Chương 207: Quyển 5Chương 41
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Tin con trai của Lăng Nghị hiện tại đang là phó đại đội trưởng đại đội Dã Lang, đang cùng “Dã Lang” ở Kashgar đã lập tức truyền khắp 7 triệu người ở thành thị này, đủ mọi loại người không ngừng gọi điện thoại đến bộ phận thông tin, có người thì muốn phỏng vấn, có người muốn mời khách, có người muốn nhìn thấy con trai của cố nhân, có người nói là muốn cung cấp tình báo cơ mật cho cậu, nhiều vô cùng, không thể kể hết. Những cuộc điện thoại này cuối cùng đều được chuyển đến cho Liễu Mộ cùng Lâm Tĩnh, để bọn họ xem xét, không hề kinh động gì tới Lăng Tử Hàn.
Liễu Mộ biết Eclanamine có thể đến để giết Lăng Tử Hàn, mối thù của gã với Lăng Nghị dĩ nhiên đủ khiến gã phải mạo hiểm nhập cảnh, có thể biết được gã đủ kiên nhẫn, có thể dùng tất cả thủ đoạn tàn ác nhất để thực hiện kế hoạch trả thù này. Do vậy, từ nội tâm của cô, cô hy vọng có thể tận lực giảm thiểu sự tiếp xúc của Lăng Tử Hàn với bên ngoài, nhưng những người mà mấy ngày nay gọi điện tới muốn gặp Lăng Tử Hàn đều là cố nhân của cha cậu, lúc trước ít nhiều cũng có giao tình với Lăng Nghị, cô lại không thể tùy tiện thay Lăng Tử Hàn quyết định, nên trong lòng cũng thấy do dự.
Lúc này, sự kiên cường lãnh tĩnh của Lâm Tĩnh lại thể hiện rất đúng lúc, dùng đúng chỗ, hắn hoàn toàn không hề cân nhắc gì, với tất cả mọi người đều từ chối khéo, lạnh lùng nói: “Lăng phó cũng có việc của bản thân cần làm, cậu ấy cũng không phải khách du lịch, làm sao có thời gian ra ngoài vui chơi?” Với tư cách là thượng cấp của Lăng Tử Hàn, tuy hắn làm vậy không hợp tình nhưng lại rất hợp lý, khiến người khác không thể nói gì, chỉ có thể âm thầm oán giận.
Lăng Tử Hàn mừng rỡ, mỗi ngày đều có thời gian sắp xếp chuyện của bản thân. Liễu Mộ săn sóc tỉ mỉ, cố gắng để cậu nghỉ ngơi nhiều, cậu thường dùng thời gian rảnh đó, dùng laptop luôn mang theo người của mình đăng ký vào trang web mật của Bộ Quốc An, coi các tin liên quan đến Eclanamine, cũng xem qua các phân tích dựa trên các tin tình báo mới cập nhật, coi tình thế hiện tại cùng sự tiến triển của các hành động.
Lăng Nghị khua chuông gõ mỏ triển khai bố trí thời gian thực hiện hành động liên minh quốc tế chống khủng bố, còn Vệ Thiên Vũ tất nhiên là công tác về phương diện thông tin, anh không những phải sưu tập cùng phân biệt tất cả tin tức tình báo, còn phải hỗ trợ cho bộ khoa học kỹ thuật, mỗi ngày đều tăng ca, bận tối mày tối mặt. Lăng Tử Hàn cũng không còn gọi cho anh nữa, chỉ từ các tin tức trên trang web có thể suy ra được hành động của anh, trong lòng cũng yên ổn hơn.
Công tác xong, cậu đăng nhập vào một web của một thương hiệu thời trang nổi tiếng Âu Châu, đặt hai bộ quần áo, từ nội y đến áo lông, áo khoác, áo ba-đờ-xuy, đầy đủ hết. Thương hiệu này rất có tiếng, nhìn trang nhã, kiểu dáng đơn giản, màu lại thanh tao, dù xa hoa cũng không khiến người khác chú ý, nhìn rất hàm súc. Cậu chính là khách VIP của thương hiệu này, dù chân trời góc biển, chỉ cần đặt hàng online, thì cửa hàng này đảm bảo trong vòng ba tiếng sẽ mang bộ quần áo cậu đặt giao đến tận tay cậu, đợi cậu thử thỏa mãn rồi mới trả tiền. Đương nhiên, mỗi bộ cũng rất sang quý, vô cùng tương xứng với sự phục vụ của họ, nên càng thêm phù hợp với thân phận thái tử “bề ngoài không khoe khoang nhưng bên trong vẫn rất sang quý”.
Lúc nhân viên của thương hiệu tới tất nhiên bị võ cảnh cản đường, gọi điện thoại cho Lăng Tử Hàn xong mới được vào. Liễu Mộ cùng Lâm Tĩnh đương nhiên biết trước chuyện này, chỉ cười lắc đầu, cũng hiểu cậu làm hoành tráng như vậy cũng không có gì xấu.
Cứ vậy ở không ngây người hai ngày, tại nhà Liễu Mộ ăn xong bữa trưa, cậu liền nói với Lâm Tĩnh: “Tôi định tới quân khu ở.”
“Sao vậy? Thấy chán rồi à?” Liễu Mộ cười nói.
“Cứ ở mãi chỗ chị hoài, không định quấy rối thêm nữa.” Lăng Tử Hàn có chút ngại ngùng cười cười. “Khó có dịp tới đây 1 lần, tôi muốn ra ngoài tham quan một chút. Với lại, nếu tôi không ra cửa, Eclanamine không thấy có cơ hội ra tay, chỉ sợ sẽ chuồn đi mất.”
“Lăng phó, cậu nói vậy nghĩa là sao chứ?” Lâm Tĩnh tức giận, trong giọng nói hơi trách cứ. “Tôi đưa cậu tới đây không phải để cậu làm mồi, quá lắm chỉ muốn cho Eclanamine biết, cậu chính là Lăng đại công tử hàng thật giá thật mà thôi. Eclanamine là thứ gì chứ? Gã tội ác tày trời, không đủ tư cách để cậu phải mạo hiểm.”
Lăng Tử Hàn nhìn hắn, trong mắt dần dần có nụ cười vui vẻ. Người quân nhân tuấn mỹ luôn lạnh lùng đầy sát khí này giờ đây đôi lúc lại khiến cậu cảm thấy tình cảm ấm áp. Đó chính là một sự tâm ý tương thông giữa những người chung cảnh ngộ, từ đó nảy sinh cảm giác vui vẻ, thậm chí không cần ngôn ngữ, chỉ cần 1 ánh mắt, 1 nét mặt, thì đối phương sẽ lập tức hiểu được tâm tình của người còn lại.
Kỳ thực, là một Ngân Dực Liệp Thủ, thì tuyệt đối không có quyền hy sinh một cách vô ích. Đối với quốc gia, thì họ chính là vũ khí vô cùng trân quý, tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ, trừ khi có được một lợi ích tương đương, dưới sự cân nhắc kĩ lưỡng nhiều lần, thì mới được phép hy sinh 1 người. Lần này Lăng Tử Hàn tiếp nhận nhiệm vụ thì đã được báo, cậu có quyền từ bỏ giữa chừng, nói cách khác, cậu không quyền hy sinh.
Lăng Tử Hàn tin tưởng, dù Lăng Nghị cũng sẽ không ngờ Eclanamine sẽ vì cậu mà mạo hiểm lẻn vào nước, nhưng nếu xảy ra tình huống như vậy, cậu cứ làm bộ ra mặt, để Eclanamine xác nhận chân thân của cậu cũng không có gì. Nhiệm vụ lần này của cậu không phải là bắt Eclanamine, mà là điều tra Lâm Tĩnh. Đối với 1 liệp thủ mà nói, thì cậu không được tùy tiện thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, càng không được nhúng tay vào công việc của người khác.
Lần này, cậu có thể dùng hết sức trợ giúp Lâm Tĩnh, nhưng tuyệt đối không để bản thân mình dính vào nguy hiểm, vì đó là chuẩn tắc công tác của liệp thủ là bọn họ.
Nhìn Lâm Tĩnh trở thành bộ dáng diều hâu hộ gà con, Lăng Tử Hàn khoái trá nở nụ cười, ôn hòa mà nói: “Tôi biết mà. Anh yên tâm, tôi sẽ không lỗ mãng đâu. Dù sao thì đây cũng là quốc thổ của chúng ta, tôi chỉ ra ngoài tham quan thôi, chắc không có nguy hiểm gì. Với lại, nếu tôi cứ ẩn núp như thế, người ta sẽ coi thường tôi mất.”
Liễu Mộ cùng Lâm Tĩnh vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Quả thật là vậy, nếu như cậu cứ không ra khỏi cửa, không bước ra khỏi cổng, mọi người sẽ suy đoán nói cậu sợ Eclanamine nên không dám ra mặt, nghị luận này không chỉ làm mất mặt đại đội Dã Lang, mà còn tổn hại anh danh một đời của cha cậu, Lăng Nghị.
Lâm Tĩnh lập tức gật đầu: “Đúng, đại tỷ, em thấy Lăng phó nói đúng, vậy hai ngày này cứ cử người cùng Lăng phó đi ra ngoài tham quan, tối cũng sắp xếp các bữa tiệc, để có thể giao hữu với các bằng hữu.”
“Được.” Liễu Mộ cười nói.”Quá dễ, cứ để chị sắp xếp.”
Phong cách làm việc của cô luôn luôn nhanh gọn, buổi chiều mới vừa đi làm không lâu sau, thì đã gọi điện cho Lăng Tử Hàn, nói cô có cử một người thanh niên dân tộc Hồi tới, lái xe dẫn cậu tham quan mấy thắng cảnh ở bên trong thànhKashgar.
Lâm Tĩnh lo lắng, gọi hai quân sĩ trực thuộc tiểu đội đặc biệt của hắn, để bọn họ thay quần áo thường đi theo Lăng Tử Hàn, còn căn dặn phải đặc biệt bảo vệ cậu.
Người thanh niên mà Liễu Mộ cử tới gọi là Mã Tiểu Đông, tính cách rộng rãi, nói rất nhiều, ăn mặc bình thường, giống y như 1 tài xế đơn thuần. Y vừa lái xe vừa giới thiệu lịch sử cùng một ít thắng cảnh ở khách thập cho Lăng Tử Hàn, từ Mộ Hương Phi (1) đến Thạch Đầu Thành (2), từ K2 (3) đến Dãy Muztagh Ata (4), nói đến mi phi sắc vũ, sinh động như thật, lôi cuốn ngoạn mục.
Lăng Tử Hàn mỉm cười nghe, thỉnh thoảng gật đầu, trong lòng lập tức phán đoán ra đây là một thủ hạ rất có năng lực của Liễu Mộ. Y có thể giả long thành long, giả hổ thành hổ, có thể ẩn mình trong đám hỗn tạp, giấu được tung tích thật, tuyệt đối là một cao thủ trong giới tình báo.
Tới Kashgar đầu tiên đều muốn xem nhà thờ Hồi giáo Hëytgah Meschiti (5) nổi tiếng xa gần, đây là nhà thờ Hồi giáo mang kiến trúc theo đạo Islam lớn nhất Tân Cương, Lăng Tử Hàn dưới sự hướng dẫn của Mã Tiểu Đông nhàn nhã thăm thú, cũng nhanh chóng đến giờ cơm chiều.
Lúc này Lăng Tử Hàn mặc bộ quần áo mua online, cũng giống như thói quen của cậu, vừa nhẹ lại thoải mái, màu nếu không phải đen thì là lam, mặc lên người cậu càng khiến cậu thêm tiêu trí, dọc theo đường đi có người không tự chủ được hướng mắt ngước nhìn, thường thường khiến hai quân sĩ bên cạnh cậu khẩn trương, càng thêm đề phòng.
Đi ra cửa chính nhà thờ Hồi giáo, sân rộng bên ngoài có rất nhiều người. Sóng người cuộn trào mãnh liệt, tiếng động ầm ĩ, như là xảy ra chuyện gì đó lớn, nhưng nhìn thấy mọi người ai cũng đang cười, nhìn rất hưng phấn, không giống như có chuyện xấu.
Đoàn người thật sự là lẫn lộn, hiện trường càng hỗn loạn hơn, lúc này khiến Mã Tiểu Đông luôn hoạt bát lại khẩn trương, y kéo Lăng Tử Hàn, hết nhìn đông tới nhìn tây, tự nhủ: “Kỳ quái, hôm nay không phải chủ nhật, sao có nhiều người đến thế?”
Đang nói thì sóng người bỗng ào tới, thế tới hung mãnh, khiến bọn họ tránh không kịp phải hòa vào đám người. Mã Tiểu Đông dùng hết lực nắm cánh tay Lăng Tử Hàn, hai quân sĩ kia cũng nỗ lực bảo hộ bên cạnh phó đại đội trưởng, nhưng vẫn không thể không chịu nổi xung lượng của người nhiều như vậy, rốt cuộc cũng bị tách ra.
HẾT CHAP 41
Mục lục
(1) Mộ Hương Phi (香妃墓)
Lăng mộ của Apak Khojar nằm ở ngoại ô Kashgar, được xây dựng vào năm 1640 và bao gồm một khu phức hợp lớn với thánh đường và trường học Hồi giáo, khu nhà mộ của năm thế hệ gia đình Apak Khoja, trong đó có cả thi hài của Hương Phi.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C6%B0%C6%A1ngPhi
(2) Thạch Đầu Thành (石头城)
(3) K2 là đỉnh núi cao thứ nhì trên mặt đất, nằm tại giáp ranh biên giới giữa huyện Taxkorgan, địa khu Kashgar, Tân Cương, Trung Quốc và Pakistan, thuộc dãy núi Karakoram.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/K2
(4) Dãy Muztagh Ata
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/MuztaghAta
(5) Nhà thờ Hồi giáo Hëytgah Meschiti: Hay còn được gọi là The Id Kah mosque.
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/IdKahMosque
Beta: Kaori0kawa
Tin con trai của Lăng Nghị hiện tại đang là phó đại đội trưởng đại đội Dã Lang, đang cùng “Dã Lang” ở Kashgar đã lập tức truyền khắp 7 triệu người ở thành thị này, đủ mọi loại người không ngừng gọi điện thoại đến bộ phận thông tin, có người thì muốn phỏng vấn, có người muốn mời khách, có người muốn nhìn thấy con trai của cố nhân, có người nói là muốn cung cấp tình báo cơ mật cho cậu, nhiều vô cùng, không thể kể hết. Những cuộc điện thoại này cuối cùng đều được chuyển đến cho Liễu Mộ cùng Lâm Tĩnh, để bọn họ xem xét, không hề kinh động gì tới Lăng Tử Hàn.
Liễu Mộ biết Eclanamine có thể đến để giết Lăng Tử Hàn, mối thù của gã với Lăng Nghị dĩ nhiên đủ khiến gã phải mạo hiểm nhập cảnh, có thể biết được gã đủ kiên nhẫn, có thể dùng tất cả thủ đoạn tàn ác nhất để thực hiện kế hoạch trả thù này. Do vậy, từ nội tâm của cô, cô hy vọng có thể tận lực giảm thiểu sự tiếp xúc của Lăng Tử Hàn với bên ngoài, nhưng những người mà mấy ngày nay gọi điện tới muốn gặp Lăng Tử Hàn đều là cố nhân của cha cậu, lúc trước ít nhiều cũng có giao tình với Lăng Nghị, cô lại không thể tùy tiện thay Lăng Tử Hàn quyết định, nên trong lòng cũng thấy do dự.
Lúc này, sự kiên cường lãnh tĩnh của Lâm Tĩnh lại thể hiện rất đúng lúc, dùng đúng chỗ, hắn hoàn toàn không hề cân nhắc gì, với tất cả mọi người đều từ chối khéo, lạnh lùng nói: “Lăng phó cũng có việc của bản thân cần làm, cậu ấy cũng không phải khách du lịch, làm sao có thời gian ra ngoài vui chơi?” Với tư cách là thượng cấp của Lăng Tử Hàn, tuy hắn làm vậy không hợp tình nhưng lại rất hợp lý, khiến người khác không thể nói gì, chỉ có thể âm thầm oán giận.
Lăng Tử Hàn mừng rỡ, mỗi ngày đều có thời gian sắp xếp chuyện của bản thân. Liễu Mộ săn sóc tỉ mỉ, cố gắng để cậu nghỉ ngơi nhiều, cậu thường dùng thời gian rảnh đó, dùng laptop luôn mang theo người của mình đăng ký vào trang web mật của Bộ Quốc An, coi các tin liên quan đến Eclanamine, cũng xem qua các phân tích dựa trên các tin tình báo mới cập nhật, coi tình thế hiện tại cùng sự tiến triển của các hành động.
Lăng Nghị khua chuông gõ mỏ triển khai bố trí thời gian thực hiện hành động liên minh quốc tế chống khủng bố, còn Vệ Thiên Vũ tất nhiên là công tác về phương diện thông tin, anh không những phải sưu tập cùng phân biệt tất cả tin tức tình báo, còn phải hỗ trợ cho bộ khoa học kỹ thuật, mỗi ngày đều tăng ca, bận tối mày tối mặt. Lăng Tử Hàn cũng không còn gọi cho anh nữa, chỉ từ các tin tức trên trang web có thể suy ra được hành động của anh, trong lòng cũng yên ổn hơn.
Công tác xong, cậu đăng nhập vào một web của một thương hiệu thời trang nổi tiếng Âu Châu, đặt hai bộ quần áo, từ nội y đến áo lông, áo khoác, áo ba-đờ-xuy, đầy đủ hết. Thương hiệu này rất có tiếng, nhìn trang nhã, kiểu dáng đơn giản, màu lại thanh tao, dù xa hoa cũng không khiến người khác chú ý, nhìn rất hàm súc. Cậu chính là khách VIP của thương hiệu này, dù chân trời góc biển, chỉ cần đặt hàng online, thì cửa hàng này đảm bảo trong vòng ba tiếng sẽ mang bộ quần áo cậu đặt giao đến tận tay cậu, đợi cậu thử thỏa mãn rồi mới trả tiền. Đương nhiên, mỗi bộ cũng rất sang quý, vô cùng tương xứng với sự phục vụ của họ, nên càng thêm phù hợp với thân phận thái tử “bề ngoài không khoe khoang nhưng bên trong vẫn rất sang quý”.
Lúc nhân viên của thương hiệu tới tất nhiên bị võ cảnh cản đường, gọi điện thoại cho Lăng Tử Hàn xong mới được vào. Liễu Mộ cùng Lâm Tĩnh đương nhiên biết trước chuyện này, chỉ cười lắc đầu, cũng hiểu cậu làm hoành tráng như vậy cũng không có gì xấu.
Cứ vậy ở không ngây người hai ngày, tại nhà Liễu Mộ ăn xong bữa trưa, cậu liền nói với Lâm Tĩnh: “Tôi định tới quân khu ở.”
“Sao vậy? Thấy chán rồi à?” Liễu Mộ cười nói.
“Cứ ở mãi chỗ chị hoài, không định quấy rối thêm nữa.” Lăng Tử Hàn có chút ngại ngùng cười cười. “Khó có dịp tới đây 1 lần, tôi muốn ra ngoài tham quan một chút. Với lại, nếu tôi không ra cửa, Eclanamine không thấy có cơ hội ra tay, chỉ sợ sẽ chuồn đi mất.”
“Lăng phó, cậu nói vậy nghĩa là sao chứ?” Lâm Tĩnh tức giận, trong giọng nói hơi trách cứ. “Tôi đưa cậu tới đây không phải để cậu làm mồi, quá lắm chỉ muốn cho Eclanamine biết, cậu chính là Lăng đại công tử hàng thật giá thật mà thôi. Eclanamine là thứ gì chứ? Gã tội ác tày trời, không đủ tư cách để cậu phải mạo hiểm.”
Lăng Tử Hàn nhìn hắn, trong mắt dần dần có nụ cười vui vẻ. Người quân nhân tuấn mỹ luôn lạnh lùng đầy sát khí này giờ đây đôi lúc lại khiến cậu cảm thấy tình cảm ấm áp. Đó chính là một sự tâm ý tương thông giữa những người chung cảnh ngộ, từ đó nảy sinh cảm giác vui vẻ, thậm chí không cần ngôn ngữ, chỉ cần 1 ánh mắt, 1 nét mặt, thì đối phương sẽ lập tức hiểu được tâm tình của người còn lại.
Kỳ thực, là một Ngân Dực Liệp Thủ, thì tuyệt đối không có quyền hy sinh một cách vô ích. Đối với quốc gia, thì họ chính là vũ khí vô cùng trân quý, tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ, trừ khi có được một lợi ích tương đương, dưới sự cân nhắc kĩ lưỡng nhiều lần, thì mới được phép hy sinh 1 người. Lần này Lăng Tử Hàn tiếp nhận nhiệm vụ thì đã được báo, cậu có quyền từ bỏ giữa chừng, nói cách khác, cậu không quyền hy sinh.
Lăng Tử Hàn tin tưởng, dù Lăng Nghị cũng sẽ không ngờ Eclanamine sẽ vì cậu mà mạo hiểm lẻn vào nước, nhưng nếu xảy ra tình huống như vậy, cậu cứ làm bộ ra mặt, để Eclanamine xác nhận chân thân của cậu cũng không có gì. Nhiệm vụ lần này của cậu không phải là bắt Eclanamine, mà là điều tra Lâm Tĩnh. Đối với 1 liệp thủ mà nói, thì cậu không được tùy tiện thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, càng không được nhúng tay vào công việc của người khác.
Lần này, cậu có thể dùng hết sức trợ giúp Lâm Tĩnh, nhưng tuyệt đối không để bản thân mình dính vào nguy hiểm, vì đó là chuẩn tắc công tác của liệp thủ là bọn họ.
Nhìn Lâm Tĩnh trở thành bộ dáng diều hâu hộ gà con, Lăng Tử Hàn khoái trá nở nụ cười, ôn hòa mà nói: “Tôi biết mà. Anh yên tâm, tôi sẽ không lỗ mãng đâu. Dù sao thì đây cũng là quốc thổ của chúng ta, tôi chỉ ra ngoài tham quan thôi, chắc không có nguy hiểm gì. Với lại, nếu tôi cứ ẩn núp như thế, người ta sẽ coi thường tôi mất.”
Liễu Mộ cùng Lâm Tĩnh vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Quả thật là vậy, nếu như cậu cứ không ra khỏi cửa, không bước ra khỏi cổng, mọi người sẽ suy đoán nói cậu sợ Eclanamine nên không dám ra mặt, nghị luận này không chỉ làm mất mặt đại đội Dã Lang, mà còn tổn hại anh danh một đời của cha cậu, Lăng Nghị.
Lâm Tĩnh lập tức gật đầu: “Đúng, đại tỷ, em thấy Lăng phó nói đúng, vậy hai ngày này cứ cử người cùng Lăng phó đi ra ngoài tham quan, tối cũng sắp xếp các bữa tiệc, để có thể giao hữu với các bằng hữu.”
“Được.” Liễu Mộ cười nói.”Quá dễ, cứ để chị sắp xếp.”
Phong cách làm việc của cô luôn luôn nhanh gọn, buổi chiều mới vừa đi làm không lâu sau, thì đã gọi điện cho Lăng Tử Hàn, nói cô có cử một người thanh niên dân tộc Hồi tới, lái xe dẫn cậu tham quan mấy thắng cảnh ở bên trong thànhKashgar.
Lâm Tĩnh lo lắng, gọi hai quân sĩ trực thuộc tiểu đội đặc biệt của hắn, để bọn họ thay quần áo thường đi theo Lăng Tử Hàn, còn căn dặn phải đặc biệt bảo vệ cậu.
Người thanh niên mà Liễu Mộ cử tới gọi là Mã Tiểu Đông, tính cách rộng rãi, nói rất nhiều, ăn mặc bình thường, giống y như 1 tài xế đơn thuần. Y vừa lái xe vừa giới thiệu lịch sử cùng một ít thắng cảnh ở khách thập cho Lăng Tử Hàn, từ Mộ Hương Phi (1) đến Thạch Đầu Thành (2), từ K2 (3) đến Dãy Muztagh Ata (4), nói đến mi phi sắc vũ, sinh động như thật, lôi cuốn ngoạn mục.
Lăng Tử Hàn mỉm cười nghe, thỉnh thoảng gật đầu, trong lòng lập tức phán đoán ra đây là một thủ hạ rất có năng lực của Liễu Mộ. Y có thể giả long thành long, giả hổ thành hổ, có thể ẩn mình trong đám hỗn tạp, giấu được tung tích thật, tuyệt đối là một cao thủ trong giới tình báo.
Tới Kashgar đầu tiên đều muốn xem nhà thờ Hồi giáo Hëytgah Meschiti (5) nổi tiếng xa gần, đây là nhà thờ Hồi giáo mang kiến trúc theo đạo Islam lớn nhất Tân Cương, Lăng Tử Hàn dưới sự hướng dẫn của Mã Tiểu Đông nhàn nhã thăm thú, cũng nhanh chóng đến giờ cơm chiều.
Lúc này Lăng Tử Hàn mặc bộ quần áo mua online, cũng giống như thói quen của cậu, vừa nhẹ lại thoải mái, màu nếu không phải đen thì là lam, mặc lên người cậu càng khiến cậu thêm tiêu trí, dọc theo đường đi có người không tự chủ được hướng mắt ngước nhìn, thường thường khiến hai quân sĩ bên cạnh cậu khẩn trương, càng thêm đề phòng.
Đi ra cửa chính nhà thờ Hồi giáo, sân rộng bên ngoài có rất nhiều người. Sóng người cuộn trào mãnh liệt, tiếng động ầm ĩ, như là xảy ra chuyện gì đó lớn, nhưng nhìn thấy mọi người ai cũng đang cười, nhìn rất hưng phấn, không giống như có chuyện xấu.
Đoàn người thật sự là lẫn lộn, hiện trường càng hỗn loạn hơn, lúc này khiến Mã Tiểu Đông luôn hoạt bát lại khẩn trương, y kéo Lăng Tử Hàn, hết nhìn đông tới nhìn tây, tự nhủ: “Kỳ quái, hôm nay không phải chủ nhật, sao có nhiều người đến thế?”
Đang nói thì sóng người bỗng ào tới, thế tới hung mãnh, khiến bọn họ tránh không kịp phải hòa vào đám người. Mã Tiểu Đông dùng hết lực nắm cánh tay Lăng Tử Hàn, hai quân sĩ kia cũng nỗ lực bảo hộ bên cạnh phó đại đội trưởng, nhưng vẫn không thể không chịu nổi xung lượng của người nhiều như vậy, rốt cuộc cũng bị tách ra.
HẾT CHAP 41
Mục lục
(1) Mộ Hương Phi (香妃墓)
Lăng mộ của Apak Khojar nằm ở ngoại ô Kashgar, được xây dựng vào năm 1640 và bao gồm một khu phức hợp lớn với thánh đường và trường học Hồi giáo, khu nhà mộ của năm thế hệ gia đình Apak Khoja, trong đó có cả thi hài của Hương Phi.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C6%B0%C6%A1ngPhi
(2) Thạch Đầu Thành (石头城)
(3) K2 là đỉnh núi cao thứ nhì trên mặt đất, nằm tại giáp ranh biên giới giữa huyện Taxkorgan, địa khu Kashgar, Tân Cương, Trung Quốc và Pakistan, thuộc dãy núi Karakoram.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/K2
(4) Dãy Muztagh Ata
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/MuztaghAta
(5) Nhà thờ Hồi giáo Hëytgah Meschiti: Hay còn được gọi là The Id Kah mosque.
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/IdKahMosque
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất