Chương 187: Quyển 5Chương 21
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
“Dã Lang” Lâm Tĩnh vừa tiến hành các đợt huấn luyện ma quỷ tại quân khu, vừa sắp xếp một đợt huấn luyện dã ngoại đường dài.
Lộ tuyến lần này là từ Ukraine đến Kanas, phía Bắc Xinjiang, trên đường sẽ xuyên qua sa mạc Gurbantunggut thuộc bồn địa Junggar (1), sau đó đi đến sa mạc Gobi, ghềnh thác, vào dãy núi Altai (2), đến hồ Kanas (3) đẹp như cõi tiên, núi cứ tiếp tục đi về phía trước thì sẽ đến tận chỗ giao giới nước Nga. Toàn bộ kế hoạch hành trình dự kiến hoàn thành trong 10 ngày, sau đó không nghỉ ngơi, lập tức quay về quân khu trong 10 ngày.
Bọn họ mỗi người đều mang theo nguyên bộ vũ khí, trang bị, ban ngày hành quân tốc độ cao nhất, buổi tối cắm trại ngay tại chỗ, hoặc là tự mình đào hang, chui vào đó nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ 8, bọn họ tiến vào Khu bảo tồn thiên nhiên Kanas.
Ở đây ngay giữa bụng núi Altai, chung quanh đều là cây xanh nước biếc, bãi cỏ trải dài, rừng rậm rậm rạp, cảnh sắc đẹp như tiên cảnh.
Bọn họ đi qua khu rừng, thỉnh thoảng có vài con sóc chạy nhảy trên các tán cây, các động vật hoang cũng lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ thiên nhiên có vẻ hài hòa, an bình, tràn đầy sức sống.
Các quân sĩ đều cảm thấy vui vẻ, tuy rằng mệt, thế nhưng nhìn cảnh đẹp như vậy, so với sa mạc, núi hoang thì ở đây quả thực chính là thiên đường.
Chỉ có tâm tình Lăng Tử Hàn lại rất u ám. Trong lòng cậu đã dần muốn từ bỏ.
Dựa theo quy định hành động của bọn họ, trừ phi trước đó có mệnh lệnh không tiếc bất kì điều gì, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ra thì, nếu bình thường trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, phát hiện trạng thái bản thân có điều bất ổn, đều có quyền từ bỏ ngang. Lăng Tử Hàn rất kiên cường, thế nhưng thân thể của cậu đã từng trọng thương nghiêm trọng, mặc dù các chuyên gia y học đã tận lực chữa trị cho câu, nhưng rốt cục do vết thương quá sâu, nguyên khí đại thương, đối mặt với huấn luyện cường độ cao thì dù cậu có muốn kiên trì đến cùng, cũng sợ là bất lực.
Cậu chuẩn bị thông qua đường liên lạc mật để nói chuyện với cha, nói rằng cậu muốn từ bỏ. Thế nhưng, thời gian trò chuyện riêng của cậu không có nhiều, vì phần lớn thời gian cậu đều phải ở cùng với các quân sĩ của đại đội Dã Lang, mà gần đây Lăng Nghị cũng phải thường xuyên qua lại giữa các quốc gia, vì khác múi giờ, nên khó liên hệ được. Nhiệm vụ này cậu tuyệt đối phải giữ bí mật, không thể nói cho bất kì ai, mà nếu không thương lượng trước được với Lăng Nghị, bản thân cậu cũng không thể tùy tiện nói với Lôi Chấn ý định của bản thân, nên không thể làm gì khác hơn là ban ngày hành quân theo đội ngũ, ban đêm tiếp tục cố gắng liên lạc.
Chạng vạng hôm nay, bầu trời bắt đầu lất phất tuyết rơi, giữa rừng rậm xanh um dần biến thành một vùng trời trắng. Lâm Tĩnh hạ lệnh dừng bước, cắm trại ngay tại chỗ.
Lăng Tử Hàn đi thêm một khoảng nữa, tìm một chỗ cách xa bọn họ, tự mình đào một hốc nhỏ trong một gốc cây thông lớn. Bản thân cậu rất thích các chỗ trong hốc cây.
Chờ cậu đào xong được cái hốc để chui vào nằm thì trời đã tối đen.
Tuyết dần trở nên dày đặc hơn, cứ từng chút từng chút rơi xuống khỏa lấp tất cả mọi nơi.
Lăng Tử Hàn cuộn người mình lại, dựa vào trong hốc, lẳng lặng nhìn các hoa tuyết rơi xuống mặt đất bên ngoài cửa hốc, càng lúc càng dày. Trong bóng đêm, tuyết trắng phản xạ ánh sáng nhạt, mọi âm thanh dần biến mất, khiến người ta cảm nhận được một sự yên lặng đến đáng sợ.
Cậu vẫn không nhúc nhích, nhìn tuyết chất càng lúc càng cao, cuối cùng muốn che khuất cả cửa hốc. Cậu có cảm giác như bản thân đang bị giam trong một ngôi mộ bằng tuyết, trong lòng có chút vui sướng. Có thể an nghĩ tại một nơi như thế này, cũng là một cái chết đẹp.
Hừng đông, toàn bộ quân sĩ đại đội Dã Lang đều chui ra khỏi hốc, động, chuẩn bị xuất phát. Sau khi tập hợp, Lâm Tĩnh phát hiện thiếu Lăng Tử Hàn, nhất thời mặt trầm xuống, lập tức mệnh lệnh đi tìm cậu ấm kia.
Khắp nơi đều là tuyết trắng, tuyết động dày đặc, nhìn không ra chỗ nào có hốc hoặc động, vậy làm sao mà tìm. Các quân sĩ tìm khắp mọi nơi, nhưng vẫn chẳng tìm ra được cái hốc mà tối hôm qua Lăng Tử Hàn đã đào để nằm ngủ.
Mất một khoảng thời gian mà vẫn chưa tìm được cậu, các tiểu đội trưởng có chút thấp thỏm. Bọn họ nhìn Lâm Tĩnh rồi cũng tham gia tìm kiếm với các quân sĩ. Có vài quân sĩ bất đầu thiếu kiên nhẫn, liền mở miệng gọi “Lăng phó, Lăng phó”.
Tiếng gọi tên cậu càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Lâm Tĩnh cũng bắt đầu lo lắng, lập tức ra lệnh đào tuyết ra để tìm.
Trải qua hơn mấy tiếng đồng hồ tra tìm, rốt cục có người la lên: “Ở chỗ này”. Y vừa nói vừa đào tuyết, các quân sĩ khác cũng lập tức chạy lại giúp đỡ.
Lâm Tĩnh chạy nhanh qua đó. Chờ khi hắn đạp qua được đống tuyết dày đến được chỗ cậu thì những người khác đã đào ra được cái hốc.
Lăng Tử Hàn suy yếu dựa trên vách cây băng lãnh, sắc mặt tái không còn chút máu. Nếu như không phải có cây thông che bớt phần nào tuyết, đồng thời có các khe hở để không khí tràn vào, sợ rằng cậu đã chết ngộp từ lâu. Cậu không hề lên tiếng, không hề có ý định trả lời lại bất kì tiếng gọi nào cả, chỉ muốn nằm yên như thế này thôi. Cứ như vậy mà ra đi, xong hết mọi chuyện, chẳng lo gì hết.
Lâm Tĩnh chạy tới vừa lúc cậu mở mắt ra nhìn, tuy rằng ánh mắt cậu hướng về hắn, nhưng không hề có chút sức sống nào. Ngay lúc này, toàn bộ sự ghét bỏ, phản cảm bấy lâu nay của hắn đối với cậu đều bay lên chín từng mây, hắn liền thân thiết mà hỏi thăm: “Lăng phó, cậu thấy sao rồi?”
Lăng Tử Hàn bất đắc dĩ mỉm cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Lâm đại, tôi quyết định từ bỏ. Tôi quyết định rời khỏi đại đội Dã Lang, rời khỏi quân đội … Các người cứ đi tiếp đi, không cần phải lo cho tôi. Tôi sẽ tự mình rời đi.”
Nghe thấy cậu tự mình nói sẽ từ bỏ, nhưng Lâm Tĩnh lại không có chút vui vẻ nào. Nhìn nụ cười khổ trên mặt Lăng Tử Hàn, trái tim Lâm Tĩnh bỗng nhiên thắt lại. Thanh âm hắn trở nên nhu hòa: “Lăng phó, cậu đi ra trước đã, tạm thời ngồi xe đi đi. Chờ cậu nghỉ ngơi khỏe rồi, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình bộ.”
Lúc này Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy một trận âm hàn cùng đau đớn mãnh liệt tập kích ngũ tạng lục phủ tứ chi bách hài, toàn thân như bị tê liệt, lại có cảm giác như ngàn cây châm đang tiêm vào người, cậu không thể nào điều khiển được. Cậu mềm người cuộn tròn trong hốc, chỉ là mỉm cười, chậm rãi nói: “Lâm đại, các người thôi đi, đừng lo cho tôi.”
Lâm Tĩnh nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, dần dần tái trắng rồi thành màu tro, liền buột miệng: “Lăng phó, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng đi ra trước đi.”
Trước mắt Lăng Tử Hàn dần trở nên mờ ảo, tất cả khí lực đều dường như biến mất, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Cậu lẳng lặng nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Lâm đại, anh có thể lấp cửa hốc này lại được không. Phần mộ thế này, tôi thực sự rất thích …”
Lâm Tĩnh quá sợ hãi, lập tức đưa tay ra nắm lấy Lăng Tử Hàn, chỉ cảm thấy tay cậu không chỉ băng lãnh, mà còn cứng băng, mạch đập vô cùng yếu. Hắn la lớn lên: “Quân y, cáng cứu thương, mau.”
Các quân sĩ khác đều bắt đầu rối, lập tức chạy đi lấy cáng cứu thương, trải trên mặt tuyết trước cửa hốc.
Khi quân y chạy tới thì Lâm Tĩnh đã lôi được Lăng Tử Hàn ra khỏi cửa hốc, đặt lên cáng cứu thương. Lăng Tử Hàn đã hôn mê, sắc mặt xám xanh, hô hấp yếu ớt. Quân y kiểm tra, sắc mặt liền thay đổi: “Lâm đại, lập tức đưa anh ấy đi bệnh viện, tình trạng của anh ấy rất nguy hiểm.”
Lâm Tĩnh lập tức gật đầu: “Được, cậu đi theo Lăng phó, đến bệnh viện Altai gần đây nhất.”
Các bác sĩ của bệnh viện Altai không có nhiều kinh nghiệm, nên không giúp được gì với bệnh tình của Lăng Tử Hàn, hầu như vô pháp xử lý. Bọn họ chỉ có thể tiến hành cấp cứu theo thường lệ, nhưng tiếp theo thì lại không biết phải thế nào.
Lăng Tử Hàn vẫn hôn mê, tình hình càng lúc càng nguy hiểm. Trong bệnh viện đã cấp cứu hơn 3 lần, cũng đã có bác sĩ cùng y tá ám chỉ Lâm Tĩnh nên chuẩn bị hậu sự.
Lúc này Lâm Tĩnh mới thật sự lo lắng. Tuy rằng hắn không thích vị ‘thái tử gia’ này, nhưng chỉ muốn đuổi cậu đi mà thôi, đâu có mong cậu chết.
Đứng bên cạnh giường bệnh của Lăng Tử Hàn, Lâm Tĩnh nhìn khuôn mặt thon gầy trắng bệch của cậu, bỗng nhiên phát hiện, người thanh niên này còn chưa tới 30 tuổi, vậy mà tóc mai đều đã bạc. Hắn nhớ lại từng khoảnh khắc từ ngày đầu tiên Lăng Tử Hàn đến đại đội Dã Lang cho đến tận bây giờ, lúc này mới chú ý tới, dù người thanh niên xuất thân từ danh gia vọng tộc, có cuộc sống vô ưu vô lự này luôn mỉm cười, nhưng chưa bao giờ vui sướng thật lòng, thật sự khó mà hiểu được. Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới, Triệu An đã từng nói qua, Lăng Tử Hàn có bệnh tự kỷ trầm cảm …
Việc đã tới nước này, hắn cũng không dám giấu diếm, vội vã gọi điện thoại đến Bắc Kinh tìm Lôi Hồng Phi, nói bệnh tình của Lăng Tử Hàn cho y biết. Sau đó, hắn thành khẩn mà nói: “Lão lôi, tôi thật sự không biết phải làm thế nào để liên lạc với người nhà của Lăng phó, phiền anh thông báo cho họ biết giùm tôi.”
“Được, để tôi liên hệ với họ.” Sắc mặt Lôi Hồng Phi nghiêm trọng. “Tôi cũng tới đó.”
HẾT CHAP 21
Mục lục
(1) Dzungaria cũng viết là Zungaria, là một vùng địa lý ở phía tây bắc Trung Quốc, tương ứng với nửa phía bắc của Tân Cương. Phần lõi của Dzungaria là bồn địa Dzungaria (cũng gọi là bồn địa Junggar) với sa mạc Gurbantunggut ở trung tâm. Nó giáp Thiên Sơn về phía nam, dãy núi Altai về phía đông bắc và dãy núi Tarbagatai về phía tây bắc.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Dzungaria
(2) Dãy núi Altay, hay dãy núi Altai: là một dãy núi ở trung tâm châu Á, nằm trên khu vực biên giới Nga, Trung Quốc, Mông Cổ và Kazakhstan, và là thượng nguồn của các con sông lớn như Irtysh, Obi và Enisei.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/D%C3%A3yn%C3%BAiAltay
(3) Khu bảo tồn thiên nhiên Kanas:Nằm trong Burqin, Quận Altay, khu vực tự trị Tân Cương, và chung đường biên giới với Kazakhstan, Nga và Mông Cổ, bảo tồn thiên nhiên Kanas tự hào có một hệ sinh thái thiên nhiên tuyệt đẹp được hình thành bởi các hồ, sông, sông băng, rừng và đồng cỏ.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Khub%E1%BA%A3ot%E1%BB%93nthi%C3%AAnnhi%C3%AAnKanas
Beta: Kaori0kawa
“Dã Lang” Lâm Tĩnh vừa tiến hành các đợt huấn luyện ma quỷ tại quân khu, vừa sắp xếp một đợt huấn luyện dã ngoại đường dài.
Lộ tuyến lần này là từ Ukraine đến Kanas, phía Bắc Xinjiang, trên đường sẽ xuyên qua sa mạc Gurbantunggut thuộc bồn địa Junggar (1), sau đó đi đến sa mạc Gobi, ghềnh thác, vào dãy núi Altai (2), đến hồ Kanas (3) đẹp như cõi tiên, núi cứ tiếp tục đi về phía trước thì sẽ đến tận chỗ giao giới nước Nga. Toàn bộ kế hoạch hành trình dự kiến hoàn thành trong 10 ngày, sau đó không nghỉ ngơi, lập tức quay về quân khu trong 10 ngày.
Bọn họ mỗi người đều mang theo nguyên bộ vũ khí, trang bị, ban ngày hành quân tốc độ cao nhất, buổi tối cắm trại ngay tại chỗ, hoặc là tự mình đào hang, chui vào đó nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ 8, bọn họ tiến vào Khu bảo tồn thiên nhiên Kanas.
Ở đây ngay giữa bụng núi Altai, chung quanh đều là cây xanh nước biếc, bãi cỏ trải dài, rừng rậm rậm rạp, cảnh sắc đẹp như tiên cảnh.
Bọn họ đi qua khu rừng, thỉnh thoảng có vài con sóc chạy nhảy trên các tán cây, các động vật hoang cũng lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ thiên nhiên có vẻ hài hòa, an bình, tràn đầy sức sống.
Các quân sĩ đều cảm thấy vui vẻ, tuy rằng mệt, thế nhưng nhìn cảnh đẹp như vậy, so với sa mạc, núi hoang thì ở đây quả thực chính là thiên đường.
Chỉ có tâm tình Lăng Tử Hàn lại rất u ám. Trong lòng cậu đã dần muốn từ bỏ.
Dựa theo quy định hành động của bọn họ, trừ phi trước đó có mệnh lệnh không tiếc bất kì điều gì, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ra thì, nếu bình thường trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, phát hiện trạng thái bản thân có điều bất ổn, đều có quyền từ bỏ ngang. Lăng Tử Hàn rất kiên cường, thế nhưng thân thể của cậu đã từng trọng thương nghiêm trọng, mặc dù các chuyên gia y học đã tận lực chữa trị cho câu, nhưng rốt cục do vết thương quá sâu, nguyên khí đại thương, đối mặt với huấn luyện cường độ cao thì dù cậu có muốn kiên trì đến cùng, cũng sợ là bất lực.
Cậu chuẩn bị thông qua đường liên lạc mật để nói chuyện với cha, nói rằng cậu muốn từ bỏ. Thế nhưng, thời gian trò chuyện riêng của cậu không có nhiều, vì phần lớn thời gian cậu đều phải ở cùng với các quân sĩ của đại đội Dã Lang, mà gần đây Lăng Nghị cũng phải thường xuyên qua lại giữa các quốc gia, vì khác múi giờ, nên khó liên hệ được. Nhiệm vụ này cậu tuyệt đối phải giữ bí mật, không thể nói cho bất kì ai, mà nếu không thương lượng trước được với Lăng Nghị, bản thân cậu cũng không thể tùy tiện nói với Lôi Chấn ý định của bản thân, nên không thể làm gì khác hơn là ban ngày hành quân theo đội ngũ, ban đêm tiếp tục cố gắng liên lạc.
Chạng vạng hôm nay, bầu trời bắt đầu lất phất tuyết rơi, giữa rừng rậm xanh um dần biến thành một vùng trời trắng. Lâm Tĩnh hạ lệnh dừng bước, cắm trại ngay tại chỗ.
Lăng Tử Hàn đi thêm một khoảng nữa, tìm một chỗ cách xa bọn họ, tự mình đào một hốc nhỏ trong một gốc cây thông lớn. Bản thân cậu rất thích các chỗ trong hốc cây.
Chờ cậu đào xong được cái hốc để chui vào nằm thì trời đã tối đen.
Tuyết dần trở nên dày đặc hơn, cứ từng chút từng chút rơi xuống khỏa lấp tất cả mọi nơi.
Lăng Tử Hàn cuộn người mình lại, dựa vào trong hốc, lẳng lặng nhìn các hoa tuyết rơi xuống mặt đất bên ngoài cửa hốc, càng lúc càng dày. Trong bóng đêm, tuyết trắng phản xạ ánh sáng nhạt, mọi âm thanh dần biến mất, khiến người ta cảm nhận được một sự yên lặng đến đáng sợ.
Cậu vẫn không nhúc nhích, nhìn tuyết chất càng lúc càng cao, cuối cùng muốn che khuất cả cửa hốc. Cậu có cảm giác như bản thân đang bị giam trong một ngôi mộ bằng tuyết, trong lòng có chút vui sướng. Có thể an nghĩ tại một nơi như thế này, cũng là một cái chết đẹp.
Hừng đông, toàn bộ quân sĩ đại đội Dã Lang đều chui ra khỏi hốc, động, chuẩn bị xuất phát. Sau khi tập hợp, Lâm Tĩnh phát hiện thiếu Lăng Tử Hàn, nhất thời mặt trầm xuống, lập tức mệnh lệnh đi tìm cậu ấm kia.
Khắp nơi đều là tuyết trắng, tuyết động dày đặc, nhìn không ra chỗ nào có hốc hoặc động, vậy làm sao mà tìm. Các quân sĩ tìm khắp mọi nơi, nhưng vẫn chẳng tìm ra được cái hốc mà tối hôm qua Lăng Tử Hàn đã đào để nằm ngủ.
Mất một khoảng thời gian mà vẫn chưa tìm được cậu, các tiểu đội trưởng có chút thấp thỏm. Bọn họ nhìn Lâm Tĩnh rồi cũng tham gia tìm kiếm với các quân sĩ. Có vài quân sĩ bất đầu thiếu kiên nhẫn, liền mở miệng gọi “Lăng phó, Lăng phó”.
Tiếng gọi tên cậu càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Lâm Tĩnh cũng bắt đầu lo lắng, lập tức ra lệnh đào tuyết ra để tìm.
Trải qua hơn mấy tiếng đồng hồ tra tìm, rốt cục có người la lên: “Ở chỗ này”. Y vừa nói vừa đào tuyết, các quân sĩ khác cũng lập tức chạy lại giúp đỡ.
Lâm Tĩnh chạy nhanh qua đó. Chờ khi hắn đạp qua được đống tuyết dày đến được chỗ cậu thì những người khác đã đào ra được cái hốc.
Lăng Tử Hàn suy yếu dựa trên vách cây băng lãnh, sắc mặt tái không còn chút máu. Nếu như không phải có cây thông che bớt phần nào tuyết, đồng thời có các khe hở để không khí tràn vào, sợ rằng cậu đã chết ngộp từ lâu. Cậu không hề lên tiếng, không hề có ý định trả lời lại bất kì tiếng gọi nào cả, chỉ muốn nằm yên như thế này thôi. Cứ như vậy mà ra đi, xong hết mọi chuyện, chẳng lo gì hết.
Lâm Tĩnh chạy tới vừa lúc cậu mở mắt ra nhìn, tuy rằng ánh mắt cậu hướng về hắn, nhưng không hề có chút sức sống nào. Ngay lúc này, toàn bộ sự ghét bỏ, phản cảm bấy lâu nay của hắn đối với cậu đều bay lên chín từng mây, hắn liền thân thiết mà hỏi thăm: “Lăng phó, cậu thấy sao rồi?”
Lăng Tử Hàn bất đắc dĩ mỉm cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Lâm đại, tôi quyết định từ bỏ. Tôi quyết định rời khỏi đại đội Dã Lang, rời khỏi quân đội … Các người cứ đi tiếp đi, không cần phải lo cho tôi. Tôi sẽ tự mình rời đi.”
Nghe thấy cậu tự mình nói sẽ từ bỏ, nhưng Lâm Tĩnh lại không có chút vui vẻ nào. Nhìn nụ cười khổ trên mặt Lăng Tử Hàn, trái tim Lâm Tĩnh bỗng nhiên thắt lại. Thanh âm hắn trở nên nhu hòa: “Lăng phó, cậu đi ra trước đã, tạm thời ngồi xe đi đi. Chờ cậu nghỉ ngơi khỏe rồi, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình bộ.”
Lúc này Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy một trận âm hàn cùng đau đớn mãnh liệt tập kích ngũ tạng lục phủ tứ chi bách hài, toàn thân như bị tê liệt, lại có cảm giác như ngàn cây châm đang tiêm vào người, cậu không thể nào điều khiển được. Cậu mềm người cuộn tròn trong hốc, chỉ là mỉm cười, chậm rãi nói: “Lâm đại, các người thôi đi, đừng lo cho tôi.”
Lâm Tĩnh nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, dần dần tái trắng rồi thành màu tro, liền buột miệng: “Lăng phó, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng đi ra trước đi.”
Trước mắt Lăng Tử Hàn dần trở nên mờ ảo, tất cả khí lực đều dường như biến mất, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Cậu lẳng lặng nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Lâm đại, anh có thể lấp cửa hốc này lại được không. Phần mộ thế này, tôi thực sự rất thích …”
Lâm Tĩnh quá sợ hãi, lập tức đưa tay ra nắm lấy Lăng Tử Hàn, chỉ cảm thấy tay cậu không chỉ băng lãnh, mà còn cứng băng, mạch đập vô cùng yếu. Hắn la lớn lên: “Quân y, cáng cứu thương, mau.”
Các quân sĩ khác đều bắt đầu rối, lập tức chạy đi lấy cáng cứu thương, trải trên mặt tuyết trước cửa hốc.
Khi quân y chạy tới thì Lâm Tĩnh đã lôi được Lăng Tử Hàn ra khỏi cửa hốc, đặt lên cáng cứu thương. Lăng Tử Hàn đã hôn mê, sắc mặt xám xanh, hô hấp yếu ớt. Quân y kiểm tra, sắc mặt liền thay đổi: “Lâm đại, lập tức đưa anh ấy đi bệnh viện, tình trạng của anh ấy rất nguy hiểm.”
Lâm Tĩnh lập tức gật đầu: “Được, cậu đi theo Lăng phó, đến bệnh viện Altai gần đây nhất.”
Các bác sĩ của bệnh viện Altai không có nhiều kinh nghiệm, nên không giúp được gì với bệnh tình của Lăng Tử Hàn, hầu như vô pháp xử lý. Bọn họ chỉ có thể tiến hành cấp cứu theo thường lệ, nhưng tiếp theo thì lại không biết phải thế nào.
Lăng Tử Hàn vẫn hôn mê, tình hình càng lúc càng nguy hiểm. Trong bệnh viện đã cấp cứu hơn 3 lần, cũng đã có bác sĩ cùng y tá ám chỉ Lâm Tĩnh nên chuẩn bị hậu sự.
Lúc này Lâm Tĩnh mới thật sự lo lắng. Tuy rằng hắn không thích vị ‘thái tử gia’ này, nhưng chỉ muốn đuổi cậu đi mà thôi, đâu có mong cậu chết.
Đứng bên cạnh giường bệnh của Lăng Tử Hàn, Lâm Tĩnh nhìn khuôn mặt thon gầy trắng bệch của cậu, bỗng nhiên phát hiện, người thanh niên này còn chưa tới 30 tuổi, vậy mà tóc mai đều đã bạc. Hắn nhớ lại từng khoảnh khắc từ ngày đầu tiên Lăng Tử Hàn đến đại đội Dã Lang cho đến tận bây giờ, lúc này mới chú ý tới, dù người thanh niên xuất thân từ danh gia vọng tộc, có cuộc sống vô ưu vô lự này luôn mỉm cười, nhưng chưa bao giờ vui sướng thật lòng, thật sự khó mà hiểu được. Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới, Triệu An đã từng nói qua, Lăng Tử Hàn có bệnh tự kỷ trầm cảm …
Việc đã tới nước này, hắn cũng không dám giấu diếm, vội vã gọi điện thoại đến Bắc Kinh tìm Lôi Hồng Phi, nói bệnh tình của Lăng Tử Hàn cho y biết. Sau đó, hắn thành khẩn mà nói: “Lão lôi, tôi thật sự không biết phải làm thế nào để liên lạc với người nhà của Lăng phó, phiền anh thông báo cho họ biết giùm tôi.”
“Được, để tôi liên hệ với họ.” Sắc mặt Lôi Hồng Phi nghiêm trọng. “Tôi cũng tới đó.”
HẾT CHAP 21
Mục lục
(1) Dzungaria cũng viết là Zungaria, là một vùng địa lý ở phía tây bắc Trung Quốc, tương ứng với nửa phía bắc của Tân Cương. Phần lõi của Dzungaria là bồn địa Dzungaria (cũng gọi là bồn địa Junggar) với sa mạc Gurbantunggut ở trung tâm. Nó giáp Thiên Sơn về phía nam, dãy núi Altai về phía đông bắc và dãy núi Tarbagatai về phía tây bắc.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Dzungaria
(2) Dãy núi Altay, hay dãy núi Altai: là một dãy núi ở trung tâm châu Á, nằm trên khu vực biên giới Nga, Trung Quốc, Mông Cổ và Kazakhstan, và là thượng nguồn của các con sông lớn như Irtysh, Obi và Enisei.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/D%C3%A3yn%C3%BAiAltay
(3) Khu bảo tồn thiên nhiên Kanas:Nằm trong Burqin, Quận Altay, khu vực tự trị Tân Cương, và chung đường biên giới với Kazakhstan, Nga và Mông Cổ, bảo tồn thiên nhiên Kanas tự hào có một hệ sinh thái thiên nhiên tuyệt đẹp được hình thành bởi các hồ, sông, sông băng, rừng và đồng cỏ.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Khub%E1%BA%A3ot%E1%BB%93nthi%C3%AAnnhi%C3%AAnKanas
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất