Chương 112: Doanh – 12
Người lái đò trên sông người chết rất ít khi xuất hiện ở trước mắt người khác, so sánh với các quỷ sai hầu như đều có tên họ thuở còn làm người cùng với quá khứ chân thực, cuộc đời của người lái đò cao tuổi một mình quẩn quanh con đường luân hồi lại có vẻ thần bí quỷ dị hơn nhiều.
Có người nói trước đây nó là đàn ông, cũng có người lại bảo là phụ nữ, song đa số mọi người vẫn lựa chọn dùng hình ảnh một quỷ hồn già khoác áo tơi để hình dung nó. Phàm là quỷ hồn từng ngồi trên đò của nó, đều chỉ thấy vỏn vẹn hai gò má hom hem nhăn nheo như cụ già cùng với đôi chân xám xịt lộ ra bên ngoài lớp áo tơi.
Mà những người càng hiểu nhiều về nó thì sẽ không dễ dàng nhìn vào mặt nó, bởi bất cứ ai biết rõ chân tướng đều hiểu rằng, sở dĩ người lái đò được gọi là người lái đò, chính là vì toàn bộ âm ty này chỉ có đò của nó mới đi được về được trên sông người chết. Nó là một sự tồn tại độc lập với âm ty, mang địa vị đặc biệt khó giải thích, ngay cả vài quỷ sai lợi hại cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Tiếc rằng trên đời này có một số việc vẫn tồn tại ngoại lệ, giờ khắc này, chẳng hạn như lúc này người lái đò đang ngồi uống rượu nếp nhàn nhã trong khoang đò đen thùi, biểu cảm trên gương mặt tỏ vẻ khó mà tin nổi.
Một người đàn ông tóc với mái tóc dài và gương mặt u ám nhanh chóng bước vào trong khoang đò của nó, mang theo một thứ đen sì kỳ quái ngồi xuống, nói với nó bằng giọng điệu vô cùng ngang ngược, “Giờ có rảnh không, chở ta một chuyến đến long cung dưới đáy sông đi.”
Người lái đò già cỗi cố nén giận, nhíu hàng lông màu xám trắng, há miệng nói mấy câu quỷ ngôn quỷ ngữ mà người khác nghe không hiểu, hệt như một cụ già cáu kỉnh.
“A! A a!! A a a!!!”
“……Ặc, giao long, nó…… nó đang nói gì vậy? Có phải nó không bằng lòng đưa chúng ta đi tìm Tấn Hành không?”
Chắc cũng nhận ra người lái đò giận thật nên “Phân” trốn phía sau Tần Giao bèn nhỏ giọng lẩm bẩm với y, từ lúc lên đò đến giờ vẻ mặt Tần Giao luôn rất khó coi, y nghe vậy thì bèn cúi xuống nhìn người lái đò thần bí kia, buông lời lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức nổi cơn thịnh nộ:
“……Bớt giả điên giả dại đi, giờ ta đang có việc gấp, không hơi đâu phí lời với ngươi, nếu mà lề mề chậm trễ thì cẩn thận ta lấy cái mạng của ngươi.”
“……”
Người lái đò già nua vốn đang giả điên giả khùng, nhưng cảm giác được sự sốt ruột của Tần Giao, nó liền trợn mắt rồi lầm bầm đứng dậy thật, ném bình rượu nếp của mình cho Tần Giao rồi bắt đầu chèo đò cho họ. Tuy nhiên đi được nửa chừng, người lái đò lơ lửng quỷ dị này bỗng nhiên ngừng lại, vặn cổ khua tay múa chân nói:
“A —— A —— “
“……Là chuyện khi nào?”
“A a —— A —— “
“Ừm, ta biết rồi, ngươi cứ đưa bọn ta xuống đáy sông người chết trước đi, xin làm phiền.”
Nhìn sắc mặt khó coi của Tần Giao thì rõ ràng là y nghe hiểu được ý tứ của người lái đò, “Phân” thì chẳng hiểu mô tê gì, rồi nó liền thấy Tần Giao nhìn chằm chằm vò rượu nếp dưới sàn, cất giọng u ám:
“Hình như Mi Lang lấy mất sổ luân hồi của âm ty rồi.”
“Cái gì?! Hắn ta muốn làm gì…… Chẳng phải sổ luân hồi là thứ để tra xem ai sẽ chết vào lúc nào ư……”
“Không biết, người lái đò vừa nói với ta như vậy, có vẻ trước đó bên trên Tây Bắc thành đã xảy ra vấn đề rồi, “Thuấn” – một đồng loại khác của ngươi, cũng đã gây ra động tĩnh không mấy hay ho……”
“Không phải chứ…… Chuyện này…… Thiên hạ sắp đại loạn thật rồi…… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy chứ…… Còn chưa tìm được Tấn Hành nữa…… Ầy…… Đây đây đây……”
“Phân” tuyệt vọng cảm thán, lần này đầu óc nó triệt để không đủ dùng nữa rồi, mà thấy y chỉ nói dăm ba câu đã khiến người lái đò cáu kỉnh này chịu làm lao động miễn phí cho bọn họ, nó cũng lấy làm hiếu kỳ. “Phân” liếc nhìn ác giao thần thông quảng đại, thấy sắc mặt y trắng bệch đi vì lời mình vừa nói, nó bèn lúng túng an ủi:
“Ờm…… Thật ra…… Thật ra mấy câu ta vừa nói cũng chỉ là một suy đoán vớ vẩn thôi…… Ngươi đừng căng thẳng quá…… Chúng ta cứ tìm Tấn Hành trước đã, sau đó xác nhận chi tiết vài việc với hắn thì tốt hơn…… Ngộ nhỡ ta đoán sai thì sao…… Đúng không? Chuyện như vậy…… Chuyện như vậy…… Cũng khó mà nói lắm……”
“Phân” cười ha hả, cố làm ra vẻ không để ý, nhưng dù gì nó cũng là một vị thần thời gian cổ xưa, không đến mức ngay cả chuyện như vậy cũng phán đoán sai lầm vô căn cứ được. Tần Giao lặng lẽ cúi đầu, một lúc sau mới nắn nắn ngón tay lạnh băng của mình, bảo:
“Về chuyện liên quan đến chị gái của Tấn Hành, chưa chắc ngươi đã đoán sai.”
“Tức……Tức là sao?”
“Lão Túy Chủ quả thực từng sở hữu một bảo vật không muốn cho ai biết, chuyện “Niên” cần một cặp anh em mới tồn tại được cũng không phải là giả.”
“……Hả? Có phải ngươi…… Có phải ngươi cũng biết gì đó không?”
Không ngờ Tần Giao sầm mặt im ỉm nãy giờ tự dưng lại thốt lên một câu như vậy, ban đầu “Phân” đờ ra ngạc nhiên, tiếp đó mới hỏi có vẻ khó tin “Trước đây ngươi từng chứng kiến cái gì rồi đúng không?”. Tần Giao buồn bực ngồi ở mũi đò, nhìn người lái đò điều khiển con đò nhỏ tiến vào hạ du sông người chết, nghe nó hỏi vậy thì y chỉ cau mày đáp một câu “Ừm” không kiên nhẫn. Một lúc sau, y mới đè nén cảm xúc rối ren xao nhãng vì chuyện của Tấn Hành, bực bội trả lời rằng:
“Trước đó vẫn không nhớ, cơ mà vừa rồi ngẫm lại, ta và Trương Phụng Thanh có khả năng đều từng tiếp xúc một lần ở khoảng cách gần rồi, hơn nữa ta hoài nghi…… Mi Lang cũng biết chút gì đó.”
“Mi Lang? Tại sao lại liên quan đến hắn?”
“……Ngươi không cảm thấy tên Tả Mi Lang rất có thành kiến với ta à, còn suốt ngày tỏ ra hận thù cay cú nữa.”
“Ặc…… Ngươi có thành kiến với ngươi nhiều vô số kể, lúc trước ta quả thực không để ý lắm……”
Lời nói thật của “Phân” khiến Tần Giao lạnh lùng nguýt nó một cái, “Phân” cũng biết mình nói năng không xuôi tai nên vội vàng che miệng lại. Giờ phút này tâm tình Tần Giao đang rất tồi tệ, y yên lặng một thoáng sau đó giơ tay khẽ xoa nắn đuôi mày, nói bằng giọng điệu quái lạ:
“Ngươi nói rất đúng, kẻ căm ghét ta thật sự quá nhiều, cho nên lúc trước ta cũng chẳng nhớ được cái tên mờ nhạt ấy là ai. Về sau Trương Bỉnh Thanh chết thảm ở chủ thành, em trai hắn Hữu Mi Lang cũng đền tội, liên hệ với lời hắn từng nói với ta hôm lễ cưới của Tiểu thị, ta bỗng nhớ mang máng…… mình và bọn chúng cũng từng có qua lại.”
“Qua lại gì cơ? Ngươi và hắn ta qua lại với nhau lúc nào?”
“Khoảng hai mươi năm về trước, ta cùng hai anh em Trương Phụng Thanh và Trương Bỉnh Trung bị Cẩu Mẫu nương nương đưa đến chủ thành làm túy nô.”
“……Túy nô? Ngươi?”
“Phải, không những thế bọn ta còn là túy nô hạ đẳng nhất trong toàn bộ túy điện, không có địa vị, không có tôn nghiêm, ngay cả lũ chuột đó cũng có thể đè đầu cưỡi cổ ba bọn ta.”
“……”
Không ngờ lại nghe Tần Giao nhắc tới chuyện quá khứ của y ở Túy Giới, “Phân” lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng bò lên, nhướn mày dỏng tai nghe. Tần Giao hờ hững chỉnh lý sơ qua một lượt, gạt vò rượu nếp của người lái đò ra, vừa nhìn “Phân” vừa cất giọng mỉa mai:
“Hồi đó Lão Túy Chủ có một sủng cơ, sủng cơ nọ tên là *Hoa Phóng Xuân, vì trên người ả luôn tỏa ra hương mật của trăm hoa nên Lão Túy Chủ rất mực sủng ái ả. Sủng cơ đó cũng nuôi bên mình một cặp tiểu mi túy, ngoại hình xinh xắn đáng yêu, dẻo mỏ kiêu căng lại còn giỏi vẽ lông mày cho phụ nữ.”
“……”
“Hai anh em này có địa vị cực cao trong túy điện, là tâm phúc mà hầu như tiểu túy nô nào cũng âm thầm ao ước, cho nên bọn chúng có thể tùy ý quyết định sự sống chết của các túy nô khác, Hoa nương nương xem chúng như con trai ruột, bất kể đánh đập vô cớ hay cười nhạo thỏa thê, chỉ cần có thể khiến chúng vỗ tay cười vui thì ả đều sẵn lòng thỏa mãn.”
“Ặc…… Đừng bảo ý ngươi là……”
“Ừm, nếu ta đoán không sai thì hai anh em mi túy kia chính là Mi Lang đang đứng trước mặt chúng ta bây giờ, mà ta cũng là một trong những kẻ xui xẻo từng bị hai anh em bọn chúng đùa cợt, đương nhiên không chỉ ta mà cả Trương Phụng Thanh lẫn Trương Bỉnh Trung đều từng bị chúng đánh chửi ở mức độ khác nhau, trong đó tên béo Trương Bỉnh Trung vừa vụng về vừa yếu ớt là bị bắt nạt thảm nhất…… Có một lần ta và Trương Phụng Thanh không ở bên cạnh gã, đến lúc trở lại mới phát hiện gã suýt nữa bị hai thằng nhóc độc ác kia nhấn xuống ao dìm chết, Trương Phụng Thanh xưa nay luôn là một người tốt tính, nhưng cũng vì chuyện của em trai mà lần đầu tiên cậu ta thật sự nảy sinh ý định giết người.”
“……Vậy là hai ngươi không chịu đựng nổi sự hà hiếp của bọn chúng, cho nên mới cùng giết người sao? Nhưng anh em Mi Lang…… Sao đến tận bây giờ vẫn……”
“Nếu giết người thì sau đó hủy xác cũng vẫn để lại chứng cứ nhất định, tuy ta nhiều lần muốn dùng dao rạch nát tươm mặt hai thằng oắt ấy cho xong, cơ mà nghĩ ả Hoa nương nương thương hai anh em Mi Lang chắc chắn sẽ không chịu để yên, thế nên ta không làm vậy. Dù sao đối với tình huống của ta và Trương Phụng Thanh lúc ấy, việc này trăm hại chứ chẳng một lợi.”
“……Vậy hai ngươi…… năm đó rốt cuộc đã cùng nhau làm gì mà khiến Mi Lang hận ngươi như bây giờ?”
“Phân” cũng ngờ ngợ nhận thấy sự quỷ dị trong chuyện này, nó trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn tên Tần Giao đang hờ hững dửng dưng kia, y cũng ngẩng lên liếc nó một cái, khoanh tay nghiêng đầu nói:
“Khi đó, người trong túy điện đều biết Lão Túy Chủ có một món trân bảo quý hiếm không muốn để ai nhìn thấy, còn giấu nó ở một nơi bí mật trong túy điện. Ta chưa từng tận mắt thấy nó bao giờ, song ta biết với tính cách của Lão Túy Chủ, bất cứ kẻ nào dám cả gan khiêu khích quyền uy của lão đều sẽ nhận kết cục chết chắc…… Giết người đương nhiên có rất nhiều cách, nhưng cách này mới là gọn gàng nhanh chóng nhất và không gây hại cho bản thân nhất. Thế là ta và Trương Phụng Thanh quyết định bắt tay hợp tác, trước tiên dùng lời bóng gió khơi gợi sự tò mò của Hữu Mi Lang đối với món bảo vật kia, lừa thằng nhóc này một mình đến cung điện của Lão Túy Chủ, sau đó lại để chìa khóa cửa dưới gối trong phòng ngủ của anh hắn là Tả Mi Lang. Cùng lúc ấy, tên vô dụng Trương Bỉnh Trung cũng hiếm có lúc được phát huy sở trường của mình, gã nhờ một con chuột thân thiết lén lút tiết lộ chuyện này cho Lão Túy Chủ, đồng thời cũng đi xung quanh reo rắc tin đồn rằng hai anh em Mi Lang thích ăn trộm đồ……”
“……”
“Thường ngày bọn chúng vẫn luôn ỷ vào sự cưng chiều của Hoa nương nương mà kiêu căng phách lối, do vậy sau khi biết chuyện, Lão Túy Chủ đã giận tím mặt, cưỡng ép mang hai anh em Mi Lang đi, không màng để sự cầu xin nài nỉ của Hoa nương nương…… Đến khi bọn chúng chịu phạt xong và hồn bay phách lạc xuất hiện ở túy điện, mọi người mới phát hiện hai anh em Mi Lang xinh xắn đã mọc thêm hai cái lông mày dị hợm trên đầu, cứ như thể biến thành lão già, không chỉ bị hủy dung mà ngay cả tâm trí lẫn tuổi tác của bọn chúng cũng bắt đầu nảy sinh những biến đổi kỳ quái…… Cuối cùng, Hoa nương nương vốn cưng chiều che chở chúng cũng vì sự xấu xí đó mà bỏ rơi chúng, không thèm để mắt đến bọn chúng nữa……”
“Không…… Không phải chứ, thế thì cũng thảm quá rồi…… Hai anh em bị Hoa nương nương vứt bỏ, sau đó đã đi đâu?”
“……Không biết, nhưng thường thì…… túy nô rơi vào kết cục ấy chỉ có nước bị các đại túy ăn tươi nuốt sống, ngay từ thời khắc đặt chân đến Túy giới là mỗi người bọn ta đã hiểu rõ điều đó rồi, hắn ta có thể yên ổn sống sót đến tận giờ khiến ta hết sức ngạc nhiên…… Hơn nữa, chính bản thân bọn ta cũng không ngờ rằng, sau khi anh em Mi Lang triệt để biến mất khỏi túy điện, ta, Trương Trụng Thanh và Trương Bỉnh Trung bắt đầu được Lão Túy Chủ trọng dụng. Thậm chí sau đó lão quái vật này còn đặc biệt khen ngợi ta, nói tương lai ta nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.”
“Tại…… Tại sao lại thế?”
“Ban đầu ta cũng không hiểu, nhưng dần dà về sau, có một số việc vẫn phải biết. Tên ngốc Trương Phụng Thanh luôn nghĩ Lão Túy Chủ có ơn bồi dưỡng ba bọn ta, nhưng thực tế, năm đó sở dĩ sự kiện hãm hại Mi Lang tiến hành thuận lợi như vậy, chẳng qua là vì từ đầu chí cuối Lão Túy Chủ vẫn luôn ngấm ngầm cho phép tất cả những chuyện đó phát sinh mà thôi. Kế hoạch của ta và Trương Phụng Thanh, bao gồm cả cách làm sau cùng của bọn ta đều khiến lão vô cùng hài lòng, vừa khéo khi đó Lão Túy Chủ cũng cần những con chó tốt như bọn ta – nội tâm tràn ngập dã tâm và tham lam, có thể xuống tay với bất cứ ai hay bất cứ việc gì…… Vụ việc của Mi Lang chỉ là một thử thách nho nhỏ mà lão đặt ra cho ta và Trương Phụng Thanh thôi…… Bằng không thì ngươi tưởng, dựa vào xuất thân thấp kém như thế, ta và Trương Phụng Thanh có thể sống sót ở Túy Giới đến thành niên sao?”
Tiến triển tiếp theo của sự kiện này thật sởn gai ốc, chỉ cần nghĩ đến Tần Giao và hai anh em họ Trương lúc đó mới nhỏ tuổi mà đã ôm ấp ý đồ ác độc, xuống tay hãm hại anh em Mi Lang cũng mới chỉ là trẻ con, rồi lại nghĩ đến bộ dạng xấu xí dị hợm của Tả Mi Lang hiện tại, “Phân” bất giác thấy lạnh cả sống lưng.
Song điều này cũng chứng thực lời giải thích vừa rồi của nó, rằng “Niên” nhất định phải có một cặp anh em mới tồn tại được, nên là “Phân” cũng không có lòng dạ nào đi trách móc năm xưa cách làm của Tần Giao có thiếu thỏa đáng hay không, chỉ đau đầu nhìn chằm chằm vào y, bảo:
“Vậy…… tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Giờ ngươi có bảo với Mi Lang là việc năm xưa có một phần lỗi của Lão Túy Chủ thì hắn nhất định cũng chẳng tin…… Tấn Hành vẫn đang ở dưới đáy sông người chết, chúng ta đều chẳng rõ tình hình dưới đó cụ thể ra sao…… Nghe ý của người lái đò thì Mi Lang – kẻ thù số một của ngươi lúc này đã lấy được sổ luân hồi hòng trả thù ngươi rồi…… Lỡ như Tấn Hành tình cờ thấy được thứ gì không nên thấy trong quyển số đó……”
Lời này đúng là xúi quẩy gở mồm hết sức, Tần Giao hung tợn ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xám luôn khó nhìn thấu kia cũng lóe lên nét lạ kỳ. “Phân” biết tuy bình thường y lúc nào cũng tâm cơ toan tính, tính cách độc ác tệ hại vô cùng, nhưng thực ra trong lòng luôn luôn để ý đến Tấn Hành của mình, nó chỉ đành dè dặt né ra một bước, giơ hai tay lên, nói một câu sự thật mất lòng:
“Giao long, cả ngươi lẫn ta đều hiểu, một khi người chết biết mình đã chết thì toàn bộ kiếp đời này cũng sẽ kết thúc.”
“……”
“Người chết không thể sống lại lần nữa, có lẽ tồn tại chuyện một mạng đền một mạng, nhưng ta xem tình huống của ngươi bây giờ thì hẳn đã từng làm chuyện tương tự rồi, mà cuối cùng cũng phải đánh đổi bằng cái giá rất đau đớn thê thảm đúng không? Cho nên sinh mệnh một người đã chấm dứt thì chính là chấm dứt hẳn, nếu ngươi thật sự vẫn muốn cứu vãn chuyện này thì chỉ có nước lấy được sổ luân hồi trước Tấn Hành và những kẻ khác, sau đó chúng ta lại nghĩ cách khác…… Cơ sở tiền đề của hết thảy những điều này là bản thân Tấn Hành vẫn chưa biết chuyện của chị mình, hoặc vẫn chưa nhớ ra năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra sự kiện gì…… Một khi quyển sổ luân hồi đó bị người khác lấy mất thì……”
“Ta biết.”
“Vậy ngươi……”
“Ta tự có cách giải quyết, tuy nhiên tạm thời làm phiền ngươi một việc, đừng để cho người thứ ba trên cõi đời này biết được cuộc đối thoại vừa rồi giữa chúng ta. Tất cả những sự kiện phát sinh ở âm ty tiếp sau đây, ta sẽ tự gánh chịu hậu quả trách nhiệm, cũng sẽ giúp ngươi bắt Tần Huyền về trong cánh cửa Tự thị. Nhưng ngươi phải hứa tuyệt đối không được để Tấn Hành nhớ lại chuyện đã xảy ra với gia đình cậu ấy, càng không được để bất cứ ai ngoài hai ta biết trong sổ luân hồi có thể ghi tên Tấn Hành.”
“……Được, chuyện này ta nhất định có thể làm được, thế nhưng ngươi rốt cuộc định làm gì……”
“Không cần hỏi nhiều, dù sao những việc tiếp sau đây cũng hoàn toàn không liên quan tới ngươi nữa, ngươi chỉ cần đáp ứng điều kiện của ta là được rồi.”
Tần Giao đột ngột cắt ngang lời “Phân”, gương mặt y lạnh lùng và u ám vô cùng, song cũng phản ánh chân thực nội tâm phức tạp và âu sầu của y giờ phút này. Y vô thức liếm chiếc khuyên lạnh lẽo trên đầu lưỡi mình, rồi liền lấy chiếc gương nhỏ mình vẫn luôn âm thầm mang theo để liên hệ với Kim Cánh Chi ra. Nhìn dòng sông người chết phủ trong màn sương mù vô tận phía trước, Tần Giao khẽ nheo mắt, nghiêng đầu phiền muộn thè lưỡi rắn, thấp giọng bảo:
“Có điều lần này con thỏ chết tiệt nào đó nhất định sẽ nổi giận với ta mất, đúng thật là…… phiền chết đi được.”
Có người nói trước đây nó là đàn ông, cũng có người lại bảo là phụ nữ, song đa số mọi người vẫn lựa chọn dùng hình ảnh một quỷ hồn già khoác áo tơi để hình dung nó. Phàm là quỷ hồn từng ngồi trên đò của nó, đều chỉ thấy vỏn vẹn hai gò má hom hem nhăn nheo như cụ già cùng với đôi chân xám xịt lộ ra bên ngoài lớp áo tơi.
Mà những người càng hiểu nhiều về nó thì sẽ không dễ dàng nhìn vào mặt nó, bởi bất cứ ai biết rõ chân tướng đều hiểu rằng, sở dĩ người lái đò được gọi là người lái đò, chính là vì toàn bộ âm ty này chỉ có đò của nó mới đi được về được trên sông người chết. Nó là một sự tồn tại độc lập với âm ty, mang địa vị đặc biệt khó giải thích, ngay cả vài quỷ sai lợi hại cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Tiếc rằng trên đời này có một số việc vẫn tồn tại ngoại lệ, giờ khắc này, chẳng hạn như lúc này người lái đò đang ngồi uống rượu nếp nhàn nhã trong khoang đò đen thùi, biểu cảm trên gương mặt tỏ vẻ khó mà tin nổi.
Một người đàn ông tóc với mái tóc dài và gương mặt u ám nhanh chóng bước vào trong khoang đò của nó, mang theo một thứ đen sì kỳ quái ngồi xuống, nói với nó bằng giọng điệu vô cùng ngang ngược, “Giờ có rảnh không, chở ta một chuyến đến long cung dưới đáy sông đi.”
Người lái đò già cỗi cố nén giận, nhíu hàng lông màu xám trắng, há miệng nói mấy câu quỷ ngôn quỷ ngữ mà người khác nghe không hiểu, hệt như một cụ già cáu kỉnh.
“A! A a!! A a a!!!”
“……Ặc, giao long, nó…… nó đang nói gì vậy? Có phải nó không bằng lòng đưa chúng ta đi tìm Tấn Hành không?”
Chắc cũng nhận ra người lái đò giận thật nên “Phân” trốn phía sau Tần Giao bèn nhỏ giọng lẩm bẩm với y, từ lúc lên đò đến giờ vẻ mặt Tần Giao luôn rất khó coi, y nghe vậy thì bèn cúi xuống nhìn người lái đò thần bí kia, buông lời lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức nổi cơn thịnh nộ:
“……Bớt giả điên giả dại đi, giờ ta đang có việc gấp, không hơi đâu phí lời với ngươi, nếu mà lề mề chậm trễ thì cẩn thận ta lấy cái mạng của ngươi.”
“……”
Người lái đò già nua vốn đang giả điên giả khùng, nhưng cảm giác được sự sốt ruột của Tần Giao, nó liền trợn mắt rồi lầm bầm đứng dậy thật, ném bình rượu nếp của mình cho Tần Giao rồi bắt đầu chèo đò cho họ. Tuy nhiên đi được nửa chừng, người lái đò lơ lửng quỷ dị này bỗng nhiên ngừng lại, vặn cổ khua tay múa chân nói:
“A —— A —— “
“……Là chuyện khi nào?”
“A a —— A —— “
“Ừm, ta biết rồi, ngươi cứ đưa bọn ta xuống đáy sông người chết trước đi, xin làm phiền.”
Nhìn sắc mặt khó coi của Tần Giao thì rõ ràng là y nghe hiểu được ý tứ của người lái đò, “Phân” thì chẳng hiểu mô tê gì, rồi nó liền thấy Tần Giao nhìn chằm chằm vò rượu nếp dưới sàn, cất giọng u ám:
“Hình như Mi Lang lấy mất sổ luân hồi của âm ty rồi.”
“Cái gì?! Hắn ta muốn làm gì…… Chẳng phải sổ luân hồi là thứ để tra xem ai sẽ chết vào lúc nào ư……”
“Không biết, người lái đò vừa nói với ta như vậy, có vẻ trước đó bên trên Tây Bắc thành đã xảy ra vấn đề rồi, “Thuấn” – một đồng loại khác của ngươi, cũng đã gây ra động tĩnh không mấy hay ho……”
“Không phải chứ…… Chuyện này…… Thiên hạ sắp đại loạn thật rồi…… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy chứ…… Còn chưa tìm được Tấn Hành nữa…… Ầy…… Đây đây đây……”
“Phân” tuyệt vọng cảm thán, lần này đầu óc nó triệt để không đủ dùng nữa rồi, mà thấy y chỉ nói dăm ba câu đã khiến người lái đò cáu kỉnh này chịu làm lao động miễn phí cho bọn họ, nó cũng lấy làm hiếu kỳ. “Phân” liếc nhìn ác giao thần thông quảng đại, thấy sắc mặt y trắng bệch đi vì lời mình vừa nói, nó bèn lúng túng an ủi:
“Ờm…… Thật ra…… Thật ra mấy câu ta vừa nói cũng chỉ là một suy đoán vớ vẩn thôi…… Ngươi đừng căng thẳng quá…… Chúng ta cứ tìm Tấn Hành trước đã, sau đó xác nhận chi tiết vài việc với hắn thì tốt hơn…… Ngộ nhỡ ta đoán sai thì sao…… Đúng không? Chuyện như vậy…… Chuyện như vậy…… Cũng khó mà nói lắm……”
“Phân” cười ha hả, cố làm ra vẻ không để ý, nhưng dù gì nó cũng là một vị thần thời gian cổ xưa, không đến mức ngay cả chuyện như vậy cũng phán đoán sai lầm vô căn cứ được. Tần Giao lặng lẽ cúi đầu, một lúc sau mới nắn nắn ngón tay lạnh băng của mình, bảo:
“Về chuyện liên quan đến chị gái của Tấn Hành, chưa chắc ngươi đã đoán sai.”
“Tức……Tức là sao?”
“Lão Túy Chủ quả thực từng sở hữu một bảo vật không muốn cho ai biết, chuyện “Niên” cần một cặp anh em mới tồn tại được cũng không phải là giả.”
“……Hả? Có phải ngươi…… Có phải ngươi cũng biết gì đó không?”
Không ngờ Tần Giao sầm mặt im ỉm nãy giờ tự dưng lại thốt lên một câu như vậy, ban đầu “Phân” đờ ra ngạc nhiên, tiếp đó mới hỏi có vẻ khó tin “Trước đây ngươi từng chứng kiến cái gì rồi đúng không?”. Tần Giao buồn bực ngồi ở mũi đò, nhìn người lái đò điều khiển con đò nhỏ tiến vào hạ du sông người chết, nghe nó hỏi vậy thì y chỉ cau mày đáp một câu “Ừm” không kiên nhẫn. Một lúc sau, y mới đè nén cảm xúc rối ren xao nhãng vì chuyện của Tấn Hành, bực bội trả lời rằng:
“Trước đó vẫn không nhớ, cơ mà vừa rồi ngẫm lại, ta và Trương Phụng Thanh có khả năng đều từng tiếp xúc một lần ở khoảng cách gần rồi, hơn nữa ta hoài nghi…… Mi Lang cũng biết chút gì đó.”
“Mi Lang? Tại sao lại liên quan đến hắn?”
“……Ngươi không cảm thấy tên Tả Mi Lang rất có thành kiến với ta à, còn suốt ngày tỏ ra hận thù cay cú nữa.”
“Ặc…… Ngươi có thành kiến với ngươi nhiều vô số kể, lúc trước ta quả thực không để ý lắm……”
Lời nói thật của “Phân” khiến Tần Giao lạnh lùng nguýt nó một cái, “Phân” cũng biết mình nói năng không xuôi tai nên vội vàng che miệng lại. Giờ phút này tâm tình Tần Giao đang rất tồi tệ, y yên lặng một thoáng sau đó giơ tay khẽ xoa nắn đuôi mày, nói bằng giọng điệu quái lạ:
“Ngươi nói rất đúng, kẻ căm ghét ta thật sự quá nhiều, cho nên lúc trước ta cũng chẳng nhớ được cái tên mờ nhạt ấy là ai. Về sau Trương Bỉnh Thanh chết thảm ở chủ thành, em trai hắn Hữu Mi Lang cũng đền tội, liên hệ với lời hắn từng nói với ta hôm lễ cưới của Tiểu thị, ta bỗng nhớ mang máng…… mình và bọn chúng cũng từng có qua lại.”
“Qua lại gì cơ? Ngươi và hắn ta qua lại với nhau lúc nào?”
“Khoảng hai mươi năm về trước, ta cùng hai anh em Trương Phụng Thanh và Trương Bỉnh Trung bị Cẩu Mẫu nương nương đưa đến chủ thành làm túy nô.”
“……Túy nô? Ngươi?”
“Phải, không những thế bọn ta còn là túy nô hạ đẳng nhất trong toàn bộ túy điện, không có địa vị, không có tôn nghiêm, ngay cả lũ chuột đó cũng có thể đè đầu cưỡi cổ ba bọn ta.”
“……”
Không ngờ lại nghe Tần Giao nhắc tới chuyện quá khứ của y ở Túy Giới, “Phân” lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng bò lên, nhướn mày dỏng tai nghe. Tần Giao hờ hững chỉnh lý sơ qua một lượt, gạt vò rượu nếp của người lái đò ra, vừa nhìn “Phân” vừa cất giọng mỉa mai:
“Hồi đó Lão Túy Chủ có một sủng cơ, sủng cơ nọ tên là *Hoa Phóng Xuân, vì trên người ả luôn tỏa ra hương mật của trăm hoa nên Lão Túy Chủ rất mực sủng ái ả. Sủng cơ đó cũng nuôi bên mình một cặp tiểu mi túy, ngoại hình xinh xắn đáng yêu, dẻo mỏ kiêu căng lại còn giỏi vẽ lông mày cho phụ nữ.”
“……”
“Hai anh em này có địa vị cực cao trong túy điện, là tâm phúc mà hầu như tiểu túy nô nào cũng âm thầm ao ước, cho nên bọn chúng có thể tùy ý quyết định sự sống chết của các túy nô khác, Hoa nương nương xem chúng như con trai ruột, bất kể đánh đập vô cớ hay cười nhạo thỏa thê, chỉ cần có thể khiến chúng vỗ tay cười vui thì ả đều sẵn lòng thỏa mãn.”
“Ặc…… Đừng bảo ý ngươi là……”
“Ừm, nếu ta đoán không sai thì hai anh em mi túy kia chính là Mi Lang đang đứng trước mặt chúng ta bây giờ, mà ta cũng là một trong những kẻ xui xẻo từng bị hai anh em bọn chúng đùa cợt, đương nhiên không chỉ ta mà cả Trương Phụng Thanh lẫn Trương Bỉnh Trung đều từng bị chúng đánh chửi ở mức độ khác nhau, trong đó tên béo Trương Bỉnh Trung vừa vụng về vừa yếu ớt là bị bắt nạt thảm nhất…… Có một lần ta và Trương Phụng Thanh không ở bên cạnh gã, đến lúc trở lại mới phát hiện gã suýt nữa bị hai thằng nhóc độc ác kia nhấn xuống ao dìm chết, Trương Phụng Thanh xưa nay luôn là một người tốt tính, nhưng cũng vì chuyện của em trai mà lần đầu tiên cậu ta thật sự nảy sinh ý định giết người.”
“……Vậy là hai ngươi không chịu đựng nổi sự hà hiếp của bọn chúng, cho nên mới cùng giết người sao? Nhưng anh em Mi Lang…… Sao đến tận bây giờ vẫn……”
“Nếu giết người thì sau đó hủy xác cũng vẫn để lại chứng cứ nhất định, tuy ta nhiều lần muốn dùng dao rạch nát tươm mặt hai thằng oắt ấy cho xong, cơ mà nghĩ ả Hoa nương nương thương hai anh em Mi Lang chắc chắn sẽ không chịu để yên, thế nên ta không làm vậy. Dù sao đối với tình huống của ta và Trương Phụng Thanh lúc ấy, việc này trăm hại chứ chẳng một lợi.”
“……Vậy hai ngươi…… năm đó rốt cuộc đã cùng nhau làm gì mà khiến Mi Lang hận ngươi như bây giờ?”
“Phân” cũng ngờ ngợ nhận thấy sự quỷ dị trong chuyện này, nó trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn tên Tần Giao đang hờ hững dửng dưng kia, y cũng ngẩng lên liếc nó một cái, khoanh tay nghiêng đầu nói:
“Khi đó, người trong túy điện đều biết Lão Túy Chủ có một món trân bảo quý hiếm không muốn để ai nhìn thấy, còn giấu nó ở một nơi bí mật trong túy điện. Ta chưa từng tận mắt thấy nó bao giờ, song ta biết với tính cách của Lão Túy Chủ, bất cứ kẻ nào dám cả gan khiêu khích quyền uy của lão đều sẽ nhận kết cục chết chắc…… Giết người đương nhiên có rất nhiều cách, nhưng cách này mới là gọn gàng nhanh chóng nhất và không gây hại cho bản thân nhất. Thế là ta và Trương Phụng Thanh quyết định bắt tay hợp tác, trước tiên dùng lời bóng gió khơi gợi sự tò mò của Hữu Mi Lang đối với món bảo vật kia, lừa thằng nhóc này một mình đến cung điện của Lão Túy Chủ, sau đó lại để chìa khóa cửa dưới gối trong phòng ngủ của anh hắn là Tả Mi Lang. Cùng lúc ấy, tên vô dụng Trương Bỉnh Trung cũng hiếm có lúc được phát huy sở trường của mình, gã nhờ một con chuột thân thiết lén lút tiết lộ chuyện này cho Lão Túy Chủ, đồng thời cũng đi xung quanh reo rắc tin đồn rằng hai anh em Mi Lang thích ăn trộm đồ……”
“……”
“Thường ngày bọn chúng vẫn luôn ỷ vào sự cưng chiều của Hoa nương nương mà kiêu căng phách lối, do vậy sau khi biết chuyện, Lão Túy Chủ đã giận tím mặt, cưỡng ép mang hai anh em Mi Lang đi, không màng để sự cầu xin nài nỉ của Hoa nương nương…… Đến khi bọn chúng chịu phạt xong và hồn bay phách lạc xuất hiện ở túy điện, mọi người mới phát hiện hai anh em Mi Lang xinh xắn đã mọc thêm hai cái lông mày dị hợm trên đầu, cứ như thể biến thành lão già, không chỉ bị hủy dung mà ngay cả tâm trí lẫn tuổi tác của bọn chúng cũng bắt đầu nảy sinh những biến đổi kỳ quái…… Cuối cùng, Hoa nương nương vốn cưng chiều che chở chúng cũng vì sự xấu xí đó mà bỏ rơi chúng, không thèm để mắt đến bọn chúng nữa……”
“Không…… Không phải chứ, thế thì cũng thảm quá rồi…… Hai anh em bị Hoa nương nương vứt bỏ, sau đó đã đi đâu?”
“……Không biết, nhưng thường thì…… túy nô rơi vào kết cục ấy chỉ có nước bị các đại túy ăn tươi nuốt sống, ngay từ thời khắc đặt chân đến Túy giới là mỗi người bọn ta đã hiểu rõ điều đó rồi, hắn ta có thể yên ổn sống sót đến tận giờ khiến ta hết sức ngạc nhiên…… Hơn nữa, chính bản thân bọn ta cũng không ngờ rằng, sau khi anh em Mi Lang triệt để biến mất khỏi túy điện, ta, Trương Trụng Thanh và Trương Bỉnh Trung bắt đầu được Lão Túy Chủ trọng dụng. Thậm chí sau đó lão quái vật này còn đặc biệt khen ngợi ta, nói tương lai ta nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.”
“Tại…… Tại sao lại thế?”
“Ban đầu ta cũng không hiểu, nhưng dần dà về sau, có một số việc vẫn phải biết. Tên ngốc Trương Phụng Thanh luôn nghĩ Lão Túy Chủ có ơn bồi dưỡng ba bọn ta, nhưng thực tế, năm đó sở dĩ sự kiện hãm hại Mi Lang tiến hành thuận lợi như vậy, chẳng qua là vì từ đầu chí cuối Lão Túy Chủ vẫn luôn ngấm ngầm cho phép tất cả những chuyện đó phát sinh mà thôi. Kế hoạch của ta và Trương Phụng Thanh, bao gồm cả cách làm sau cùng của bọn ta đều khiến lão vô cùng hài lòng, vừa khéo khi đó Lão Túy Chủ cũng cần những con chó tốt như bọn ta – nội tâm tràn ngập dã tâm và tham lam, có thể xuống tay với bất cứ ai hay bất cứ việc gì…… Vụ việc của Mi Lang chỉ là một thử thách nho nhỏ mà lão đặt ra cho ta và Trương Phụng Thanh thôi…… Bằng không thì ngươi tưởng, dựa vào xuất thân thấp kém như thế, ta và Trương Phụng Thanh có thể sống sót ở Túy Giới đến thành niên sao?”
Tiến triển tiếp theo của sự kiện này thật sởn gai ốc, chỉ cần nghĩ đến Tần Giao và hai anh em họ Trương lúc đó mới nhỏ tuổi mà đã ôm ấp ý đồ ác độc, xuống tay hãm hại anh em Mi Lang cũng mới chỉ là trẻ con, rồi lại nghĩ đến bộ dạng xấu xí dị hợm của Tả Mi Lang hiện tại, “Phân” bất giác thấy lạnh cả sống lưng.
Song điều này cũng chứng thực lời giải thích vừa rồi của nó, rằng “Niên” nhất định phải có một cặp anh em mới tồn tại được, nên là “Phân” cũng không có lòng dạ nào đi trách móc năm xưa cách làm của Tần Giao có thiếu thỏa đáng hay không, chỉ đau đầu nhìn chằm chằm vào y, bảo:
“Vậy…… tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Giờ ngươi có bảo với Mi Lang là việc năm xưa có một phần lỗi của Lão Túy Chủ thì hắn nhất định cũng chẳng tin…… Tấn Hành vẫn đang ở dưới đáy sông người chết, chúng ta đều chẳng rõ tình hình dưới đó cụ thể ra sao…… Nghe ý của người lái đò thì Mi Lang – kẻ thù số một của ngươi lúc này đã lấy được sổ luân hồi hòng trả thù ngươi rồi…… Lỡ như Tấn Hành tình cờ thấy được thứ gì không nên thấy trong quyển số đó……”
Lời này đúng là xúi quẩy gở mồm hết sức, Tần Giao hung tợn ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xám luôn khó nhìn thấu kia cũng lóe lên nét lạ kỳ. “Phân” biết tuy bình thường y lúc nào cũng tâm cơ toan tính, tính cách độc ác tệ hại vô cùng, nhưng thực ra trong lòng luôn luôn để ý đến Tấn Hành của mình, nó chỉ đành dè dặt né ra một bước, giơ hai tay lên, nói một câu sự thật mất lòng:
“Giao long, cả ngươi lẫn ta đều hiểu, một khi người chết biết mình đã chết thì toàn bộ kiếp đời này cũng sẽ kết thúc.”
“……”
“Người chết không thể sống lại lần nữa, có lẽ tồn tại chuyện một mạng đền một mạng, nhưng ta xem tình huống của ngươi bây giờ thì hẳn đã từng làm chuyện tương tự rồi, mà cuối cùng cũng phải đánh đổi bằng cái giá rất đau đớn thê thảm đúng không? Cho nên sinh mệnh một người đã chấm dứt thì chính là chấm dứt hẳn, nếu ngươi thật sự vẫn muốn cứu vãn chuyện này thì chỉ có nước lấy được sổ luân hồi trước Tấn Hành và những kẻ khác, sau đó chúng ta lại nghĩ cách khác…… Cơ sở tiền đề của hết thảy những điều này là bản thân Tấn Hành vẫn chưa biết chuyện của chị mình, hoặc vẫn chưa nhớ ra năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra sự kiện gì…… Một khi quyển sổ luân hồi đó bị người khác lấy mất thì……”
“Ta biết.”
“Vậy ngươi……”
“Ta tự có cách giải quyết, tuy nhiên tạm thời làm phiền ngươi một việc, đừng để cho người thứ ba trên cõi đời này biết được cuộc đối thoại vừa rồi giữa chúng ta. Tất cả những sự kiện phát sinh ở âm ty tiếp sau đây, ta sẽ tự gánh chịu hậu quả trách nhiệm, cũng sẽ giúp ngươi bắt Tần Huyền về trong cánh cửa Tự thị. Nhưng ngươi phải hứa tuyệt đối không được để Tấn Hành nhớ lại chuyện đã xảy ra với gia đình cậu ấy, càng không được để bất cứ ai ngoài hai ta biết trong sổ luân hồi có thể ghi tên Tấn Hành.”
“……Được, chuyện này ta nhất định có thể làm được, thế nhưng ngươi rốt cuộc định làm gì……”
“Không cần hỏi nhiều, dù sao những việc tiếp sau đây cũng hoàn toàn không liên quan tới ngươi nữa, ngươi chỉ cần đáp ứng điều kiện của ta là được rồi.”
Tần Giao đột ngột cắt ngang lời “Phân”, gương mặt y lạnh lùng và u ám vô cùng, song cũng phản ánh chân thực nội tâm phức tạp và âu sầu của y giờ phút này. Y vô thức liếm chiếc khuyên lạnh lẽo trên đầu lưỡi mình, rồi liền lấy chiếc gương nhỏ mình vẫn luôn âm thầm mang theo để liên hệ với Kim Cánh Chi ra. Nhìn dòng sông người chết phủ trong màn sương mù vô tận phía trước, Tần Giao khẽ nheo mắt, nghiêng đầu phiền muộn thè lưỡi rắn, thấp giọng bảo:
“Có điều lần này con thỏ chết tiệt nào đó nhất định sẽ nổi giận với ta mất, đúng thật là…… phiền chết đi được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất