Tính Sư

Chương 10: Lâm 2

Trước Sau
Hơn 11 giờ đêm, bên ngoài quán cơm Lãng Uyển, xe cảnh sát sáng đèn đỗ chật kín bên đường khiến người ta sinh lòng sợ hãi, không ít tiểu thương bán ma lạt thang và xiên nướng ở gần đó nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang vọng quanh quán cơm Lãng Uyển thì bèn châu đầu ghé tai, thảo luận sôi nổi.

Cảnh sát phá án đã ra giải tán nhiều lần nhưng nửa đêm rồi mà quần chúng vây xem vẫn nhiệt tình như cũ.

Nhìn cảnh sát và pháp y đeo khẩu trang lục tục ra ra vào vào từ cửa sau, một người trung niên đứng trong đám đông đột nhiên ngẩn ngơ, ngửi thấy một thứ mùi dị thường thoang thoảng trong không khí, bèn dè dặt đẩy chủ tiệm quen biết bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm:

”Này, lão Trần…… Ông có ngửi thấy hình như trong kia có mùi gì không?”

“Hở? Mùi gì? Sao tôi chẳng ngửi thấy?”

“Tôi không nói rõ được là mùi gì, nhưng cứ cảm thấy thèm thèm kiểu gì ấy, nghĩ tới thôi mà nước miếng trong miệng sắp rớt xuống rồi…… Thơm như thể thịt lợn mẹ tôi nấu cho tôi hồi ở quê ba mươi mấy năm trước……”

Câu hình dung kỳ lạ của ông ta kia khiến những người khác cũng ra sức hít ngửi, ban nãy không để ý, giờ mới thấy đúng là có một thứ mùi đặc biệt như ẩn như hiện bay ra từ hiện trường vụ án. Nhưng đối với câu ví von với thịt lợn của người đàn ông kia, những người ở đây rõ ràng không đồng tình.

“Ủa, là thịt lợn á? Sao tôi lại cảm giác như xương ống vợ nấu thế nhỉ? Cái mùi này giống y như đúc……”

“Xương ống cái gì, rõ ràng là nồi canh gà mái, chắc trong kia có nấu canh hả? Ây, đúng là quán cơm nổi tiếng mà, mùi thơm quá đi thôi, tôi sắp chảy nước miếng rồi……”

“Không không không, tôi nghĩ không phải gà mái đâu, gà mái làm gì có cái mùi này, ngửi kỹ sẽ thấy khá giống mùi thịt dê. Lần trước tôi có đi ăn thịt dê luộc ở chỗ kia, mùi giống mùi này lắm. Trói chân con dê lại rồi dùng dây buộc lưỡi nó để nó không kêu loạn, sau đó nhúng sống nó vào trong nồi nước sôi, não dê luộc nóng ăn vừa mềm vừa thơm, thịt dê vừa chắc vừa trơn, ăn ngon tuyệt cú mèo……”

Bởi vì mùi thơm kỳ dị này mà ai nấy đều hồi tưởng lại món ngon nhất mình từng ăn trong đời, đám người này vốn đến để hóng hớt cho vui, nói qua nói lại dăm ba câu liền cảm thấy bụng hơi đoi đói.

Kết quả mọi người còn chưa kết luận được đây rốt cuộc là mùi gì thì bên kia, bốn, năm cảnh sát đã nâng một cái cáng lớn phủ kín vải trắng đi ra, chuẩn bị đưa lên xe.

Từ đằng xa, chỉ có thể thấy thấp thoáng bóng điều tra viên đi ra, nhân viên quán cơm chuẩn bị đến sở cảnh sát lấy lời khai đều tái trắng cả mặt, thậm chí có một cô gái tuổi không lớn vừa đi ra liền vọt sang bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.

“A a…… Đừng đụng vào tôi…… A a…… A a! Cút xa ra!”

Cô gái ngồi xổm dưới đất che mặt khóc nghẹn ngào, có cậu cảnh sát thấy cảnh ấy bèn đi tới muốn dìu cô gái hoảng loạn này, nhưng cô gái ánh mắt đỏ ngầu kia suýt chút nữa lấy móng tay cào rách mặt cậu ta, dọa cậu cảnh sát sợ hết cả hồn.

Thấy thế, Tần Giao tình cờ đi từ trong ra liền dừng bước, lên tiếng nhắc nhở cậu cảnh sát gọi một nữ điều tra viên tới đây, tạm thời đừng nên tới gần cô gái tinh thần không ổn định này.

Cậu cảnh sát rõ ràng chưa đủ kinh nghiệm phá án này lập tức hoàn hồn, là người đầu tiên có mặt tại chỗ đó và báo cảnh sát, Tần Giao nhìn viên cảnh sát kia rời đi, sau đó liền khom lưng hỏi thăm cô gái kia bằng câu chỉ mang tính chất tượng trưng:

“Cô khá hơn chút nào chưa? Có tự đứng lên được không…….”

Thoáng chốc, giọng nói của người đàn ông như thể có độc tính, cô gái mới đó còn kích động suýt nhảy dựng lên cắn người giờ đang chôn mặt vào đầu gối khóc rấm rứt, nghe Tần Giao hỏi mình, cô ta chỉ cắn môi run rẩy dường như vô cùng sợ y.

Tần Giao ngồi xổm xuống, dịu dàng giúp cô gái vén mớ tóc rối bời lên, con ngươi màu xám nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử kinh hãi của cô ta. Thấy hai mắt cô ta dại ra, liên tục lủi về phía sau, người đàn ông với gương mặt tà khí chỉ nhẹ nhàng đưa tay đến bên tai cô gái, mở miệng nói ra lời dọa dẫm bằng thanh âm khiến người ta sởn cả gai ốc:

“Xuống đây.”

Y vừa dứt lời, cái bóng màu đen dưới chân cô gái lập tức vặn vẹo một cách quái dị, cái bóng quái vật với phần đầu khổng lồ liên lục lặn lộn rồi nhảy ra khỏi người cô gái, vội vàng chạy thật xa.

Tận mắt chứng kiến một màn này phát sinh, Tần Giao vẫn điềm nhiên đứng lên như thường. Trông thấy viên cảnh sát ban nãy dẫn một nữ pháp y tới, y chủ động tránh ra, lặng lẽ đứng một lát rồi cất bước rời đi. Có điều sau khi y đi rồi, cậu cảnh sát ban nãy nói chuyện với y cứ nhìn chằm chằm theo hướng y rời đi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

“Ê ê ê, Tôn Trang, cái thằng này mày không làm việc mà đứng đực ra đó làm gì hả?”

“Ối, sư phụ, đừng đánh vào đầu em bằng cái tay mới bốc thức ăn của anh được không? Sáng nay em vừa gội đầu xong……”

Bị đánh một phát vào đầu, cậu cảnh sát tên Tôn Trang lập tức ôm đầu nhỏ giọng oán thán. Cảnh sát Liêu Phi Vân thấy thằng ranh con này dám ý kiến ý cò với mình thì liền hừ lạnh một tiếng, tháo cái bao tay trắng dính dớp, ẩm ướt, còn vương vài giọt dầu khả nghi ra, rồi châm điếu thuốc cho vào miệng, nhíu mày dạy dỗ:

“Xem chú mày kìa, bốc thức ăn thì làm sao! Bốc thức ăn chứng tỏ thái độ phá án của anh cực kỳ nghiêm túc trách nhiệm! Nhìn cái đức hạnh của mày, ai biết thì nghĩ mày là cảnh sát nhân dân, ai không biết còn tưởng mày lên sàn catwalk chứ. Chống hông đứng đó như trời chồng, mày tưởng mày là Lâm Chí Linh à……”

Bị cái mồm xem thường người chết của Liêu Phi Vân nói cho đỏ mặt tía tai, Tôn Trang tuy miệng lưỡi vụng về nhưng vẫn đánh bạo bảo với sư phụ mình:

“Không…… Không phải, lúc nãy là em đang nhìn người kia, cái anh chàng đứng đằng kia kìa…… Sư phụ, anh xem anh xem……”



Tôn Trang lén lút chìa tay ra chỉ, Liêu Phi Vân cũng thuận thế nhìn về phía Tần Giao đang dựa vào xe cảnh sát, cúi đầu gửi tin nhắn. Mà nhìn mãi vẫn chẳng thấy người này có chỗ nào đặc biệt, Liêu Phi Vân hoang mang ngẫm nghĩ một hồi, lát sau mới ngờ ngợ nói:

“À, là cái người ban nãy chúng ta lấy lời khai ở trong kia hả?”

“Đúng…… Đúng ạ, sư phụ, bệnh mù mặt của anh sao càng lúc càng nặng thế, anh vừa mới nói chuyện với người ta ở trong kia mà……”

“Cút! Nói ai mù mặt đấy, thằng chả là Lưu Diệc Phi hay sao mà anh gặp rồi là không quên được hả!”

Chỉ sau hai ba câu nói, đôi thầy trò vớ vẩn này liền đưa đề tài đi lạc đến tận nơi nảo nơi nao, Tôn Trang cũng chẳng buồn đánh giá gu thẩm mỹ lão sư phụ thẳng nam nhà mình, chỉ nghĩ thầm anh chàng kia không giống Lưu Diệc Phi, nhưng mà ảnh còn đẹp trai hơn cả Bành Vu Yến đó, chẳng lẽ tui không được ngắm một tí hả?

Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, cảnh sát Tiểu Tôn rốt cuộc vẫn nhớ kỹ thân phận công chức của mình, đành phải trưng ra bản mặt đứng đắn, nói:

“Sư phụ, em cảm thấy người này có vẻ khả nghi.”

“Hử?”

“……Anh không để ý thấy hả? Lúc trước nhìn thấy thi thể anh ta chẳng có phản ứng gì quá lớn cả, trong khi mấy cô gái bên cạnh sợ đến ói hết cả ra. Anh ta đâu phải người làm nghề chúng ta ngày nào cũng gặp chuyện kỳ quái, sao có thể tỉnh bơ như không vậy chứ? Hơn nữa lúc cái đầu của người mình quen biết được chúng ta vớt ra từ trong nồi, em cứ cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm cái nồi có hơi quái quái, nhưng lại không giống như đang sợ hãi……”

Lời Tôn Trang nói cũng có lý ra phết, song bây giờ báo cáo khám nghiệm thi thể và băng ghi hình hiện trường vẫn chưa có, cho nên Liêu Phi Vân không tùy tiện hùa theo thằng nhóc này.

Nhỡ may người ta bẩm sinh gan lớn thì sao, bọn họ không thể đổ oan đổ vạ tùy tiện cho người ta được, huống chi từ khẩu cung của những người có mặt ở hiện trường tối nay thì rõ ràng nữ nhân viên tên Lâm Thanh Bình kia có hiềm nghi lớn hơn, còn người tên Tần Giao này là nghe âm thanh nên mới cùng các nhân viên khác chạy qua, hoàn toàn không có thời gian gây án.

Tuy nhiên có đôi khi điều tra vụ án không thể chỉ nhìn mặt ngoài được, phải chứng minh từ nhiều phương diện mới có thể tìm được chỗ đột phá chân chính, cho nên sau một thoáng suy nghĩ cẩn thận, Liêu Phi Vân bỗng nhiên nheo mắt, bảo với Tôn Trang đang thậm thụp như ăn trộm kia:

“Mày, lát nữa qua đó xin số người kia đi.”

“Á, ơ, sư phụ ơi, chuyện này…… thật sự không hay lắm đâu……”

“Chú mày đỏ mặt cái đếch gì! Mày là đàn ông con trai chẳng lẽ anh ta lại hiểu lầm cái gì? Bảo mày đi thì đi đi, nói là muốn anh ta hỗ trợ phá án, anh ta không phối hợp thì mày lấy chứng minh cảnh sát trong túi ra cho anh ta xem. Anh sang bên kia xem Lâm Thanh Bình đây, mày đi nhanh lên, đừng có lề mà lề mề nữa……”

Dứt lời, cái tên Liêu Phi Vân dã man ngang ngược như người nguyên thủy này liền nguẩy đít bỏ đi. Thấy sư phụ mình đi rồi, Tôn Trang mới lúc nãy đã nghiện còn ngại liền lập tức móc một cái gương Doraemon trong túi cảnh phục ra soi soi ngắm ngắm, sau đó hăm hở chạy tới trước mặt Tần Giao, giả vờ xin số để tiện thu thập bằng chứng.

Trùng hợp là lúc ấy, Tần Giao cũng vừa trả lời tin nhắn của Tấn Hành xong. Y ngẩng đầu lên, trông thấy cậu cảnh sát này nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt sáng lấp la lấp lánh như Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen.



(Phim Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen năm 1984, hờ hờ cute nhở:v)

“Có việc gì không?”

“Có, là, anh có thể gọi cho tôi một cú được không người anh em? Đại…… Đại đội trưởng của chúng tôi bảo lát nữa có thể sẽ hỏi riêng anh một chút, nếu anh có WeChat hay gì đó thì cũng được……”

Từ sau khi ra xã hội, đã bao nhiêu năm rồi Tôn Trang chưa nhìn thấy người đàn ông nào ngoại hình kha khá một chút. Ngày xưa hồi còn trong trường cảnh sát, cậu ta hay chạy theo mấy sư huynh mặt đẹp dáng ngon, nhưng khi chính thức đi làm trong đơn vị thì Tôn Trang mới biết, làm cái nghề của bọn họ đa phần là loại trai già thô kệch không hiểu phong tình giống như sư phụ của cậu đây.

Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được một anh soái ca cả vóc dáng lẫn khuôn mặt đều hết sẩy, dù mặc bộ quần áo vừa xấu vừa quê cũng không che giấu nổi khí chất ngời ngời, vị tiểu huynh đệ có sắc tâm mà không có sắc đảm này liền bắt đầu lắp ba lắp bắp.

Thấy Tần Giao cao hơn mình cả cái đầu biểu hiện rất phối hợp, lấy di động ra báo số đàng hoàng, Tôn Trang rốt cuộc cũng còn nhớ tới lời sư phụ giao phó, bấy giờ mới vờ lơ đãng hỏi:

“Này anh, bình thường quan hệ giữa người chết và mọi người như thế nào? Anh và ông ta có từng tiếp xúc gì không?”

“Quan hệ giữa ông ta và tất cả mọi người đều rất tệ, thế nhưng người có quan hệ tệ đến mức muốn ra tay giết chết ông ta thì chắc chắn không nhiều, tôi là nhân viên mới vào làm chỗ này từ nửa tháng trước thôi.”

“Ồ, là thế hả, vậy chắc anh cũng không biết quá nhiều đâu nhỉ. Mà kẻ có thể làm ra chuyện như vậy cũng biến thái thật, tôi làm cái nghề này mà còn chưa từng thấy mấy ai dám dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến thế……  À, đúng rồi, cô gái ban nãy đã khá hơn nhiều rồi, có phải anh đã nói gì với cô ấy không, phản ứng của cô ấy trước và sau khi nói chuyện với chúng tôi chẳng giống nhau gì cả……”

Giọng điệu thăm dò rõ rành rành của Tôn Trang khiến Tần Giao ngẩng đầu lên, y nhíu mày im lặng, lòng hiểu vừa nãy mình rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng đã khiến cảnh sát này để mắt tới, cho nên y bèn cúi đầu nhoẻn miệng cười, hạ thấp giọng cố ý dùng ngữ điệu khiến người ta mặt đỏ tim đập mà lái sang chuyện khác với Tôn Trang:



“Đồng chí cảnh sát à, tôi có bạn trai rồi.”

“A…… Hả…… Ây da, sao anh lại nói huỵch toẹt ra như vậy chứ……. Xấu hổ quá xấu hổ quá……”

Trái tim thiếu nam phút chốc rơi vỡ liểng xiểng đầy đất, hai tai cảnh sát Tiểu Tôn đỏ bừng, Tần Giao đứng trước mặt cậu ta cũng bật cười. Song đây là hiện trường hung án, không thích hợp tán gẫu đề tài này, Tôn Trang liền nhanh chóng điều chỉnh thái độ, nghiêm túc hắng giọng bảo với Tần Giao:

“E hèm, được rồi, sau này nếu có việc thì sẽ gọi anh đến cục cảnh sát nói chuyện, anh đi theo mấy cô gái vừa lấy lời khai đằng kia đi, nếu không gọi được xe thì đi nhờ xe chúng tôi cũng được.”

“Ừm, cám ơn.”

Đối với loại người thân mang chính khí thế này, Tần Giao luôn không có ác ý quá lớn. Bị Tôn Trang tra hỏi xong, y liền rời khỏi quán cơm Lãng Uyển – hiện trường xảy ra vụ án, rồi ngồi xe buýt chuyến đêm chuẩn bị trở về. Bởi vì dạo này y toàn tan làm muộn cho nên thường đụng phải đám tà túy mắt mù muốn tìm đường chết, giở trò chắn đường y, quả thật là nhìn nhiều đến mức phát ngán cả ra.

Mà hôm nay thật sự có hơi buồn ngủ nên Tần Giao cũng chẳng thèm phản ứng, sau khi đến trạm xe y mới gọi điện cho Thôi Đinh Đông còn chưa ngủ, kêu cậu chàng xuống lầu rồi cả hai cùng tìm chỗ ăn khuya.

Đến quán vỉa hè quen thuộc gọi mấy món ăn, Thôi Đinh Đông mặc quần cộc dép lê mới ăn được hai miếng thì liền phun hết ra ngoài bởi lời kể kế tiếp của Tần Giao, Thôi Đinh Đông run rẩy rót cho mình hai cốc bia uống cho đỡ sợ, một lúc lâu sau mới tái mặt hỏi:

“Quán cơm chỗ anh…… hôm nay có người chết thật hả? Sao người kia lại…… chết như thế chứ? Nước sôi sùng sục thì đáng lẽ ông ta phải giãy dụa gào thét chứ, hơn nữa một cái nồi nhỏ như vậy mà……”

“Mà luộc sống được cả cái đầu, chắc là lúc ấy cuống quá nên không tìm được cái nồi nào to, đầu lưỡi bị dây buộc cố định lại cho nên không phát ra âm thanh nào, lúc vớt lên trong mũi và miệng còn nhét hành và gừng cắt lát, có lẽ muốn ăn nguyên nước nguyên vị chăng……”

Chẳng hề cảm thấy lời mình nói nghe có vẻ rất chi biến thái, Tần Giao vẫn thản nhiên ăn mì, thấy mặt Thôi Đinh Đông cắt không còn hạt máu, y liền ngẩng đầu lên nói vô cùng ngứa đòn “Anh nói hươu nói vượn thôi ấy mà”.

Nghe y bảo là chỉ hùa dọa mình thôi, Thôi Đinh Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu chàng yếu ớt nói anh à anh làm em sợ muốn chết, rồi cũng không dám hỏi gì thêm nữa. Sau đó hai người lại tiếp tục trò chuyện xem sau chuyện đêm nay sẽ xử lý thế nào, nghe Tần Giao bảo hung thủ hẳn không phải là Lâm Thanh Bình, Thôi Đinh Đồng liền tò mò hỏi tại sao.

“Bất kể dùng cách thức gì, chị ta cũng không thể dùng cách này để giết chết một người đàn ông trưởng thành được. Mà chuyện này vốn cũng là do chị ta tự chuốc lấy, lúc trước anh có bảo với cậu kẻ trộm là chị ta đúng không? Đêm nay có lẽ chị ta lại muốn tiện tay thó chút gì đó mang về cho nên mới đi ra bếp sau, ai ngờ bên trong lại trùng hợp có người chết cơ chứ?”

“Phải biết rằng, chuyện xấu tìm đến ai thì nhất định cần có nguyên do, ác sẽ hấp dẫn ác, đồng thời thiện cũng sẽ hấp dẫn thiện. Nếu một người thật sự không làm bất cứ chuyện gì khiến bản thân cảm thấy chột dạ, thì người đó hoàn toàn chẳng cần lo chuyện xấu sẽ tìm tới mình. Chuyện xấu sẽ chủ động tránh né người như thế, bình thường chúng nó rất nhát gan, cậu lớn tiếng chửi chúng mấy câu, chúng có khi sẽ khóc lóc chạy xa đấy?”

Nghe câu từ hình dung tràn ngập cảm giác hình ảnh của Tần Giao, Thôi Đinh Đông liền bật cười vui vẻ. Ban nãy cậu còn đang sợ sệt lắm, nhưng giờ lại cảm thấy cho dù trên đời này có yêu ma quỷ quái thật nhưng cả ngày chỉ dám giấu đầu lòi đuôi thì nhất định cũng chẳng phải loại bạo gan gì.

Bầu không khí trò chuyện liền trở nên thoải mái, rồi chẳng biết sao Thôi Đinh Đông lại chủ động nhắc tới Tấn Hành, nghe cậu chàng nói chắc như đinh đóng cột rằng người như Tấn Hành nhất định sẽ rất ngứa mắt lũ ma quỷ, Tần Giao liền nhoẻn miệng cười. Y khẽ hắng giọng, thuận miệng bảo:

“Chắc thế đó, người thẳng thắn vô tư như cậu ấy thì chẳng cần sợ mấy thứ đó tìm tới mình, cũng không biết lấy đâu ra gan lớn như thế nữa.”

Lời y nói nghe ngọt ngào như mật vậy, Thôi Đinh Đông nhìn ra hai người bọn họ dạo này vẫn tốt đẹp thì cũng không nói xấu Tấn đại thiếu thêm nữa, ăn xong bữa khuya, cả hai liền cùng nhau trở về.

Trở lại căn gác nhỏ của mình, Tần Giao nằm trên chiếc giường sắt cũ hút thuốc như thường lệ, một lát sau y lấy di động ra, đăm chiêu nhìn mấy tin nhắn mình đã trả lời.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, ngoại trừ dãy số được ghi chú rõ ràng là Tấn Hành kia, các số khác rõ ràng toàn là tin quảng cáo và bất động sản chẳng cần trả lời làm gì, ấy thế nhưng Tần Giao vẫn trả lời lần lượt từng cái một tựa như mắc chứng bệnh cố chấp nghiêm trọng nào đó.

【Cám ơn.】

【Ừm, biết rồi】

【Đã nhận được.】

【Ừ, xong việc nhớ về sớm nhé.】

Tin cuối cùng này là Tần Giao vừa trả lời Tấn Hành, mấy phút trước đại thiếu gia chỉ gửi cho y một chữ “Ừ” sau đó không nói thêm gì nữa. Nhưng rõ ràng chỉ có một chữ “Ừ” ấy thôi, Tần Giao lại cảm giác như mình bỗng nhiên nhận được một thứ tốt đẹp vậy.

Cuối cùng vẫn chẳng nỡ xóa tin nhắn ngắn ngủi này đi, y cứ nhìn đăm đăm thêm mấy lần nữa, nửa gương mặt hãm sâu trong bóng tối, không thấy rõ người đàn ông này rốt cuộc chỉ đang nhắm mắt hay là đã ngủ rồi.

Đêm vẫn còn dài.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra hiện giờ hai người vẫn chưa thích đối phương, bởi vì mỗi người vẫn còn bí mật không nói ra ~ Nhưng chẳng mấy chốc là sẽ ngọt ngay thôi! Tin tôi được không be be be! (Mẻ tác giả giả tiếng dê kêu ạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau