Chương 89: Quyển 3Chương 24
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Bóng đêm như mực, đèn hai bên đường trong màn mưa càng khiến bóng đêm thêm ảm đạm. Lăng Tử Hàn nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga, xen kẽ luồn lách qua những chiếc xe dày đặc như mạng nhện trên đường thành thị.
Thạch Lỗi ngồi ở ghế phó, không biết tại sao Lăng Tử Hàn lại ung dung như thế. Những con đường này ngay cả cậu cũng không nắm rõ, mà Lăng Tử Hàn lại như nắm trong lòng bàn tay, lúc quẹo vào những đường rẽ hay quẹo vào hẻm nhỏ cũng cũng không có chút do dự.
Theo Lăng Tử Hàn lao xuống chân núi, cậu liền phát hiện Lăng Tử Hàn chạy ào vào một khe núi. Cậu cũng không hỏi câu nào, chạy sát phía sau, phát hiện Lăng Tử Hàn nhảy lên một chiếc xe Jeep màu đen đậu sẵn ở chỗ này. Chờ cậu lên xe, Lăng Tử Hàn liền lái xe xông ra ngoài.
Chiếc xe này hiển nhiên đã được biến đổi toàn diện, vừa được Lăng Tử Hàn khởi động liền chạy nhanh như điện chớp, phảng phất như đang trên đường đua, nhưng lại rất vững vàng linh hoạt. Xe chạy qua mặt đường đầy nước mưa, tựa như một chiếc canô đang lướt sóng, nhanh chóng phá tan màn đêm, thẳng tiến vào khu trung tâm thành phố.
Ở phía sau các khu nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau là các căn nhà thấp bé và cổ kính. Con đường rất hẹp, trái phải hai bên nhô ra các mái nhà chắn mưa tầng tầng lớp lớp, có vẻ lộn xộn.
Lăng Tử Hàn đậu xe cạnh một góc ngay phía sau khu bách hóa, nhảy xuống xe, chạy vội về bóng râm ở dưới lầu.
Thạch Lỗi cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy phía sau Lăng Tử Hàn.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, chung quanh không có xe chạy ngang qua, cũng nhìn không thấy người nào khác. Nhà lầu đều tắt đèn, mưa đêm là thời điểm thích hợp để ngủ nhất, người ở trong phòng sẽ có cảm giác đặc biệt an toàn.
Lăng Tử Hàn quẹo vào hẻm nhỏ cực kỳ chật hẹp, bỗng nhiên dừng lại rồi nép vào một khe hỡ nhỏ giữa hai tòa nhà.
Thạch Lỗi chạy vội đến, cũng nhanh chóng dừng lại rồi nép người đi theo Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn nhìn Thạch Lỗi, trên mặt tuy rằng vẫn là sự lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt dường như cũng hiện lên chút tán thưởng. Nhìn cậu ta trong nơi chật hẹp này vẫn theo sát bên mình, nhưng bản thân cậu không tránh ra mà nhẹ giọng nói: “Bên trong có một con tin bị bắt cóc, là một người phụ nữ mắt bị mù, tôi phải cứu bà ta ra.”
Thạch Lỗi rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lăng Tử Hàn hiện rõ sự khó tin. Nhìn thấy nét mặt của Thạch Lỗi, vị sát thủ trẻ tuổi luôn luôn lạnh lùng này lại bỗng nhiên cười nhẹ, sau đó trở về bộ dáng cũ, thấp giọng nói rằng: “Bọn họ đang ở lầu 3 khu B, căn hộ đó có 2 phòng, trong đó có 4 người gác. Tôi vào đường cửa sổ, mấy tên đó cứ để tôi xử lý. Anh chỉ cần canh cửa, đừng để người nào trốn là được.” Thanh âm của cậu tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ, nói thẳng thắn lưu loát, chân thật đáng tin.
Thạch Lỗi chẳng biết cậu sẽ đi vào cửa sổ như thế nào. Phòng này tuy rằng tường ngoài loang lổ, nhưng bị mưa to thấm ướt, căn bản khó mà leo lên. Lẽ nào anh ta muốn dùng tay không leo lên thiệt? Làm sao được chứ?
Lăng Tử Hàn nhìn Thạch Lỗi, nói rằng: “Tôi cần 10′ để hoạt động. Anh bảo vệ cửa, không thành vấn đề chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Thạch Lỗi tuy rằng trong lòng nghĩ thầm, cảm thấy trong vòng 10′ làm sao mà Lăng Tử Hàn làm được, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu. “Thu ca, nhớ cẩn thận.”
Lăng Tử Hàn không nói cái gì nữa, lập tức chạy dọc theo khe giữa hai tầng lầu về phía trước rồi biến mất.
Thạch Lỗi nhìn Lăng Tử Hàn khom người một cái rồi biến mất, cũng không dừng lại, lập tức chạy đến phía trước, dùng mũi chân leo bật thang lên lầu.
Mưa càng to càng khiến hành động cứu viện thêm khó khăn, nhưng cũng khiến mấy tên lính gác cũng mất dần cảnh giác, giúp Lăng Tử Hàn tiết kiệm không ít sức lực. Cậu ngửa đầu nhìn vị trí cửa sổ ngay lầu 3 khu B, lập tức lấy một bao tay từ trong túi quần ra mang vào, sau đó đứng thẳng người lên, hai tay ấn lên tường liền dính lên.
Đôi bao tay này cũng là kiệt tác của Vệ Thiên Vũ, mất đến hai năm mới nghiên cứu chế tạo thành công. Mặt trên có mấy trăm mini miệng hút làm bằng vật liệu kết dính, nếu bàn tay này mang vào bung ra, giác hút sẽ tự động hấp thụ vào vật mà mình gặp, tay thu lại, giác hút bung ra vật đang bám, là một công cụ tuyệt hảo dùng để leo chướng ngại vật, chỉ cần thêm chút kỹ xảo đặc thù để leo trèo, đòi hỏi phải trải qua nhiều lần luyện tập để nắm vững được kỹ thuật sử dụng vật này.
Lăng Tử Hàn tựa như một con thằn lằn, trên tường nhanh chóng di chuyển, nhanh chóng tới bên cạnh chiếc cửa sổ đã xác định. Cậu dùng tay trái đính vào tường, tay phải buông ra, dùng miệng kéo bao tay ra, bỏ vào túi quần, cần thận cài lại nút cài trên túi, lúc này mới tỉ mỉ quan sát động tĩnh trong phòng.
Hai phòng không có mở đèn, nhưng thỉnh thoảng có tia chớp phía chân trời xẹt qua làm sáng căn phòng trong chốc lát, vừa nhìn liền rõ. Thiết bị trong phòng đều rất đơn giản, hiển nhiên là một nơi mới được dọn đến. Một phòng ngoại trừ có một cái tủ nhỏ, thêm một cái giường, trên đó là một người phụ nữ trung niên. Phòng bên kia có hai giường xếp, ở trên đó là hai người đàn ông, hiển nhiên là đang thay phiên nhau canh gác và nghỉ ngơi. Cửa sổ đóng chặt, người cả hai phòng đều đang ngủ say.
Lăng Tử Hàn dùng tay phải móc ra cây dao nhỏ trong túi quần, lấy tâm trên mặt kính thủy tinh rồi quay tròn một vòng, sau đó dùng chuôi đao có đính thêm giác hút nhẹ nhàng gỡ khối thủy tinh ra, để lên bệ cửa sổ, lúc này mới đưa tay vào, mở khóa cài cửa.
Động tác của cậu cực kỳ cẩn thận, cho dù trong bóng đêm yên tĩnh vẫn không nghe được thanh âm, huống hồ gì giờ sấm chớp đùng đùng, mưa sa gió giật.
Mở cửa sổ ra, cậu lách mình vào trong, lập tức đóng cửa sổ lại. Tiếng mưa gió đang lớn chợt biến mất, lập tức trở về như cũ, người đang nằm trên giường không hề phát hiện ra, vẫn ngáy o o.
Lăng Tử Hàn thu dao lại, rút ra cây súng lục bên hông, nhẹ nhàng đi tới chiếc giường ngay sát tường chỗ xa nhất, tay trái bịt chặt miệng mũi đối phương, tay phải cầm súng nhắm ngay vị trí tim mà bắn hai phát. Người nọ run mạnh, lập tức mềm liệt. Lăng Tử Hàn lập tức xoay người lại, đi tới bên giường nằm cạnh cửa, theo y cách cũ, vô thanh vô tức mà bắn chết người còn lại.
Thủ pháp giết người mà cậu dùng y như phương thức mà “Khai Thang Thủ” Quỷ Thu thường làm, khiến người ta vừa nhìn liền biết là ai làm.
Lúc giết chết hai người kia xong, cậu lắc mình ẩn cạnh cửa, từ đồng hồ đeo tay lấy ra một sợi dây mảnh, chỉnh sửa đầu thăm dò mini ngay trên đầu dây một hồi rồi luồn nó qua khe cửa, quan sát chung quanh.
Đại sảnh đích xác có hai người, nhìn qua đều rất cao to, có kĩ nghệ, lúc này đang ngồi trên sofa, bộ dáng như chán đến chết, một đang xem TV, một đang chơi game trên máy tính. Liên tục nhiều ngày bình an vô sự, hiện tại lại đang bão tố, khiến bọn họ sớm mất đi cảnh giác, chỉ cảm thấy buồn chán mà thôi.
Lăng Tử Hàn thu hồi thăm dò, tay trái nhẹ nhàng mà mở cửa phòng, lập tức vô thanh vô tức đi ra ngoài.
Hai người ấy một thì buồn ngủ, một đang chìm đắm trong trò chơi, căn bản không rảnh chú ý xung quanh. Động tác Lăng Tử Hàn y như mèo, một chút âm thanh cũng không có, nhanh chóng tiến lại gần bọn họ.
Cậu từ phía sau người đang chơi trò chơi bắn liền hai phát, chuẩn xác nhắm trúng ngay tim, lập tức giơ lên nòng súng đem súng nhắm tiếp vào ngực của tên đang ngủ gật trên sofa.
Chưa đến 10′, bốn người canh gác tất cả đều lặng yên không một tiếng động bị cậu giải quyết. Cậu kiểm tra rồi mọi nơi một lần, xác nhận không có ai khác nữa, mới thu hồi súng, đi vào phòng của người bị giam giữ.
HẾT CHAP 24
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Bóng đêm như mực, đèn hai bên đường trong màn mưa càng khiến bóng đêm thêm ảm đạm. Lăng Tử Hàn nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga, xen kẽ luồn lách qua những chiếc xe dày đặc như mạng nhện trên đường thành thị.
Thạch Lỗi ngồi ở ghế phó, không biết tại sao Lăng Tử Hàn lại ung dung như thế. Những con đường này ngay cả cậu cũng không nắm rõ, mà Lăng Tử Hàn lại như nắm trong lòng bàn tay, lúc quẹo vào những đường rẽ hay quẹo vào hẻm nhỏ cũng cũng không có chút do dự.
Theo Lăng Tử Hàn lao xuống chân núi, cậu liền phát hiện Lăng Tử Hàn chạy ào vào một khe núi. Cậu cũng không hỏi câu nào, chạy sát phía sau, phát hiện Lăng Tử Hàn nhảy lên một chiếc xe Jeep màu đen đậu sẵn ở chỗ này. Chờ cậu lên xe, Lăng Tử Hàn liền lái xe xông ra ngoài.
Chiếc xe này hiển nhiên đã được biến đổi toàn diện, vừa được Lăng Tử Hàn khởi động liền chạy nhanh như điện chớp, phảng phất như đang trên đường đua, nhưng lại rất vững vàng linh hoạt. Xe chạy qua mặt đường đầy nước mưa, tựa như một chiếc canô đang lướt sóng, nhanh chóng phá tan màn đêm, thẳng tiến vào khu trung tâm thành phố.
Ở phía sau các khu nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau là các căn nhà thấp bé và cổ kính. Con đường rất hẹp, trái phải hai bên nhô ra các mái nhà chắn mưa tầng tầng lớp lớp, có vẻ lộn xộn.
Lăng Tử Hàn đậu xe cạnh một góc ngay phía sau khu bách hóa, nhảy xuống xe, chạy vội về bóng râm ở dưới lầu.
Thạch Lỗi cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy phía sau Lăng Tử Hàn.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, chung quanh không có xe chạy ngang qua, cũng nhìn không thấy người nào khác. Nhà lầu đều tắt đèn, mưa đêm là thời điểm thích hợp để ngủ nhất, người ở trong phòng sẽ có cảm giác đặc biệt an toàn.
Lăng Tử Hàn quẹo vào hẻm nhỏ cực kỳ chật hẹp, bỗng nhiên dừng lại rồi nép vào một khe hỡ nhỏ giữa hai tòa nhà.
Thạch Lỗi chạy vội đến, cũng nhanh chóng dừng lại rồi nép người đi theo Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn nhìn Thạch Lỗi, trên mặt tuy rằng vẫn là sự lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt dường như cũng hiện lên chút tán thưởng. Nhìn cậu ta trong nơi chật hẹp này vẫn theo sát bên mình, nhưng bản thân cậu không tránh ra mà nhẹ giọng nói: “Bên trong có một con tin bị bắt cóc, là một người phụ nữ mắt bị mù, tôi phải cứu bà ta ra.”
Thạch Lỗi rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lăng Tử Hàn hiện rõ sự khó tin. Nhìn thấy nét mặt của Thạch Lỗi, vị sát thủ trẻ tuổi luôn luôn lạnh lùng này lại bỗng nhiên cười nhẹ, sau đó trở về bộ dáng cũ, thấp giọng nói rằng: “Bọn họ đang ở lầu 3 khu B, căn hộ đó có 2 phòng, trong đó có 4 người gác. Tôi vào đường cửa sổ, mấy tên đó cứ để tôi xử lý. Anh chỉ cần canh cửa, đừng để người nào trốn là được.” Thanh âm của cậu tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ, nói thẳng thắn lưu loát, chân thật đáng tin.
Thạch Lỗi chẳng biết cậu sẽ đi vào cửa sổ như thế nào. Phòng này tuy rằng tường ngoài loang lổ, nhưng bị mưa to thấm ướt, căn bản khó mà leo lên. Lẽ nào anh ta muốn dùng tay không leo lên thiệt? Làm sao được chứ?
Lăng Tử Hàn nhìn Thạch Lỗi, nói rằng: “Tôi cần 10′ để hoạt động. Anh bảo vệ cửa, không thành vấn đề chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Thạch Lỗi tuy rằng trong lòng nghĩ thầm, cảm thấy trong vòng 10′ làm sao mà Lăng Tử Hàn làm được, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu. “Thu ca, nhớ cẩn thận.”
Lăng Tử Hàn không nói cái gì nữa, lập tức chạy dọc theo khe giữa hai tầng lầu về phía trước rồi biến mất.
Thạch Lỗi nhìn Lăng Tử Hàn khom người một cái rồi biến mất, cũng không dừng lại, lập tức chạy đến phía trước, dùng mũi chân leo bật thang lên lầu.
Mưa càng to càng khiến hành động cứu viện thêm khó khăn, nhưng cũng khiến mấy tên lính gác cũng mất dần cảnh giác, giúp Lăng Tử Hàn tiết kiệm không ít sức lực. Cậu ngửa đầu nhìn vị trí cửa sổ ngay lầu 3 khu B, lập tức lấy một bao tay từ trong túi quần ra mang vào, sau đó đứng thẳng người lên, hai tay ấn lên tường liền dính lên.
Đôi bao tay này cũng là kiệt tác của Vệ Thiên Vũ, mất đến hai năm mới nghiên cứu chế tạo thành công. Mặt trên có mấy trăm mini miệng hút làm bằng vật liệu kết dính, nếu bàn tay này mang vào bung ra, giác hút sẽ tự động hấp thụ vào vật mà mình gặp, tay thu lại, giác hút bung ra vật đang bám, là một công cụ tuyệt hảo dùng để leo chướng ngại vật, chỉ cần thêm chút kỹ xảo đặc thù để leo trèo, đòi hỏi phải trải qua nhiều lần luyện tập để nắm vững được kỹ thuật sử dụng vật này.
Lăng Tử Hàn tựa như một con thằn lằn, trên tường nhanh chóng di chuyển, nhanh chóng tới bên cạnh chiếc cửa sổ đã xác định. Cậu dùng tay trái đính vào tường, tay phải buông ra, dùng miệng kéo bao tay ra, bỏ vào túi quần, cần thận cài lại nút cài trên túi, lúc này mới tỉ mỉ quan sát động tĩnh trong phòng.
Hai phòng không có mở đèn, nhưng thỉnh thoảng có tia chớp phía chân trời xẹt qua làm sáng căn phòng trong chốc lát, vừa nhìn liền rõ. Thiết bị trong phòng đều rất đơn giản, hiển nhiên là một nơi mới được dọn đến. Một phòng ngoại trừ có một cái tủ nhỏ, thêm một cái giường, trên đó là một người phụ nữ trung niên. Phòng bên kia có hai giường xếp, ở trên đó là hai người đàn ông, hiển nhiên là đang thay phiên nhau canh gác và nghỉ ngơi. Cửa sổ đóng chặt, người cả hai phòng đều đang ngủ say.
Lăng Tử Hàn dùng tay phải móc ra cây dao nhỏ trong túi quần, lấy tâm trên mặt kính thủy tinh rồi quay tròn một vòng, sau đó dùng chuôi đao có đính thêm giác hút nhẹ nhàng gỡ khối thủy tinh ra, để lên bệ cửa sổ, lúc này mới đưa tay vào, mở khóa cài cửa.
Động tác của cậu cực kỳ cẩn thận, cho dù trong bóng đêm yên tĩnh vẫn không nghe được thanh âm, huống hồ gì giờ sấm chớp đùng đùng, mưa sa gió giật.
Mở cửa sổ ra, cậu lách mình vào trong, lập tức đóng cửa sổ lại. Tiếng mưa gió đang lớn chợt biến mất, lập tức trở về như cũ, người đang nằm trên giường không hề phát hiện ra, vẫn ngáy o o.
Lăng Tử Hàn thu dao lại, rút ra cây súng lục bên hông, nhẹ nhàng đi tới chiếc giường ngay sát tường chỗ xa nhất, tay trái bịt chặt miệng mũi đối phương, tay phải cầm súng nhắm ngay vị trí tim mà bắn hai phát. Người nọ run mạnh, lập tức mềm liệt. Lăng Tử Hàn lập tức xoay người lại, đi tới bên giường nằm cạnh cửa, theo y cách cũ, vô thanh vô tức mà bắn chết người còn lại.
Thủ pháp giết người mà cậu dùng y như phương thức mà “Khai Thang Thủ” Quỷ Thu thường làm, khiến người ta vừa nhìn liền biết là ai làm.
Lúc giết chết hai người kia xong, cậu lắc mình ẩn cạnh cửa, từ đồng hồ đeo tay lấy ra một sợi dây mảnh, chỉnh sửa đầu thăm dò mini ngay trên đầu dây một hồi rồi luồn nó qua khe cửa, quan sát chung quanh.
Đại sảnh đích xác có hai người, nhìn qua đều rất cao to, có kĩ nghệ, lúc này đang ngồi trên sofa, bộ dáng như chán đến chết, một đang xem TV, một đang chơi game trên máy tính. Liên tục nhiều ngày bình an vô sự, hiện tại lại đang bão tố, khiến bọn họ sớm mất đi cảnh giác, chỉ cảm thấy buồn chán mà thôi.
Lăng Tử Hàn thu hồi thăm dò, tay trái nhẹ nhàng mà mở cửa phòng, lập tức vô thanh vô tức đi ra ngoài.
Hai người ấy một thì buồn ngủ, một đang chìm đắm trong trò chơi, căn bản không rảnh chú ý xung quanh. Động tác Lăng Tử Hàn y như mèo, một chút âm thanh cũng không có, nhanh chóng tiến lại gần bọn họ.
Cậu từ phía sau người đang chơi trò chơi bắn liền hai phát, chuẩn xác nhắm trúng ngay tim, lập tức giơ lên nòng súng đem súng nhắm tiếp vào ngực của tên đang ngủ gật trên sofa.
Chưa đến 10′, bốn người canh gác tất cả đều lặng yên không một tiếng động bị cậu giải quyết. Cậu kiểm tra rồi mọi nơi một lần, xác nhận không có ai khác nữa, mới thu hồi súng, đi vào phòng của người bị giam giữ.
HẾT CHAP 24
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất