Chương 94: Tự – 17
Ban đêm tại Tây Bắc thành, trước phủ đệ âm u của Tây Bắc thành chủ giăng những chiếc đèn lồng giấy trắng toát đong đưa, trên mỗi cái đèn đều viết một chữ “Thỉ” đỏ như máu, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, trông chẳng hề may mắn mà giống như thể mấy con giun xấu xí bò trên đó hơn. (“Thỉ” tức là lợn đó.)
Cơn gió lạnh buốt thổi lướt qua bên tai, tiếng chiêng đồng chói gắt văng vẳng vang lên bên ngoài phủ đệ, đám bạch bì tôn ở hai bên đường trợn trừng đôi mắt đỏ, vội vàng né ra tránh đường. Tiếp đó, một chiếc kiệu lớn phủ vải đỏ tứ phía liền được mấy tên tiểu quỷ khiêng nghênh ngang đi ra.
Ở Tây Bắc thành, ai có mắt cũng biết chiếc kiệu này thuộc về thành chủ, cho nên chẳng kẻ nào dám nhìn ngó lung tung, tất cả đều khép nép cúi đầu quỳ rạp dưới đất, chờ cho chiếc kiệu đi qua chỗ mình rồi mới dám ngẩng lên.
Song xuyên thấu qua tấm rèm che như ẩn như hiện kia, người bên ngoài vẫn thấy được loáng thoáng bóng dáng của kẻ đang ngồi bên trong. Đó là một tên mập ú diêm dúa mặc chiếc quần thụng đỏ chót y như ăn tiệc mừng, da mặt gã trắng ởn còn hơn cả màu tường, hai gò má thì lại thoa một lớn phấn nom vừa kỳ dị vừa lố lăng.
Dùng từ diêm dúa để mô tả ai đó thì có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng đó lại chính xác là ấn tượng đầu tiên mà vị nhân huynh thân phận hiển hách này mang đến cho người ta. Kết hợp với cái bộ dạng của gã, đi đứng loạng choạng, hai chân vô lực, phải nhờ tiểu quỷ trong phủ nâng lên kiệu, mỗi khi ra ngoài chỉ có thể ngồi trên kiệu đi loanh quanh hệt như một tên phế vật, người tinh tường chỉ nhìn là biết ngay đây chắc chắn là một kẻ ngu si đần đồn, hư nhược đoản mệnh.
Cái gã trông mà phát ớn này đương nhiên không phải ai khác mà chính là Tây Bắc thành chủ mê đắm nam sắc, tiếng xấu vang xa, người ngoài đa phần không biết rõ lai lịch cụ thể của gã, chỉ biết gã có lẽ là một thỉ túy mang hình hài con người.
Là chủ của Tây Bắc thành, một trong tám tòa thành của Túy Giới, gã ta bình thường chẳng chịu làm việc đàng hoàng, tác phong cũng chẳng hề đứng đắn nghiêm chỉnh. Người ta còn kháo nhau rằng gã suốt ngày lui tới hẻm nam xướng để ăn chơi phè phỡn với đám nam yêu tinh yêu dấu, làm dấy lên biết bao nhiêu lời xì xào bàn tán.
Mà đối với sự kiện Tây Bắc thành dạo gần đây thường xuyên có nữ túy mất tích, gã Tây Bắc thành chủ với cái mặt bôi trét phấn son bóng nhẫy như mỡ heo này có vẻ không hề giống như bên ngoài đồn thổi, rằng là gã ta hoàn toàn chẳng hề hay biết gì hết. Chẳng qua, khi nhắc đến việc này với tên tiểu quỷ đi bên cạnh kiệu, gã dường như hết sức kiêng kỵ.
“Thành chủ, mấy ngày nay Mi Lang liên tục bắt cóc biết bao nhiêu là thiếu nữ trong Tây Bắc thành…… Nếu chúng ta cứ giúp hắn giấu diếm nữa thì thể nào chủ thành cũng phát giác…… Tên Túy Quân điện hạ kia chuyên ỷ thế hiếp người, chẳng phải hạng hiền lành gì, ngộ nhỡ việc chúng ta cấu kết với Mi Lang mà bại lộ……”
“Bại, bại lộ? Bại lộ thì sao chứ? Y chẳng qua chỉ là một tên Túy Quân cáo mượn oai hùm, bản thành chủ mà lại sợ chắc, cùng lắm thì chúng ta trở mặt với bọn người của chủ thành luôn, có gì mà phải sợ……”
Ngoài miệng thì nói không thèm sợ bọn người ở chủ thành, ấy thế nhưng mặt Tây Bắc thành chủ vẫn túa mồ hôi hột. Thấy lá gan của thành chủ nhà mình bé hơn cả mũi kim, bản chất còn là một kẻ ngu si không đầu óc, tên tiểu quỷ này chỉ đành gật đầu phụ họa:
“Vâng vâng vâng, ngài nói đúng lắm, chúng ta việc gì phải sợ y chứ, chỉ là một tên Túy Quân bù nhìn vô dụng, không có bản lĩnh mà thôi. Ngài cứ yên tâm, thời gian này tên Túy Quân kia không hề sai người đến gây rắc rối cho chúng ta, chắc là những thứ mà chúng ta đưa đến túy điện lúc trước đã có tác dụng rồi, quả nhiên cứ phải xử lý từ từ mới được…… Tuy nhiên…… Tuy nhiên theo tiểu túy thấy, cũng không thể để Mi Lang gài chúng ta mãi thế được, cũng đến lúc chúng ta đòi hỏi thù lao rồi…… Chờ chúng ta lấy được thù lao, ngài muốn mỹ nam thế nào mà chẳng có……”
Lời nói của tiểu quỷ khiến Tây Bắc thành chủ ngồi trên kiệu phải suy tư, dù sao gã sống đến bằng này tuổi, kỳ thật cũng chỉ có một ham muốn mà thôi, sở hữu tất thảy tài phú của Tây Bắc thành này và hưởng thụ tửu sắc nam hoan chính là giấc mộng cả đời của gã.
Ngẫm lại cũng thấy tiểu quỷ nói đúng, nếu không nhanh chóng phủi sạch quan hệ thì kiểu gì cũng phiền to, nhỡ mà chủ thành biết được hành vi của gã thì cái tên Túy Quân nham hiểm xảo trá kia sẽ bắt gã chịu trách nhiệm, thậm chí còn khiến gã chết không chỗ chôn thây.
Suy đi tính lại, Tây Bắc thành chủ vẫn thấy không quá an tâm, bèn phất tay bảo bọn thuộc hạ đổi hướng kiệu, chuẩn bị đi tới một nơi khác mà chỉ gã mới biết để tìm tên Mi Lang đáng ghét kia bàn bạc cho kỹ càng.
Nhưng kiệu còn chưa tiến được mấy bước thì Tây Bắc thành chủ lại đổi ý, bởi vì gã bất chợt nhớ ra hôm nay là ngày chẵn, là ngày cố định mà gã sẽ tới hẻm nam xướng để ăn chơi.
Bình thường thì trí nhớ của gã chẳng được tốt thế đâu, song trùng hợp là dạo này gã vừa tìm được một món đồ chơi mới, đương trong thời điểm tình ý nồng nàn, chẳng muốn rời bỏ đối phương một giây một khắc nào.
Gã chẳng buồn quan tâm đến vẻ mặt cạn lời của bọn tiểu quỷ ở ngoài kiệu, cứ tỉnh bơ dẹp việc đi tìm Mi Lang qua một bên để đến chơi bời với Trúc Tử tướng công mà mình mới sủng ái. Đúng lúc ấy, đám tiểu quỷ khiêng kiệu đột nhiên chao đảo phanh gấp.
Kiệu dừng quá đột ngột khiến Tây Bắc thành chủ hốt hoảng, gã tức giận hét lớn “Tại sao lại dừng, có muốn ta chém đầu các ngươi không?”, đám tiểu quỷ im thin thít cả bọn, mãi hồi lâu sau mới có một tên bạo gan trả lời:
“……Thưa thành chủ, hình như có người té ngã phía trước kiệu của chúng ta…… Tiểu túy…… Tiểu túy có cần đi ra xem không ạ?”
Tình hình phát sinh đột ngột này đã gây khó dễ cho Tây Bắc thành chủ đang gấp gáp lên đường ăn chơi hưởng lạc, đang yên đang lành đi trên đường lớn lại tự dưng có một kẻ lạ hoắc té ngã ngay trước kiệu của mình, đừng nói là Túy Giới, ngay cả ở nhân gian thì cũng không ai dám tùy tiện đi ra đỡ.
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, vị Tây Bắc thành chủ ăn mặc xa hoa tục tằng này vẫn sai tiểu quỷ bên cạnh dẫn mình xuống để xem kẻ lạ mặt vừa va phải kiệu mình.
Lúc tới gần, gã trông thấy một người đàn ông xa lạ đứng trong bóng đêm tăm tối, vóc người y gầy gò, phong thái yêu dị, mái tóc dài được vén lên, ở đuôi mày có hình xăm hoa tươi. Người đàn ông nọ đang khom lưng cố nhặt chiếc dù đánh rơi dưới đất, mà dường như nhận thấy Tây Bắc thành chủ cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm, y cũng điềm nhiên ngẩng đầu, nhìn lại gã ta.
Chỉ bằng một cái nhìn ấy thôi, hai con mắt của Tây Bắc thành chủ đã không tài nào dời ra nổi nữa.
Bởi vì gã thực sự không thể tin được rằng trên đời này lại có một người đàn ông hợp mắt mình đến như vậy, gã cầm lòng không đặng trợn tròn mắt ra để mà quan sát người đàn ông xa lạ này thật cẩn thận, dù có ngắm thế nào cũng thấy không đủ.
Tại vì cái gương chết tiệt không đáng tin cậy nào đó, Tần Túy Quân đành phải tự thân xuất mã. Dường như cũng nhận ra thái độ của Tây Bắc thành chủ đối với mình bỗng dưng quay ngoắt thay đổi, y liền nở nụ cười thần kinh, khẽ nheo đôi mắt màu xám, tuy biết tỏng nhưng vẫn cố ý hỏi cái thằng cha Tây Bắc thành chủ đang thèm thuồng thiếu điều rớt cả dãi kia:
“Ngài thành chủ, sao ngài cứ nhìn chằm chằm ta vậy?”
“Ngươi, ngươi biết ta là ai sao?”
“……Ngài đâu phải hạng vô danh tiểu tốt, trong Tây Bắc thành rộng lớn này nào có ai không biết ngài chứ?”
“Khụ, ngươi có con mắt tinh tường đấy…… Ngươi tên…… tên là gì? Từ đâu tới đây?”
“Tiểu nhân xuất thân cùng khổ, trước kia được mọi người ở quê gọi là Xà Lang, kiếm sống bằng nghề bán ô trong thành. Ta còn có một đứa em gái nữa, nhưng mấy ngày trước nó đã bị một con rắn bắt đi lúc nửa đêm, Xà Lang chẳng biết làm sao, chỉ có thể che ô ra ngoài tìm em gái giữa đêm hôm khuya hoắt…… Ai ngờ lại khiến thành chủ giật mình…… Quả là hiểu lầm……”
Lời nói dối này vô hình trung đã thỏa mãn sĩ diện đàn ông của Tây Bắc thành chủ, gã càng thêm ưng cái vị Xà Lang bỗng từ đầu xuất hiện này, càng ngắm nghía lại càng cảm thấy người này cực kỳ hợp khẩu vị của mình. So sánh với y, ngay cả Trúc Tử tướng công mà gã vừa si mê mấy hôm nay cũng không còn gì hấp dẫn nữa.
Sống đến lớn bằng này, Tây Bắc thành chủ nào đâu bị người ta từ chối bao giờ. Gã không tiếp tục giả vờ giả vịt với y nữa, vừa chà xát mồ hôi trên tay vừa nhìn đăm đăm vào Tần Giao, cất giọng đứt quãng:
“Vậy, vậy sao…… Xà Lang à, em gái ngươi bị mất tích ư? Cô ấy mất tích vào lúc nào? Chi bằng để ta giúp ngươi tìm nhé? Vả lại, chiếc…… chiếc kiệu của ta còn đụng phải ngươi, ngươi có cần…… có cần bồi thường gì không? Hay là theo ta trở về…… Ta sẽ sai người khám chữa cẩn thận cho ngươi…… Hoặc để ta…… tự mình khám cho ngươi nhé……”
Lúc nói lời này, cả khuôn mặt của Tây Bắc thành chủ – hay phải nói là dê xồm tái thế – đã vặn vẹo co quắp phát khiếp lên được, cái bản mặt hạ lưu háo sắc kia còn bắt đầu túa mồ hôi nhễ nhại, quả thực chỉ thiếu điều nhào lên ôm ghì lấy eo Tần Giao mà xoa mà bóp mấy cái cho đã nghiền.
Mà Tần Giao thấy thế thì cũng chẳng hề có phản ứng chán ghét, chỉ hờ hững liếc cỗ xe ngựa đang lánh ở một bên, khẽ rung chiếc ô ướt nhẹp trên tay cho nước trôi bớt đi. Đoạn, y vừa nhìn sang một phía tỏ ý ám chỉ, vừa nhoẻn miệng cười đáp:
”Xà Lang xin nhận tấm lòng của thành chủ, nhưng nhà ta ở ngay gần đây thôi, hay là ngài cùng ta vào nhà ngồi một lát nhé, để tiện cho ta kể rõ chuyện của em gái cho ngài nghe?”
“Ờm…… Cái này thì……”
Một người xa lạ tự dưng đưa ra lời mời như vậy, ngay cả lũ tiểu quỷ ở bên cạnh cũng tỏ vẻ chần chừ hoài nghi, khốn nỗi Tây Bắc thành chủ thì đã bị người trước mắt mê hoặc đến độ đâu còn biết trời trăng gì nữa. Gã vừa nở nụ cười dâm đãng vừa xoa xoa tay, toan gật đầu đồng ý ngay tắp lự.
Trước khi cất bước đi theo, gã nhớ dạo này trong thành chẳng được thái bình, rồi lại nghĩ mình tốt xấu gì cũng là một thỉ túy, sở hữu sức mạnh to lớn cùng với thần lực trời sinh, ở thời thượng cổ chính là sinh linh rất ghê gớm, ngoại trừ Long tộc ra thì đâu còn ai làm gì được mình nữa.
Tần Giao dường như cũng nhận ra thái độ do dự của Tây Bắc thành chủ, y dửng dưng nhếch môi, cười có vẻ cũng chẳng mấy để tâm:
“Xem ra thành chủ không sẵn lòng, Xà Lang quả thực đã mạo muội, chẳng là trong nhà có chút rượu ngon nên muốn mời thành chủ nếm thử, mà bây giờ có vẻ không có cơ hội rồi……”
Tần Giao vốn cũng chẳng có kiên nhẫn để mà ở đây dây dưa với gã, nói xong câu này, y quay người bỏ đi luôn chẳng hề lưu luyến. Tây Bắc thành chủ thộn mặt nhìn y đi xa, mãi đến khi y sắp biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, gã mới cất tiếng gọi thất thanh.
Tần Giao chậm rãi dừng bước, ung dung nhìn Tây Bắc thành chủ đuổi theo phía sau mình. Thái độ quyến rũ lộ liễu này khiến Tây Bắc thành chủ luống cuống, mà nhìn vào gương mặt tái nhợt, u ám song lại toát lên nét đẹp dị dạng kia, gã lại đon đả cười hì hì, vẫy tay xua hết đám tiểu quỷ đi rồi hớn hở tiến vào con hẻm tối tăm phía trước.
“Nhà của ngươi ở phía trước sao? Hay là để một mình ta vào cùng ngươi nhé? Chúng ta uống chút rượu…… rồi lại nói về chuyện của em gái ngươi được không?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần thành chủ chịu giúp ta…… thì Xà Lang thế nào cũng được.”
Tây Bắc thành chủ đã bước một chân vào quỷ môn quan nhưng vẫn ngu ngơ đi theo Tần Giao vào trong hẻm nhỏ, suốt dọc đường Tần Giao cứ đi thong thả ở đằng trước, còn Tây Bắc thành chủ thì lăm lăm theo sau, nước dãi chảy ròng ròng, hưng phấn đến độ đuôi sắp vểnh cả lên trời.
Trong lúc đi bọn họ cũng chuyện trò đôi câu, song đề tài đều khá là kinh dị. Cơ mà Tây Bắc thành chủ đang hứng chí nên chẳng mảy may phát hiện ra, lại còn vừa vỗ tay vừa cười ngu ngốc, chỉ thiếu điều nhảy cà tưng cà tưng nữa thôi.
“Bình thường ngươi thích làm gì hả Xà Lang?”
“Ngắm ếch, giết ếch, ăn ếch, còn thành chủ thì sao?”
“Ta…… cũng thích nữa, xem ra chúng ta có sở thích hợp nhau thật đấy ha ha…… Ngươi thích loại ếch nào nhất?”
“Ta thích nhất là con ếch nào đầu óc đần độn một chút, như thế mới dễ lừa, dụ dỗ nó đến nơi không người, sau đó cả phăng cái đầu ngu ngốc của con ếch kia đi. Lúc máu tươi bắn lên mặt, ta thấy cũng thú vị lắm……”
“Ôi, ta cũng giống ngươi ha ha…… Sở thích này lý thú thật đấy, tuyệt tuyệt tuyệt…… Vậy ngươi còn thích gì nữa không?”
“Ta còn thích đặt cho người khác những biệt danh vô cùng hay ho.”
“Ồ? Hay là ngươi cũng đặt cho ta một biệt danh đi?”
Đề tài quỷ quái như thế mà hai người tán gẫu suốt dọc đường chẳng ngơi miệng, cũng có mấy lần Tây Bắc thành chủ muốn táy máy tay chân nhưng đều bị Tần Giao né được dễ dàng, mãi đến khi hai kẻ ấp ủ mưu đồ xấu xa này đã đi vào tận sâu tít tắp trong hẻm, Tần Giao mới hờ hững dừng bước.
Y quay lại liếc nhìn gã Tây Bắc thành chủ vẫn còn chưa biết tai vạ đã ập đến, đồng thời chặn kín ngõ cụt phía sau. Tần Giao khẽ nhếch môi, cười mà như không cười, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi chầm chậm thè ra, y cất giọng u ám:
“Suy nghĩ cả đoạn đường rồi mà chẳng tìm ra cái tên nào thích hợp…… Chi bằng từ nay về sau, ta sẽ gọi thành chủ là “ếch” nhé?”
……
Hôm ấy Tấn Hành bảo muốn lập tức lên đường, quả nhiên hắn không hề trì hoãn quá lâu.
Do sự quấy phá của ác long Tần Huyền, trận mưa xối xả dị thường ở nhân gian vẫn tiếp tục kéo dài. Ba người bao gồm hắn, Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang cùng lần theo dấu vết mà nhị trùng thân lưu lại dọc đường để hướng đến Túy Giới.
Khứu giác và thính giác nhạy bén của Thạch Tiểu Quang đã phát huy tác dụng rất lớn trong chặng đường này, ngay cả một tà túy giỏi ẩn náu như nhị trùng thân cũng bị cậu truy tra ra manh mối.
Tính cách Thạch Tiểu Quang vốn không phải kiểu cởi mở cho lắm, nhưng cùng bọn họ đi chuyến này, lần đầu tiên nhận ra mình còn giúp ích được nhiều như vậy, cậu cũng trở nên ngày càng tích cực lạc quan hơn dưới sự dạy bảo của lão lưu manh Liêu Phi Vân.
Hơn nữa ba người họ không phải lần đầu đến Túy Giới, cho nên dọc đường đi cũng không hay bị các tà túy khác phát hiện ra thân phận.
Cho dù có thì cũng bị Tấn Hành và Liêu Phi Vân hợp lực úp sọt giải quyết trong vòng ba chiêu, quá trình có thể nói là vô cùng thuận lợi, cuối cùng bọn họ lần theo manh mối đến bên ngoài Tây Bắc thành, một nơi khá xa xôi tại Túy Giới.
Chỉ là, so với nhân gian, cái nơi mang tên Tây Bắc thành này không được thái bình cho lắm, vì vừa mới vào thành, ba người họ đã lập tức nghe được hai chuyện lớn xảy ra trong thành dạo gần đây. Một là Tây Bắc thành chủ của nơi này bị hai tên lừa đảo bắt cóc, hiện vẫn chưa rõ tung tích; một việc khác là dạo này trong thành liên tục có nữ túy bị một con rắn lạ bắt đi.
Vì bọn họ vốn chẳng biết thằng cha Tây Bắc thành chủ nọ nên cái tin tức nóng hổi thứ nhất đều chẳng khiến Tấn Hành và Liêu Phi Vân thấy hứng thú.
Nhưng lời hình dung về con rắn kia thì lại không thể nói là không quen tai, dù sao mục đích của họ cũng là truy tìm nhị trùng thân và long cốt, hiện giờ xem ra manh mối rốt cuộc cũng tập hợp lại một chỗ rồi.
Lúc trước liên lạc với Tần Giao, Tấn Hành từng nghe y bảo là sắp cùng Kim Cánh Chi đến Tây Bắc, thực lòng hắn cũng không dám chắc bây giờ y có còn ở trong thành hay không. Sau một chốc suy tư, Tấn Hành bèn nhờ Thạch Tiểu Quang tìm kiếm giúp mình.
Kết quả cu cậu Thạch Tiểu Quang thật sự phát hiện ra được tung tích của Tần Giao và Kim Cánh Chi ở trong thành này, tuy nhiên khi bắt đầu mô tả vị trí hiện tại của hai người kia, biểu cảm và ngôn từ của cậu lại hơi quai quái:
“Túy Quân điện hạ và kính túy kia hình như…… đang ở một nơi rất tối tăm……”
“Rất tối tăm? Là ở dưới lòng đất à? Nhưng mới tháng bảy mà? Cái vị kia nhà cậu đã bắt đầu đào hố ngủ đông rồi cơ á?”
Liêu Phi Vân ngồi xổm dưới đất như con khỉ đột, nghệt mặt hỏi một câu như vậy, rõ ràng là nghe không hiểu Thạch Tiểu Quang đang nói cái gì. Tấn Hành nhíu mày nghe anh ta nói hưu nói vượn, song hiển nhiên hắn cũng thắc mắc giống Liêu Phi Vân. Mà thật ra Thạch Tiểu Quang cũng lơ mơ, cậu gãi tai, cau mày trả lời:
“Tôi…… Tôi cũng không rõ lắm đâu, lạ thật, Túy Quân điện hạ cứ ở trong đó suốt, kính túy kia cũng ở đó…… Cơ mà hình như còn có một thứ có ngoại hình rất giống lợn cứ luôn mồm kêu cứu mạng…… Cứu mạng?”
“……Lợn? Kêu cứu?”
Hai chữ mấu chốt này khiến Tấn Hành và Liêu Phi Vân cùng ngẩn ra, cả hai liếc nhìn nhau một thoáng, trong đầu cùng hồi tưởng lại một việc vừa mới bị bọn họ quên mất.
Sắc mặt Tấn Hành tức khắc trở nên quái lạ, hắn cau mày kéo một tà túy tình cờ đi ngang qua, hỏi nó về cái tin đồn vừa bị bọn họ ngó lơ. Con quỷ đĩa này đang xách một túi khoai tây mọc mầm chuẩn bị mang về nhà hầm canh thịt người, nó ngớ người một thoáng rồi ngạc nhiên hỏi ngược lại bọn họ:
“Ồ, các ngươi đến giờ vẫn chưa biết à? Sao mà cập nhật tin tức chậm thế? Bình thường không nói chuyện với bạn bè hàng xóm chung quanh hả? Buổi tối mấy hôm trước, Tây Bắc thành chủ đã bị hai tên lừa đảo biến thái bắt cóc đi mất rồi, mất tăm mất tích mấy ngày ngay chẳng có tin tức gì……”
“Lừa đảo? Biến thái?”
“Đúng vậy, chẳng ai biết thành chủ bị bắt đi đâu mất, chỉ nghe mấy tiểu quỷ đi theo thành chủ hôm ấy kể là, một tên trong bọn kẻ xấu là Xà Lang có vóc người dong dỏng, tóc dài, mặt mũi thần kinh đồng bóng, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì. Y tự dưng cầm ô đâm vào kiệu của thành chủ hệt như đứa điên, mà thành chủ của chúng ta thì thiện tâm quá nên mới tin tưởng y, còn đòi khám chữa cho y nữa. Thế mà tên biến thái đó nói vài câu chót lưỡi đầu môi đã lừa bắt thành chủ ngây thơ đáng thương của chúng ta đi mất, ngươi nói xem đây có phải thói đời suy đồi không? Có phải tâm thần mất trí không? Trị an bây giờ, haiz, thật chẳng an toàn gì cả, hy vọng có ai đó tốt bụng mau bắt tên côn đồ đáng ghét này lại, giải cứu cho thành chủ tội nghiệp của chúng ta……”
Tấn Hành: “……”
Liêu Phi Vân: “……”
Cơn gió lạnh buốt thổi lướt qua bên tai, tiếng chiêng đồng chói gắt văng vẳng vang lên bên ngoài phủ đệ, đám bạch bì tôn ở hai bên đường trợn trừng đôi mắt đỏ, vội vàng né ra tránh đường. Tiếp đó, một chiếc kiệu lớn phủ vải đỏ tứ phía liền được mấy tên tiểu quỷ khiêng nghênh ngang đi ra.
Ở Tây Bắc thành, ai có mắt cũng biết chiếc kiệu này thuộc về thành chủ, cho nên chẳng kẻ nào dám nhìn ngó lung tung, tất cả đều khép nép cúi đầu quỳ rạp dưới đất, chờ cho chiếc kiệu đi qua chỗ mình rồi mới dám ngẩng lên.
Song xuyên thấu qua tấm rèm che như ẩn như hiện kia, người bên ngoài vẫn thấy được loáng thoáng bóng dáng của kẻ đang ngồi bên trong. Đó là một tên mập ú diêm dúa mặc chiếc quần thụng đỏ chót y như ăn tiệc mừng, da mặt gã trắng ởn còn hơn cả màu tường, hai gò má thì lại thoa một lớn phấn nom vừa kỳ dị vừa lố lăng.
Dùng từ diêm dúa để mô tả ai đó thì có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng đó lại chính xác là ấn tượng đầu tiên mà vị nhân huynh thân phận hiển hách này mang đến cho người ta. Kết hợp với cái bộ dạng của gã, đi đứng loạng choạng, hai chân vô lực, phải nhờ tiểu quỷ trong phủ nâng lên kiệu, mỗi khi ra ngoài chỉ có thể ngồi trên kiệu đi loanh quanh hệt như một tên phế vật, người tinh tường chỉ nhìn là biết ngay đây chắc chắn là một kẻ ngu si đần đồn, hư nhược đoản mệnh.
Cái gã trông mà phát ớn này đương nhiên không phải ai khác mà chính là Tây Bắc thành chủ mê đắm nam sắc, tiếng xấu vang xa, người ngoài đa phần không biết rõ lai lịch cụ thể của gã, chỉ biết gã có lẽ là một thỉ túy mang hình hài con người.
Là chủ của Tây Bắc thành, một trong tám tòa thành của Túy Giới, gã ta bình thường chẳng chịu làm việc đàng hoàng, tác phong cũng chẳng hề đứng đắn nghiêm chỉnh. Người ta còn kháo nhau rằng gã suốt ngày lui tới hẻm nam xướng để ăn chơi phè phỡn với đám nam yêu tinh yêu dấu, làm dấy lên biết bao nhiêu lời xì xào bàn tán.
Mà đối với sự kiện Tây Bắc thành dạo gần đây thường xuyên có nữ túy mất tích, gã Tây Bắc thành chủ với cái mặt bôi trét phấn son bóng nhẫy như mỡ heo này có vẻ không hề giống như bên ngoài đồn thổi, rằng là gã ta hoàn toàn chẳng hề hay biết gì hết. Chẳng qua, khi nhắc đến việc này với tên tiểu quỷ đi bên cạnh kiệu, gã dường như hết sức kiêng kỵ.
“Thành chủ, mấy ngày nay Mi Lang liên tục bắt cóc biết bao nhiêu là thiếu nữ trong Tây Bắc thành…… Nếu chúng ta cứ giúp hắn giấu diếm nữa thì thể nào chủ thành cũng phát giác…… Tên Túy Quân điện hạ kia chuyên ỷ thế hiếp người, chẳng phải hạng hiền lành gì, ngộ nhỡ việc chúng ta cấu kết với Mi Lang mà bại lộ……”
“Bại, bại lộ? Bại lộ thì sao chứ? Y chẳng qua chỉ là một tên Túy Quân cáo mượn oai hùm, bản thành chủ mà lại sợ chắc, cùng lắm thì chúng ta trở mặt với bọn người của chủ thành luôn, có gì mà phải sợ……”
Ngoài miệng thì nói không thèm sợ bọn người ở chủ thành, ấy thế nhưng mặt Tây Bắc thành chủ vẫn túa mồ hôi hột. Thấy lá gan của thành chủ nhà mình bé hơn cả mũi kim, bản chất còn là một kẻ ngu si không đầu óc, tên tiểu quỷ này chỉ đành gật đầu phụ họa:
“Vâng vâng vâng, ngài nói đúng lắm, chúng ta việc gì phải sợ y chứ, chỉ là một tên Túy Quân bù nhìn vô dụng, không có bản lĩnh mà thôi. Ngài cứ yên tâm, thời gian này tên Túy Quân kia không hề sai người đến gây rắc rối cho chúng ta, chắc là những thứ mà chúng ta đưa đến túy điện lúc trước đã có tác dụng rồi, quả nhiên cứ phải xử lý từ từ mới được…… Tuy nhiên…… Tuy nhiên theo tiểu túy thấy, cũng không thể để Mi Lang gài chúng ta mãi thế được, cũng đến lúc chúng ta đòi hỏi thù lao rồi…… Chờ chúng ta lấy được thù lao, ngài muốn mỹ nam thế nào mà chẳng có……”
Lời nói của tiểu quỷ khiến Tây Bắc thành chủ ngồi trên kiệu phải suy tư, dù sao gã sống đến bằng này tuổi, kỳ thật cũng chỉ có một ham muốn mà thôi, sở hữu tất thảy tài phú của Tây Bắc thành này và hưởng thụ tửu sắc nam hoan chính là giấc mộng cả đời của gã.
Ngẫm lại cũng thấy tiểu quỷ nói đúng, nếu không nhanh chóng phủi sạch quan hệ thì kiểu gì cũng phiền to, nhỡ mà chủ thành biết được hành vi của gã thì cái tên Túy Quân nham hiểm xảo trá kia sẽ bắt gã chịu trách nhiệm, thậm chí còn khiến gã chết không chỗ chôn thây.
Suy đi tính lại, Tây Bắc thành chủ vẫn thấy không quá an tâm, bèn phất tay bảo bọn thuộc hạ đổi hướng kiệu, chuẩn bị đi tới một nơi khác mà chỉ gã mới biết để tìm tên Mi Lang đáng ghét kia bàn bạc cho kỹ càng.
Nhưng kiệu còn chưa tiến được mấy bước thì Tây Bắc thành chủ lại đổi ý, bởi vì gã bất chợt nhớ ra hôm nay là ngày chẵn, là ngày cố định mà gã sẽ tới hẻm nam xướng để ăn chơi.
Bình thường thì trí nhớ của gã chẳng được tốt thế đâu, song trùng hợp là dạo này gã vừa tìm được một món đồ chơi mới, đương trong thời điểm tình ý nồng nàn, chẳng muốn rời bỏ đối phương một giây một khắc nào.
Gã chẳng buồn quan tâm đến vẻ mặt cạn lời của bọn tiểu quỷ ở ngoài kiệu, cứ tỉnh bơ dẹp việc đi tìm Mi Lang qua một bên để đến chơi bời với Trúc Tử tướng công mà mình mới sủng ái. Đúng lúc ấy, đám tiểu quỷ khiêng kiệu đột nhiên chao đảo phanh gấp.
Kiệu dừng quá đột ngột khiến Tây Bắc thành chủ hốt hoảng, gã tức giận hét lớn “Tại sao lại dừng, có muốn ta chém đầu các ngươi không?”, đám tiểu quỷ im thin thít cả bọn, mãi hồi lâu sau mới có một tên bạo gan trả lời:
“……Thưa thành chủ, hình như có người té ngã phía trước kiệu của chúng ta…… Tiểu túy…… Tiểu túy có cần đi ra xem không ạ?”
Tình hình phát sinh đột ngột này đã gây khó dễ cho Tây Bắc thành chủ đang gấp gáp lên đường ăn chơi hưởng lạc, đang yên đang lành đi trên đường lớn lại tự dưng có một kẻ lạ hoắc té ngã ngay trước kiệu của mình, đừng nói là Túy Giới, ngay cả ở nhân gian thì cũng không ai dám tùy tiện đi ra đỡ.
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, vị Tây Bắc thành chủ ăn mặc xa hoa tục tằng này vẫn sai tiểu quỷ bên cạnh dẫn mình xuống để xem kẻ lạ mặt vừa va phải kiệu mình.
Lúc tới gần, gã trông thấy một người đàn ông xa lạ đứng trong bóng đêm tăm tối, vóc người y gầy gò, phong thái yêu dị, mái tóc dài được vén lên, ở đuôi mày có hình xăm hoa tươi. Người đàn ông nọ đang khom lưng cố nhặt chiếc dù đánh rơi dưới đất, mà dường như nhận thấy Tây Bắc thành chủ cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm, y cũng điềm nhiên ngẩng đầu, nhìn lại gã ta.
Chỉ bằng một cái nhìn ấy thôi, hai con mắt của Tây Bắc thành chủ đã không tài nào dời ra nổi nữa.
Bởi vì gã thực sự không thể tin được rằng trên đời này lại có một người đàn ông hợp mắt mình đến như vậy, gã cầm lòng không đặng trợn tròn mắt ra để mà quan sát người đàn ông xa lạ này thật cẩn thận, dù có ngắm thế nào cũng thấy không đủ.
Tại vì cái gương chết tiệt không đáng tin cậy nào đó, Tần Túy Quân đành phải tự thân xuất mã. Dường như cũng nhận ra thái độ của Tây Bắc thành chủ đối với mình bỗng dưng quay ngoắt thay đổi, y liền nở nụ cười thần kinh, khẽ nheo đôi mắt màu xám, tuy biết tỏng nhưng vẫn cố ý hỏi cái thằng cha Tây Bắc thành chủ đang thèm thuồng thiếu điều rớt cả dãi kia:
“Ngài thành chủ, sao ngài cứ nhìn chằm chằm ta vậy?”
“Ngươi, ngươi biết ta là ai sao?”
“……Ngài đâu phải hạng vô danh tiểu tốt, trong Tây Bắc thành rộng lớn này nào có ai không biết ngài chứ?”
“Khụ, ngươi có con mắt tinh tường đấy…… Ngươi tên…… tên là gì? Từ đâu tới đây?”
“Tiểu nhân xuất thân cùng khổ, trước kia được mọi người ở quê gọi là Xà Lang, kiếm sống bằng nghề bán ô trong thành. Ta còn có một đứa em gái nữa, nhưng mấy ngày trước nó đã bị một con rắn bắt đi lúc nửa đêm, Xà Lang chẳng biết làm sao, chỉ có thể che ô ra ngoài tìm em gái giữa đêm hôm khuya hoắt…… Ai ngờ lại khiến thành chủ giật mình…… Quả là hiểu lầm……”
Lời nói dối này vô hình trung đã thỏa mãn sĩ diện đàn ông của Tây Bắc thành chủ, gã càng thêm ưng cái vị Xà Lang bỗng từ đầu xuất hiện này, càng ngắm nghía lại càng cảm thấy người này cực kỳ hợp khẩu vị của mình. So sánh với y, ngay cả Trúc Tử tướng công mà gã vừa si mê mấy hôm nay cũng không còn gì hấp dẫn nữa.
Sống đến lớn bằng này, Tây Bắc thành chủ nào đâu bị người ta từ chối bao giờ. Gã không tiếp tục giả vờ giả vịt với y nữa, vừa chà xát mồ hôi trên tay vừa nhìn đăm đăm vào Tần Giao, cất giọng đứt quãng:
“Vậy, vậy sao…… Xà Lang à, em gái ngươi bị mất tích ư? Cô ấy mất tích vào lúc nào? Chi bằng để ta giúp ngươi tìm nhé? Vả lại, chiếc…… chiếc kiệu của ta còn đụng phải ngươi, ngươi có cần…… có cần bồi thường gì không? Hay là theo ta trở về…… Ta sẽ sai người khám chữa cẩn thận cho ngươi…… Hoặc để ta…… tự mình khám cho ngươi nhé……”
Lúc nói lời này, cả khuôn mặt của Tây Bắc thành chủ – hay phải nói là dê xồm tái thế – đã vặn vẹo co quắp phát khiếp lên được, cái bản mặt hạ lưu háo sắc kia còn bắt đầu túa mồ hôi nhễ nhại, quả thực chỉ thiếu điều nhào lên ôm ghì lấy eo Tần Giao mà xoa mà bóp mấy cái cho đã nghiền.
Mà Tần Giao thấy thế thì cũng chẳng hề có phản ứng chán ghét, chỉ hờ hững liếc cỗ xe ngựa đang lánh ở một bên, khẽ rung chiếc ô ướt nhẹp trên tay cho nước trôi bớt đi. Đoạn, y vừa nhìn sang một phía tỏ ý ám chỉ, vừa nhoẻn miệng cười đáp:
”Xà Lang xin nhận tấm lòng của thành chủ, nhưng nhà ta ở ngay gần đây thôi, hay là ngài cùng ta vào nhà ngồi một lát nhé, để tiện cho ta kể rõ chuyện của em gái cho ngài nghe?”
“Ờm…… Cái này thì……”
Một người xa lạ tự dưng đưa ra lời mời như vậy, ngay cả lũ tiểu quỷ ở bên cạnh cũng tỏ vẻ chần chừ hoài nghi, khốn nỗi Tây Bắc thành chủ thì đã bị người trước mắt mê hoặc đến độ đâu còn biết trời trăng gì nữa. Gã vừa nở nụ cười dâm đãng vừa xoa xoa tay, toan gật đầu đồng ý ngay tắp lự.
Trước khi cất bước đi theo, gã nhớ dạo này trong thành chẳng được thái bình, rồi lại nghĩ mình tốt xấu gì cũng là một thỉ túy, sở hữu sức mạnh to lớn cùng với thần lực trời sinh, ở thời thượng cổ chính là sinh linh rất ghê gớm, ngoại trừ Long tộc ra thì đâu còn ai làm gì được mình nữa.
Tần Giao dường như cũng nhận ra thái độ do dự của Tây Bắc thành chủ, y dửng dưng nhếch môi, cười có vẻ cũng chẳng mấy để tâm:
“Xem ra thành chủ không sẵn lòng, Xà Lang quả thực đã mạo muội, chẳng là trong nhà có chút rượu ngon nên muốn mời thành chủ nếm thử, mà bây giờ có vẻ không có cơ hội rồi……”
Tần Giao vốn cũng chẳng có kiên nhẫn để mà ở đây dây dưa với gã, nói xong câu này, y quay người bỏ đi luôn chẳng hề lưu luyến. Tây Bắc thành chủ thộn mặt nhìn y đi xa, mãi đến khi y sắp biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, gã mới cất tiếng gọi thất thanh.
Tần Giao chậm rãi dừng bước, ung dung nhìn Tây Bắc thành chủ đuổi theo phía sau mình. Thái độ quyến rũ lộ liễu này khiến Tây Bắc thành chủ luống cuống, mà nhìn vào gương mặt tái nhợt, u ám song lại toát lên nét đẹp dị dạng kia, gã lại đon đả cười hì hì, vẫy tay xua hết đám tiểu quỷ đi rồi hớn hở tiến vào con hẻm tối tăm phía trước.
“Nhà của ngươi ở phía trước sao? Hay là để một mình ta vào cùng ngươi nhé? Chúng ta uống chút rượu…… rồi lại nói về chuyện của em gái ngươi được không?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần thành chủ chịu giúp ta…… thì Xà Lang thế nào cũng được.”
Tây Bắc thành chủ đã bước một chân vào quỷ môn quan nhưng vẫn ngu ngơ đi theo Tần Giao vào trong hẻm nhỏ, suốt dọc đường Tần Giao cứ đi thong thả ở đằng trước, còn Tây Bắc thành chủ thì lăm lăm theo sau, nước dãi chảy ròng ròng, hưng phấn đến độ đuôi sắp vểnh cả lên trời.
Trong lúc đi bọn họ cũng chuyện trò đôi câu, song đề tài đều khá là kinh dị. Cơ mà Tây Bắc thành chủ đang hứng chí nên chẳng mảy may phát hiện ra, lại còn vừa vỗ tay vừa cười ngu ngốc, chỉ thiếu điều nhảy cà tưng cà tưng nữa thôi.
“Bình thường ngươi thích làm gì hả Xà Lang?”
“Ngắm ếch, giết ếch, ăn ếch, còn thành chủ thì sao?”
“Ta…… cũng thích nữa, xem ra chúng ta có sở thích hợp nhau thật đấy ha ha…… Ngươi thích loại ếch nào nhất?”
“Ta thích nhất là con ếch nào đầu óc đần độn một chút, như thế mới dễ lừa, dụ dỗ nó đến nơi không người, sau đó cả phăng cái đầu ngu ngốc của con ếch kia đi. Lúc máu tươi bắn lên mặt, ta thấy cũng thú vị lắm……”
“Ôi, ta cũng giống ngươi ha ha…… Sở thích này lý thú thật đấy, tuyệt tuyệt tuyệt…… Vậy ngươi còn thích gì nữa không?”
“Ta còn thích đặt cho người khác những biệt danh vô cùng hay ho.”
“Ồ? Hay là ngươi cũng đặt cho ta một biệt danh đi?”
Đề tài quỷ quái như thế mà hai người tán gẫu suốt dọc đường chẳng ngơi miệng, cũng có mấy lần Tây Bắc thành chủ muốn táy máy tay chân nhưng đều bị Tần Giao né được dễ dàng, mãi đến khi hai kẻ ấp ủ mưu đồ xấu xa này đã đi vào tận sâu tít tắp trong hẻm, Tần Giao mới hờ hững dừng bước.
Y quay lại liếc nhìn gã Tây Bắc thành chủ vẫn còn chưa biết tai vạ đã ập đến, đồng thời chặn kín ngõ cụt phía sau. Tần Giao khẽ nhếch môi, cười mà như không cười, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi chầm chậm thè ra, y cất giọng u ám:
“Suy nghĩ cả đoạn đường rồi mà chẳng tìm ra cái tên nào thích hợp…… Chi bằng từ nay về sau, ta sẽ gọi thành chủ là “ếch” nhé?”
……
Hôm ấy Tấn Hành bảo muốn lập tức lên đường, quả nhiên hắn không hề trì hoãn quá lâu.
Do sự quấy phá của ác long Tần Huyền, trận mưa xối xả dị thường ở nhân gian vẫn tiếp tục kéo dài. Ba người bao gồm hắn, Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang cùng lần theo dấu vết mà nhị trùng thân lưu lại dọc đường để hướng đến Túy Giới.
Khứu giác và thính giác nhạy bén của Thạch Tiểu Quang đã phát huy tác dụng rất lớn trong chặng đường này, ngay cả một tà túy giỏi ẩn náu như nhị trùng thân cũng bị cậu truy tra ra manh mối.
Tính cách Thạch Tiểu Quang vốn không phải kiểu cởi mở cho lắm, nhưng cùng bọn họ đi chuyến này, lần đầu tiên nhận ra mình còn giúp ích được nhiều như vậy, cậu cũng trở nên ngày càng tích cực lạc quan hơn dưới sự dạy bảo của lão lưu manh Liêu Phi Vân.
Hơn nữa ba người họ không phải lần đầu đến Túy Giới, cho nên dọc đường đi cũng không hay bị các tà túy khác phát hiện ra thân phận.
Cho dù có thì cũng bị Tấn Hành và Liêu Phi Vân hợp lực úp sọt giải quyết trong vòng ba chiêu, quá trình có thể nói là vô cùng thuận lợi, cuối cùng bọn họ lần theo manh mối đến bên ngoài Tây Bắc thành, một nơi khá xa xôi tại Túy Giới.
Chỉ là, so với nhân gian, cái nơi mang tên Tây Bắc thành này không được thái bình cho lắm, vì vừa mới vào thành, ba người họ đã lập tức nghe được hai chuyện lớn xảy ra trong thành dạo gần đây. Một là Tây Bắc thành chủ của nơi này bị hai tên lừa đảo bắt cóc, hiện vẫn chưa rõ tung tích; một việc khác là dạo này trong thành liên tục có nữ túy bị một con rắn lạ bắt đi.
Vì bọn họ vốn chẳng biết thằng cha Tây Bắc thành chủ nọ nên cái tin tức nóng hổi thứ nhất đều chẳng khiến Tấn Hành và Liêu Phi Vân thấy hứng thú.
Nhưng lời hình dung về con rắn kia thì lại không thể nói là không quen tai, dù sao mục đích của họ cũng là truy tìm nhị trùng thân và long cốt, hiện giờ xem ra manh mối rốt cuộc cũng tập hợp lại một chỗ rồi.
Lúc trước liên lạc với Tần Giao, Tấn Hành từng nghe y bảo là sắp cùng Kim Cánh Chi đến Tây Bắc, thực lòng hắn cũng không dám chắc bây giờ y có còn ở trong thành hay không. Sau một chốc suy tư, Tấn Hành bèn nhờ Thạch Tiểu Quang tìm kiếm giúp mình.
Kết quả cu cậu Thạch Tiểu Quang thật sự phát hiện ra được tung tích của Tần Giao và Kim Cánh Chi ở trong thành này, tuy nhiên khi bắt đầu mô tả vị trí hiện tại của hai người kia, biểu cảm và ngôn từ của cậu lại hơi quai quái:
“Túy Quân điện hạ và kính túy kia hình như…… đang ở một nơi rất tối tăm……”
“Rất tối tăm? Là ở dưới lòng đất à? Nhưng mới tháng bảy mà? Cái vị kia nhà cậu đã bắt đầu đào hố ngủ đông rồi cơ á?”
Liêu Phi Vân ngồi xổm dưới đất như con khỉ đột, nghệt mặt hỏi một câu như vậy, rõ ràng là nghe không hiểu Thạch Tiểu Quang đang nói cái gì. Tấn Hành nhíu mày nghe anh ta nói hưu nói vượn, song hiển nhiên hắn cũng thắc mắc giống Liêu Phi Vân. Mà thật ra Thạch Tiểu Quang cũng lơ mơ, cậu gãi tai, cau mày trả lời:
“Tôi…… Tôi cũng không rõ lắm đâu, lạ thật, Túy Quân điện hạ cứ ở trong đó suốt, kính túy kia cũng ở đó…… Cơ mà hình như còn có một thứ có ngoại hình rất giống lợn cứ luôn mồm kêu cứu mạng…… Cứu mạng?”
“……Lợn? Kêu cứu?”
Hai chữ mấu chốt này khiến Tấn Hành và Liêu Phi Vân cùng ngẩn ra, cả hai liếc nhìn nhau một thoáng, trong đầu cùng hồi tưởng lại một việc vừa mới bị bọn họ quên mất.
Sắc mặt Tấn Hành tức khắc trở nên quái lạ, hắn cau mày kéo một tà túy tình cờ đi ngang qua, hỏi nó về cái tin đồn vừa bị bọn họ ngó lơ. Con quỷ đĩa này đang xách một túi khoai tây mọc mầm chuẩn bị mang về nhà hầm canh thịt người, nó ngớ người một thoáng rồi ngạc nhiên hỏi ngược lại bọn họ:
“Ồ, các ngươi đến giờ vẫn chưa biết à? Sao mà cập nhật tin tức chậm thế? Bình thường không nói chuyện với bạn bè hàng xóm chung quanh hả? Buổi tối mấy hôm trước, Tây Bắc thành chủ đã bị hai tên lừa đảo biến thái bắt cóc đi mất rồi, mất tăm mất tích mấy ngày ngay chẳng có tin tức gì……”
“Lừa đảo? Biến thái?”
“Đúng vậy, chẳng ai biết thành chủ bị bắt đi đâu mất, chỉ nghe mấy tiểu quỷ đi theo thành chủ hôm ấy kể là, một tên trong bọn kẻ xấu là Xà Lang có vóc người dong dỏng, tóc dài, mặt mũi thần kinh đồng bóng, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì. Y tự dưng cầm ô đâm vào kiệu của thành chủ hệt như đứa điên, mà thành chủ của chúng ta thì thiện tâm quá nên mới tin tưởng y, còn đòi khám chữa cho y nữa. Thế mà tên biến thái đó nói vài câu chót lưỡi đầu môi đã lừa bắt thành chủ ngây thơ đáng thương của chúng ta đi mất, ngươi nói xem đây có phải thói đời suy đồi không? Có phải tâm thần mất trí không? Trị an bây giờ, haiz, thật chẳng an toàn gì cả, hy vọng có ai đó tốt bụng mau bắt tên côn đồ đáng ghét này lại, giải cứu cho thành chủ tội nghiệp của chúng ta……”
Tấn Hành: “……”
Liêu Phi Vân: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất