Chương 337: Quyển 8Chương 12
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Ngày thứ hai, Lăng Tử Hàn chạy về Bắc Kinh, Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc ở lại trong huyện. Bọn họ sẽ ở thêm 1 ngày đêm nữa, chờ điện thoại của Mạc Thanh Hải, dù hắn có gọi hay không, cũng không cần biết câu trả lời của hắn gì là, bọn họ đều chỉ ở 1 ngày đêm nữa thì phải trở về.
Tình hình của bệnh viện 643 vẫn như bình thường, bệnh nhân luôn luôn đông nghìn nghịt, bác sĩ vội vàng cứu người. Mỗi ngày Đồng Duyệt đều phải phẫu thuật, còn phải trợ giúp các bác sĩ khác nghiên cứu bệnh trạng khó xử lý, đồng thời còn phải xử lý vấn đề hành chính, các đề tài nghiên cứu cũng không thể lơ là, nên bận tối mày tối mặt.
Ba người đi theo hắn cũng cật lực không kém, muốn ở bên cạnh hắn mà không để lộ thân phận quả thực khó khăn. Có khi quá bận rộn, Đồng Duyệt liền dặn họ phải đi lấy dụng cụ hay thuốc tới, nhân viên không đủ, các bác sĩ bên cạnh hắn sẽ lập tức nhìn về phía 3 người họ, ý rất rõ: “Các người không ngồi khám bệnh, cũng không mổ chính, vậy chắc có thể chạy giúp việc được mà đúng không?” Khiến cho bọn họ rất xấu hổ, thỉnh thoảng cũng sẽ đi làm vài việc vặt, nhưng luôn cố gắng đi theo bên cạnh Đồng Duyệt.
Lăng Tử Hàn nghe La Hãn kể về sự khó khăn của 3 người đó, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác tốt hơn, chỉ có thể nói: “Để bọn họ kiên trì thêm vài ngày, hành động chúng ta bắt đầu thì công tác của họ sẽ kết thúc.”
“Yes, sir.” La Hãn gật đầu, lại đi tiếp tục làm việc của hắn.
Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc rất nhanh nhận được điện thoại của Mạc Thanh Hải, đồng ý hợp tác. Bọn họ lập tức sắp xếp cho Tác Lãng Trác Mã gọi điện thoại tới xã trưởng, dùng tiếng Tạng đầy lo lắng mà tìm Mạc Thanh Hải. xã trưởng tiếp điện thoại, nói Mạc Thanh Hải đang ở trên núi, nếu gấp thì sẽ chuyển lời giùm.
Nơi đó là cao nguyên, có rất nhiều chỗ không tiếp nhận được tín hiệu điện thoại di động, vì vậy nếu bạn bè người thân của người trong xã có chuyện gì, hay thành phố gọi về nhà, đều do xã trưởng tiếp nhận xong sẽ chuyển lời tới ngay chính họ, riết thành thói quen. Tác Lãng Trác Mã tự xưng là em gái của Mạc Thanh Hải, nói mẹ trong nhà bệnh nặng, muốn gặp hắn, kêu hắn mau về nhà.
Xã trưởng vừa nghe liền nhiệt tâm mà nói: “Được, tôi lập tức chuyển lời cho anh ta.”
Mạc Thanh Hải nghe nói xong, lập tức giục ngựa chạy về xã, gọi tới số của Vệ Thiên Vũ, như thật mà dùng tiếng Tạng hỏi tình hình mẹ mình, sau đó có chút khó xử mà nói: “Nếu anh đi, thì đàn bò Tây Tạng ở đây làm sao bây giờ?”
Nghe xong một hồi, hắn liền vui mừng nói: “Được được, anh chờ em họ tới sẽ lập tức trở về.”
Cúp máy xong, hắn hàn huyên vài câu với xã trưởng, nói mẹ mình bệnh nặng, hắn phải về nhà gấp, có người anh em bà con sẽ tới đây, giúp hắn tạm thời trông nom bãi cỏ cùng bệnh viện. Xã trưởng liên tục gật đầu.
Mạc Thanh Hải ở đó theo kế hoạch tiến hành, cục hành động đã sắp xếp mọi việc thiên y vô phùng, sau đó mang cả nhà Mạc Thanh Hải đến Bắc Kinh.
Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc đã trở về, đến trại huấn luyện tây sơn bố trí một khu vực đặc biệt, tiến hành kế hoạch của bọn họ.
Đúng lúc này, trên đường Tứ Hoàn phía Tây xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn cực kỳ nghiêm trọng.
Sắp 6h chiều, là thời gian mọi người tan ca, đường Tứ Hoàn xe chạy đông, tất cả đều chạy nhanh, trên đường Tứ Hoàn ở gần Tứ Quý Thanh, một chiếc xe vận tải thùng lớn đột nhiên mất tay lái, bị lệch khỏi đường, đụng vào lá chắn cách ly ở giữa, các xe phía sau vì quán tính mà xoay tay lái một vòng tròn, chắn ngang ngay đường xe chạy.
Tất cả xe chạy cùng chiều đều bất ngờ không phòng bị, tốc độ lại quá mau, tuy rằng phanh lại, nhưng cứ chiếc này tới chiếc khác đụng nhau.
Các xe phía sau rốt cục đúng lúc ngừng lại, tài xế cùng hành khách đều nhảy xuống cứu người, đồng thời gọi điện thoại cấp cứu.
Bệnh viện 643 là gần đây nhất, nên xe cấp cứu lập tức mang tất cả người bị thương nặng mang tới thẳng đó, để tránh việc cấp cứu chậm trễ, còn những người bị thương nhẹ thì phân ra nhiều bệnh viện khác.
Người bị thương nặng hơn 40 người, trong đó không ít phụ nữ cùng trẻ em.
Rất nhiều người bị thương không ngừng đưa đến bệnh viện, còn có thêm người nhà, đồng nghiệp, bạn bè của người bị thương đứng đầy tiền sảnh cùng chỗ cấp cứu, tiếng kêu la thành một mảnh, tràng diện hỗn loạn bất kham.
Đồng Duyệt nhận được điện thoại, lập tức yêu cầu các khoa phái người chạy tới chỗ cấp cứu gấp, bản thân hắn cũng mau chóng chạy tới.
Người bị thương được đưa tới phần lớn đều là gãy chân nứt xương, có người đầu chảy máu, rên rỉ, kêu xót, chủ nhiệm cùng y tá trưởng ngoại khoa phổ thông, khoa điều trị, khoa cấp cứu đều đang ở đó, lớn tiếng chỉ huy các bác sĩ y tá đâu vào đấy khai triển công tác, đưa người bệnh vào phòng cấp cứu.
Đồng Duyệt chạy tới cũng bắt đầu công tác cứu giúp. Động tác hắn rất nhanh, phán đoán chuẩn xác, bình tĩnh chỉ huy, những ca cần mổ lập tức đưa vào phòng phẫu thuật, những tình huống cần xử trí khẩn cấp sẽ tiến hành cấp cứu ngay tại đó.
Dưới tình huống như vậy, ba người theo bảo vệ hắn căn bản không thể đứng đó ngó lơ được, người thì bị sai đi khiêng cáng cứu thương, người thì bị sai đi lấy máu, còn 1 người thì bị chủ nhiệm ngoại khoa bắt lại, kêu y lập tức mang một cô bé bị gãy tay đang khóc lớn kia đến khoa chỉnh hình. Bọn họ không có cách nào nói “không được”. Bọn họ đều mặc áo blouse, nên ai cũng tưởng họ là bác sĩ, bệnh viện hiện tại chẳng khác gì chiến tranh, bọn họ không thể nói “Tôi không phải người của bên các anh, tôi còn công tác phải làm.”
Đồng Duyệt hoàn toàn không chú ý tới việc ba người bên cạnh mình đã biến mất, toàn bộ tâm tư đều đặt tại người bị thương.
Bận rộn một hồi, phòng điều hành của bệnh viện chợt gọi hắn, kêu hắn tới phòng giải phẫu số 3, lúc này hắn mới nhớ, lập tức cần phải có 1 ca phẫu thuật, ca này đã định từ 2 ngày trước, không thể không làm.
Hắn dặn dò mấy người chủ nhiệm khoa nhất định phải làm tốt công tác cứu giúp, rồi vội vã chạy vào thang máy.
Phòng giải phẫu ngay tầng thượng, tương đối an tĩnh, trên cơ bản không có người. Thang máy vốn cũng có người khác, nhưng ở hai tầng trước đã xuống phần lớn, giờ chỉ còn lại 3 người mặc áo blouse, mang khẩu trang đứng bên cạnh Đồng Duyệt. Bọn họ đều đưa lưng về phía Đồng Duyệt, khiến hắn không thể nhìn thấy mặt. Đồng Duyệt cũng không có suy nghĩ nhiều, bệnh viện này cũng có khá nhiều bác sĩ, hắn cũng không nhớ nổi họ là người thuộc khoa nào.
Tới tầng thượng, thang máy dừng lại. Cửa còn chưa mở ra, ba người kia đột nhiên xoay người, song song động thủ, một người giữ chặt Đồng Duyệt, 1 người chụp khăn tẩm thuốc mê vào miệng mũi hắn, 1 người khác tiêm thuốc gây tê vào cánh tay hắn.
Cửa thang máy từ từ mở, Đồng Duyệt đã mất đi tri giác, mềm người ngã xuống.
Bên ngoài thang máy có 2 nam hộ công đang chờ, bên cạnh là một chiếc xe đẩy tay. Ba người trong thang máy lập tức mang Đồng Duyệt lên xe đẩy, đẩy vào thang máy. Động tác bọn họ rất nhanh, dùng một tấm vải trắng chụp toàn bộ thân thể Đồng Duyệt lại, để đồ dính máu lên mặt Đồng Duyệt, rồi mang bình khí ôxi vào miệng mũi hắn, khiến người khác khó mà nhận ra. Thang máy đi xuống, 5 người đứng quanh xe đẩy, khiến người phía sau lục tục đi vào không thấy rõ mặt Đồng Duyệt.
Tới lầu 1, tình hình mặt người đầy máu giống Đồng Duyệt thực sự nhiều lắm, không ai chú ý tới họ.
Bọn họ đẩy xe đi nhanh, rất nhanh từ cửa hông đi ra ngoài, mang Đồng Duyệt đẩy mạnh vào một xe cấp cứu, 5 người kia cũng trèo vào đóng cửa lại.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, vang còi chạy ra đường Tứ Hoàn.
Giao cảnh ven đường đều biết con đường bên kia đang xảy ra tai nạn xe cộ lớn, toàn bộ xe cấp cứu hầu như đều xuất động, nên bọn họ đều ưu tiên cho đi trước. Chiếc xe đó một đường thông suốt, thẳng tới Tứ Hoàn, sau đó tắt còi, tại một con hẻm nhỏ hẻo lánh mang Đồng Duyệt đổi sang 1 chiếc xe rác.
Sau đó, xe cấp cứu tiếp tục tới đường Tứ Hoàn cứu người, nhưng xe rác lại chạy tới đường Ngũ Hoàn.
XXXXXXXXXXXX
Lúc này, tin tức Đồng Duyệt mất tích đã truyền tới tai Lăng Tử Hàn.
Cậu vừa nghe liền sốt ruột, lập tức khởi động trình tự liên lạc khẩn cấp, chuyển tới bộ cảnh sát, Lôi Hồng Phi cùng các thuộc hạ bên bộ Quốc An, muốn bọn họ lập tức phong tỏa các đường ra khỏi thành, chú ý các tình huống khác lạ, tra tìm phần tử khả nghi, tìm tung tích Đồng Duyệt.
Các phương diện đều lập tức hành động.
Không cần phải nói đến điều khác, chỉ bằng Đồng Duyệt là bạn đời của Lăng Nghị, cũng đủ khiến bọn họ phải coi trọng việc này rồi.
Nửa tiếng sau, Đồng Duyệt vẫn đang hôn mê bị nhét vào một chiếc xe vận tải chở hàng, xe chạy nhanh trên đường Ngũ Hoàn, qua hết đường Ngũ Hoàn thì chạy tới cao tốc Kinh Châu, xen lẫn vào đội xe vận tải, thuận lợi rời khỏi thành, chạy thẳng hướng nam.
Mấy tiếng sau, Lăng Tử Hàn ngồi ở trong văn phòng, chuyển tới điện thoại Lăng Nghị.
Cậu nhìn cha mình trên màn hình, áy náy mà nói: “Cha, con xin lỗi.”
Lăng Nghị đã biết tin Đồng Duyệt mất tích lâu rồi, nhưng vẫn không gọi quấy rầy việc chỉ huy của cậu. Ông vẫn cứ tan tầm bình thường, về nhà coi chừng con cháu mình, nhưng trong lòng vẫn chờ điện thoại của cậu.
Kẻ địch nếu dám ra tay giữa trời như vậy, tất nhiên là đã bố trí chu đáo chặt chẽ. Dù năng lực Lăng Tử Hàn rất mạnh, thì trong quá trình đầy vội vã đó cũng khó tìm được người ngay lập tức, dù bản thân ông đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe con mình nói ra, tay ông vẫn hơi run.
Trong lòng Lăng Tử Hàn rất áy náy, nhưng không trốn tránh. Cậu nhìn cha mình, trấn định mà nói: “Cha, kẻ thù bắt cóc ba, mục đích cuối cũng không phải là ba, vì vậy tạm thời ba sẽ không bị thương tổn gì. Kế hoạch của tụi con sẽ lập tức khởi động, tranh thủ mau chóng ép đối thủ giao người. Còn mặt khác, kẻ địch khẳng định cũng sẽ chủ động liên lạc với chúng ta, nói yêu cầu của chúng. Cha, không cần nôn nóng, con nhất định sẽ cứu ba ra.”
“Được.” lăng nghị gật đầu. “Tử Hàn, cha tin con. Thế nhưng, con cùng Thiên Vũ cũng phải chú ý an toàn của mình. Cha già rồi, không hy vọng cuộc đời còn lại đều phải sống trong sự tiếc nuối.”
“Con hiểu.” Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, thành khẩn mà nói. “Cha, cha tới chỉ dẫn cho tụi con 1 chút đi.”
Lăng Nghị chậm rãi lắc đầu: “Tử Hàn, quan tâm sẽ bị loạn, hiện tại cha không thể khách quan nhìn nhận vấn đề. Với lại, con so với cha thì ưu tú hơn nhiều, cha rất yên tâm. Hơn nữa, các con đều bận rộn, tụi nhỏ cũng cần người lớn quản, cha ở nhà thì hơn.”
Lăng Tử Hàn nhìn ông chăm chú, một lát mới nhẹ nhàng mà nói: “Cha, con đi làm việc tiếp đây.”
“Được.” Lăng Nghị nhìn cậu cúp máy, màn hình khôi phục lại thành một bức phong cảnh tranh sơn dầu, bình tĩnh xoay người ra khỏi thư phòng.
Ba đứa nhỏ đang ở phòng khách đại nháo thiên cung, đánh nhau ầm ĩ, vừa thấy ông, chỉ qua loa kêu một tiếng “Ông nội”, “Cha” rồi tiếp tục chơi tiếp.
Lăng Nghị mỉm cười gật đầu, chậm rãi đi qua, ngồi vào sofa, nhìn 3 đứa nhỏ đang vui cười đùa giỡn, nhưng trước mặt lại nhìn thấy hình ảnh rất nhiều năm về trước, sau khi nghe tin vợ mình bị chết dưới sự tập kích của bọn khủng bố, mất hồn đi về nhà, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đứa con trai 5 tuổi … Ông cảm thấy mắt mình hơi nóng, vội vã che giấu đứng dậy đi châm trà.
XXXXXXXXXXXX
Lăng Tử Hàn cúp máy nhìn màn hình, đứng dậy đi ra văn phòng. Cậu chỉ cảm thấy vai mình chợt mang một gánh nặng quá lớn, nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng, trấn định xuống tầng ngầm lấy xe, chạy thẳng đến cục hành động.
7 liệp thủ khác đều đang chờ ở đây, trầm mặc nhìn cậu.
Cậu ngồi xuống, lập tức vào thẳng chủ đề: “Chúng ta không còn thời gian hoàn thiện công tác chuẩn bị, theo kế hoạch hành động tối nay mà bắt đầu thực thi. Tôi kết luận, bọn người hiện tại bắt cóc Đồng viện trưởng vẫn chưa xuất cảnh, chúng ta cần nỗ lực truy kích bọn chúng, tranh thủ chặn chúng lại ngay trong cảnh nội, phần này sẽ do La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã phụ trách, tôi trao quyền cho 2 người, bằng mọi cách phải cùng cảnh sát và quân đội liên hệ, cùng nhau tác chiến. Phân phát ảnh chụp Đồng viện trưởng ra ngoài, nhất định phải nhấn mạnh, bảo đảm an toàn tính mạng cho người đó. Với lại, mang toàn bộ hình ảnh của bọn chúng từ màn hình quay phim trong bệnh viện, chuyển các hình ảnh tới các bộ môn, để Bộ công an phát ra lệnh truy nã cấp A, lùng bắt toàn quốc.”
La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã lập tức đáp: “Yes sir, chúng tôi lập tức hành động.”
Lăng Tử Hàn nhìn về phía Vệ Thiên Vũ: “Về hình ảnh vệ tinh thì sao? Có kết quả không?”
“Yes.” Vệ Thiên Vũ lập tức chuyển ra một hình ảnh, mang người bên trong cùng biển số xe cấp cứu, xe rác, xe vận tải thu gần lại, rồi giải thích. “Xe cấp cứu này thuộc trung tâm cấp cứu thành phố, sáng này đã bị lấy cắp. Xe rác là của đội bảo vệ môi trường khu Hải Điến, theo lời tài xế, ông ta nhận được 1.000, cho người khác mượn xe của ông 1 buổi chiều. Ông nói người bạn đó của ông là quen trên chiếu bạc, giờ đã mất tích. Chúng tôi đã giao hình chụp của ông ta cho La Hãn, cũng đã phát lệnh truy nã cấp A. Xe vận tải kia là của quận Phiên Ngung (1) tỉnh Quảng Đông, thuộc về công ty hậu cần Tứ Hải, chúng tôi đã thông báo cho cục Quảng Đông, muốn bọn họ lập tức điều tra, đem toàn bộ tư liệu của công ty đó chuyển về đây. Tài xế xe vẫn trở về, chúng tôi cũng đã đem ảnh chụp của người đó chuyển tới La Hãn. Hiện nay, chiếc xe đó vẫn ở cao tốc Kinh Châu, đã đến Thạch Gia Trang (2), xe đó không hề dừng lại, đang tiếp tục chạy về phía Nam.”
Lăng Tử Hàn nhìn chỗ đó, lập tức hỏi: “Bọn chúng không dừng lại đổi xe sao?”
“No, sir.” Vệ Thiên Vũ khẳng định mà nói. “Tôi đã nhiều lần đối chiếu với hình vẻ vệ tinh có được, trên đường bọn chúng không hề ngừng lại, cũng không có trong quá trình vận hành dùng phương thức khác chuyển dời người hay vật phẩm trong xe ra. Với lại, người bên cục Hà Bắc đã đuổi kịp bọn chúng, tin đã nhanh chóng truyền tới.”
“OK.” Tinh thần Lăng Tử Hàn rung lên. “Du Dặc, anh mau gọi cho tướng quân Lôi Hồng Phi, lập tức điều phi cơ trực thăng vũ trang tới cho tôi, phái thêm một tiểu đội bộ đội đặc chủng, chúng ta lập tức tới đó.”
“Yes, sir.” Du Dặc đứng dậy đi ra.
Lăng Tử Hàn tiếp tục hạ lệnh: “Mai Lâm, anh đi cùng tôi. Thiên Vũ, anh ở đây chú ý cẩn thận hướng đi của chiếc xe đó, tùy thời thông báo cho tôi. Triệu Thiên, La Y, hai người cùng Du Dặc tối nay đúng giờ hành động tại bệnh viện 643.”
“Yes, sir.” Bốn người cùng nhau đáp.
Lăng Tử Hàn đứng dậy đi ra, Mai Lâm lập tức đi theo.
Du Dặc ở ngoài cửa đón cậu: “Lão đại, Lôi tướng quân đang ở bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng chờ cậu, bộ đội bọn họ cũng đã tập hợp xong.”
“Được,” Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm chạy vội xuống lầu, leo lên xe.
Xe lập tức phát động, trong bóng đêm bay nhanh đi.
HẾT CHAP 12
(1) Phiên Ngung (tiếng Trung: 番禺区, Hán Việt: Phiên Ngung khu) là một quận nội ô của thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này trước đây là một thành phố trước khi được nhập vào thành phố Quảng Châu.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Phi%C3%AAnNgung,Qu%E1%BA%A3ngCh%C3%A2u
(2) Thạch Gia Trang (giản thể: 石家庄, phồn thể: 石家莊 bính âm: Shíjiāzhuāng) là thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Bắc Trung Quốc, cách thủ đô Bắc Kinh 320 km về phía nam.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A1chGiaTrang
Beta: Kaori0kawa
Ngày thứ hai, Lăng Tử Hàn chạy về Bắc Kinh, Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc ở lại trong huyện. Bọn họ sẽ ở thêm 1 ngày đêm nữa, chờ điện thoại của Mạc Thanh Hải, dù hắn có gọi hay không, cũng không cần biết câu trả lời của hắn gì là, bọn họ đều chỉ ở 1 ngày đêm nữa thì phải trở về.
Tình hình của bệnh viện 643 vẫn như bình thường, bệnh nhân luôn luôn đông nghìn nghịt, bác sĩ vội vàng cứu người. Mỗi ngày Đồng Duyệt đều phải phẫu thuật, còn phải trợ giúp các bác sĩ khác nghiên cứu bệnh trạng khó xử lý, đồng thời còn phải xử lý vấn đề hành chính, các đề tài nghiên cứu cũng không thể lơ là, nên bận tối mày tối mặt.
Ba người đi theo hắn cũng cật lực không kém, muốn ở bên cạnh hắn mà không để lộ thân phận quả thực khó khăn. Có khi quá bận rộn, Đồng Duyệt liền dặn họ phải đi lấy dụng cụ hay thuốc tới, nhân viên không đủ, các bác sĩ bên cạnh hắn sẽ lập tức nhìn về phía 3 người họ, ý rất rõ: “Các người không ngồi khám bệnh, cũng không mổ chính, vậy chắc có thể chạy giúp việc được mà đúng không?” Khiến cho bọn họ rất xấu hổ, thỉnh thoảng cũng sẽ đi làm vài việc vặt, nhưng luôn cố gắng đi theo bên cạnh Đồng Duyệt.
Lăng Tử Hàn nghe La Hãn kể về sự khó khăn của 3 người đó, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác tốt hơn, chỉ có thể nói: “Để bọn họ kiên trì thêm vài ngày, hành động chúng ta bắt đầu thì công tác của họ sẽ kết thúc.”
“Yes, sir.” La Hãn gật đầu, lại đi tiếp tục làm việc của hắn.
Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc rất nhanh nhận được điện thoại của Mạc Thanh Hải, đồng ý hợp tác. Bọn họ lập tức sắp xếp cho Tác Lãng Trác Mã gọi điện thoại tới xã trưởng, dùng tiếng Tạng đầy lo lắng mà tìm Mạc Thanh Hải. xã trưởng tiếp điện thoại, nói Mạc Thanh Hải đang ở trên núi, nếu gấp thì sẽ chuyển lời giùm.
Nơi đó là cao nguyên, có rất nhiều chỗ không tiếp nhận được tín hiệu điện thoại di động, vì vậy nếu bạn bè người thân của người trong xã có chuyện gì, hay thành phố gọi về nhà, đều do xã trưởng tiếp nhận xong sẽ chuyển lời tới ngay chính họ, riết thành thói quen. Tác Lãng Trác Mã tự xưng là em gái của Mạc Thanh Hải, nói mẹ trong nhà bệnh nặng, muốn gặp hắn, kêu hắn mau về nhà.
Xã trưởng vừa nghe liền nhiệt tâm mà nói: “Được, tôi lập tức chuyển lời cho anh ta.”
Mạc Thanh Hải nghe nói xong, lập tức giục ngựa chạy về xã, gọi tới số của Vệ Thiên Vũ, như thật mà dùng tiếng Tạng hỏi tình hình mẹ mình, sau đó có chút khó xử mà nói: “Nếu anh đi, thì đàn bò Tây Tạng ở đây làm sao bây giờ?”
Nghe xong một hồi, hắn liền vui mừng nói: “Được được, anh chờ em họ tới sẽ lập tức trở về.”
Cúp máy xong, hắn hàn huyên vài câu với xã trưởng, nói mẹ mình bệnh nặng, hắn phải về nhà gấp, có người anh em bà con sẽ tới đây, giúp hắn tạm thời trông nom bãi cỏ cùng bệnh viện. Xã trưởng liên tục gật đầu.
Mạc Thanh Hải ở đó theo kế hoạch tiến hành, cục hành động đã sắp xếp mọi việc thiên y vô phùng, sau đó mang cả nhà Mạc Thanh Hải đến Bắc Kinh.
Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc đã trở về, đến trại huấn luyện tây sơn bố trí một khu vực đặc biệt, tiến hành kế hoạch của bọn họ.
Đúng lúc này, trên đường Tứ Hoàn phía Tây xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn cực kỳ nghiêm trọng.
Sắp 6h chiều, là thời gian mọi người tan ca, đường Tứ Hoàn xe chạy đông, tất cả đều chạy nhanh, trên đường Tứ Hoàn ở gần Tứ Quý Thanh, một chiếc xe vận tải thùng lớn đột nhiên mất tay lái, bị lệch khỏi đường, đụng vào lá chắn cách ly ở giữa, các xe phía sau vì quán tính mà xoay tay lái một vòng tròn, chắn ngang ngay đường xe chạy.
Tất cả xe chạy cùng chiều đều bất ngờ không phòng bị, tốc độ lại quá mau, tuy rằng phanh lại, nhưng cứ chiếc này tới chiếc khác đụng nhau.
Các xe phía sau rốt cục đúng lúc ngừng lại, tài xế cùng hành khách đều nhảy xuống cứu người, đồng thời gọi điện thoại cấp cứu.
Bệnh viện 643 là gần đây nhất, nên xe cấp cứu lập tức mang tất cả người bị thương nặng mang tới thẳng đó, để tránh việc cấp cứu chậm trễ, còn những người bị thương nhẹ thì phân ra nhiều bệnh viện khác.
Người bị thương nặng hơn 40 người, trong đó không ít phụ nữ cùng trẻ em.
Rất nhiều người bị thương không ngừng đưa đến bệnh viện, còn có thêm người nhà, đồng nghiệp, bạn bè của người bị thương đứng đầy tiền sảnh cùng chỗ cấp cứu, tiếng kêu la thành một mảnh, tràng diện hỗn loạn bất kham.
Đồng Duyệt nhận được điện thoại, lập tức yêu cầu các khoa phái người chạy tới chỗ cấp cứu gấp, bản thân hắn cũng mau chóng chạy tới.
Người bị thương được đưa tới phần lớn đều là gãy chân nứt xương, có người đầu chảy máu, rên rỉ, kêu xót, chủ nhiệm cùng y tá trưởng ngoại khoa phổ thông, khoa điều trị, khoa cấp cứu đều đang ở đó, lớn tiếng chỉ huy các bác sĩ y tá đâu vào đấy khai triển công tác, đưa người bệnh vào phòng cấp cứu.
Đồng Duyệt chạy tới cũng bắt đầu công tác cứu giúp. Động tác hắn rất nhanh, phán đoán chuẩn xác, bình tĩnh chỉ huy, những ca cần mổ lập tức đưa vào phòng phẫu thuật, những tình huống cần xử trí khẩn cấp sẽ tiến hành cấp cứu ngay tại đó.
Dưới tình huống như vậy, ba người theo bảo vệ hắn căn bản không thể đứng đó ngó lơ được, người thì bị sai đi khiêng cáng cứu thương, người thì bị sai đi lấy máu, còn 1 người thì bị chủ nhiệm ngoại khoa bắt lại, kêu y lập tức mang một cô bé bị gãy tay đang khóc lớn kia đến khoa chỉnh hình. Bọn họ không có cách nào nói “không được”. Bọn họ đều mặc áo blouse, nên ai cũng tưởng họ là bác sĩ, bệnh viện hiện tại chẳng khác gì chiến tranh, bọn họ không thể nói “Tôi không phải người của bên các anh, tôi còn công tác phải làm.”
Đồng Duyệt hoàn toàn không chú ý tới việc ba người bên cạnh mình đã biến mất, toàn bộ tâm tư đều đặt tại người bị thương.
Bận rộn một hồi, phòng điều hành của bệnh viện chợt gọi hắn, kêu hắn tới phòng giải phẫu số 3, lúc này hắn mới nhớ, lập tức cần phải có 1 ca phẫu thuật, ca này đã định từ 2 ngày trước, không thể không làm.
Hắn dặn dò mấy người chủ nhiệm khoa nhất định phải làm tốt công tác cứu giúp, rồi vội vã chạy vào thang máy.
Phòng giải phẫu ngay tầng thượng, tương đối an tĩnh, trên cơ bản không có người. Thang máy vốn cũng có người khác, nhưng ở hai tầng trước đã xuống phần lớn, giờ chỉ còn lại 3 người mặc áo blouse, mang khẩu trang đứng bên cạnh Đồng Duyệt. Bọn họ đều đưa lưng về phía Đồng Duyệt, khiến hắn không thể nhìn thấy mặt. Đồng Duyệt cũng không có suy nghĩ nhiều, bệnh viện này cũng có khá nhiều bác sĩ, hắn cũng không nhớ nổi họ là người thuộc khoa nào.
Tới tầng thượng, thang máy dừng lại. Cửa còn chưa mở ra, ba người kia đột nhiên xoay người, song song động thủ, một người giữ chặt Đồng Duyệt, 1 người chụp khăn tẩm thuốc mê vào miệng mũi hắn, 1 người khác tiêm thuốc gây tê vào cánh tay hắn.
Cửa thang máy từ từ mở, Đồng Duyệt đã mất đi tri giác, mềm người ngã xuống.
Bên ngoài thang máy có 2 nam hộ công đang chờ, bên cạnh là một chiếc xe đẩy tay. Ba người trong thang máy lập tức mang Đồng Duyệt lên xe đẩy, đẩy vào thang máy. Động tác bọn họ rất nhanh, dùng một tấm vải trắng chụp toàn bộ thân thể Đồng Duyệt lại, để đồ dính máu lên mặt Đồng Duyệt, rồi mang bình khí ôxi vào miệng mũi hắn, khiến người khác khó mà nhận ra. Thang máy đi xuống, 5 người đứng quanh xe đẩy, khiến người phía sau lục tục đi vào không thấy rõ mặt Đồng Duyệt.
Tới lầu 1, tình hình mặt người đầy máu giống Đồng Duyệt thực sự nhiều lắm, không ai chú ý tới họ.
Bọn họ đẩy xe đi nhanh, rất nhanh từ cửa hông đi ra ngoài, mang Đồng Duyệt đẩy mạnh vào một xe cấp cứu, 5 người kia cũng trèo vào đóng cửa lại.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, vang còi chạy ra đường Tứ Hoàn.
Giao cảnh ven đường đều biết con đường bên kia đang xảy ra tai nạn xe cộ lớn, toàn bộ xe cấp cứu hầu như đều xuất động, nên bọn họ đều ưu tiên cho đi trước. Chiếc xe đó một đường thông suốt, thẳng tới Tứ Hoàn, sau đó tắt còi, tại một con hẻm nhỏ hẻo lánh mang Đồng Duyệt đổi sang 1 chiếc xe rác.
Sau đó, xe cấp cứu tiếp tục tới đường Tứ Hoàn cứu người, nhưng xe rác lại chạy tới đường Ngũ Hoàn.
XXXXXXXXXXXX
Lúc này, tin tức Đồng Duyệt mất tích đã truyền tới tai Lăng Tử Hàn.
Cậu vừa nghe liền sốt ruột, lập tức khởi động trình tự liên lạc khẩn cấp, chuyển tới bộ cảnh sát, Lôi Hồng Phi cùng các thuộc hạ bên bộ Quốc An, muốn bọn họ lập tức phong tỏa các đường ra khỏi thành, chú ý các tình huống khác lạ, tra tìm phần tử khả nghi, tìm tung tích Đồng Duyệt.
Các phương diện đều lập tức hành động.
Không cần phải nói đến điều khác, chỉ bằng Đồng Duyệt là bạn đời của Lăng Nghị, cũng đủ khiến bọn họ phải coi trọng việc này rồi.
Nửa tiếng sau, Đồng Duyệt vẫn đang hôn mê bị nhét vào một chiếc xe vận tải chở hàng, xe chạy nhanh trên đường Ngũ Hoàn, qua hết đường Ngũ Hoàn thì chạy tới cao tốc Kinh Châu, xen lẫn vào đội xe vận tải, thuận lợi rời khỏi thành, chạy thẳng hướng nam.
Mấy tiếng sau, Lăng Tử Hàn ngồi ở trong văn phòng, chuyển tới điện thoại Lăng Nghị.
Cậu nhìn cha mình trên màn hình, áy náy mà nói: “Cha, con xin lỗi.”
Lăng Nghị đã biết tin Đồng Duyệt mất tích lâu rồi, nhưng vẫn không gọi quấy rầy việc chỉ huy của cậu. Ông vẫn cứ tan tầm bình thường, về nhà coi chừng con cháu mình, nhưng trong lòng vẫn chờ điện thoại của cậu.
Kẻ địch nếu dám ra tay giữa trời như vậy, tất nhiên là đã bố trí chu đáo chặt chẽ. Dù năng lực Lăng Tử Hàn rất mạnh, thì trong quá trình đầy vội vã đó cũng khó tìm được người ngay lập tức, dù bản thân ông đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe con mình nói ra, tay ông vẫn hơi run.
Trong lòng Lăng Tử Hàn rất áy náy, nhưng không trốn tránh. Cậu nhìn cha mình, trấn định mà nói: “Cha, kẻ thù bắt cóc ba, mục đích cuối cũng không phải là ba, vì vậy tạm thời ba sẽ không bị thương tổn gì. Kế hoạch của tụi con sẽ lập tức khởi động, tranh thủ mau chóng ép đối thủ giao người. Còn mặt khác, kẻ địch khẳng định cũng sẽ chủ động liên lạc với chúng ta, nói yêu cầu của chúng. Cha, không cần nôn nóng, con nhất định sẽ cứu ba ra.”
“Được.” lăng nghị gật đầu. “Tử Hàn, cha tin con. Thế nhưng, con cùng Thiên Vũ cũng phải chú ý an toàn của mình. Cha già rồi, không hy vọng cuộc đời còn lại đều phải sống trong sự tiếc nuối.”
“Con hiểu.” Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, thành khẩn mà nói. “Cha, cha tới chỉ dẫn cho tụi con 1 chút đi.”
Lăng Nghị chậm rãi lắc đầu: “Tử Hàn, quan tâm sẽ bị loạn, hiện tại cha không thể khách quan nhìn nhận vấn đề. Với lại, con so với cha thì ưu tú hơn nhiều, cha rất yên tâm. Hơn nữa, các con đều bận rộn, tụi nhỏ cũng cần người lớn quản, cha ở nhà thì hơn.”
Lăng Tử Hàn nhìn ông chăm chú, một lát mới nhẹ nhàng mà nói: “Cha, con đi làm việc tiếp đây.”
“Được.” Lăng Nghị nhìn cậu cúp máy, màn hình khôi phục lại thành một bức phong cảnh tranh sơn dầu, bình tĩnh xoay người ra khỏi thư phòng.
Ba đứa nhỏ đang ở phòng khách đại nháo thiên cung, đánh nhau ầm ĩ, vừa thấy ông, chỉ qua loa kêu một tiếng “Ông nội”, “Cha” rồi tiếp tục chơi tiếp.
Lăng Nghị mỉm cười gật đầu, chậm rãi đi qua, ngồi vào sofa, nhìn 3 đứa nhỏ đang vui cười đùa giỡn, nhưng trước mặt lại nhìn thấy hình ảnh rất nhiều năm về trước, sau khi nghe tin vợ mình bị chết dưới sự tập kích của bọn khủng bố, mất hồn đi về nhà, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đứa con trai 5 tuổi … Ông cảm thấy mắt mình hơi nóng, vội vã che giấu đứng dậy đi châm trà.
XXXXXXXXXXXX
Lăng Tử Hàn cúp máy nhìn màn hình, đứng dậy đi ra văn phòng. Cậu chỉ cảm thấy vai mình chợt mang một gánh nặng quá lớn, nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng, trấn định xuống tầng ngầm lấy xe, chạy thẳng đến cục hành động.
7 liệp thủ khác đều đang chờ ở đây, trầm mặc nhìn cậu.
Cậu ngồi xuống, lập tức vào thẳng chủ đề: “Chúng ta không còn thời gian hoàn thiện công tác chuẩn bị, theo kế hoạch hành động tối nay mà bắt đầu thực thi. Tôi kết luận, bọn người hiện tại bắt cóc Đồng viện trưởng vẫn chưa xuất cảnh, chúng ta cần nỗ lực truy kích bọn chúng, tranh thủ chặn chúng lại ngay trong cảnh nội, phần này sẽ do La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã phụ trách, tôi trao quyền cho 2 người, bằng mọi cách phải cùng cảnh sát và quân đội liên hệ, cùng nhau tác chiến. Phân phát ảnh chụp Đồng viện trưởng ra ngoài, nhất định phải nhấn mạnh, bảo đảm an toàn tính mạng cho người đó. Với lại, mang toàn bộ hình ảnh của bọn chúng từ màn hình quay phim trong bệnh viện, chuyển các hình ảnh tới các bộ môn, để Bộ công an phát ra lệnh truy nã cấp A, lùng bắt toàn quốc.”
La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã lập tức đáp: “Yes sir, chúng tôi lập tức hành động.”
Lăng Tử Hàn nhìn về phía Vệ Thiên Vũ: “Về hình ảnh vệ tinh thì sao? Có kết quả không?”
“Yes.” Vệ Thiên Vũ lập tức chuyển ra một hình ảnh, mang người bên trong cùng biển số xe cấp cứu, xe rác, xe vận tải thu gần lại, rồi giải thích. “Xe cấp cứu này thuộc trung tâm cấp cứu thành phố, sáng này đã bị lấy cắp. Xe rác là của đội bảo vệ môi trường khu Hải Điến, theo lời tài xế, ông ta nhận được 1.000, cho người khác mượn xe của ông 1 buổi chiều. Ông nói người bạn đó của ông là quen trên chiếu bạc, giờ đã mất tích. Chúng tôi đã giao hình chụp của ông ta cho La Hãn, cũng đã phát lệnh truy nã cấp A. Xe vận tải kia là của quận Phiên Ngung (1) tỉnh Quảng Đông, thuộc về công ty hậu cần Tứ Hải, chúng tôi đã thông báo cho cục Quảng Đông, muốn bọn họ lập tức điều tra, đem toàn bộ tư liệu của công ty đó chuyển về đây. Tài xế xe vẫn trở về, chúng tôi cũng đã đem ảnh chụp của người đó chuyển tới La Hãn. Hiện nay, chiếc xe đó vẫn ở cao tốc Kinh Châu, đã đến Thạch Gia Trang (2), xe đó không hề dừng lại, đang tiếp tục chạy về phía Nam.”
Lăng Tử Hàn nhìn chỗ đó, lập tức hỏi: “Bọn chúng không dừng lại đổi xe sao?”
“No, sir.” Vệ Thiên Vũ khẳng định mà nói. “Tôi đã nhiều lần đối chiếu với hình vẻ vệ tinh có được, trên đường bọn chúng không hề ngừng lại, cũng không có trong quá trình vận hành dùng phương thức khác chuyển dời người hay vật phẩm trong xe ra. Với lại, người bên cục Hà Bắc đã đuổi kịp bọn chúng, tin đã nhanh chóng truyền tới.”
“OK.” Tinh thần Lăng Tử Hàn rung lên. “Du Dặc, anh mau gọi cho tướng quân Lôi Hồng Phi, lập tức điều phi cơ trực thăng vũ trang tới cho tôi, phái thêm một tiểu đội bộ đội đặc chủng, chúng ta lập tức tới đó.”
“Yes, sir.” Du Dặc đứng dậy đi ra.
Lăng Tử Hàn tiếp tục hạ lệnh: “Mai Lâm, anh đi cùng tôi. Thiên Vũ, anh ở đây chú ý cẩn thận hướng đi của chiếc xe đó, tùy thời thông báo cho tôi. Triệu Thiên, La Y, hai người cùng Du Dặc tối nay đúng giờ hành động tại bệnh viện 643.”
“Yes, sir.” Bốn người cùng nhau đáp.
Lăng Tử Hàn đứng dậy đi ra, Mai Lâm lập tức đi theo.
Du Dặc ở ngoài cửa đón cậu: “Lão đại, Lôi tướng quân đang ở bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng chờ cậu, bộ đội bọn họ cũng đã tập hợp xong.”
“Được,” Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm chạy vội xuống lầu, leo lên xe.
Xe lập tức phát động, trong bóng đêm bay nhanh đi.
HẾT CHAP 12
(1) Phiên Ngung (tiếng Trung: 番禺区, Hán Việt: Phiên Ngung khu) là một quận nội ô của thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này trước đây là một thành phố trước khi được nhập vào thành phố Quảng Châu.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Phi%C3%AAnNgung,Qu%E1%BA%A3ngCh%C3%A2u
(2) Thạch Gia Trang (giản thể: 石家庄, phồn thể: 石家莊 bính âm: Shíjiāzhuāng) là thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Bắc Trung Quốc, cách thủ đô Bắc Kinh 320 km về phía nam.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A1chGiaTrang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất