng hất văng Lý Trường Thiên ra xa!

Lý Trường Thiên vừa ngẩng đầu lên thì đã bị ai đó bóp cổ đè nghiến xuống đất.

Lý Trường Thiên không kịp đề phòng nên lưng bị nện mạnh, vết thương va trúng cát đá, có chỗ nứt ra sâu hơn, có chỗ trầy xước rướm máu.

Trưởng Tôn Bách nổi trận lôi đình bóp cổ Lý Trường Thiên, trợn trừng mắt như sắp nứt, hắn tức giận nói: "Ngươi tên phản đồ này hại chết Tần tướng quân còn dám làm Yến đại nhân trọng thương nữa sao?! Ta nhất định phải lấy mạng ngươi!!!"

Vừa rồi Trưởng Tôn Bách và Lệ Trảm Phong dẫn binh đánh lén Bắc Địch, nhờ thiên thời địa lợi nhân hoà nên thuận lợi ngoài dự định, chỉ chốc lát bọn họ đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

Trưởng Tôn Bách cũng nhớ đầu Tần Quyết Minh còn bị treo ở cổng thành, sau khi đánh lui tướng sĩ Bắc Địch thì vội vàng dẫn binh chạy tới đây.

Nào ngờ lại trông thấy Lý Trường Thiên một tay ôm chặt Yến Thù, một tay nắm thanh đao máu me đầm đìa, còn Yến Thù đã hôn mê, bả vai bị máu tươi nhuộm đỏ thấy mà giật mình.

Trưởng Tôn Bách cứ tưởng Lý Trường Thiên làm Yến Thù bị thương.

Lý Trường Thiên đoán mình bị hiểu lầm nên trong lòng lạnh buốt, liều chết giãy dụa muốn giải thích, nhưng Trưởng Tôn Bách dùng hết sức lực bóp chặt cổ hắn, Lý Trường Thiên không thể nói được lời nào.

Yết hầu bị khống chế, trên người lại có vết thương, dù Lý Trường Thiên vận hết sức lực thoát ra nhưng đôi mắt dần hoa lên, trong miệng cũng tràn ra mùi máu tươi, đúng lúc này Trưởng Tôn Bách đột nhiên nhận ra không nên lấy mạng Lý Trường Thiên dễ dàng như vậy.

Hai tay Trưởng Tôn Bách túm cổ áo Lý Trường Thiên, đột ngột đập mạnh đầu hắn xuống đất.

Cơn đau dữ dội truyền đến, hai mắt Lý Trường Thiên tối sầm, rơi vào hôn mê.

-

Khi Lý Trường Thiên tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt, trên người không chỗ nào không đau.



Hắn mở mắt ra, phát hiện mình bị nhốt trong một lồng sắt nhỏ hẹp, lồng sắt này ở quân doanh thường dùng để giam giữ tù binh.

Mặc dù Lý Trường Thiên không bị trói nhưng trên song sắt có gai ngược chi chít nên không thể đến gần.

Lý Trường Thiên ôm đầu dần dần kéo thần trí về lại thân thể.

Sau đó hắn chợt nhớ ra, liều lĩnh hét lớn: "Có ai không? Có ai không?"

"Ồn ào cái gì?!" Một tướng sĩ ngoài doanh trướng đi vào, có lẽ hắn đang ăn cơm nên trên tay còn cầm bát.

"Yến Thù sao rồi?" Lý Trường Thiên sốt ruột hỏi.

Tướng sĩ kia cười lạnh một tiếng rồi ném cái bát về phía Lý Trường Thiên, nổi giận mắng, "Ngươi tên phản đồ này còn mặt mũi hỏi Yến đại nhân thế nào à? Câm miệng chó của ngươi lại đi, nếu không phải Trưởng Tôn tướng quân nói muốn xử lý ngươi theo quân lệnh thì ngươi đã chết từ lâu rồi! Cần gì phải đợi đến sáng mai mới chém đầu ngươi?"

Cái bát nện vào lồng sắt cách Lý Trường Thiên rất gần, cơm canh lập tức văng đầy mặt hắn.

Nhưng Lý Trường Thiên không hề để ý, thấy tướng sĩ kia quay người muốn đi, hắn hốt hoảng nhào tới níu chặt song sắt, bàn tay bị gai ngược đâm vào chảy máu nhưng Lý Trường Thiên không hề cảm nhận được đau đớn: "Khoan đi đã, ngươi nói ta biết Yến Thù rốt cuộc thế nào được không? Y không sao chứ? Y trúng độc đã giải chưa? Nội tạng Yến Thù chắc chắn đã bị thương, nói đại phu nhất định phải bắt y tĩnh dưỡng......"

Tướng sĩ kia chỉ cảm thấy Lý Trường Thiên giả dối, mất kiên nhẫn tiến lên mở cửa lồng sắt lôi Lý Trường Thiên ra đè xuống đất, cầm vải rách trói chặt hai tay hắn rồi bịt miệng hắn lại, cuối cùng còn đạp Lý Trường Thiên mấy cái mới hả giận rời đi.

Lời hỏi thăm lúc nãy gần như đã hao hết chút sức lực còn lại của Lý Trường Thiên.

Chung quanh yên tĩnh lại, Lý Trường Thiên nằm nghiêng trên đất, chỉ cảm thấy tay chân xụi lơ không thể nhúc nhích.

Hắn không có được đáp án mình muốn.

Hắn không biết Yến Thù hiện giờ thế nào.

Vết thương trên người Lý Trường Thiên bỗng nhiên đau buốt, đau đớn quyện vào nhau xé rách thần kinh, ý thức của Lý Trường Thiên bắt đầu mơ hồ, toàn thân rét run, bờ môi trắng bệch, vừa khát vừa mệt mỏi.

Hắn mất máu quá nhiều.

Lý Trường Thiên mỏi mệt rã rời, hắn nhắm mắt lại muốn ngủ một chút.

Nhưng hắn biết rõ nếu cứ ngủ như thế sợ rằng sẽ không tỉnh dậy nữa.

Lý Trường Thiên chợt nhớ lại kiếp trước, khi hắn sắp chết đã nhìn thấy ánh hoàng hôn vàng rực.

Yên tĩnh thanh thản.

Mà bây giờ cảnh tượng kia dường như lại xuất hiện trước mắt, gần trong gang tấc.

Ngủ đi, ngủ đi.

Một giọng khuyên nhủ vang lên trong lòng Lý Trường Thiên.

Ngủ đi, không cần chịu khổ chịu tội nhiều như vậy nữa.

......

Không được!!!

Bỗng nhiên một thanh âm lại vang lên.

Lý Trường Thiên mở bừng mắt ra, hắn quật cường cắn răng, mở to đôi mắt đỏ bừng cố ép mình tỉnh táo.

Không được, hắn không thể ngủ.

Hắn không sợ bị người đời chỉ chỏ mắng chửi.

Nhưng hắn không thể bị Yến Thù hiểu lầm.

Hắn nhất định phải gặp lại Yến Thù, hắn muốn nói với Yến Thù rằng mình không phải phản đồ, hắn không hề làm hại Tần đại nhân.

Hắn muốn sống sót.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau