Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 232: Lam sắc sung cảnh

Trước Sau
Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tháng 1 năm 2056, hoa mai nở khắp Mai Uyển ở Áo Vận Thôn, khiến nơi đây đẹp như tiên cảnh.

Năm nay là năm đỉnh điểm của đợt El Niño, còn chưa tới tết âm lịch, khí tức đầu mùa xuân đã dần bồng bềnh trên bầu trời thành Bắc Kinh.

Từ khi Lăng Tử Hàn tại Tân Cương trợ giúp Lâm Tĩnh bắt Mohammed Eclanamine, thay mẹ cậu báo thù thì trạng thái tinh thần của cậu đã có chuyển biến tốt rõ rệt, sức khỏe cũng khôi phục nhiều, thậm chí trong lúc làm tình cũng có vài lần đạt được cao trào hiếm thấy.

Không cần số liệu y học cũng có thể thấy, ý chí của cậu có tác dụng rất thần kỳ tới sức khỏe của cậu, tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng cậu không còn sợ lạnh giống lúc trước nữa, nét mặt cũng có chút hồng hào, điều này khiến cho những người biết được bệnh tình của cậu cảm thấy kinh hỉ.

Cậu vẫn đang ở Mai Uyển, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ kiên trì bảo cậu ở đây, thấy rõ sức khỏe cậu dần dần chuyển biến tốt đẹp, bởi vậy nhất định không chịu để cậu đến Long Quan ở. Lăng Tử Hàn rất thích em trai Đồng Húc của mình, nên cũng không có ý kiến gì.

Trong đại viện nơi bọn họ ở khắp nơi đều là mai, giờ đang nở đồng loạt, muôn hồng nghìn tía, thập phần loá mắt. Cho dù đóng chặt cửa sổ, vẫn có thể cảm thấy được hương thơm dịu nhẹ dần dần lan tỏa, khiến cả căn phòng thơm ngát, tâm hồn con người cũng trở nên vui vẻ thoải mái.

Buổi tối, hệ thống sưởi hơi trong phòng sung túc, nhiệt độ không khí thích hợp.

Vệ Thiên Vũ kích tình dâng trào cùng Lăng Tử Hàn triền miên trên giường.

Thân thể của Lăng Tử Hàn vẫn còn lạnh, được thân thể nóng ấm của anh bao trùm, cảm giác rất thoải mái.

Vệ Thiên Vũ vẫn không dám lỗ mãng, để Lăng Tử Hàn nằm ở trên giường, không cần bỏ lực gì cả, tất cả đều để mình anh làm. Mỗi lần ôm lấy người nằm dưới mình, anh luôn cảm thấy thân thể thon dài này càng ngày càng có một sức lực hấp dẫn kỳ lạ. Tuy rằng Lăng Tử Hàn không đáp lại, nhưng tận sâu bên trong cơ thể cậu lại có một sự rung động kỳ lạ, khiến anh như bị điện giật, toàn thân tê dại, cảm giác dị thường như nước thủy triều tuôn ra khiến anh không nhịn được phải rên rỉ.

Lăng Tử Hàn vẫn trầm mặc, chỉ là thả lỏng bản thân, theo luật động của anh mà lay động. Hô hấp của cậu có chút gấp, thân thể dần dần ấm lại, nét mặt có chút thích ý.



Vệ Thiên Vũ rất hài lòng. Anh gập khửu tay để chống cơ thể mình, vừa tiết chế xông tới, vừa cúi đầu dịu dàng hôn cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng hỏi: “Tử Hàn, em thấy sao?”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Rất tốt.”

Vệ Thiên Vũ hưng phấn dường như ức chế không được, dần dần gia tăng tốc độ. Anh rên nhẹ kêu tên Tử Hàn, nhịn không được ôm chặt lấy cậu, rồi phun nhiệt tình nóng hổi của mình ra.

Lăng Tử Hàn cảm giác được thân thể anh đang dính chặt vào người mình run nhẹ lên, cánh tay đang ôm anh dần dần bị trượt xuống do mồ hôi ướt dẫm trên người anh.

Vệ Thiên Vũ cảm thấy rất say sưa. Lăng Tử Hàn hiện tại đang ở bên cạnh anh, cũng cố thử chủ động một chút. Tuy rằng cậu rất trầm mặc, nhưng vẫn luôn dùng động tác để biểu thị tâm tình hoặc là cảm giác của mình, điều này làm cho anh mừng rỡ như điên. Mỗi sự tiến bộ của Lăng Tử Hàn đều chứng minh, cậu không hề từ bỏ, cậu đang nỗ lực hồi phục. Vệ Thiên Vũ vì nghị lực này của cậu mà cảm động.

An tĩnh một hồi, anh lấy một kim tiêm từ tủ đầu giường bên cạnh, tiêm hết dòng nước thuốc màu lam vào thân thể Lăng Tử Hàn, lúc này mới thở dài ra một hơi.

Cách này chính là do Đồng Duyệt nghiên cứu ra. Thông qua miêu tả của Vệ Thiên Vũ, hắn đoán được thân thể Lăng Tử Hàn sau khi làm tình, trạng thái hệ thần kinh hoàn toàn khác hẳn với lúc bình thường, dễ tiếp thu thuốc hơn, vì vậy để Vệ Thiên Vũ thử cách này, kết quả phát hiện hiệu quả rất tốt. Vệ Thiên Vũ dù có mệt thế nào, cũng không lần nào quên làm chuyện này.

Lần đầu tiên anh làm như vậy, Lăng Tử Hàn đã từng cười lắc đầu, bất quá cũng không có cự tuyệt. Cậu luôn như vậy, với tất cả những gì Vệ Thiên Vũ làm đều không có ý kiến.

Vệ Thiên Vũ tiêm hết thuốc, sau đó cẩn thận quan sát nét mặt Lăng Tử Hàn. Một lát sau, anh an tâm, liền xuống giường vào phòng tắm tắm, sau đó dùng khăn mặt thấm ướt nước ấm đi ra, thay Lăng Tử Hàn chà lau thân thể. Trong phòng rất ấm áp, Lăng Tử Hàn không hề ra mồ hôi, mà anh lại mang bao, nên không cần tắm, chỉ cần giúp cậu chà lau 1 lần là được.

Lăng Tử Hàn thả lỏng nằm ở trên giường, nhìn Vệ Thiên Vũ xích lõa bận rộn ra bận rộn vào, thân thể thon dài dưới ngọn đèn càng thêm sáng bóng, cười rộ lên.

Vệ Thiên Vũ cười nhìn cậu, hỏi: “Cười gì vậy? Anh có gì đáng cười à?” Nói xong, anh đắp chăn lại cho cậu.

Lăng Tử Hàn xích lõa được ủ trong chăn bông ấm, cảm thấy thoải mái. Đợi Vệ Thiên Vũ cất dọn khăn và dọn sạch phòng tắm xong, sau đó leo lên giường, cậu mới nhẹ nhàng nói: “Em không có cười anh, chỉ là nhìn thấy anh dạo gần đây thay đổi không ít. Kỳ thực trước đây anh luôn rất kiên trì rất ôn nhu, bất quá hiện tại lại có vẻ hăng hái hơn rồi. Em rất vui.”

“Đó là đương nhiên.” Vệ Thiên Vũ ôm cậu, thỏa mãn cười nói. “Sức khỏe của em tốt hơn, tâm tình cũng tốt, anh đương nhiên cảm thấy vui.”

Lăng Tử Hàn rất tự nhiên đặt tay lên lưng anh, cười nói: “Anh đẹp trai như thế, giờ càng lúc càng có khí thế, rất có phong độ của một đại tướng quân.”



Vệ Thiên Vũ cảm thấy tâm tình thư sướng, cười nói: “Gì mà phong độ của một đại tướng chứ? Dùng cách nói này hình dung em mới đúng. Hiện tại hệ thống quốc an, có rất nhiều người nể sợ em.”

“Nếu như không có tà niệm thì có gì phải sợ?” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng mà cười. “Hôm nay lúc anh chỉ huy trận chiến lớn, vừa vặn em ngang qua có việc, nhìn thấy anh đó.”

Vệ Thiên Vũ giật mình một chút, lập tức cười hôn cậu.

Hôm nay, kho số liệu của Bộ Quốc An bị hacker công kích quy mô lớn. Vệ Thiên Vũ từ Cơ quan tình báo tin tức chạy tới Cục an toàn tin tức, chỉ huy các chuyên gia tinh anh máy tính ở đó toàn lực phản kích, sạch sẽ lưu loát đẩy lùi bọn chúng, đồng thời còn khéo léo mò ra được tung tích của bọn hacker chạy trốn kia, nhanh chóng tra ra được vị trí bọn chúng, lập tức thông báo cho cảnh sát địa phương đi bắt.

Trận này đánh rất đẹp. Lăng Tử Hàn có một số việc cần đến Cơ quan tình báo tin tức xác định, vừa lúc thấy được trận này.

Lúc đó, ở đó giống như trung tâm chỉ huy Cục hàng không vậy, khắp nơi đều là máy vi tính, trên tường đều gắn các màn hình lớn, Vệ Thiên Vũ mang tai nghe, rõ ràng lưu loát ra lệnh liên tục. Chung quanh anh là một dàn máy tính, ở trên hiển thị đủ loại số liệu hình liệu không ngừng biến đổi, anh hết sức chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng gõ gõ trên bàn phím.

Ngay thời khắc đó, người đàn ông luôn tao nhã này toàn thân như phát sáng, nét mặt tràn đầy kiên nghị cùng bình tĩnh. Đối mặt với các tình huống phức tạp thay đổi trong nháy mắt, nhưng anh không hề khẩn trương, vô cùng bình tĩnh, thành thạo. Các chuyên gia IT hiển nhiên đều rất tín phục anh, cũng không khẩn trương.

Lăng Tử Hàn biết, khí độ này của anh chỉ ở một liệp thủ mới có, những IT dù tinh anh hơn anh nhưng chưa bao giờ trải qua mưa bom bão đạn tất nhiên kém xa hơn nhiều. Bao nhiêu thứ sống chết trước mắt, Vệ Thiên Vũ chưa từng hoảng, huống chi hiện tại.

Lăng Tử Hàn xong xuôi công việc của mình, lúc rời khỏi Cơ quan tình báo tin tức, cố ý đến Cục an toàn tin tức nhìn một chút. Lúc này, thế tiến công hung mãnh của bọn chúng đã bị đẩy lùi, tất cả mọi người trong phòng hài lòng cười đứng lên vỗ tay. Cậu nhìn Vệ Thiên Vũ mỉm cười đứng lên, hướng mọi người giơ ngón tay cái, không khỏi khoái trá nở nụ cười. Đây là lúc đi làm, cậu không muốn làm nhiễu Vệ Thiên Vũ, liền lặng yên trở lại Cục đốc tra, tiếp tục công việc của mình.

Vệ Thiên Vũ hôn cậu, ôn hòa mà nói: “Mau ngủ đi, ngày mai Lý Nguyên tới chơi, tất cả mọi người chắc chắn sẽ bận tối mày tối mặt. Thế nhưng, bản thân em cũng đừng để mình mệt quá.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười, liền nhắm hai mắt lại.

HẾT CHAP 01

Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau