Chương 13
Cuộc sống Tại Trung trở lại như trước, tự mình mua thức ăn, tự mình nấu cơm sau đó đến bệnh viện thăm Hi Triệt.
“Tại Trung, lại đến bệnh viện a, ta đi cùng ngươi.” Tại Trung vừa ra cửa liền gặp Xương Mân, mấy ngày nay Xương Mân mỗi ngày đều bên cạnh Tại Trung, sợ Tại Trung để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Tốt.” Tại Trung biết Xương Mân quan tâm mình, cho dù toàn thế giới đề từ bỏ y, Xương Mân vẫn luôn bên cạnh y.
Từ khi đến Hàn Quốc, Hàn Canh vẫn một tấc không rời, canh giữ bên giường bệnh Hi Triệt.
“Hàn Canh ca, ngươi ngủ chút đi.” So với lo lắng cho Hi Triệt, Tại Trung hiện tại càng lo lắng cho Hàn Canh, thức suốt ngày như vậy, cơ thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi a.
“Tại Trung đến rồi hả, ta vừa chợp mắt một chút, ta không mệt.” Hàn Canh chỉ có lúc Tại Trung đến mới có thể đem mắt tạm dời khỏi Hi Triệt trong chốc lát.
“Ca ta thật hạn phúc, có người yêu hắn như vậy.” Tại Trung hâm mộ Hi Triệt.
Sức mạnh tình yêu tạo ra kỳ tích, mà kỳ tích luôn xuất hiện trong khi mình lơ đãng nhất. Trong lúc Tại Trung và Hàn Canh nói chuyện, ngón tay Hi Triệt cử động, mắt Xương Mân thấy được: “Tại Trung, ngón tay Hi Triệt ca cử động.”
Tại Trung và Hàn Canh đều bàn tín bán nghi nhìn Hi Triệt, vào lúc này Hi Triệt co giật nhẹ, thức tỉnh!
“Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy a?” Hi Triệt vừa thanh tỉnh, thân thể thật suy yếu.
“Ca, ngươi còn nhớ rõ ta không?” Tại Trung kích động vạn phần, lỡ hắn mất trí nhớ thì sao, phim truyền hình vẫn đề như vậy a.
“Ngốc đệ đệ, ngươi là tiểu đệ của ta a.” Hi Triệt cười cười, “Nga yêu, Xương Mân lại cao hơn nha.”
“Thật tốt quá, Hi Triệt ca nhớ rõ chúng ta, hắn hoàn toàn tỉnh lại rồi.” Xương Mân vì Hi Triệt cao hứng, cũng vì Tại Trung mà cao hứng, Tại Trung hi sinh rốt cuộc được hồi báo.
Hi Triệt đem ánh mắt di chuyển, dừng trên vẻ mặt mong chờ của Hàn Canh: “Hàn Canh……”
Xương Mân cùng Tại Trung ra khỏi phòng bệnh, để lại nơi riêng tư cho hai người yêu nhau gặp lại.
Được tình yêu của Hàn Canh tẩm bổ, Hi Triệt rất nha có thể xuất viện.
Hi Triệt về nhà phát hiện phòng không giống như trước kia, một trận chua xót trong lòng: “Tiểu tử, đều là lỗi của ca ca, đều vì ta ngươi mới vất vả như vậy.” Hi Triệt từ Xương Mân mà biết được chuyện của Tại Trung trong một năm qua. Xương Mân cũng đem chuyện Tại Trung va Duẫn Hạo kể cho hắn. Kỳ thật, Hi Triệt sớm đã hoài nghi, Tại Trung sao lại có tiền cho hắn ở phòng bệnh cao cấp a.
“Ca, ta không phải vẫn hảo hảo sap.” Tại Trung không muốn Hi Triệt lo lắng cho mình.
“Trước mặt ca ca không cần cố gắng chống đỡ, Xương Mân đều nói cho ta biết. Tên hỗn đản Trịnh Duẫn Hạo dám đối với ngươi như vậy, ngươi còn lưu luyến hắn cái gì? Nghe ca nói, mau tốt nghiệp, chờ ngươi tốt nghiệp xong, cùng ta và Hàn Canh qua Trung Quốc định cư, được không?” Việc này, Hi Triệt va Hàn Canh đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ chờ Tại Trung đáp ứng thôi.
“Em cần suy nghĩ.”
…
Duẫn Hạo gần đây thật phiền lòng, mẹ hắn đã muốn từ đứa con này, hướng hắn ra tối hậu thư: Nếu không mang Tại Trung về, coi như không sinh ra đứa con này.
“Duẫn Hạo, chúng ta đi uống cà phê đi.” Đúng vậy! Hữu Thiên dẫn Duẫn Hạo đi chính là quán mà Tại Trung đang làm việc ở đó. Hữu Thiên nhịn không được, rõ ràng là nhớ Tại Trung muốn chết lại cạy mạnh miệng, đại nam nhân đối người mình yêu nhường nhịn một lần căn bản không tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông mà.
Lúc này Tại Trung vừa biểu diễn xong chuẩn bị đi xuống sân khấu, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đụng vào cái bàn bên cạnh, mắt thấy sẽ tiếp cận thân mật với mặt đất. Duẫn Hạo một bước lớn xông lên, khóa Tại Trung trong lòng thật chặt.
Tại Trung còn chưa nhìn rõ tình huống, chỉ thấy trời đất xoay chuyển, Tại Trung biết có người giúp y, “Cám ơn ngươi.” Khi Tại Trung ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt quen thuộc, “Sao lại là anh?”
Duẫn Hạo buông Tại Trung ra, không hề nhìn khuôn mặt mình mong nhớ ngày đêm: “Sau này cẩn thận một chút.” Xoay người muốn đi.
“Cái kia…” Tại Trung cố lấy dũng khí gọi Duẫn Hạo lại, Duẫn Hạo dừng bước, “Ca ca em đã tỉnh, cám ơn anh, tiền thuốc men anh cho ca em mượn, em sẽ trả lợi, xin anh cho em chút thời gian.
Duẫn Hạo hy vọng Tại Trung nói chuyện khác với mình, lại đi nói chuyện tiền bạc, “Không ai ngại nhiều tiền đâu, việc này cứ nói với trợ lý của ta.” Duẫn Hạo không quay đầu, nói xong bước ra khỏi quán.
“Duẫn……” Tại Trung rất muốn gọi Duẫn Hạo lại, nhưng vẫn không mở miệng được, Kim Tại Trung, ngươi còn chờ mong cái gì nữa đây?
“Uy! Duẫn Hạo, cà phê vẫn chưa uống mà.” Dù Hữu Thiên gọi, Duẫn Hạo vẫn bỏ đim “Tại Trung a, Duẫn Hạo vẫn nhớ ngươi, chính là tính hắn như vậy, sĩ diện đến hại thân.”
Tại Trung lắc lắc đầu: “Hữu Thiên, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, ta cùng hắn đã kết thúc, không quay lại được đâu.”
Tại Trung quyết định, y sẽ đến Trung Quốc cùng ca ca. Chính là trước khi đi Trung Quốc, y muốn nhìn Duẫn Hạo lần nữa.
Khi xong việc ở quán cà phê, cũng gần công ty Duẫn Hạo. Hôm nay Tại Trung chuẩn bị đi, trời lại đổ mưa, Tại Trung miễn cưỡng đi. Chân không nghe lời bước đến dưới lầu công ty Duẫn Hạo, Tại Trung ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cửa kiếng văn phòng của Duẫn Hạo.
Công việc đã làm xong nhưng Duẫn Hạo không muốn về nhà, về nhà không nhìn thấy Tại Trung, chỉ thêm nhớ nhung mà thôi. Duẫn Hạo đứng lên đi đến cửa sổ, nhìn đám người dưới lầu đi tới đi lui, đột nhiên ánh mắt Duẫn Hạo ngưng lại, hắn thấy được cây dù hồng trên đó có hình con voi nhỏ, đây là dù của Tại Trung a, Duẫn Hạo còn cười nhạo Tại Trung, lớn vậy mà còn dùng dù như con nít. Bây giờ ngươi cầm dù kia là Tại Trung của hắn a.
Duẫn Hạo giống như điên chạy khỏi văn phòng, thẳng xuống dưới lầu nhưng lúc Duẫn Hạo đến nơi thì Tại Trung đã đi rồi. Duẫn Hạo nhìn xung quanh, tìm kiếm cây dù hồng, rốt cuộc Duẫn Hạo thấy cây dù hồng đang đi bên kia đường, “Tại Trung! Tại Trung!” Khoảng cách quá xa, trên đường quá ồn, Tại Trung căn bản không nghe thất, Duẫn Hạo lấy điện thoại ra, Đáng chết, không mau nghe máy đi.
“Uy! Tại Trung, anh là Duẫn Hạo a.” Rốt cuộc có người bắt máy rồi.
“Ngươi chính là tên hỗn đản a, còn muốn tìm đệ ta làm gì?” Nhưng bắt may không phải Tại Trung.
“Ngươi là ai? Điện thoại Tại Trung sao trong tay ngươi?” Duẫn Hạo không nghe thấy tiếng Tại Trung thật thất vọng.
“Ta là ca ca y Kim Hi Triệt, ngươi xú nam nhân, khi dễ đệ đệ, ngươi đã đuổi y đi còn chưa đủ sao? Nếu Hàn Canh nhà ta dám làm vậy ta sớm đem hắn ‘răng rắc’, chỉ có đệ ta mới ngốc để ngươi khi dễ.” Hi Triệt nói lời chưa đủ độc ác vì hơn một năm nay không có luyện tập qua, “Đúng rồi, ngươi sau này không còn cơ hội khi dễ đệ ta, y đã quyết định cùng chúng ta đến Trung Quốc định cư.” Tiếp theo Hi Triệt liền cúp máy.
Nghe xong Hi Triệt nói, Duẫn Hạo như người mất hồn, Tại Trung phải đi! Y thật sự rời khỏi ta! Không, anh không thể để cho em đi, em là của anh, vĩnh viễn là của anh!
Duẫn Hạo đi kiếm Tại Trung, đã không thấy bóng dáng. Duẫn Hạo thầm nghĩ muốn gặp Tại Trung liền đi đến nhà y.
“Leng keng, leng keng.”
Hi Triệt nghĩ: Chẳng lẽ Tại Trung không mang chìa khóa?
Mở cửa ra Hi Triệt nhìn người làm hắn chán ghét, tức giận nói: “Sao lại là ngươi, tới làm cái gì?”
“Ta muốn gặp Tại Trung.” Hi Triệt muốn đóng cửa, Duẫn Hạo dùng thân ngăn lại.
“Hi Triệt, em cho hắn vào đi.” Hàn Canh đều là người tốt bụng như vậy.
“Hừ! Nể mặt Canh bảo của ta nên thương hại ngươi một chút.”
Duẫn Hạo vừa vào cửa liền đi khắp nhà tìm.
“Ta không lừa ngươi, đệ đệ thật sự không có ở nhà.”
“Ta đến nói cho ngươi biết, Tại Trung sẽ không đi Trung Quốc cùng các ngươi.”
“Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, đệ ta đã quyết định đi Trung Quốc.” Hi Triệt chịu không nổi nam nhân tự cho mình đúng này.
“Chỉ bằng y là người của ta.”
“Cái gì? Ta không nghe lầm nha, thứ nhất Tại Trung không có gả cho ngươi, thứ hai ngươi không phải không cần hắn sao?” Làm cho đệ đệ bảo bối thương tâm như vậy, ta không dễ dàng buông tha ngươi. Hi Triệt nghĩ.
“Ta……” Duẫn Hạo nghẹn lời, dù sao chuyện đả thương y hắn cũng đã làm, hắn chỉ nhất thời xúc động a, Duẫn Hạo thật hối hận.
“Không có gì để nói nữa, mời người về cho. Ta sẽ không cho đệ ta ở cạnh ngươi.” Hi Triệt dùng sức đẩy Duẫn Hạo ra khỏi nhà.
Nhưng ai trong số bọn họ đều không biết, lúc này Tại Trung bị mất tích, cây dù hồng con voi nhỏ nằm chỏng chơ trên đường
“Tại Trung, lại đến bệnh viện a, ta đi cùng ngươi.” Tại Trung vừa ra cửa liền gặp Xương Mân, mấy ngày nay Xương Mân mỗi ngày đều bên cạnh Tại Trung, sợ Tại Trung để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Tốt.” Tại Trung biết Xương Mân quan tâm mình, cho dù toàn thế giới đề từ bỏ y, Xương Mân vẫn luôn bên cạnh y.
Từ khi đến Hàn Quốc, Hàn Canh vẫn một tấc không rời, canh giữ bên giường bệnh Hi Triệt.
“Hàn Canh ca, ngươi ngủ chút đi.” So với lo lắng cho Hi Triệt, Tại Trung hiện tại càng lo lắng cho Hàn Canh, thức suốt ngày như vậy, cơ thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi a.
“Tại Trung đến rồi hả, ta vừa chợp mắt một chút, ta không mệt.” Hàn Canh chỉ có lúc Tại Trung đến mới có thể đem mắt tạm dời khỏi Hi Triệt trong chốc lát.
“Ca ta thật hạn phúc, có người yêu hắn như vậy.” Tại Trung hâm mộ Hi Triệt.
Sức mạnh tình yêu tạo ra kỳ tích, mà kỳ tích luôn xuất hiện trong khi mình lơ đãng nhất. Trong lúc Tại Trung và Hàn Canh nói chuyện, ngón tay Hi Triệt cử động, mắt Xương Mân thấy được: “Tại Trung, ngón tay Hi Triệt ca cử động.”
Tại Trung và Hàn Canh đều bàn tín bán nghi nhìn Hi Triệt, vào lúc này Hi Triệt co giật nhẹ, thức tỉnh!
“Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy a?” Hi Triệt vừa thanh tỉnh, thân thể thật suy yếu.
“Ca, ngươi còn nhớ rõ ta không?” Tại Trung kích động vạn phần, lỡ hắn mất trí nhớ thì sao, phim truyền hình vẫn đề như vậy a.
“Ngốc đệ đệ, ngươi là tiểu đệ của ta a.” Hi Triệt cười cười, “Nga yêu, Xương Mân lại cao hơn nha.”
“Thật tốt quá, Hi Triệt ca nhớ rõ chúng ta, hắn hoàn toàn tỉnh lại rồi.” Xương Mân vì Hi Triệt cao hứng, cũng vì Tại Trung mà cao hứng, Tại Trung hi sinh rốt cuộc được hồi báo.
Hi Triệt đem ánh mắt di chuyển, dừng trên vẻ mặt mong chờ của Hàn Canh: “Hàn Canh……”
Xương Mân cùng Tại Trung ra khỏi phòng bệnh, để lại nơi riêng tư cho hai người yêu nhau gặp lại.
Được tình yêu của Hàn Canh tẩm bổ, Hi Triệt rất nha có thể xuất viện.
Hi Triệt về nhà phát hiện phòng không giống như trước kia, một trận chua xót trong lòng: “Tiểu tử, đều là lỗi của ca ca, đều vì ta ngươi mới vất vả như vậy.” Hi Triệt từ Xương Mân mà biết được chuyện của Tại Trung trong một năm qua. Xương Mân cũng đem chuyện Tại Trung va Duẫn Hạo kể cho hắn. Kỳ thật, Hi Triệt sớm đã hoài nghi, Tại Trung sao lại có tiền cho hắn ở phòng bệnh cao cấp a.
“Ca, ta không phải vẫn hảo hảo sap.” Tại Trung không muốn Hi Triệt lo lắng cho mình.
“Trước mặt ca ca không cần cố gắng chống đỡ, Xương Mân đều nói cho ta biết. Tên hỗn đản Trịnh Duẫn Hạo dám đối với ngươi như vậy, ngươi còn lưu luyến hắn cái gì? Nghe ca nói, mau tốt nghiệp, chờ ngươi tốt nghiệp xong, cùng ta và Hàn Canh qua Trung Quốc định cư, được không?” Việc này, Hi Triệt va Hàn Canh đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ chờ Tại Trung đáp ứng thôi.
“Em cần suy nghĩ.”
…
Duẫn Hạo gần đây thật phiền lòng, mẹ hắn đã muốn từ đứa con này, hướng hắn ra tối hậu thư: Nếu không mang Tại Trung về, coi như không sinh ra đứa con này.
“Duẫn Hạo, chúng ta đi uống cà phê đi.” Đúng vậy! Hữu Thiên dẫn Duẫn Hạo đi chính là quán mà Tại Trung đang làm việc ở đó. Hữu Thiên nhịn không được, rõ ràng là nhớ Tại Trung muốn chết lại cạy mạnh miệng, đại nam nhân đối người mình yêu nhường nhịn một lần căn bản không tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông mà.
Lúc này Tại Trung vừa biểu diễn xong chuẩn bị đi xuống sân khấu, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đụng vào cái bàn bên cạnh, mắt thấy sẽ tiếp cận thân mật với mặt đất. Duẫn Hạo một bước lớn xông lên, khóa Tại Trung trong lòng thật chặt.
Tại Trung còn chưa nhìn rõ tình huống, chỉ thấy trời đất xoay chuyển, Tại Trung biết có người giúp y, “Cám ơn ngươi.” Khi Tại Trung ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt quen thuộc, “Sao lại là anh?”
Duẫn Hạo buông Tại Trung ra, không hề nhìn khuôn mặt mình mong nhớ ngày đêm: “Sau này cẩn thận một chút.” Xoay người muốn đi.
“Cái kia…” Tại Trung cố lấy dũng khí gọi Duẫn Hạo lại, Duẫn Hạo dừng bước, “Ca ca em đã tỉnh, cám ơn anh, tiền thuốc men anh cho ca em mượn, em sẽ trả lợi, xin anh cho em chút thời gian.
Duẫn Hạo hy vọng Tại Trung nói chuyện khác với mình, lại đi nói chuyện tiền bạc, “Không ai ngại nhiều tiền đâu, việc này cứ nói với trợ lý của ta.” Duẫn Hạo không quay đầu, nói xong bước ra khỏi quán.
“Duẫn……” Tại Trung rất muốn gọi Duẫn Hạo lại, nhưng vẫn không mở miệng được, Kim Tại Trung, ngươi còn chờ mong cái gì nữa đây?
“Uy! Duẫn Hạo, cà phê vẫn chưa uống mà.” Dù Hữu Thiên gọi, Duẫn Hạo vẫn bỏ đim “Tại Trung a, Duẫn Hạo vẫn nhớ ngươi, chính là tính hắn như vậy, sĩ diện đến hại thân.”
Tại Trung lắc lắc đầu: “Hữu Thiên, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, ta cùng hắn đã kết thúc, không quay lại được đâu.”
Tại Trung quyết định, y sẽ đến Trung Quốc cùng ca ca. Chính là trước khi đi Trung Quốc, y muốn nhìn Duẫn Hạo lần nữa.
Khi xong việc ở quán cà phê, cũng gần công ty Duẫn Hạo. Hôm nay Tại Trung chuẩn bị đi, trời lại đổ mưa, Tại Trung miễn cưỡng đi. Chân không nghe lời bước đến dưới lầu công ty Duẫn Hạo, Tại Trung ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cửa kiếng văn phòng của Duẫn Hạo.
Công việc đã làm xong nhưng Duẫn Hạo không muốn về nhà, về nhà không nhìn thấy Tại Trung, chỉ thêm nhớ nhung mà thôi. Duẫn Hạo đứng lên đi đến cửa sổ, nhìn đám người dưới lầu đi tới đi lui, đột nhiên ánh mắt Duẫn Hạo ngưng lại, hắn thấy được cây dù hồng trên đó có hình con voi nhỏ, đây là dù của Tại Trung a, Duẫn Hạo còn cười nhạo Tại Trung, lớn vậy mà còn dùng dù như con nít. Bây giờ ngươi cầm dù kia là Tại Trung của hắn a.
Duẫn Hạo giống như điên chạy khỏi văn phòng, thẳng xuống dưới lầu nhưng lúc Duẫn Hạo đến nơi thì Tại Trung đã đi rồi. Duẫn Hạo nhìn xung quanh, tìm kiếm cây dù hồng, rốt cuộc Duẫn Hạo thấy cây dù hồng đang đi bên kia đường, “Tại Trung! Tại Trung!” Khoảng cách quá xa, trên đường quá ồn, Tại Trung căn bản không nghe thất, Duẫn Hạo lấy điện thoại ra, Đáng chết, không mau nghe máy đi.
“Uy! Tại Trung, anh là Duẫn Hạo a.” Rốt cuộc có người bắt máy rồi.
“Ngươi chính là tên hỗn đản a, còn muốn tìm đệ ta làm gì?” Nhưng bắt may không phải Tại Trung.
“Ngươi là ai? Điện thoại Tại Trung sao trong tay ngươi?” Duẫn Hạo không nghe thấy tiếng Tại Trung thật thất vọng.
“Ta là ca ca y Kim Hi Triệt, ngươi xú nam nhân, khi dễ đệ đệ, ngươi đã đuổi y đi còn chưa đủ sao? Nếu Hàn Canh nhà ta dám làm vậy ta sớm đem hắn ‘răng rắc’, chỉ có đệ ta mới ngốc để ngươi khi dễ.” Hi Triệt nói lời chưa đủ độc ác vì hơn một năm nay không có luyện tập qua, “Đúng rồi, ngươi sau này không còn cơ hội khi dễ đệ ta, y đã quyết định cùng chúng ta đến Trung Quốc định cư.” Tiếp theo Hi Triệt liền cúp máy.
Nghe xong Hi Triệt nói, Duẫn Hạo như người mất hồn, Tại Trung phải đi! Y thật sự rời khỏi ta! Không, anh không thể để cho em đi, em là của anh, vĩnh viễn là của anh!
Duẫn Hạo đi kiếm Tại Trung, đã không thấy bóng dáng. Duẫn Hạo thầm nghĩ muốn gặp Tại Trung liền đi đến nhà y.
“Leng keng, leng keng.”
Hi Triệt nghĩ: Chẳng lẽ Tại Trung không mang chìa khóa?
Mở cửa ra Hi Triệt nhìn người làm hắn chán ghét, tức giận nói: “Sao lại là ngươi, tới làm cái gì?”
“Ta muốn gặp Tại Trung.” Hi Triệt muốn đóng cửa, Duẫn Hạo dùng thân ngăn lại.
“Hi Triệt, em cho hắn vào đi.” Hàn Canh đều là người tốt bụng như vậy.
“Hừ! Nể mặt Canh bảo của ta nên thương hại ngươi một chút.”
Duẫn Hạo vừa vào cửa liền đi khắp nhà tìm.
“Ta không lừa ngươi, đệ đệ thật sự không có ở nhà.”
“Ta đến nói cho ngươi biết, Tại Trung sẽ không đi Trung Quốc cùng các ngươi.”
“Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, đệ ta đã quyết định đi Trung Quốc.” Hi Triệt chịu không nổi nam nhân tự cho mình đúng này.
“Chỉ bằng y là người của ta.”
“Cái gì? Ta không nghe lầm nha, thứ nhất Tại Trung không có gả cho ngươi, thứ hai ngươi không phải không cần hắn sao?” Làm cho đệ đệ bảo bối thương tâm như vậy, ta không dễ dàng buông tha ngươi. Hi Triệt nghĩ.
“Ta……” Duẫn Hạo nghẹn lời, dù sao chuyện đả thương y hắn cũng đã làm, hắn chỉ nhất thời xúc động a, Duẫn Hạo thật hối hận.
“Không có gì để nói nữa, mời người về cho. Ta sẽ không cho đệ ta ở cạnh ngươi.” Hi Triệt dùng sức đẩy Duẫn Hạo ra khỏi nhà.
Nhưng ai trong số bọn họ đều không biết, lúc này Tại Trung bị mất tích, cây dù hồng con voi nhỏ nằm chỏng chơ trên đường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất