Chương 154: Quyển 4Chương 34
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Giữa mùa hè, Lăng Tử Hàn hôn mê mấy tháng rốt cục chậm rãi mở mắt.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng vù vù phát ra từ mấy cái máy y học đang vận hành mà thôi.
Ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, dù có rèm cửa sổ che bớt lại, nhưng vẫn có vài tia nắng gắt ngoan cố xuyên thấu qua, tạo thành một dãy bóng lên trên tường.
Lăng Tử Hàn đưa đôi mắt đầy mờ mịt nhìn cái bóng đó. Một lúc lâu, cậu mới ý thức được bên tai đã không còn tiếng súng tiếng nổ rầm trời nữa, trong đầu cũng không còn quay cuồng. Thế nhưng, cậu vẫn cảm nhận được từng tế bào trong thân thể, từng gốc ngọn trong hệ thần kinh đều đau đớn vô cùng, tựa như cả người như một tảng đá, nặng nghìn cân, ngay cả muốn cử động tay chân cũng không nổi.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Rất nhanh, cửa được mở ra, một đám người liền tiến vào, vây chung quanh giường bệnh.
Lăng Tử Hàn vẫn thờ ơ. Cậu cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào luồng sáng, sau đó cảm thấy trước mắt bắt đầu xuất hiện một vầng sáng mờ ảo, cảm giác như thân thể sắp rơi vào một vực sâu không đáy, khiến cậu thấy choáng váng.
Đồng Duyệt chú ý tới đường nhìn của cậu, lập tức trách cứ y tá trưởng, nhẹ giọng nói: “Sao vậy hả? Chẳng phải tôi đã dặn không được để ánh sáng mạnh lọt vào đây hay sao?”
Một y tá lập tức kéo kín rèm cửa sổ lại, toàn bộ ánh sáng liền biến mất.
Nhưng ánh mắt Lăng Tử Hàn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào chỗ đó, không hề di chuyển.
Đồng Duyệt thân thiết nhìn cậu. Trong ánh mắt Lăng Tử Hàn tràn đầy sự tối tăm mù mịt, hơn nữa chẳng có chút biến đổi nào. Hắn nhìn nhìn sóng não đồ, sóng não Lăng Tử Hàn hiện giờ không còn hỗn loạn giống như trước nữa, đã bằng phẳng được hơn một chút.
Hắn nhẹ giọng gọi cậu: “Tử Hàn, Tử Hàn.”
Thanh âm này dường như qua thật lâu thật lâu mới có thể vượt qua được sương mù dày đặc, truyền tới lỗ tai Lăng Tử Hàn. Cậu cảm thấy mù mờ, không biết tại sao lại có người gọi tên mình, nhưng theo bản năng chớp mắt, dường như tỏ ý mình đã nghe thấy.
Tất cả bác sĩ cùng y tá chung quanh đều đưa ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn nhau.
Đồng Duyệt mỉm cười hòa ái, đưa tay sờ lên trán cậu. Bỗng nhiên cả người Lăng Tử Hàn run lên, tựa như đang sợ hãi, nhưng không có khí lực tránh né. Đồng Duyệt chú ý thấy sự sợ hãi xuất hiện trong ánh mắt cậu, liền nhanh chóng thu hồi tay mình lại. Qua thật lâu, Lăng Tử Hàn mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Đồng Duyệt dịu dàng nói với cậu: “Tử Hàn, con đã qua khỏi nguy hiểm rồi. Hiện tại cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, được không?”
Lăng Tử Hàn không thể hiện gì cả, chỉ nhắm hai mắt mà thôi.
Đồng Duyệt đưa toàn bộ bác sĩ và y tá ra khỏi phòng, lần thứ hai nghiêm giọng nhắc nhở: “Vào phòng này, nhất định phải cẩn thận, không được có ánh sáng cường độ mạng, không có âm thanh, còn nữa, ngoại trừ những lúc phải kiểm tra cùng trị liệu ra, không được đụng vào thân thể của nó.”
Hắn bước vào văn phòng, gọi điện cho Lăng Nghị.
“Nó tỉnh rồi sao?” Lăng Nghị hỏi, thanh âm có chút run.
Đồng Duyệt mỉm cười nhìn khuôn mặt trên màn hình, gật đầu: “Đúng vậy, nó tỉnh rồi.”
“Nó … thế nào rồi?”
“Em nghĩ thần chí của nó rất minh mẫn.”
“Nó … có nói gì không?”
“Không, không có, nó không có sức lực để mở miệng nói chuyện đâu.” Đồng Duyệt ôn hòa nói. “Chúng ta cần phải nhẫn nại một chút.”
“Đương nhiên, đương nhiên anh biết điều đó.” Lăng Nghị liên tục gật đầu. “Vậy anh có thể đến thăm nó không?”
“Có thể, bất quá đừng nên nói nhiều với nó quá.” Thanh âm Đồng Duyệt rất ôn nhu. “Còn nữa, đừng đụng vào nó.”
“Anh biết, anh biết.”
Chờ tới khi Lăng Nghị vội vã chạy tới được bệnh viện, Lăng Tử Hàn cũng đã mệt mỏi rã rời mà ngủ say.
Ông đứng bên giường lặng người nhìn đứa con trai của mình, cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn vuốt nhẹ lên khuôn mặt con. Đợi nửa ngày, Lăng Tử Hàn cũng không tỉnh, ông đành phải rời khỏi phòng, đi tìm Đồng Duyệt. Ông cần phải biết bệnh tình hiện tại cùng phương án trị liệu của con mình.
Kỳ thực Lăng Tử Hàn cũng không có ngủ say. Chỉ đơn giản cậu cảm thấy rất mệt khi phải mở mắt, vì vậy liền nhắm mắt lại. Đầu cậu vẫn xoay mòng mòng, cảm giác như thiên toàn địa chuyển, thân thể cũng tựa như đang chìm trong vào vòng xoáy nước mạnh. Ngay cả khi nằm yên không nhúc nhích gì mà cậu cũng cảm thấy mệt chết đi.
Thân thể này thực sự là gánh nặng.
Cậu suy nghĩ. Thật sự là rất nặng nề, mà còn vụng về nữa chứ.
Bên ngoài thật sự quá ầm ĩ, dường như tiếng cười cùng tiếng nói chuyện đằng xa đều đang không ngừng lan truyền trong không khí tới chỗ cậu, ngay cả một tia sáng cũng khiến cậu thấy phiền nhiễu.
Cậu muốn tắt hết ánh sáng, tắt hết âm thanh, tắt hết tất cả, nhưng cậu không thể cử động, hoàn toàn không thể cử động.
Khí lạnh tựa như một con rắn nhỏ, len vào từ cửa sổ, từ cửa chính, từng chút từng chút tràn ngập phòng, chậm rãi tiến vào thân thể cậu.
Cậu thấy rất lạnh, lạnh đến từng đầu khớp xương, khiến tế bào toàn thân không ngừng co rúm lại.
Sự đau đớn trong tận cốt tủy vẫn đang đeo theo cậu dai dẳng, khiến cậu không muốn tỉnh. Thế nhưng, nếu như cậu vừa nhắm mắt để ngủ thì lập tức ác mộng liền tấn công vào đại não cậu, khiến cậu sợ hãi giấc ngủ. Vô cùng vô tận bóng ma đủ loại kiểu dáng khó có thể diễn tả không ngừng đeo bám cậu, kéo cậu vào trong bóng tối khủng bố, không ai có thể cứu được cậu.
Các bác sĩ và y tá luôn cố gắng nhẹ nhàng bước vào, tiêm, truyền dịch, thỉnh thoảng dùng xe đẩy đưa cậu đi kiểm tra. Không ai nói với cậu câu nào, luôn cẩn thận chăm sóc cho cậu. Bản thân cậu cũng không muốn nói, hơn nữa cũng không muốn nghe.
Bầu trời bên ngoài rèm cửa sổ cứ lần lượt qua hết ngày đến đêm, từ lâu cậu đã đánh mất khả năng nhận thức thời gian. Mỗi lần mở mắt ra, trong phòng đều có cùng một tia sáng, cùng một cách trang trí, bên tai vẫn luôn là tiếng vù vù của mấy cái máy đang chạy. Chỉ có 1 thứ khác, chính là tiếng nói cùng tiếng cười luôn phát ra từ đằng xa, truyền theo không khí đến chỗ cậu.
Đối với cậu, thanh âm đó là đến từ thế giới kia, dễ nghe êm tai, tràn ngập sung sướng, có điều lại chẳng liên hệ gì tới cậu cả.
Cậu cứ vô tri vô giác như thế, lúc ngủ lúc tỉnh. Bên người có đôi khi có người, có đôi khi không ai, nhưng cậu không hề lưu ý. Phần lớn thời gian cậu đều nhắm mắt lại, hy vọng bản thân có thể mau chóng mất đi tri giác, như vậy sẽ không cần phải cảm nhận sự đau đớn của thân thể nữa.
Luôn bên cạnh chăm sóc cho cậu là Vệ Thiên Vũ cùng Lôi Hồng Phi. Chỉ cần thấy cậu vừa mở mắt, cả hai đều sẽ đến trước mặt cậu, mỉm cười gọi: “Tử Hàn.”
Trong một thời gian dài, ánh mắt của Lăng Tử Hàn vẫn là rã rời, thường coi như không thấy gì cả, rồi mau chóng ngủ.
Vệ Thiên Vũ vẫn còn đang trong thời kỳ dưỡng thương, cho nên rất kiên trì. Nhưng Lôi Hồng Phi lại cảm giác như kiến bò trên chảo nóng, xoay như chong chóng. Y phải nhanh chóng trở về đơn vị, ngay cả nói chuyện cùng Lăng Tử Hàn cũng không có.
Vệ Thiên Vũ biết y là thanh mai trúc mã của Lăng Tử Hàn, cũng có đến 6 năm làm người yêu. Lôi Hồng Phi cũng biết anh là đồng nghiệp của Lăng Tử Hàn, và cũng là người yêu hiện tại của cậu. Tình cũ tình mới cùng nhau đối mặt, nhưng quả thật hiện giờ không ai có tâm tình tính toán ai thân ai lạ. Bọn họ chỉ có chung 1 tâm trạng, dù là ai cũng được, chỉ cần có thể khiến cậu tỉnh lại là được. Chỉ cần có thể giúp cậu hồi phục ý thức, một lần nữa thức tỉnh, một lần nữa hồi phục, lúc đó cậu lựa chọn ai cũng được cả.
Thế nhưng Lăng Tử Hàn không thèm nhìn ai, cũng không thèm nghe ai nói, dường như ý thức luôn rất hỗn loạn, không thể thức tỉnh.
Vết thương Vệ Thiên Vũ dần dần hồi phục, nhưng việc đi lại vẫn có chút bất tiện, nhưng mỗi ngày anh đều từ phòng mình đến chỗ cậu, ngồi bên giường Lăng Tử Hàn.
Lôi Hồng Phi đã nghe Ninh Giác Phi kể lại, ngay thời khắc mấu chốt, là do chính Vệ Thiên Vũ dùng thân thể của chính mình bảo vệ Lăng Tử Hàn, bằng không sợ rằng Lăng Tử Hàn không thể sống được đến giờ. Cho dù Vệ Thiên Vũ là tình địch của y, nhưng y vẫn cảm thấy cảm kích anh.
Bọn họ thường thường ngồi ở hai bên giường bệnh, cũng ít nói chuyện với nhau. Bọn họ không thể nói những chuyện liên quan đến công việc, mà những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hằng ngày cũng chẳng thể tìm ra chủ đề, mà chuyện liên quan đến Lăng Tử Hàn thì họ lại không muốn nói tới, vì vậy hai người họ luôn rất trầm mặc.
Có đôi khi bác sĩ tiến vào kiểm tra cùng trị liệu thì bọn họ sẽ đi ra ngoài, đứng ngay hành lang. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, tràn đầy sức sống, hai người hít thở sau, cố gắng khống chế nỗi lo trong lòng.
Lôi Hồng Phi không tự do như Vệ Thiên Vũ. Mỗi ngày y đều chạy tới bệnh viện, rốt cục cũng khiến cha mẹ y chú ý.
Sáng sớm, y vừa ăn xong bữa sáng, chuẩn bị dẹp chén đi ra ngoài. Tưởng Ngọc Lan gọi y lại. Vị lãnh đạo bộ văn hóa này luôn rất nghiêm khắc, ngay cả Lôi Chấn khi ở nhà cũng theo chế độ sợ vợ sống lâu, chứ đừng nói tới Lôi Hồng Phi. Vừa nghe tiếng mẹ gọi, y lập tức ngoan ngoãn đứng lại.
Tưởng Ngọc Lan nhìn y: “Mấy ngày nay con cứ mất hồn mất vía, rốt cuộc đang làm gì hả?”
Lôi Hồng Phi ấp a ấp úng nói: “Chuyện là … Tử Hàn bị bệnh, con đi đến bệnh viện … thăm em ấy.”
“Bị bệnh? Bệnh gì?” Tưởng Ngọc Lan quan tâm hỏi. “Thằng nhóc này thật là, thân thể cũng yếu quá đi, cứ ba ngày lại bệnh hết hai ngày.”
“À, là …” Lôi Hồng Phi suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết nên nói là bệnh gì, nên không thể làm gì khác hơn là bịa ra lý do cũ rích. “Tai nạn xe cộ, em ấy bị tai nạn, bị thương rất nghiêm trọng.”
Lôi Chấn đang chăm chú ăn, cũng che giấu giúp y. “Đúng vậy, Tử Hàn bị tai nạn xe cộ, nằm suốt trong bệnh viện bữa đến giờ.”
“À.” Tưởng Ngọc Lan thoải mái. “Vậy con cũng đâu cần mỗi ngày đều đến đó. Còn Úc Tình thì sao?”
“Đến hai lần rồi, đều bị đuổi ra.” Lôi Hồng Phi hỡ hững. “Là do cô ấy không muốn gặp con.”
“Nó không muốn gặp con? Cũng là tính tình con gái mà thôi, giận dỗi là vậy đó, con dỗ dành là được rồi.” Tưởng Ngọc Lan cau mày nhìn y. “Các con bên nhau cũng hơn hai năm rồi phải không? Sao lại thế hoài vậy? Rốt cục có phải hai đứa đang yêu nhau hay không?”
Lôi Hồng Phi tâm loạn như ma, do dự một lát, cố lấy dũng khí nói: “Con muốn chia tay với cô ấy, hai đứa con rõ ràng là không có tiếng nói chung, hiện tại cô ấy không muốn gặp con, mà con cũng không muốn tiếp tục nữa, chán!”
“Chia tay?” Tưởng Ngọc Lan vỗ mạnh lên bàn. “Chia cái gì tay hả? Rõ ràng đang rất tốt, sao lại không hợp? Có phải muốn quay lại với Tử Hàn hay sao? Mẹ nói cho con biết, chuyện này mẹ kiên quyết phản đối. Hai đứa có thể làm bạn, nhưng tuyệt đối không làm người yêu, càng đừng nói tới kết hôn. Mấy năm nay rốt cục đang xảy ra chuyện gì cơ chứ? Rõ ràng là chuyện tình cảm cùng hôn nhân không hề bình thường, sao hết người này tới người khác rủ nhau làm chứ. Nếu là người khác, mẹ sẽ không xen vào, nhưng con là con của mẹ, mẹ sẽ không để con đi làm cái chuyện ghê tởm này đâu.”
HẾT CHAP 34
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Giữa mùa hè, Lăng Tử Hàn hôn mê mấy tháng rốt cục chậm rãi mở mắt.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng vù vù phát ra từ mấy cái máy y học đang vận hành mà thôi.
Ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, dù có rèm cửa sổ che bớt lại, nhưng vẫn có vài tia nắng gắt ngoan cố xuyên thấu qua, tạo thành một dãy bóng lên trên tường.
Lăng Tử Hàn đưa đôi mắt đầy mờ mịt nhìn cái bóng đó. Một lúc lâu, cậu mới ý thức được bên tai đã không còn tiếng súng tiếng nổ rầm trời nữa, trong đầu cũng không còn quay cuồng. Thế nhưng, cậu vẫn cảm nhận được từng tế bào trong thân thể, từng gốc ngọn trong hệ thần kinh đều đau đớn vô cùng, tựa như cả người như một tảng đá, nặng nghìn cân, ngay cả muốn cử động tay chân cũng không nổi.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Rất nhanh, cửa được mở ra, một đám người liền tiến vào, vây chung quanh giường bệnh.
Lăng Tử Hàn vẫn thờ ơ. Cậu cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào luồng sáng, sau đó cảm thấy trước mắt bắt đầu xuất hiện một vầng sáng mờ ảo, cảm giác như thân thể sắp rơi vào một vực sâu không đáy, khiến cậu thấy choáng váng.
Đồng Duyệt chú ý tới đường nhìn của cậu, lập tức trách cứ y tá trưởng, nhẹ giọng nói: “Sao vậy hả? Chẳng phải tôi đã dặn không được để ánh sáng mạnh lọt vào đây hay sao?”
Một y tá lập tức kéo kín rèm cửa sổ lại, toàn bộ ánh sáng liền biến mất.
Nhưng ánh mắt Lăng Tử Hàn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào chỗ đó, không hề di chuyển.
Đồng Duyệt thân thiết nhìn cậu. Trong ánh mắt Lăng Tử Hàn tràn đầy sự tối tăm mù mịt, hơn nữa chẳng có chút biến đổi nào. Hắn nhìn nhìn sóng não đồ, sóng não Lăng Tử Hàn hiện giờ không còn hỗn loạn giống như trước nữa, đã bằng phẳng được hơn một chút.
Hắn nhẹ giọng gọi cậu: “Tử Hàn, Tử Hàn.”
Thanh âm này dường như qua thật lâu thật lâu mới có thể vượt qua được sương mù dày đặc, truyền tới lỗ tai Lăng Tử Hàn. Cậu cảm thấy mù mờ, không biết tại sao lại có người gọi tên mình, nhưng theo bản năng chớp mắt, dường như tỏ ý mình đã nghe thấy.
Tất cả bác sĩ cùng y tá chung quanh đều đưa ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn nhau.
Đồng Duyệt mỉm cười hòa ái, đưa tay sờ lên trán cậu. Bỗng nhiên cả người Lăng Tử Hàn run lên, tựa như đang sợ hãi, nhưng không có khí lực tránh né. Đồng Duyệt chú ý thấy sự sợ hãi xuất hiện trong ánh mắt cậu, liền nhanh chóng thu hồi tay mình lại. Qua thật lâu, Lăng Tử Hàn mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Đồng Duyệt dịu dàng nói với cậu: “Tử Hàn, con đã qua khỏi nguy hiểm rồi. Hiện tại cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, được không?”
Lăng Tử Hàn không thể hiện gì cả, chỉ nhắm hai mắt mà thôi.
Đồng Duyệt đưa toàn bộ bác sĩ và y tá ra khỏi phòng, lần thứ hai nghiêm giọng nhắc nhở: “Vào phòng này, nhất định phải cẩn thận, không được có ánh sáng cường độ mạng, không có âm thanh, còn nữa, ngoại trừ những lúc phải kiểm tra cùng trị liệu ra, không được đụng vào thân thể của nó.”
Hắn bước vào văn phòng, gọi điện cho Lăng Nghị.
“Nó tỉnh rồi sao?” Lăng Nghị hỏi, thanh âm có chút run.
Đồng Duyệt mỉm cười nhìn khuôn mặt trên màn hình, gật đầu: “Đúng vậy, nó tỉnh rồi.”
“Nó … thế nào rồi?”
“Em nghĩ thần chí của nó rất minh mẫn.”
“Nó … có nói gì không?”
“Không, không có, nó không có sức lực để mở miệng nói chuyện đâu.” Đồng Duyệt ôn hòa nói. “Chúng ta cần phải nhẫn nại một chút.”
“Đương nhiên, đương nhiên anh biết điều đó.” Lăng Nghị liên tục gật đầu. “Vậy anh có thể đến thăm nó không?”
“Có thể, bất quá đừng nên nói nhiều với nó quá.” Thanh âm Đồng Duyệt rất ôn nhu. “Còn nữa, đừng đụng vào nó.”
“Anh biết, anh biết.”
Chờ tới khi Lăng Nghị vội vã chạy tới được bệnh viện, Lăng Tử Hàn cũng đã mệt mỏi rã rời mà ngủ say.
Ông đứng bên giường lặng người nhìn đứa con trai của mình, cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn vuốt nhẹ lên khuôn mặt con. Đợi nửa ngày, Lăng Tử Hàn cũng không tỉnh, ông đành phải rời khỏi phòng, đi tìm Đồng Duyệt. Ông cần phải biết bệnh tình hiện tại cùng phương án trị liệu của con mình.
Kỳ thực Lăng Tử Hàn cũng không có ngủ say. Chỉ đơn giản cậu cảm thấy rất mệt khi phải mở mắt, vì vậy liền nhắm mắt lại. Đầu cậu vẫn xoay mòng mòng, cảm giác như thiên toàn địa chuyển, thân thể cũng tựa như đang chìm trong vào vòng xoáy nước mạnh. Ngay cả khi nằm yên không nhúc nhích gì mà cậu cũng cảm thấy mệt chết đi.
Thân thể này thực sự là gánh nặng.
Cậu suy nghĩ. Thật sự là rất nặng nề, mà còn vụng về nữa chứ.
Bên ngoài thật sự quá ầm ĩ, dường như tiếng cười cùng tiếng nói chuyện đằng xa đều đang không ngừng lan truyền trong không khí tới chỗ cậu, ngay cả một tia sáng cũng khiến cậu thấy phiền nhiễu.
Cậu muốn tắt hết ánh sáng, tắt hết âm thanh, tắt hết tất cả, nhưng cậu không thể cử động, hoàn toàn không thể cử động.
Khí lạnh tựa như một con rắn nhỏ, len vào từ cửa sổ, từ cửa chính, từng chút từng chút tràn ngập phòng, chậm rãi tiến vào thân thể cậu.
Cậu thấy rất lạnh, lạnh đến từng đầu khớp xương, khiến tế bào toàn thân không ngừng co rúm lại.
Sự đau đớn trong tận cốt tủy vẫn đang đeo theo cậu dai dẳng, khiến cậu không muốn tỉnh. Thế nhưng, nếu như cậu vừa nhắm mắt để ngủ thì lập tức ác mộng liền tấn công vào đại não cậu, khiến cậu sợ hãi giấc ngủ. Vô cùng vô tận bóng ma đủ loại kiểu dáng khó có thể diễn tả không ngừng đeo bám cậu, kéo cậu vào trong bóng tối khủng bố, không ai có thể cứu được cậu.
Các bác sĩ và y tá luôn cố gắng nhẹ nhàng bước vào, tiêm, truyền dịch, thỉnh thoảng dùng xe đẩy đưa cậu đi kiểm tra. Không ai nói với cậu câu nào, luôn cẩn thận chăm sóc cho cậu. Bản thân cậu cũng không muốn nói, hơn nữa cũng không muốn nghe.
Bầu trời bên ngoài rèm cửa sổ cứ lần lượt qua hết ngày đến đêm, từ lâu cậu đã đánh mất khả năng nhận thức thời gian. Mỗi lần mở mắt ra, trong phòng đều có cùng một tia sáng, cùng một cách trang trí, bên tai vẫn luôn là tiếng vù vù của mấy cái máy đang chạy. Chỉ có 1 thứ khác, chính là tiếng nói cùng tiếng cười luôn phát ra từ đằng xa, truyền theo không khí đến chỗ cậu.
Đối với cậu, thanh âm đó là đến từ thế giới kia, dễ nghe êm tai, tràn ngập sung sướng, có điều lại chẳng liên hệ gì tới cậu cả.
Cậu cứ vô tri vô giác như thế, lúc ngủ lúc tỉnh. Bên người có đôi khi có người, có đôi khi không ai, nhưng cậu không hề lưu ý. Phần lớn thời gian cậu đều nhắm mắt lại, hy vọng bản thân có thể mau chóng mất đi tri giác, như vậy sẽ không cần phải cảm nhận sự đau đớn của thân thể nữa.
Luôn bên cạnh chăm sóc cho cậu là Vệ Thiên Vũ cùng Lôi Hồng Phi. Chỉ cần thấy cậu vừa mở mắt, cả hai đều sẽ đến trước mặt cậu, mỉm cười gọi: “Tử Hàn.”
Trong một thời gian dài, ánh mắt của Lăng Tử Hàn vẫn là rã rời, thường coi như không thấy gì cả, rồi mau chóng ngủ.
Vệ Thiên Vũ vẫn còn đang trong thời kỳ dưỡng thương, cho nên rất kiên trì. Nhưng Lôi Hồng Phi lại cảm giác như kiến bò trên chảo nóng, xoay như chong chóng. Y phải nhanh chóng trở về đơn vị, ngay cả nói chuyện cùng Lăng Tử Hàn cũng không có.
Vệ Thiên Vũ biết y là thanh mai trúc mã của Lăng Tử Hàn, cũng có đến 6 năm làm người yêu. Lôi Hồng Phi cũng biết anh là đồng nghiệp của Lăng Tử Hàn, và cũng là người yêu hiện tại của cậu. Tình cũ tình mới cùng nhau đối mặt, nhưng quả thật hiện giờ không ai có tâm tình tính toán ai thân ai lạ. Bọn họ chỉ có chung 1 tâm trạng, dù là ai cũng được, chỉ cần có thể khiến cậu tỉnh lại là được. Chỉ cần có thể giúp cậu hồi phục ý thức, một lần nữa thức tỉnh, một lần nữa hồi phục, lúc đó cậu lựa chọn ai cũng được cả.
Thế nhưng Lăng Tử Hàn không thèm nhìn ai, cũng không thèm nghe ai nói, dường như ý thức luôn rất hỗn loạn, không thể thức tỉnh.
Vết thương Vệ Thiên Vũ dần dần hồi phục, nhưng việc đi lại vẫn có chút bất tiện, nhưng mỗi ngày anh đều từ phòng mình đến chỗ cậu, ngồi bên giường Lăng Tử Hàn.
Lôi Hồng Phi đã nghe Ninh Giác Phi kể lại, ngay thời khắc mấu chốt, là do chính Vệ Thiên Vũ dùng thân thể của chính mình bảo vệ Lăng Tử Hàn, bằng không sợ rằng Lăng Tử Hàn không thể sống được đến giờ. Cho dù Vệ Thiên Vũ là tình địch của y, nhưng y vẫn cảm thấy cảm kích anh.
Bọn họ thường thường ngồi ở hai bên giường bệnh, cũng ít nói chuyện với nhau. Bọn họ không thể nói những chuyện liên quan đến công việc, mà những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hằng ngày cũng chẳng thể tìm ra chủ đề, mà chuyện liên quan đến Lăng Tử Hàn thì họ lại không muốn nói tới, vì vậy hai người họ luôn rất trầm mặc.
Có đôi khi bác sĩ tiến vào kiểm tra cùng trị liệu thì bọn họ sẽ đi ra ngoài, đứng ngay hành lang. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, tràn đầy sức sống, hai người hít thở sau, cố gắng khống chế nỗi lo trong lòng.
Lôi Hồng Phi không tự do như Vệ Thiên Vũ. Mỗi ngày y đều chạy tới bệnh viện, rốt cục cũng khiến cha mẹ y chú ý.
Sáng sớm, y vừa ăn xong bữa sáng, chuẩn bị dẹp chén đi ra ngoài. Tưởng Ngọc Lan gọi y lại. Vị lãnh đạo bộ văn hóa này luôn rất nghiêm khắc, ngay cả Lôi Chấn khi ở nhà cũng theo chế độ sợ vợ sống lâu, chứ đừng nói tới Lôi Hồng Phi. Vừa nghe tiếng mẹ gọi, y lập tức ngoan ngoãn đứng lại.
Tưởng Ngọc Lan nhìn y: “Mấy ngày nay con cứ mất hồn mất vía, rốt cuộc đang làm gì hả?”
Lôi Hồng Phi ấp a ấp úng nói: “Chuyện là … Tử Hàn bị bệnh, con đi đến bệnh viện … thăm em ấy.”
“Bị bệnh? Bệnh gì?” Tưởng Ngọc Lan quan tâm hỏi. “Thằng nhóc này thật là, thân thể cũng yếu quá đi, cứ ba ngày lại bệnh hết hai ngày.”
“À, là …” Lôi Hồng Phi suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết nên nói là bệnh gì, nên không thể làm gì khác hơn là bịa ra lý do cũ rích. “Tai nạn xe cộ, em ấy bị tai nạn, bị thương rất nghiêm trọng.”
Lôi Chấn đang chăm chú ăn, cũng che giấu giúp y. “Đúng vậy, Tử Hàn bị tai nạn xe cộ, nằm suốt trong bệnh viện bữa đến giờ.”
“À.” Tưởng Ngọc Lan thoải mái. “Vậy con cũng đâu cần mỗi ngày đều đến đó. Còn Úc Tình thì sao?”
“Đến hai lần rồi, đều bị đuổi ra.” Lôi Hồng Phi hỡ hững. “Là do cô ấy không muốn gặp con.”
“Nó không muốn gặp con? Cũng là tính tình con gái mà thôi, giận dỗi là vậy đó, con dỗ dành là được rồi.” Tưởng Ngọc Lan cau mày nhìn y. “Các con bên nhau cũng hơn hai năm rồi phải không? Sao lại thế hoài vậy? Rốt cục có phải hai đứa đang yêu nhau hay không?”
Lôi Hồng Phi tâm loạn như ma, do dự một lát, cố lấy dũng khí nói: “Con muốn chia tay với cô ấy, hai đứa con rõ ràng là không có tiếng nói chung, hiện tại cô ấy không muốn gặp con, mà con cũng không muốn tiếp tục nữa, chán!”
“Chia tay?” Tưởng Ngọc Lan vỗ mạnh lên bàn. “Chia cái gì tay hả? Rõ ràng đang rất tốt, sao lại không hợp? Có phải muốn quay lại với Tử Hàn hay sao? Mẹ nói cho con biết, chuyện này mẹ kiên quyết phản đối. Hai đứa có thể làm bạn, nhưng tuyệt đối không làm người yêu, càng đừng nói tới kết hôn. Mấy năm nay rốt cục đang xảy ra chuyện gì cơ chứ? Rõ ràng là chuyện tình cảm cùng hôn nhân không hề bình thường, sao hết người này tới người khác rủ nhau làm chứ. Nếu là người khác, mẹ sẽ không xen vào, nhưng con là con của mẹ, mẹ sẽ không để con đi làm cái chuyện ghê tởm này đâu.”
HẾT CHAP 34
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất