Chương 95: Quyển 3Chương 30
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Đúng lúc này, Lăng Tử Hàn đã tìm được thuyền của bọn phần tử khủng bố.
Đây là một chiếc thuyền đánh cá, nhưng những người trên thuyền lại không giống ngư dân đánh cá lâu năm. Lăng Tử Hàn lặng lẽ bò lên trên boong, vô thanh vô tức lẻn vào trong khoang thuyền. Động tác của cậu vừa nhanh nhẹn lại khéo léo, người trên thuyền cũng không nhiều, nên không ai phát hiện ra cậu.
Nếu là cuộc tập kích tự sát, đương nhiên không cần hy sinh nhiều, trên thuyền tổng cộng có bốn người mặc đồ của ngư dân, hai người ở khoang điều khiển, một người ở khoang đáy, một người ở phía sau khoang thuyền.
Lúc này, bọn họ vẫn đang chạy theo hướng đường biển của con tàu “Viễn Phương”. Khoang đáy rộng rãi kia vốn dĩ để chuyên chở hải sản bắt được, nhưng giờ toàn bộ đều chứa thuốc nổ loại mạnh, nếu như nhấn kíp nổ sau khi đâm vào “Viễn Phương” với hơn 3.500.000 thùng dầu kia thì tàu sẽ lập tức bị nổ tung, hậu quả không thể tưởng nổi.
Lăng Tử Hàn trốn ở một góc tối, lặng lẽ nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Căn cứ tốc độ cùng với vị trí hiện tại của tàu “Viễn Phương”, khoảng nửa giờ sau hai bên sẽ giao nhau.
Lăng Tử Hàn tháo dụng cụ lặn ra, rút ra một con dao nhọn từ mắt cá chân. Con dao này được chế tạo dành riêng cho cậu, công năng không nhiều lắm, ngắn gọn nhẹ, nhưng có thể cắt kính cửa sổ, nảy cửa sắt, công năng chủ yếu là giết người, nó ở bên cạnh cậu cũng hơn 10 năm rồi.
Cậu y như con mèo, vô cùng gọn nhẹ chạy lẻn mình vào đường thông khí nhỏ hẹp ngay góc buồng nhỏ trên thuyền, không có chút tiếng động nào.
Khoang đáy chỉ có một người, cậu nấp ngay lỗ thông khí, quan sát tỉ mỉ động tĩnh của người đó. Người đó có vóc dáng thấp bé, tương đối nhã nhặn, chuyên chú loay hoay một loại vũ khí gì đó. Lăng Tử Hàn yên lặng, ráng nhìn kỹ, thì ra đó là một kíp nổ. Người nọ đặt kíp nổ đó lên một thùng thuốc nổ ngay giữa khoang đáy, sau đó lại lấy ra thêm một sợi dẫn nổ có màu khác hẳn ra kiểm tra tiếp.
Lăng Tử Hàn nghiêng tai lắng nghe, nhanh chóng biết được xung quanh không có thêm bất kì ai, lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động đánh tên đó từ phía sau.
Người nọ chỉ cảm thấy ngay sau tai mình có chút lạnh, chưa kịp phản ứng thì đã bị người phía sau bịt chặt miệng lại, sau đó ngay giữa cổ họng cảm nhận được sự mát lạnh, rồi sau đó khí lực toàn thân liền biến mất.
Lăng Tử Hàn cắt đứt cổ họng của tên đó xong, lạnh lùng nhìn máu phun ra từ động mạch của tên đó. Đợi được hô hấp của tên đó hoàn toàn ngừng, cậu mới kéo tên đó qua một góc tối.
Cậu nhìn kíp nổ kia một chút, quyết định tạm thời mặc kệ, liền phi thân chạy ra khỏi khoang đáy, hướng về khoang thuyền phía sau.
Người ở khoang thuyền phía sau phụ trách quan sát biến cố có thể xảy ra, bất quá, trong thời gian dài không thấy có bất kì tàu thuyền nào tiếp cận, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng cá nhảy lên khỏi mặt nước, còn lại chỉ là sự yên lặng của bóng đêm. Chỉ cần nửa tiếng nữa là hành động sẽ thành công, bản thân tên đó cũng biết mình sẽ chết, sự cảnh giới cũng giảm dần, thả lỏng dựa vào cái ghế dựa, nhìn chiếc TV đặt trước mặt đang phát bản tin sự kiện khủng bố phát sinh tại Nam Cảng.
Lăng Tử Hàn gõ cửa.
Người bên trong dùng tiếng Urdu (1) lớn tiếng hỏi: “Cái gì?” Có lẽ tên đó nghĩ rằng là bạn mình.
Lăng Tử Hàn vẫn dùng tay gõ cửa, vừa dùng tiếng Urdu nói: “Đến giúp chút việc.” Cậu dùng khẩu âm có chút không rõ, lại tạo tiếng ồn, nên người bên trong nhất thời không thể nhận ra được.
Người ở bên trong hiển nhiên không có hoài nghi, lập tức đứng dậy mở cửa.
Lăng Tử Hàn chờ cửa vừa mở được một chút, liền đẩy mạnh vào. Lực của cậu y như một cú đánh ngàn cân, giáng thẳng vào giữa cánh cửa, cánh cửa lập tức đập mạnh trực tiếp lên ngực cùng đầu của người đứng sau nó. Tên đó không kịp kêu lên thì đã té xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh. Lăng Tử Hàn cúi người xuống, ngay cổ họng của tên đó đâm xuống một nhát, cho tên đó khỏi tỉnh dậy luôn.
Sau đó cậu xoay người đóng cửa lại, lập tức chạy tới khoang điều khiển.
Hiện tại, sự kiện tập kích tại Nam Cảng của phần tử khủng bố đang thu hút toàn bộ lực chú ý của B quốc, nhất là sự chú ý của cảnh sát cùng quân đội, nên ngay tại khu vực vùng biển do B quốc quản lý này vẫn chưa có sự xuất hiện của các loại tàu thuyền tuần tra, nên phần tử khủng bố trên biển đều thả lỏng cảnh giác. Bọn họ toàn tâm muốn hoàn thành nhiệm vụ, vì lý tưởng hiến thân, nhưng không hề nghĩ tới việc có người đến đột kích bọn họ.
Lăng Tử Hàn rút ra một cây súng lục trên người, quan sát vị trí của hai người trong khoang điều khiển, lập tức từ bên hông đi vào. Cậu tốc chiến tốc thắng, không chút do dự, nhắm ngay điểm yếu của cả hai người ấy nổ súng liên tục, phế bỏ toàn bộ hai tay hai chân của bọn họ, triệt để hủy đi sức chiến đấu của bọn họ.
Hai người đó rõ ràng là người Trung Á, nhìn cậu xuất hiện y như một bóng ma, khiến bọn chúng khiếp sợ cực độ.
Lăng Tử Hàn không nói một lời, tay trái cầm tay lái, tay phải nhấn nhanh vài cái vào nút trên mặt đồng hồ bên tay trái, thông báo Vệ Thiên Vũ lập tức đến đây hội hợp. Nhanh chóng, Vệ Thiên Vũ đáp lại “Năm phút sau có mặt”. Lăng Tử Hàn chậm rãi giảm tốc độ của thuyền, chờ anh đến.
Tàu “Viễn Phương” hai mươi phút sau sẽ đến khu vực vùng biển này, Lăng Tử Hàn không dám khẳng định không còn thuyền tập kích nào khác hay không, bởi vậy không dám thay đổi hướng đi, chỉ có thể thong thả giảm tốc độ, kéo dài thời gian.
Năm phút đồng hồ sau, Vệ Thiên Vũ đã lái một chiếc canô tốc độ cao nhất tới. Anh khởi động hệ thống lái tự động, rồi lập tức nhảy xuống biển, bơi tới gần thuyền đó, rồi nhanh nhẹn bò lên trên thuyền.
Lăng Tử Hàn nói nhanh cho anh biết tình hình trên thuyền, bao gồm luôn sinh tử của bốn người trên thuyền, thuốc nổ cùng kíp nổ trong khoang đáy.
Vệ Thiên Vũ gật đầu, nói rằng: “Tôi đi xem qua.” Liền xoay người chạy vội đi.
Chiến thuyền này đã bị bọn họ khống chế, không cần yên lặng hành động nữa. Lăng Tử Hàn vừa cẩn thận lái thuyền đi thẳng về phía trước, vừa nghe Vệ Thiên Vũ nói chuyện thông qua tai nghe vô tuyến ẩn hình.
“Chúng ta chỉ cần kiểm tra một nửa thôi, anh phỏng chừng xem bên chúng định dùng bao nhiêu thuyền để làm việc này?” Lăng Tử Hàn vừa nói vừa thao tác trên cái máy vi tính kế bên, kiểm tra tin tức tồn bên trong.
Vệ Thiên Vũ tỉ mỉ kiểm tra kíp nổ kia, thuận miệng nói: “Dựa theo lệ cũ, phần tử khủng bố thường chuẩn bị sẵn 2 đội, có khoảng cách phát động khác nhau, để bảo đảm thành công.”
“Đúng, nếu cần thêm một đội dự bị, vậy nghĩa là sẽ có 3 chiếc thuyền tham gia hành động.” Lăng Tử Hàn lấy điện thoại trên thuyền, trực tiếp nhấn số liên lạc với Lạc Mẫn.
Tuy rằng số điện thoại rất lạ, nhưng Lạc Mẫn không cảm thấy lo lắng, cứ thế mà tiếp.
Màn hình xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Mẫn ca, ở đây có chiếc thuyền rất nguy hiểm, anh lập tức cử người tới đây quản. Không cần nhiều người, không nên đả thảo kinh xà.”
“Được.” Lạc Mẫn nghe Lăng Tử Hàn thông báo vị trí, lập tức hạ lệnh dùng tốc độ cao nhất tới đó.
Hắn mang theo hai canô nhanh chóng chạy tới bên cạnh chiếc thuyền đánh cá. Vệ Thiên Vũ lập tức thả cầu thang mạn xuống, đứng bên biên thuyền vẫy vẫy tay. Lạc Mẫn xung phong đi trước, nhảy lên thuyền. Thạch Lỗi rút súng ra, theo ngay sau hắn, một bước cũng không rời.
Vệ Thiên Vũ không hề mỉm cười, bình tĩnh nói: “Mẫn ca, đi theo tôi.”
Bọn họ tới trong khoang thuyền, từ trên cao nhìn xuống khoang đáy chứa đầy thuốc nổ loại mạnh, sắc mặt mọi người đều biến sắc. Dù sao, eo biển này cũng là con đường biển chính mà Nhật Nguyệt Hội dùng để buôn lậu súng ống đạn được, nếu như để hành động của bọn khủng bố này thành công, eo biển bị đóng, Nhật Nguyệt Hội cũng sẽ chịu một tổn thất cực kỳ lớn.
Lạc Mẫn hít sâu một hơi, trong lòng khiếp sợ vô cùng. Nhớ tới lời dặn dò của Lăng Tử Hàn, muốn cho mọi người biết chuyện này là nhắm vào hắn, nên trầm giọng nói: “Cái bọn khốn khiếp đó, nếu muốn trả thù tôi thì cũng không nên làm tới mức này chứ. Nếu tàu chở dầu bị nổ tung, muốn bao nhiêu người không có cơm ăn đây? Ngư dân phải làm sao đây? Musa, cám ơn hai người, nếu không có hai người giúp đỡ, chắc tôi không dễ tìm thấy bọn người này.”
Sắc mặt Thạch Lỗi lạnh như băng, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm đống thuốc nổ, oán hận mắng: “Bọn phần tử khủng bố này bị điên sao, con mẹ nó, không phải người mà, đều là chó điên.”
Vệ Thiên Vũ bình tĩnh mà nói: “Mẫn ca, kíp nổ của bọn họ chuẩn bị đều là loại điều khiển từ xa, tôi đã hủy chúng hết rồi, nhưng nếu có người dùng lửa hay va chạm để kích hoạt, cũng nguy hiểm như nhau thôi. Tốt nhất anh nên cho người đưa thuyền quay trở về, coi chừng cho kỹ. Sáng mai để chuyên gia gỡ bom bên cảnh sát xử lý. Chúng tôi phải đi, đến chỗ khác xem xét thử, coi còn thuyền tập kích nào khác không?”
“Được, vậy hai người nhớ cẩn thận một chút.” Lạc Mẫn lập tức gật đầu. Hắn biết hiện tại thời gian cấp bách, không phải lúc để khóc lóc lưu luyến.
Thạch Lỗi lập tức nói: “Mẫn ca, để em đi cùng bọn họ.”
Vệ Thiên Vũ hờ hững nói: “Tiểu Lỗi, cậu nên đi cùng Mẫn ca. Hôm nay tình huống phức tạp, Mẫn ca rất dễ gặp nguy hiểm.”
Thạch Lỗi nghe xong, có chút do dự, dường như không thể quyết định được.
Lạc Mẫn biết không thể để cậu đi cùng bọn Musa, thực sự không tiện, trái lại ảnh hưởng hành động của Tiểu Thu cùng Musa. Hắn quay đầu cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Lỗi, em không có kinh nghiệm, anh cũng không yên tâm, cứ ở bên cạnh anh đi.”
Thạch Lỗi cau mày, dường như không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng cũng phải gật đầu.
Vệ Thiên Vũ tiễn bọn họ ra ngoài, Lăng Tử Hàn giảm tốc độ của thuyền đến mức thấp nhất, đồng thời thong thả thay đổi hướng đi. Thấy bọn họ đi vào khoang điều khiển, thần tình của cậu rất thờ ơ, không thèm để ý tới.
Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng vỗ vai Lăng Tử Hàn, lập tức nói với Lạc Mẫn: “Mẫn ca, anh nhất định phải ở chỗ này giám sát, đổ đầy nước biển vào khoang đáy, để ngừa vạn nhất. Hiện tại thay đổi hướng đi chậm rãi như vậy là tốt, các anh đừng làm gì khác cả, hai mươi phút sau, mới chính thức chuyển hướng quay về Nam Cảng.”
Lạc Mẫn vừa nghe liền biết sự lợi hại trong đó, liền đáp ứng: “Không thành vấn đề, tôi nhất định làm được.”
Vệ Thiên Vũ cười cười với Lăng Tử Hàn, lập tức nói: “Tiểu Thu, chúng ta đi.”
Lăng Tử Hàn đem tay lái giao cho người của Lạc Mẫn, không nói gì, cứ thế xoay người ra ngoài.
Lạc Mẫn nói với một tên đàn em xuất thân là ngư dân: “Lập tức mở máy bơm nước, đổ đầy vào khoang đáy.”
“Rõ, Mẫn ca.” Người nọ liền lập tức xoay chốt mở. Thân thuyền chấn động, lập tức vang lên tiếng nước ào ào.
Lạc Mẫn bước nhanh ra ngoài, dừng ngay boong thuyền, nhìn Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn nhảy vào biển, nhanh chóng bơi đến một du thuyền cách đó không xa.
HẾT CHAP 30
Mục lục
(1) Tiếng Urdu là một ngôn ngữ Ấn-Arya Trung trung bộ thuộc nhánh Ấn-Iran, thuộc hệ Ấn-Âu. Đây là một trong hai ngôn ngữ chính thức (ngôn ngữ kia là tiếng Anh) của Pakistan. Đây cũng là một trong 22 ngôn ngữ thường lệ của Ấn Độ và ngôn ngữ chính thức của 5 bang Ấn Độ.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BA%BFngUrdu
Beta: Kaori0kawa
Đúng lúc này, Lăng Tử Hàn đã tìm được thuyền của bọn phần tử khủng bố.
Đây là một chiếc thuyền đánh cá, nhưng những người trên thuyền lại không giống ngư dân đánh cá lâu năm. Lăng Tử Hàn lặng lẽ bò lên trên boong, vô thanh vô tức lẻn vào trong khoang thuyền. Động tác của cậu vừa nhanh nhẹn lại khéo léo, người trên thuyền cũng không nhiều, nên không ai phát hiện ra cậu.
Nếu là cuộc tập kích tự sát, đương nhiên không cần hy sinh nhiều, trên thuyền tổng cộng có bốn người mặc đồ của ngư dân, hai người ở khoang điều khiển, một người ở khoang đáy, một người ở phía sau khoang thuyền.
Lúc này, bọn họ vẫn đang chạy theo hướng đường biển của con tàu “Viễn Phương”. Khoang đáy rộng rãi kia vốn dĩ để chuyên chở hải sản bắt được, nhưng giờ toàn bộ đều chứa thuốc nổ loại mạnh, nếu như nhấn kíp nổ sau khi đâm vào “Viễn Phương” với hơn 3.500.000 thùng dầu kia thì tàu sẽ lập tức bị nổ tung, hậu quả không thể tưởng nổi.
Lăng Tử Hàn trốn ở một góc tối, lặng lẽ nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Căn cứ tốc độ cùng với vị trí hiện tại của tàu “Viễn Phương”, khoảng nửa giờ sau hai bên sẽ giao nhau.
Lăng Tử Hàn tháo dụng cụ lặn ra, rút ra một con dao nhọn từ mắt cá chân. Con dao này được chế tạo dành riêng cho cậu, công năng không nhiều lắm, ngắn gọn nhẹ, nhưng có thể cắt kính cửa sổ, nảy cửa sắt, công năng chủ yếu là giết người, nó ở bên cạnh cậu cũng hơn 10 năm rồi.
Cậu y như con mèo, vô cùng gọn nhẹ chạy lẻn mình vào đường thông khí nhỏ hẹp ngay góc buồng nhỏ trên thuyền, không có chút tiếng động nào.
Khoang đáy chỉ có một người, cậu nấp ngay lỗ thông khí, quan sát tỉ mỉ động tĩnh của người đó. Người đó có vóc dáng thấp bé, tương đối nhã nhặn, chuyên chú loay hoay một loại vũ khí gì đó. Lăng Tử Hàn yên lặng, ráng nhìn kỹ, thì ra đó là một kíp nổ. Người nọ đặt kíp nổ đó lên một thùng thuốc nổ ngay giữa khoang đáy, sau đó lại lấy ra thêm một sợi dẫn nổ có màu khác hẳn ra kiểm tra tiếp.
Lăng Tử Hàn nghiêng tai lắng nghe, nhanh chóng biết được xung quanh không có thêm bất kì ai, lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động đánh tên đó từ phía sau.
Người nọ chỉ cảm thấy ngay sau tai mình có chút lạnh, chưa kịp phản ứng thì đã bị người phía sau bịt chặt miệng lại, sau đó ngay giữa cổ họng cảm nhận được sự mát lạnh, rồi sau đó khí lực toàn thân liền biến mất.
Lăng Tử Hàn cắt đứt cổ họng của tên đó xong, lạnh lùng nhìn máu phun ra từ động mạch của tên đó. Đợi được hô hấp của tên đó hoàn toàn ngừng, cậu mới kéo tên đó qua một góc tối.
Cậu nhìn kíp nổ kia một chút, quyết định tạm thời mặc kệ, liền phi thân chạy ra khỏi khoang đáy, hướng về khoang thuyền phía sau.
Người ở khoang thuyền phía sau phụ trách quan sát biến cố có thể xảy ra, bất quá, trong thời gian dài không thấy có bất kì tàu thuyền nào tiếp cận, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng cá nhảy lên khỏi mặt nước, còn lại chỉ là sự yên lặng của bóng đêm. Chỉ cần nửa tiếng nữa là hành động sẽ thành công, bản thân tên đó cũng biết mình sẽ chết, sự cảnh giới cũng giảm dần, thả lỏng dựa vào cái ghế dựa, nhìn chiếc TV đặt trước mặt đang phát bản tin sự kiện khủng bố phát sinh tại Nam Cảng.
Lăng Tử Hàn gõ cửa.
Người bên trong dùng tiếng Urdu (1) lớn tiếng hỏi: “Cái gì?” Có lẽ tên đó nghĩ rằng là bạn mình.
Lăng Tử Hàn vẫn dùng tay gõ cửa, vừa dùng tiếng Urdu nói: “Đến giúp chút việc.” Cậu dùng khẩu âm có chút không rõ, lại tạo tiếng ồn, nên người bên trong nhất thời không thể nhận ra được.
Người ở bên trong hiển nhiên không có hoài nghi, lập tức đứng dậy mở cửa.
Lăng Tử Hàn chờ cửa vừa mở được một chút, liền đẩy mạnh vào. Lực của cậu y như một cú đánh ngàn cân, giáng thẳng vào giữa cánh cửa, cánh cửa lập tức đập mạnh trực tiếp lên ngực cùng đầu của người đứng sau nó. Tên đó không kịp kêu lên thì đã té xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh. Lăng Tử Hàn cúi người xuống, ngay cổ họng của tên đó đâm xuống một nhát, cho tên đó khỏi tỉnh dậy luôn.
Sau đó cậu xoay người đóng cửa lại, lập tức chạy tới khoang điều khiển.
Hiện tại, sự kiện tập kích tại Nam Cảng của phần tử khủng bố đang thu hút toàn bộ lực chú ý của B quốc, nhất là sự chú ý của cảnh sát cùng quân đội, nên ngay tại khu vực vùng biển do B quốc quản lý này vẫn chưa có sự xuất hiện của các loại tàu thuyền tuần tra, nên phần tử khủng bố trên biển đều thả lỏng cảnh giác. Bọn họ toàn tâm muốn hoàn thành nhiệm vụ, vì lý tưởng hiến thân, nhưng không hề nghĩ tới việc có người đến đột kích bọn họ.
Lăng Tử Hàn rút ra một cây súng lục trên người, quan sát vị trí của hai người trong khoang điều khiển, lập tức từ bên hông đi vào. Cậu tốc chiến tốc thắng, không chút do dự, nhắm ngay điểm yếu của cả hai người ấy nổ súng liên tục, phế bỏ toàn bộ hai tay hai chân của bọn họ, triệt để hủy đi sức chiến đấu của bọn họ.
Hai người đó rõ ràng là người Trung Á, nhìn cậu xuất hiện y như một bóng ma, khiến bọn chúng khiếp sợ cực độ.
Lăng Tử Hàn không nói một lời, tay trái cầm tay lái, tay phải nhấn nhanh vài cái vào nút trên mặt đồng hồ bên tay trái, thông báo Vệ Thiên Vũ lập tức đến đây hội hợp. Nhanh chóng, Vệ Thiên Vũ đáp lại “Năm phút sau có mặt”. Lăng Tử Hàn chậm rãi giảm tốc độ của thuyền, chờ anh đến.
Tàu “Viễn Phương” hai mươi phút sau sẽ đến khu vực vùng biển này, Lăng Tử Hàn không dám khẳng định không còn thuyền tập kích nào khác hay không, bởi vậy không dám thay đổi hướng đi, chỉ có thể thong thả giảm tốc độ, kéo dài thời gian.
Năm phút đồng hồ sau, Vệ Thiên Vũ đã lái một chiếc canô tốc độ cao nhất tới. Anh khởi động hệ thống lái tự động, rồi lập tức nhảy xuống biển, bơi tới gần thuyền đó, rồi nhanh nhẹn bò lên trên thuyền.
Lăng Tử Hàn nói nhanh cho anh biết tình hình trên thuyền, bao gồm luôn sinh tử của bốn người trên thuyền, thuốc nổ cùng kíp nổ trong khoang đáy.
Vệ Thiên Vũ gật đầu, nói rằng: “Tôi đi xem qua.” Liền xoay người chạy vội đi.
Chiến thuyền này đã bị bọn họ khống chế, không cần yên lặng hành động nữa. Lăng Tử Hàn vừa cẩn thận lái thuyền đi thẳng về phía trước, vừa nghe Vệ Thiên Vũ nói chuyện thông qua tai nghe vô tuyến ẩn hình.
“Chúng ta chỉ cần kiểm tra một nửa thôi, anh phỏng chừng xem bên chúng định dùng bao nhiêu thuyền để làm việc này?” Lăng Tử Hàn vừa nói vừa thao tác trên cái máy vi tính kế bên, kiểm tra tin tức tồn bên trong.
Vệ Thiên Vũ tỉ mỉ kiểm tra kíp nổ kia, thuận miệng nói: “Dựa theo lệ cũ, phần tử khủng bố thường chuẩn bị sẵn 2 đội, có khoảng cách phát động khác nhau, để bảo đảm thành công.”
“Đúng, nếu cần thêm một đội dự bị, vậy nghĩa là sẽ có 3 chiếc thuyền tham gia hành động.” Lăng Tử Hàn lấy điện thoại trên thuyền, trực tiếp nhấn số liên lạc với Lạc Mẫn.
Tuy rằng số điện thoại rất lạ, nhưng Lạc Mẫn không cảm thấy lo lắng, cứ thế mà tiếp.
Màn hình xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Mẫn ca, ở đây có chiếc thuyền rất nguy hiểm, anh lập tức cử người tới đây quản. Không cần nhiều người, không nên đả thảo kinh xà.”
“Được.” Lạc Mẫn nghe Lăng Tử Hàn thông báo vị trí, lập tức hạ lệnh dùng tốc độ cao nhất tới đó.
Hắn mang theo hai canô nhanh chóng chạy tới bên cạnh chiếc thuyền đánh cá. Vệ Thiên Vũ lập tức thả cầu thang mạn xuống, đứng bên biên thuyền vẫy vẫy tay. Lạc Mẫn xung phong đi trước, nhảy lên thuyền. Thạch Lỗi rút súng ra, theo ngay sau hắn, một bước cũng không rời.
Vệ Thiên Vũ không hề mỉm cười, bình tĩnh nói: “Mẫn ca, đi theo tôi.”
Bọn họ tới trong khoang thuyền, từ trên cao nhìn xuống khoang đáy chứa đầy thuốc nổ loại mạnh, sắc mặt mọi người đều biến sắc. Dù sao, eo biển này cũng là con đường biển chính mà Nhật Nguyệt Hội dùng để buôn lậu súng ống đạn được, nếu như để hành động của bọn khủng bố này thành công, eo biển bị đóng, Nhật Nguyệt Hội cũng sẽ chịu một tổn thất cực kỳ lớn.
Lạc Mẫn hít sâu một hơi, trong lòng khiếp sợ vô cùng. Nhớ tới lời dặn dò của Lăng Tử Hàn, muốn cho mọi người biết chuyện này là nhắm vào hắn, nên trầm giọng nói: “Cái bọn khốn khiếp đó, nếu muốn trả thù tôi thì cũng không nên làm tới mức này chứ. Nếu tàu chở dầu bị nổ tung, muốn bao nhiêu người không có cơm ăn đây? Ngư dân phải làm sao đây? Musa, cám ơn hai người, nếu không có hai người giúp đỡ, chắc tôi không dễ tìm thấy bọn người này.”
Sắc mặt Thạch Lỗi lạnh như băng, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm đống thuốc nổ, oán hận mắng: “Bọn phần tử khủng bố này bị điên sao, con mẹ nó, không phải người mà, đều là chó điên.”
Vệ Thiên Vũ bình tĩnh mà nói: “Mẫn ca, kíp nổ của bọn họ chuẩn bị đều là loại điều khiển từ xa, tôi đã hủy chúng hết rồi, nhưng nếu có người dùng lửa hay va chạm để kích hoạt, cũng nguy hiểm như nhau thôi. Tốt nhất anh nên cho người đưa thuyền quay trở về, coi chừng cho kỹ. Sáng mai để chuyên gia gỡ bom bên cảnh sát xử lý. Chúng tôi phải đi, đến chỗ khác xem xét thử, coi còn thuyền tập kích nào khác không?”
“Được, vậy hai người nhớ cẩn thận một chút.” Lạc Mẫn lập tức gật đầu. Hắn biết hiện tại thời gian cấp bách, không phải lúc để khóc lóc lưu luyến.
Thạch Lỗi lập tức nói: “Mẫn ca, để em đi cùng bọn họ.”
Vệ Thiên Vũ hờ hững nói: “Tiểu Lỗi, cậu nên đi cùng Mẫn ca. Hôm nay tình huống phức tạp, Mẫn ca rất dễ gặp nguy hiểm.”
Thạch Lỗi nghe xong, có chút do dự, dường như không thể quyết định được.
Lạc Mẫn biết không thể để cậu đi cùng bọn Musa, thực sự không tiện, trái lại ảnh hưởng hành động của Tiểu Thu cùng Musa. Hắn quay đầu cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Lỗi, em không có kinh nghiệm, anh cũng không yên tâm, cứ ở bên cạnh anh đi.”
Thạch Lỗi cau mày, dường như không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng cũng phải gật đầu.
Vệ Thiên Vũ tiễn bọn họ ra ngoài, Lăng Tử Hàn giảm tốc độ của thuyền đến mức thấp nhất, đồng thời thong thả thay đổi hướng đi. Thấy bọn họ đi vào khoang điều khiển, thần tình của cậu rất thờ ơ, không thèm để ý tới.
Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng vỗ vai Lăng Tử Hàn, lập tức nói với Lạc Mẫn: “Mẫn ca, anh nhất định phải ở chỗ này giám sát, đổ đầy nước biển vào khoang đáy, để ngừa vạn nhất. Hiện tại thay đổi hướng đi chậm rãi như vậy là tốt, các anh đừng làm gì khác cả, hai mươi phút sau, mới chính thức chuyển hướng quay về Nam Cảng.”
Lạc Mẫn vừa nghe liền biết sự lợi hại trong đó, liền đáp ứng: “Không thành vấn đề, tôi nhất định làm được.”
Vệ Thiên Vũ cười cười với Lăng Tử Hàn, lập tức nói: “Tiểu Thu, chúng ta đi.”
Lăng Tử Hàn đem tay lái giao cho người của Lạc Mẫn, không nói gì, cứ thế xoay người ra ngoài.
Lạc Mẫn nói với một tên đàn em xuất thân là ngư dân: “Lập tức mở máy bơm nước, đổ đầy vào khoang đáy.”
“Rõ, Mẫn ca.” Người nọ liền lập tức xoay chốt mở. Thân thuyền chấn động, lập tức vang lên tiếng nước ào ào.
Lạc Mẫn bước nhanh ra ngoài, dừng ngay boong thuyền, nhìn Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn nhảy vào biển, nhanh chóng bơi đến một du thuyền cách đó không xa.
HẾT CHAP 30
Mục lục
(1) Tiếng Urdu là một ngôn ngữ Ấn-Arya Trung trung bộ thuộc nhánh Ấn-Iran, thuộc hệ Ấn-Âu. Đây là một trong hai ngôn ngữ chính thức (ngôn ngữ kia là tiếng Anh) của Pakistan. Đây cũng là một trong 22 ngôn ngữ thường lệ của Ấn Độ và ngôn ngữ chính thức của 5 bang Ấn Độ.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BA%BFngUrdu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất